Chương 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sầm Bích Hoa và thị nữ cùng nhau đỡ mẫu thân, Sầm phu nhân vội vàng tiến lên: "Con có thai đừng ra ngoài này. Quyết Uyên cũng thật là, sao lại sơ ý như thế."

Sầm Tiết thị cười nói: "Cha nương tới, con dâu sao có thể tránh trong phòng." Nói xong, nàng kéo qua nữ nhi, Sầm phu nhân giữ chặt tay cháu gái càng xem càng cao hứng. "Một năm không gặp, Bích Hoa xinh đẹp hơn. Vân An tiểu thúc con cho con là một cái túi rất xinh đẹp, nãi nãi đưa cho con."

Sầm Bích Hoa tò mò hỏi: "Là tiểu thúc mà gia gia, nãi nãi vừa mới nhận sao?"

"Gia gia, nãi nãi nhận hai người, còn một người gọi là Vương Thạch Tỉnh, ngày sau có gặp nhớ gọi Thạch Tỉnh tiểu thúc nha."

"Dạ con nhớ kỹ."

Sầm Tiết thị nhìn túi xách mẹ chồng cầm, hỏi: "Nương cái túi này cũng do Vân An tiếu thúc làm sao?"

Sầm phu nhân cười nói: "Đúng vậy. Y nói đây là túi xách cầm tay, kêu nương khi nào ra ngoài thì cầm theo đựng những vật vụn vặt đó mà. Chuyện nữ hồng này là mời người khác làm, nhưng hình dạng là do y thiết kế."

"Con dâu có thể nhìn chút không?"

"Con xem đi."

Sầm Tiết thị cầm lấy túi xách, Sầm Bích Hoa cũng nhìn qua. Sầm Bích Hoa đã mười hai tuổi, tiểu cô nương rất yêu những cái đẹp.

"Nãi nãi, cái túi xách này của ngài thật xinh đẹp."

"Vân An tiểu thúc con cũng làm cho con một cái thật xinh đẹp." Sầm phu nhận lấy túi cách mà thị nữ đưa, đây do Thiệu Vân An đặt biệt làm cho chất nữ chưa gặp mặt làm cái túi xách vỏ sò. Sầm Bích Hoa vừa thấy, lập tức cao hứng mà chạy tới ôm lấy.

"Nãi nãi, đây là Vân An tiểu thúc cho con sao?"

"Ừm."

Túi xách vỏ sò thông thường là da, nhưng thời đại này màu sắc thuộc da trên cơ bản đều là màu sắc nguyên sinh. Không có công nghệ nhuộm màu thuộc da, muốn làm màu gì đều có. Thiệu Vân An kêu đám người Chu thẩm dùng vải bố bao bên ngoài, sau đó khảm ngọc lên làm trang trí, y còn kêu Vương Thạch Tỉnh dùng lông thỏ để làm mặt túi xách màu trắng.

Cầm treenn tay túi xách vỏ sò, Sầm Bích Hoa rất là yêu thích không thôi. Sầm phu nhân cho bé mang lên, Sầm Bích Hoa ngẩng đầu cười nói: "Cảm ơn nãi nãi, con quá thích."

Sầm phu nhân: "Sau này có gặp Vân An tiểu thúc con phải cảm ơn y nha."

"Dạ"

Sầm phu nhân lấy từ tay thị nữ một cái túi xách khác, đưa cho con dâu: "Đây là An nhi làm cho con, giống với ta là túi xách tay cầm."

"Cảm ơn nương, cũng cảm ơn tiểu thúc."

Sầm Tiết thị nhận lấy túi, giống như Sầm phu nhân là làm bằng vải bố, tố nhã hồ sen ánh trăng. Hoa sen, ánh trăng đều dùng tơ vàng thêu.

Sầm phu nhân nói: "An nhi và Thạch Tỉnh mở cửa hàng túi xách, hai cái túi này là kiểu dáng độc nhất. Đây là nhãn hiệu cửa hàng." Sầm phu nhân chỉ vào nhãn hiệu 'Vân Long' trên túi xách.

Sầm Tiết thị nhìn nhãn hiệu này có chút quen mắt, lại nghe túi xách của mình là độc nhất, Sầm Tiết thị và Sầm Bích Hoa càng thêm cao hứng. Đối với nữ nhân mà nói, túi nhưng trị bách bệnh, đặt ở cổ đại cũng không sai. Thiệu Vân An là người hiện đại, y không dùng túi xách, nhưng bên người mẫu thân đại nhân và tẩu tử đều phải có túi xách, tuyệt đối là 'túi trị bách bệnh', bán được rất phát đạt, nên thiết kế đối với thời đại này mà nói là độc đáo mới mẻ.

Túi xách chỉ là lễ vật thứ nhất Thiệu Vân An đưa ra, y còn đưa cho tẩu tử, đại tỷ, cháu gái mỗi người một bộ trang sức phỉ thúy. Tẩu tử và đại tỷ mỗi người một bộ vòng tay ngọc lan tử, tiểu chất nữ Sầm Bích Hoa là một đôi khuyên tai lan tử. Muốn nói đến trang sức phỉ thúy, ngoại trừ Thiệu Vân An bán cho Tằng chưởng quầy bộ đậu cô-ve kia, thì là nữ quyến nhà Sầm lão mới có phúc khí có được trước.

Sầm Tiết thị và Sầm Bích Hoa càng thích, các nàng chưa bao giờ gặp qua loại trang sức ngọc thạch này. Sầm phu nhân nói: "Đây là đá phỉ thúy, là Thạch Tỉnh khi đánh giặc trong lúc vô tình có được nguyên thạch phỉ thúy. Số lượng vốn dĩ rất ít, nghe nói loại đá phỉ thúy này Đại Yến Quốc chúng ta vẫn còn chưa có đâu. Vân An và Thạch Tỉnh cho các con chính là đại lễ, sau này gặp cả nhà bọn họ, các con nên đối đãi như thân đệ."

Sầm Quyết Uyên vừa nghe lập tức nói: "Này quá quý trọng, không thể nhận."

Sầm Bích Hoa lập tức che lỗ tai mình, bé đã mang lên rồi. Sầm lão mở miệng: "Vân An và Thạch Tỉnh nghĩ các con như người nhà mới đưa ra lễ quý trọng như vậy, nhận đi. Sau này Thanh nhi đến kinh thành học, các con hãy xem như hài tử của mình mà yêu thương là được."

Là tôn tử của mình, Sầm lão khẳng định muốn đưa Vương Thanh đến Quốc Tử Giám đọc sách. Sầm Quyết Uyên lập tức hỏi: "Vân An và Thạch Tỉnh khi nào mang bọn nhỏ tới kinh thành?"

Sầm lão nói: "Hai người họ hiện tại bận không thể phân thân, Thanh nhi lại muốn đọc sách. Vi phụ nghĩ sang năm ăn tết chúng ta cùng nhau đi kinh thành, khi đó Chỉ Yên cũng sinh rồi, cả nhà chúng ta cùng nhau đón năm mới, các con có thể gặp mặt cả nhà tiểu đệ."

Sầm Quyết Uyên vừa nghe đại hỉ: "Vậy không thể tốt hơn. Tiệc nhận thân con làm đại ca mà chưa trở về, thật sự là băn khoăn."

Sầm Tiết thị lập tức nói: "Cả nhà tiểu thúc có thể tới là không thể tốt hơn. Con và Quyết Uyên đặc biệt cảm kích cả nhà tiểu thúc chiếu cố tốt cha nương."

Sầm lão ha hả cười, hai nhi tử này, ông nhận rất hài lòng nha.

Khuyên tai phỉ thúy xinh đẹp không cần trả trở lại, Sầm Bích Hoa cao hứng cực kỳ, còn có túi xách đẹp. Ngày mai bé sẽ đi tìm tiểu tỷ muội mình, bọn họ khẳng định sẽ đặc biệt hâm mộ mình cho coi.

Ngoại trừ lễ vật quý trọng, mỹ thực của Vương trạch tất nhiên không thể thiếu. Thiệu Vân An chuẩn bị vài bình cố nguyên cao, có đưa cho người trong nhà ăn, còn có để Sầm lão đưa cho Ông lão. Khi Sầm lão mang đồ vật từ cái lấy ra, hai phu thê Sầm Quyết Uyên vui sướng lại rất áy náy. Nhìn lễ vật hai vị tân tiểu đệ đưa, bọn họ không chỉ tiệc nhận thân chưa về, cũng chưa chuẩn bị lễ vật cho hai vị tiểu đệ nữa. Sầm Quyết Uyên càng hạ quyết tâm năm nay phải để cả nhà tiểu đệ tới kinh thành một chuyến.

"Cha, đây là, cố nguyên cao?" Sầm Tiết thị cầm lấy một vại cố nguyên cao hỏi.

Sầm lão nói: "Ừm. Vân An tiểu đệ con để vi phụ mang cho con và Quyết Uyên ăn, nhưng con đang mang thai, sợ là không thể ăn, trong này có rượu gạo."

Sầm Bích Hoa tò mò hỏi: "Gia gia, con có thể ăn không?"

"Con còn nhỏ, cái này quá bổ, Vân An tiểu thúc con có làm điểm tâm cho con đó, con đi tìm xem hộp nào là hộp điểm tâm đi."

"Dạ con đi tìm."

Sầm Bích Hoa vui vẻ đi tìm điểm tâm.

Sầm Tiết thị nói tiếp: "Con dâu nghe nói trong cung các quý nhân đều ăn món ăn gọi là 'cố nguyên cao' là món ăn cao cấp dùng dưỡng thân. Không biết là từ nơi nào đưa đến, còn nói ngự y trong cung đều làm không được. Hoàng Thượng và Quân Hậu ăn đặc biệt thích. Có người nói là cửa hàng mới khai trương Vân Long có bán, nhưng kết quả không có, còn có người tới hỏi qua con cũng không biết."

Nói xong, Sầm Tiết thị liền sửng sốt, Vân Long? Nàng nhìn về túi xách trên tay mình, sau đó lại ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cha mẹ chồng. Sầm Quyết Uyên cũng thu hồi tươi cười trên mặt, kinh ngạc mà nhìn phụ thân, Sầm lão lên tiếng hỏi: "Bích Hoa, tìm được điểm tâm chưa con?"

Sầm Tiết thị giật mình, nhìn trượng phu, không hỏi. Sầm Bích Hoa ôm đến một cái hộp lớn nói: "Dạ chưa thấy, con nhìn xem không biết có phải cái này không?."

Mở ra hộp, Sầm Bích Hoa lập tức kinh hô lên: "Oa! Đây là điểm tâm sao?!"

Sầm Quyết Uyên và Sầm Tiết thị vừa thấy, hai người cũng giật mình: "Đây là điểm tâm?"

Sầm lão vừa thấy, nói: "Bích Hoa tìm đúng rồi, đây là Vân An tiểu thúc làm điểm tâm cho con đó. Còn có nữa, con tìm tiếp đi."

Chưa bao giờ gặp qua điểm tâm như thế, Sầm Bích Hoa nói: "Cái khác lát nữa con sẽ tìm." Nàng nhìn mẫu thân: "Nương, con có thể ăn một cái không?" Đã là rất gấp không chờ nổi.

Sầm phu nhân lập tức nói: "Sao không thể. Đây là làm cho con mà, nhanh ăn đi."

Sầm Bích Hoa nâng tay do dự, điểm tâm này quá đẹp. Cuối cùng, bé cầm lấy một khối màu xanh lục nhìn nãi nãi: "Nãi nãi, nương con có thể ăn không?"

"Có thể. Đây là làm từ gạo nếp"

Sầm Bích Hoa lập tức đút cho mẫu thân. Sầm Tiết thị vui mừng nhận lấy, cắn một ngụm: "Thật đúng là làm từ gạo nếp, trong này là cái gì?"

Sầm phu nhân nhìn: "Hẳn là đậu xanh. Vân An làm điểm tâm thường thích để vài loại nhân vào."

"Gia gia, cái này cho ngài."

"Con ăn đi, gia gia thường xuyên ăn rồi."

Sầm phu nhân: "Không cần đưa nãi nãi, con ăn nhiều một chút."

"Cha ơi, cái này cho ngài."

Sầm Quyết Uyên cười nhận lấy khối màu trắng. Cháu gái/ nữ nhi hiếu thuận như vậy, mọi người đều vui mừng.

Sầm Tiết thị nói: "Đừng ăn hết, chừa cho đệ đệ con nữa."

Sầm phu nhân nói: "Thư Thần có phần."

Sầm Quyết Uyên lập tức nói: "Con sẽ phái người đi nói cho muội muội và muội phu biết cha nương tới."

Sầm lão: "Được."

Có hài tử ở đây, Sầm lão không muốn nói Vân An có liên hệ gì với người trong cung. Chờ khi Sầm Bích Hoa ôm hộp điểm tâm vui vẻ rời đi, vẫy lui hạ nhân, Sầm lão mới nói: "Hoàng Thượng và Quân hậu ăn cố nguyên cao chính là do Vân An làm. Trà Long Tĩnh và dương nãi tử tửu mà kinh thành thiên kim khó cầu các con biết chứ?"

Sầm Quyết Uyên và Sầm Tiết thị đều gật đầu.

Sầm lão nhìn hai bình sứ bạch ngọc đặt lên nói: "Đây là trà Long Tĩnh thượng đẳng." Lại nhìn về hai bình màu đen khác: "Còn đó là dương nãi tử tửu." Tiếp theo nhìn hộp bằng trúc: "Đó là bốn mươi đóa tơ vàng hoàng cúc, đều xuất phát từ Vân An và Thạch Tỉnh."

"Hả?" Sầm Quyết Uyên hít một hơi.

Sầm Tiết thị ngây ngẩn cả người: "Đây, đây đều do hai vị tiểu thúc làm?"

Sầm Quyết Uyên: "Bọn họ cùng Quân......" Ý thức được không ổn, lập tức ngậm miệng.

Sầm lão nói: "Hai vị tiểu đệ này so với các con nghĩ lợi hại hơn nhiều. Chuyện bọn họ vi phụ hiện tại không tiện nhiều lời, ngày sau các con sẽ biết. Các con cũng đừng hỏi nhiều. Ta mang đến trà và rượu, Quyết Uyên con lấy một phần đưa cho nhạc phụ con đi, nếu ông ấy hỏi, thì con nói là do vi phụ mang đến, còn chuyện khác không cần nhiều lời. Chỉ Yên cũng chớ có nhiều lời."

"Cha yên tâm, con dâu sẽ không lắm miệng. Cảm ơn cha."

Sầm lão gật gật đầu, tiếp tục nói: "Còn phần khác phân cho nhà chồng Văn Y đi. Những thứ này các con hãy phân ra hai phần đi, các con một phần, Văn Y và Chiêu Khi một phần, còn lại mấy thứ kia là của vi phụ."

Sầm Quyết Uyên & Sầm Tiết thị: "Dạ."

Sầm lão và Sầm phu nhân một đường bôn ba, cũng mệt mỏi. Công đạo xong, Sầm lão và Sầm phu nhân đi nghỉ. Chờ khi Sầm Quyết Uyên trở về, đã thu thập thỏa đáng Sầm Tiết thị nhỏ giọng nói: "Cha nương nhận hai vị tiểu thúc này tựa hồ rất có bản lĩnh, bọn họ thân phận ra sao, sao có thể quen biết với người trong cung?"

Sầm Quyết Uyên nói: "Ta cũng không biết, cha không có nói với ta. Cha không nói sợ là có kiêng kị, nàng cũng đừng hỏi. Cố nguyên cao này cha nói nàng không thể ăn, vậy đưa cho nương nàng đi, bà thân mình không khỏe không phải vẫn luôn suy yếu sao?"

Sầm Tiết thị cao hứng: "Cảm ơn phu quân."

"Nàng ta là phu thê, cần gì cảm ơn. Cha lấy ra tới mười bình, ta và Văn y hai nhà năm bình, nàng lấy ba bình đi."

"Ba bình? Quá nhiều sao?"

Đây là đồ ăn mà Hoàng Thượng và Quân Hậu mới có thể ăn, Sầm Tiết thị không nghĩ sẽ mang cho nhà mình nhiều như vậy. Sầm Quyết Uyên nói: "Nàng và Bích Hoa đều không thể ăn, cha cũng nói thứ này một ngày hai muỗng là đủ, một mình ta sao ăn nhiều như vậy, thời gian lâu sẽ hư. Nhạc phụ và nhạc mẫu đều có thể ăn."

Sầm Tiết thị cười: "Cảm ơn phu quân, ta ngày mai sẽ tự mình mang về nhà một chuyến, thứ này sẽ làm người ta để ý, ta phải cùng cha nương nói một tiếng, để bọn họ không lộ ra ngoài."

"Ngày mai ta cùng nàng đi, cha nương mang đồ vật đến cũng mang qua một ít đi. Cha nương nói đây là ý của hai vị tiểu đệ, nên mới chuẩn bị nhiều như vậy. Nàng đang mang thai ta sao có thể để nàng đi một mình về. Ngày mai nàng chờ ta làm việc xong sẽ cùng nhau đi."

Sầm Tiết thị sao có thể không thích, gật đầu nói được.

Sầm lão và Sầm phu nhân mang đến nhiều lễ vật như vậy, nhi tử con dâu và cháu gái đều cao hứng, liền cảm thấy hai người đệ đệ chưa gặp mặt kia thật hào phóng lại cẩn thận, cũng rất biết làm người. Đó là chưa gặp mặt, mà đã đối với bọn họ tốt như vậy. Bên này, Khang Thụy đi vào nhà nhạc phụ, có vui có buồn. Vui chính là Khang Thụy từ khi rời khỏi kinh thành thì sau bảy năm rất hiếm khi về, vốn dĩ thất vọng đối với triều đình, sau đó lại vì thê tử mất nên không muốn trở lại nơi thương tâm này nữa. Bây giờ Khang Thụy một lần nữa vào kinh, đều vì Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh.

Khang Thụy đến, nhạc phụ hắn là Tả Vực nhiệt tình hoan nghênh. Tả Vực là kinh sư ngự sử, là võ tướng, chỉ có hai nữ nhi như hoa như ngọc. Tả Vực tự thấy mình là hán tử thô kệch, cho nên khi lựa chọn con rể đặc biệt chọn văn nhân. Khi còn trẻ Khang Thụy tuấn tú lịch sự, đầy bụng kinh luân, bản nhân là tiến sĩ giáo chưởng trong Quốc Tử Giám. Phụ thân hắn là ngự sát chưởng tư, tam phẩm, phụ trách giám sát quan viên đức hạnh, nhưng có người cáo ngự trạng, cáo ngự sát tư. Chức vị này đặc biệt đắc tội với nhiều người. Cả nhà Khang Thụy cũng chính vì vậy mà bị người hãm hại, lại gặp hoàng đế ngu ngốc, nên cả nhà có kẻ chết có kẻ ly tán, chỉ hắn còn sống.

Trưởng nữ Tả Vực như ông mong muốn gả cho người có học thức là Khang Thụy, thứ nữ thì yêu cấp dưới của ông, không lay chuyển được nữ nhi mình. Trưởng nữ vẫn luôn chưa có thai, Khang Thụy đối với nữ nhi một lòng yêu quý, sau khi ái nữ chết bệnh, Khang Thụy cũng không tái giá, Tả Vực rất thích đứa con rể này, cũng cảm thấy áy náy.

Lần này Khang Thụy không chỉ về mà còn mang theo rất nhiều lễ vật, trong đó thậm chí còn có kinh thành thiên kim khó cầu trà Long Tĩnh thượng đẳng và dương nãi tử tửa cùng với một trăm lượng bạc căn bản còn không mua được một đóa – tơ vàng hoàng cúc. Tả Vực phản ứng đầu tiên là con rể tốt của ông có phải tham ô không, hắn làm ở học đường, sao mua nổi những thứ này.

Cha vợ con rể hai người ở thư phòng, Tả Vực lo lắng hỏi: "Khang Thụy, con từ đâu có nhiều bạc như vậy để mua những thứu này? Con có phải gặp chuyện gì hay không? Có chuyện gì thì con hãy nói cho vi phụ nghe, hiện tại không phải năm đó, có chuyện gì vi phụ đều có thể giúp con đảm đương."

Khang Thụy thực cảm động nhạc phụ đối với hắn tốt như vậy, không ngại hắn đã lâu không đến kinh thành thăm nhạc phụ. Khang Thụy nói: "Cha đừng lo lắng, con chỉ làm việc trong học đường, sao có nhiều bạc như vậy được, đây không phải là do con mua, là sư đệ cho con đó."

"Sư đệ con?" Con cái nhà ai mà phá sản như vậy?

Nhìn ra suy nghĩ trong lòng nhạc phụ, Khang Thụy cười, nói: "Trà và rượu ở kinh thành từ nơi nào tới, trà và rượu này chính là từ đó đến. Chỉ là bây giờ số lượng hữu hạn, con chỉ có thể có chừng này thôi. Cha nếu thích sau này con đem cho ngài nhiều chút, đồ vật nhà mình không cần tốn tiền."

Đồ vật nhà mình...... Tả Vực giật mình, hít khí chỉ vào Khang Thụy liền kêu: "Con nói là, cái này cái này......"

Khang Thụy gật đầu: "Đúng như cha suy nghĩ. Hai phu phu kia là sư đệ con, cũng là nghĩa tử ân sư, ta là sư huynh muốn chút trà rượu của bọn họ mặt mũi này phải có."

Tả Vực ngẩn người, tiếp theo liền đại hỉ: "Mấy thứ này đều từ tay sư đệ con sao?!"

"Đúng vậy."

Tả Vực hơi há mồm, không biết nên nói cái gì. Khang Thụy thở phào, nói: "Trong nhà gặp nạn, Nhược Nhược bệnh chết, trong lòng con không có chí lớn, nếu không có ân sư muốn ta giúp ông quản học đường, con hiện tại chỉ sợ không biết ở nơi nào đần độn qua ngày. Trước đó vài ngày, con đột nhiên tỉnh ngộ. Con có lẽ làm không được chuyện kinh thiên động địa gì, nhưng không thể nản lòng như vậy, Nhược Nhược nếu biết, sao không an tâm."

Tả Vực bình tĩnh lại, thở dài.

"Khang Thụy, trong lòng vi phụ sớm coi con như nhi tử thân sinh. Nhược Nhược mất đã ba năm rồi, bên cạnh con cũng nên có người chăm sóc. Con hãy nên tái giá đi. Là nam hay nữ không sao, vi phụ không đành lòng nhìn con cô đơn như vậy." Nói tới đây, Tả Vực cũng nghĩ đến nữ nhi mình, vành mắt liền đỏ. Trong lòng Khang Thụy cũng không chịu nổi, hắn rất yêu thương phu nhân mình, hắn làm sao có mệnh tốt có thể gặp được một nửa tâm đầy ý hợp cùng mình sống trọn đời đâu.

"Cha, chuyện này nói sao đi, lúc này tâm con sáng như gương, muốn là chút việc, không có tâm tư suy nghĩ chuyện này, sau này nếu gặp được người có duyên, con sẽ tái giá."

Tả Vực nhìn Khang Thụy trong chốc lát, gật gật đầu: "Con có thể nghĩ như vậy thì tốt." Nói xong, ông lại thở dài.

Khang Thụy thấy thế, hỏi: "Cha, trong nhà xảy ra chuyện gì?"

Tả Vực lại thở dài: "Là Kình Thiên. Năm trước thân thể hắn liều suy yếu, hiện tại đã bệnh đến nổi không xuống giường nổi, mỗi ngày đều đau bụng khó chịu. Tìm rất nhiều đại phu xem bệnh, đều nghe nhiều lý do thoái thác, không thấy hiệu quả. Muội muội con hiện tại cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cháu ta cũng không có tâm đọc sách. Haiz!"

Khang Thụy ngạc nhiên: "Kình Thiên năm trước bị bệnh, sao ngài không nói cho con biết?"

Tả Vực nói: "Nói cho con nghe chỉ thêm phiền não thôi." Lập tức, ông liền lên tinh thần nói: "Con hiếm khi vào kinh thành, không nói chuyện này nữa. Lần này con vào kinh là có chuyện quan trọng gì?"

Khang Thụy nói: "Là có một số việc, nhưng không phải chuyện quan trọng. Con muốn đến kinh thành thăm ngài. Sauk hi rời khỏi kinh thành, bạn cũ cũng thỉnh thoảng mời con vào kinh, lần này có thể tụ họp với bọn họ. Ân sư hiện giờ giao học đường cho con, ông rảnh rỗi không có việc gì, tìm Ông lão ôn chuyện, con cùng ông vào kinh. Cha, trà rượu việc này thỉnh ngài tạm thời bảo mật, việc này liên lụy rất lớn, phu phu sư đệ hiện giờ vẫn chỉ là dân thường, trong cung không muốn có nhiều người chú ý đến hai người họ."

Tả Vực nghe vậy lập tức gật đầu nói: "Vi phụ sẽ im lặng không nhắc tới, người khác hỏi, ta nói là do bằng hữu tặng."

"Cảm ơn cha thông cảm."

Muội phu bị bệnh, hơn nữa bị bệnh đã lâu, Khang Thụy liền đề nghị đưa cố nguyên cao mà hắn đưa cho nhạc phụ để muội phu ăn. Hắn không biết cố nguyên cao có hữu hiệu hay không, nhưng tóm lại không có xấu, còn nữa, cố nguyên cao hiện tại cũng là lấy tiền cũng mua không được. Chờ khi trở về, hắn kêu Thiệu Vân An làm thêm đưa cho nhạc phụ một ít là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro