Chương 100: Tống gia (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người Tống gia tới tìm Vương Thạch Tỉnh. Tin tức này mọc cánh bay vòng vòng quanh thôn Tú Thủy. Phàm là người trong thôn đều đi ra. Ngay cả Vương Quách Chiêu cũng không nhịn được cũng chạy ra xem nháo nhiệt. Trừ đi một số ít thôn dân cá biệt ôm tâm tính chê cười Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, những người khác đều cười nhạo người Tống gia không biết tự lượng sức. Bọn họ cho rằng Thiệu Vân An nhu nhược giống Tống Ngọc Hoa kia mặc người khác nhào nặn sao. Thừa dịp Thiệu Vân An chưa trở về, các ngươi nên chạy nhanh đi.

Mọi người nghĩ như vậy, cũng nói như vậy. Không ít thôn dân có lòng tốt đến trước cửa Vương trạch nói với người Tống gia, khuyên bọn họ trở về. Thiệu Vân An này có thể đối phó với người đàn bà đanh đá Vương lão thái, có thể làm cho bà bị tộc trưởng lôi đến từ đường, không phải là người bình thường có thể mặc người tính kế đâu. Vương gia đúng là có lỗi với Tống Ngọc Hoa, nhưng Tống Ngọc Hoa cũng bỏ chồng bỏ con mà bỏ chạy là sự thật. Vương Thạch Tỉnh không đi báo quan Tống gia các ngươi là niệm tình lắm rồi, còn nghĩ có thể tìm chỗ tốt từ Vương Thạch Tỉnh, đúng là người si nói mộng.

Tống Ba Tử không lên tiếng, ông vốn dĩ đã chột dạ. Tống Cảnh thị là cường chống, ngoan cố nói Vương gia phải xin lỗi Tống gia bọn họ, Vương Thạch Tỉnh đã quên Tống gia thì thôi, bọn họ chẳng lẽ không được đến thăm tôn tử và tôn nữ?

Trong Vương trạch, Chu thẩm không làm túi nữa, Chu thúc không trồng hoa, Quách Tử Mục cũng không nghiên cứu điểm tâm, ba người đều sốt ruột ở chính sảnh. Sầm lão và phu nhân đi xa, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An lại không ở nhà, ngay cả Vương Thanh đang ở thư viện, không có người có thể làm chủ.

Chu thẩm sốt ruột mà nói: "Bây giờ làm sao đây? Bọn họ nói là đến thăm Thanh nhi và Ni Tử, nếu Vân An không cho bọn họ vào, chính là y không đúng."

Chu thúc liên tục thở dài: "Thạch Tỉnh sao lại gặp loại người như thế? Người Vương gia có lỗi với Ngọc Hoa là Vương Chu thị, không phải Thạch Tỉnh. Vậy tính là có lỗi đi. Vậy sao lúc Thạch Tỉnh bị bắt đi lao dịch và binh dịch không thấy người Tống gia tới? Nếu lúc đó người Tống gia tới, Thanh nhi và Ni Tử sao có thể ủy khuất như vậy?"

Quách Tử Mục cúi đầu nói: "Bọn họ khẳng định biết Thạch Tỉnh ca có tiền, tới đòi tiền!" Quách Tử Mục cúi đầu không phải nhát gan, mà là do thói quen trước giờ của y, trước mặt người khác đều cúi đầu.

Chu thẩm cũng thở dài: "Vậy xem Vân An tính sao đi, ta khẳng định Thạch Tỉnh sẽ nghe y. Thạch Tỉnh nếu xem Tống gia là người nhà, sẽ không có lần nào đề cập chuyện Tống gia với chúng ta, Thanh nhi và Ni Tử cũng chưa bao giờ nhắc đến ông ngoại."

Chu thúc gật gật đầu, nói: "Hết thảy chờ Vân An và Thạch Tỉnh trở về, chúng ta không được mở cửa. Một khi bọn họ vào cửa, muốn tiễn ra ngoài rất khó."

Chu thẩm đứng lên nói: "Ta đi ra trước. Vạn nhất Vân An trở về không biết rõ ràng để bọn họ tiến vào, thì sẽ khó nói."

"Bà mau đi đi."

.

.

.

Thiệu Vân An đang bận trong không gian, đâu biết rằng lại có người (không biết) phiền (sống chết) tới cửa. Y xử lý hoa cúc và hoàng cúc trong không gian, phải chế trà hoa cúc. Bận lắm. Nên đã quên thời gian, hơn nữa thời gian trong gian chậm hơn bên ngoài, Thiệu Vân An bất tri bất giác chỉ cảm thấy trời còn sớm.

Nhiệt độ cổ đại vốn dĩ thấp, hiện tại vẫn là hai tháng, trời còn lạnh. Cửa lớn Vương trạch trước sau không mở, người Tống gia ở bên ngoài bị đông lạnh đến run bần bật, cổ đại nào có như hiện đại có quần áo giữ ấm, người Tống gia cũng không có tiền, áo bông chắp vá khắp nơi. Trước không nói người lớn có thể chịu được hay không, mà hài tử đã không thể chịu nổi rồi. Nhi tử của Tống Ba Tử và Tống Cảnh thị lạnh đến nỗi oa oa khóc, cũng có thể đã đói bụng rồi. Tống Cảnh thị lại nhẫn tâm không chịu đi, còn kêu Tống Ba Tử đi gõ cửa. Người Vương trạch có thể tàn nhẫn nhìn đứa trẻ bị lạnh đến nổi khóc sao?

Bị lão bà kêu Tống Ba Tử vội vàng đi gõ cửa, ông cũng bị đông lạnh sắp không chịu nổi. Gõ cửa nửa ngày, bên trong căn bản không có động tĩnh. Phía sau cửa, Chu thẩm, Trịnh Vệ thị, Đinh Diệp thị và Đinh Cát thị đều tức giận đến sắp chịu không được. Đinh Cát thị không có hài tử, Đinh Diệp thị từng có một hài tử nhưng bị chết non, nhưng cũng là người làm nương. Chu thẩm và Trịnh Vệ thị thì không cần phải bàn. Người làm nương này vì tiền mà không màng hài tử mình ở bên ngoài chịu lạnh, đây rốt cuộc là nương gì!

Trịnh Vệ thị tức giận nhỏ giọng nói: "Bọn họ muốn chọn mọi người nghĩ chúng ta tàn nhẫn đây mà. Muốn làm cho chúng ta nhịn không được mà tội hài tử mà để bọn họ đi vào."

Chu thẩm vội vàng nói: "Ngàn vạn lần không được! Thạch Tỉnh và An nhi không có ở nhà, chúng ta không chịu nổi cũng phải cố chịu, không thể mở cửa!"

Ngoài cửa hài tử khóc lớn, có người tới. Tống Ba Tử nhìn thấy, lập tức ngừng tay, lui qua đến một bên. Người đến là Vương Văn Hòa, Vương Thư Bình và lí chính cùng trưởng tử Triệu Nguyên Đức.

Người Tống gia không quen biết Vương Văn Hòa, nhưng nhận ra lí chính. Tống Cảnh thị lập tức nhỏ vài giọt nước mắt, tiến lên khóc lóc kể lể: "Triệu lí chính, ngài xem đi. Chúng ta tới tìm Thạch Tỉnh, muốn thăm Thanh nhi và Ni Tử, bọn họ lại không cho chúng ta vào. Tiểu nhi tử đáng thương của ta mới có tám tháng, bên ngoài lại lạnh như vậy, nó lại cả ngày chưa ăn, bọn họ đều không thấy đáng thương, mặc kệ nó khóc như vậy. Triệu lí chính, cầu ngài làm chủ cho chúng ta."

Triệu lí chính lạnh lùng mà trừng mắt nhìn, Tống Ba Tử lập tức co rúm lại, cúi đầu lùi ra sau mấy bước. Tiếu Đại Du cũng không dám lên tiếng, trốn sau lưng nương của mình.

Triệu lí chính quát lớn nói: "Biết hài tử chịu lạnh không nổi sao các ngươi còn đứng ở đây làm gì? Còn không chạy nhanh về đi? Thạch Tỉnh đã cùng khuê nữ nhà ngươi hòa li, lý do tại sao hòa li trong lòng các ngươi hiểu rõ. Nếu không phải Thạch Tỉnh phúc hậu, khuê nữ nhà các ngươi chính là bị hưu! Trong nhà có khuê nữ bị hưu, nhà các ngươi liền đẹp mặt nha. Đến lúc đó nhi tử nhà các ngươi đừng hòng thú được tức phụ."

Tống Cảnh thị lập tức nói: "Ngọc Hoa nhà ta không phải bị Vương gia khi dễ sống không nổi nên mới bỏ đi sao? Sao lại có thể trách Tống gia chúng ta? Muốn trách thì phải trách Vương gia chứ, bọn họ sai mà!"

Vương Thư Bình không khách khí mà nói: "Tống thím, nếu ta nhớ không lầm, mẹ ruột Tống Ngọc Hoa đã sớm qua đời rồi?"

Tống Cảnh thị tức khắc nghẹn họng, sau đó giảo biện nói: "Ta, ta là, mẹ kế, của Ngọc Hoa, thì sao? Ta, ta xem Ngọc Hoa như khuê nữ thân sinh, mà yêu thương!"

Lập tức có tiếng cười nhạo từng xung quanh truyền đến, có phụ nhân nói: "Ta trước kia sao không nghe Ngọc Hoa nói có 'người nương' này?"

"Nghe nói khi Thạch Tỉnh bị bắt đi binh dịch mới thú vào cửa, năm sau Ngọc Hoa liền bỏ chạy, đúng là yêu thương thật đó."

"Ha ha ha......"

Tống Cảnh thị bị chế nhạo không thể phản bác, Triệu lí chính lạnh giọng nói: "Cha Tống thị, Vương gia đúng là có sai, nhưng khuê nữ ngươi không sai sao? Khuê nữ nhà ngươi thừa lúc Thanh nhi và Ni Tử không có ở nhà thì trốn đi. Lúc đó Ni Tử bao lớn? Còn chưa đến hai tuổi đó. Vậy mà nàng nhẫn tâm ngay cả hài tử của mình cũng không cần, các ngươi còn không biết xấu hổ mà nói đều là Vương gia sai?"

Vương Văn Hòa nói tiếp: "Vương gia đúng là có lỗi với Tống Ngọc Hoa, nhưng nàng cũng chỗ sai với Vương gia. Thạch Tỉnh và Tống Ngọc Hoa đã hòa li, hắn cũng không còn là tộc nhân Vương thị, các ngươi cùng hắn cũng là người xa lạ. Đừng nói là đến thăm Thanh Nhi và Ni Tử, hai hài tử này sinh ra đến giờ, các người đến thăm được mấy lần? Sau khi Ni Tử sinh ra, Tống gia các ngươi có ai đến thăm. Có ý đồ với bạc của Thạch Tỉnh, các ngươi liền dùng danh nghĩa đến thăm Thanh nhi và Ni Tử, hai hài tử có đồng ý gặp mặt các ngươi hay không thì mới nói. Các ngươi trở về đi, đừng ở chỗ này làm mất mặt."

"Đúng vậy. Còn không phải có ý đồ với tiền của Thạch Tỉnh sao. Các ngươi nghĩ Vân An như Ngọc Hoa nhà các ngươi à. Đừng để đến lúc đó tiện nghi không chiếm được, còn chọc phải phiền toái. Vương Điền Nham và tức phụ hắn không phải cũng muốn chiếm tiện nghi của Thạch Tỉnh sao, kết quả bị Vân An đưa đến nhà lao? Vương lão thái cũng muốn chiếm tiện nghi Thạch Tỉnh, kết quả đâu sao, công danh nhi tử thiếu chút nữa giữ không nổi, thanh danh nữ nhi cũng bị ném đi, gả không được đó, chính bà còn bị tộc trưởng phạt roi. Vân An chính là nghĩa đệ của Huyện lệnh đại nhân, nghĩa tử của viện trưởng huyện học, muốn chiếm tiện nghi của y dễ như vậy sao?"

Có người trong thôn nói, những người khác cũng chỉ chỉ trỏ trỏ người Tống gia. Có lòng tốt khuyên bọn họ đi nhanh đi, còn những người cùng Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh có quan hệ tốt thì nói chuyện với bọn họ không khách khí.

Tống Ba Tử muốn đi, Tiếu Đại Du cũng có chút hơi sợ, hắn cảm thấy nam thê của tỷ phu rất đáng sợ, không phải nói mới mười sáu sao, so với hắn chỉ lớn hơn ba tuổi? Tiếu Đại Du ở phía sau mẫu thân kéo kéo áo bà: "Nương, chúng ta trở về đi."

Tống Cảnh thị xoay người lại hung hăng nhéo tay hắn, mắng: "Nhìn tiền đồ của ngươi kìa. Câm miệng cho ta!"

Tống Ba Tử cũng đi lên, nhỏ giọng nói: "Nương hài tử, nếu không, chúng ta hãy về trước đi. Ngươi xem, Thạch Tỉnh không ở đây, ngày khác chúng ta......"

"Muốn về ngươi về đi!" Tống Cảnh thị đoạt lấy tiểu nhi tử từ trong lòng trượng phu, xoay người hướng mọi người làm bộ khóc ròng nói: "Đương gia nhà ta cả ngày nhắc mãi muốn đi thăm Thanh nhi và Ni Tử, lại sợ người Vương gia làm khó dễ. Hiện tại bọn họ ở sau cánh cửa này, không chịu gặp chúng ta.

Ngọc Hoa nếu sống tốt sao lại bỏ đi, còn không phải bị khi dễ không chịu nổi mới đi sao? Người làm nương sao có thể nhẫn tâm bỏ hài tử của mình? Nàng là một nữ nhi chân yếu tay mềm còn dẫn theo hai hài tử làm sao sinh sống bên ngoài? Ngọc Hoa không phải là vì hài tử nên vẫn luôn nhẫn nhục ở Vương gia sao? Bị mẹ chồng khi dễ chưa tính, còn bị em dâu, em chồng khi dễ. Ngọc Hoa gả đến Vương gia sống được bao nhiêu ngày yên ổn? Vương Thạch Tỉnh này vừa thú nam thê đã phân gia, sao trước kia Ngọc Hoa chịu nhiều đau khổ như vậy, mà hắn không phân gia?"

Triệu lí chính tức giận nói: "Tống gia, ngươi nói vậy không đúng. Thạch Tỉnh có thể phân gia là do hắn thú Vân An. Lúc trước Vương gia coi trọng của hồi môn Vân An, bức Thạch Tỉnh thú, Thạch Tỉnh lấy điều kiện phân gia để đổi. Sau đó Vương gia lại đổi ý, bức Thạch Tỉnh hưu thê, Thạch Tỉnh không chịu, Vương gia khiến cho Thạch Tỉnh tay không rời nhà, một hạt gạo cũng không cho hắn. Chỉ có thể nói Thạch Tỉnh số mạng tốt, thú được tức phụ tốt như Vân An, Thạch Tỉnh đều nói bạc trong nhà là do Vân An kiếm, nhà bọ họ là Vân An làm chủ. Khuê nữ nhà ngươi bỏ con mà bỏ chạy, Vân An lại xem Thanh nhi và Ni Tử như hài tử thân sinh mà yêu thương"

Triệu Nguyên Đức lên tiếng: "Tống thím, ngươi nếu thật lòng muốn đi thăm Thanh nhi và Ni Tử, vậy chờ khi Thạch Tỉnh trở về, nói hắn đem Thanh nhi và Ni Tử đến gặp các ngươi. Còn nếu vì ý đồ gì khác, thì nên về đi. Ngươi xem hài tử lạnh khóc như vậy, lại còn đói bụng. Vân An và Thạch Tỉnh còn không biết khi nào có thể trở về, hai người bọn họ không có ở nhà, hạ nhân trong nhà sao có thể cho ngươi vào, mọi người xem đi, hài tử bị lạnh sắp hỏng rồi."

"Đúng vậy, các ngươi đi về trước đi." Những người khác cũng sôi nổi nói.

Tống Ba Tử kéo kéo áo lão bà mình, Tiếu Đại Du không dám nói tiếp nữa, sợ lại bị nương nhéo. Hài tử khóc đến nổi thở không nổi, Tống Cảnh thị cắn miệng vẫn không chịu đi. Bà lần này nếu đi, sau này làm sao mà đến. Tống Ba Tử lại kéo kéo bà, nói: "Hài tử đói bụng, trời cũng lạnh, đừng để bị đông lạnh hỏng nó, nếu không chúng ta về trước đi, hôm khác lại đến."

Tống Cảnh thị tàn nhẫn, nhất quyết không đi.

Vương Thư Bình nói: "Nếu các ngươi nhất định phải gặp Thạch Tỉnh, vậy đến nhà chúng ta chờ đi. Nếu thật để hài tử đông lạnh mà có chuyện gì, lại không gặp được Thạch Tỉnh, các ngươi không phải mất nhiều hơn được sao?"

Tống Ba Tử vừa nghe lập tức gật đầu: "Đúng, đúng vậy, hôm nay thật là lạnh, hài tử từ buổi sáng đến bây giờ cũng chưa ăn cái gì."

Tống Cảnh thị trừng mắt nhìn Tống Ba Tử, cũng sợ nhi tử bị đông lạnh hỏng, nhi tử này là chỗ dựa của bà ở Tống gia, là vũ khí sắc bén mà bà có thể sai bảo Tống Ba Tử, nếu bị đông lạnh mà có bề gì, người gần năm mươi mới có nhi tử, Tống Ba Tử sẽ liều mạng với bà.

Tống Cảnh thị không cam nguyện mà nhìn cửa lớn Vương trạch, gật đầu với Vương Thư Bình: "Vậy, phiền toái đại huynh đệ."

"Đi thôi."

Vương Thư Bình đưa một nhà Tống Ba Tử về nhà, sau đó cho Triệu Nguyên Đức ánh mắt.

"Tất cả mọi người đều giả tán đi." Triệu lí chính kêu mọi người trong thôn trở về, chắp tay sau lưng bực tức cũng về nhà.

.

.

.

Trong chăn nóng hầm hập. Ni Tử bị nóng mà tỉnh lại. Mơ mơ màng màng mở to mắt, trên eo nặng nề, Ni Tử sờ sờ, thì ra là Hi ca ca ôm bé, khó trách bé lại nóng như vậy.

"Hi ca ca, ta nóng." Ni Tử muốn xoay người, nhưng không được, bé đẩy đẩy Tưởng Mạt Hi đang ngủ say.

Tưởng Mạt Hi bị Ni Tử đánh thức, mở to mắt, Ni Tử đẩy đẩy bé: "Hi ca ca, ta nóng."

Tưởng Mạt Hi cũng có vẻ mặt buồn ngủ, bé buông eo Ni Tử ra. Ni Tử ngáp một cái, ngồi dậy. Tưởng Mạt Hi nhìn Ni Tử.

"Hi ca ca, ta khát, huynh có khát không?"

Hỏi xong, Ni Tử xốc lên chăn xuống giường, đi tìm nước uống. Tưởng Mạt Hi cũng ngồi dậy, gian ngoài truyền đến tiếng Ni Tử: "Hạ Thu tỷ tỷ, ta khát."

"A! Tiểu thư ngài dậy rồi. Ta đi rót nước cho ngài, ngài mau về giường đi, bên ngoài còn lạnh."

"Hi ca ca cũng muốn uống nước."

"Được được được, tiểu thư ngài mau về giường đi."

Hạ Xuân nắm tay Ni Tử đi vào, đỡ bé lên giường, rồi đắp chăn lại đàng hoàng, lại lấy áo choàng phủ thêm cho bé. Ni Tử hỏi: "Hạ Xuân tỷ tỷ, ca ca đã trở về chưa?"

Hạ Xuân trả lời: "Nhị thiếu gia chưa trở về, lão gia và tiểu lão gia cũng chưa trở về." Dừng một chút, Hạ Xuân do dự mà nói: "Tiểu thư, nhà ông ngoại ngài, đến đó."

Ni Tử ngây ngẩn cả người, ông ngoại? Đó là cái gì?

Hạ Xuân thấy vẻ mặt mơ hồ của Ni Tử, nhìn ra vài phần dị thường, nói: "Là ông ngoại ngài, cùng kế bà ngoại, còn có cữu cữu. Nói là đến thăm ngài và nhị thiếu gia, nhưng lão gia và tiểu lão gia đều không ở nhà, Chu nãi nãi không dám để bọn họ vào cửa. Ngài có muốn đi gặp không?"

Ni Tử vẫn mơ hồ nhìn Xuân, theo bản năng mà nói: "Ông ngoại ta? Kế bà ngoại? Còn có, cữu cữu?"

"Ừm. Bọn họ nói như vậy. Nói là họ 'Tống'."

Chữ 'Tống' Hạ Xuân vừa nói xong thì Ni Tử lại đột nhiên rùng mình, ngay sau đó, Hạ Xuân bị dọa rồi. Vành mắt Ni Tử đỏ, sau đó "Oa oa" mà khóc rống lên, trong miệng kêu: "Ta không có ông ngoại, không có ông ngoại! Ca ca nói ông ngoại đã chết, ông ngoại sớm đã chết! Oa...... Cha nhỏ, ta muốn cha nhỏ......"

Ni Tử nhảy xuống giường chạy ra ngoài, một người so với Hạ Xuân động tác nhanh hơn mà nhảy xuống giường ôm Ni Tử kéo trở lại.

"Ta muốn cha nhỏ ta muốn cha nhỏ, cha nhỏ...... oa......"

"Tiểu thư!"

Hạ Xuân sợ hãi, chạy đến quỳ xuống trước mặt Ni Tử, vội vàng nói: "Tiểu thư, ngài làm sao vậy? Ngài đừng dọa Hạ Xuân!"

Tưởng Mạt Hi đẩy Hạ Xuân, trực tiếp đẩy ngã Hạ Xuân trên đất, sau đó bé lui về phía sau hướng giường đi, đôi tay vẫn ôm chặt Ni Tử.

"Cha nhỏ cha nhỏ......"

Ni Tử khóc muốn cha nhỏ.

"Tiểu thư!"

Hạ Xuân đứng lên muốn đi qua, nhưng bị quần áo ném tới. Đã kéo Ni Tử đến mép giường, Tưởng Mạt Hi tùy tay lấy xiêm y trên giường ném tới, dường như ngăn cản không cho Hạ Xuân lại đây.

Hạ Xuân sợ hãi, nhìn Ni Tử và Tưởng Mạt Hi, nàng xoay người liền chạy ra ngoài. Tưởng Mạt Hi kéo Ni Tử lên giường, ôm lấy Ni Tử, một tay vỗ vỗ lưng bé. Bị Tưởng Mạt Hi ôm thật sự không thoải mái Ni Tử điều chỉnh tư thế, ôm Tưởng Mạt Hi khóc càng thương tâm.

"Hi ca ca, ta không có ông ngoại, ta không muốn thấy bọn họ, ta muốn cha nhỏ......"

Tưởng Mạt Hi không nói lời nào, nó chỉ không ngừng vỗ lưng cho Ni Tử, dùng phương án này để an ủi bé.

Trong trí nhớ của Ni Tử, bé chưa từng có ấn tượng về ông ngoại, càng đừng nói chi cái gì gọi là kế bà ngoại. Trong đoạn thời gian bi thảm của bọn bé, ca ca nói với bé, ông bà ngoại đã sớm chết rồi, cho nên không cần chờ đợi sẽ có ông ngoại bà ngoại tới cứu bọn bé. Nãi nãi mắng nương vứt bỏ bọn bé, mắng bé nuôi tốn tiền, mắng người Tống gia, muốn đem bọn bé trả về Tống gia nhưng tìm không thấy.

Hiện tại có cái gì gọi là ông ngoại bà ngoại, cữu cữu muốn gặp bé? Bé không muốn gặp. Bé muốn cha nhỏ, có người xấu muốn khi dễ bé và ca ca, bé muốn cha nhỏ mau trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro