Chương 3: Lần đầu giao chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy người nữ nhân này ngày thường đều đã mảnh mai hết sức, càng không nghĩ tới có người đột nhiên làm khó dễ, muốn tách rời đúng là đã không còn kịp rồi!     
 Một cước này vân đạm phong khinh, hung hãn cực kỳ! Chỉ dùng một cước liền đem mấy người phụ nhân toàn bộ đều giải quyết . Lông mi thâm thúy nhếch lên, khóe môi giơ lên, nhìn bộ dáng các nàng chật vật rời đi trong lòng thật dễ chịu. Chỉ là ánh mắt không cam lòng khi rời đi của Lâm Khả Nhi, chuyện này còn chưa kết thúc.      Hừ! Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cậu lại cũng chưa từng sợ người nào!  Giải quyết mấy người phụ nhân kia xong, gian phòng lập tức thanh tĩnh, cầm lò sưởi Tiểu Huệ mới vừa mang qua một lần nữa nắm trở về. Tiểu Huệ nhìn biến hóa trong nháy mắt này, quả thật sợ ngây người, các nàng cho dù thái độ không tôt, nhưng cũng không thể đá ra như vậy. Kỳ thật, làm như vậy cũng không bởi vì Lâm Khả Nhi kia. Hôm nay làm như vậy thì về sau sẽ không có nữ nhân nào dám đến tìm phiền toái nữa. Đây mới là mục đích của cậu.
 Trong thư phòng Đông uyển, Phác Xán Liệt nhíu chặt hai hàng lông mày, nhìn chằm chằm bản vẽ trên bàn, chuyên chú nghiên cứu thế lực các quốc gia. Gần đây các quốc gia đều đã an phận, không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho nên tạm thời chiếm được thế cân bằng, thời điểm trước mắt là phải chuẩn bị chờ chờ đợi một cơ hội. Khi cân bằng này bị phá, như vậy ắt phải có trận đại chiến, mà thiên hạ này phân lâu như vậy cũng đến thời điểm thống nhất !   
 Chu Nguyên là quản gia Vương Phủ, đồng thời cũng là thân tín của Phác Xán Liệt, uy danh của hắn ở rong phủ rất cao, mọi người thấy hắn đều phải nhún nhường vài phần, nhưng ở trước mặt vương gia, hắn vẫn thật cẩn thận. Suy nghĩ đến sự tình bên kia vừa gây ra hắn toàn thân mồ hôi lạnh, không biết phải nói cùng Phác Xán Liệt như thế nào.   Vương gia ghét nhất bị bị quấy rầy, đặc biệt chuyện tình đám nữ nhân kia. Bình thường hắn có thể xử lý cực kỳ ổn thỏa, nhưng lần này liên quan đến người kia.....Ai! Xoa mồ hôi lạnh trên đầu, kiên trì mở miệng:

- Vương gia, Lâm Khả Nhi mang theo thiên kim Chu Thị Lang, Chu Phỉ Phỉ đi tìm chủ tử kia phiền toái

- Ừ, loại chuyện này không cần nói cho ta, để cho các nàng tự giải quyết đi.

- Nhưng lại bị, lại bị đá ra! Lâm Khả Nhi đi tìm Lâm Tuyết Nhu khóc lóc kể lể, sau đến chỗ Thái Hoàng Thái Hậu, trong cung hạ chỉ để cho người tự mình xử lý chuyện này.

Chu Nguyên nghĩ đến việc bẩm báo lại bộ dáng hoảng sợ của hạ nhân lúc ấy. Lại có người hung hãn như thế, ngay cả Lâm Khả Nhi cũng dám đánh. Lâm Tuyết Nhu ỷ vào Thái Hoàng Thái Hậu làm chỗ dựa, ở trong vương phủ vẫn ỷ thế hiếp người, đối với bọn hạ nhân không đánh thì mắng, rất nhiều đã người tìm hắn kể lể.   Thời điểm Chu Nguyên nguyên nói đến đây, Phác Xán Liệt đình chỉ bút trong tay. Người khác nói hắn có thể không quan tâm, cho dù là mệnh lệnh hoàng đế hắn cũng có thể coi như không có, nhưng là mệnh lệnh của Thái Hoàng Thái Hậu thì không thể không nghe, cho nên trong vương phủ mới có nhiều nữ nhân như vậy. Đây cũng là nguyên nhân hắn tình nguyện lưu lại chiến trường cũng không nguyện ý trở về.      

- Đi thôi, nếu là ý tứ hoàng tổ mẫu, bổn vương sẽ đi nhìn xem.

Bên này Bạch Hiền vừa mới nằm ngủ, trong lúc đang ngủ mơ thì nam nhân vô tình kia lại hiện lên, cái loại cảm giác đau thương vì bị phản bội cùng bằng hữu rời đi lại bắt đầu xuất hiện trong mộng của cậu.  Đột nhiên, một trận tiềng ồn ào đem cậu từ trong mơ màng tỉnh lại.       

- Tiểu Huệ, sao bên ngoài  ầm ĩ thế?

- Chủ tử.  Người mau dậy đi, Lâm tiểu thư vào cung cáo trạng, hiện tại Vương gia đang tới nơi này. Đến lần này khẳng định là có chuẩn bị. Người về sau cần phải thu liễm cái tính tình kia lại. Nếu không thích đáp lại các nàng, ứng phó vài câu là được rồi? Hà tất cùng các nàng động tay chân!      

 Tiểu Huệ lo lắng mặc xong quần áo, hầu hạ cậu rời giường, không ngừng nhắc nhở bên tai, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đều đã nhăn lại . Biện Bạch Hiền nội tâm buồn cười, tùy ý Tiểu Huệ mặc quần áo, cột tóc cho cậu , Ai..... khi nào thì lưu lạc đến nước này. Bất quá, Tiểu Huệ thật lòng coi cậu  thành chủ tử, tuy nhiều lời nhưng không phải người nào cũng nguyện ý nói những thứ này.      Mới vừa thu thập thỏa đáng, cửa đã bị mở ra, người đầu tiên bước vào là Chiến thần Vương gia mới nghe qua đại danh, Phác Xán Liệt!   Ấn tượng đầu tiên về hắn là lãnh, lạnh thấu xương, còn chưa đến gần đã cảm giác được hàn ý đánh úp lại.  Tiếp theo liền bị bộ dạng của hắn làm kinh ngạc một phen, so với thời điểm lúc cậu thấy chính mình còn kinh ngạc hơn!      Toàn thân cẩm bào màu đen hiển lộ rõ ràng dáng người to lớn của hắn. Bởi vì nhiều năm trên chiến trường màu da của hắn là màu đồng cổ khỏe mạnh cũng khiến người mê muội, ngũ quan hình dáng rõ ràng giống như đao khắc. Con ngươi màu đen thần bí, tà mị, gợi cảm. Chỉ là hơi thở của hắn quá lãnh, làm cho người ta khó có thể tiếp cận, khí thế vương giả quanh thân lại càng làm cho người ta sùng bái.            
 Những nữ nhân đi cùng Chiến Cảnh Thiên đều sợ hãi khí thế trên người hắn nên theo sau rất xa, đi đầu là một mỹ nữ tuyệt sắc, toàn thân váy dài màu hồng nhạt, trên vai là áo choàng Tuyết Hồ. Tóc buộc một nửa, buông xõa một nửa dáng vẻ cực kì ôn nhu, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng càng tăng thêm khí chất của nàng.   Lập tức đoán được thân phận của nàng, Đại Ngô đệ nhất mỹ nữ, Lâm Tuyết Nhu! Theo sau có vài người tuy đẹp nhưng cùng Lâm Tuyết Nhu so sánh đó chính là trên trời và dưới đất. Lâm Khả Nhi ngẩng đầu, vẻ mặt đắc ý đi theo bên người Lâm Tuyết Nhu, còn có đám người Chu Phỉ Phỉ đang cúi đầu.     
Bạch Hiền đánh giá người tới, người tới đồng thời cũng đánh giá lại cậu, Lâm Tuyết Nhu nổi danh là đệ nhất mỹ nữ Đại Ngô, trên mặt đều là vẻ kiêu ngạo cũng cảm thấy thua kém cậu.   Phác Xán Liệt cũng đánh giá cậu, thời điểm cứu người ngày đó cũng không thấy rõ bộ dạng, hiện giờ vừa thấy quả nhiên cực kỳ xuất sắc, nhưng cũng không thể khiến hắn hứng thú. Muốn nói bề ngoài xuất chúng, phóng khắp thiên hạ, còn không có vài người có thể cùng hắn đối kháng!      
Ngoài ý muốn, thái độ của cậu đối với hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh. Lần đầu nhìn thấy hắn trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc sau đó liền trở lại bình tĩnh . Lúc hắn tới là tức giận vì bị việc này làm phiền, cho nên tận lực tạo áp lực. Người bình thường nhìn thấy khí thế của hắn đã sớm quỳ xuống, nhưng người này lại hoàn toàn không thèm để ý! Mà còn nhìn hắn tỏ vẻ khinh thường. Đúng, chính là khinh thường! Trong lòng kinh ngạc khí thế của Phác Xán Liệt , thời điểm cậu làm đặc công, người lãnh đạo nào chưa thấy qua nhưng không ai có loại khí thế bễ nghễ thiên hạ này, nếu tiếp tục cùng hắn giằng co tiếp khẳng định sẽ thua. Cho nên cậu làm bộ như không thèm để ý xoay người đi, lười biếng ngồi ở ghế tựa vò vò sợi tóc. Khóe miệng hàm chứa nhè nhẹ tiếu ý, chủ động mở miệng:

- Không biết Chiến Vương gia chủ động đến là có chuyện gì phân phó?    

Loại thái độ này không những không để cho Phác Xán Liệt sinh khí, ngược lại khiến cho hắn cảm thấy hứng thú. Hôm nay hắn muốn nhìn xem người này làm như thế nào để thoát tội?  Sau khi thấy hứng thú hắn cũng không tức giận nữa, đè thấp khí thế ngồi thưởng thức ly trà trên bàn, trong mắt hiện lên một tia cân nhắc, hừ lạnh nói:

- Nghe nói ngươi đánh người? Ngươi nghĩ bổn vương nên trị ngươi tội gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro