Chương 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay huyện Vĩnh Tu pháo trúc nổ vang. Ba tân cửa hàng khai trương, làm kinh tế tiêu điều huyện Vĩnh Tu thêm sức sống mới mẻ, dân chúng sôi nổi tập trung tại ba tân cửa hàng xem náo nhiệt. Ngoài cửa tiền thân là Nhất Trượng Hiên nay là Vân Long Phường tửu lầu, quan phụ mẫu huyện Vĩnh Tu Tưởng Khang Ninh, phó viện trưởng huyện học Tả viện trưởng, đương gia các nhà giàu có của huyện Vĩnh Tu là Trần gia phụ thân Trần Đông, Trần Tam Lễ; Tào gia bá phụ của Tào Ngọc Dung, Tào Việt; và Túc gia phụ thân Túc Hồng Sơn, Túc Duyên Hồng Sơn và vài vị có uy tín mỗi người đang cầm cái kéo đứng ở trước cửa Vân Long Phường. Mời đến các cô nương ở Bách Hoa Lâu, ăn mặc xinh đẹp, trang điểm trang nhã, cầm trong tay băng lụa đỏ tươi. Dân chúng không hiểu đây là có ý gì, nghị luận sôi nổi.

Người chủ trì phụ trách nghi thức này hô lớn: "Nghi thức cắt băng bắt đầu~"

Cắt băng? Cái gì cắt băng?

Pháo trúc nổ vang, các đại nhân vật được các cô nương nhắc nhở mà giơ kéo cắt dảy lụa trước mặt, các cô nương cùng hô lớn: "Cung chúc Vân Long Phường khai trương đại cát, sinh ý thịnh vượng, tài nguyên cuồn cuộn~"

"Tốt"

Trong người đám phát ra một tiếng trầm trồ khen ngợi, quần chúng vây xem nhiệt liệt vỗ tay, có người hướng tới đám người tung đậu phộng, đồng tiền, các hài tử đồng thời ngồi xuống nhặt, không khí tức khắc náo nhiệt hẳn lên.

"Đại nhân, Tả viện trường, Trần đương gia, chư vị, thỉnh~" Hứa chưởng quầy dẫn mọi người đi vào. Một bên Vân Long Phường mở ra cửa sổ bán thức ăn mang đi. Hai nhà Vương Tứ thẩm và Ngân thúc hiện giờ ở chỗ này bày quá, mỗi tháng chỉ cần trả cho Vân Long Phường chút tiều thuê là được. Đây là do Vương Tứ thẩm và Ngân thúc có quen biết với chủ nhân Vân Long Phường mới có thể mượn địa bàn Vân Long Phường bày bán. Bất quá cửa sổ không chỉ đơn thuần bán bánh hamburger và malatang, còn có đồ ăn sáng của Vân Long Phường, thích hợp cho mọi người mua ăn, đóng gói mang về

Vân Long Phường tổng cộng ba tầng, lầu một là đại đường, toàn bộ là bàn tròn, bàn nhỏ nhất dành cho bốn người, bàn lớn nhất là dành cho mười người. Lầu hai, lầu ba toàn bộ là phòng thuê. Phòng thuê lầu hai có tên khác nhau, có phòng bốn mùa gian, có phòng tinh nguyệt, thậm chí còn có phòng tình nhân. Phòng thuê lầu ba toàn bộ là phòng lớn, mỗi phòng đều có bàn mạt chược và bồn rửa tay, cách âm rất tốt, bất quá phòng lầu ba là rẻ nhất.

Đi vào phòng lầu ba, nhìn Vân Long Phường trang hoàng xem đến hoa mắt Tưởng Khang Ninh chỉ vào một người đã chờ sẵn trong phòng cười nói: "Đệ lão bản này như thế nào có thể trốn bên trong thanh nhàn?"

Vương Thạch Tỉnh hướng chư vị ôm quyền hành lễ, hướng Tưởng Khang Ninh nói: "Tiểu đệ đến chậm, trong chốc lát tiểu đệ tự phạt ba ly hướng đại ca cùng chư vị nhận lỗi."

"Ha ha, nhất định phải phạt!". Nhà số một huyện Vĩnh Tu Trần đương gia lập tức nói.

"Đại ca, chư vị, thỉnh."

Mọi người ngồi xuống. Trần đương gia nói: "Vương lão đệ, Vân Long Phường người bố trí thật mới lạ, làm lão ca ta hôm nay xem như khai mắt. Ngày sau ta nếu như mở tửu lầu, Vương lão đệ cần phải tới tham mưu cho lão ca ta nha."

Lập tức có người nói: "Trần đương gia, đồ ăn Vân Long Phường nghe nói so với Nhất Trượng Hiên còn ngon hơn, ngươi muốn mở tửu lầu, vậy chờ thâm hụt tiền đi."

Những người khác đều nở nụ cười. Trần đương gia lập tức liền nói: "Vậy, ta liền cùng Vương lão đệ mở tửu lầu, chúng ta có tiền cùng kiếm, được không?"

Vương Thạch Tỉnh gợn sóng mà nói: "Vân Long Phường ngày sau còn cần Trần đại ca nhiều chiếu cố."

Trần đương gia sửng sốt, sau đó cười to nói: "Vương huynh đệ sảng khoái!"

Trần đương gia Trần Tam Lễ là phụ thân Trần Đông, ông là nhà giàu số một huyện Vĩnh Tu, nhưng tài phú ông cũng nổi tiếng khắp phủ Sắc Nam, mà phủ Sắc Nam lại là ba châu phủ giàu có nhất Yến Quốc. Vương Thạch Tỉnh nói như vậy trước không nói về sau hai người có hợp tác hay không, nhưng hắn cho Trần đương gia đủ mặt mũi. Vương Thạch Tỉnh là nghĩa tử Sầm lão, nghĩa đệ huyện lệnh Tưởng Khang Ninh, cháu trai của Tưởng Khang Ninh đang ở tại nhà Vương Thạch Tỉnh. Càng đừng nói thường xuyên có người từ kinh thành đến Vương gia, Trần đương gia tức nhiên cũng có tin tức ở kinh thành, bằng không ông cũng không đến dự lễ khai trương Vân Long Phường làm gì.

Quân Hậu làm sinh ý, nhưng cũng muốn cùng nhiều người hợp tác càng tốt. Quân Hậu làm buôn bán chủ yếu là muốn giúp Vĩnh Minh Đế. Tiền muốn kiếm, nhân tâm cũng muốn thu, Trần gia có thực lực, bản thân lại không tính là thế gia đại tộc, đồng thời lại kính sợ hoàng quyền, chính là đúng với yêu cầu của Vĩnh Minh Đế và Quân Hậu. Đạo lý này Vương Thạch Tỉnh vốn dĩ không hiểu, nhưng trải qua Sầm lão, Khang Thụy và Tưởng Khang Ninh dạy bảo, trong khoảng thời gian này nơi nơi chạy thu hoạch lá trà, tiếp xúc không ít người, hơn nữa hắn do có quan hệ với Sầm lão nên cũng hay tiếp xúc với người thượng lưu, đạo lí đối nhân xử thế thượng, hắn cũng thành thục không ít.

Có nhân vật nổi tiếng huyện Vĩnh Tu cổ động, Vân Long Phường khai trương tất nhiên hấp dẫn không ít khách hàng. Những người còn e ngại không dám vào cũng có thể tiêu mười đồng mua đồ ăn sáng ở cửa sổ về nếm thử mới mẻ. Phương thức bán hàng như vậy ở thế giới này là sáng tạo mới nhất.

Đồ ăn còn chưa lên, Vương Thạch Tỉnh trước đưa cho mỗi người đang ngồi hai hộp quà, nói: "Hôm nay Vân Long điểm tâm và Vân Long túi xách cũng đồng thời khai trương. Vật bán ở hai cửa hàng này chỉ là khi nội tử nhàn rỗi làm, không lên được mặt bàn, một hộp là điểm tâm, hộp còn lại là túi xách, là tiểu lễ vật nội tử dâng cho chư vị, mong rằng vui lòng nhận cho."

Vẫn là Trần Tam Lễ, nói: "Tiểu lễ vật nhà ngươi, đối với chúng ta là đại lễ vật đó. Phu nhân ta cả ngày nhớ thương cửa hàng túi xách nhà ngươi khai trương đó."

"Còn không phải sao. Nữ nhi của ta mỗi ngày đều hỏi cửa hàng túi xách chừng nào khai trương, nó muốn mua cái gì, cái gì gọi là túi xách cầm tay đó."

"Đúng vậy đúng vậy, phu nhân và nữ nhi ta cũng như vậy."

Tưởng Khang Ninh chỉ uống trà cười, túi xách của Sầm phu nhân gây chú ý đối với phu nhân và tiểu thư ở huyện Vĩnh Tu. Vương Thanh đưa tới thư viện điểm tâm cũng làm cho danh tiếng Vân Long điểm tâm thêm nhiều người biết đến, trong nhà học sinh Bạch Nguyệt học đường đại bộ phận đều là nhà có danh vọng ở huyện Vĩnh Tu, tiệm điểm tâm một khi khai trương, e là ngay cả học sinh Bạch Nguyệt học đường sợ sẽ không đủ bán. Tưởng Khang Ninh không thể không bội phục Thiệu Vân An năng lực buôn bán, nhưng mâu thuẫn chính là, tên kia thực lười.

Có người gõ cửa, tiếp theo, cửa mở, năm tên tiểu nhị bưng khay vào. Vương Thạch Tỉnh lúc này cầm lấy bình rượu, nói: "Đây là rượu trắng nội tử ủ, hôm nay chiêu đãi chư vị."

"Rượu trắng?" Trần Tam Lễ nhướn mày.

Vương Thạch Tỉnh nói: "Rượu trắng là dùng lượng thực ủ ra. Luật pháp triều ta nghiêm cấm dùng lượng thực ủ rượu, cho nên rượu trắng này cũng chỉ nhà ta tự mình uống. Hôm nay Vân Long Phường khai trương, tiểu đệ rất cảm tạ chư vị huynh trưởng cất nhắc." Nói xong, Vương Thạch Tỉnh mở vò rượu, chư vị ở đây bao gồm Tưởng Khang Ninh thần sắc đại biến.

"Cho ta nhìn một cái!" Ngồi ở bên tay phải Vương Thạch Tỉnh Tào Việt cầm lấy bình rượu, ngửi ngửi, ông cả kinh nói: "Rượu trắng ngửi có hương vị rất khác nha!"

Trần Tam Lễ vội la lên: "Còn ngửi cái gì, còn không mau rót rượu rót rượu!"

Ngồi ở thủ vị Tưởng Khang Ninh nhìn Vương Thạch Tỉnh liếc mắt một cái, âm khánh khánh mà nói: "Vi huynh sao không biết Vân An còn ủ rượu trắng?"

Vương Thạch Tỉnh vội vàng nói: "Vốn dĩ có ủ, nhưng thúc thúc bên kia yêu cầu cấp bách, nên trước đưa đi rồi. Đây là mẻ thứ hai, kịp lúc tửu lầu khai trương, mẻ tiếp theo định để lại cho huynh trưởng."

Lúc này sắc mặt Tưởng Khang Ninh mới đẹp chút. Trần Tam Lễ lập tức lại nói: "Trước rót Tưởng đại nhân một ly."

Hứa chưởng quầy ở dưới lầu chủ trì đại cục, trong lòng nở hoa. Đồ ăn ở cửa sổ bán làm cho mọi người chú ý, cũng làm cho mọi người đối với đồ ăn Vân Long Phường nhận định bước đầu. Đồ ăn sáng hương vị đều thơm như vậy, vậy khẳng định đồ ăn cũng không cần nói nữa. Mặc kệ quan khách đi vào là nể mặt Tưởng huyện lệnh hay không, tóm lại, quan khách đi vào đều kêu thêm đồ ăn, không có bất mãn. Hứa chưởng quầy thầm nghĩ may mắn mình chuẩn bị nhiều đồ ăn.

Khi Hứa chưởng quầy bận rộn tiếp đón quan khách, Tô Sách đầu đầy mồ hôi chạy vào: "Hứa chưởng quầy, Hứa chưởng quầy!"

Hứa chưởng quầy dàn xếp tốt quan khách vội vàng qua đi: "Làm sao vậy?"

Tô Sách thở hổn hển mà nói: "Hứa chưởng quầy, điểm tâm và túi xách đều bán hết rồi. Triệu chưởng quầy và Trương sư phó kêu ta đến nói cho ngài xem nên làm gì bây giờ!"

"Hả? Đều bán hết rồi?"

Tô Sách gật đầu thật mạnh: "Đều bán hết rồi!"

Hứa chưởng quầy tâm can loạn nhảy, nương ta ơi, lúc này chỉ mới khai trương hai canh giờ đều đã bán hết! Hứa chưởng quầy cũng nóng nảy: "Tiểu lão gia chuẩn bị có nhiêu đó thôi sao, y nói số lượng có hạn gì gì đó. Ngươi chờ, ta đi hỏi đại lão gia các ngươi."

"Dạ"

Hứa chưởng quầy đi vào phòng lầu ba, còn chưa gõ cửa, liền nghe được bên trong có thanh âm rất lớn, giống như cãi nhau vậy. Hứa chưởng quầy lau mồ hôi, giơ tay gõ cửa.

"Vào đi." Âm thanh trong phòng đột nhiên ngừng lại.

Hứa chưởng quầy mở cửa đi vào, đầu tiên hành lễ, sau đó nói: "Chủ nhân, ngài có thể ra ngoài chút không?"

Vương Thạch Tỉnh xin lỗi chư vị, đứng dậy ra ngoài, trở tay đóng cửa. Hứa chưởng quầy lập tức nói: "Chủ nhân, Tô Sách lại đây nói điểm tâm và túi đều bán hết rồi, ngài nói làm sao bây giờ?"

Vương Thạch Tỉnh đầu tiên là ngốc lăng, sau đó nói: "Bán hết thì đóng cửa đi, ai chưa mua được thì nói là ngày mai đến sớm nha."

Hứa chưởng quầy: "Hả?"

"Vật lấy hi vi quý. Vân An nói cái này gọi là 'marketing bỏ đói', hơn nữa số lượng túi xách và điểm tâm trước mắt cũng vô pháp làm nhiều."

[Marketing bỏ đói (Hunger Marketing): là một chiến lược kinh doanh đánh vào tâm lý trang đua của người dùng, khiến họ muốn mua những sản phẩm hiếm lạ mà người khác cũng muốn mua.]

Hứa chưởng quầy không rõ cái gì là marketing bỏ đói, mà lo lắng hỏi: "Điểm tâm còn dễ nói, người khác không có công thức thì làm không ra hương vị. Nhưng cái túi xách đó, người chỉ cần biết nữ hồng, nhìn xem vài lần sẽ có thể làm được. Nói vậy không bao lâu, sẽ có cửa hàng túi khác đoạt sinh ý của chúng ta."

Vương Thạch Tỉnh không chút lo lắng nào mà nói: "Cửa hàng túi xách chúng ta mỗi kiểu dáng đều chỉ có vài cái, mỗi cái túi đều có nhãn hiện 'Vân Long'. Mặc dù những người khác làm giống như đúc như chúng ta, cũng không phải là chính hãng, là hàng nhái, giả mạo. Nếu phu nhân của ngươi cầm túi giả mạo có phải bị người cười nhạo hay không?"

"Chúng ta muốn đem túi xách làm thành hàng hóa cao cấp. Mặc kệ giá cả có cao bao nhiêu, mặc kệ số lượng có bao nhiêu, đều có thể làm người mua không ngớt. Như vậy mặc dù huyện Vĩnh Tu có mười cái cửa tiệm túi xách đi nữa, cũng sẽ không ảnh hưởng sinh ý chúng ta, cũng chỉ là gió thoảng mà thôi. Cũng giống như trang sức vậy, vì sao tất cả mọi người đều muốn đi 'Điệp Trang Các' mua, mà không phải các cửa hàng trang sức khác?"

Hứa chưởng quầy tựa hồ, phảng phất, có chút đã hiểu.

"Ngươi có thể đi tìm mấy tú nương có tay nghề thêu tốt, sư phó có nữ hồng tốt, đều phải ký khế thư bán mình hay văn tự bán đứt. Chúng ta muốn làm marketing bỏ đói nhưng đảm bảo nhân thủ phải đủ. Vân An muốn cửa hàng Vân Long túi xách của chúng ta trở thành cửa hàng dẫn đầu của toàn bộ Đại Yến Quốc."

Hứa chưởng quầy trong mắt là sùng bái.

"Vân An không hổ là Vân An! Ta biết nên làm như thế nào!"

Vương Thạch Tỉnh gật gật đầu, Hứa chưởng quầy mãn nguyện đi.

Bên này, Vương Thạch Tỉnh vừa vào phòng, Trần Tam Lễ liền kêu: "Vương lão đệ, rượu trắng này ngươi nhất định phải giúp ta ủ một vò, ta quá thích mùi vị này! Nhiều ít bạc ngươi chỉ cần mở miệng! Ngươi nhất định phải ủ cho ta một vò!"

"Vương lão đệ, ngươi không thể nặng bên này nhẹ bên kia, ta cũng muốn một vò!"

Vương Thạch Tỉnh thực đau đầu, tiểu tức phụ thật là cho hắn cái nan đề. Những người này đều là tửu quỷ!

.

.

.

Vân Long Phường hoạt động ngày đầu tiên, sinh ý hỏa bạo đã vượt quá dự kiến. Tửu lầu bày trí mới mẻ độc đáo, thức ăn mỹ vị, điểm tâm độc đáo, mỗi một người ôm tâm tình muốn xem thử tới Vân Long Phường ăn cơm, quan khách đều chưa đã thèm rời đi. Mà người vốn dĩ là nể mặt Sầm lão và Tưởng Khang Ninh đến góp vui, cũng ăn đến say mê. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An xuất thân từ thôn Tú Thủy thật là có chút năng lực. Bọn họ cũng coi như là người đã từng ăn mỹ vị, nhưng ăn món ăn Vân Long Phường, lại đột nhiên phát hiện những mỹ vị mà mình đã ăn trước kia đều là ảo giác. Càng đừng nói Vương Thạch Tỉnh lấy ra rượu trắng tự ủ, mặc kệ nhiều ít bạc bọn họ đều tuyệt đối muốn mua!

Một bữa cơm ăn xong, bọn họ đối với Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, hai người này có thể làm nghĩa tử Sầm lão, có thể làm nghĩa đệ Tưởng Khang Ninh hoàn toàn nhận thức mới. Năng lực của hai người như vậy, cũng khó trách bọn họ có thể đem sinh ý mở rộng trên kinh thành.

Cơm no rượu say, Vương Thạch Tỉnh kêu người dâng trà, trà mới còn chưa làm xong, nên vẫn là trà bình thường. Bất quá chờ trà mới làm xong, tửu lâu Vân Long toàn bộ đều sẽ đổi thành trà mới. Trần Tam Lễ sau khi trà được mang lên, hướng Vương Thạch Tỉnh nói: "Vương lão đệ, lão huynh có một chuyện hỏi, có tiện hay không?"

Vương Thạch Tỉnh gật đầu, Trần Tam Lễ đứng lên, Vương Thạch Tỉnh cùng hắn đi ra ngoài. Tào Việt cười hỏi những người khác: "Trần huynh có chuyện gì thần bí như thế?"

Túc Duyên Niên lắc lắc đầu với hắn, nói: "Tào lão đệ tin tức thật đúng là không linh thông a." Tiếp theo, hắn nhìn về phía Tưởng Khang Ninh, "Tại hạ nghe nói đại nhân đang phái người thu mua trà mới, thôn trang tại hạ có chút cây trà, không biết đại nhân cần không?"

Túc Duyên Niên nói như vậy, Tào Việt lập tức ánh mắt lấp lánh, cũng hương Tưởng Khang Ninh nói: "Tổ điền tại hạ cũng có cây trà, vốn là số lượng không nhiều lắm, ngày thường cũng không có người đi hái, đại nhân nếu yêu cầu, tại hạ trực tiếp đưa lên."

Tả viện trường nói: "Lúc trước Sầm viện trưởng đã cho tại hạ một ít trà xuất hiện ở kinh thành năm trước tên là trà Long Tĩnh, hương vị kia tại hạ nếm qua một lần lúc sau thật lâu khó quên. Hiện giờ uống trà bình thường này, lại vô pháp bỏ vào miệng. Không biết đại nhân thu trà chính là muốn chế trà mới?"

Tưởng Khang Ninh lúc này không cần kiêng dè, gật gật đầu nói: "Đúng vậy. Trà Long Tĩnh kỳ thật xuất xứ từ huyện Vĩnh Tu. Bản quan lần này thu trà, chính là muốn vì huyện Vĩnh Tu ta kiếm chút bạc, làm bá tánh huyện Vĩnh Tu ta có thể có nhiều lợi ích thực tế. Việc này đại sự, còn cần chư vị tương trợ."

Tào Việt lập tức nói: "Đại nhân cần gì khách khí như thế, có yêu cầu gì, đại nhân chỉ cần mở miệng là được. Cây trà Tào gia tại hạ toàn bộ giao cho đại nhân."

Túc Duyên Niên cũng lập tức nói: "Cây trà Túc gia cũng toàn bộ giao cho đại nhân."

Tưởng Khang Ninh lắc đầu nói: "Bản quan thu trà không phải là việc một ngày, sợ là sau này hàng năm đều phải như thế, có thể nào để các ngươi tặng không. Những người khác dùng bao nhiêu bạc thu, bản quan cũng dùng chừng ấy bạc để thu. Bất quá bản quan thấy, về sau trà càng phải thu nhiều, chư vị nếu trong nhà trong núi có trà, không bằng thu thêm nhiều chút. Huyện Vĩnh Tu khí hậu ẩm ướt, có thể có nhiều loại đồ vật, cây ăn quả, hoa cúc, hoa hồng gì đó, các ngươi cũng có thể thu nhiều chút."

Tào Việt cùng Túc Duyên Niên lập tức vòng tay hành lễ: "Tạ đại nhân đề điểm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro