Chương 109: Bắt cóc (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nhà có khách quý đến, Vương Thạch Tỉnh trước tiên về nhà, thuận tiện trên đường đi đón Vương Thanh, trên đường trở về, hắn xác thật có thấy vài chiếc xe ngựa. Chạy hướng huyện thành, Vương Thạch Tỉnh nỗ lực nhớ lại hình dáng xe ngựa có giống như Đinh Nhất Lâm miêu tả hay không. Đại Giang từ phía sau đuổi theo Vương Thạch Tỉnh lớn tiếng nói: "Ta nhớ ra rồi, chúng ta phía trước xác thật có gặp được một hai xe ngựa như vậy, hình như là đi hướng nam. Ta dẫn người đi hướng nam truy, ngươi đi huyện nha tìm Tưởng huyện lệnh, để hắn phái nha dịch truy tìm toàn thành."

"Làm phiền!"

Vương Thạch Tỉnh hung hăng vỗ xuống mông ngựa, chạy hướng huyện thành, Đại Giang dẫn người đi hướng nam truy.

Còn đang ở huyện nha bận rộn, Tưởng Khang Ninh nhìn thấy Vương Thạch Tỉnh trầm mặt vội vã chạy đến đây. Hắn buồn bực hỏi: "Đệ không phải đã đi trở về sao?"

"Đại ca! Vân An mất tích! Có người lừa y ra khỏi nhà, hiện giờ chẳng biết đi đâu!"

"Cái gì?!"

.

.

.

"Sau ba ngày, lấy ra, phơi khô, cho vào nồi, chưng."

"Chưng?"

"Ừm, phải chưng, bằng không trà sẽ không thơm."

Người nọ trừng mắt nhìn Thiệu Vân An liếc mắt một cái, thách y cũng không dám ra vẻ, cúi đầu viết xuống.

"Chưng, một canh giờ, sau đó......"

"Sau đó cái gì?"

Người nọ ngẩng đầu.

"Sau đó con mẹ ngươi!"

'Bốp'

Thiệu Vân An thở hổn hển nhìn người đầu đổ máu mà ngã xuống đất, đạp mạnh vài cái trên bụng người nọ, trên tay y là một khối nguyên thạch phỉ thúy dính máu. Đem nguyên thạch ném vào không gian, lấy ra chai linh nhũ, Thiệu Vân An uống một giọt linh nhũ, bụng đau đớn tức khắc giảm bớt rất nhiều, miệng cũng không đau như vậy. Thả lại cái chai, Thiệu Vân An lấy dây thừng đem tên kia trói lại rồi nhét kín miệng.

Nơi này không có điện thoại, Thiệu Vân An cũng không có biện pháp báo cho Vương Thạch Tỉnh. Y tới trước cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, thực an tĩnh, sau đó y nhẹ nhàng kéo cửa ra, thực tốt, bên ngoài không có ai. Tên kia sẽ không mau tỉnh lại, Thiệu Vân An vào không gian. Không có đi xử lý vết thương trên mặt, y chạy đến nhà gỗ mà Vương Thạch Tỉnh làm cho y, chọn đồ mà Vương Thạch Tỉnh đã sắp xếp lại cho y.

Muốn chạy trốn đi ra ngoài, phải có vũ khí. Y muốn tìm đồ phòng thân. Súng, không được! Một khi dùng không giải thích được, thứ này vượt mức quy định. Chủy thủ, không được! Bọn họ có kiếm đó, y lại không phải cao thủ dùng vũ khí lạnh. Đột nhiên, y nghĩ đến vũ khí này, lập tức chạy ra nhà gỗ, chạy đến bàn mà Vương Thạch Tỉnh làm cho y. Trên mặt bàn, có đủ loại pháo lớn nhỏ khác nhau. Vương Thạch Tỉnh tìm được trong không gian Thiệu Vân An có pháo, súng thì làm hắn vô cùng thích thú. Y cũng thích súng, nhưng biết thứ này ở đây không thể dùng, nhưng pháo không giống vậy. Vương Thạch Tỉnh nghiên cứu pháo, bởi vì gần đây rất bận, nên tạm thời gác lại.

Chọn một món vừa tay, súng nhỏ, Thiệu Vân An miễn bàn có bao nhiêu may mắn lúc trước não bổ chuẩn bị vật tư cho ngày tận thế. Bất kể súng bằng kim loại hay bằng gỗ, Thiệu Vân An lại chạy đến nơi khác tìm rương đựng trùng thiên pháo, rồi đi tìm xăng. Đem súng cùng trùng thiên pháo lấy ra, Thiệu Vân An ra khỏi không gian.

Nam nhân kia còn hôn mê. Thiệu Vân An trói hắn một lần nữa. Lại nhìn nhìn bên ngoài, vẫn có không ai, y giữ cửa. Y ở trong không gian nhìn không được tình huống bên ngoài, cũng không thể luôn tránh bên trong. Bình tĩnh một chút Thiệu Vân An đẩy ra cửa sổ, bên ngoài không có người, nhìn trái phải, hình như có nhà. Quay đầu lại nhìn nam nhân hôn mê kia, Thiệu Vân An do dự hồi lâu, lại nhìn xem bài trí trong phòng. Người nam nhân này nhất định không thể thả chạy, mẹ nó, dám đánh y. Nhưng cũng không thể đem người nam nhân này thông qua không gian mang đi, thứ nhất nếu gặp người khác làm sao giải thích, thứ hai, y mới không ngu đem người này vào làm ô nhiễm không gian y.

Trong phòng có tủ, Thiệu Vân An mở ra, trống không. Nam nhân so với y cao hơn, cường tráng hơn, Thiệu Vân An dùng hết sức chín trâu mười bò mới kéo gã vào trong tủ được. Tên này dám nói Hoàng Thượng vô hậu, Quân hậu bán mông sao? Vậy y muốn xem ở trước mặt Hoàng Thượng và Quân hậu, gã còn dám nói như thế hay không!

Uống thêm một ly linh tuyền bổ sung thể lực, Thiệu Vân An từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Bò gần cây bụi để quan sát tình huống bốn phía một chút, Thiệu Vân An nhanh chóng lẻn đến một gian khác trong phòng, gian nhà này và căn nhà phía trước không liên thông. Trong phòng không có ai, Thiệu Vân An đem chai, lọ, vại, bình trong phòng đều thu vào không gian, sau đó lấy xăng ra.

"Dám bắt ta, còn dám đánh ta, ta cho các ngươi biết thế nào không tìm chết sẽ không chết!"

Từ trong phòng chạy ra, Thiệu Vân An lấy ra hai pháo trùng thiên, bậc lửa, hướng tới cửa phòng ném qua.

'Ầm ầm!'

Chưa bao giờ nghe qua tiếng nổ mạnh như vậy người trong nhà khiếp sợ. Ngay sau đó, ánh lửa cháy bùng lên. Người bên ngoài đều hướng phía phát ra tiếng nổ mạnh kia chạy tới, người trong phòng cũng lập tức vọt ra, tìm kiếm xem là nơi nào truyền đến tiếng vang.

"Đi lấy nước! Mau ra đây! Đi lấy nước!" Có người hô to.

"Thiếu gia! Đi lấy nước!"

Có người gõ cửa, nhưng trong phòng không có động tĩnh. Người nọ cảm thấy không ổn, đẩy cửa, khóa trái, hắn đá văng cửa phòng. Thì thấy trong phòng không có bóng người nào. Người nọ vọt tới trước bàn, thấy được tờ giấy trên bàn, lại phát hiện trên mặt đất có vết máu, hắn cầm lấy tờ giấy kia để vào trong áo, sau đó lao ra ngoài.

"Thiếu gia không thấy! Người nọ đã chạy thoát! Mau đi tìm!"

'Ầm, ầm'

'Oanh'

"Là tiếng gì vậy?"

Nhà cửa xung quanh không nhiều, nhưng lúc này là gà bay chó sủa, có ba gian nhà đều cháy, còn có tiếng nổ mạnh dọa người. Có người nói: "Khẳng định là người kia phóng hỏa, tìm hắn mau! Thiếu gia không thấy, mau đi tìm thiếu gia!"

"Đừng cho tên kia chạy thoát!"

Trên xà nhà của một gian không cháy, Thiệu Vân An trốn ở góc phòng. Vừa rồi có người vọt vào tìm người, nhưng căn bản không có phát hiện trên xà nhà có người. Ai sẽ nghĩ đến người bọn họ muốn bắt sẽ trốn trên xà nhà, trên thế giới này nơi nào có nhiền cao thủ giỏi khinh công như vậy. Đương nhiên, Thiệu Vân An không có khinh công, nhưng y có thang dây.

Tiếng động lớn như vậy, hẳn là có thể để đại ca và Tỉnh ca nhận thấy nơi này có vấn đề.

Thiệu Vân An trong lòng nghĩ như thế. Y không biết nơi này là chỗ nào, mạo muội chạy đi rất có thể sẽ bị bắt trở về, y tuyệt đối không thể ở trước mặt người khác 'biến mất' rồi lại 'xuất hiện' được. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Y tin tưởng đại ca và Vương Thạch Tỉnh chắc chắn sẽ tìm được y!

"Phó thống lĩnh! Ngài nghe, tiếng gì?"

Đại Giang nghe, một lát sau, hắn hạ lệnh: "Tất cả đều đến đó cho ta!"

Thiệu Vân An bị bắt cóc. Khi biết tin Tưởng Khang Ninh nhanh chóng phái nha dịch truy tìm, nghiêm tra xe ngựa vào huyện thành. Đồng thời, hắn còn phái người đi bến tàu tìm tra Thiệu Vân An, cũng phòng ngừa Thiệu Vân An bị người mang đi từ đường thủy. Vương Thạch Tỉnh gấp đến độ đầu muốn bạc trắng. Nói cho đại ca là Thiệu Vân An mất tích, hắn cũng đuổi theo hướng nam. Hắn cũng nhớ ra là có xe ngựa giống như vậy đi hướng nam, mà phía nam đúng hướng đi bến tàu.

"Đại nhân!"

Tưởng Khang Ninh đang ở huyện nha cùng bộ đầu phân tích Thiệu Vân An có thể là bị người nào trói đi. Hứa chưởng quầy vội vàng đi đến.

"Đại nhân, tại hạ nghe nói Vân An bị người bắt đi rồi."

Tưởng Khang Ninh sắc mặt nghiêm trọng gật gật đầu: "Chúng ta đang tìm y. Hứa chưởng quầy có manh mối gì không?"

Hứa chưởng quầy nhanh chóng nói: "Đại nhân, hôm qua Ngụy Tu có đi tìm tại hạ, muốn tại hạ hợp tác với hắn, ngôn ngữ cưỡng bức. Tại hạ nghĩ Vân An mất tích khó nói không liên quan với hắn. Hôm qua hắn rời đi, tại hạ không yên tâm, nên cho người theo hắn, xem hắn đi nơi nào. Kết quả phát hiện hắn không có rời khỏi huyện Vĩnh Tu, mà đi đến tòa nhà cách bến tàu không xa, tại hạ nghĩ Vân An có thể đang ở đó."

Tưởng Khang Ninh lập tức nói: "Cho người dẫn đường! Vân An rất có thể là bị phủ Hằng Viễn Hầu bắt đi! Huyện Vĩnh Tu không ai dám to gan như vậy."

"Đại nhân xin đi theo ta!"

Vương Thạch Tỉnh đuổi theo phương hướng cùng với địa điểm mà Hứa chưởng quầy cung cấp không hẹn mà trùng hợp, đều là ở phía nam. Tưởng Khang Ninh càng nghĩ càng cảm thấy khả năng việc làm này của phủ Hằng Viễn Hầu. Thiệu Vân An là nghĩa đệ huyện lệnh, nghĩa tử Sầm lão, người huyện Vĩnh Tu không có người nào dám động. Tri phủ phủ Sắc Nam lại là sư huynh Tưởng Khang Ninh, người phủ Sắc Nam cũng không ai dám động Thiệu Vân An, chỉ có người kinh thành mới dám xuống tay. Loại trừ hết khả năng, phủ Hằng Viễn Hầu là hiềm nghi lớn nhất.

"Phó thống lĩnh! Phía trước có tòa nhà đang cháy, tiếng vang chính là từ nơi đó truyền đến."

"Có biết đó là nhà ai không?"

"Không biết. Người chung quanh nói tòa nhà kia không thường có người tới ở, bất quá mấy ngày trước đây mới có vài người ở, nghe giọng nói là người kinh thành."

Đại Giang đôi mắt mị mị, hạ lệnh: "Đi! Đi dập lửa!"

Lửa lớn cháy hết cây cối hoa cỏ, sức tàn phá không thể cứu vãn. Những nhà khác vì phòng ngừa lửa lan đến nhà mình, cũng phái ra nhân thủ tiến đến hỗ trợ dập lửa. Gà bay chó sủa, mấy người cưỡi ngựa tới, xuống ngựa liền gia nhập đội ngũ dập lửa. Rất nhiều người đều đến hỗ trợ, không ai đối với bọn họ khả nghi.

Đại Giang mang theo người dập lửa, vọt vào trong nhà, rất xa liền nghe được: "Còn không có tìm được thiếu gia cùng người kia, người kia rất có thể đã chạy thoát!"

"Không có khả năng! Hắn nhất định còn ở trong nhà, tìm hắn mau!"

Đại Giang ánh mắt thâm trầm, rút đao ra, năm người đi cùng hắn cũng rút đao ra. Thực mau, trong viện liền vang lên "A---" tiếng la, tiếng đao kiếm chạm vào nhau chói tai.

Thiệu Vân An trốn ở chỗ không cháy, bên ngoài lộn xộn, y tiến vào không gian chốc lát nghỉ ngơi, uống nước, trong chốc lát ra ngoài quan sát tình huống bên ngoài cửa sổ.

Đá văng cửa phòng, Đại Giang cầm đao vọt vào: "Lục soát!"

Hai người từ phía sau hắn vọt vào, lục tung. Có người mở ra tủ, nhìn thấy bên trong có người, lập tức nói: "Phó thống lĩnh!"

Đại Giang tiến lên nhìn xem, duỗi tay nắm đầu người bị trói, đôi mắt mị mị.

"Các ngươi hai người xem hắn!"

"Dạ!"

Đại Giang nhanh chóng đi ra ngoài, hai bên trái phải đã được mọi người khống chế, giương giọng hô: "Thiệu Vân An! Ta được Quân Hậu phái tới, ngươi có ở đây không? Ngươi hiện tại an toàn rồi, người bắt ngươi đã bị chúng ta khống chế!"

Đang ở trên xà nhà Thiệu Vân An đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mím miệng, thiệt hay giả vậy? Muốn lừa y đi ra ngoài sao? Y đã bị gạt một lần rồi. Trừ phi là Vương Thạch Tỉnh hoặc là đại ca tới, bằng không y tuyệt đối sẽ không lộ diện.

Đại Giang hô vài tiếng, đều không nghe được Thiệu Vân An đáp lại, thủ hạ hắn nói: "Phó thống lĩnh, y có thể đã chạy thoát?"

Đại Giang nghĩ, vạn nhất Thiệu Vân An đã chạy đi, bọn họ ở chỗ này cũng là lãng phí thời gian. Lúc này, có người chạy tới: "Phó thống lĩnh. Vương Thạch Tỉnh tới rồi."

Đại Giang lập tức xoay người, liền thấy Vương Thạch Tỉnh mặt đen đi nhanh đến. Đại Giang đến gần hắn, nói: "Vương huynh đệ, chúng ta chưa tìm được người, bất quá người bắt Thiệu Vân An chúng ta đã tìm được rồi."

Vương Thạch Tỉnh hỏi: "Vân An đã chạy thoát?"

Đại Giang nói: "Không biết y có chạy đi hay không, chúng ta tới, nơi này đã cháy, hẳn là y phóng hỏa. Người trói y là Ngụy Hoằng Chính. Chúng ta phát hiện gã bị đánh hôn mê, bị trói giấu ở trong tủ, hẳn là cũng do Thiệu Vân An làm. Ta vừa rồi hô đã lâu, không có nghe tiếng đáp lại, rất có thể đã chạy thoát."

Vương Thạch Tỉnh đi qua một vòng, sau đó liền lớn tiếng hô: "Vân An! Em ở đâu? Ta tới! Vân An!"

Tỉnh ca?

Thiệu Vân An từ trên xà nhà đứng lên hô to: "Tỉnh ca! Tỉnh ca!"

Đại Giang sửng sốt, Vương Thạch Tỉnh sửng sốt, ngay sau đó, Vương Thạch Tỉnh mừng như điên mà chạy đi hướng đó: "Vân An! Vân An! "

"Tỉnh ca! Ta ở bên này!"

Thiệu Vân An vội vàng lấy thanh từ trong không gian ra, nhưng ngẫm lại y đem thang thu về, không kịp bò xuống. Có người ngoài, nếu bị nhìn thấy, y phải giải thích lai lịch cây thang thế nào.

"Vân An!"

Thiệu Vân An giương mắt, mang tâm hoàn toàn buông xuống.

"Tỉnh ca!"

Vương Thạch Tỉnh chạy đến xà nhà, theo sát ở phía sau hắn là Đại Giang. Nhìn đến mặt Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh sắc mặt nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi. Hắn vươn hai tay: "Vân An, em nhảy xuống đi."

Xà nhà rất cao, Thiệu Vân An lắc đầu: "Không được, sẽ đè hư tay huynh. Huynh đi tìm cây thang hoặc là dây thừng đi. Ta là dùng dây thừng leo lên đây, nhưng dây thừng rớt xuống, bị người ta nhặt đi rồi."

"Không có sao, em nhảy xuống đi, ta sẽ đón được em, em sẽ không đè hư cánh tay ta. Xuống đi, Vân An."

Vương Thạch Tỉnh không muốn lãng phí thời gian đi tìm dây thừng hoặc cây thang, hắn chỉ muốn lập tức ôm lấy Thiệu Vân An. Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh vươn hai tay, trong đầu hiện lên hình ảnh trong phim truyền hình.

"Vân An, xuống đi! Không sợ, ta sẽ không để em ngã."

"Vậy, ta nhảy nha."

Thiệu Vân An hít sâu một hơi, hướng tới Vương Thạch Tỉnh liền nhảy xuống. Vương Thạch Tỉnh hai chân dùng sức, thân thể bay lên, ở giữa không trung đón được Thiệu Vân An, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống đất. Hai tay hắn ôm chặt lấy Thiệu Vân An, chặt đến mức làm đau Thiệu Vân An.

"Tỉnh ca, Tỉnh ca."

Thiệu Vân An cũng vươn hai tay gắt gao ôm lấy cổ Vương Thạch Tỉnh, lúc này mới có suy nghĩ kiếp sau mà sợ. Vương Thạch Tỉnh buông Thiệu Vân An ra, nâng mặt y lên, thân thể căng chặt tiết lộ trong lòng hắn đang phẫn nộ. Thiệu Vân An sờ sờ mặt, nói: "Không sao, không đau."

Đại Giang lúc này lên tiếng: "Vương huynh đệ, Thiệu tiểu ca, các ngươi về nhà trước đi, nơi này ta giải quyết cho."

Thiệu Vân An lúc này mới có thời gian chú ý, Vương Thạch Tỉnh nói: "Vị này là ngự tiền thị vệ Đại phó thống lĩnh, là Hoàng Thượng và Quân Hậu phái tới."

Đại Giang nói: "Lần này là ta bất cẩn. Thiệu Tiểu ca còn chỗ nào bị thương?"

Thiệu Vân An hành lễ: "Chào Đại phó thống lĩnh, ta không có việc gì, chỉ ăn bạt tay của tên kia. Không biết người bắt cóc ta là ai. Ta đánh hắn rồi trói nhét vào tủ."

Đại Giang khen ngợi mà nói: "Chúng ta phát hiện hắn, người trong nhà đều bị khống chế, Thiệu tiểu ca gặp nguy không sợ, bảo hộ bản thân lại bắt được hung đồ, tại hạ bội phục. Bắt ngươi là trưởng tử của phủ Hằng Viễn hầu Ngụy Hoằng Chính, việc này ta sẽ đúng sự thật bẩm báo Hoàng Thượng và Quân Hậu, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn."

"Phủ Hằng Viễn Hầu?" Thiệu Vân An nổi giận, "Trách không được mở miệng chính là muốn ta giao ra công thức chế trà, rượu. Đại thống lĩnh, tên này tuyệt đối không thể buông tha. Hắn mơ ước công thức còn chưa tính, còn đối với Hoàng Thượng và Quân hậu nói năng lỗ mãng."

Đại Giang lập tức hỏi: "Hắn nói gì?"

"Hắn nói Hoàng Thượng không có tiền, ngôi vị hoàng đế chỉ là cái vỏ rỗng, hắn muốn cướp núi vàng Hoàng Thượng, xem Hoàng Thượng còn có thể làm được gì. Mà hắn nói Quân hậu đặc biệt vũ nhục, ta thật sự là nói không nên lời. Khi hắn nói những lời này những thủ hạ hắn cũng ở bên cạnh, đại phó thống lĩnh có thể hỏi bọn họ."

Đại Giang sắc mặt cực kỳ không tốt, nâng cánh tay hành lễ nói: "Ta sẽ hỏi bọn hắn. Hai vị trước trở về đi. "

Vương Thạch Tỉnh: "Làm phiền đại phó thống lĩnh." Dứt lời, hắn liền bế Thiệu Vân An, một khắc đều không muốn buông tay. Thiệu Vân An trong lòng biết Vương Thạch Tỉnh có bao nhiêu lo sợ, y cũng không giãy giụa, tùy ý Vương Thạch Tỉnh ôm mình ra ngoài.

Không có người ngoài, Thiệu Vân An dựa vào vai Vương Thạch Tỉnh, nhỏ giọng hỏi: "Tỉnh ca, huynh có khinh công sao?"

Vương Thạch Tỉnh cúi đầu hôn trên mặt bị thương của y, thấp giọng nói: "Không phải khinh công. Chúng ta ở trong quân đều phải học chút công phu cơ bản. Từ khi uống linh tuyền và linh nhũ, thân mình cảm thấy càng ngày càng nhẹ, công phu sử dụng cũng nhẹ nhàng rất nhiều." Trong thanh âm còn lộ ra áp lực lửa giận.

Thiệu Vân An thở hắt ra, oán hận mà nói: "Ta hai đời cũng chưa bị người vũ nhục như vậy. Tên kia nói nếu ta không viết ra công thức, sẽ cho người cường bạo ta. Nếu không có linh nhũ, ta hiện tại nói đều không nổi, hắn đánh ta cái tát ta chính là dùng toàn lực. Hắn còn đánh bụng ta, còn nắm tóc ta, Tỉnh ca, huynh phải báo thù cho ta."

Nghe Thiệu Vân An nói những lời này cánh tay Vương Thạch Tỉnh đều nổi hết gân xanh.

"Ta sẽ báo thù cho em!"

Lại lần nữa ôm chặt Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh đi nhanh ra ngoài.

Ra đến cửa, liền đụng phải Tưởng Khang Ninh, Hứa chưởng quầy cùng nha dịch. Nhìn đến mặt Thiệu Vân An, Tưởng Khang Ninh vội vàng xuống ngựa hai ba bước liền chạy tới.

"Vân An!"

Thiệu Vân An sờ mặt: "Đại ca, có người đánh ta, huynh phải báo thù cho ta."

Tên kia không phải không để vào mắt chỗ dựa của y sao? Y liền muốn xem chỗ dựa của mình rốt cuộc có dùng được hay không, không đánh cho tên kia giống như hoa đào nở, gã sẽ không biết tại sao hoa lại hồng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro