Chương 1: Chuyện bi thống nhất lịch sử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "01, 03, 05, 07, 09, 11, một dãy số đặc biệt "  

   Biện Bạch Hiền nhìn dãy số trúng thưởng kỳ này trên mạng, so sánh với dãy số trong tay mình .  
   Mẹ nó!   Cậu lại thật sự có dãy số quỷ dị trúng giải nhất kỳ xổ số phúc lợi này!  Năm trăm vạn ! Lần này phát tài rồi .     

- Cho tôi đặt 2 vé máy bay bảy ngày sau đi Hawai , đúng, vé máy bay sẽ đưa đến chỗ này.

  Miệng khẽ hát một tiểu khúc, thu thập bọc hành lý cũ nát trong phòng cho thuê. Nói là bọc hành lý, kỳ thật, cũng là vài bộ quần áo mà thôi. Đây là ước định của cậu và bằng hữu, hai người cùng mua xổ số, chỉ cần trúng thưởng sẽ cùng nhau đi vòng quanh thế giới. Thu thập xong đông tây liền đi đổi thưởng, bảy ngày sau là có thể thực hiện hành trình mơ ước.     

Vì phòng ngừa bị người nhận ra, Biện Bạch Hiền đầu đội mũ lưỡi trai, đeo kính đen, mặc quần áo đen, toàn thân hoá trang kín mít lén lút xuất hiện tại trung tâm chỗ lĩnh thưởng, thiếu chút nữa bị coi là bệnh nhân tâm thần bắt lại.  Điền vào bảng đăng ký xong, chờ không yên tạm thời không nói đến, nắm chặt tờ đơn, nhìn đến con số sinh động " 500 vạn, 500 vạn, 500 vạn " Biện Bạch Hiền liền hỗn độn .

Mẹ nó! Đủ cho cậu tiêu xài cả đời .   

  "Các vị hành khách, hoan nghênh tới công ty hàng không xx Trung Quốc, chuyến bay từ Bắc Kinh tới Hawai . . . . . ."     

Thanh âm êm tai của tiếp viên hàng không phảng phất bên tai Bạch Hiền, cậu cuối cùng cũng ngồi trên máy bay. Bởi vì gặp phải một số vấn đề nên chậm hơn so với kế hoạch ban đầu rất nhiều.      Nghĩ rằng chẳng mấy chốc sẽ tới nơi, nơi đó ánh mặt trời tươi đẹp, bãi biển thơ mộng, Nam Âu có trai đẹp, Bắc Âu có soái ca, còn có các loại mỹ thực. . . . . . , tâm trạng phẫn nộ tạm thời được giảm bớt.      Nhắm mắt lại dưỡng thần, không biết qua bao lâu phi cơ đột nhiên xóc nảy dữ dội, thanh âm êm tai của tiếp viên hàng không qua radio truyền đến:

"Các vị hành khách, hiện tại phi cơ gặp một luồng khí, mời mọi người trở lại vị trí và thắt giây an toàn. . . . . ."  

Biện Bạch Hiền lại hỗn độn! Sẽ không xui xẻo như vậy chứ? Rất không dễ dàng trúng năm trăm vạn, cũng chỉ mua một tấm vé máy bay!     

Tiếp theo, trời đất đảo lộn, trước khi ngừng suy nghĩ  cậu liền bi thiết: ông trời đang đùa giỡn mình sao? 

"Ti. . . . . ."     

Thời điểm Biện Bạch Hiền mở mắt ra chỉ cảm thấy trên người giống bị xe lửa nghiền quá, toàn thân không chỗ nào không đau .     

Oa, chẳng lẽ cậu không chết?    
Máy bay lâm nạn, chỉ mình còn sống sót?
Loại suy nghĩ này khiến cậu giật mình, xem ra ông trời thật đúng là ưu đãi cậu.  Thật là, một loạt trí nhớ đột nhiên hiện ra trong đầu, hơn nữa rất nhiều chuyện không phải trí nhớ của cậu , nhíu chặt mày.

Đây là có chuyện gì?  Chống hai tay, cậu chậm rãi đứng dậy. Trời ạ! Không đợi cậu thích ứng với trí nhớ vừa xuất hiện đã bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người!      Căn phòng cổ kính, trên cửa sổ khắc hoa đã tiết lộ một tin tức, xuyên qua ? !      Đã từng xem qua vô số tiểu thuyết xuyên không, từng ảo tưởng vô số cuộc sống hạnh phúc sau khi xuyên qua, nhưng cậu không nghĩ tới, chính mình thực sự xuyên đến. Một cổ đại không điện, không internet, không TV? Bi thống nhất chính là năm trăm vạn của cậu không còn????!!!!!

   Ông trời, xuyên qua trễ vài ngày được không?      Nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, suy nghĩ một chút, cố gắng bắt đầu sắp xếp những thứ đột nhiên xuất hiện trong trí nhớ.      Đây là một niên đại không ghi lại trong lịch sử, có sáu quốc gia, lớn nhất là Đại Ngô cùng Hiên Viên Quốc, giàu có nhất là Yến quốc, khó đánh nhất là Phượng quốc, còn có hai tiểu quốc không có tiếng tăm gì là Sở quốc cùng Bách quốc. 

Biện Bạch Hiền??!! Hử,  tên cũng là Biện Bạch Hiền??

  Trong đầu xuất hiện ra một đoạn đoạn trí nhớ về thân thể này, khối thân thể này còn có thân phận quý tộc, Phượng quốc tiểu Hoàng Tử Biện Bạch Hiền.  Kỳ lạ là đường đường là hoàng tử một quốc gia lại có thể lớn lên trên núi Thanh Phong.      Núi Thanh Phong nằm giữa sáu quốc, có thể nói là một loại thần thoại, Hoàng đế sáu quốc thấy Thanh Phong đạo trưởng đều phải lấy lễ đón chào, mà cao nhân này lại là sư phó của cậu.

Trong trí nhớ hỗn độn hiện lên một người nam nhân, nam nhân có hôn ước từ nhỏ cùng cậu, Hiên Viên Quốc thái tử, Hiên Viên Thần!    
Vốn khi cậu mười tám tuổi là có thể xuống núi cùng hắn thành thân, nhưng mà không nén được tưởng niệm. Do hoàng tỷ gởi thư, nói hắn đến chỗ Phượng quốc hậu liền vụng trộm xuất núi đi gặp hắn.      Nhưng là... Trí nhớ chuyển động đến đây, Bạch Hiền nhất thời cảm giác được trái tim bông nhiên đau đớn kịch liệt, xem ra đoạn trí nhớ kia đã bị  khắc vào xương cốt.  Thương cảm....Khi cậu kín đáo hồi cung, nam nhân kia quả nhiên ở đấy. Nghĩ muốn cho hắn kinh hỉ, nhưng chính mình lại thấy kinh hách. Hắn đang ôn nhu che chở hoàng tỷ của cậu, tự tay hái đóa Hải Đường xinh đẹp nhất trong ngự hoa viên cài trên đầu hoàng tỷ. Kia cực hạn sủng nịch, tình cảnh này đều đã xuất hiện mỗi ngày trong mộng, hiện tại rốt cục gặp được, đối tượng cũng không phải cậu.     

Ngày đó, cậu đứng bên giường hoàng tỷ, mà hoàng tỷ ngã xuống giường, trên người cắm một thanh kiếm, máu tươi vương khắp.  Chỉnh lý trí nhớ đến đây, Bạch Hiền nở nụ cười, bao nhiêu mưu kế vụng về, kế tiếp phát sinh cái gì không cần nghĩ cũng biết. Quả nhiên nam nhân kia xông vào, không nói hai lời liền đẩy cậu sang một bên, đau lòng ôm hoàng tỷ mang đi .     
Dứt khoát đuổi theo giải thích, nhưng không ai quan tâm cậu.  Cậu sợ hãi, hối hận, nghĩ muốn trở lại núi lừa mình dối người chờ đợi đến mười tám tuổi.  Nhưng còn chưa đi, nam nhân kia lại đến đây.   

- Biện Bạch Hiền,  Nói cho ngươi biết, bản thái tử đời này sẽ không cưới ngươi!  Tín vật đính hôn trả lại cho ngươi, về sau nếu còn dám thương tổn nữ nhân của ta, cẩn thận đầu của ngươi!

Tiếng nói như sấm rền, khắc thật sâu vào của trong óc.  Cậu không muốn giải trừ hôn ước, cậu thương hắn, yêu hắn sâu như vậy, hèn mọn như vậy. Hắn thích người có tài, cậu liền cố gắng học cầm kỳ thư họa. Hắn thích người ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, cậu bắt đầu cự tuyệt luyện võ, hơn nữa không có tái sử dụng chiêu thức, trừ bỏ sư phó cùng sư huynh, căn bản là không ai biết cậu có võ công.
Sau cùng, nam nhân vẫn tuyệt tình rời đi, chỉ còn lại có Biện Bạch Hiền một mình rơi lệ,  thậm chí cũng không dám đi tìm phụ hoàng.    Bởi vì phụ hoàng đã nói, cậu chưa đủ mười tám tuổi thì không được xuống núi .     Không ngờ rằng, trên đường trở về núi Thanh Phong, nam nhân nhẫn tâm bắt cá hai tay, lại phái người đưa tới cho mình một ly rượu độc. Không còn hi vọng, cậu không nói hai lời liền uống xuống, nô tài Tiểu Vận bên người liều mạng mang cậu trở lại núi Thanh Phong lại bị đuổi giết. . . . . .          
Trí nhớ hỗn loạn tới chỗ này thì cắt đứt....    Bởi vì, Biện Bạch Hiền chân chính đã chết.   Suy nghĩ đến đây, Biện Bạch Hiền thật muốn kéo cậu ra đánh mấy cái đại tát tai. Suy nghĩ quá ngốc , chưa thấy qua người ngu như vậy ! Loại nam nhân này đáng sao? Không có nam nhân thì không sống nổi sao?      Thời điểm cậu đang tức giận bất bình, trong đầu đột nhiên lại xuất hiện một đạo trí nhớ, Bạch Hiền ngây ngẩn cả người. Trời! Trí nhớ này chính là cậu.     
Trí nhớ như như sóng biển dâng lên, sắc mặt của cậu nháy mắt trắng xanh. Bởi vì, đây là hồi ức cậu kiếp trước hay kiếp này cũng không nguyện ý nhớ lại.     
Nguyên lai cậu căn bản không phải là sinh Viên nghèo khổ,  cơm ba bữa không đủ mà là đặc công đứng đầu cả nước, nhưng cũng vì một người nam nhân. . . . . .     
Thật là khéo! Thì ra hai linh hồn đều bị nam nhân phản bội.  Bạch Hiền tiêu hóa đạo trí nhớ vừa xuất hiện, trong lúc này trong đầu rối loạn, cau chặt mày, nhắm mắt lại, bắt buộc chính mình tiếp thu!     
Không biết qua bao lâu, ánh mắt của cậu rốt cục trở lại trấn tĩnh. Nếu đây là ông trời an bài, như thế, mặc kệ là đặc công cũng được, là hoàng tử cũng được, đều là người tội nghiệp. Đã tới rồi thì cứ an tâm, từ nay về sau, cậu là hoàng tử của Phượng quốc. Đúng vậy!     
Nghĩ vậy, Biện Bạch Hiền mạnh mẽ tỉnh lại, đây tới cùng là cái địa phương gì, người nào đã cứu cậu???

Hết chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro