Chương 99: Tống gia (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Vân An muốn đi không gian làm việc, y lấy cớ lên núi, một mình ra cửa. Lên núi không có người nhìn, y liền vào không gian. Trong Vương trạch, Chu thúc mang theo người trồng hoa ở trong sân. Tiền viện vẫn là trống không. Mùa xuân, Thiệu Vân An muốn trồng hoa hoa cỏ cỏ. Vương Thạch Tỉnh không có ý kiến, Chu thúc dẫn nam đinh trong nhà lên núi đào mấy cây hoa quế, cây đào, cây hoa mai và một ít hoa dại đẹp. Chu thẩm cùng nữ quyến làm túi. Quách Tử Du đi theo Vương Thạch Tỉnh thu hoạch trà, Quách Tử Mục nghiên cứu điểm tâm mới. Chu thúc phải trồng hoa, chuyện ruộng đất chỉ có Chu Thiên Bảo quản, thuê người đều là người năm trước Vương Thạch Tỉnh đã thuê qua, đều nhớ Vương Thạch Tỉnh ra tay hào phóng, không có người nào lười biếng.

Thiệu Vân An nói với Quách Tử Mục y muốn mở cửa hàng điểm tâm, muốn Quách Tử Mục làm thợ làm bánh. Quách Tử Mục lúc đầu không đồng ý, y không muốn ra cửa. Thiệu Vân An nói với y y có thể ở trong nhà làm bánh rồi mới đưa đến tiệm bán, hơn nữa mỗi ngày số lượng không quá nhiều, chủ yếu là vì phân tán lực chú ý của bạn học Vương Thanh, bằng không Vương Thanh mỗi ngày không dám mang điểm tâm đi học, Quách Tử Mục lúc này mới miễn cưỡng đồng ý. Muốn mở cửa hàng, những điểm tâm mà y biết không đủ, nên Thiệu Vân An viết thêm công thức cho y, để y nghiên cứu.

Tưởng Mạt Hi và Ni Tử ngủ trưa, Miêu Nguyên, Hạ Xuân và Hạ Thu tự tìm việc để làm. Ở Vương trạch bọn họ ăn ngon, mặc ấm, chủ nhân hiền lành, ba hài tử đã chịu qua khổ đều không lười biếng, chủ nhân không có phân phó, bọn họ cũng sẽ chủ động làm việc. Bọn họ sợ mình lười biếng không làm việc tốt, vạn nhất chọc giận chủ nhân, đem bọn họ bán đi. Nếu trong nhà chỉ có hai vị chủ tử là Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, ba hài tử này có khả năng sẽ lười biếng, khinh chủ, nhưng vì trong nhà còn có Sầm lão, Sầm phu nhân và Khang Thụy nữa, còn có vị huyện lệnh Tưởng Khang Ninh thường xuyên lại đây, cho nên mười một gia nô trong nhà không ai dám có tiểu tâm tư, vì bọn họ một khi có tiểu tâm tư, có thể giấu được Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, nhưng tuyệt đối không thể gạt được những người khác.

Mấy người Chu thẩm làm túi ở trong phòng tại tiền viện, là nơi mà khi có người đến sẽ nghe được tiếng gõ cửa. Hôm nay đã làm xong một cặp sách, ngày mà giao cho Tô Sách mang đi giao cho học sinh đã đặt. cũng là phương tiện có người tới khi bọn họ có thể nghe được tiếng đập cửa. Hôm nay nhưng làm tốt một cái cặp sách, ngày mai làm tô sách mang đi giao cho định bao học sinh.

"Rầm rầm rầm"

Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, sau đó vang lên tiếng của Triệu Hà.

"Có ai ở nhà không? Mở cửa, là ta, Triệu Hà."

Chu thẩm nhìn ra ngoài cửa sổ, buồn bực mà hướng Trịnh Vệ thị nói: "Hà tử gõ cửa là được, sao còn cố ý lên tiếng?"

"Ta đi mở cửa." Trịnh Vệ thị buông kim chỉ đứng dậy đi ra ngoài.

"Có ai ở nhà không? Ta là Triệu Hà, ta tìm Vân An. "

"Tới liền, tới liền."

Trịnh Vệ thị chạy đến, mở ra cửa lớn, ngoài cửa là Triệu Hà, còn có ba người xa lạ, hai nam một nữ, người nữ trong đó còn ôm một đứa bé. Trịnh Vệ thị nhìn ba người ăn mặc lôi thôi kia, hướng Triệu Hà lễ phép nói: "Hà tử huynh đệ ngài tới rồi, vào đi, tiểu lão gia không ở nhà."

Triệu Hà sắc mặt không tốt, y liếc mắt nhìn ba người kia, nói: "Vân An không có ở nhà, ta không đi vào. Ngươi nói với y, y sau khi về thì đi nhà ta, có người Tống gia tìm Thạch Tỉnh."

"Tống gia? "Trịnh Vệ thị không rõ.

Triệu Hà ngữ khí mang châm chọc mà nói: "Chính là người bỏ chồng bỏ con, bị Thạch Tỉnh huynh đệ hưu, người nhà Tống thị."

"Hả?!"

Trịnh Vệ thị tức khắc ngây ngẩn cả người, không biết đáp lại như thế nào.

Sắc mặt ba người kia đều thực xấu hổ, trong đó vẻ mặt tang thương, nam nhân đầu tóc hoa râm nói: "Lời nói, lời nói không thể, nói như vậy......"

So với ông nhìn qua tuổi trẻ hơn một ít, phụ nhân trang điểm. Nữ nhân đang ôm đứa bé còn trong tã nhưng nhưng khuôn mặt cũng có vài phần tang thương, đánh gãy lời của ông, cố ý thẳng sống lưng, tựa hồ như để gia tăng thêm chút khí thế, nói: "Nhà Triệu lí chính, lời này nói không đúng nha. Ai mà không biết, Ngọc Hoa nhà chúng ta bị nhà mẹ chồng Vương gia ức hiếp chịu không nổi mới bỏ đi, sao lại nói là bỏ chồng bỏ con. Lại nói, Ngọc Hoa nhà chúng ta cùng Thạch Tỉnh là hòa li, không phải bị Thạch Tỉnh hưu à."

Trịnh Vệ thị vừa nghe liền minh bạch, nàng khiếp sợ. Trời ạ, là người nhà mẹ đẻ vợ trước của đại lão gia. Nghĩ đến tiểu lão gia lợi hại trong nhà, Trịnh Vệ thị giật mình, vội vàng nói: "Ai nha ai nha, ta là hạ nhân, chuyện nhà lão gia ta không rõ lắm. Lão gia và tiểu lão gia đều không ở nhà, chờ lão gia và tiểu lão gia trở về ta sẽ nói cho bọn họ biết."

Dứt lời, không đợi những người khác phản ứng, Trịnh Vệ thị xoay người chạy vào trong nhà, động tác nhanh chóng đóng cửa lại. Nữ nhân kia thấy thế, có chút tức giận mà nói: "Hạ nhân nhà này sao lại không hiểu quy củ như vậy. Chúng ta là người nhà Thạch Tỉnh, sao lại nhốt chúng ta ở ngoài cửa?"

Một người thiếu niên thoạt nhìn khoảng mười sáu mười bảy tuổi có chút bất an kéo kéo nương mình, nhìn Vương trạch, trong mắt lộ ra hâm mộ và khát vọng.

Triệu Hà lạnh lùng mà nói: "Tống thím, ngươi nói vậy là không đúng. Thạch Tỉnh huynh đệ cùng bổn gia đã chặt đứt hôn sự, ngươi cùng Thạch Tỉnh huynh đệ có quan hệ gì? Nếu nói có quan hệ thì cũng là Tống thị cùng các ngươi có quan hệ. Hiện giờ Tống thị không biết chạy đến nơi nào, nếu tính nàng cùng Thạch Tỉnh là hòa li, thì các ngươi và Thạch Tỉnh hiện tại cũng không còn quan hệ mà."

"Ngươi!" Phụ nhân kia tức điên, Tống Ba Tử và thiếu niên kia đều nhanh chóng kéo bà lại, phụ nhân kia không cam nguyện mà ngậm miệng.

Hiện tại, sinh ý mức trái cây của Triệu gia là do Triệu Hà phụ trách. Triệu Hà hiện tại đã tự tin hơn nhiều. Hơn nữa ở cùng Thiệu Vân An đã lâu, mưa dầm thấm đất, nên cũng ít nhiều nhiễm tính hãn của y.

Triệu Hà không nhìn phụ nhân kia, trực tiếp nói với nam tử: "Tống thúc, nhà Thạch Tỉnh hiện tại do Vân An làm chủ, gia sản nhà Thạch Tỉnh hiện tại đều đứng tên của Vân An. Vân An không phải như nữ nhi ngươi mặc người nhào nặn đâu. Thừa dịp Vân An hiện tại không có ở nhà, ngươi vẫn nên mang theo thê tử trở về đi. Nếu Vân An trở về gặp được các ngươi, đến lúc đó đừng trách vãn bối không nhắc nhở trước, đừng nói các ngươi có thể đòi chút chỗ tốt từ Thạch Tỉnh hay không, các ngươi có thể gặp Thạch Tỉnh hay không còn chưa chắc. Các ngươi không bằng đi hỏi thăm một nhà Đại Lực thúc đi, xem một nhà hiện tại như thế nào?"

Nam nhân kia vừa nghe liền do dự, phụ nhân kia lại hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn nam nhân, hít vào một hơi nói: "Chúng ta hôm nay tới tìm Thạch Tỉnh, cũng muốn thăm Thanh nhi và Ni Tử. Mặc kệ Thạch Tỉnh có phải tái giá hay không, chúng ta đều là ông ngoại, bà ngoại, cữu cữu của Thanh nhi và Ni Tử đó!"

Triệu Hà cười nhạo, nói: "Được đi. Thạch Tỉnh và Vân An không ở nhà, các ngươi đến nhà ta chờ đi."

Nam nhân nhấc chân muốn đi, bị phụ nhân kia kéo lại. Phụ nhân kia dương cổ nói: "Chúng ta ở chỗ này đợi."

Triệu Hà xem đứa bé trong lòng nữ nhân rồi nói: "Ngươi muốn ôm hài tử ở bên ngoài chờ sao? Trời hôm nay còn lạnh đó."

Nữ nhân kia không biết xuất phát từ tâm tư gì, đem hài tử nhét vào lòng Tống Ba Tử, hạ quyết tâm nói: "Chúng ta ở chỗ này chờ."

"Vậy tùy ngươi." Triệu Hà dứt lời cũng không quay đầu lại liền đi. Trong lòng nghĩ: ta đây hảo tâm mà bị xem là lòng lang dạ thú, chờ Vân An về, các ngươi đừng khóc chạy về nhà nha.

Vợ trước của Vương Thạch Tỉnh Tống thị tên thật Tống Ngọc Hoa, là người thôn Thanh Sơn. Bởi vì trong nhà thật sự quá nghèo, nương mất sớm, cha lại uất ức, vẫn chưa tìm được mối hôn sự nào. Cha Tống thị Tống Ba Tử nữ nhi gả không được, cũng sốt ruột, nên đi khắp nơi nhờ người làm mai. Vương Thạch Tỉnh vì chuyện mẹ ruột, nên ở thôn Tú Thủy không ai chịu gả cho hắn. Thôn Thanh Sơn và thôn Tú Thủy cách nhau rất gần, có một người được gả từ thôn Thanh Sơn đến thôn Tú Thủy lén hỏi Vương Thạch Tỉnh có nguyện ý hay không. Vương Thạch Tỉnh lúc đó đâu có tâm tư nói chuyện yêu đương, có cô nương chịu gả cho hắn, hắn liền thú thôi. Như vậy, Vương Thạch Tỉnh thú Tống Ngọc Hoa.

Tống gia nghèo, Vương Thạch Tỉnh cũng không có tiền. Gả cho Vương Thạch Tỉnh, Tống Ngọc Hoa ở nhà chồng sống không được tốt. Lúc đầu có Vương Thạch Tỉnh che chở còn chút tốt, nhưng khi Vương Thạch Tỉnh đi lao dịch, vừa đi chính là hai năm, Tống Ngọc Hoa mang thai, trải qua cuộc sống càng thêm gian nan. Cũng may sau khi Vương Thạch Tỉnh trở về, lén cho nàng chút tiền mà mình tích góp riêng, có trượng phu bên cạnh, Tống Ngọc Hoa lúc này có chút tốt lên. Tống Ngọc Hoa vẫn luôn không yên tâm phụ thân của mình, vì Vương Thạch Tỉnh cho nàng tiền, sau đó cũng không quan tâm nàng dùng về việc gì, Tống Ngọc Hoa liền lén đem tiền cho phụ thân. Sợ mẹ chồng biết, Tống Ngọc Hoa còn dặn dò phụ thân không được ở trong thôn tiêu tiền.

Sau khi nữ nhi xuất giá, một người ăn no cả nhà không đói bụng. Nữ nhi lại cho tiền ông, Tống Ba Tử sợ bị người khác nhớ thương, nên cầm tiền rời khỏi thôn Thanh Sơn, đi ra bên ngoài làm công cho người khác. Khi Vương Thạch Tỉnh bị bắt đi binh dịch, Tống Ba Tử tái giá ở bên ngoài, cưới quả phụ mang theo con riêng, trở về thôn, dùng tiền dư lại mua vài mẫu đất, nói với bên ngoài là tiền của lão bà. Năm trước, hai người sinh ra đứa con trai.

Sau khi Tống thị bỏ nhà đi, Tống Ba Tử lo lắng người Vương gia đi tìm ông gây phiền toái, nên không có đi tìm Vương Thanh và Ni Tử. Ông đem ruộng cho người trong thôn thuê, mang theo lão bà và hài tử đi trốn. Năm trước, Tống Ba Tử ra ngoài làm việc gặp người cùng thôn mới biết được Vương Thạch Tỉnh tái giá thú nam thê, cùng bổn gia phân gia không nói, còn kiếm không ít bạc. Xây phòng lớn, so với nhà giàu số một ở huyện Vĩnh Tu còn lớn hơn. Không những thế, hắn còn kết nghĩa với Huyện lệnh huyện Vĩnh Tu. Trong nhà khách đến thăm mỗi ngày nối dài không dứt, mỗi ngày hốt bạc.

Tống Ba Tử nghe được tin này, chạy nhanh về nói cho lão bà Tống Cảnh thị nghe. Vương Thạch Tỉnh cùng bổn gia phân gia, sau khi Tống Ba Tử cùng Tống Cảnh thị cân nhắc thì về thôn. Lần này về thôn, càng nghe nhiều hơn. Thôn Thanh Sơn cách thôn Tú Thủy rất gần, người gả đến thôn Tú Thủy cũng nhiều. Một nhà Tống Ba Tử vừa trở lại thôn, nhàn ngôn toái ngữ liền tới. Nhìn Vương Thạch Tỉnh cưới nam thê thì cuộc sống ngày một tốt lên. Hiện giờ tiêu không hết bạc, ở nhà lớn, còn cùng Huyện lệnh đại nhân và viện trưởng huyện học xưng huynh gọi đệ. Hơn nữa tên nam thê kia còn rất lợi hại, ép bổn gia Vương Thạch Tỉnh không dám ngẩng đầu. Tống Ngọc Hoa khi còn là thê tử Vương Thạch Tỉnh nhu nhược bị mẹ chồng ức hiếp, không bảo vệ hài tử. Tống Ngọc Hoa bỏ chạy nhưng lại đem phúc khí cho Vương Thạch Tỉnh, nếu không sao Vương Thạch Tỉnh có thể thú được nam thê lợi hại như vậy.

Trong lòng Tống Ba Tử rất hụt hẫng. Khi Tống Ngọc Hoa rời nhà có tìm ông, trả cho Tống Ba Tử hai mươi lượng bạc. Sau đó Tống Ba Tử cũng không biết nữ nhi đi nơi nào, đã chết hay còn sống. Hiện tại người từng là con rễ của mình giàu sang như vậy, cháu ngoại trai và cháu ngoại gái của mình sống rất tốt, trong lòng ông sao dễ chịu được. Tống Ba Tử vốn dĩ chỉ là tâm tình không tốt, nhưng tức phụ Tống Ba Tử Tống Cảnh thị tâm tư đã lung lay.

Tống thị bỏ chạy, nhưng chung quy mà nói là do bị người Vương gia khi dễ. Hiện tại Vương Thạch Tỉnh có tiền, chẳng lẽ không nên tiếp tế người từng làm nhạc phụ? Tống Ba Tử uất ức, nói là đi làm thuê bên ngoài, nhưng cũng chỉ kiếm được một ít tiền. Ông có thể tái giá, tất cả dựa vào tiền mà Tống Ngọc Hoa cho ông. Khi Tống Cảnh thị gả cho ông cũng có chút bạc. Sau đó, Tống Ngọc Hoa lại cho ông hai mươi lượng bạc, cùng Tống Cảnh thị dành dụm, ông làm thuê ngắn hạn bên ngoài, cuộc sống cũng coi như không có trở ngại.

Tống Cảnh thị lại sinh đứa con trai, khi Tống Cảnh thị gả cho Tống Ba Tử còn mang theo một nhi tử mười tuổi, hiện giờ đã mười ba, qua hai năm nữa là đến tuổi thú tức phụ. Hơn nữa hoàn cảnh hiện giờ không tốt, Tống Ba Tử đã lớn tuổi, tiền dành dụm xài gần hết, cuộc sống ngày càng khó khăn. Vương Thạch Tỉnh có thể giúp thôn dân thôn Tú Thủy kiếm tiền, sao có thể ủy khuất cha vợ mình. Hơn nữa lại nói, Vương Thanh và Vương Ni là con của Vương Thạch Tỉnh và Tống Ngọc Hoa, Vương Thanh và Vương Ni phải kêu bọn họ một tiếng ông ngoại, bà ngoại và cữu cữu đó.

Tống Cảnh thị liên tiếp xúi giục Tống Ba Tử đi tìm Vương Thạch Tỉnh (đòi tiền). Tống Ba Tử không dám, ông kỳ thật vẫn luôn rất sợ người con rể này. Nhưng ông là người không chủ kiến, lại uất ức, Tống Cảnh thị náo loạn với ông vài lần ông liền chiều theo. Vốn dĩ bọn họ tính trong lúc ăn Tết sẽ đến, nhưng nghe nói có Huyện lệnh và viện trưởng huyện học ở nhà Vương Thạch Tỉnh. Đừng nói Tống Ba Tử không dám, Tống Cảnh thị cũng không dám. Sau đó lại nghe Thiệu Vân An đại chiến với Vương lão thái, trực tiếp làm Vương Thạch Tỉnh thoát ly tông tộc Vương thị, sau đó lại nhận Sầm lão làm nghĩa phụ, Tống Cảnh thị cũng có ý muốn rút lui. Nhưng nghĩ đến nhi tử sắp đến tuổi thú tức phụ, nhi tử mới sinh sau này không ít chỗ cần chi tiêu, Tống Cảnh thị lại không cam lòng buông tha Vương Thạch Tỉnh như vậy, nói như thế nào cũng phải đến đòi chút bạc của Vương Thạch Tỉnh.

Tống Cảnh thị cũng có ý đồ khác. Vương Thạch Tỉnh trở thành nghĩa tử của viện trưởng huyện học, nghe nói viện trưởng huyện học có mở học đường, sau này tiểu nhi tử của mình có thể đi học đường đọc sách, không cần tiêu tiền sao? Nghĩ như thế, Tống Cảnh thị không thể chặt đứt quan hệ với Vương Thạch Tỉnh được. Bà đã chịu khổ nhiều rồi, nay có cơ hội sống tốt, sao lại không nắm bắt.

Mặc kệ tiểu nhi tử mới tám tháng ở ngoài phòng chịu lạnh. Tống Cảnh thị dặn dò Tống Ba Tử: "Một lát Vương Thạch Tỉnh về, người nói cái gì cũng phải lấy thân phận là nhạc phụ ra. Ngọc Hoa là bị bọn người Vương gia khi dễ đến không sống nổi mới bỏ chạy, nói đến nói đi là do bọn người Vương gia và Vương Thạch Tỉnh sai, chẳng lễ không nên bồi thường Tống gia chúng ta bạc sao? Chờ gặp được Thanh nhi Và Ni Tử, người làm ông ngoại là ngươi phải khóc, nam thê Vương Thạch Tỉnh hãn như thế nào cũng không thể tức giận với Thanh nhi và Ni Tử được."

Tống Ba Tử nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu, không dám hé răng. Tống Cảnh thị ghét bỏ mà trừng mắt nhìn ông, ở eo ông mà hung hăn nhéo một cái, nói: "Nhìn bộ dạng ngươi kìa. Ngươi muốn nhi tử ngươi sau này sống không tốt, giống ngươi nghèo khổ như vậy, vậy ngươi liền trốn."

Nhi tử của Tống Cảnh thị Tiếu Đại Du cũng có chút lo lắng, nhỏ giọng nói: "Nương, vạn nhất tỷ phu và tân thê không cho mình vào thì sao? Người trong thôn đều nói nam thê mới thú của tỷ phu rất hãn đó."

"Hắn dám!" Tống Cảnh thị cổ vũ nhi tử, cũng là cổ vũ bản thân. "Là Vương Thạch Tỉnh thiếu Tống gia chúng ta, không phải chúng ta thiếu hắn. Cha ngươi còn chưa tìm hắn đòi công đạo vì đã bức đi trưởng tỷ của ngươi đó."

Tiếu Đại Du cúi đầu: "Tống gia Tống gia, ta lại không phải Tống gia."

Tống Cảnh thị nắm lỗ tai nhi tử dùng sức vặn, Tiếu Đại Du đau đến kêu to: "Nương nương nương! Đau!"

"Ngươi đáng chết ngàn đao! Nói cái gì đó!"

"Không không không, ta chưa nói gì, chưa nói."

Tống Cảnh thị buông tay, Tiếu Đại Du che lại lỗ tai lui về sau vài bước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro