Chương 4: Dáng người không tệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt thu lại khí tức, trong phòng nhất thời ấm áp hơn.  Lâm Tuyết Nhu cảm thấy không ổn, Xem bộ dạng Vương gia cũng không có tính toán trị tội hắn ta, trong mắt hiện lên một tia ác độc, hung ác trừng mắt.  

Cậu lườm Phác Xán Liệt một cái, người này thật sự là con hồ ly, đem vấn đề vứt lại cho cậu, bất quá cũng đừng cho rằng cậu dễ chọc. Tại thời điểm đá chân kia đã nghĩ tới hậu quả, cho tới bây giờ cậu chưa từng bị người khác nắm đuôi.      

- Chiến Vương gia hẳn là biết thân phận của ta? Theo theo lý, nàng chất vấn ta là tội mất đầu. Ta thay mặt Chiến Vương gia mới trừng phạt nàng một chút, Chiến Vương gia chẳng lẽ cho rằng ta có tội?    

Nghe vậy, Phác Xán Liệt nhíu mày, thân phận của cậu hắn đương nhiên biết. Chỉ là không nghĩ tới người này lại thông minh biết phản kích như vậy, coi như là đã cho hoàng tổ mẫu công đạo.  Giải quyết xong sự tình, hắn nhìn một phòng toàn nữ nhân thì càng thêm chướng mắt.  Phẩy áo bào đứng lên lạnh nhạt nói:

- Chuyện này liền giải quyết như vậy, Lâm Khả Nhi dĩ hạ phạm thượng, nên xử trảm, nhưng niệm tình phụ thân trung thành tâm, lôi xuống đánh mười đại bản, đuổi khỏi Vương Phủ!

Oanh! Kết quả này giống như tiếng sấm nổ tung trong lòng mọi người! Cứ tưởng rằng Vương gia dù không trừng trị  thì ít nhất cũng sẽ đuổi tên đó ra ngoài. Vì cái gì người bị đuổi lại là Khả Nhi?!   Bởi vậy, mọi người càng thêm tò mò rốt cuộc  là thân phận gì.  Lâm Khả Nhi sững sờ đứng tại chỗ, từ kinh ngạc đến hoảng sợ, miệng không khép lại được. Chờ khi nàng phản ứng kịp thì ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống lệ rơi đầy mặt, bi thương gào thét :

- Vương gia! Ta sai rồi, ta không dám nữa, đừng đuổi ta đi.    

Mi lạnh nhíu lại, Phác Xán Liệt sẽ tha cho nàng sao? Hạ nhân lập tức tiến vào kéo nàng ra ngoài.      

- Các ngươi cũng lui đi.

- Biểu ca, người phải biết rằng cô tổ mẫu..... 

Trầm mặc một hồi, Lâm Tuyết Nhu rốt cục ôn nhu mở miệng cầu tình, dù sao Lâm Khả Nhi cũng là người của nàng, trong phủ có thêm một người thì sẽ thêm một phần cơ hội. Lời còn chưa dứt, chỉ cảm một trận rét lạnh đánh úp lại. Lời còn lại liền bị đóng băng, không tình nguyện thi lễ, mang theo mấy người phụ nhân thối lui ra ngoài. Thù này, Lâm Tuyết Nhu nàng nhớ kỹ!      
Phòng trong rất nhanh chỉ còn lại hắn và cậu , sau khi mấy người phụ nhân rời đi, Tiểu Huệ cũng thức thời lui xuống.      

- Cảm tạ ân cứu mạng của Vương gia, về sau nếu như có việc giao phó chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực. Nay Tiểu Vận còn chưa tỉnh lại, mong Chiến Vương gia có thể giúp đỡ chúng ta một đoạn thời gian, sau khi Tiểu Vận tỉnh lại chúng ta lập tức rời đi.      

Vốn là cho Phác Xán Liệt một cái đại lễ, dù nói thế nào mạng của cậu là do hắn cứu về. Còn nữa, vì Tiểu Vận, cậu vẫn cần ở lại chỗ này một đoạn thời gian. Trong lòng  hiểu rõ thân phận Phượng quốc hoàng tử của mình hắn còn chưa để vào mắt.      
Đối với thái độ đột nhiên chuyển biến, Phác Xán Liệt nhãn thần hơi đổi mỉm cười, người này vẫn còn biết xem xét thời thế.      

- Cứu ngươi là xem trọng người nô tài kia trung tâm hộ chủ, Vương Phủ chưa bao giờ lưu người vô dụng.

 Trong lòng minh bạch, không lưu người vô dụng, là nhìn ra cậu có chỗ có lợi. Nếu hữu dụng, hắn mới có thể lưu lại mình cùng Tiểu Vận.      

- Chiến Vương gia không phải thiếu một người có thể ứng phó Thái Hoàng Thái Hậu sao? Nói vậy, Vương gia lại làm cho những nữ nhân này phiền lòng sao?

- Vậy cho ta thấy biểu hiện của ngươi!

Phác Xán Liệt hiện lên một tia cân nhắc, hắn muốn nhìn một chút người này sẽ dùng biện pháp gì đả động hắn.
 Dứt lời, không hề nhìn cậu đứng dậy ly khai. An tâm tiếp xuống đất, nhớ lại Tiểu Vận còn đang mê man, trong lòng cậu hiện lên một tia đau xót, Tiểu Vận từ nhỏ đã theo bên người cậu, nhiều năm như vậy đã sớm coi  như huynh đệ,  nếu thật sự không tỉnh lại, cậu nhất định sẽ hối hận cả đời .      Mấy ngày sau thương tổn của cậu cơ đã bản khỏi hẳn. Sau chuyện tình Lâm Khả Nhi cũng không có nữ nhân nào dám đến tìm cậu phiền toái, cũng vui vẻ được thanh nhàn.
Thời gian ở trong phủ hết ăn ngủ rồi lại ngủ ăn, quả thật nhàm chán hết sức.   Cho nên, Bạch Hiền tính toán xuất phủ một chuyến, đối với kinh thành cổ đại này cậu đúng là cực kỳ tò mò. Một mình vụng trộm đi ra, nếu để cho nha đầu Tiểu Huệ kia biết, nhất định sẽ không để cho cậu ra ngoài . Đây là lần đầu tiên cậu đi ra khỏi sân viện, Vương Phủ này thoạt nhìn quả thực rất rộng lớn. Tại Bắc Uyển có rất nhiều sân viện chỉnh tề như một. Phía trước là một hồ nước, hiện tại là mùa đông, trên mặt hồ kết một tầng băng mỏng, trong lòng hồ có một tòa núi giả nguy nga, còn có loài hoa không biết tên, nhìn từ xa thật như tiên cảnh. Phía bên kia hồ là nơi Phác Xán Liệt cư trú - Đông Uyển, cũng là địa phương cách xa Bắc Uyển nhất, là cấm địa Vương Phủ! Không thể đi vào cấm địa nên cậu quyết định đi hướng nam, trước tìm được đại môn rồi nói tiếp.      Một đường đi tới chỉ thấy Vương Phủ bố trí rộng rãi, chỉnh tề, yên tĩnh giống với phong cách của chủ nhân, nắm thật chặt áo choàng trên người tiếp tục đi không có mục đích.      Vui vẻ ngâm nga một tiểu khúc, xem xét cảnh sắc ven đường quả thực thú vị hơn so với ở trong phòng.      Bỗng dưng, cảnh sắc chung quanh thay đổi!      Thời tiết vừa rồi còn hàn khí bức người đột nhiên trở nên tươi đẹp, giống như đầu mùa xuân.      Nhận thấy được quái dị, Bạch Hiền dừng lại, cẩn thận xem xét đường đi dưới chân, trong mắt ánh sáng chớp lóe, nở nụ cười, thì ra chỗ này bày trận pháp ! Vốn thân xác này ở trên núi Thanh Phong dùng thời gian vài năm không tập võ một lòng nghiên cứu các loại cơ quan cùng trận pháp, hiện tại rốt cục được sử dụng .      Trận pháp này bố trí khá uyên thâm khiến cậu hứng thú, dù sao cũng đang nhàm chán mới ra ngoài đi dạo, nếu tìm được chuyện thú vị, việc ra ngoài này cũng có chút ý nghĩa, cậu hiện tại có nhiều nhất chính là thời gian.   Rất nhanh đã đoán được, đây là Bát Quái trận.      Bát quái trận bao gồm đoàn anh, trường xà, Ngọa long thập diện mai phục, dựa theo phương hướng Cửu Cung Bát Quái và nguyên lý Ngũ Hành sinh khắc bài trí thành trận đồ. Bát Quái trận xứng danh là Cửu Cung Bát Quái Trận, lấy sáu hào tam tam hợp thành....
    Cậu đã từng nghiên cứu trận pháp này hơn một năm, nhưng Bát Quái trận thật sự biến hóa rất nhiều, cho dù là sư phó cũng không thể hiểu thấu toàn bộ. Người có thể bố trí ra loại trận pháp này cũng là thế ngoại cao nhân . Trong lòng nhớ lại nguyên lý Bát Quái trận, sau đó đối chiếu quan sát cảnh tượng phía trước, cậu đột nhiên nhấc chân trái hướng bên phải đi tới năm bước, cảnh sắc trước mắt cũng biến đổi theo, tiếp theo tại hướng bên phải đi về phía sau hoặc nhảy. Bạch Hiền một lòng đều đã đặt ở trận pháp tuyệt diệu này cũng không có chú ý tới cái khác.      
Ra được rồi!      
Bát Quái trận này tuy bố trí tinh diệu, nhưng vẫn có chỗ thiếu sót, dựa vào bản lĩnh của cậu rất nhanh đã phá giải. Trong lòng suy ngẫm phải làm thế nào mới có thể cải tiến trận pháp này thần kỳ hơn nữa, cậu hoàn toàn quên mất thế giới bên ngoài.      

"Ngươi!"     

 Đột nhiên, cậu nghe được tiếng nước, còn có thanh âm của nam nhân.   Từ trong mạch suy nghĩ giật mình tỉnh lại, quay đầu, ánh mắt trực tiếp dừng tại nơi đó!

Phác Xán Liệt!!!
  
Trước mặt cậu là một cái ôn tuyền nhỏ để tắm rửa, giờ phút này trên người hắn không một mảnh vải! Cùng xoay lại theo hắn còn có tiểu huynh đệ của hắn! Vậy mà cũng dám ngẩng cao đầu kêu gào!

Phác Xán Liệt đối với sự xuất hiện đột nhiên của tiểu nhân nhi này kinh ngạc không thôi. Nguyên bản hắn cho rằng là Hoa Thiên Thần đến đổi dược cho nên mới không để ý. Không nghĩ tới lại là tiểu tạc mao này!      
Hai người bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ không biết mở miệng như thế nào. Một lát sau, cậu đột nhiên nở nụ cười!  Nụ cười này khiến cho Phác Xán Liệt cảm thấy hoảng hốt, thật đẹp. Nhưng biểu hiện kế tiếp của cậu làm cho hắn thiếu chút nữa trượt chân ở trong nước.     

Hiuuuuuuuuu

Tiếng huýt gió vang lên:

- Dáng người không tệ nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro