Chương 108: Bắt cóc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Thạch Tỉnh đi rồi không bao lâu Vương Thanh cũng ra cửa, đi học. Nơi này nhưng không có quy định thứ trong tuần. Cứ qua sáu ngày là bé được nghỉ một ngày. Ở hiện đại, cơ hồ mỗi người đều có thể dễ dàng đọc sách, cho nên trường học có thể nghỉ nhiều ngày. Nhưng ở cổ đại, đọc sách là chuyện thần thánh, dù khổ dù mệt đến đâu cũng phải đọc sách.

Vương Thanh vừa đến học đường, liền nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn chăm chú. Đi vào phòng học, Vương Thanh đang muốn chào hỏi cùng Trâu tiểu béo, đối phương lại hừ mà xoay đầu đi, không để ý tới bé. Vương Thanh như hòa thượng sờ mãi không tóc (không hiểu được chuyện gì đã xảy ra). Bé đi đến bàn của mình bỏ cặp sách xuống, hỏi Quách Ngọc.

"Hắn làm sao vậy?"

Sau đó bé lại chú ý tới tất cả mọi người đều đang nhìn bé, bé chớp chớp mắt, sao lại thế này?

Quách Ngọc nắm tay dưới bàn, lên tiếng: "Vương Thanh, ngươi sao không nói với chúng ta ngươi là cháu trai huyện lệnh? Ta cho rằng chúng ta là bằng hữu."

Vương Thanh lại chớp mắt, ngày hôm qua đại bá tới đón bé...... Bé theo bản năng liền mở miệng nói: "Cha nhỏ không cho ta nói. Cha nhỏ nói thời gian dài, mọi người sẽ biết. Nhưng nếu ta nói ra nghĩa là khoe khoang."

Trâu tiểu béo quay đầu lại, Quách Ngọc buông lỏng nắm tay dưới bàn. Trâu tiểu béo thò đầu qua, không còn chút nào sinh khí vừa nãy, nó hỏi: "Vương Thanh, ngươi thật là cháu trai huyện lệnh đại nhân?"

Quách Ngọc chịu không nổi: "Còn có thể là giả sao? Ngày hôm qua ngươi không được à."

Trâu tiểu béo sờ sờ đầu: "Khó mà tin được."

Vương Thanh nói: "Trước kia ta không phải, sau lại mới phải."

"Hả?"

Các bạn học đều ngây ngẩn cả người. Lập tức, tất cả mọi người đều đi lại đây.

Vương Thanh nói: "Cha nhỏ ta đi huyện học tìm phu tử để phân xử, sau đó quen biết đại bá. Đại bá làm chủ cho nhà ta, sau đó nhận cha nhỏ và cha ta làm nghĩa đệ, lúc đó mới thành đại bá ta."

Quách Ngọc a một tiếng, chỉ vào Vương Thanh kinh ngạc hỏi: "Cha nhỏ ngươi không phải là người ra mặt vì phu quân, chạy đến huyện học tìm phu tử phân xử, sau đó được huyện lệnh đại nhân và Sầm lão viện trưởng tương trợ, đem những người quá đáng đó trách phạt phải không?"

Trâu tiểu béo kêu sợ hãi: "Không thể nào! Vương Thanh! Người kia là cha nhỏ ngươi sao?"

Vương Thanh sửng sốt: "Ách...... Các ngươi, đều biết a."

"Thật là cha nhỏ ngươi?" Mọi người kêu sợ hãi.

Vương Thanh chảy mồ hôi lạnh, sao tất cả mọi người đều biế vậy?

Vương Thanh nổi tiếng, hoàn toàn nổi tiếng. Chuyện Thiệu Vân An ở huyện học đại chiến em chồng phạm vi truyền bá so với y tưởng tượng còn rộng khắp hơn nhiều, thế cho nên ở huyện Vĩnh Tu đều truyền ra vài phiên bản khác nhau. Có người nói Thiệu Vân An không giữ đạo hiếu, đối với cha mẹ chồng bất kính. Nhưng đa số người đều rất tán thưởng hành động của y. Bị bổn gia ức hiếp như thế, thề sống chết phản kháng, đặc biệt là những người làm tức phụ, càng sùng bái Thiệu Vân An.

Vương Thanh cũng không nghĩ đến mình sẽ nổi tiếng như vậy. Bé còn chưa nói quan hệ với Sầm lão, chỉ nói là cha nhỏ bé là ai, mọi người đều hỏi bé có phải là tôn tử Sầm lão. Người đại náo huyện học lại trở thành nghĩa tử Sầm lão, mỗi người huyện Vĩnh Tu ai nấy đều biết

"Vương Thanh, ngươi không trượng nghĩa. Chúng ta còn là bằng hữu không. Ngươi không nói chúng ta biết cha nhỏ ngươi là ai."

Khi ăn cơm, Trâu tiểu béo vẫn nhịn không được mà oán trách.

Vương Thanh thực bất đắc dĩ: "Ngươi cũng không hỏi a, ta mà nói với ngươi cha nhỏ ta là ai không phải rất kỳ quái sao?"

Quách Ngọc hai mắt mở lớn nói: "Vương Thanh, nương ta thích cha nhỏ ngươi lắm đó."

"Hả?" Vương Thanh vội vàng nói: "Cha nhỏ ta chỉ thích một mình cha ta thôi."

Quách Ngọc tức khắc ý thức được mình nói sai, vội vàng xua tay: "Không phải, không phải, là ta nói sai. Nương ta trước kia cũng bị nãi nãi ta khi dễ, sau đó vì đại ca ta vào được Quốc Tử Giám, nãi nãi ta đồi với nương ta mới tốt được một chút, nhưng chỉ một chút thôi. Cho nên nương ta nghe nói chuyện cha nhỏ ngươi, thì đặc biệt bội phục cha nhỏ ngươi đó."

"Nương ta cũng vậy!" Trâu tiểu béo đang ăn điểm tâm của Vương Thanh, nói: "Nương ta nói với cha ta, nếu cha ta khi dễ bà, bà sẽ đến huyện học tìm phu tử phân xử."

Quách Ngọc nhấp miệng cười: "Nương ta cũng lén nói với cha ta như vậy."

Vương Thanh cười, cảm thấy đặc biệt tự hào, đó là cha nhỏ bé. Trâu tiểu béo bát quái hỏi: "Vương Thanh, nãi nãi và tiểu thúc ngươi hiện hiện tại còn dám khi dễ các ngươi không?"

Vương Thanh lắc đầu: "Nhà ta đã dời ra tông tộc. Cha nhỏ ra bạc làm cho bọn họ ký khế thư đoạn thân, về sau trở thành người lạ."

"Oah~"

Trâu tiểu béo bắt lấy Vương Thanh nói: "Vương Thanh, Vương Thanh, ta có thể đi nhà ngươi gặp cha nhỏ ngươi không?"

Quách Ngọc cũng chờ mong mà nhìn Vương Thanh, bé cũng muốn đi. Muốn gặp cha nhỏ lợi hại của Vương Thanh, muốn nhìn một chút nhà Vương Thanh là như thế nào.

Vương Thanh vừa nghe, có chút buồn rầu. Trâu tiểu béo nhìn, mặt suy sụp: "Không được sao?"

Vương Thanh lắc đầu: "Không phải không được. Vì cha nhỏ ta gần đây rất bận, các ngươi đến cũng không gặp được y đâu. Chờ khi y rảnh rỗi, các ngươi hãy đến nhà ta, là có thể gặp cha nhỏ ta."

Như vậy a. Quách Ngọc gật gật đầu: "Được. Vậy chờ cha nhỏ ngươi bận xong rồi đi."

Trâu tiểu béo tò mò hỏi: "Cha nhỏ ngươi bận chuyện gì vậy?"

Vương Thanh lắc đầu: "Ta cũng không biết. Chắc y đang bận sinh ý trong nhà, cha và cha nhỏ ta không nói cho ta biết. Cha ta đã bận gần một tháng nay rồi."

"A, vậy cha nhỏ ngươi sẽ bận bao lâu nữa?"

"Ừm, hôm nay cha nhỏ nói với ta có thể là y sẽ bận mấy tháng nữa."

Quách Ngọc đá chân Trâu tiểu béo: "Ngươi sao hỏi nhiều như vậy, nhiều điểm tâm như vậy không lấp được miệng ngươi a."

Trâu tiểu béo hắc hắc cười, không nói nữa.

.

.

.

Nhiều chiếc xe ngựa vội vã chạy đến thôn Tú Thủy thẳng đến tòa nhà lớn nhất toàn thôn, Vương trạch. Xe ngựa ngừng trước cửa Vương trạch, người trên xe nhảy xuống mạnh mẽ gõ cửa.

"Ai vậy?" Đinh Nhất Lâm mở cửa.

Người ngoài cửa nôn nóng hỏi: "Nơi này có phải là nhà Vương Thanh không?"

Đinh Nhất Lâm vừa nghe, lập tức nói: "Đúng vậy, xin hỏi ngài là....?"

Người nọ nói: "Ta là người ở Bạch Nguyệt học đường. Vương Thanh ở học đường đã xảy ra chuyện, xin hỏi chủ tử nhà ngươi có ở nhà không?"

Đinh Nhất Lâm nóng nảy: "Thiếu gia xảy ra chuyện gì?"

"Vương Thanh đánh nhau với bạn học, viện trưởng kêu ta đến tìm chủ nhân nhà ngươi đến đó."

"Đánh nhau?" Đinh Nhất Lâm buồn bực, nhưng vẫn nói:" Ngài chờ một lát, ta đi nói với tiểu lão gia nhà ta." Đinh Nhất Lâm đóng cửa lại, khóe miệng người nọ lộ ra nụ cười gian.

Nghe được tin Thiệu Vân An thay quần áo đi nhanh ra ngoài, vừa đi vừa hỏi Đinh Nhất Lâm: "Người kia có nói Thanh nhi tại sao đánh nhau với bạn học hay không?"

"Không có. Chỉ nói Thanh nhi đáng nhau với bạn học, nên viện trưởng mời gia chủ đi đến đó. Lão gia lúc này lại không ở nhà."

Thiệu Vân An nói: "Người ở kinh thành đến, các ngươi chuẩn bị phòng nghỉ dành cho khách đi, buổi tối không biết có bao nhiêu người tới ăn cơm, ngươi nói với Chu thẩm chuẩn bị cái lẩu, đơn giản mà bao no."

Đinh Nhất Lâm nói: "Ta đi cùng ngài."

"Không cần. Tỉnh ca lúc này chắc ở chỗ đại ca. Ta đi tìm Tỉnh ca trước, sau đó đi học đường. Sư huynh tuy rằng không ở đó, nhưng nếu chỉ là việc nhỏ, học đường sẽ không phái người đến nhà tìm, chỉ sợ đánh nhau không nhẹ. Chuyện trong nhà tạm thời làm phiền các ngươi."

"Tiểu lão gia yên tâm."

Đinh Nhất Lâm đưa Thiệu Vân An ra cửa. Người nọ nhìn thấy Thiệu Vân An lập tức nói: "Ta là người học đường, Vương Thanh đánh nhau với bạn học, viện trưởng kêu ta đến tìm gia chủ đến đó."

Thiệu Vân An nhíu mày hỏi: "Thanh nhi vì sao lại đánh nhau với bạn học?"

Người nọ lắc đầu: "Chuyện này ta không rõ lắm. Chỉ nghe nói thân phận đối phương bất đồng, viện trưởng khó quyết định, muốn gia chủ hai bên ra mặt."

"Đã biết."

Thiệu Vân An lên xe ngựa đối phương, khi người nọ lên xe, y nói: "Làm phiền ngươi trước đưa ta đi huyện nha."

"Được."

Người nọ nhảy lên xe ngựa, ý bảo xa phu đánh xe.

Dọc theo đường đi Thiệu Vân An đều suy nghĩ Vương Thanh sao lại đánh nhau với bạn học, nhất định là hài tử kia bị người khác khi dễ tàn nhẫn mới có thể đánh nhau với người khác, vấn đề là ở trong học đường, ai sẽ khi dễ Vương Thanh? Coi như là sư huynh không ở đó, phó viện trưởng, lão sư đều biết thân phận Vương Thanh, sao lại để bạn học khi dễ bé?

Thiệu Vân An đang suy nghĩ, đột nhiên trước mắt hiện lên hàn quang, có một vật lạnh lẽo kề lên cổ y. Thiệu Vân An trong lòng lộp bộp một tiếng, nhìn người cầm dao.

"Thiệu Vân An, thiếu gia nhà ta muốn gặp ngươi."

Bị lừa!

Nhìn nụ cười gian trên mặt người nọ, Thiệu Vân An nắm chặt nắm tay.

.

.

.

Tưởng Mạt Hi ôm Ni Tử không ngừng vỗ vỗ bé. Ni Tử hai mắt hồng hồng mà oa oa khóc trong lòng Tưởng Mạt Hi, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài. Chu nãi nãi đi đến trấn an: "Ni Tử không sợ, có cha nhỏ con ra mặt sẽ không có việc gì. Chuyện này xảy ra trong học đường, ca con sẽ không bị người khác khi dễ đâu."

Ni Tử nức nở hỏi: "Vậy ca ca sao lại đánh nhau với người khác?"

Tưởng Mạt Hi trầm mặt, nếu không phải hai vị thúc thúc đều không ở nhà, bé phải bảo vệ Ni Tử, bé nhất định chạy đến học đường kia đánh người dánh khi dễ Vương Thanh.

Một đội nhân mã tiến vào thôn Tú Thủy, đi đầu chính là Vương Thạch Tỉnh và Đại Giang. Vương Thanh ngồi ở trong xe ngựa đi sau trong lòng tự hỏi vừa rồi có hai người gọi bé là tiểu thiếu gia là ai, cha lại mua người sao? Sao lại không nghe cha nói?

"Đại thống lĩnh, đó chính là hàn xá."

Vương Thạch Tỉnh chỉ chỉ tòa nhà lớn phía trước. Đại Giang nói: "Vương huynh đệ khách khí, tòa nhà kia tuyệt đối không thể xưng là 'hàn xá'. Mấy người tới Đại mỗ làm phiền rồi."

"Đại thống lĩnh thỉnh."

Còn chưa tới đại môn, cửa liền mở ra. Đinh Nhất Lâm nhìn thấy Vương Thạch Tỉnh lập tức chạy tới nói: "Lão gia, nhị thiếu gia đã xảy ra chuyện!"

"Thanh nhi?" Vương Thạch Tỉnh độc nhãn nháy mắt trầm xuống, trong xe Vương Thanh vén rèm lên, Đinh Nhất Lâm ngây ngẩn cả người, lập tức liền kêu: "Nhị thiếu gia! Ngài không có việc gì?"

"Con không có việc gì a" Vương Thanh buồn bực cực kỳ, Đinh Nhất Lâm nhìn Vương Thạch Tỉnh, nóng nảy, "Nhị thiếu gia ngài không có việc gì? Vậy sao người học đường đến nói ngài đánh nhau với bạn học ở học đường, kêu tiểu lão gia đến đó."

Vương Thanh vừa nghe luống cuống: "Không có, con không có a! Con không có nhìn thấy cha nhỏ!"

Đại Giang lập tức hỏi: "Là chuyện khi nào? Là người phương nào tới đây?"

Đinh Nhất Lâm cũng luống cuống: "Mới đây, còn chưa đến một canh giờ! Người nọ nói là người học đường, nói nhị thiếu gia đánh nhau với bạn học, viện trưởng muốn mời gia chủ đến, nên tiểu lão gia liền đi! Tiểu lão gia còn nói muốn đi huyện nha tìm lão gia trước rồi cùng nhau đến đó. Vậy, vậy chuyện này?"

Hỏi Đinh Nhất Lâm hình dáng đối phương như thế nào, xe ngựa như thế nào, Vương Thạch Tỉnh quay đầu ngựa hung hăng quất một roi, lớn tiếng nói: "Vân An đã xảy ra chuyện! Ta đi tìm y!"

Vương Thanh liền khóc: "Cha nhỏ!"

Hiện trường tức khắc rối loạn. Đại Giang lưu lại bốn người, mang theo sáu người đuổi theo Vương Thạch Tỉnh, cũng lớn tiếng nói: "Mọi người ở Vương trạch. Không được ra ngoài!

"Cha nhỏ, cha nhỏ......"

Vương Thanh sợ tới mức xụi lơ ở trên xe, Đinh Nhất Sâm ôm bé xuống, Yến Phù Sinh nhạy xuống khỏi xe ngựa khác lập tức nói: "Tất cả mọi người đều đi vào đi." Vừa mới đến Vương trạch, còn chưa có vào cửa, Yến Phù Sinh liền tiếp nhận khảo nghiệm đầu tiên.

.

.

.

"Đi vào!"

Bị bịt mắt, trói tay Thiệu Vân An bị người đẩy đi về phía trước, Thiệu Vân An lảo đảo một cái thiếu chút té ngã, có người gỡ bỏ khăn bịt mắt của y, Thiệu Vân An híp mắt thích ứng ánh sáng, dần dần thấy rõ tình huống xung quanh.

Trước mặt y có một người bắt chéo chân ngồi ở chỗ kia, một tay gõ trên bàn. Bên cạnh người nọ có bốn tên nữa đang đứng, phía sau y có hai người. Bên hông bốn tên bên đều mang kiếm, tóm lại chính là năm chữ 'người không có ý tốt'.

"Ngươi, chính là Thiệu Vân An thôn Tú Thủy?" Người đang ngồi mở miệng. Nhìn quần áo hắn mặc có thể thấy được người này hẳn là rất có tiền, chắc là lão đại những người này. Ngũ quan nhìn cũng được, nhưng ánh mắt quá không xong.

Thiệu Vân An mở miệng: "Là ta, vậy ngươi là ai?"

Bên cạnh có người lập tức nóii: "Ngươi có thân phận gi, dám hỏi thân phận thiếu gia nhà ta"

Thiệu Vân An ngậm miệng, không hỏi thì thôi, làm như y hiếm lạ lắm vậy!

Người nọ trên dưới đánh giá bộ dạng Thiệu Vân An, nói: "Chính mắt nhìn thấy, quả nhiên là một tên nhóc. Ta thật không nghĩ ra, tên nhóc như ngươi sao có thể làm chuyện lớn như vậy, có thể để Hoàng Thượng và Quân Hậu làm chỗ dựa cho ngươi, lợi hại, lợi hại."

Tên này rốt cuộc là ai? Biết Hoàng Thượng và Quân Hậu, nghe giọng nói cũng là người kinh thành, là ai vậy?

Thiệu Vân An bất động thanh sắc mà quan sát đối phương, nói: "Nếu ngươi biết chỗ dựa của ta là Hoàng Thượng và Quân Hậu, vậy ngươi còn......" Y nhìn đôi tay bị trói của mình.

Người nọ hừ lạnh, nói: "Hoàng Thượng và Quân Hậu là chỗ dựa của ngươi thì như thế nào? Ta muốn bóp chết ngươi dễ như trở bàn tay."

Thiệu Vân An: "Ngươi không sợ Hoàng Thượng và Quân Hậu biết sẽ nổi giận sao?"

Người nọ đứng lên, ánh mắt âm trầm đi đến trước mặt Thiệu Vân An, Thiệu Vân An cắn chặt khớp hàm. Quả nhiên, nam nhân kia giơ tay hung hăng tát Thiệu Vân An một bạt tai.

Ta thao mẹ ngươi! Thiệu Vân An thiếu chút nữa rống lên. Y nuốt xuống máu trong miệng, nhịn xuống tiếng chửi này. Người nọ bắt lấy tóc Thiệu Vân An kéo đầu y lên, hung tợn nói: "Ngươi cho rằng có Hoàng Thượng và Quân Hậu làm chỗ dựa, sẽ không ai dám động ngươi? Hoàng Thượng thì như thế nào? Hoàng Thượng cũng đang thiếu bạc đó thôi, thiếu rất nhiều là đằng khác. Ta chỉ cần dọn đi kim sơn của Hoàng Thượng, ngôi vị Hoàng Thượng bất quá chỉ là vỏ rỗng không tiền mà thôi. Còn tên Đại Tề Du kia, chỉ là nhờ vào cái mông để câu dẫn nam nhân, có thể sống qua sang năm còn chưa biết! Còn ngươi!" Hắn dùng sức kéo tóc Thiệu Vân An, Thiệu Vân An nuốt xuống đau đớn.

"Ngươi tốt nhất thành thật chút, viết ra công thức chế trà và ủ rượu cho ra, ta còn có thể giữ cho ngươi cái mạng này. Bằng không......" Hắn nhìn bốn gã đeo kiếm kia. "Ngươi không phải thích bị nam nhân thao sao? Ta sẽ khiến cho ngươi hảo hảo hưởng thụ tư vị đó!"

Thiệu Vân An nỗ lực áp xuống lửa giận. Con mẹ nó, y lớn như vậy, sống hai đời cũng chưa có người dám nói với y như vậy. Y đã gặp nhiều người không sợ chết, nhưng người không sợ chết đến như vậy y chưa gặp bao giờ.

Há miệng, rất đau, Thiệu Vân An nói: "Được. Nhưng, để người khác, viết thay, ta, không biết viết."

Người nọ giơ tay lên, Thiệu Vân An vội vàng nói: "Ta thật không biết viết!"

"Ngươi không biết viết?" Người nọ đánh một đấm vào bụng Thiệu Vân An, kéo đầu y lên: "Ngươi nghĩ ta dễ bị lừa như vậy sao?"

Thiệu Vân An thở gấp gáp, nói: "Ta có, rất nhiều chữ, không biết viết...... Không tin, ngươi đi tra đi. Ta có thể xem hiểu, nhưng chữ, không biết nhiều lắm. Ta tự viết, người khác cũng, xem không hiểu. Ngươi nếu không yên tâm, ta nói, ngươi viết."

Người nọ buông ra tóc Thiệu Vân An, vừa lòng mà nói: "Tính ngươi thức thời. Đi, lấy giấy bút đến."

Lập tức có người đi ra ngoài lấy giấy bút. Thiệu Vân An liếm liếm khoang miệng toàn bộ bị phá, trong lòng nhanh chóng vận chuyển. Rất mau, giấy bút lấy tới, hiển nhiên là có chuẩn bị.

Người nọ ngồi xuống bàn, cầm lấy bút lông nhìn về phía Thiệu Vân An. Thiệu Vân An nhìn trái phải, hảo tâm nhắc nhở: "Ngươi, xác định?"

Người nọ khựng lại một giây, nói: "Các ngươi đều đi ra ngoài."

Những người khác đều đi ra ngoài, người nọ thúc giục: "Đừng giở trò, nói!"

Thiệu Vân An nói: "Vậy, ta nói, trà, trước." Thanh thanh giọng nói, Thiệu Vân An nói: "Trà Long Tĩnh. Lá, ngắt lấy, lúc sau...... Ta, miệng đau, nói chậm, ngài đừng, để ý a."

Người nọ vốn còn muốn thúc giục, nhưng xem mặt Thiệu Vân An sưng lên, tím đen, khóe miệng cũng rách, âm thầm hối hận vừa rồi xuống tay quá nặng, không cao hứng mà nói: "Đừng để ta biết ngươi cố ý kéo dài! Nơi này không ai có thể tìm được, ngươi cũng đừng nghĩ chạy thoát! Ngươi thành thật nghe lời, ta sẽ để ngươi được sống, nếu ngươi dám giở trò, hừ!"

"Không dám, không dám."

"Tiếp tục!"

"Ừm, sau đó. Sau đó, dùng nước trong, ngâm ba ngày."

Thiệu Vân An chậm rãi nói, người nọ cúi đầu viết, không có nhìn thấy đôi tay Thiệu Vân An bị trói chậm rãi chuyển động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro