51-55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn Là Vương Phi Của Ta Chương 51

Giang hồ, cái gì là giang hồ?

Theo kinh nghiệm coi kịch võ trang cổ nghiệp của Lâm Úc y, hắn đã dành rất nhiều thời gian rãnh rỗi vô nghĩa để mà rút ra cái kết luận.

Điểm thứ nhất.

Giang hồ, chính là nơi để một cái đám không có lý trí, với đủ mọi loại dây dưa không rõ ràng thí dụ như giết phụ giết vợ giết huynh giết cha mẹ vợ, giết thầy giết sư mẫu giết sư muội sư huynh cộng thêm mấy con tiểu hoàng cẩu cũng không buông tha, đủ loại cừu hận khống chế được đại não, một nhóm người không có lý trí làm gì cũng đều manh động cố chấp ngu như trâu, là nơi phụng sự cho việc giết người trả thù vân vân.

Điểm thứ hai.

Giang hồ, chính là nơi nói cho một đám người nghèo kiết không biết thứ gì gọi là gạo chờ đợi để dành lấy bảo tàng vĩ đại của một vị hoàng đế, tướng quân, phản tặc, thái giám của một triều đại nào đó hoặc là tiết lộ cho một đám người tu luyện võ công đến tẩu hỏa nhập ma biết nơi cất giấy một bản tuyệt thế võ công rách nát không còn trọn vẹn của một cao thủ võ lâm đã chết mấy trăm năm trước lưu lại, cũng là nơi có áp lực vô hình thôi thúc toàn bộ giang hồ bắt đầu nhiệm vụ tìm báu vật và cung cấp tròn vẹn những loại nhu cầu quanh thân trong khi đi làm nhiệm vụ (ví dụ bản đồ tìm báu vật, chìa khóa cần dùng để sở hữu báu vật, giải quyết những vấn đề về cơm canh địa điểm dừng chân cho người đi tìm báu vật, cùng với cung cấp rừng cây, khách điếm, tửu quán để chém giết lẫn nhau vân vân.

Đệ tam điểm, cũng là có tiền đồ nhất một chút.

Giang hồ, chính là để cho sau khi mỗ hoàng tử nữ hoàng của triều đại, bị vương gia tướng quân chư hầu vân vân lật đổ soán vị, thông gian bán nước đủ loại hành vi nguy hại an toàn quốc gia làm nơi để duy trì và che dấu hành động. Đó cũng là cấp bậc cao nhất, ảnh hưởng lớn nhất đến thay đổi cũ mới, là môi trường thích hợp nhất để nổi lên hoạt động thay đổi triều đại.

Đương nhiên, những điều này là do ở trong hoàn cảnh lớn tổng kết mà ra.

Nhưng đối giờ phút này có một sự kiện rõ ràng nhất là Lâm Úc đang dùng chính thân thể thử nghiệm chứ không phải ngồi trước TV còn ăn bỏng. Căn cứ chuyện thực sự đang diễn ra trước mắt hắn mà rút ra được kết quả, hắn phải vì giang cho thêm một định nghĩa nữa:

Giang hồ, còn có thể là nơi chém giết lẫn nhau của một đàng xú nam nhân chết đói tranh giành với nhau vì một mỹ nhân chưa bao giờ thấy qua hay là một vị tiểu thư, phu nhân, danh kỹ thậm chí là nam nhân có diện mạo tịnh lệ vân vân được một đám người đặt ra điều kiện quan trọng để được gọi chung là hồng nhan họa thủy.

Mẹ nó, hắn sớm nên hiểu cái gì gọi là hồng nhan họa thủy.

"Cút !"Thu hồi kiếm Chớ Ly trong tay, Trưởng Tôn Minh Đức phun ra nói.

Mà Hạ Phong đứng ở một bên lành lạnh nói: "Hừ hừ, muốn đánh ý định đến ta, cũng không nhìn xem ta tướng công là ai?"

"Y là ai vậy? Lão tử nhất định phải..."Đại ca cầm đầu hung hăng hỏi.

"Ha hả, y chính là Trưởng Tôn Minh Đức con tiền minh chủ võ lâm Trưởng Tôn Hiền, sợ rồi sao?"

Hạ Phong đắc ý dào dạt, nhưng Trưởng Tôn Minh Đức lại nhíu mày, hơi hơi lộ ra thần sắc không đồng ý.

Y vốn không hy vọng để nhiều người biết y tái xuất giang hồ. Nhưng Hạ Phong không biết tại sao lại giống như là ước gì toàn bộ người trong thiên hạ đều biết được Trưởng Tôn Minh Đức y đã tìm được đường sống trong chỗ chết.

"Cái gì?"Đối phương nhất thời giống như là đang sống mà thấy quỷ bị nghen ở cổ họng ."Trưởng, Trưởng Tôn Minh Đức? Trưởng Tôn Minh Đức đã chết kia ?"

"Mẹ nó ngươi nói ai đã chết?"Hạ Phong lúc này trợn mắt nhìn.

"Trưởng, Trưởng, Tôn... Các ngươi nhớ kỹ lão tử !"run rẩy nói xong, liền bỏ chạy như một đàn chuột xám.

Lâm Úc không khỏi lại cảm thán, quả nhiên là họa thủy a! Tính tính dọc theo đường đi gặp được, đây đã là lần thứ hai mươi sáu.

Ai, thực còn may là Trưởng Tôn Minh Đức thủ hạ lưu tình, không để hắn nhìn đến cảnh đầy máu gì, nếu không phỏng chừng hắn sẽ phải ói ra cả tim gan phèo phổi ngay tại chỗ.

Đột nhiên, Lâm Úc giống như nhớ tới cái gì, hắn lo lắng cúi đầu nhìn nhìn hai tiểu oa nhi bị cha mẹ "Vứt bỏ " trong lòng ngực của mình, không biết bọn họ có bị kinh hách gì không, nhưng đập vào tầm mắt hắn dĩ nhiên là từ mắt của hai trẻ mới sinh lộ ra sự hưng phấn, cao hứng, thú vị, kích động, thậm chí còn có một tia ý do vị tẫn.

_ ý do vị tẫn : hứng thú đến đần dộn

Ngay trên mặt Lâm Úc rớt xuống hắc tuyến, quả nhiên là cha nào con nấy.

"Vì cái gì?"Xe ngựa khởi hành, Trưởng Tôn Minh Đức cùng Hạ Phong hai người bên ngoài đánh xe, Lâm Úc thì vẫn số khổ như trước phải ở trong xe chiếu cố hai đứa nhỏ nghịch ngợm.

"Cái gì vì cái gì?"

"Đừng theo ta giả ngu, nói cho ta biết vì cái gì?"Nếp nhăn trên mày của Trưởng Tôn Minh Đức cơ hồ có thể bóp chết một con muỗi.

"..."

"Vì cái gì muốn đem chuyện chúng ta còn sống chiêu cáo thiên hạ?"

"... Thân Thân , ngươi tin tưởng ta chứ ?"

"Tín."

Nghe vậy, Hạ Phong lập tức sung sướng nhếch lên khóe miệng.

"Ha hả, thân thân ngươi yên tâm, về sau ta sẽ thành thành thật thật tất cả đều nói cho ngươi biết, cho nên hiện tại không cần quá lo lắng."

Trưởng Tôn Minh Đức nhìn hắn trong chốc lát, cũng nở nụ cười .

Tuy rằng không biết hắn tính toán làm cái gì, nhưng Trưởng Tôn Minh Đức rõ ràng, hắn tuyệt không làm chuyện thương tổnmình.

Bởi vì y biết, hắn thương y.

Hắn Là Vương Phi Của Ta chương 52

"Oa! Nhìn qua ăn thật ngon —— "

"Mau đưa miệng của ngươi đóng lại !"Thực, thật sự là rất mất mặt !

Hạ Phong rốt cục nhịn không được mở miệng nói.

Như thế nào người này giống như mấy trăm mười năm cũng chưa nếm qua cơm ăn no ?

Hai nam tử trưởng thành cùng hai tiểu nhân không hẹn mà cùng cực kỳ buồn bực nhìn người trước mặt nước miếng như muốn chảy xuống bàn.

Hai vị cục cưng Hạ Hữu Tường cùng Trưởng Tôn Minh Thụy cũng may mắn vạn phần.

Thât may mắn trước khi vào khách điếm được cha mẹ đột nhiên tốt bụng ôm vào trong lòng , bằng không hiện tại chỉ sợ phải dùng nước miếng của người ta để tắm rửa . Lạnh ác.

"Con bà nó, sớm biết tìm cái bao sương* ."Nếu không bởi vì khách điếm không còn chỗ ngồi trống mà thân thân lại không cho hắn "Đánh " nho nhỏ một hồi, toàn gia hắn sao lại phải xuất đầu lộ diện giống như bây giờ ?

_bao sương : http://image.cn.made-in-china.com/2f0j01zvJTQufSspkL/KTV%E5%8C%85%E5%8E%A2%E6%B2%99%E5%8F%91%EF%BC%88GC-17%23%EF%BC%89.jpg

Trưởng Tôn Minh Đức hơi hơi lắc đầu, trong mắt mang cười, chủ động vươn một bàn tay đến nhẹ nhàng nắm lấy người đang ão não. May mắn hắn mặc nữ trang, sẽ không quá mức xấu hổ, Trưởng Tôn Minh Đức âm thầm nghĩ.

Kỳ thật tiểu Lâm tử như vậy cũng không sai. Ra vẻ lơ đãng quét nhìn bốn phía một chút, cái nhóm gia hỏa đang rụt rịch đều chùn bước, làm cho trong lòngTrưởng Tôn Minh Đức không hiểu sao lại nhẹ nhàng thở ra.

Tuy nói chịu đựng ánh mắt khác thường của mọi người thật sự làm cho người ta cảm thấy không tốt lắm, nhưng có thân thân ở bên, trước đôi mắt giống như là quỷ chết đói đầu thai của Hạ Phong , người trái gà phải vịt còn ở trước mặt thả cá cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt* . Ai, ai kêu người này là thích nhất trêu ghẹo tên ngọc đế phiền phức làm ra chuyện ô long* chứ?

_* câu này ý nói là những người để ý A.Phong thấy ánh mắt như quỷ đầu thai của ảnh thì lơ đi khỏi đám nhìn nữa.

_chuyện ô long : chuyện hài

Trong khách điếm tiếng người ồn ào.

"Cái gì? Thật sao như thế?"đích cái bàn bên cạnh bị một cái người vạm vỡ đập một cái thanh âm kia thật là đinh tai nhức óc.

Ngồi đối diện với hắn là một người nhỏ tuổi đang nói đến nước miếng tung bay

"Đương nhiên là thật sự. Nghe nói hiền công tử Trưởng Tôn Minh Đức được tiên nhân cứu, mặc dù thoát khỏi ma chưởng của Bạch Linh nhưng thân chịu trọng thương, mang theo ái thê đã mang thai ẩn cư núi rừng, nghỉ ngơi dưỡng sức, gần đây rốt cục xuống núi báo thù rửa hận. Thế nhưng Bạch Linh sớm mất đi bóng dáng, vì thế dành phải mang theo thê nhi dạo chơi giang hồ, tìm Bạch Linh lấy rửa thù giết cha..."

"Vân vân, sao lại động đến thù giết cha ?"Đại hán ngồi xuống, khó hiểu hỏi.

"Ha hả, cái này ngươi không biết đâu."Người nhỏ gầy nọ đắc ý dào dạt, "Cái chết của tiền minh chủ võ lâm Trưởng Tôn Hiền cùng với phu nhân Tiêu Vũ Lam nghe nói cùng Bạch Linh có liên quan rất lớn đó."

Khuôn mặt tuấn tú của Trưởng Tôn Minh Đức trắng bệch, chén trong tay run lên, thiếu chút nữa rớt xuống dưới.

Hạ Phong trong lòng lo lắng, nhưng vẫn như cũ không làm chuyện gì. Chỉ nghe người nọ nói đến vui sướng tràn trề.

"Quan hệ cái gì?"Không chỉ kia đại hán, mọi người ở mấy bàn xung quanh đều dựng lỗ tai lên.

"Ngày đó trong số người đi nhìn di thể có người hiểu được dược lý, sau khi hắn nhìn xong liền hoài nghi hai vị đó không phải do bênh nặng chết, mà là trúng kịch độc."

Đại hán thật hút một hơi lương khí.

"Kia vì sao không có truy vấn tiếp?"

Người gầy thở dài nói: "Lúc ấy tân nhậm minh chủ võ lâm đã xuất hiện, ai còn có tâm tư đi lo lắng tư loại không có căn cứ vô cùng xác thực này. Huống chi tất cả mọi người nghĩ đến Trưởng Tôn công tử bị giết, cho dù muốn khám nghiệm tử thi, trong Minh Ngọc Sơn Trang cũng không có người có quyền quyết định cùng việc này. Ai, cái gọi là một thời, một thời."

"Kia hiện tại, Trưởng Tôn công tử quay về, việc này không phải..."

"Thật sự là nói phi thường náo nhiệt a, thiếp thân cũng muốn nghe xem bí mất giang hồ này , không biết tướng công ngài có đáp ứng hay không?"Hạ Phong cười khanh khách hỏi.

Hắn Là Vương Phi Của Ta chương 53

Trưởng Tôn Minh Đức lúc này nghiêng mặt ở một bên, trong lòng sóng trào mãnh liệt, một hơi ngăn ở ngực, muốn nói cũng nói không nên lời.

"Còn nghe cái gì a?"Lâm Úc khó khăn tìm lúc miệng còn đang rãnh rỗi, đưa ra nghi vấn, "Bọn họ không phải đang nói chuyện thiếu gia sao? Đúng vậy, thiếu gia kêu là Trưởng Tôn Minh Đức đúng không?"

Sấm dậy đất bằng, toàn trường lâm vào chấn động. Tất cả tầm mắt đều đồng loạt xoát xoát hướng lại đây. Chân chính nhìn chăm chăm.

Người bàn bên cạnh cùng cái người đặc biệt nói đến muốn khô nước miếng kia, ánh mắt trừng to gấp hai lần mà nhìn.

Thấy tình hình như vậy, Hạ Phong mỉm cười.

"Các vị quan tâm chúng ta tâm lĩnh*, nhưng dù sao đây cũng là việc nhà Trưởng Tôn Gia, xin hãy mọi người chớ bắt gió bắt bóng. Về phần chân tướng của sự tình đến tột cùng như thế nào, chúng ta thì sẽ tra ra manh mối. Làm phiền mọi người lo lắng ."

_tâm lĩnh : ghi nhớ ở trong lòng

Nụ cười khi làm cho lòng mọi người ngất ngây một mảnh, ngơ ngác nhìn đoàn người lên lầu mà đi.

Hạ Phong đem bọn nhỏ lại ném quay về cho Lâm Úc. Lâm Úc cũng không giận, ăn uống no đủ, muốn hắn làm gì đều được.

Mướn hai gian phòng.

Đem hắn xem như người dư thừa đuổi vào phòng, Hạ Phong đỡ lấy Trưởng Tôn Minh Đức đã không biết đi vào cõi thần tiên đến mấy tầng mây trở về phòng.

"Ngươi nghỉ ngơi trước một chút."Nói xong để Trưởng Tôn Minh Đức nằm vật xuống trên giường.

"Nói cho ta biết, "Giữ chặt Hạ Phong ay áo, Trưởng Tôn Minh Đức thẳng tắp nhìn chằm chằm phía trên, "Ngươi có phải hay không sớm biết chuyện cha mẹ ta?"

Hiểu được dấu không được y, Hạ Phong đành phải thành thật khai báo.

"Đúng vậy."

"Vì cái gì không nói cho ta?"

"Bởi vì ta không muốn làm cho ngươi càng thêm áy náy."

Nửa ngày sau.

"Ta vốn tính dẫn dụ Bạch Linh rồi đem nàng ngầm giải quyết."Hạ Phong nhất ngũ nhất thập*, "Ta biết ngươi nếu biết được việc này nhất định sẽ phi thường hối hận, hơn nữa, ta cũng sợ ngươi sẽ bởi vậy mà hận ta..."Thanh âm dần dần phai nhạt đi xuống.

_nhất ngũ nhất thập : nói rõ ràng đầu đuôi

Nhẹ tay vuốt ve hai má ướm lệ, Hạ Phong đau lòng không thôi.

"Làm sao ngươi biết đây là Bạch Linh gây nên?"

Rốt cục khôi phục lý trí, Trưởng Tôn Minh Đức hỏi.

"Ngày ấy ta từ chỗ Diêm Quân biết Nhị lão chết oan, vì thế thừa dịp đêm đến trước mộ phần Nhị lão..."

"Khai quan khám nghiệm tử thi?"

"Đúng vậy, phải "Gặp trên mặt Trưởng Tôn Minh Đức không có vẻ hờn giận, Hạ Phong quanh co trả lời.

"Ta phát hiện trong cơ thể Nhị lão có thiên hạt chi độc mà ngày đó ngươi đã trúng. Bất quá bọn hắn vì tính chậm trúng độc mà chết. Xem ra Bạch Linh nhất định là lẫn vào trong sơn trang, ở trong cơm canh của Nhị lão hạ độc."

"Ta muốn tự tay giết nàng."

Trưởng Tôn Minh Đức chỉ cần vừa nghĩ tới hành động thả hổ về rừng ngày đó, tâm giống như là bị bỏ vào trong chảo dầu.

Hạ Phong cởi giày lên giường, chặt chẽ ôm lấy vợ. Lẳng lặng, giống như thời gian đều đã đình chỉ.

"Yên tâm, ta sẽ làm cho nàng sống không bằng chết."

Loảng xoảng!

Hai người nghe tiếng liền bật người kinh nhảy dựng lên, là thanh âm truyền đến từ phòng cách vách. Nháy mắt hai người liếc mắt lẫn nhau một cái, ăn ý mười phần chạy vội ra.

Chết tiệt, sơ suất quá! Thế nhưng làm cho địch nhân thừa dịp mà vào! Bạch Linh, nếu bọn hắn thực sự xảy ra chuyện gì, ta định cho ngươi kêu trời không ứng, kêu địa mất linh, trọn đời không được siêu sinh!

Hắn Là Vương Phi Của Ta Chương 54

Tình hình đập vào mắt làm cho tâm thần hai người đều nứt ra, nhất là một vũng máu đỏ tươi kịch liệt kích thích thần kinh Hạ Phong.

Góc sáng sủa, Lâm Úc chính đưa lưng về phía bọn họ thân thể co gập. Một cây chủy thủ cấm vào lưng, chỉ còn chuôi đao bên ngoài, trong không khí tràn ngập một cỗ dư hương của mê dược.

Thấy thế Trưởng Tôn Minh Đức nhanh chóng đi qua đem Lâm Úc lật lại.

Lúc này hắn đã không còn ý thức, nhưng vẫn ôm thật chặc hai tiểu hài tử như cũ, như thế nào cũng không chịu buông tay.

Hạ Hữu Tường cùng Trưởng Tôn Minh Thụy ở trong lòng hắn lo lắng vạn phần nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lâm Úc , trong lòng vô cùng hối hận vì sao mình lại nhỏ yếu như thế .

"Hắn thế nào?"Hạ Phong nhích lại gần tiếp nhận hai cái búp bê, ngữ khí vô cùng nghiêm túc hỏi.

Sau khi cẩn thận xem xét xong thương thế của Lâm Úc , Trưởng Tôn Minh Đức khinh khẽ lắc đầu.

"Chủy thủ cắm vào nơi quan trọng, sợ... Là không được."Cảm giác hô hấp của Lâm Úc dần dần chậm lại, Trưởng Tôn Minh Đức đau lòng nói.

"Đồ vô liêm sỉ !"Hạ Phong hai mắt bạo hồng, suy nghĩ lẫn lộn chiếm cứ đầu óc của hắn.

Từ từ! Không đúng! Hắn tuyệt đối không thể chết được!

Lúc này Hạ Phong rốt cục nghĩ đến.

Lâm Úc không phải là người thời đại này , nếu hắn chết như thế, diêm vương ti chưởng mệnh số cũng không có biện pháp can thiệp để cho hồn hắn quay về. Quấy rầy trật tự thời không, kia đến lúc đó sẽ phát sinh sự tình gì rất khó nói ! Nhưng, nhưng hắn hiện tại lại đã là... Chẳng lẽ lại phải muốn cho hắn lần nữa cùng thân thân giống nhau, thành người kỳ lân tộc sao? Nhưng đồng tâm chú khiến máu của ta chỉ có thể là Minh Đức mới có thể nhận. Nếu làm cho đem máu của ta cho tiểu Lâm tử, hắn chắc chắn độc phát thân vong*. Ai, làm sao bây giờ?

_*: máu của A.Phong chỉ có tiểu Minh có thể sở hữu, đối vs kẻ khác là chất độc

Phụ vương! Phụ vương! Để chúng ta cứu hắn đi !

Cái gì?

Hạ Phong giật mình nhìn phía hai hài nhi trong lòng.

Như thế nào cứu?

Phụ vương không phải đã cứu mẫu phi sao?

Nhưng...

Hắn đã cứu hai chúng ta, hiện tại nên chúng ta cứu hắn! Phụ vương! Giúp chúng ta đem huyết cho hắn!

Ngươi, hai người các ngươi ?

Hạ Phong há hốc mồm.

Để hắn uống máu của một trong hai người các ngươi không phải được rồi sao ?

Hắn thuộc về cả hai chúng ta!

A? Có ý gì? Hạ Phong có chút nghi hoặc tiếp tục cùng bọn nhỏ trao đổi tâm linh.

Bất quá nếu dùng phương pháp kia cứu hắn, hắn sẽ không còn là nhân loại nữa, vậy các ngươi vĩnh viễn sẽ phải chịu trách nhiệm với hắn... Các ngươi thật sự đã quyết định sao?

Đúng ! Chờ tương lai chúng ta trưởng thành sẽ đối với hắn hạ đồng tâm chú! Chúng ta đã thương lượng tốt rồi! Muốn hắn làm thê tử hai người chúng ta !

Nháy mắt mặt Hạ Phong treo đầy hắc tuyến.

Đây là chuyện gì? Tư tưởng của đứa con như thế nào so với lão tử còn muốn tiên tiến? Chẳng lẽ là phương diện giáo dục xảy ra vấn đề? (TBD : cái này ta bảo đảm có vấn đề)

Mau! Nếu không nhanh lên liền không còn kịp rồi! Hồn phách của hắn liền tan! Hai người con trai thúc giục nói.

Nhìn biểu tình lo lắng của hai người con trai, Hạ Phong đối bọn họ đã không còm gì để nói đành phải quay đầu, đối Trưởng Tôn Minh Đức nói: "Thân Thân, xem ra chúng ta sắp có con dâu rồi."

"A? !"

Hắn Là Vương Phi Của Ta chương 55

"Oa! Cái lão thái bà kia lớn lên cùng bà mo thiệt giống nhau! Ta còn tưởng rằng lần này khẳng định đi tong , hoàn hảo hai tiểu nhân không có việc gì... Đúng rồi, các ngươi là thầy thuốc sao? Như thế nào y thuật cao như vậy a? Ta nhớ rõ bị đâm một đao tử, đau muốn chết nhưng khi tỉnh lại cư nhiên ngay cả đánh rắm cũng không có." TBD : tiểu Lâm tử ngươi thịk thô tục

"Khụ! Thần y thôi, đều như vậy, ha ha ha..."Hạ Phong có lệ nói.

Sau khi cùng hai đứa nhỏ thương lượng, tất cả mọi người quyết định trước tiên hãy khoan nói cho tiểu Lâm tử nghe sự thật tuyệt vời đó, nếu không...

Lão thái bà? Trưởng Tôn Minh Đức mặc niệm.

"Chẳng lẽ không phải Bạch Linh?"

"Đúng là nàng."Hạ Phong bất đắc dĩ, "Lúc trước là ta đem nàng đánh quay về nguyên hình ."Lẽ ra, lão thái bà nên có bộ dáng lão thái bà.

Trưởng Tôn Minh Đức nghe vậy, chính là thản nhiên liếc nhìn hắn một cái.

Hạ Phong thấy hắn như thế, thật cẩn thận nói: "Ngươi không tức giận? Nếu ta không làm như vậy, nói không chừng nàng..."

"Có cái gì phải tức giận? Nàng vốn tâm ngoan thủ độc*, lần này thua ở trên tay ta, nhất định sẽ quay lại đối phó ta."

_tâm ngoan thủ độc : lòng dạ độc ác, ra tay tàn nhẫn.

Hạ Phong lập tức yên lòng.

"Kia bây giờ nên làm gì?"Lâm Úc hỏi.

Hắn thật bức mãn buồn bực.

Tuy nói hắn không tính là người bệnh, nhưng tốt xấu lúc trước cũng thụ thương quá nặng, lý nên rất nghỉ ngơi, nhưng vì cái gì hai cái tiểu tử kia vẫn đang ở trên tay hắn? Hơn nữa làm cho hắn có chút bất khả tư nghị chính là, ánh mắt của hai đứa nhỏ dõi theo hắn kia, ánh mắt sáng ngời, thế nhưng làm cho hắn mao cốt tủng nhiên*, tâm kinh nhục khiêu*, tổng cảm thấy sẽ có đại sự gì đó phát sinh.

_ mao cốt tủng nhiên : sởn gai óc

_ tâm kinh nhục khiêu : vô cùng sợ hãi

"Chờ."Trưởng Tôn Minh Đức trầm tư nửa ngày, rốt cục nói.

"Chờ?"Lâm Úc bất khả tư nghị. "Vậy còn ở chỗ này chờ sao?"Đây không phải là muốn chết sao?

"Nàng hẳn là còn có thể lại đến."

Là bởi vì nàng có thể đến nữa mới khủng bố a! Lâm Úc khóc không ra nước mắt.

"Kế tiếp phải ủy khuất ngươi ."Trưởng Tôn Minh Đức hướng tới Lâm Úc đang ở trang thái yên lặng mà mỉm cười.

Hảo, thật là khủng khiếp a! Lâm Úc cảm giác tóc từng cọng từng cọc dựng đứng.

Y muốn làm cái gì?

Khách điếm chưởng quầy thực bất đắc dĩ, đang tốt lành như thế nào lại xảy ra chuyện liên quan tới mạng người chứ ? Như thế nào mà tốt.

Khách điếm đang êm đẹp, hiện tại lại thành linh đường, nhìn cái thi thể đặt trong quan tài kia, về sau còn buôn bán như thế nào a?

Ai, dân chúng tóc húi cua chúng ta thật đáng thương, dù có như thế nào cũng không dám đụng đến những người trong giang hờ, chỉ có thể tùy ý để bọn họ làm bừa, ngay cả thí* cũng không dám phóng một tiếng...

_thí : đánh r*m, = ="

Thấy bộ dáng sầu mi khổ kiếm của chưởng quầy, Trưởng Tôn Minh Đức đi qua, lấy ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng.

"Tuy rằng hắn chỉ là tôi tớ tại hạ , nhưng chúng ta tựa như thân huynh đệ. Lần này đi xa, hắn gặp nạn bỏ mình, thi thể nếu chuyển trở về sơn trang chắc chắn sẽ bị hư, bởi vậy tại hạ đành phải trước vì hắn làm hậu sự, đem hoả táng sau mang về, xin chưởng quầy xin đừng trách. Tâm ý nho nhỏ xin chưởng quầy hãy nhận lấy."

"Công tử hữu tình có nghĩa, làm cho ta bội phục! Làm sao còn có thể trách móc mà? Công tử nếu có chuyện gì để ý phân phó, tiểu nhân nghĩa bất dung từ *! Tiểu nhân hiện tại đi ra sau xem đồ ăn chuẩn bị tốt không!"Cầm ngân phiếu, chưởng quầy mặt mày hớn hở chạy về hậu viện, phỏng chừng là muốn đem nó tìm một chỗ giấu đi.

_ nghĩa bất dùng từ : làm việc nghĩa ko từ chối.

Trưởng Tôn Minh Đức nhìn hắn, thầm nghĩ: hiện tại mọi sự đã chuẩn bị, chỉ còn chờ cơ hội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro