Chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Mặc Tử mở mắt nhìn cô gái ngủ quên trước mặt mình. Một lọn tóc khẽ rơi lòa xòa trên trán. Anh vươn tay định vén lên, lại thấy bàn tay mình đầy vẩy da bong tróc liền rụt lại.

Mai Đình ! Em khiến anh mắc nợ em nhiều như thế, anh phải trả làm sao đây?

Hàn nhắm mắt thở dài. Anh vốn nghĩ tình cảm trong mình đã như đèn dầu khô cạn. Nhưng tim người nào phải sỏi đá? Lại khiến anh một lần nữa rung động trước mảnh chân tình của nàng. Chỉ trách anh không thể gặp nàng ở những khoảng ngày xanh trẻ. Giờ điều duy nhất anh có thể làm là đẩy nàng đi xa khỏi đời anh.

Đúng ! Chỉ cần nàng rời khỏi anh thì nàng mới có được cuộc sống vui vẻ nàng đáng có.

----***----

Anh viết thơ ca ngợi Ngọc Sương. Anh biết nàng sẽ đọc. Anh nhìn dáng vẻ đau khổ của nàng. Tim còn đau hơn bất cứ cơn đau nào anh từng trải. Anh nghĩ nàng sẽ buông bỏ, nhất định sẽ buông bỏ. Hôm ấy nàng soạn đồ quay đi, anh đã tưởng mọi việc rốt cuộc kết thúc rồi! Ngờ đâu thì ra cô gái khờ đó lại đến tìm Ngọc Sương, van xin nàng ta yêu anh. Cô gái đó tại sao luôn thích làm những chuyện vô bổ như thế? Tại sao lại khờ dại như thế? Tại sao khi nàng quay về tim anh lại vui như thế? Cứ như vậy! Anh sợ đến cuối cùng người không buông bỏ được.... sẽ là anh.

Anh xót xa nhìn nàng vì anh nhọc nhằn đến hao mòn thân xác. Càng như thế anh càng muốn rời xa nàng nhiều hơn. Đôi lúc, anh thấy nàng đọc thơ anh gửi Thương Thương rồi thẩn thờ rơi lệ. Anh biết nàng vẫn hay chặn lòng, ghen tị với Thương Thương. Nhưng nàng nào biết Thương Thương thật ra chính là nàng. Một chữ Thương nàng dành cho anh, một chữ Thương anh đáp lại nàng. Ghép lại chính là Thương Thương. Anh mang hết yêu thương dành cho nàng gói ghém vào lời thơ, nhưng lại chẳng dám bộc lộ chỉ đành gửi cho một cái tên khác. Đành khiến nàng rưn rứt đau khi đọc những dòng yêu thương mà vốn dĩ thuộc về mình.

Có ai yêu thương mà như anh? Không dám làm người mình yêu vui vẻ. Lại một mực làm tổn thương nàng? Một mực muốn xua đuổi nàng ra khỏi cuộc đời?

Cũng may! Ông trời đối với anh không phải là luôn tàn nhẫn. Rốt cuộc cũng đã nghe được lời thỉnh cầu của anh. Rốt cuộc cũng để anh đợi được đến ngày nàng rời xa mình. Đó là một ngày năm 1940, khi nàng nói phải vào Sài Gòn kiếm tiền. Anh không đáp, chỉ lặng yên nhìn nàng ra đi. Như thế là tốt nhất! Tốt cho cả hai!

Giây phút nàng bước đi lòng anh nhẹ bẫng. Chỉ là vừa khuất mặt, không hiểu sao lại gấp gáp muốn nhìn lại nàng thêm một lần.Thêm một lần cuối nữa thôi! Vực mình tỉnh táo với thực tại, anh khẽ cười như tự giễu. Trí ơi ! Mày điên rồi phải không?

Mai Đình rời đi, không còn ai ngày đêm săn sóc. Sức khỏe anh theo những nhớ thương, đau buồn ngày một tụt dốc thê lương. Đến cuối cùng vào một ngày của tháng chín năm bốn mươi. Anh đề nghị gia đình đưa mình vào trại phong Quy Hòa. Anh biết cô gái cứng đầu đó nhất định sẽ trở về, nhất định không buông bỏ anh. Chỉ cần anh rời đi, không để nàng ta biết tin tức, như thế nàng sẽ không lưu luyến nữa. Đợi đến lúc anh chết đi. Nàng ta đối với cảm tình này có lẽ cũng đã nhạt phai ít nhiều.

-----***-----

Một đêm mưa tầm tã của tháng mười một, trong cơn thống khổ anh điên cuồng vung bút. Cơn đau mang đất trời xoay chuyển đến vặn vẹo. Chỉ riêng khuôn mặt người đó một lần nữa hiện về vẹn nguyên.

Mai Đình! Mai Đình!

Kiếp này vì anh mà nàng phải chịu biết bao khổ sở. Nếu có kiếp sau, anh chỉ mong sẽ không bao giờ gặp được nàng!

Rạng sáng hôm sau, gió giông tạnh hẳn. Người ta phát hiện xác anh nằm giữa vũng máu khô, trên một trang giấy nhắn gửi "Trút Linh Hồn". Ai nấy nhìn qua đều ngậm ngùi thương xót cho tao nhân đoản mệnh. Mãi về sau, một người y tá có mặt lúc đó đã kể lại. Trong lúc đưa xác anh đi chôn. Bàn tay anh vẫn nắm chặt một trang thơ "Thắm Thiết".

Em xa quá, biết làm sao nhắn với?
Anh đưa lòng cho tới huyệt lòng em!
Mai! Ôi Mai, là em vẫn còn nguyên,
Hay đã chết như tình anh đã chết?

Ngày mười một tháng đó, Mặc Tử chết tình hay chết thân?

-------******------

Trút Linh Hồn

Máu đã khô rồi, thơ cũng khô 
Tình ta chết yểu tự bao giờ 
Từ nay trong gió - trong mưa gió 
Lời thảm thương rền khắp nẻo mơ 

Ta còn trìu mến biết bao người 
Vẻ đẹp xa hoa của một thời 
Đầy lệ, đầy thương, đầy tuyệt vọng 
Ôi! Giờ hấp hối sắp chia phôi. 

Ta trút linh hồn giữa lúc đây 
Gió sầu vô hạn nuối trong cây 
- Còn em sao chẳng hay gì cả ? 
Xin để tang anh đến vạn ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro