Chương 2: Một cước giải quyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thiếu gia,  mạng của người thật tốt, lại là người đầu tiên Vương gia mang về! Tất cả Vương Phủ đều đang nhốn nháo.

Người tới toàn thân mặc áo màu đỏ, tuy là hạ nhân nhưng mặc vô cùng tinh tế, trên đầu tóc tết hành hai chiếc sừng nhỏ, nói năng sôi nổi, hoạt bát cực kỳ. Cậu thấy vậy nên tỉnh lại, trong mắt loé lên một tia kinh diễm cùng vui sướng

- Vương Phủ? Cái gì Vương Phủ?

Trí nhớ dừng lại khi  uống rượu độc rồi gặp phải thích khách, về sau thì không nhớ gì nữa.     

- Đương nhiên là Chiến Vương Phủ! Vương gia chúng ta tự mình cứu người trở về.     

Chiến Vương Phủ Phác Xán Liệt Vương gia! Chiến thần Vương gia nổi tiếng trong lục quốc, trí nhớ trong đầu Bạch Hiền hiện ra hình ảnh một người nam nhân. Lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, nam nhân kia hiện tại khiến cho cậu buồn nôn, khi bóng dáng nam nhân kia tiêu thất, cậu tiếp tục hỏi:

- Người đi cùng ta đâu?  

- Yên tâm đi, vị huynh đài kia cũng không có việc gì, thương tích có vẻ nghiêm trọng hơn đã được Hoa thần y xem bệnh, nếu không người đã không thấy được, tuy nhiên hiện tại vẫn chưa tỉnh lại, nhưng tính mạng đã không ngại.

Tiểu nha đầu đoán được cậu sau khi tỉnh lại sẽ hỏi, cho nên mới không vội vã rời đi, đem tình huống của Tiểu Vận nói một lần.  Biết được Tiểu Vận không sao, cuối cùng cũng yên lòng. Xem ra còn phải lưu lại chỗ này một thời gian .     

- Tiểu muội muội, ngươi xưng hô như thế nào? Còn có, chiến Vương Phủ là. . . . . .    

Thanh âm đã nhu hòa vài phần, nói đến chỗ này dừng.
Cậu không biết tình huống nơi này, nhưng  tiểu nha đầu trước mắt này tâm tư đơn thuần nhất định sẽ nói cho cậu    

- Cái gì?! Người lại có thể không biết Chiến Vương Phủ!!??

Tiểu nha đầu một bộ tựa như đã gặp quỷ nhìn, Đại Ngô không ai không biết Chiến Vương Phủ, đừng nói Đại Ngô, thiên hạ này đều biết tên Vương gia, vị  này cư nhiên....

- Khụ... Ta không phải người trong quốc, từ nhỏ đã ở trên núi, cho nên......

Ánh mắt nhìn tiểu nha đầu kinh ngạc, ho nhẹ một phen, giảm bớt xấu hổ, cậu thật không biết Phác Xán Liệt là ai!

- A...! Thiếu gia gọi ta Tiểu Huệ thì tốt rồi, là nha hoàn hầu hạ người    

Nghe vậy, tiểu Huệ một bộ hiểu rõ, nguyên lai là lớn lên trên núi, trách không được không biết Vương gia, bất quá, nghĩ lại:

- Người là do Vương gia tự mình mang về, cho nên, mặc kệ xuất thân như thế nào, tương lai chính là chủ nhân của bọn ta.    

Trong lòng sau khi có quyết định, tiểu Huệ lôi kéo, líu ríu  nói:

- Vương gia chúng ta là Chiến thần đỉnh đỉnh nổi danh nhất lục quốc. Từ khi Vương gia đóng ở biên quan, Đại Ngô càng ngày càng hùng mạnh, không có bất kỳ quốc gia nào dám tới xâm chiếm, ngay cả Hiên Viên Quốc cũng không dám. Đã từng có mấy quốc gia liên thủ phái người ám sát Vương gia, bị Vương gia giết toàn bộ, kia phải có hơn một ngàn cao thủ.......  

Tiểu Huệ nhiệt huyết sôi trào, cho dù nói Phác Xán Liệt từng trải, trong lòng nàng cũng không phải thập phần tin tưởng, tiểu nha đầu này rõ ràng đối với Vương gia thập phần ngưỡng mộ, nếu thật sự có người như thế, thiên hạ này không phải đã thống nhất sao????

-  Vương gia chúng ta là tình nhân trong mộng của tất cả nữ nhân trong thiên hạ. Bất quá những nữ nhân này đều không xứng. Tựa như ở Bắc Uyển Vương Phủ có rất nhiều vị tiểu thư đều là muốn gả cho Vương gia, người ở Tuyết viện là cháu gái đương kim Thái Hoàng Thái Hậu, Lâm Tuyết Nhu! Còn có thiên kim Thừa tướng Hạ Lam tiểu thư, còn có......     

Đúng như dự đoán, tính tình Tiểu Huệ đơn thuần cực kỳ, không chỉ đem Vương gia nhà các nàng bán, lại còn đem Vương Phủ giới thiệu một lần. Một bên nói, một bên nghe tin tức từ trong lời nói Tiểu Huệ, xem ra Vương Phủ này thủy khả thâm hảo!         

- Oa? Tiểu Huệ, sao đều là tiểu thư, còn chưa gả cho Vương gia sao?

Biện Bạch Hiền rốt cục tìm được điểm kỳ quái, thường thì trong Vương Phủ không phải là Vương Phi, trắc phi cùng các loại tiểu thiếp sao? Như thế nào đều gọi là tiểu thư?     

- Kì thật Vương gia chúng ta còn chưa thành thân, những tiểu thư này đều là Thái Hoàng Thái Hậu nương nương đưa đến, bình thường đều ở nhà mình, chỉ có thời điểm Vương gia xuất chinh trở về, mới có thể đến vương phủ ở. Là vì thuận tiện bồi dưỡng cảm tình cùng Vương gia, bất quá, Vương gia mỗi lần trở về đều ở Đông Uyển lại cũng ở không lâu, cho nên còn không có Vương Phi.

Tiểu Huệ tâm cơ không sâu, nói cũng không suy nghĩ, đem chuyện tình Vương Phủ nói một lần.  Biện Bạch Hiền giật giật khóe mắt, dân chúng hiện tại dũng cảm như vậy sao?! Chưa lấy chồng đã có thể đến ở trong nhà nam nhân?    

- Ta xem khả năng thiếu gia về sau chính là chủ tử Vương Phủ! Trong vương phủ, tất cả nữ nhân đều là Thái Hoàng Thái Hậu phái qua, người là người đầu tiên Vương gia mang về.

Tiểu Huệ kiên nhẫn giải thích với Biện Bạch Hiền. Cậu cười cười.  Tiểu Huệ tâm tư liếc mắt một cái có thể nhìn thấu, bất quá nàng cái gì cũng chưa nói, một lần nữa nằm lại giường nhắm mắt suy tính việc kế tiếp.      

- Vương gia, vị chủ tử kia đã đã tỉnh lại, người còn lại vẫn đang mê man, vài vị kia cũng biết tin tức chủ tử đó đã tỉnh lại, đang định đi qua.

- Ừ, không cần để ý tới, thương thế tốt lên liền đưa ra ngoài.

- Vâng...

Bên này, Bạch Hiền nằm một hồi, cũng không nghĩ ra cái gì rõ ràng.  Cậu thức dậy lại có đại phu tới kiểm tra thân thể, đã không còn đáng ngại, chỉ cần tu dưỡng mấy ngày liền có thể khỏi hẳn. Không biết vì sao, kịch độc trong cơ thể cậu biến mất không còn một mảnh, chẳng lẽ cái nam nhân kia cho cậu uống không phải rượu độc?  Thân thể đã tốt lên, còn có chút mỏi mệt. Khó có được thanh nhàn, đang tính toán chợp mắt một chút.     

- Trời lạnh như thế, nếu có cái lò sưởi thì tốt rồi.    

Đối với tiểu Huệ chớp chớp mắt cười nói, nơi này hoàn toàn không biết gì cả nói chuyện phải chú ý chút.   

- Thiếu gia,  người chờ chút nô tì đi lấy.

Tiểu Huệ cười chạy ra ngoài. Vừa ra ngoài, những nữ nhân khác lại đến.     

- Nghe nói trong phủ lại tới một nam nhân , lại là Vương gia tự mình mang về, để cho ta tới nhìn xem tới cùng có bao nhiêu mỹ mạo, có thể lọt vào mắt Vương gia!

Người tới toàn thân váy dài bạch sắc, bên ngoài choàng áo màu đỏ thêu hoa mai tinh xảo, khuôn mặt thanh tú, hai cách môi mỏng hơi hơi nhếch lên, hướng giường phượng đi tới.  Mấy nữ nhân ăn mặc tinh tế theo sau lưng nàng, thần sắc trên mặt mấy người hơi lấy lòng lại có chút phòng bị, đồng thời vẫn mang theo chút khinh thường.  Nhíu mày, như thế nào sống không yên như vậy? Thời điểm biết trong viện này có một đám nữ nhân, cậu liền có loại dự cảm không tốt, không nghĩ tới tới nhanh như vậy.     

- Thật sự là mỹ nhân! Trách không được có thể để cho Vương gia tự mình mang về, ngay cả ta là nữ nhân nhìn cũng không nhịn được động tâm, các vị muội muội thấy có đúng không???

- Đúng vậy?

Biện Bạch Hiền không đứng dậy đón chào cũng không cùng các nàng nói chuyện, căn bản là không quan tâm.           Này không thể được, các nàng là mang theo nhiệm vụ tới. Cho nên, khi nói chuyện khẩu khí có chút mỉa mai nhưng vẫn là thân thiết ngồi bên cạnh, kéo tay qua làm bộ làm tịch.     

- Cũng không phải sao, ta thấy vị  này là người đẹp nhất!

Những người này lời nói tuy mang theo ý lấy lòng nhưng không thiếu thật tâm, Biện Bạch Hiền diện mạo không chỉ tuyệt mỹ còn để lộ khí chất cao quý cùng tao nhã bẩm sinh, các nàng dù ăn vận như thế nào cũng không giống.     

- Có việc hãy nói, không có việc gì ta muốn đi ngủ.
         
Kiếp trước không thích thân cận cùng mọi người, lớn như vậy cũng chỉ có một hai người bằng hữu để tán gẫu. Huống chi, những nữ nhân trước mắt này đều không có hảo ý, cậu không có tâm tình cùng các nàng diễn kịch.

- Thiếu gia , vị này chính là thiên kim Chu Thị Lang, Chu tiểu thư, đằng sau là Lâm Khả Nhi,là đường muội của Lâm Tuyết Nhu.     

Tiểu Huệ lúc này đã mang lò sưởi tới, nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh, cũng mượn cơ hội này nhỏ giọng đem bối cảnh nói sơ qua, để ngừa chủ tử vừa đến Vương Phủ đã đắc tội với người nào.  Biết tiểu Huệ đây là nhắc nhở mình nên quan hệ tốt cùng với những nữ nhân này, bất quá vì cái gì phải làm như vậy?  Cậu lại không tính toán gả tiến vào!     

- Ngươi sao lại nói như vậy, chúng ta hảo tâm đến xem ngươi, ngươi không nhiệt tình tiếp đãi cũng thôi, lại còn ra vẻ, thật không biết thân phận, đừng tưởng rằng ngươi được Vương gia mang về là có thể cao hơn chúng ta một bậc, về sa......

Lâm Khả Nhi vốn là ghen tị mỹ mạo, hiện tại thấy thái độ này của cậu trong lòng lại càng khó chịu, ngẩng đầu lên thật cao, vẻ mặt khinh thường.     
Bỗng dưng! Nàng dừng lại .  Không khí phòng trong dường như đông lại.  Bạch Hiền ánh mắt sắc bén đảo qua những nữ nhân trong phòng, giống như nổi lên một trận gió lạnh thấu xương.     
Lãnh, thật sự rất lãnh!      Những nữ nhân này trong kinh thành cũng được xem là có gia thế, tình cảnh gì chưa từng thấy, nhưng giờ phút này lại bị một ánh mắt của cậu làm cho chấn động. Loại cảm giác này giống với thời điểm nhìn đến Phác Xán Liệt!     

- Nói tiếp, về sau như thế nào?!

  Con mắt sáng khẽ nhích, đang lười biếng từ trên giường đứng lên, giọng điệu lạnh nhạt, không khí trong phòng đột nhiên giảm xuống đến thấp nhất.         

- Ai chẳng biết vị trí Vương Phi sẽ là của đường tỷ ta, bộ dáng đẹp thì thế nào, nhiều nhất chỉ có thể làm trắc phi, hoặc là chỉ có thể làm thiếp, đến lúc Vương gia chơi ngươi ngán, vứt bỏ, cho dù ngươi quỳ xuống cầu xin đương tỷ ta cũng vô dụng.

Quả nhiên!  Lâm Khả Nhi là loại ngực to não nhỏ, giờ phút này còn muốn ỷ vào thân phận.  Mặt khác, vài người không chịu nổi áp lực vô hình này, trong lòng không hiểu sợ hãi đứng dậy cuống quít chạy ra ngoài. 

  - Vị này, chúng ta hôm nay trước hết cáo từ, ngày khác lại đến xem ngươi.

- Muốn chạy???? Cũng không dễ dàng như vậy!

Dứt lời! Đột nhiên động .  Cái thân thể này thì ra đã luyện qua võ, đối phó với mấy khuê tú thâm cung mà nói giống như chơi đùa với tiểu hài tử, vài chiêu liền đem mấy người nữ nhân trói thành đoàn. Thời điểm mọi người còn không kịp phản ứng trực tiếp một cước đá ra ngoài....

Hết chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro