46-50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn Là Vương Phi Của Ta chương 46

"Không cần lo lắng, ta đã bày bố kết giới ở bốn phía xung quanh bọn họ. Không ai có thể phát hiện bọn họ rồi."

" Vậy sao? Vậy là tốt rồi... Uy, chúng ta đã đi ra lâu rồi đi, trở về nhanh đi."

"Một chút nữa, một chút nữa thôi."Hạ Phong lưu luyến vỗ về làm da Trưởng Tôn Minh Đức đang ngâm trong nước. Thật là, vô luận ở lúc nào đụng đến thân thể thân thân cảm giác đều là thoải mái như vậy a! Hội nghiện. (TBD : tiểu Minh ngươi cho hắn ăn đậu hủ free nữa goỳ T_T)

Quên đi.

Trưởng Tôn Minh Đức tiếp tục yên lặng đợi ở trong lòng ngực của hắn.

"Sợ sao?"Một trận yên tĩnh, Hạ Phong đột nhiên đưa ra vấn đề khiến Trưởng Tôn Minh Đức trong khoảng thời gian ngắn có chút không hiểu.

"Cái, cái gì?"

Thấy Trưởng Tôn Minh Đức có chút sờ không hiểu, Hạ Phong lại dùng chút sức ôm lấy thân thể trong lòng.

"Ha hả a, chúng ta không phải muốn về nhà sao?"Hạ Phong nhịn không được hít hít sau gáy của Trưởng Tôn Minh Đức."Chúng ta có nên sắp xếp trước những tình huống sẽ xảy ra khi gặp a? Chúng ta phải thông đồng trước, để tránh khỏi tới lúc đó lại để lộ."

"... Chúng ta có thể ở đây bao lâu?"

"Cái này thì "Hạ Phong làm bộ tự hỏi một chút, sau đó cười nói, "Chúng ta muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu."

"Nhưng chúng ta..."Bất lão bất tử, một ngày nào đó cũng sẽ lộ ra dấu vết.

"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, thân thân ngươi làm gì lo lắng nhiều như vậy chứ ?"

"Ha hả, nói rất đúng a, có con kỳ lân luôn luôn yêu thích làm bừa là ngươi ở đây, trên đời này còn có cái gì là không thể làm đến ?"Trưởng Tôn Minh Đức khẽ nở một nụ cười rộ khó có được.

"Vậy thưởng cho ta một chút đi..."

Lại một hồi kịch liệt "Giao phong " mở màn.

Trưởng Tôn, xem ra các ngươi thật là cần một chiếc xe ngựa a!

Rốt cục lại ra đi .

Lâm Úc cao hứng cực kỳ, bởi vì hắn lại có thể tọa xe ngựa, nhưng lần này người ngồi ở ngoài xe ngựa đổi thành Hạ Phong.

Trong lòng Lâm Úc đối việc này cũng nhất thanh nhị sở* vì không cho thân thể Trưởng Tôn Minh Đức có gánh nặng quá lớn, hắn chủ động đem một trong hai đứa nhỏ ôm vào trong lòng .

_ nhất thanh nhị sở : hiểu rõ

"Lần này Trưởng Tôn thiếu gia ngươi ôm tiểu công tử đi."Lâm Úc hảo ý nói.

Trưởng Tôn Minh Đức không nói lời nào, chính là thản nhiên cười.

Hạ Hữu Tường ở trong lòng Trưởng Tôn Minh Đức nở nụ cười giả tạo. Mẫu thân hình như cũng không muốn đi sửa sai cho đồ ngốc kia mà.

Trưởng Tôn Minh Thụy thì chỉ có thể ở trong lòng Lâm Úc khóc không ra nước mắt.

Kính nhờ! Ngươi trước đem ta cùng ca ca làm cho rõ rồi hãy nói những lời như thế đi! Người ngươi luôn ôm là ta a! Mẫu thân, ta rất nhớ ngươi a!

Mỹ nhân thật dễ dàng đưa tới mầm tai vạ, nhưng nếu bên người còn có đi theo một người thích chuyện xằng bậy hơn nữa luôn ở trong lúc đó vô tình gặp phải phiền toái , tỷ như một vị gia khỏa vô tri tới từ thế giới tương lai, thì tình thế liền càng thêm ác liệt.

Hết thảy đều phát sinh ở trước quầy hàng nho nhỏ trong một cái chợ.

"Uy! Ngươi rốt cuộc mua hay không mua? Không mua đừng cản đường!"Chủ quán chúa hung thần ác sát đối diện với một thiếu niên thanh tú rống to một trận.

"Khách hàng là thượng đế ngươi chưa nghe nói qua à ! Mẹ nó thái độ kém như vậy cẩn thận lão tử khiếu nại ngươi!"Thiếu niên thanh tú không cam lòng yếu thế quay lại rống. Chủ quán á khẩu ngay tại chỗ.

Vốn là cùng Trưởng Tôn Minh Đức đi ngang qua nơi đây để mua thức ăn với vài vật phẩm, nhưng Lâm Úc lại bị cái sạp này hấp dẫn.

Thật là một con thỏ nhỏ đáng yêu ! Thật là một con mèo nhỏ đáng yêu ! Thật là một con chó nhỏ đáng yêu ! Thật là một tiểu quy đáng yêu! Thật là một nho nhỏ đáng yêu

Hắn Là Vương Phi Của Ta chương 47

"Đừng nhìn , bọn họ đều là thứ để ăn."Trưởng Tôn Minh Đức ở một bên lành lạnh nói.

"Cái gì! Ăn?"Các con vật này đáng yêu biết bao a, thật sự là rất đáng thương !

Vì thế, trung học khi gia nhập hiệp hội trân trọng động vật, hiện giờ tấm lòng thương cảm của Lâm Úc đặc biệt dâng trào tựa như đang phe phẩy cái đuôi nói với Trưởng Tôn Minh Đức: "Thiếu gia, ngươi xem này cứu người một mạng hơn xây bảy tháp phật... Đương nhiên người cùng động vật là ngang hàng, chúng ta..."

Mặt Trưởng Tôn Minh Đức nhăn nhíu, vừa muốn nói chuyện, liền nghe thấy một thanh âm non nớt của tiểu hài tử : "Thứ tốt! Bổn thiếu gia thích!"

Lâm Úc nhìn lại, một gã tiểu công tử thân hoa phục* cộng thêm một đám người dáng người cao to dũng mãnh sau lưng đứng trước sạp, đem quán chúa dọa đích thẳng run run: "Tào, tào công tử..."

_hoa phục : trang phục rực rỡ, màu mè

"Những thứ này bổn thiếu gia đều mua."Ném ra một khối vàng, đứa bé tử kiêu ngạo kia nói.

"Chờ một chút!"Lâm Úc chạy nhanh tiến lên không để ý Trưởng Tôn Minh Đức đang ngăn trở."Ngươi sẽ không tính ăn bọn họ chứ?"

"Đương nhiên là lấy để ăn a? Không phải thế sao còn nuôi ? Thịt của mấy tiểu nhân này thật non mềm a."Tiểu hài nhi nghiêng mắt nhìn Lâm Úc, một bộ dáng hương ba lão* chưa bao giờ thấy qua.

_hương ba lão : lão nhà quê

"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi... Ngươi ăn chúng nó... Sẽ, sẽ bị báo ứng !"Nghẹn nửa ngày, Lâm Úc nhanh trí nói.

"Báo ứng?"Tiểu công tử méo mó đầu.

"Đúng vậy, ngươi ăn chúng nó, buổi tối chúng nó sẽ chạy đến tìm ngươi, oa, từ ở dưới sàn của ngươi chui ra, từ trên sàn nhà ngươi bốc lên, lúc ngươi ngủ sẽ thọt lét ngươi rồi..."

Vẻ mặt của mọi người xung quanh đều có hắc tuyến rơi xuống. (chính là cái này = =" )

"Ngươi, ngươi không phải nói thật chứ ?"Ân thanh của tiểu công tử giống như đang run rẩy nói.

"Đương nhiên là thật sự!"Khẩu khi của Lâm Úc kiên định vô cùng làm cho tiểu công tử dao động , không hổ là tiểu hài tử a, dễ dàng gạt.

"Vậy ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?"

"Đương nhiên là đem bọn họ phóng sinh ."

"Phóng sinh?"

"Đúng."

"... Hảo, bản công tử nghe ngươi một lần."

"Thiếu gia..."Hộ vệ ở một bên xen mồm vào nói.

"Đều câm miệng cho bổn thiếu gia!"

"Ngươi thật sự thả bọn họ?"Lâm Úc có chút không xác định nói.

"Bổn thiếu gia nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!"

"Vậy ngươi thề đi."

"A? Ngươi không tin bổn thiếu gia?"Tiểu công tử mất hứng .

"Ngươi thề ta liền trăm phần trăm tin!"Lâm Úc cứ như thế mà nói, chút cũng không chú ý tới thân thể của Trưởng Tôn Minh Đức cứng ngắt trong nháy mắt. Gan của người này cũng thật lớn! Trưởng Tôn Minh Đức chú ý nhất cử nhất động củamột đám bọn đại hán bên đối phương.

"Tốt lắm!"Tiểu thiếu gia cũng quật đứng lên, "Bản công tử thề, nếu không đem bọn họ phóng sinh, thiên lôi sẽ đánh xuống! Được rồi đi?"

"Được."Thật đúng là dám nói. Trưởng Tôn Minh Đức tự tiếu phi tiếu*.

_tự tiếu phi tiếu : cười mà không cười.

Lâm Úc giống như tướng quân chiến thắng, bất quá là bị Trưởng Tôn Minh Đức cứng rắn lôi đi.

Còn lại vị tiểu công tử đang thở gấp cùng với bọn hạ nhân đi cùng nói: "Như thế nào? Còn không mau bắt bọn nó thả?"

"Chính là..."Một người trong đó khó xử nói: "Công tử không phải tính bắt bọn nó lấy đến nấu thuốc sao?"

"Đáng giận! Bản công tử đổi ý được không!"

"Được được được!"

"Đúng rồi! Đây chính là lần đầu tiên bản công tử làm tốt sự mà, đi, lấy bút đến đây khắc trên lưng của con rùa tên của bổn thiếu gia. Làm biểu hiện việc công đức của bổn thiếu gia... Nhớ kỹ phải dính vào nước sơn hồng, đừng cho nó phai!"

"Thiếu gia anh minh!"

"Ha ha ha ha ha! Đó là đương nhiên!"Tiểu công tử bừa bãi cười to, một chút cũng không dự đoán được này hành vi này sẽ mang lại đều gì cho hắn.

Phật viết: không thể nói, không thể nói vậy.

Hắn Là Vương Phi Của Ta chương 48

Sau đó, Lâm Úc ra một thân mồ hôi lạnh.

Bởi vì trên đường Trưởng Tôn Minh Đức vừa mới nói cho hắn thân phận Tào tiểu công tử kia .

Không chỉ là nhà đại phú, còn cùng quyền quý cấu kết. Muốn trêu ghẹo tiểu gia hỏa này, phỏng chừng về sau bọn họ nhất định có đủ phiền phức.

Nuốt nuốt nước miếng, Lâm Úc ở trong lòng thề, về sau không bao giờ ... nữa hội xen vào việc của người khác...

"Công tử ngươi như thế nào cho tới bây giờ còn không sợ chứ?"Lâm Úc khó hiểu.

Trong lòng thở dài một tiếng, Trưởng Tôn Minh Đức nói: "Chuyện mạng người còn lớn hơn trời, nếu có người bị tổn thương đến tính mạng, lại nguy hiểm tại hạ đều không thể chối từ một mình gánh chịu, bất quá ngươi... Chỉ có thể nói, lòng dạ rộng dãi của ngươi thật đúng là làm cho Trưởng Tôn Minh Đức bội phục."

Ngụ ý là, giác ngộ của ngươi Lâm Úc rất cao, vì sống chết của mấy cái tiểu động vật sinh tử mà cũng có thể lấy thân mạo hiểm.

"Ách..."

Hai người trở lại xe ngựa chỗ, cất kỹ vật phẩm.

"Thân thân ngươi rốt cục đã về rồi!"

Tinh thần còn chưa kịp phản ứng, Hạ Phong đã mãnh liệt nhào tới, ôm lấy Trưởng Tôn Minh Đức cọ sát một trận, Lâm Úc ở một bên xem vào trong mắt, nhất thời toàn thân nổi lên vô số nổi da gà, đứt khoát không nhìn nữa, chạy đến bên cạnh đùa với hai cái tiểu bảo bảo.

Trưởng Tôn Minh Đức mất thật lớn sức lực mới kéo được khối cẩu bì cao dược này xuống, nắm lên cái tay nải liền súy cho hắn.

_ cẩu bì cao dược: +nghĩa trần trụi : thuốc bôi lên da chó =)) , +ẩn ý : dán chặt

"Còn không mau mặc vào."Thuận tiện hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.

Vẻ mặt Hạ Phong bất đắc dĩ, chỉ có thể ngoan ngoãn mở ra tay nải lấy nữ trang bên trong ra.

"Ai, lại mặc cái này. Ha hả a, tiểu Lâm tử nha, thật là muốn nhìn xem nhân gia ăn mặc giống nữ nhân ?"Mị nhãn ném đi.

"A? Này, ha hả a..."

Xinh đẹp về xinh đẹp, nhưng vì cái gì chỉ cần tưởng tượng người nọ là cái nam đích, liền không tự giác nhớ tới gay ở Thái lan chứ ? Toàn thân Lâm Úc lạnh run một trận.

Hai ngày sau, tại đại môn Minh Ngọc Sơn Trang .

Gió thu hiu quạnh, một chút cũng không nhận ra khí thế ngày xưa của Minh Ngọc Sơn Trang. Đại môn khép kín, kiến trúc đơn giản cổ xưa lộ ra vài phần suy sút cùng thê lương.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, nơi sinh sống hai mươi năm lại trở nên suy tàn như thế, Trưởng Tôn Minh Đức cố nén cảm giác chua xót đang dâng lên trong lòng mà tiến lên, giơ lên tay phải đến trên ván cửa không nhẹ không nặng gõ ba tiếng.

"Ai nha?"Cũng không lâu sau cánh cửa liền bị mở ra.

Người tới vừa thấy Trưởng Tôn Minh Đức, cả người giống như đang bị sét đanh, hung hăng run lên, toàn thân cứng ngắc trong phút chốc, coi như bị người ta điểm huyệt. Ánh mắt trừng to nhỏ như mắt trâu, ngay cả mí mắt cũng chưa chớp một chút.

Hơn nữa ngày, người tới mới có động tác. Chỉ thấy hắn lệ nóng doanh tròng, khóc không thành tiếng đích nói:

"thiếu, thiếu, thiếu gia... Ngài, ngài đã về rồi... Ta không phải đang nằm mơ đi... Thiếu, thiếu gia..."Lý truyền run rẩy vươn tay ra sờ sờ thiếu chủ nhân nội tâm cũng đang kích động vạn phần. Xúc cảm ấm áp khiến hắn rốt cục xác định thấy đây tuyệt đối không phải hồn phách của Thiếu chủ nhân.

"Ta không chết."Thiên ngôn vạn ngữ quanh quẩn trong đầu, nhưng giờ này khắc này, đôi môi khẽ run cũng chỉ có thể nói ra vỏn vẹn một câu. Hạ Phong không nói gì tiêu sái đến bên cạnh hắn, cầm tay hắn.

"Bình an trở về là tốt rồi..."Sát lau nước mắt, gặp Thiếu phu nhân đi lên phía trước, khuôn mặt xinh đẹp mỉm cười làm cho lòng Lý Truyền tràn đầy vui mừng.

"Cha ta cùng... Mẹ ta đâu ?"

"Lão gia cùng phu nhân..."Lý Truyền nhìn xem vẻ mặt tràn đầy mong chờ cùng chút sợ hãi kia của Thiếu chủ, trong lòng đau xót.

"Bọn họ..."

Chẳng lẽ thiếu gia bọn họ cũng không biết sao? Cũng đúng, thiếu gia ở nơi yên tĩnh dưỡng thương, ngăn cách, hơn nữa từ lúc đó lão gia không hề làm minh chủ võ lâm, chuyện đã xảy ra ở Minh Ngọc Sơn Trang cũng không còn ai truy vấn dù chỉ nửa câu.

"Bọn họ làm sao vậy?"Một cỗ dự cãm xấu nảy lên trong lòng, môi Trưởng Tôn Minh Đức nhất thời trắng bệch.

"Hắn, bọn họ ở ba tháng trước cũng đã qua đời!"

"! ! !"

Tất cả mọi người lập tức ngốc tại chỗ, ngay cả Hạ Phong cũng đều lộ ra biểu tình khiếp sợ khó có được.

Tại sao có thể như vậy?

Hắn Là Vương Phi Của ta chương 49

Mộ của nhị lão ngay phía sau núi tại Minh Ngoc Sơn Trang, tựa núi kề nước, là một nơi thanh tú.

Cơn mưa phùn rơi nhè nhẹ trong không trung, một giọt rơi lạc ở trên mặt Trưởng Tôn Minh Đức, tích góp, chảy xuống, giống như lệ phi lệ.

Buồn cười buồn cười.

Bọn họ cho là mình vứt bỏ trần thế mà đi, thương tâm bi thiết, lại không biết hắn còn hảo hảo sống ở trên đời này, ngày ngày hạnh phúc.

Buồn cười buồn cười.

Chính mình đang vì lần thứ hai gặp lại mà do dự phiền não, nào biết đâu rằng hai người sớm cùng chính mình âm dương cách xa nhau, không hẹn gặp lại.

Vì cái gì đi nhanh như vậy? Còn chưa kịp ôm hai cái tôn tử mà.

Giống như nhớ lại cái ngày, trên bàn ăn, Nhị lão oán giận , không biết phải đợi năm nào tháng nào mới nhìn thấy đến bảo bối tôn nhi. Hiện tại thì sao ? Người đã mất đi, cốt đã thành bụi, chỉ có thể ôm hai con đi đến trước mộ, để cho cha mẹ xem rõ ràng.

Nhưng bọn họ thật sự, có thể thấy sao?

Bách thiện hiếu vi tiên. . Thế nhân trời cao lại không đợi hắn trả hiếu, liền đoạt đi thân phụ mẫu.

_Bách thiện hiếu vi tiên :100 điều lấy hiếu làm đầu

Chuyện thế thì làm sao chịu nổi?

"Bọn họ là chết như thế nào?"

"Bệnh nặng không thể trị."Lý Truyền sát nước mắt nói, "Nhị lão nghĩ đến thiếu gia đã chết, cả ngày mặt co mày cáu, bị bệnh cũng không để các đại phu trị liệu, cuối cùng rốt cục không thể trị..."

"Ta đã biết. Lý quản gia, mấy ngày nay vất vả ngươi ."

"Thiếu gia đừng nói như vậy. Thiếu gia cùng Thiếu phu nhân có thể bình an trở về, lão gia cùng phu nhân ở cửu tuyền dưới cũng có thể sáng mắt ."

Ban đêm phòng ngủ.

"Minh Đức, ta..."

"Ta hiểu được, ngươi không cần phải nói cái gì. Việc này cũng không trách ngươi."Trưởng Tôn Minh Đức sắc mặt tái nhợt mỏi mệt.

May mắn đã đem hai tiểu nhân đâu đến chỗ tiểu Lâm tử, Hạ Phong không muốn phụ trách.

"Làm phàm nhân, luôn sẽ có một ngày như thế. Hiện tại ta chỉ muốn biết, ngươi có thể mang ta gặp bọn họ được không ?"

Hạ Phong bất đắc dĩ ắc đầu.

"Người sau khi chết, hồn phách sẽ bị đưa tới địa phủ, qua thời gian bảy ngày phải đầu thai chuyển thế, nếu không sẽ biến thành cô hồn dã quỷ."

"Vậy ngươi có thể tra được bọn họ đều đầu thai đến gia đình nào được chứ ?"

"Có thể."

"Giúp ta."

Hạ Phong đau lòng ôm thân thể lảo đảo muốn ngã của Trưởng Tôn Minh Đức, song song nằm xuống.

"Không cần ngươi nói ta cũng sẽ giúp ngươi, an tâm đi."Chính là, đi qua cầu Nề Hà, uống xong canh Mạnh bà, chuyện trước kia đều quên hết, hy vọng đến lúc đó Minh Đức y có thể hiểu, duyên phận giữa y cùng bọn họ đến lúc này, đã hết.

Lúc này Trưởng Tôn Minh Đức mới nhắm lại hai mắt ngủ thật say, trong mộng mơ hồ thấy lại khi phụ thân dạy hắn tập võ vừa nghiêm khắc vừa quan tâm, còn có nương mỉm cười từ ái, vì mình bưng lên một chén cháo hương vị ngọt ngào, nội tâm dịu dàng...

Đêm đã khuya, nhưng hai mắt Hạ Phong lại mở to, vẫn chưa đi vào giấc ngủ.

Việc này nghe tới có chút kỳ quái, xem ra vẫn là điều tra một chút cho thỏa đáng.

Chậm rãi nhắm lại hai mắt, hô hấp trầm ổn, nhưng lại có một tia bóng trắng theo trong cơ thể bay ra. Hai tay ôm chặt Trưởng Tôn Minh Đức vẫn chưa thả lỏng, nhưng giờ phút này linh hồn của Hạ Phong, đã bay ra, thẳng xuống âm tào địa phủ.

Diêm vương gia, ngươi cũng thật xui xẻo đi.

Hắn Là Vương Phi Của Ta chương 50

Ác mộng! Quả thực là ác mộng!

Diêm vương hai mắt biến thành màu đen, muốn ngất đi, hơn nữa ngày mới nhìn rõ vị khách không mời mà đến trước mặt.

Đêm dài vắng người, vốn phải hảo hảo ngon giấc, diêm vương chìm trong giấc mộng đẹp trái nắm phải ôm, đột nhiên không biết tại sao lại giật mình, toàn thân mồ hôi lạnh ứa ra.

Sao lại thế này?

Diêm Vương đang trong trạng thái ý thức mơ hồ thì mở mắt ra... má của ta ơi!

Chỉ thấy một người đang đứng thẳng trước giường mình, sắc mặt bị bao phủ bởi bóng tối, toát ra sự âm trầm khủng bố...

"Kỳ, kỳ lân vương?"

"Đi ra."

Ngữ khí đơn giản nhưng tràn ngập vô cùng âm lãnh làm cho tâm tình của diêm vương không yên tới cực điểm. Làm sao vậy? Không phải là hắn đã biết cái gì đi?

Trên điện, không đợi Diêm vương gia ngồi vững vàng, Hạ Phong trực tiếp vào thẳng đề tài.

"Trưởng Tôn Hiền cùng Tiêu Vũ Lam là như thế nào mà chết ?"

"Bọn họ... Này..."Nghe xong câu hỏi của hắn, Diêm Vương nuốt nuốt nước miếng. Vấn đề cũng quá sâu sắc đi, Diêm Vương không khỏi do dự.

"Bọn họ thật sự là bệnh chết sao?"Người gây sự Hạ Phong, không đạt mục đích thề không bỏ qua."Thành thật nói cho bổn vương, nếu không bổn vương chỉ có noi theo con hầu tử năm đó."

"Bọn họ... Ai, "Diêm Vương vốn còn muốn lảng tránh rốt cục cũng bỏ cuộc, đi đến trước bàn cầm lấy sổ ghi chép sinh tử ."Vẫn là thỉnh kỳ lân vương tự mình xem qua đi."

Cầm lấy sổ ghi chép sinh tử, Hạ Phong từng tờ từng tờ lật xem, cuối cùng rốt cục tìm được tên hai người.

Trưởng Tôn Hiền: chết oan chết uổng

Tiêu Vũ Lam: chết oan chết uổng

"Chết oan chết uổng?"Ngữ điệu mềm nhẹ làm cho Diêm Vương run rẩy một phen.

"Biết là ai làm sao?"

"Cái này không được biết rồi."

Khẽ cắn môi, Hạ Phong đứng dậy liền nghĩ muốn rời đi, đi chưa được mấy bước, phía sau liền truyền đến thanh âm Diêm Vương.

"Kỳ lân vương, vạn vật đều có định sổ. Ngài cứu Vương phi đánh vỡ số mạng của hắn, đồng thời liền cũng đánh vỡ mệnh số của người khác. Đây là trời cao đã định, nhân quả tuần hoàn a."

Kỳ lân vương chậm rãi xoay người, sắc mặt âm trầm không chừng.

"... Nếu mệnh số của nhiều người như vậy cũng đã bị phá, một người này cũng không kém."

Lúc sáng sớm, sắc trời mới hừng sáng.

"Thân thân, hiện tại ngươi có tính toán gì a?"Biết trong lòng người đã thanh tỉnh, giọng Hạ Phong khàn khàn nhẹ nhàng hỏi.

"... Không biết."Một lát sau mà, Trưởng Tôn Minh Đức đang đưa lưng về phía hắn mới thản nhiên ra tiếng.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, khó khăn mới có thể ra ngoài một chút, chúng ta đi bước chân vào giang hồ thế nào?"Nói xong nói xong, tinh thần Hạ Phong liền tỉnh táo.

"Ta còn chưa từng có hiểu biết qua."

"Bước chân vào giang hồ?"Trưởng Tôn Minh Đức nghĩ nghĩ, "Nhưng bọn nhỏ..."

"Hắc hắc, có bảo mẫu mang theo thôi, không có việc gì đích."Tin tưởng Lâm Úc giờ phút này mà nghe thấy lời này chắc chắn hô to thác thượng tặc thuyền.

_ thác thượng tặc thuyền (错上贼船): có ai biết câu này nghĩ rỳ hum

"Được rồi."

Kỳ thật Trưởng Tôn Minh Đức cũng hy vọng có thể làm giảm đi chút thống khổ trong lòng khi mất đi người thân. Vì thế, con của tiền minh chủ võ lâm, Trưởng Tôn Minh Đức đồn đãi bị bạch linh phu nhân giết chết tái xuất giang hồ, làm cho mọi người lâm vào sợ hãi. Về chuyện hắn cùng phu nhân đại nạn không chết thì có đủ loại truyền thuyết trong một đêm liền truyền khắp đại giang nam bắc, đương nhiên đây là nói sau.

Đại môn sơn trang.

"Ai, từ lão gia phu nhân qua đời lúc sau, tất cả người hầu ở trong nhà đều bỏ đi hết. Hiện tại lão phu rốt cục cũng đợi được thiếu gia trở về, nhưng..."

"Kia người cùng chúng ta đi cùng không được sao?"Lâm Úc ở một bên xen mồm vào nói.

Lý truyền lắc đầu, nói.

"Ta phải thay thiếu gia cùng phu nhân coi chừng dùm nhà này, ngày sau thiếu gia nếu là cảm thấy được mệt mỏi, cũng có cái chỗ an tâm để về."

Nhìn Lý Truyền từ nhỏ đã trông nom chính mình lớn lên, hiện tại mái tóc đã bạc phơ, Trưởng Tôn Minh Đức tựa như câm điếc , nói cái gì đều nói không nên lời, đi lên ôm cổ hắn. Năm đó thân hình cao lớn hiện giờ so với chính mình còn muốn thấp hơn một đầu, năm tháng như thoi đưa, sự tình bây giờ đã thay đổi nhiều ít, duy chỉ có chính mình...

Hạ Phong ở bên cạnh tuy rằng toàn thân không thoải mái, nhưng cũng biết hiện tại cũng không phải là lúc ăn bậy dấm chua .

"Chúng ta đi ."Buông Lý Truyền ra, Trưởng Tôn Minh Đức nói.

Lý truyền nhìn theo đoàn người Trưởng Tôn Minh Đức đi xa, thẳng đến khi nhìn không thấy xe ngựa mới thôi. Quay đầu chăm chú nhìn tòa nhà lớn này, hồi tưởng lại cảnh tượng náo nhiệt trước kia, cảnh còn người mất, không khỏi lã chã rơi lệ.

"Lão gia phu nhân, các ngươi trên trời có linh thiêng nhất định phải phù hộ thiếu gia cùng Thiếu phu nhân lên đường bình an."

Trưởng Tôn Minh Đức một mình vội vàng xe ngựa, vẻ mặt chuyên chú.

Lúc này Hạ Phong vén rèm đi ra, ngồi ở vị trí bên cạnh y, trầm mặc không nói.

Nửa ngày.

"Ngươi vào đi, hai người con trai một mình Lâm Úc chiếu cố không đủ."

Ha hả cười, Hạ Phong nói: "Yên tâm, hắn rất mạnh mẽ ."

Có đúng hay không ? Trong xe Lâm Úc một tay nâng một người kể chuyện cô bé lọ lem, hai cái tiểu tử đang nghe cũng rất nồng nhiệt.

"Minh Đức."

"Ân?"

"Muốn khóc sẽ khóc đi, nơi này chỉ có ta ở đây."

"..."

Vươn tay, Hạ Phong ở trên mặt Trưởng Tôn Minh Đức chậm rãi lướt qua, xúc cảm ướt át khiến hắn sinh tâm thương tiếc.

Một ngày nào đó, tất cả những gì gắn liền với ngươi ở trên đời này đều mất đi , những gì ngươi lưu luyến hết thảy đều không còn nữa tồn tại, đây là không thể tránh khỏi a.

Thực xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro