Chương 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nữ nhi và con rể Sầm lão nhận được tin bọn họ đã vào kinh, đêm đó liền mang theo nhi tử lại đây. Cả nhà đều nhận được lễ vật của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, đặc biệt là nữ nhi Sầm lão – Sầm Văn Y, một bộ vòng tay phỉ thúy lan tử, túi xách cầm tay, còn có kinh thành dù ra giá cao cỡ nào cũng không có người bán – cố nguyên cao, Sầm Văn Y và phu quân Lạc Triển Thư hai người cũng rất là hổ thẹn. Nghĩa tử cha nương nhận đưa bọn họ hậu lễ như vậy, bọn họ lại không có cái gì để đưa qua. Lạc Triển Thư lập tức muốn đưa một phần lễ vật nhờ nhạc phụ nhạc mẫu khi trở về mang cho cả nhà tiểu đệ. Có thể nói, đại lễ Thiệu Vân An đưa đã thuận lợi lấy lòng hai nhà huynh tỷ, xây dựng mối quan hệ tốt đẹp của cả nhà bọn họ và huynh tỷ bên này.

Nhi tử và nữ nhi Sầm lão chỉ nghĩ hai vị lão nhân nhàn rỗi mới đến kinh thành thăm con cháu thôi, không hề biết Sầm lão có chuyện quan trọng. Những tuyệt thế thư tịch đó, Sầm lão không tiết lộ cho nhi tử và nữ nhi biết. Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày hôm sau Sầm lão đã dậy. Viện cớ muốn đi bái phỏng sư huynh, Sầm lão mang theo lễ vật mà Thiệu Vân An đưa, cùng phu nhân đi nhà sư huynh.

Ông lão khi tân hoàng đăng cơ thì rời khỏi triều đình, ông tuy phụng mệnh chưởng quản kinh sư Quốc Tử Giám, nhưng bản thân lại không đảm nhiệm chức vụ gì ở Quốc Tử Giám cả, chỉ lấy thân phận đế sư tọa trấn Quốc Tử Giám, thực tế phụ trách công việc ở Quốc Tử Giám là tế tửu và những chức vị khác. Ông lão mỗi ngày sẽ đi Quốc Tử Giám một vòng, không có việc gì thì một canh giờ sau ông sẽ hồi phủ, nếu có việc thì thời gian khó nói. Biết sư huynh có thói quen này, Sầm lão mới đến sớm trước khi sư huynh đi Quốc Tử Giám.

Sầm lão đến là lúc Ông lão vừa mới ăn sáng xong. Không phải Ông lão dậy muộn, mà là Ông lão có thói quen dậy sớm sau đó sẽ đánh một bộ quyền pháp, rồi đọc một danh gia tác phẩm hay, sau đó mới ăn sáng. Cơm sáng xưa nay đơn giản, cháo trắng, rau xào và màn thầu.

Biết được sư đệ tới, Ông lão lập tức kêu hạ nhân đưa sư đệ tới chính sảnh, lại kêu người đi thỉnh phu nhân cùng ông đón khách. Đi vào chính sảnh, Ông lão kinh hỉ cực kỳ: "Nguyệt Bạch, đệ muội, các đệ vào kinh khi nào vậy? Sao không nói trước cho sư huynh, ta sẽ phái người đi đón các đệ."

"Sư huynh, tẩu tử." Sầm phu nhân hành lễ, cùng Ông lão đi vào Ông phu nhân đi đến trước mặt Sầm phu nhân, cao hứng mà đỡ lấy bà: "Các đệ đến rồi. Viết thư thúc giục các đệ bao nhiêu lần, các đệ đều không chịu tới. Lần này tới kinh thành, phải ở lâu hơn nha."

Sầm phu nhân chỉ cười không nói, Sầm lão nói: "Nhi tử, nữ nhi ta đều ở kinh thành, sao lại có thể để sư huynh đi đón chúng ta. Lúc trước ta chưa định được ngày khởi hàng, đến lúc định rồi thì không kịp báo cho sư huynh biết, đây là sư đệ không phải. Cho nên sư đệ hôm nay mang theo lễ bồi tội mong rằng sư huynh và tẩu tử không trách."

"Ha ha ha." Ông lão cười nói, "Là đệ đưa lễ bồi tội cho ta, hay là vãn bối nhờ đệ đưa đến 'hiếu kính' vậy?"

Sầm lão cũng cười, không kiêng dè nói: "Vậy sư huynh coi như sư đệ ta mượn hoa kính phật đi."

"Ha ha ha."

Ông lão cũng không phải là lần đầu tiên thu được lễ vật từ thôn Tú Thủy. Lần gần nhất, An Nhàn hồi kinh, Thiệu Vân An có nhờ đưa lễ vật cho Ông lão, lần này Sầm lão tới kinh, Thiệu Vân An lại đưa không ít đồ vật cho Ông lão, có cố nguyên cao, có rau dưa, có điểm tâm, bánh ngọt độc đáo. Mà làm Ông lão đại hỉ nhất chính là Sầm lão đưa cho ông trà và một nhỏ dương nãi tử tửu. Trà và rượu của Ông lão đã sớm dùng hết rồi, đã thèm lâu lắm rồi.

Túi xách tay cầm cho Ông phu nhân cũng không thể thiếu, còn có một bộ vòng tay phỉ thúy lan tử. Cái khác không nói, chỉ bộ phỉ thúy này đã quá quý trọng. Lấy thân phận Ông lão, ông sao lại không biết giá trị của đá phỉ thúy này. Ông lão nói thẳng không thể nhận, Ông phu nhân thích thì có thích đó, nhưng phu quân nói như vậy, bà cũng không thể nhận.

Sầm lão nói: "Tẩu tử nhận lấy không sao, Thạch Tỉnh có một khối nguyên thạch, tuy nói không lớn, nhưng làm trang sức vẫn dư dả. Thứ nhất là muốn hiếu kính trưởng bối, thứ hai mà muốn làm tuyên truyền."

Ông phu nhân: "Tuyên truyền?"

Ông lão đến: "Thạch Tỉnh và An nhi cùng An đại nhân muốn làm sinh ý mới. An nhi nói trang sức phỉ thúy nhất định phải mang lên người, để phu nhân, các tiểu thư trong kinh thành đều có thể nhìn đến, sau này y sẽ buôn bán tốt hơn."

Ông lão lập tức hiểu ra ngụ ý bên trong. Hướng đi ở kinh thành ông biết rõ. Ông biết Quân Hậu đã bí mật xây nhà bán đấu giá, còn biết Quân Hậu gần đây đang quan tâm cửa hàng tráng sức. Thiệu Vân An lại kêu nữ quyến mang lên trang sức phỉ thúy, ông gật gật đầu: "Nếu có hữu dụng, vậy phu nhân nhận lấy đi. Ngày sau nhận nhiều bái thiếp của vài vị phu nhân."

Ông phu nhân vuốt ve vòng tay bảo bối, cười hớn hở: "An nhi và Thạch Tỉnh hai đứa nhỏ này ta tuy chưa thấy qua, nhưng nhất định là hài tử hiểu chuyện lại hiếu thuận, mỗi lần có người từ chỗ bọn họ trở về, đều mang cho chúng ta lễ vật. Nguyệt Bạch, Sương Ngâm, các đệ nha thực sự có phúc khí, nhận được hài tử ngoan như vậy."

Sầm lão vuốt râu cười, Sầm phu nhân cũng cười hạnh phúc, Ông lão nhìn có chút buồn đến hoảng, hướng Sầm lão nói: "Đệ thật là hảo mệnh nha."

Lời trách móc đó làm Sầm lão càng cười to, ngay cả Ông phu nhân cũng cười.

Ông lão nhìn phu nhân liếc mắt một cái, Ông phu nhân ngừng cười, hướng Sầm phu nhân nói: "Sương Ngâm, sư huynh đệ bọn họ ba năm không gặp, để bọn họ nói chuyện đi, muội cùng ta nhìn xem Vân An và Thạch Tỉnh tặng đồ ăn mới gì nha, ta kêu phòng bếp làm nóng lại."

"Được."

Hai vị phu nhân rất có nhãn lực nhường chỗ lại để phu quân nói chính sự. Ông phu nhân gọi người tới đem lễ vật mà Sầm lão mang đến dọn đi, hai vị phu nhân cũng đi theo.

Không có người ngoài, Sầm lão đem rương trúc nãy giờ ông vẫn ôm trong lòng lên, nói: "Sư huynh, tìm nơi yên tĩnh nói chuyện."

Ông lão đứng dậy: "Đi thư phòng ta đi, kêu người đến mang giúp đệ."

"Không cần, ta tự ôm được."

Ông lão thấy Sầm lão kiên trì, cũng không miễn cưỡng, đối với vật trong rương rất tò mò.

Hai người đi vào thư phòng Ông lão, Sầm lão đem rương trúc đặt trên bàn, mở ra. Bên trong có một hộp bọc vải bố. Sầm lão lấy ra đặt một bên, sau đó nói: "Sư huynh, huynh nhìn xem đây là cái gì."

Ông lão đến gần vừa nhìn, đôi mắt tức khắc trừng lớn. Trong rương là văn thư, trên cùng là một quyển sách có bìa viết hai chữ 《 Mạnh Tử 》. Thói quen nghề nghiệp làm Ông lão lập tức ý thức được đây là chuyện trọng đại, ông duỗi tay cầm lấy quyển sách kia.

Sầm phu nhân và Ông phu nhân ở đại sảnh tiểu viện nói chuyện. Ông phu nhân pha trà tơ vàng hoàng cúc mà Sầm lão mang đến, trên bàn còn bày điểm tâm mà Thiệu Vân An tự tay làm, rất thích ý. Ông phu nhân nói: "Đều nói người tốt có hảo báo, các muội là gặp được hảo báo."

Sầm phu nhân cười nói: "Vân An và Thạch Tỉnh hai đứa nhỏ này xác thật là ngoài dự đoán mọi người, đặc biệt là Vân An, đầu y không biết như thế nào có nhiều ý tưởng như vậy. Lại nói ta cùng Nguyệt Bạch phải cảm tạ Khang Ninh đó. Chúng ta đều nhờ phúc Khang Ninh nha. Vân An và Thạch Tỉnh trước nhận Khang Ninh làm đại ca, sau đó mới quen biết ta và Nguyệt Bạch, cũng mới có thể làm nghĩa tử chúng ta."

Ông phu nhân vui mừng nói: "Hiện tại Khang Ninh xem như được Hoàng Thượng trọng dụng, Khang Thần đã trở thành nội quan, được Quân Hậu thưởng thức, ông trời cuối cùng cũng có mắt." Tiếp theo, bà cười nhạo nói: "Phủ An Quốc Công bên kia hiện tại sợ là gấp đến độ muốn nhảy sông rồi, Võ Vương thị và Võ Liễu thị kia đi tìm Khang Thần trở về, kết quả mặt Khang Thần cũng chưa thấy, hiện tại toàn bộ kinh thành đều đang chê cười phủ An Quốc Công. Muốn ta nói, cái này gọi là đáng đời!"

Sầm phu nhân dùng lụa khăn che miệng cười, sau đó nói: "Về sau sẽ làm bọn họ hối hận nhiều hơn. Hi nhi hồi phục rồi."

Ông phu nhân sửng sốt, kêu to: "Hi nhi khỏe rồi?!"

Sầm phu nhân nói: "Còn chưa khỏe hoàn toàn, nhưng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp. Ngày chúng ta khởi hành, An nhi nói cho Nguyệt Bạch là Hi nhi biết tự mặc quần áo và mang giày rồi, đối với sự tình bên ngoài bắt đầu có phản ứng. Có một lần Ni Tử, chính là nữ nhi của Vân An và Thạch Tỉnh khóc, Hi nhi còn biết dỗ bé nữa đó."

Ông phu nhân đại hỉ, chắp tay trước ngực đối với ông trời liền nói: "Bồ Tát phù hộ, thật là Bồ Tát phù hộ." Buông tay "Khang thần ra kinh, chờ y trở về nếu biết được, sợ là cao hứng điên rồi."

"Còn không phải sao. Nói không chừng chúng ta lần này trở về Hi nhi đã khôi phục hoàn toàn. Hi nhi cũng không phải ngốc tử, nhóc nha thông minh lắm đó. Bất kể là chơi cái gì, chúng ta đều chơi không lại nhóc đâu."

Ông phu nhân cao hứng, nghĩ đến Khang Thần đáng thương bây giờ chân chính khổ tận cam lai, bà không cầm được khóe mắt ướt.

"Phu nhân."

Ông phu nhân lập tức khống chế cảm xúc: "Vào đi."

Ma ma của Ông phu nhân đi đến: "Phu nhân, lão gia phái người truyền lời, cơm trưa lão gia dùng ở thư phòng cùng Sầm lão gia, nói hai vị phu nhân đừng chờ bọn họ."

"Đã biết. Hai người chúng ta cũng ở trong phòng dùng cơm."

"Dạ."

Ma ma đi ra ngoài, Ông phu nhân nói: "Hai sư huynh đệ bọn họ sợ là có nhiều chuyện để nói, mặc kệ bọn họ."

Sầm phu nhân gật gật đầu.

Lúc chạng vạng, Sầm phu nhân một mình trở lại phủ nhi tử, vì Sầm lão muốn lưu lại phủ Ông lão mấy ngày. Sầm phu nhân trở về thu thập chút quần áo, bà cũng muốn cùng Ông phu nhân trụ mấy ngày.

Vĩnh Minh Đế đang ở Cảnh U cung ăn cơm cùng Quân Hậu. Quân Hậu Đại Tề Du sắc mặt tái nhợt, Vĩnh Minh Đế biết y đang miễn cưỡng. Quân Hậu đã nhiều ngày thân mình không được tốt, bụng rất lâu không đau nay đã đau lại, cơm cũng ăn không được bao nhiêu. Vĩnh Minh Đế thiếu chút nữa ra một tờ thánh chỉ lệnh Thiệu Vân An vào kinh nấu cơm cho Quân Hậu, nhưng bị Quân Hậu khuyên can nên thôi.

An công công vốn dĩ muốn vào cung hầu hạ, nhưng Quân Hậu kêu hắn an tâm làm việc. Những sinh ý đó liên quan đến kinh tế Đại Yến Quốc, chậm trễ không được. Thân mình y nhiều năm đã như vậy rồi, y đã thành thói quen.

Trác công công nhận được ánh mắt của một vị tiểu thái giám, hắn bước chân không tiếng động mà đi qua, thấp giọng hỏi: "Chuyện gì?"

"Đế sư cầu kiến, cùng đi còn có viện trưởng huyện học huyện Vĩnh Tu Sầm Nguyệt Bạch."

Trác công công vừa nghe, lập tức xoay người đi đến trước mặt Vĩnh Minh Đế, nói: "Hoàng Thượng, lão đế sư cầu kiến, viện trưởng huyện học huyện Vĩnh Tu Sầm Nguyệt Bạch cũng đến."

Nếu nói Vĩnh Minh Đế trước kia không có ấn tượng đối với Sầm lão, nhưng bây giờ đã có ấn tượng không tồi. Hắn lập tức nói: "Mang đế sư và Sầm Nguyệt Bạch đến ngự thư phòng đi."

"Tuân chỉ."

Vĩnh Minh Đế cầm tay lạnh lẽo của Quân Hậu: "Trẫm đi ngự thư phòng, em muốn nằm một chút không?"

Đại Tề Du nỗ lực lên tinh thần nói: "Hoàng Thượng đừng lo cho thần, lão đế sư và Sầm Nguyệt Bạch đến nhất định là có chuyện quan trọng."

Vĩnh Minh Đế dùng sức nắm tay Quân Hậu, đứng lên.

"Hoàng Thượng khởi giá ——"

Vĩnh Minh Đế biểu tình trầm trọng đi, Đại Tề Du chậm rãi thu hồi tươi cười, một tay đè lên bụng đang đau. Không thể bỏ cuộc, không thể cứ như vậy mà bỏ cuộc được, y và hắn còn rất nhiều ngày muốn trải qua cùng nhau.

Hoàng Thượng đến ngự thư phòng, Sầm lão lập tức quỳ xuống: "Thảo dân Sầm Nguyệt Bạch khấu kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Mau miễn lễ, người tới, ban tòa."

Vốn dĩ Ông lão cao hứng cả ngày nay, nhìn biểu tình Hoàng Thượng thì bình tĩnh lại, lên tiếng hỏi: "Hoàng Thượng, xảy ra chuyện gì vậy?"

Vĩnh Minh Đế khó nén vẻ mặt phẫn nộ đi đến long ỷ ngồi xuống, cũng không kiêng dè nói: "Quân Hậu nhiều ngày nay đau bụng không hết, Thái Y Viện giống như lang băm vậy, nói cái gì mà dư độc vẫn chưa thanh trừ. Biết vậy sao không trừ dư độc đi? Trẫm thật muốn chém đầu bọn họ."

Ông lão và Sầm lão trên mặt đều cả kinh, Ông lão nói: "Chi bằng, dán hoàng bảng đi, mời danh y thiên hạ đến chuẩn trị cho Thiên Tuế."

Vĩnh Minh Đế trầm trọng nói: "Trẫm là sợ, hoàng bảng một khi dán, sẽ có người nhân dịp này làm loạn."

Ông lão và Sầm lão lập tức nghĩ tới. Đúng vậy. Quân Hậu là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của các thế gia. Chỉ cần có Quân Hậu, Hoàng Thượng sẽ không để ý những người khác, cũng không tuyển tú nạp phi, bọn họ sẽ không có cơ hội đưa nữ nhi nhà mình tiến cung, sinh hạ hoàng tử.

Sầm lão hỏi: "Hoàng Thượng, chẳng lẽ, cố nguyên cao kia vô dụng sao?"

Vĩnh Minh Đế rất khổ sở nói: "Trẫm cho rằng hữu dụng, nhưng hiện tại xem ra, lại vô dụng rồi. Trẫm dùng cố nguyên cao, lúc đầu không có gì đặc biệt, nhưng sau mấy tháng liên tục dùng, xác thật tinh thần nâng cao rất nhiều. Nhưng đối với Quân Hậu thì......" Vĩnh Minh Đế khổ sở làm sự kích động và vui sướng của Ông lão tan biến mất hơn phân nửa.

Hít một hơi thật sâu, Vĩnh Minh Đế hỏi: "Đế sư muộn như vậy tiến cung nhất định là có chuyện quan trọng?"

Ông lão sửa sang lại một chút tâm tình, khom người nói: "Hoàng Thượng, lão thần sở dĩ tiến cung lúc này, xác thật là có chuyện quan trọng muốn bẩm báo Hoàng Thượng."

Ông lão nhìn trái phải, ý bảo những thái giám hầu hạ bên người Vĩnh Minh Đế lui ra ngoài. Ông lão tự mình ôm rương trúc đặt lên ngự án Vĩnh Minh Đế.

"Hoàng Thượng thỉnh xem."

Vĩnh Minh Đế hồ nghi nhìn mắt Ông lão, mở ra rương trúc. Trong rương chính là văn thư, Vĩnh Minh Đế ngẩng đầu: "Sách?"

"Hoàng Thượng thỉnh nhìn kỹ."

Vĩnh Minh Đế lấy ra một quyển sách, càng nghi hoặc khó hiểu: "《 Luận ngữ 》?"

Vĩnh Minh Đế không giống như Ông lão bác học như vậy, chỉ nghĩ rằng đó là quyển sách hắn chưa từng thấy qua. Ông lão làm thủ thế mời Hoàng Thượng tiếp tục xem, Vĩnh Minh Đế cầm lấy sách mở ra trang thứ nhất.

"Tử rằng: 'Học mà......'" Vĩnh Minh Đế giương mắt, nghiêm túc vài phần. Hắn lại nhìn vào sách, nhìn kỹ nội dung của trang thứ nhất, hắn lại lần nữa giương mắt: "Đế sư, đây là sách gì? Sao còn có nội dung mà trẫm không biết."

Ông lão: "Hoàng Thượng hãy nhìn sách khác đi."

Vĩnh Minh Đế buông 《 Luận ngữ 》xuống , cầm lấy quyển phía dưới.

"Kinh...... thi?"

Vẫn là lật xem một tờ, Vĩnh Minh Đế buông 《 Kinh Thi 》ra, cầm lấy 《 Trung dung 》. Mà khi hắn cầm lấy quyển tuyển tập danh gia thơ đời Đường, hắn ý thức được cái gì, nhìn về phía Ông lão và Sầm lão ánh mắt tràn ngập khiếp sợ.

"Bệ hạ......" Ông lão hai đầu gối quỳ xuống, dập đầu hành đại lễ, "Kỳ nhân giáng thế xuống Đại Yến ta; thịnh thế sắp đến, thiên mệnh bệ hạ." Ông lão ngẩng đầu, hai mắt tràn đầy nhiệt lệ kích động. "Những sách này, mặc dù lão phu cũng không từng nhìn thấy. Nhưng bất kể là quyển nào trong đó, đều sẽ đem Đại Yến ta dấy lên sóng to gió lớn. Vĩnh Minh tháng mười năm thứ tư, kỳ nhân dâng lên bệ hạ tân trà và tân rượu, còn nói với bệ hạ kinh tế Đại Yến làm thế nào hưng thịnh; nay, kỳ nhân lại dâng lên bệ hạ thiên cổ tuyệt thư, khai sáng học sinh Đại Yến ta. Bệ hạ hồng phúc tề thiên, được kỳ nhân tương trợ, lão thần, cho dù là chết, cũng chết không uổn kiếp này......"

"Bệ hạ......" Sầm lão cũng quỳ xuống, nói rõ lai lịch những sách này cho Hoàng Thượng biết, là lai lịch mà Thiệu Vân An nói với ông. Vĩnh Minh Đế trong lòng rung mạnh.

"Bệ hạ chân long thiên tử, thiên mệnh đứng về phía ta, Đại Yến ta sẽ hưng thịnh." Ông lão kích động bộc lộ ra ngoài. Trong lòng Vĩnh Minh Đế khổ sở cũng đỡ đi nhiều. Hai tay đặt lên rương, dần dần nắm tay.

"Trẫm, sẽ trọng hưng Đại Yến!"

"Bệ hạ......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro