6 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Thẩm Yến thật sự không giống như trước đây tôi biết.

Có lẽ bản chất của Thẩm Yến vốn là như thế, tuyệt tình cay nghiệt.

Nhưng anh của trước đây, người yêu tôi, sẽ thu lại những góc cạnh này trước mặt tôi. Anh thích làm nũng, thích ỷ lại, sẽ dậy sớm làm bữa sáng cho tôi, tuy rằng nấu ăn cũng không giỏi. Mùa hạ trời mưa chúng tôi sẽ chuyển cái ghế tựa ra gần cửa lớn. Không khí lạnh lẽo, tôi cầm bảng vẽ, anh cuộn người trên ghế, tôi lén lút vẽ anh. Chờ anh tỉnh dậy, tôi đưa tranh cho anh xem, anh không thích, bảo xấu quá, sau đó cầm lấy bút chì viết lên mặt mình một chữ "đẹp". Hai chúng tôi không nhịn được, bật cười.

Tôi thật sự yêu anh, thật nhớ anh của tôi.

Tôi hốt hoảng rời khỏi buổi tiệc. Bowen vất vả vào được bên trong, tôi bảo cậu ở ngoài cửa nhà vệ sinh nam chờ. Tôi đẩy cửa phòng ngăn, tựa vào bồn cầu nôn thốc nôn tháo. Cả buổi tối không ăn chút gì, sau khi nôn ra, dạ dày giống như vừa bị đốt cháy, đau rát từng cơn. Tôi hơi mất sức, ngồi bệt xuống đất, dùng bàn tay che khuôn mặt đang nóng lên.

Bowen ở bên ngoài gọi tôi, cuống họng tôi khô khốc, nắm chặt vạt áo mở nút áo ra. Tôi há miệng, một tiếng cũng không nói ra nổi.

Tôi thử tự mình đứng dậy, tay chống đất, hai chân giống như bị bẻ đi, loạng choạng chưa được mấy bước đã ngã xuống. Tôi nằm dưới đất, trong lòng còn thấy may mắn chỗ này không có ai khác, nếu không hẳn là rất mất mặt.

Tôi cảm thấy mình có chút thảm, rượu khiến đầu óc mụ mị, dạ dày thì sắp hỏng mất rồi. Tôi nằm trên mặt đất, cả người đều lười động đậy, không muốn đi đâu cả, chỉ muốn nằm luôn như thế.

Hỗn loạn mà nhắm mắt lại, không biết qua bao lâu, cảm thấy mặt mát lạnh, cổ tay bị người khác dùng sức nắm lấy, tôi mở mắt ra.

Thẩm Yến ngồi xổm trước mặt tôi, tôi trì độn nhìn anh, thấy trong mắt anh là dáng vẻ ngu dại của mình.

Anh thở dài, "Triệu Ôn Gia..."

Anh gọi tên tôi, chỉ ba chữ thôi tôi đã muốn lệ nóng doanh tròng. Tôi nhìn anh chờ đợi, vọng tưởng cái đầu mất đi ký ức của anh bị thiên thạch rớt trúng nên đã khôi phục lại rồi.

Anh nói với tôi: "Sau này đừng uống rượu nữa."

Tôi tham lam nhìn anh, sắp mừng đến phát khóc, kích động nói, "Được."

Sau đó anh buông tôi ra. Lưng đập xuống đất, tôi dùng sức nâng mí mắt lên, nhìn anh biến mất trong tầm mắt mình. Bowen tiến đến.

Tôi được Bowen nâng dậy, cậu hỏi tôi làm sao vậy?

Tôi cúi đầu, tôi thật vô dụng, lại không hăng hái. Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, tôi chỉ lắc đầu không nói.

7.

Có lẽ Thẩm Yến vẫn còn một chút cảm tình với tôi. Dù sao tôi cũng quấn lấy anh hai năm, vẫn chăm chỉ không ngừng truyền thụ cho anh rằng anh yêu tôi như thế nào, tôi yêu anh ra sao, chúng tôi làm sao ở bên nhau.

Vì lẽ đó anh mới có thể không yên lòng mà đến đây nhìn tôi.

Nghĩ như vậy, chí ít để tôi cảm thấy mình không buồn đau đến thế.

Hy vọng cứ như nước ngầm len lỏi vào từng kẽ hở, tâm trạng không vui cũng theo kẽ hở mà biến mất.

Tôi quyết định kiêng rượu.

Rượu khiến tôi vui vẻ, kiêng rượu làm tôi cáu kỉnh.

Điểm này Bowen hiểu được, cậu nói, tôi nên tìm một bác sĩ tâm lý.

Tôi cũng không phải chưa từng đi gặp bác sĩ tâm lý, chỉ là tôi có chút chống cự việc đem chuyện riêng tư nói cho một người khác, nên thử rồi lại bỏ cuộc. Tôi mua một ít sách liên quan đến việc chữa trị tâm trạng trầm uất, thử làm người đàm phán giải hòa với chính mình.

Giữa tháng sáu, tôi đưa tác phẩm đến nhà triển lãm.

Ngày đầu tiên triển lãm, rất nhiều người đến dự, thương gia mua bức tranh của tôi ở Sotheby's cũng đến. Tôi không nhớ mặt ông ta, đến lúc ông ta tự giới thiệu mới nhớ ra. Nụ cười trên mặt ông ta khiến tôi buồn nôn, tôi bảo Bowen thay tôi trò chuyện, chính mình lén lút trốn đi.

Triển lãm chia làm bốn phòng, tôi đi vào trong, tận cùng bên trong chỉ có một bức họa, một màu xanh lam.

Tôi đi vào bên trong, tiến đến gần mảng xanh lam đó, sau đó chậm rãi ngừng lại.

Tôi nhìn thấy Thẩm Yến.

Tôi không dám bước tiếp, bèn đứng cách đó vài bước, ngơ ngác nhìn anh.

Tôi không nhịn được, đoán mò vì sao anh lại tới.

Lòng tôi rất kích động, cả người đều run rẩy. Có lẽ tiếng hít thở của tôi quá lớn, anh phát giác ra, xoay người lại nhìn thấy tôi. Thẩm Yến đi về phía tôi. Anh cao hơn tôi một cái đầu, tôi hơi ngẩng đầu nhìn anh, khắc chế tâm trạng của chính mình, nặn ra một nụ cười, hỏi: "Anh... sao anh lại tới đây?"

Anh cúi đầu, "Đúng lúc đi ngang qua."

Tôi ngừng thở, anh dừng một chút, nói với tôi: "Có một số việc muốn nói với cậu, sắp tới tôi sẽ kết hôn, vì vậy phiền cậu, chuyện trước đây của chúng ta đừng nói ra ngoài. Nếu như vị hôn thê của tôi biết được sẽ rất phiền phức."

Tôi cảm thấy, tôi đã cách cái chết không xa.

8.

Thẩm Yến trước khi yêu tôi từng yêu đương hai lần, đều là nữ sinh. Anh và tôi ở bên nhau, bộc lộ với người nhà, bị cắt hết chu cấp, phải chen chúc với tôi trong phòng trọ. Anh dùng tiền đồ của cuộc đời mình để uy hiếp, sau đó người nhà anh không ép buộc được anh, nhưng cũng chưa bao giờ thật sự chấp nhận chúng tôi.

Nếu anh không ở bên tôi, có lẽ trong 30 năm cuộc đời, anh đã kết hôn sinh con từ lâu. Anh là người xuất sắc, sẽ thuận buồm xuôi gió tiền đồ vạn dặm. Bây giờ anh nói sắp kết hôn, tôi dường như thấy được vết nứt tôi tạo ra nơi con người thật của anh đang từ từ liền lại, anh biến thành lá chắn không gì xuyên thủng, tôi đã không chạm đến được nữa rồi.

Tôi nói với anh, "Tôi sẽ không chúc phúc."

Đâu chỉ không chúc phúc, tôi còn sẽ ngày ngày nguyền rủa anh sớm ly hôn.

Anh cười cười, dường như không thèm để ý, nói với tôi: "Vậy tôi có một phần thỏa thuận, khi nào cậu rảnh thì đến ký tên."

"Thỏa thuận gì?"

Anh nói: "Hiệp nghị bảo mật."

Anh sẽ cho tôi một số tiền lớn, để tôi cam kết đem chuyện tôi và anh từng qua lại tìm một chỗ đào hố chôn thật sâu, đời này không được nhắc lại nữa.

Tôi nghe anh nói xong, cảm giác phẫn nộ lập tức chiếm cứ toàn thân. Tôi siết chặt nắm tay, tiến lên một bước, dùng ngón tay chỉ vào lồng ngực của anh, tàn nhẫn trừng mắt nhìn anh, "Anh có thể quên tất cả những thứ này, tôi lại không thể."

Thẩm Yến không nói gì, tôi thở hổn hển, tức giận đến mức sắp khóc, nghẹn ngào nói, "Anh không thể ức hiếp người khác như vậy, Thẩm Yến, anh không thể ức hiếp tôi như vậy. Tôi đáp ứng anh, tôi chuyện gì... chuyện gì cũng sẽ đáp ứng anh."

Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi, dịu dàng nắm chặt, cảm giác đó khiến tôi cũng sắp lầm tưởng lời nói vừa rồi của anh đều là đùa giỡn.

Nhưng anh lại nói với tôi, "Triệu Ôn Gia, cậu cũng nên quên tôi đi."

9.

Tôi tìm "làm sao quên đi một đoạn ký ức", nhận được đáp án, không yêu nữa thì sẽ quên.

Vài ngày sau, Thẩm Yến đến phòng vẽ tranh tìm tôi. Anh đem theo hợp đồng, muốn tôi ký thỏa thuận.

Tôi biết anh muốn mau chóng thoát khỏi tôi, tôi cũng không muốn làm khó anh thêm nữa. Tôi gần như không nhìn, ký tên mình xuống. Thẩm Yến đưa tôi một bản, anh nói, "Sau này cố vấn pháp luật của tôi sẽ tới bàn luận chi tiết hợp đồng với cậu."

Tôi vứt hợp đồng sang một bên, xoay người, quẹt bừa bãi lên bức tranh đang vẽ, tôi nói: "Đi tìm Bowen đi."

Tôi không nhìn anh. Anh đứng sau lưng tôi, dường như dừng một chút. Tôi nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp của anh, một lát sau, anh nói, "Triệu Ôn Gia, tạm biệt."

Vài tiếng bước chân, cửa khẽ mở ra rồi khép lại, tôi quay đầu lại nhìn, anh đi rồi.

Tôi đặt thanh trét màu trên tay xuống, đi đến cửa. Hành lang trống rỗng, không trông thấy anh nữa.

10.

Bowen nói với tôi, Thẩm Yến không đáng để tôi yêu.

Tôi sửa lại, là Thẩm Yến bây giờ.

Tôi nói, trước đây Thẩm Yến rất tốt, anh luôn làm tôi vui vẻ, cưng chìu tôi. Tôi đói, hơn nửa đêm anh cũng sẽ lái xe ra ngoài mua thức ăn khuya cho tôi. Anh mỗi ngày đều làm sẵn bữa sáng, tôi hay hạ đường huyết, anh luôn căn dặn tôi phải ăn cơm đúng giờ. Năm 2016 ngày tuyết lớn, anh đắp một người tuyết, trên người tuyết đặt một chiếc nhẫn. Anh trốn sau lưng người tuyết, chờ tôi đến gần, thình lình nhảy ra. Tôi sợ hết hồn, anh cầm nhẫn quỳ một chân xuống đất, nói với tôi, Ôn Gia, chúng ta kết hôn đi.

Bowen hỏi, sau đó thế nào?

Tôi cười, bảo, chúng tôi dự định từ Tanzania trở về liền nhập cư.

Mặt cậu lộ ra vẻ tiếc nuối. Tôi nhún nhún vai, cầm cốc rượu lên uống một hớp. Tôi tận lực để cho mình không trông quá thảm, nói với cậu, "Trung Quốc có câu nói thế này, thế sự vô thường, hưng tận bi lai, cần phải nghĩ thoáng."

Nghĩ thoáng đi, nghĩ thoáng đi, mẹ nó vài giây thôi cũng được, tôi tự nhủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro