Chương 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Tam Lễ tìm Vương Thạch Tỉnh vì tân trà và tân rượu. Là nhà giàu số một huyện Vĩnh Tu, Trần Tam Lễ tất nhiên cũng muốn dựa vào kinh thương kiếm tiền. Trần Tam Lễ không dám nghĩ công thức, hắn chỉ hy vọng Vương Thạch Tỉnh có thể bán chút trà và rượu cho hắn làm.

"Vương huynh đệ, lão ca không làm khó ngươi, lão ca cũng biết trà và rượu này sinh ý của vị quý nhân nào. Lão ca không dám đoạt sinh ý cùng quý nhân, lão ca cũng không gạt Vương huynh đệ, lão ca có quen biết với người làm thủy thương, người nọ đem sinh ý bán đến Đại Tư Quốc. Lão ca nghĩ muốn đem sinh ý này thông qua người nọ bán đến Đại Tư Quốc."

Vương Thạch Tỉnh kinh ngạc mà nói: "Tư phỉ?"

Trần Tam Lễ lắc đầu cười nói: "Đối với Tiên Lộc Quốc mà nói, bọn họ là tư phỉ, nhưng đối với Đại Yến Quốc chúng ta bọn họ tuy rằng cũng không phải cái gì tốt, nhưng chỉ cần có tiền kiếm, quản hắn tư cái gì phỉ. Hơn nữa vẫn là chúng ta kiếm bạc bọn họ. Ngươi đừng nhìn Tiên Lộc Quốc và Đại Tư Quốc chinh chiến vô số, hai nước còn không phải cũng làm buôn bán rất tốt sao."

Vương Thạch Tỉnh tâm tư vừa chuyển, nói: "Chuyện này lão đệ không dám hồi đáp Trần đại ca trước. Như vậy đi, lão đệ sẽ hỏi quý nhân, chỉ cần quý nhân đồng ý, và xem số lượng tân trà và tân rượu năm nay bao nhiêu, lão đệ sẽ mang đến cho Trần đại ca ngài."

Trần Tam Lễ vừa nghe lập tức kích động mà nói: "Lão đệ, ngươi đáp ứng rồi nha. Chuyện này quý nhân khẳng định sẽ đồng ý. Quý nhân đang cần bạc, kiếm bạc ai mà không giống nhau?" Trần Tam Lễ hạ giọng, nói nhỏ: "Còn thỉnh lão đệ ngươi có thể ở trước mặt quý nhân nói vài lời hay cho lão ca, lão ca đối với quý nhân tuyệt đối trung tâm, đây không phải muốn cùng quý nhân đoạt sinh ý, mà là muốn giúp quý nhân mở rộng thương mạch, thuận tiện, kiếm chút bạc."

Vương Thạch Tỉnh khẽ cười nói: "Trần lão ca nói quá lời. Lão đệ ta còn không có thể diện lớn như vậy có thể trực tiếp nói chuyện cùng quý nhân, bất quá lão ca nói lão đệ sẽ tận lực để cho người chuyển lời."

Trần Tam Lễ lập tức hành lễ nói: "Vương lão đệ nghĩa khí! Lão ca cũng không cùng ngươi nói nhiều. Việc này nếu có thể thành, kiếm được tiền lời ngươi ta chia đôi. Ngày sau lão đệ nếu có bất luận cái gì phiền toái, chỉ cần lão ca có thể giúp đỡ, tuyệt không chối từ!"

Vương Thạch Tỉnh không để bụng tiền, nói thẳng: "Bạc không quan trọng. Trần tú tài là bằng hữu của ta và nội tử, hắn lại thường xuyên cho nhi tử Thanh nhi ta gửi chút văn thư, điểm này mặt mũi lão đệ phải cho."

Trần Tam Lễ vừa nghe ha ha cười nói: "Vương huynh đệ, sảng khoái! Ngươi bằng hữu này, lão ca ta nhận định rồi!"

.

.

.

"Đại Tư Quốc? Là quốc gia gì? Cách Yến Quốc xa không?"

Trong Vương trạch, về đến nhà Vương Thạch Tỉnh đem sự tình hôm nay kỹ càng tỉ mỉ nói cho Thiệu Vân An nghe, Thiệu Vân An lập tức hỏi. Vương Thạch Tỉnh không mở miệng, một người khác giải thích nói: "Đại Tư Quốc cách Yến Quốc ta khá xa, gần với Tiên Lộc Quốc, bất quá ở giữa có ngăn cách biển với Tiên Lộc Quốc. Nghe nói Đại Tư Quốc không lớn, nhưng Đại Tư Quốc nhân sinh tính tình tham lam háo sắc, thích đi xâm chiếm nước khác, trời sinh bọn họ giỏi bơi lội, thuỷ chiến đặc biệt lợi hại, thuyền Đại Tư Quốc so với thuyền Yến Quốc ta rắn chắc mấy lần. Tiên Lộc Quốc hận nhất Đại Tư Quốc, Tiên Lộc Quốc đã từng mới Đại Yến ta xuất binh tương trợ bọn họ chống đỡ Đại Tư Quốc, người Tiên Lộc Quốc thích gọi Đại Tư Quốc là tư phỉ. Bọn họ cũng từng quấy rầy biên cảnh Yến Quốc ta, bất quá lâm hải Yến Quốc ta phần lớn hẻo lánh ít người, nhiều có trùng xà, đối với bọn họ không có gì tốt, cho nên hai bên xung đột không tính thường xuyên."

Thiệu Vân An vừa nghe, không khỏi nói thầm: "Tư phỉ...... Chẳng lẽ nơi này là, giặc Oa?"

Tưởng Khang Ninh: "Vân An? Cái gì giặc Oa?"

Thiệu Vân An lập tức hoàn hồn, nói: "Không, chính là cảm thấy người Đại Tư Quốc này không tốt ở chung."

Tưởng Khang Ninh nói: "Không tốt ở chung thì không ở chung, Đại Yến ta không lui tới nhiều lắm."

Thiệu Vân An nói: "Trần Tam Lễ này có thể có con đường buôn bán cùng Đại Tư Quốc, xem ra vẫn có chút tài năng. Nếu hắn có thể đem trà bán được Đại Tư Quốc cũng coi như hắn có bản lĩnh. Hắn nói không sai, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, kiếm tiền, kiếm tiền ai mà không giống nhau, quản đối phương là đại tư hay là đại sơn gì."

Tưởng Khang Ninh gật gật đầu: "Ta cũng nghĩ như vậy. Như vậy, Vân An, đệ lập tức viết thư đưa cho An đại nhân, để ông mau chóng chuẩn bị. Việc này còn cần Quân Hậu cho phép mới được."

"Tỉnh ca viết đi, ta bận đến độ không có thời gian học chữ, chỉ biết chút chữ không viết đâu."

Tưởng Khang Ninh tức giận chỉ chỉ Thiệu Vân An: "Đã bao lâu rồi mà còn không biết hết chữ, đệ còn không bằng Thanh nhi."

"Ta bận mà."

Tưởng Khang Ninh: "......"

Vương Thạch Tỉnh vội vàng nói: "Ta viết cho."

Thiệu Vân An nói: "Trước không vội, kỳ thật ta muốn gặp Trần Tam Lễ để nghe hắn nói về thủy thương. Ta đối với đồ vật Đại Tư Quốc cảm thấy hứng thú, ta muốn hỏi hắn Đại Tư Quốc có thứ gì, nói không chừng có thể phát hiện đồ vật có thể kiếm tiền đó."

Tưởng Khang Ninh và Vương Thạch Tỉnh vừa nghe, đều lập tức gật đầu. Ở chuyện kiếm tiền này, bọn họ tuyệt đối nghe theo Thiệu Vân An. Vương Thạch Tỉnh lập tức nói: "Ta ngày mai sẽ đi tìm Trần Tam Lễ."

"Ừm, huynh cứ nói là ta đối với Đại Tư Quốc tương đối hứng thú, tốt nhất là nên gặp mặt để có thể nói rõ hơn."

"Được"

"Nếu Đại Tư Quốc có thứ mà ta cảm thấy hứng thú, Quân Hậu cũng đồng ý thỉnh cầu Trần Tam Lễ, chúng ta liền lấy vật đổi vật. Lấy trà rượu của chúng ta đổi số lượng lớn hàng hóa bọn họ. Lấy trà rượu đổi lấy đặc sản của bọn họ, nếu bọn họ không có đặc sản, vậy thì giao dịch bằng bạc, bọn họ đưa bạc, chúng ta đưa trà rượu."

Tưởng Khang Ninh không rõ: "Vì sao?"

Thiệu Vân An nói: "Đại Tư Quốc này không phải thứ tốt lành gì. Nếu bọn họ có hàng hóa tốt, chúng ta lấy vật đổi vật, còn không thì giao dịch bằng tiền bạc. Tỷ như chúng ta lấy một cân trà có thể đổi số lượng lớn hàng hóa đặc sản của bọn họ, cớ sao không làm. Còn chỉ giao dịch bằng tiền bạc đối với chúng ta có tổn thất không nói, còn cho bọn hắn có lợi nhuận ngoại hối. Hơn nữa chúng ta bán cho bọn họ trà và rượu cũng phải dùng số lượng hạn chế thôi, không thể cho bọn họ có số lượng dư để kiếm tiền.

Hiện tại sinh ý chúng ta không thể lớn mạnh hơn bọn họ. Cho nên, hiện tại trà và rượu giá cả cao đối với chúng ta mà nói là chuyện tốt. Chúng ta có thể dùng ít trà đổi lượng lớn hàng hóa bọn họ. Sau đó chúng ta lại những thứ đó bán cho người khác hoặc tiến hành gia công lại, biến thành hàng đáng giá. Nếu bọn họ không có hàng hóa tốt thì càng tốt, chúng ta lấy một ít trà và rượu đổi lượng lớn tiền bạc của bọn họ, bọn họ trong tay không có tiền, không thể phát triển, đối với chúng ta chỉ có chỗ tốt."

Tưởng Khang Ninh & Vương Thạch Tỉnh: "......" Trong mắt viết hai chữ bội phục.

Tưởng Khang Ninh: "Gia công lần thứ hai là gì?"

"Giống như đem trái cây làm thành mứt trái cây vậy đó, ý là làm thành hàng hóa có thể bán ra giá cao. Tóm lại, giao dịch cùng Đại Tư Quốc, chỉ có thể làm cho bọn càng ngày càng thiếu bạc là được, không thể làm cho bọn họ càng giàu có được. Quốc gia thổ phỉ như vậy, một khi giàu có lên, hiện tại không sợ bọn họ không xâm phạm chúng ta, về sau chưa chắc bọn họ có tìm chúng ta phiền toái hay không."

Tưởng Khang Ninh gật gật đầu: "Đệ nói có đạo lý, vậy nghe đệ. Ta cũng sẽ viết tấu chương cho Hoàng Thượng." Tiếp theo, Tưởng Khang Ninh trách cứ nói: "Nói tiếp, rượu trắng kia là gì, ta còn là đại ca các đệ nữa không, sao ta không biết chuyện này."

Đây là sau thu tính sổ sao?

Thiệu Vân An lập tức hiện ra gương mặt tươi cười: "Đại ca, chuyện này không nên trách ta nha. Ta nghĩ sẽ mang đến cho huynh, kết quả ta còn chưa có ủ xong thì An đại nhân đã cho ta nan đề rồi. Quân Hậu đối với nhà bán đấu giá rất hứng thú, muốn chúng ta tìm nhiều hàng hóa tốt, còn nói thẳng muốn đem rượu trắng ra bán đấu gia, ta phải trước làm tốt thanh thế đến lúc đó mới có thể nâng cao giá. Nếu không phải nơi này của các huynh quy định không thể lấy lương thực ủ rượu, ta hà tất cẩn thận như vậy."

Tưởng Khang Ninh cười: "Nói vậy vẫn là đại ca ta ủy khuất đệ?"

Thiệu Vân An lập tức gật đầu.

Tưởng Khang Ninh lắc đầu: "Được được là đại ca sai. Lương thực ủ rượu, luật pháp đúng là nghiêm lệnh cấm, đừng nói đại ca, chính là Hoàng Thượng đều không thể tự tiện sửa đổi. Bất quá bổng lộc mỗi năm của đại ca trừ đi tiền bạc, còn có lương thực, vải vóc, một mình đại ca là không lo ăn, không lo mặc, hiện tại đại ca lại thường xuyên đến nhà đệ ăn cơm, lương thực đại ca đều cho đệ ủ rượu cho ta."

Thiệu Vân An nói: "Đây là để đối phó với người thôi, nhà ta sao thiếu lương thực được. Bất quá hiện tại trên tay ta xác thật không có, còn đang ủ chưa thể uống. Chờ khi bận xong tân trà, ta lại ủ một ít. Trần Tam Lễ kia muốn làm sinh ý tân trà và tân rượu, vậy để hắn giúp ta thu trà và quả dương nãi. Đúng rồi, còn kêu hắn giúp ta thu chút quả nho, tốt nhất là hạt giống nho tốt. Ta ủ rượu nho. Dù sao đại ca còn sợ không có rượu ngon uống sao? Chính là nên kiên nhẫn chút."

"Được, đây là đệ nói đó nha, đại ca không sợ không có rượu uống. Rượu nho kia chờ đệ ủ xong lại nói, nhưng rượu trắng đệ phải ủ cho ta một vò, không, hai vò. Hai vò rượu trắng đó!"

Thiệu Vân An hào khí mà giơ lên một bàn tay: "Năm vò đủ không?"

Tưởng Khang Ninh lập tức cười: "Đủ."

Sau khi ăn xong cơm chiều, trở lại phòng ngủ, Thiệu Vân An nằm lên giường duỗi cái eo lười: "Vậy ra đại ca cũng là tửu quỷ. Tỉnh ca, huynh nói chúng ta nên lấy lương thực trong không gian ủ hay là lấy bên ngoài vậy?"

Vương Thạch Tỉnh đi đến mép giường bắt đầu cởi quần áo, nói: "Cái này không vội."

Thiệu Vân An động thân: "Vì cái gì không vội? Ta xem đại ca thực gấp đó."

Vương Thạch Tỉnh nửa quỳ, duỗi tay nắm lấy đai lưng Thiệu Vân An: "Lập tức sẽ chế trà."

Thiệu Vân An nhướng mày, đè lại tay Vương Thạch Tỉnh: "Cho nên?"

"Cho nên......" Vương Thạch Tỉnh nhanh như hổ đói vồ mồi nhào qua.

Quần áo từng cái bị vứt xuống giường, Vương Thạch Tỉnh rất gấp gáp mà thân Thiệu Vân An. Thiệu Vân An động tình mà hừ hừ, Vương Thạch Tỉnh muốn, y còn không phải cũng muốn sao. Hai người gần nhất đều bận rộn, chuyện giường chiếu này ít đi rất nhiều. Lập tức sắp chế trà, hai người sợ là sẽ có khoảng thời gian dài không được cùng nhau thân thiết.

"Ưm~~"

Thiệu Vân An ngưỡng cao cổ, hai tay nắm chặt vai Vương Thạch Tỉnh, nỗ lực thả lỏng mà thừa nhận bộ vị cứng rắn của hắn. Nhiều ngày chưa làm địa phương kia không dễ chịu lắm, nhưng theo tiết tấu của Vương Thạch Tỉnh ra ra vào vào, nơi đó Thiệu Vân An thực mau liền ươn ướt.

"Ah~~"

Thiệu Vân An đau hô một tiếng, đánh một cái trên lưng Vương Thạch Tỉnh, tiếp theo rên rỉ liên tục. Vương Thạch Tỉnh như hút sữa hút hai quả đậu đỏ trên ngực Thiệu Vân An, nghe âm thanh mút vào kia cũng đủ làm người nghe mặt đỏ tai hồng. Cũng không biết vì sao, Vương Thạch Tỉnh thích mút hai quả đậu đỏ của tiểu tức phụ như vậy, lần đầu tiên cởi ra xiêm y tiểu tức phụ, nhìn thấy hai quả đậu đỏ đó, hắn liền nhịn không được muốn mạnh mẽ mà mút, dùng sức mà mút.

Thiệu Vân An dùng hai chân thon dài quấn lấy eo Vương Thạch Tỉnh, muốn nhiều hơn. Mắt trái Vương Thạch Tỉnh gần như nhìn thấy tiểu tức phụ nhà mình, càng nhìn phần eo hắn càng luật động nhanh hơn. Hắn sao có thể cưới được tức phụ tốt như vậy. Cả phòng xuân sắc, ngay cả thần tiên tới cũng không ngăn được.

.

.

.

"Cốc cốc cốc."

"Thạch Tỉnh, Vân An, mau đây đi. Người trên kinh thành đến."

Vương Thạch Tỉnh mở choàng mắt, nháy mắt thanh tỉnh. Bên người, Thiệu Vân An kéo cao chăn che lại đầu, rõ ràng rất bực mình. Vương Thạch Tỉnh thấy vậy, động tác nhanh chóng xuống giường mặc quần áo ra ngoài, Quách Tử Du nôn nóng mà chờ. Đợi một lát, cửa mở, hắn lập tức vội vàng nói: "Thạch Tỉnh, người kinh thành tới, hiện tại đang ở huyện nha chờ. Đại nhân trước đi rồi, hắn kêu chúng ta thu thập tốt sau đó đi nhanh đến."

Vương Thạch Tỉnh gật đầu nói: "Ta lập tức chuẩn bị, ngươi đi phía trước chờ ta."

"Được"

Quách Tử Du vội vàng đi. Vương Thạch Tỉnh về phòng, nhẹ nhàng vuốt mặt Thiệu Vân An, khi y mơ hồ tỉnh lại nhanh chóng nói: "Vân An, người kinh thành tới, hẳn là người Quân Hậu phái tới, ta và Quách đại ca hiện tại đi qua, em ở nhà đi."

Thiệu Vân An tỉnh.

"Bây giờ ta đi, đại ca đã đi trước rồi. Em ở nhà chuẩn bị đồ ăn, đêm nay khả năng sẽ ăn ở nhà."

"Đã biết, huynh đi đi. Mang theo người, nếu có chuyện gì, huynh phái người trở về truyền lời."

"Ừm"

Vương Thạch Tỉnh vội vàng rửa mặt, mặc quần áo, đi. Thiệu Vân An cũng không ngủ nữa, y uống ly linh tuyền để giảm bớt thân thể không khoẻ. Tối hôm qua hai người làm có chút điên cuồng, nếu không có linh tuyền và linh nhủ, hôm nay y căn bản đừng nghĩ có thể thức dậy nổi.

Tưởng Khang Ninh nhận được tin tức của huyện nha, ngay cả cơm sáng cũng chưa kịp ăn liền đi. Vẫn là Quách Tử Mục đưa cho hắn ly sữa dê và bánh mì để hắn ăn trên xe ngựa. Tưởng Khang Ninh đuổi tới huyện nha, người kinh thành tới đã đợi được một thời gian. Trong đó có một người Tưởng Khang Ninh biết, là người của An công công, An Nhàn. Một người khác tiến lên hành lễ với Tưởng Khang Ninh, nói: "Tưởng đại nhân, ngự tiền thị vệ phó thống lĩnh, Đại Giang, phụ trách bảo hộ Vương trạch và hộ tống hàng hóa lần này."

Tưởng Khang Ninh vội vàng hành lễ: "Đại thống lĩnh, hạ quan không nghênh đón từ xa, thỉnh không trách."

Đại Giang nói: "Tưởng đại nhân không cần đa lễ, Thiên Tuế lệnh tại hạ không được lộ ra. Không biết ngươi chừng nào bắt đầu chế trà?"

Tưởng Khang Ninh trả lời: "Ngày mai bắt đầu hái trà. Từ hái trà đến chế trà, trước sau ước chừng một tháng. Lần này toàn bộ trà phủ Sắc Nam đều sẽ đưa đến huyện Vĩnh Tu, thời gian trước sau chỉ sợ lâu chút. Thỉnh đại thống lĩnh và mọi người vào huyện nha dùng trà."

"Tưởng đại nhân thỉnh."

Vì bảo mật phương pháp chế trà, Quân Hậu cũng e ngại mà phái người Đại gia đến huyện Vĩnh Tu bảo hộ cả nhà Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An và khu chế trà an toàn. Khi trà được chế xong, Đại Giang sẽ mang theo năm mươi thị vệ hộ tống về kinh. Chờ đến khi ủ dương nãi tử tửu hắn sẽ quay lại.

Đưa Đại Giang vào khu chế trà ở phía sau huyện nha, Đại Giang liền an bài người ở bốn phía phòng thủ. Đại Giang và thị về còn chưa ăn cơm, Tưởng Khang Ninh lại an bài huyện nha chiêu đãi. Vương Thạch Tỉnh cũng chạy tới, Tưởng Khang Ninh lập tức đem hắn đến trước mặt Đại Giang, hai bên hành lễ hàn huyên với nhau, Vương Thạch Tỉnh vừa nghe Đại Giang muốn phái mười người đi Vương trạch thủ vệ, trong lòng hắn liền không vui, nhưng cũng rõ ràng đây là kinh thành an bài, không thể từ chối. Buổi tối Vương Thạch Tỉnh về nhà, sẽ mang mười người này theo.

Khi Vương Thạch Tỉnh và Đại Giang nói chuyện xong, An Nhàn tiến lên ý bảo hắn có chuyện cần nói chuyện riêng.

"Đại thiếu gia, nội quan Tưởng đại nhân ra kinh làm việc, chuyện ở kinh thành lão gia bận đến nỗi hận không thể phân thân, nên phái tiểu nhân đến nghe hai vị thiếu gia an bài."

Vương Thạch Tỉnh thực không quen, nói: "Ngài vẫn gọi tên ta đi."

An Nhàn lắc đầu nói: "Lão gia đã nói ngài và tiểu thiếu gia là cháu trai của lão gia, lão gia cùng các đại thần trong triều đã nói như vậy, miễn cho có người không có mắt tìm hai vị thiếu gia phiền toái." Nói xong, An Nhàn từ trong lòng móc ra hai khế thư: "Đây là lão gia tìm hai nô tài cho hai vị thiếu gia, đều là người trong cung làm hơn hai mươi năm. Việc này đích thân Quân Hậu sai phái. Đây là khế thư của hai người kia. Hai người kia ở trong cung làm rất được việc. Lão gia nói nếu bọn họ đầy tớ ức hiếp chủ nhân, chỉ cần nói cho lão gia, lão gia sẽ tự xử trí. Lão gia kêu tiểu nhân nói cho thiếu gia, hai người này từ đây về sau chính là gia nô Vương gia, đối với trong cung, đối với kinh thành không liên quan, ngày sau chuyện sinh tử của bọn bọ là do hai vị thiếu gia toàn quyền xử trí."

Vương Thạch Tỉnh ở trong lòng nhíu mày: "Chúng ta chỉ là nông hộ bình thường, tùy tiện mua vài người làm gia nô là được. Để người trong cũng đến làm gia nô nhà ta, sợ là không thích hợp."

An Nhàn nói: "Hai vị thiếu gia sao là nông hộ bình thường được. Ngay cả Hoàng Thượng và Quân Hậu cũng khen ngợi hai vị thiếu gia. Lão gia nói, hai vị thiếu gia an tâm nhận lấy hai người này. Để cho bọn họ bảo vệ tốt tòa nhà, lo liệu mọi việc trong nhà, cũng dạy tiểu thiếu gia và tiểu thư một ít lễ nghi quy củ, ngày sau đi kinh thành cũng sẽ không tay chân lóng ngóng."

Xem ra hai người kia là không thu không được. Vương Thạch Tỉnh tiếp nhận khế thư: "Ta đây cung kính không bằng tuân mệnh. Phiền ngài."

"Thiếu gia cũng không nên khách sáo cùng tiểu nhân. Có thể vì lão gia và thiếu gia làm việc, là phúc phận của tiểu nhân."

An Nhàn quay đầu lại vẫy tay, lập tức có một nam một nữ mặc quần áo tố sắc đi đến. Hai người nhìn qua đều hơn ba mươi tuổi. Có lẽ ở trong cung không làm việc nặng, trên mặt hai người nhìn không ra tiều tụy tang thương.

Sau khi hai người đến, An Nhàn nói: "Đây là đại thiếu gia."

Hai người hành lễ: "Yến Phù Du/ Tần nương tham kiến đại thiếu gia." Hành vi cử chỉ rất là cung kính,

Vương Thạch Tỉnh gật đầu, nói: "Ta và Vân An không có hiểu nhiều quy củ như vậy, về sau trong nhà làm phiền nhị vị. Chỉ là cả nhà chúng ta không phải xuất thân quan gia, quy củ trong kinh thành sợ là làm không tốt, nhị vị còn cần kiên nhẫn chút."

Yến Phù Du nói: "Đại thiếu gia chiết sát Phù Du. Phù Du và Tần Nương đều là gia nô của thiếu gia, mọi chuyện đều do hai vị thiếu gia làm chủ."

Tần nương lên tiếng: "Đại thiếu gia kêu ta Tần Nương là được. Ta cùng với Phù Du đều là cô nhi, có thể ra cung đều là hồng phúc của hai vị thiếu gia. Hai vị thiếu gia có điều gì phân phó cứ việc phân phó là được."

Vương Thạch Tỉnh chỉ có thể nói: "Vậy chuyện trong nhà ngày sau phiền toái nhị vị."

"Đại thiếu gia nói quá lời."

Vương Thạch Tỉnh không biết hai người kia xuất hiện có mục đích gì. An công công và Tưởng Khang Thần đều có nói qua sẽ tìm người trong cung làm gia nô cho bọn hắn, nhưng hắn không nghĩ tới An công công thật sự để người trong cung đến đây. Tuy nói khế thư hai người này đang ở trong tay hắn, chẳng lẽ hắn nói bán liền bán sao? Chút nữa hắn lén tìm đại ca hỏi một chút xem sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro