9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


'Lúc đó tôi đứng hình luôn.' Phùng Tuấn Kiệt kể lại màn tỏ tình chấn động, lưu truyền sử sách mà mình tận mắt chứng kiến 'đi quay phim mà được thấy phim giả tình thật, tỏ tình trực tiếp, còn lãng mạn hơn cả phim nữa.' Lúc đó không chỉ riêng Phùng Tuấn Kiệt mà toàn bộ thành viên đoàn quay phim cũng sững người, mất một lúc mới vỗ tay chúc mừng.

'Làm đạo diễn quả nhiên có lợi.' Phùng Tuấn Kiệt than thở 'tự mình chọn diễn viên chính, rồi lấy luôn bối cảnh phim để tỏ tình, biến diễn viên chính thành người yêu, biết vậy hồi đó học khoa đạo diễn thì đã không ế tới giờ.'

'Có là đạo diễn cũng chưa chắc làm được.' Bạn của Phùng Tuấn Kiệt nói 'theo đuổi được Hồ Xuân Dương của khoa phát thanh chỉ có Lý Vấn Hàn lừng lẫy của khoa đạo diễn thôi.'

'Thảo nào Hồ Xuân Dương lại hợp với kịch bản phim đó đến vậy.' Phùng Tuấn Kiệt ngẫm nghĩ 'ra là viết cho người thương của mình, đúng là công tư đều vẹn toàn cả.'

.

Chuyện tỏ tình trên bãi biển của Lý Vấn Hàn nổi tiếng đến mức Hà Sưởng Hy còn phải bỏ dở buổi chụp hình nhắn tin hỏi. Còn bản thân anh trước vốn chẳng bận tâm những lời bàn tán xung quanh mình và còn mải nhốt mình trong phòng dựng phim.

Bóng Hồ Xuân Dương hiện lên màn hình khi cậu lấp ló ở cửa phòng dựng, thấy Lý Vấn Hàn quay lại cậu cười toe 'em vào được chứ' rồi bước vào đưa anh ly cà phê.

'Em không uống trà sữa à?' Lý Vấn Hàn hỏi, kéo ghế để cậu ngồi đối diện mình.

'Uống nhiều béo đó.' Hồ Xuân Dương bĩu môi ngồi xuống.

'Béo cái gì.' Lý Vấn Hàn bẹo má Hồ Xuân Dương. 'Đi đâu đến đây thế.'

'Vừa xong chương trình phát thanh của kí túc xá.' Hồ Xuân Dương nhìn lên màn hình đằng sau Lý Vấn Hàn rồi lại rụt lại ngại ngùng khi mặt mình được phóng to.

'Anh quên mất.' Lý Vấn Hàn nhìn đồng hồ, mải làm anh quên tối nay có chương trình phát thanh của Hồ Xuân Dương.

'Anh dựng từ chiều đến giờ à.' Hồ Xuân Dương hỏi, len lén nhìn cảnh quay của mình đang chạy trên màn hình.

'Ừ.' Lý Vấn Hàn kéo cái ghế của Hồ Xuân Dương gần hơn đến mức chân của hai chạm vào nhau và giữ chặt vai cậu. Hồ Xuân Dương sau một hồi ngọ nguậy không thành đành ngồi yên. Khi Lý Vấn Hàn xích lại gần, cậu ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn anh. Anh có thể thấy môi cậu hơi run và mí mắt chớp nhẹ, không hề có một chút giả vờ, là sự lo lắng lẫn mong đợi thật sự. Lý Vấn Hàn kéo cằm Hồ Xuân Dương lại và hôn cậu. Hồ Xuân Dương không hẳn là không có kinh nghiệm nhưng chẳng thể bằng Lý Vấn Hàn nên cậu bằng lòng để anh dẫn dắt và làm theo chuyển động của anh. Chỉ là một nụ hôn nhẹ nhưng Lý Vấn Hàn hài lòng đến mức khẽ cười làm Hồ Xuân Dương ngơ ngác, anh lại chạm môi, kéo cậu vào một nụ hôn khác.

'Xin lỗi nha...'

Cả hai ngừng lại nhìn về người vừa lên tiếng. Phùng Tuấn Kiệt đứng ở cửa gãi đầu gãi tai. 'Mình đi nhầm rồi à? Đây là phòng dựng phim chứ không phải vườn tình yêu của kí túc xá.'

Lý Vấn Hàn cười thành tiếng còn mặt Hồ Xuân Dương đỏ tưng bừng. Phùng Tuấn Kiệt trưng ra vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ bước vào trong, kéo ghế ngồi trước bàn dựng còn Hồ Xuân Dương ngượng ngùng ngồi sau lưng Lý Vấn Hàn.

'Từ nhỏ đến lớn thầy cô cứ bảo mình là yêu đương không tốt cho việc học hành, mà nhìn xem, sinh viên xuất sắc của khoa phát thanh với đạo diễn lừng danh tương lai, hóa ra trước giờ thầy cô toàn gạt mình cả.' Phùng Tuấn Kiệt than thở làm Hồ Xuân Dương cũng không nén được mà bật cười.

'Ông đã chọn diễn viên cho phim tốt nghiệp chưa?' Phùng Tuấn Kiệt hỏi, đưa mắt nhìn Hồ Xuân Dương, bày ra vẻ mặt "tôi không lạ lắm nếu lại là cậu bạn trai đóng chính."

'Chưa, có lẽ sẽ tổ chức một buổi thử vai...' Lý Vấn Hàn vừa nhìn màn hình vừa nói.

'Chà, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến thử vai đó.' Phùng Tuấn Kiệt liếc Hồ Xuân Dương, cậu cũng rất hào hứng nghe chuyện thử vai.

'Tôi muốn một người có khả năng diễn xuất tốt, vai này đòi hỏi rất cao.' Lý Vấn Hàn đáp.

Quả nhiên là phim tốt nghiệp nên cậu ta nghiêm túc hẳn. Phùng Tuấn Kiệt nghĩ. Nhưng nhìn hình ảnh Hồ Xuân Dương trước bãi biển hoàng hôn, Phùng Tuấn Kiệt lại nghĩ có lẽ Lý Vấn Hàn còn nhiều ý tưởng khác, độc đáo và hay ho hơn dành cho "chàng thơ" của mình.

.

Mấy ngày sau Dương Tuyên mới tìm Lý Vấn Hàn, hóa ra cậu ta vừa đi thực tập ở một đài phát thanh, về đến trường là tìm anh ngay.

'Tớ phục cậu sát đất.' Dương Tuyên nói 'tỏ tình lãng mạn, theo đuổi thành công, cậu đã trở thành bạn trai danh chính ngôn thuận của Dương Dương rồi. Hơn nữa giờ ai cũng biết chuyện của các cậu, nên sẽ không còn ai có ý định theo đuổi em ấy nữa.

Lý Vấn Hàn khẽ cười, đó cũng chính là mục đích của anh, muốn khẳng định cho người khác biết Hồ Xuân Dương là của anh, không ai được phép có ý định lại gần.

Dương Tuyên trầm ngâm một lúc 'tớ nghe cậu bạn cùng phòng nói gần đây em ấy sáng tác rất thuận lợi, lỡ như sau này Dương Dương không còn cảm xúc sáng tác nữa hoặc muốn tìm cảm hứng khác...'

'Vậy thì không viết nữa.' Lý Vấn Hàn dằn từng từ một 'nếu em ấy không tìm được cảm xúc sáng tác từ tớ thì không cần viết văn thơ gì hết, đừng nghĩ đến chuyện tìm ai khác để tạo cảm hứng.'

Dương Tuyên trợn mắt nhìn Lý Vấn Hàn rồi vỗ vỗ vai anh. 'Hay lắm, nói rất hay, đúng là như thế.'

Chỉ có thể anh, không được là bất kỳ ai khác.

.

'Bạn cùng phòng của em đâu?' Lý Vấn Hàn hỏi khi bước vào phòng của Hồ Xuân Dương.

'Đi chơi rồi, hôm nay cuối tuần mà.' Hồ Xuân Dương kéo ghế cho Lý Vấn Hàn.

Đây là lần đầu tiên Lý Vấn Hàn đến phòng của Hồ Xuân Dương, phòng cậu như các phòng khác của kí túc xá, hai giường tầng, bàn học, tủ, đồ đạc gọn gàng, còn có cả tranh treo tường.

'Anh uống nước không?' Hồ Xuân Dương đứng giữa phòng lúng túng hỏi.

'Em có gì ngoài nước lọc?' Lý Vấn Hàn bật cười.

'Nếu anh muốn uống cà phê...'

'Lại đây.' Lý Vấn Hàn vỗ vào đùi. Hồ Xuân Dương ngập ngừng một lúc rồi chầm chậm lại gần, ngồi vào lòng anh.

'Nặng không?' Hồ Xuân Dương nhấp nhổm hỏi.

'Em bao nhiêu cân, người em thì có chỗ nào to?' Lý Vấn Hàn cầm tay cậu đặt lên đùi anh 'so sánh xem.'

'Đúng vậy thật.' Bắp đùi Lý Vấn Hàn phải gấp rưỡi Hồ Xuân Dương 'anh chơi thể thao à?'

'Bóng rổ, bơi, còn em?' Lý Vấn Hàn khá tự hào về thân hình của mình, anh còn tập gym nữa.

'E-sport.' Hồ Xuân Dương cười làm Lý Vấn Hàn cũng cười theo, đúng như anh nghĩ, thành phần thích đọc sách, xem anime này thì làm gì chơi thể thao chứ.

Bầu không khí không còn ngượng ngập, Hồ Xuân Dương bạo dạn dựa vào người Lý Vấn Hàn và anh ngửi thấy mùi dầu gội trên tóc cậu, cùng với loại anh đang xài.

'Anh nghe nói em sắp tham gia một cuộc thi?' Lý Vấn Hàn liếc nhìn cuốn sổ đang mở trên bàn của Hồ Xuân Dương.

'Vâng.' Hồ Xuân Dương gật đầu 'cuộc thi của hội văn học nghệ thuật thành phố dành cho tác giả trẻ.'

'Em viết xong chưa?' Lý Vấn Hàn biết tuy là cuộc thi của hội văn học nghệ thuật thành phố nhưng thu hút người tham dự cả nước.

'Chưa đâu, không phải nộp một tác phẩm mà là một tuyển tập văn thơ, ít nhất có mười bài.' Hồ Xuân Dương đáp, vẻ mặt hơi suy tư.

Năm ngoái Hồ Xuân Dương tham dự cuộc thi dành cho những tác giả mới, chưa từng đoạt giải ở bất kì cuộc thi lớn nào và cậu đã giành giải nhất ở thể loại thơ tự do. Lý Vấn Hàn đã tìm đọc bài thơ đó, anh hiểu vì sao cậu lại đạt giải nhất, bài thơ ấn tượng ngay từ những câu mở đầu.

"Anh đi đường anh tôi đường tôi
Tình nghĩa đôi ta chỉ thế thôi
Đã quyết không mong sum họp mãi
Bận lòng chi nữa lúc chia phôi" (*)

Bài thơ viết về sự chia tay, Hồ Xuân Dương đã chia tay ai khi theo lời Dương Tuyên cậu còn không có một mối quan hệ chính thức nào và có lẽ là không phải một cuộc chia tay êm đẹp. Nhưng để viết được một bài thơ xuất sắc như vậy thì cảm xúc của Hồ Xuân Dương dành cho mối quan hệ đó hẳn rất mạnh mẽ, anh biết cậu chưa từng yêu nhưng là ai đã đem đến cảm xúc đó cho cậu?

'Em viết có thuận lợi không?' Lý Vấn Hàn hỏi, vòng tay qua eo Hồ Xuân Dương.

'Gần đây em có rất nhiều trải nghiệm mới mẻ.' Hồ Xuân Dương hớn hở 'việc quay phim, đóng phim hay đọc lời dẫn đều là những lần đầu trải qua và...' Hồ Xuân Dương xoay hẳn người về phía Lý Vấn Hàn, mặt cả hai cách nhau chỉ vài phân 'anh.' Cậu đưa tay chạm vào mặt anh 'em viết rất nhiều về anh.'

Lý Vấn Hàn vòng tay qua cổ kéo Hồ Xuân Dương xuống, khi nụ hôn thật dài kết thúc anh giữ cậu kề sát mặt 'nếu em muốn anh sẽ cho em thêm những trải nghiệm, nhưng em đừng nghĩ đến việc tìm người khác để tạo cảm xúc, nếu em không thể tiếp tục viết về anh thì đừng viết nữa.'

Hai mắt của Hồ Xuân Dương mở to rồi cậu mỉm cười, không đáp lại lời của Lý Vấn Hàn. Anh cũng không cần cậu đồng ý, anh sẽ bắt cậu làm như thế. Hồ Xuân Dương biết anh nói về điều gì, cậu cũng không bận tâm vì sao anh lại biết, cậu cũng không hứa hẹn nhưng cũng biết rõ Lý Vấn Hàn nhất định sẽ làm đúng như lời anh đã nói. Tình yêu là một trò chơi mà ai cũng tìm cách chơi ăn gian. Còn trong trò chơi này, ai chịu thua trước sẽ bị loại khỏi trò chơi vĩnh viễn.

Mình chắc chắn sẽ không thua. Lý Vấn Hàn tự nhủ khi kéo Hồ Xuân Dương xuống cho một nụ hôn khác và cậu đáp lại anh, khẽ cười giữa nụ hôn.

.

Trần Hựu Duy ngồi cạnh Hà Sưởng Hy khi Lý Vấn Hàn về phòng, dạo này cậu ta ở kí túc xá thường xuyên hơn và luôn ra ngoài với Trần Hựu Duy, kể cả những lúc đi học.

'Hẹn hò về rồi à.' Hà Sưởng Hy cười 'trong số những mối tình của anh thì lần này là công khai ầm ĩ nhất đấy, cô bạn gái trước em còn chưa kịp biết mặt đã chia tay.'

Lý Vấn Hàn nhìn hai người ngồi sát vào nhau, thân mật xem ảnh trên máy tính nghĩ chắc Hà Sưởng Hy cũng chưa biết mình đã thích Trần Hựu Duy. Trần Hựu Duy liếc nhìn Lý Vấn Hàn một cái rồi đứng dậy.

'Đến giờ em phải về rồi, kí túc xá sắp đóng cổng.'

'Đến giờ rồi sao?' Hà Sưởng Hy tiếc nuối nhìn đồng hồ 'để anh tiễn em.'

'Anh mặc áo khoác vào, lạnh rồi.' Trần Hựu Duy nhắc, liếc nhìn Lý Vấn Hàn một cái rồi gật đầu chào anh, bước ra ngoài.

Thái độ của Trần Hựu Duy hôm nay có hơi lạ. Lý Vấn Hàn suy tư, hoặc là anh đã nghĩ nhiều. Anh lắc đầu, lấy điện thoại nhắn tin cho Hồ Xuân Dương.

*

(*) Giây phút chạnh lòng - Thế Lữ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro