Chương 110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương trạch.

Ba hài tử khóc đến thương tâm. Quách Tử Du, Quách Tử Mục, Chu thúc, Chu thẩm vừa gấp vừa sợ. Đám người Đinh Nhất Lâm không thể đến chính sảnh hậu viện, bọn họ đang ở tiền viện cùng những người khác nôn nóng chờ tin tức. Yến Phù Sinh và Tần Nương vừa đến thì biết chủ nhân có yêu cầu như vậy, cũng không đi hậu viện, vừa trấn an mọi người, vừa hỏi mọi người quy củ và thói quen của chủ nhân.

"Ni Tử, không khóc không khóc, cha con nhất định sẽ tìm được cha nhỏ con mà." Quách Tử Du ôm Ni Tử không ngừng trấn an, hắn cũng thực gấp đến nổi bạc trắng cả đầu. Chu thẩm cũng ở một bên rớt nước mắt, bọn họ vẫn luôn thành thành thật thật, có từng gặp chuyện như vậy đâu.

Vương Thanh khóc thương tâm nhất, bởi vì người xấu này dùng danh nghĩa bé lừa gạt cha nhỏ. Tưởng Mạt Hi sau khi biết An thúc bị người xấu bắt đi bây giờ không rõ tung tích cũng khóc, khóc đến thương tâm.

"Đại quách, thúc thúc, con sợ."

"Ni Tử không sợ, cha nhỏ con sẽ không sao đâu."

Tưởng Mạt Hi giật nhẹ tay áo Quách Tử Du, khóc lóc nói: "Tìm, An thúc."

Quách Tử Du lau nước mắt cho Tưởng Mạt Hi: "An thúc con sẽ trở về, chúng ta ở nhà chờ tin tức, hiện tại không biết người nào bắt An thúc con, bên ngoài cũng không biết có an toàn không, chúng ta lúc này không thể thêm rối loạn nữa. Hi nhi không sợ, không khóc."

Quách Tử Mục ôm Vương Thanh, Quách Tử Mục không biết an ủi như thế nào, y chỉ có thể làm vỗ nhẹ lưng Vương Thanh, lau nước mắt cho bé.

"Đã trở lại, đã trở lại, đã trở lại! Tiểu lão gia đã trở lại!"

Tô Sách và Miêu Nguyên từ bên ngoài chạy vào, cao hứng hô to. Ba hài tử tiếng khóc lập tức ngừng. Ni Tử từ trên đùi Quách Tử Du xuống chạy ra bên ngoài. Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi cũng chạy đi, Ni Tử khóc lóc kêu: "Cha nhỏ, cha nhỏ ——"

Vương Thanh cũng kêu: "Cha nhỏ ——!"

Tưởng Mạt Hi không kêu, bé chạy nhanh nhất.

Nghe được tiếng hài tử, đang bị Vương Thạch Tỉnh ôm, Thiệu Vân An kêu Vương Thạch Tỉnh thả y xuống, đi nhanh đến hậu viện. Rất nhanh, y liền nhìn thấy ba hài tử. Kết quả, ba hài tử vốn dĩ nín khóc vừa nhìn thấy y loại khóc òa lên, Ni Tử "Oa" một tiếng khóc, nhào vào lòng y . Vương Thanh khóc lóc kêu: "Cha nhỏ. Ai đánh ngài?"

Tưởng Mạt Hi cũng nhào qua nắm lấy Thiệu Vân An, đôi mắt mang nước mắt nhìn chằm chằm gương mặt tím đen của Thiệu Vân An. Thiệu Vân An vốn dĩ không khóc, chỉ phẫn nộ. Nhưng thời khắc này, y lại muốn khóc, hài tử nhà y không uổn công yêu thương.

Ngồi xổm xuống ôm lấy Ni Tử và Tưởng Mạt Hi, y vươn tay đến Vương Thanh, Vương Thanh nhào qua, ôm lấy ba hài tử, Thiệu Vân An nói: "Cha nhỏ không sao, không có việc gì, không khóc, không khóc, chỉ là nhìn hơi đáng sợ chút thôi, thoa chút dược ngày mai sẽ tốt rồi. Lần này dọa đến các con, là do cha nhỏ sơ suất, về sau sẽ không phát sinh chuyện này. Không khóc, không khóc nha."

Vương Thạch Tỉnh tiến lên bế Ni Tử: "Đều về phòng."

Thiệu Vân An đứng lên, ôm Tưởng Mạt Hi và Vương Thanh về phòng. Tưởng Khang Ninh đứng ở đằng sau, nhìn Tưởng Mạt Hi đang khóc thút thít, đang nắm lấy áo Thiệu Vân An, tâm tình phẫn nộ có vài phần vui sướng.

Thiệu Vân An lần này xảy ra chuyện đã dọa mọi người sợ hãi. Bây giờ tay Vương Thạch Tỉnh còn hơi hơi phát run, càng đừng nói ba hài tử nhìn đến mặt y bị đánh. Quách Tử Mục nhìn thấy Thiệu Vân An nước mắt cũng thiếu chút nữa rớt xuống, Quách Tử Du kêu y nhanh chóng đi nấu cơm.

Chờ đến khi dỗ ba hài tử nín khóc, Thiệu Vân An lúc này mới thở hắt ra, nói: "Về sau ta ra cửa nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt đối không được phạm sai lầm tương tự."

"Cha nhỏ......"

Thiệu Vân An lau nước mắt cho Vương Thanh: "Chuyện này không có liên quan đến con, là kẻ xấu mạo danh con. Nếu Ni Tử không có ở nhà học đàn, kẻ xấu chỉ sợ cũng sẽ nói Ni Tử xảy ra chuyện. Kẻ xấu là nhằm vào sinh ý trà và rượu nhà chúng ta, không dùng danh nghĩa của con cũng dùng danh nghĩa người khác. Trong nhà chỉ có con là đi học bên ngoài, về sau con phải cẩn thận, cha nhỏ sẽ phái người bảo vệ con."

"Cha nhỏ...... Ngài đừng dọa con......"

"Không có việc gì, không sợ."

Thiệu Vân An xoa đầu Vương Thanh, lại xoa đầu Tưởng Mạt Hi, sau đó ôm chặt Ni Tử đang nắm chặt y không chịu buông. Ni Tử chưa từng có ý ức của mẫu thân, cha nhỏ chính là mẫu thân bé.

Tưởng Mạt Hi đi đến trước mặt cữu cữu, bắt lấy tay cữu cữu, khuôn mặt nhỏ nghiêm khắc: "Ai?"

Tưởng Khang Ninh bế lên Tưởng Mạt Hi, ngồi xuống, cũng không kiêng dè, nói: "Chuyện này là do người phủ Hằng Viễn Hầu làm. Bọn họ muốn công thức chế trà, rượu nhà chúng ta. Người đã bắt được, cữu cữu đồng ý với con, tuyệt đối không buông tha hắn!"

Tưởng Mạt Hi nắm chặt nắm tay: "Đánh hắn!"

"Ừm, cữu cữu sẽ đánh hắn."

Yến Phủ Sinh lúc này ngồi đối diện với Thiệu Vân An, từ khi vào cửa đến giờ vẫn luôn ôm Thiệu Vân An - Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh lên tiếng: "Vân An, thúc thúc tìm người cho chúng ta hôm nay tới rồi. Về sau chuyện trong nhà có bọn họ giúp em."

Thiệu Vân An ngẩng đầu, vào cửa đã phát hiện hai gương mặt mới, Vương Thạch Tỉnh để hai người đến chính sảnh, y rất tò mò. Nhưng trấn an hài tử quan trọng hơn, nên y chưa kịp hỏi.

Yến Phù Sinh hành lễ với Thiệu Vân An: "Yến Phù Sinh tham kiến tiểu lão gia, đại thiếu gia, nhị thiếu gia, đại tiểu thư."

"Tần Nương tham kiến tiểu lão gia, đại thiếu gia, nhị thiếu gia, đại tiểu thư. Tiểu lão gia cứ gọi ta là Tần Nương."

Vương Thạch Tỉnh giải thích nói: "Bọn họ là người trong cung mà thúc thúc tìm cho chúng ta, giúp em quản gia."

Phản ứng đầu tiên của Thiệu Vân An đệ là người trong cung, miếu nhỏ nhà bọn họ sao có thể chứa được? Tưởng Khang Ninh lên tiếng: "Vân An, đệ để Tử Du hộ trợ thu hoạch lá trà rồi, chuyện trong nhà chưa có người phụ trách. Về sau để cho Yến Phù Sinh làm quản gia cho đệ đi, Tần Nương sẽ phụ trách quản lý nữ quyến, hầu hạ tiểu thư, với kinh nghiệm của họ sẽ giúp đệ và Thạch Tỉnh làm việc, để đỡ chuyện nhà cho đệ."

Tưởng Khang Ninh nói như vậy khẳng định hắn có dụng ý, Thiệu Vân An nói: "Vậy nghe đại ca." Y nhìn về phía Yến Phù Sinh và Tần Nương, "Nhà của chúng ta không có nhiều quy củ, bất quá nếu thúc thúc ta yêu cầu, tìm các ngươi đến, vậy các ngươi coi mà làm đi. Bất quá đừng làm cho bọn nhỏ cảm thấy câu thúc. Việc nhỏ các ngươi cứ hỏi Chu thúc và Chu thẩm, bọn họ tính là một nửa người nhà ta, nếu còn không giải quyết được thì hỏi ta hoặc Tỉnh ca. Tiểu Quách ca không thích gặp người ngoài, phạm vi hoạt động của y đều ở hậu viện, bọn người Đinh đại ca là nam nhân không thể đến hậu viện, Miêu Nguyên và Tô Sách còn nhỏ tuổi, nên không tính."

Yến Phù Sinh và Tần Nương gật đầu nói: "Phù Sinh/ Tần Nương nhớ kỹ." Yến Phù Sinh nói: "Tiểu lão gia, xin thứ cho Phù Sinh nhiều lời, ngài là lão gia, là chủ tử, ngày sau đối với nô bộc trong nhà xưng hô vẫn nên phân tôn ti, để miễn cho thời gian dài làm tôi tớ không phân không rõ chủ tớ tôn ti, sẽ làm hỏng đại sự chủ tử."

Thiệu Vân An là người hiện đại nào có quan niệm tôn ti gì, loại tình huống này Tưởng Khang Ninh đã nói qua với y, Tưởng Khang Ninh lại nói: "Chuyện như vậy ngày sau có ngươi sắp xếp lại đi. Tử Du, Tử Mục, cả nhà Chu thúc và Chu thẩm không phải là gia nô, nên lấy lễ đối đãi."

Thiệu Vân An lập tức nói: "Đúng vậy, bọn họ không phải người giúp việc, ừm, gia nô, ta xem họ như một nửa người nhà."

"Yến Phù Sinh/ Tần Nương ghi nhớ."

Vương Thạch Tỉnh lúc này mới nói: "Các ngươi đi xuống đi. Hôm nay đều mệt rồi, ngày mai các ngươi chính thức tiếp quản chuyện nhà. Tử Du, chuyện quản gia có chức trách gì ngươi hãy nói cho bọn họ biết."

"Được"

Vương Thạch Tỉnh đứng lên: "Đại ca, ta mang Vân An trở về phòng đổi thân xiêm y, bọn nhỏ giao cho ngài."

"Các đệ đi đi."

Thiệu Vân An buông Ni Tử, cầm lấy tay Vương Thạch Tỉnh đứng lên, đi theo Vương Thạch Tỉnh về phòng. Đi tới cửa, y xoay người: "Đại ca, có chuyện này quên nói với huynh."

Tưởng Khang Ninh buông Tưởng Mạt Hi đứng dậy đi qua, Thiệu Vân An nói nhỏ bên tai: "Đại ca, tên kia nói năng vũ nhục Hoàng Thượng và Quân Hậu, rất khó nghe, ngài đừng hỏi hắn nói gì, tốt nhất nên để Hoàng Thượng tự mình thẩm vấn. Chuyện này ta chưa nói với thống lĩnh kia."

Tưởng Khang Ninh nhíu mày: "Rất khó nghe?"

"Không phải khó nghe, mà là vũ nhục. Huynh vẫn là đừng nên biết mới tốt, để Hoàng Thượng tự mình thẩm vấn đi, sẽ bị ......" Thiệu Vân An làm động tác chém đầu. Trên đường trở về y mới suy nghĩ chuyện này nên để Hoàng Thượng tự mình thẩm vấn mới được, bằng không thống lĩnh kia mà đi thẩm vấn, kêu hắn như thế nào trình tấu với Hoàng Thượng đây, đừng để đến lúc đó lại chuốc phải tội 'nghe những gì không nên nghe'.

Tưởng Khang Ninh thấy vậy, không hỏi. Tò mò sẽ hại chết người, chuyện liên quan đến Hoàng Thượng và Quân Hậu, Thiệu Vân An nếu không thể nói cho hắn biết, vậy hắn không cần hỏi nhiều. Hắn nói: "Việc này đại ca sẽ xử lý."

"Được."

Thiệu Vân An ý bảo Vương Thạch Tỉnh đi, Vương Thạch Tỉnh liền ôm y lên mang đi. Tưởng Khang Ninh nắm chặt tay, xoay người: "Thanh nhi, Hi nhi, lại đây, các con cũng về phòng thay xiêm y đi. Hạ Xuân, Hạ Thu, các ngươi mang tiểu thư về phòng thay quần áo."

"Dạ."

Hạ Xuân và Hạ Thu dắt Ni Tử, Tần Nương lên tiếng: "Ta cũng đi."

Tưởng Khang Ninh gật đầu, Tần Nương cong người, bế lên Ni Tử. Yến Phù Sinh nói: "Ta đi phòng bếp nhìn xem, đại phó thống lĩnh chút nữa sẽ đến đây

"Ngươi đi đi."

Vương Thạch Tỉnh mang Thiệu Vân An về phòng tất nhiên không chỉ là để y thay quần áo, vừa vào phòng, Vương Thạch Tỉnh liền ôm lấy Thiệu Vân An, chặt đến nỗi làm đau Thiệu Vân An. Thiệu Vân An ôm lấy eo hắn, chôn đầu trong ngực hắn nói: "Tỉnh ca, người phủ Hằng Viễn Hầu khi dễ ta."

"Ta sẽ giáo huấn bọn họ!"

Vương Thạch Tỉnh đau lòng muốn chết. Mình ngay cả một ngón tay cũng không dám làm đau mà nay tiểu tức phụ bị người ta đánh, quản hắn làm phủ cái gì hầu, khi dễ tức phụ hắn chính là khi dễ hắn! Hắn chỉ là tên chân đất nhưng cũng muốn đấu với bọn họ một trận!

"Tên kia nói Hoàng Thượng là tên bù nhìn, hắn muốn đoạt kim sơn của Hoàng Thượng, còn nói Quân Hậu dựa vào cái mông để lên được chức vị, hơn nữa còn nói Quân Hậu sẽ khó sống đến sang năm."

Vương Thạch Tỉnh hít một hơi, buông ra tiểu tức phụ: "Hắn thật sự nói như vậy?"

Thiệu Vân An gật đầu: "Chuyện này mà ta có thể bịa ra sao?."

Vương Thạch Tỉnh: "Hắn chết chắc rồi."

Thiệu Vân An gật gật đầu: "Hắn tuyệt đối chết chắc rồi! Cho nên ta nói với đại ca để Hoàng Thượng tự mình đi thẩm, ta như vậy mà có thể tùy tiện đánh sao?"

Vương Thạch Tỉnh lập tức đau lòng, nhẹ nhàng sờ mặt tiểu tức phụ: "Không cần dùng linh nhủ sao?"

Thiệu Vân An: "Cái này gọi là chứng cứ. Ta xóa chứng cứ sao có thể giáo huấn hắn được."

Vương Thạch Tỉnh kéo tức phụ ngồi xuống: "Em lấy linh nhũ ra đi, ta lau cho em."

"Không vội." Thiệu Vân An lấy ra một cái gương, tự mình xem, cũng hít hai hơi: "Ta thao! Ta nếu không có linh nhũ khẳng định sẽ đau chết. Tên kia khẳng định đem sức lực từ khi sinh ra đến giờ đánh ra, lần này không chỉnh chết hắn ta không phải Thiệu Vân An!"

Vương Thạch Tỉnh đau lòng cực kỳ: "Em lau một chút đi, nhìn xanh xanh tím tím như vậy ta đau lòng lắm."

Thiệu Vân An thu hồi gương, nói: "Hiện tay trong nhà nhiều thêm hai người, vẫn nên cẩn thận chút mới tốt. Thật là, An thúc một hai phải tìm cho chúng ta người trong cung làm gì, về sau làm việc đều phải cẩn thận."

Thiệu Vân An nói như vậy Vương Thạch Tỉnh mới nhớ tới. Hắn từ trong ngực lấy ra hai tờ giấy: "Đây là khế thư bán mình của hai người kia. An Nhàn nói hai người kia về sau sẽ ở nhà chúng ta, nếu bọn họ đầy tớ ức hiếp chủ nhân, An thúc sẽ xử trí bọn họ. An Nhàn còn nói chuyện này Quân Hậu sẽ tự mình ra lệnh."

Thiệu Vân An líu lưỡi: "Quá khoa trương. Chúng ta trước quan sát một thời gian. Nếu miếu nhỏ nhà chúng ta không chứa nổi bọn họ, chúng ta sẽ thương lượng với An thúc, thả bọn họ tự do." Chuyện mua bán người này, Thiệu Vân An vẫn có tâm lý gánh nặng.

"Em làm chủ."

Vương Thạch Tỉnh ôm Thiệu Vân An lên đùi, ôm sát y: "Tiểu tức phụ, đau không?"

"Đau, đau chết ta, trong miệng ta hầu như đều phá, còn may còn có linh nhũ."

"Mau cho ta nhìn một cái."

Vương Thạch Tỉnh mang tiểu tức phụ về phòng, ba hài tử ném cho Tưởng Khang Ninh. Tưởng Khang Ninh làm quan nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên trông nom ba hài tử. Chuyện hôm nay, ba hài tử đều sợ hãi, đặc biệt là Thiệu Vân An còn mang theo thương tích trở về, đối với sinh hoạt vẫn luôn đơn giản, bọn nhot nào có thể tiếp thu được.

Tưởng Khang Ninh không biết dỗ hài tử, đơn giản đọc sách cho ba hài tử nghe. Hắn không có đọc cho bọn nhỏ nghe chuyện buồn tẻ, mà đọc Tây Du Ký. Đó là một trong những cuốn sách trân phẩm mà Thiệu Vân An lấy ra trước đó. Trước kia Thiệu Vân An có kể cho Vương Thanh và Ni Tử nghe đoạn ngắn trong Tây Du Ký, sau đó lại chuyển nhà, Thiệu Vân An càng ngày càng bận, người trong nhà cũng dần dần nhiều lên, y cũng không có thời gian kể chuyện cho bọn nhỏ nghe nữa. Vừa nghe là Tây Du Ký, Vương Thanh và Ni Tử tạm thời quên đi thương tâm, Tưởng Mạt Hi không có phản ứng gì, nhưng khi nghe Tưởng Khang Ninh kể xong hồi thứ hai, Tưởng Mạt Hi giật giật tay áo hắn thúc giục hắn tiếp tục.

.

.

.

Kinh thành.

Vừa mới đến Sầm lão, Sầm phu nhân, Khang Thụy và Tằng chưởng quầy lần lượt tách ra. Khang Thụy muốn đi nhà nhạc phụ đại nhân, Sầm lão và Sầm phu nhân muốn đi nhà nhi tử, Tằng chưởng quầy muốn đi nhà bạn bè, ngày thứ hai ông muốn mang theo thư của Thiệu Vân An đi tìm An công công.

Sầm lão và Sầm phu nhân lên kinh không có nói cho nhi tử ngày cụ thể, chỉ nói cho nhi tử và nữ nhi bọn họ ít ngày nữa sẽ đến kinh thành, thời gian đã là chạng vạng, Sầm lão và Sầm phu nhân ngồi trên xe ngựa cho thuê, từ cửa sổ nhìn xem đường phố kinh thành. Rời đi kinh thành mười năm, Sầm lão không khỏi cảm khái: "Kinh thành có chút biến hóa."

Tiên đế lúc tuổi già thiếu chút nữa đã làm quốc gia này suy tàn, bây giờ chỉ là thêm chút náo nhiệt, không so được thời vàng so lúc trước, nhưng trong mắt Sầm lão lại là sinh cơ bừng bừng. Có thể nói, Vĩnh Minh Đế đăng cơ là mong ước chung của mọi người. Sầm lão đã từng đối với quốc gia này thất vọng, buông xuôi. Nhưng hiện tại, nội tâm Sầm lão lại lần bốc lên nhiệt huyết mà đã bị dập tắt từ lâu

Sầm phu nhân nói: "Rời đi mười năm, sao không có biến hóa được, chỉ là không biết kinh thành có phải cảnh còn người mất không thôi."

Sầm lão: "Đúng cũng được, không cũng chẳng sao, bà ta hôm nay đến không phải vì chuyện này, ngày mai bà cùng ta đến bái phỏng sư huynh."

"Được."

Xe ngựa vào đường nhỏ, dừng ở trước cửa so sánh với nhà bình thường không khác là bao. Trong đường nhỏ, phố Thu Uyển giao với con đường nhỏ này là nơi quan lớn kinh thành ở. Nhi tử Sầm lão là tiến sĩ kinh sư Quốc Tử Giám, là người phụ trách khoa khỏa của Quốc Tử Giám, lục phẩm. Bây giờ kinh sư Quốc Tự Giám nội dung dạy học không có phân biệt rõ ràng, không giống Quốc Tử Giám thời Minh Thanh phân bảy ngành học, mỗi ngành đều có người giảng dạy riêng. Quốc Tử Giám thời Yến Quốc chỉ có thể xem là giai đoạn mới bắt đầu, tuy rằng cơ cấu kinh sư không giống với cơ cấu của lão sư ở địa phương, nhưng quy mô và phát triển chỉ ở mức bước đầu mà thôi

Nhi tử và con rể Sầm lão đều nhậm chức ở Quốc Tử Giám. Nhi tử Sầm lão kế thừa phụ thân nghiên cứu văn chương, là một người giỏi về văn chương. Nhi Tử Sầm lão – Sầm Quyết Uyên nay đã ba mươi là tiến sĩ, so với bạn cùng trang lứa thì học thức uyên bác hơn. Nhi nữ Sầm lão gả cho chưởng vụ Quốc Tử Giám, chưởng vụ là chức quan đứng sau tế tửu ở Quốc Tử Giám, Thiệu Vân An nhớ trong lịch sử có ghi, chưởng vụ được gọi là tư nghiệp. Con rể Sầm lão cũng là tiến sĩ. Có thể nói, toàn gia Sầm lão đều là người làm trong ngành giáo dục

[Chức Tế tửu ở Trung Quốc xuất hiện từ thời nhà Hán, chỉ người có địa vị cao nhất trong Quốc Tử Giám, có chức trách phụng mệnh trông coi nhà Văn Miếu, rèn tập sĩ tử, phải chiếu theo chỉ truyền, hằng tháng theo đúng kỳ cho học trò tập làm văn, để gây dựng nhân tài, giúp việc thực dụng cho nước. Tế tửu với vai trò là người đứng đầu Quốc Tử Giám ngoài việc tổ chức dạy và học, còn phải tổ chức khảo hạch (kiểm tra) sự chuyên cần, tiến bộ của Giám sinh, chấm bài và báo cáo sang Bộ Lại để làm căn cứ bổ tuyển nhân tài theo quy định.

Chức Tư nghiệp ở Trung Quốc được đặt từ thời nhà Tùy năm Đại Nghiệp thứ 3 (603) làm nhiệm vụ nắm việc giáo pháp, chính lệnh ở Quốc Tử Giám. Phụ trách, quản lý việc giáo dục tại trường. Làm phó cho Tế tửu, giúp Tế tửu trong việc rèn tập sĩ tử]

Sầm lão xuống xe, gã sai vặt đi theo lập tức đi lên gõ cửa. Người gác cửa vừa mở cửa ra, vừa nghe cha mẹ chủ nhân đến, lập tức mở rộng cửa nghênh đón. Sầm Quyết Uyên vừa mới từ Quốc Tử Giám trở về, biết được cha mẹ tới, hắn vội vã đi ra đón. Nhìn thấy cha mẹ, hắn kinh hỉ đi đến: "Cha nương, các ngài sao không nói với nhi tử là hôm nay đến, nhi tử sẽ đi đón các ngài."

Nhìn thấy nhi tử Sầm phu nhân rất cao hứng, nói: "Cha con chưa có xác định ngày khởi hành, chờ khi xác định được thì nói với con cũng không kịp. An nhi và Thạch Tỉnh đã an bài tốt cho chuyến đi này rồi, cũng nói không cần con nhọc lòng, Thạch Tỉnh bao thuyền lớn cho chúng ta, cha nương dọc đường đi ăn ngon, ngủ ngon, một đường thưởng thức cảnh đẹp liền đến kinh thành."

Sầm Quyết Uyên nghe vậy rất là cảm động, dẫn cha mẹ vào nhà, hắn hỏi: "Cả nhà tiểu đệ khi nào vào kinh? Khi tiệc nhận thân ta làm đại ca cũng không có trở về, trong lòng thật sự là băn khoăn."

Sầm lão mở miệng: "An nhi và Thạch Tỉnh không ngại cái này. Chỉ Yên và Bích Hoa đâu?"

"Đã phái người đi gọi. Còn chưa nói với cha nương, Chỉ Yên có thai, mới vừa hai tháng, hôm qua mới biết được."

Sầm lão và Sầm phu nhân vừa nghe, tức khắc đại hỉ: "Chỉ Yên có thai?"

Sầm phu nhân vội vàng nói: "Vậy mau kêu nó nghỉ ngơi đi, bên ngoài lạnh, đừng để nó ra ngoài này."

"Cha, nương."

"Gia gia, nãi nãi,"

Đang nói, thê tử Sầm Quyết Uyên – Sầm Tiết thị và nữ nhi Sầm Bích Hoa ra tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro