Chương 113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Vĩnh Minh Đế trở lại Cảnh U cung thì đã qua hai canh giờ. Quân Hậu Đại Tề Du đã nghỉ ngơi. Vĩnh Minh Đế ngồi ở mép giường nhìn Quân Hậu đang ngủ nhưng vẻ mặt không an ổn, trong lòng hào hùng lại lần nữa biến thành lo lắng. Đắt kỹ chăn cho Quân Hậu, Vĩnh Minh Đế để một đồ vật bên gối y, nhẹ nhàng rời đi.

Ngày thứ hai mới tờ mờ sáng, Quân Hậu liền dậy. Bụng đau đớn, y rất khó đi vào giấc ngủ, mỗi đêm đều cần huân hương mới có thể ngủ được hai ba canh giờ. Y vừa tỉnh, Trác công công liền lập tức kéo màn lên, lấy tới một chén nước, nâng y dậy hầu hạ y uống.

Bên cạnh trống trơn, Quân Hậu hỏi: "Hoàng Thượng đâu? Đã thượng triều rồi sao?"

Trác công công đỡ Quân Hậu nằm xuống, trả lời: "Hoàng Thượng đêm qua có trở về, nhìn Thiên Tuế đã ngủ, nên đã hồi tẩm cung nghỉ tạm rồi, không muốn đánh thức Thiên Tuế. Hoàng Thượng còn tặng một lễ vật cho Thiên Tuế."

Theo hướng tay của Trác công công, Quân Hậu nhìn về phía gối, Trác công công hai tay cầm lấy đưa tới. Quân Hậu tiếp nhận, ngón tay vuốt ve vài cái, giương mắt: "Đây chính là đá phỉ thúy?"

Trác công công cười nói: "Thiên tuế tinh mắt. Khi Hoàng Thượng đi nô tài có nhìn thấy bên hông Hoàng Thượng cũng treo một cái, cùng Thiên tuế chính là một đôi."

Quân Hậu cười, giao cho Trác công công: "Về sau bổn quân sẽ mang theo khối ngọc bội này."

"Dạ."

Thông thường, mỗi tháng mùng một, mười lăm sẽ thượng triều, mỗi sáu ngày sẽ có một ngày nghỉ tắm gội. Nếu có chuyện trọng đại yêu cầu thương nghị, nội quan của hoàng đế sẽ báo trước một ngày cho các đại thần thượng triều, thời gian còn lại Hoàng Thượng ở Đông Lâm điện xử lý chính vụ, nhận tấu chương của các đại thần. Phê duyệt tấu chương hoặc tuyên đại thần tiến cung, Hoàng Thượng sẽ ở ngự thư phòng, trời lạnh sẽ ở Noãn Các. Các đại thần không thượng triều thì sẽ tiến cung báo cáo công tác cho Hoàng Thượng, thượng tấu sự tình; hoặc là ở nha môn ngồi công đường.

Đại Tề Du đau bụng, Vĩnh Minh Đế cũng không có tâm tư làm việc. Đi Nội Các dạo qua một vòng hắn liền về Cảnh U cung. Đại Tề Du mới vừa chuẩn bị ăn sáng, y vừa rồi đã dậy, nhưng bởi vì thân thể không thoải mái, nên y vẫn luôn nằm nghỉ ngơi. Đại Tề Du sắc mặt tái nhợt, vừa thấy hắn đến, Vĩnh Minh Đế tâm tình liền trầm trọng không ít.

"Hoàng Thượng."

"Đừng đứng dậy."

Vĩnh Minh Đế bước nhanh đi đến trước mặt Quân Hậu đè y lại, không cho y đứng dậy, sau đó ngồi xuống bên cạnh y. Đại Tề Du khẽ cười nói: "Thần nơi này có bí đỏ cháo gạo kê, Hoàng Thượng muốn dùng một chén hay không?"

"Được."

Đại Tề Du nhìn bên hông Vĩnh Minh Đế treo ngọc bội rõ ràng là cùng một đôi với y, duỗi tay lấy xem. Hai cái ngọc bội lớn nhỏ giống nhau, ngọc trong suốt như nước, màu xanh lục giống như ngâm trong nước. Nếu Thiệu Vân An ở đây, sẽ giải thích đây là băng nhu hoa lục ngọc bội, bất quá y nói đây là Vương Thạch Tỉnh làm ra, sao có thể biểu hiện mình đối với ngọc có nghiên cứu được. Cho nên, giống nhau đều là ngọc phỉ thúy thôi, người khác muốn giám định như thế nào thì không phải chuyện y bận lòng.

Vĩnh Minh Đế cầm ngọc bội Quân Hậu nói: "Đây là Sầm Nguyệt Bạch mang đến, em ta chính là một đôi." Nói xong, hắn lấy ngọc bội trong tay Quân Hậu, ghép lại, hai khối ngọc bội ghép lại thành một cái hoàn chỉnh bên nhau.

"Toàn bộ Đại Yến, chỉ sợ chỉ có một đôi ngọc bội độc đáo như vậy, trẫm về sau đều mang."

"Thần cũng mang."

Quân Hậu ngẩng đầu, nhìn Vĩnh Minh Đế hai mắt tràn ngập quyến luyến. Vĩnh Minh Đế cái mũi bi thương, dùng sức ôm lấy Đại Tề Du, nói không ra lời. Đại Tề Du ôm lấy Vĩnh Minh Đế: "Hoàng Thượng, thần sẽ luôn bên cạnh Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không cần lo lắng."

"Tề Du, em đáp ứng ta, không thể nuốt lời."

"Ừm, ta đáp ứng người."

Trác công công nghiêng người lau nước mắt. Ở chỗ Vĩnh Minh Đế và Trác công công không nhìn thấy, Quân Hậu đột nhiên cắn hàm dưới, tựa hồ rất thống khổ.

"Tề Du, trẫm nói với em một chuyện tốt đẹp."

Quân Hậu lập tức khôi phục biểu tình bình thường, buông ra Vĩnh Minh Đế. Vĩnh Minh Đế nhìn Trác công công, Trác công công lập tức hiểu ý bảo người hầu ở đây lui ra, hắn cũng lui ra ngoài.

Không có người ngoài, Vĩnh Minh Đế thấp giọng nói: "Hôm qua đế sư và Sầm Nguyệt Bạch mang đến cho trẫm lễ vật trân quý có liên quan đến hưng thịnh Đại Yến ta."

Quân Hậu lập tức kinh hỉ hỏi: "Lễ vật gì, chuyện ra sao?"

Vĩnh Minh Đế nói: "Đế sư mang đến hơn hai mươi quyển sách, lại đều là chưa bao giờ xuất hiện qua, chính là nội dung trẫm đều chưa nhìn thấy bao giờ."

Quân Hậu vội hỏi: "Sách như thế nào?"

Vĩnh Minh Đế cười, mang theo vài phần rộng mở cùng vui sướng: "Là 'vị kỳ nhân' kia, dâng lên." Nói xong, hắn cầm lấy ngọc bội Quân Hậu. Quân Hậu kinh ngạc, Vĩnh Minh Đế kỹ càng tỉ mỉ kể rõ, sau đó trong sự khiếp sợ của Quân Hậu, nói: "Trẫm muốn triệu y vào kinh phụ tá trẫm, nhưng đế sư và Sầm Nguyệt Bạch ngăn trở trẫm. Bọn họ nói người nọ tâm không ở triều đình, chỉ muốn làm 'tiểu sinh ý' của y, nếu triệu y vào kinh, ngược lại đẩy y đến nơi đầu ngọn sóng ở triều đình. Hơn nữa, hành động người nọ cho tới bây giờ là đang giúp trẫm, trẫm không cần cưỡng cầu y ở bên người, trẫm ngẫm lại cũng có đạo lý."

Quân Hậu nói: "Đế sư và Sầm Nguyệt Bạch nói đúng đó. Người bên ngoài nhìn xem, y chính là người chế trà, ủ rượu, làm chút sinh ý mới lạ thôi. Nhưng nếu Hoàng Thượng triệu y vào triều, vậy thì bất đồng. Người nọ tuy rằng không ở triều đình, nhưng y vì Hoàng Thượng lập ra kế hoạch phát triển kinh tế Yến Quốc, hiện tại lại vì Hoàng Thượng dâng lên sách tuyệt thế, là phụ tá Hoàng Thượng. Hoàng Thượng hồng phúc, kỳ nhân nguyện ý vì Hoàng Thượng xuất lực, nguyện ý tương trợ Hoàng Thượng trọng chấn Yến Quốc." Quân Hậu Đại Tề Du đứng lên, quỳ xuống, dập đầu. "Hoàng Thượng thiên mệnh soi chiếu, lại có kỳ nhân tương trợ, Đại Yến ra tất hưng!"

Vĩnh Minh Đế vội vàng nâng Quân Hậu dậy, ôm lấy y, thanh âm ám ách: "Trẫm chưa bao giờ cầu thiên mệnh soi chiếu, trẫm chỉ cầu Quân Hậu của trẫm thân thể có thể khoẻ mạnh. Trẫm càng hy vọng, kỳ nhân kia có thể trị khỏi Quân Hậu của trẫm."

Đại Tề Du nỗ lực nuốt xuống bi thương, lộ ra nụ cười: "Thần, sẽ vẫn luôn, bên cạnh Hoàng Thượng."

Không muốn không khí quá mức khó chịu, càng không muốn Đại Tề Du bởi vậy mà ảnh hưởng thân thể, Vĩnh Minh Đế đỡ Đại Tề Du ngồi xuống, nói: "Đúng rồi, người nọ đưa lên ngọc bội còn có dụng ý khác. Hắn muốn trẫm và Quân Hậu mang bên người ngọc bội phỉ thúy này để làm tuyên truyền, muốn làm quảng cáo gì đó. Đá phỉ thúy này số lượng ít ỏi, trẫm nghe Sầm Nguyệt Bạch ý muốn ngày sau bán ở nhà bán đấu giá, có trẫm và Quân Hậu đi trước tuyên truyền, giá cả sẽ nâng thật cao."

Quân Hậu nhìn Vĩnh Minh Đế cười không ngừng, Vĩnh Minh Đế khó hiểu, Quân Hậu nói: "Chuyện cửa hàng trang sức thần đã nghe An Trạch nói qua rồi. Bất quá nhìn chuyện người nọ làm, người nọ đã nhận định Hoàng Thượng là minh quân đó."

Vĩnh Minh Đế vẫn khó hiểu: "Hửm, là chuyện gì?"

Quân Hậu nói: "Đá phỉ thúy số lượng ít, người nọ lại dám yêu cầu Hoàng Thượng quảng cáo cho đá phỉ thúy, rõ ràng không lo lắng Hoàng Thượng sẽ bắt y giao ra đá phỉ thúy trong tay mình. Không chỉ có chuyện đá phỉ thúy, y ở chuyện lá trà và rượu cũng không có giấu diếm Hoàng Thượng cái gì, nếu không phải nhận định Hoàng Thượng là minh quân, y nào dám làm những chuyện như thế."

Vừa nghe Quân Hậu nói như vậy, Vĩnh Minh Đế ngược lại ngượng ngùng, hắn ôm Quân Hậu, ha ha cười: "Hắn có phải nhận định trẫm là minh quân hay không không quan trọng, Quân Hậu trẫm nhận định, vậy trẫm tuyệt đối là minh quân."

Quân Hậu bị Vĩnh Minh Đế nói đùa.

"Hoàng Thượng, phủ Quảng Nam không phải tiến cống rất nhiều quả bưởi sao? Người nọ đối với thức ăn tựa hồ rất có hứng thú, ngài không bằng ban thưởng cho y một ít quả bưởi đi."

Vĩnh Minh Đế nói: "Y dâng lên trân phẩm như vậy, mà trẫm chỉ thưởng y chút quả bưởi tựa hồ quá keo kiệt."

Quân Hậu nói: "Vàng bạc châu báu, thần nghĩ y không hoàn toàn hứng thú đâu, bằng không sẽ không mở miệng liền quyên ra ba ngàn hoàng kim như vậy. Lần trước thần cho hắn 5000 lượng bạc y cũng trả trở về. Y có nói qua 'không làm nô lệ tiền bạc' mà. Hoàng Thượng không bằng ban thưởng y một ít vật hiếm lạ, lại là thứ y thích. Hoàng Thượng có thể lấy lễ vật các phủ, các nước thuộc địa tiến cống, chọn chút hiếm lạ cho y."

Vĩnh Minh Đế gật gật đầu, cảm thấy Quân Hậu nói có đạo lý, hắn lại nói: "Nhà chồng y không phải rất ác sao? Không bằng trẫm phong y tước vị, để y áp đảo bọn họ?"

Quân Hậu lại lắc đầu nói: "Bọn họ hiện giờ là nghĩa tử Sầm Nguyệt Bạch, lại là nghĩa đệ Tưởng Khang Ninh, ở huyện Vĩnh Tu không có người dám khinh thường. Người nhà làm ác, huyết thống thân nhân, có tước vị sợ càng thêm phiền toái. Hơn nữa Hoàng Thượng cho bọn họ tước vị, đối ngoại nói như thế nào? Người khác không biết công lao y, khẳng định có nhàn thoại, đối với bọn họ mà nói cũng không phải chuyện tốt. Thần nhớ rõ nhà chồng y có một đệ đệ tựa hồ là người đọc sách, muốn khảo công danh, Hoàng Thượng không bằng phái người thông báo giám khảo phủ Sắc Nam, bất luận người nọ khảo như thế nào, đều đánh rớt."

"Ừm, cứ như vậy đi. Giám khảo các phủ hẳn là sắp định ra rồi, trẫm sẽ để đế sư đi làm. Bất quá Sầm Nguyệt Bạch hẳn là không viết 'thư tiến cử' cho hắn đâu."

Quân Hậu nói: "Sầm Nguyệt Bạch là nghĩa phụ hai người kia, người nhà lại nháo như vậy, mặc dù là có khế thư, nhưng sao có thể triệt để đoạn thân được. Thư tiến cử vẫn là để Sầm lão viết đi, miễn cho làm khó bọn họ."

"Được, trẫm nói với đế sư. Em kêu Trác Kim chọn chút vật thích hợp để ban thưởng đi, trẫm......" Nghĩ nghĩ, Vĩnh Minh Đế nói, "Trẫm sẽ để Sầm Nguyệt Bạch mang về cho bọn họ, nếu trực tiếp ban thưởng, sợ làm bọn họ rước lấy phiền toái."

Quân Hậu cười: "Hoàng Thượng thánh minh."

.

.

.

Trước thanh minh, toàn bộ huyện Vĩnh Tu đều bận rộn, mà loại bận rộn này đã mang đến phồn hoa cho huyện Vĩnh Tu, cảnh tượng mà đã nhiều năm nay biến mất

Tuy rằng bị bắt cóc, bị đánh, nhưng mà chuyện cần làm cũng phải làm. Ngày hôm sau, Thiệu Vân An mang gương mặt sưng tím cùng Vương Thạch Tỉnh mang theo ba hài tử lên núi.

Quách Tử Du muốn đi cùng, Thiệu Vân An hỏi: "Ngươi đi theo, nhà chế trà ai quản?"

Quách Tử Du lui ra.

Quách Tử Mục muốn đi cùng, Thiệu Vân An hỏi: "Ngươi đi theo, điểm tâm cho cửa hàng ai làm?"

Quách Tử Mục chỉ có thể lui ra.

Chu thẩm muốn đi cùng, Thiệu Vân An hỏi: "Ngài đi theo, túi xách ai làm?"

Chu thẩm chỉ có thể lui ra.

Chu thúc vừa muốn mở miệng, Thiệu Vân An hỏi: "Người trong nhà hôm nay tất cả đều có việc làm, ngài đi theo, chuyện trong nhà ai làm?"

Những người khác còn chưa kịp mở miệng chỉ có thể cùng Chu thúc lui ra.

Yến Phù Sinh nói: "Tiểu lão gia, ta đi cùng ngài."

Thiệu Vân An: "Đại Quách ca không ở nhà, ngươi đi, trong nhà có chuyện gì không ai có thể làm chủ. Hơn nữa hôm nay có người đưa trà lại đây, ngươi cùng Tần Nương đều có thể giúp ta."

Yến Phù Sinh: "......" Lui về hai bước. Tần Nương mới vừa bước ra nửa bước cũng lui về.

Đại Giang và Tưởng Khang Ninh đều phái người đến bảo hộ Thiệu Vân An an toàn, Yến Phù Sinh nói: "Chúng ta không đi theo, vậy ngài và đại lão gia mang theo hộ vệ đi."

Thiệu Vân An: "Không cần, ta một người đều không quen biết, thôi đừng. Hi nhi cũng không thích người lạ đi theo."

Nhận được ánh mắt của cha nhỏ Vương Thanh hơi hơi cúi đầu: "Ta cũng không thích."

Nhóc vừa nói như vậy, Tưởng Mạt Hi hậu tri hậu giác mở miệng: "Không thích!"

Yến Phù Sinh lại lần nữa bại lui.

Cứ như vậy, an bài xong công việc, toàn gia Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh mang sọt trên lưng, đi lên núi. Đại bộ phận lá trà huyện Vĩnh Tu do nhà chế trà thu hoạch, còn lại là do Thiệu Vân An thu. Năm trước những người giúp y thu hoạch lá trà năm nay cũng những người đó giúp y thu. Tưởng Khang Ninh lấy danh nghĩa huyện nha gửi công văn đi, nhà chế trà căn cứ chất lượng lá trà định giá thu trà, chuyện này một tháng trước đã phát ra thông cáo, vì thế Lí chính còn tìm Thiệu Vân An. Thiệu Vân An ý muốn thôn dân thôn Tú Thủy đưa một ít cho nhà chế trà, miễn cho bị người ta nói thôn Tú Thủy không ai đưa trà, nhưng thu được trà ngon thì toàn bộ giao cho y. Mà kỳ thật nhà chế trà bên kia thu được trà nhất đẳng và thượng đẳng cũng sẽ bí mật đưa cho Thiệu Vân An.

Trong phạm vi huyện Vĩnh Tu sở hữu kỳ môn hồng trà Thiệu Vân An liền không khách khí toàn bộ thu vào cho riêng mình. Vương Thạch Tỉnh tra xét toàn bộ huyện Vĩnh Tu điều tra ra huyện Vĩnh Tu kỳ môn hồng trà cổ thụ thêm cũng bất quá hai mươi bốn cây, so với trăm cây trà cổ thụ Long Tĩnh thì quá ít. Thiệu Vân An tuyệt đối không thể để những người khác lãng phí, đây cũng là kế hoạch của y năm nay kiếm tiền dựa vào lá trà. Vẫn luôn đi theo Vương Thạch Tỉnh điều tra phân bổ cây trà, Đường Căn Thụ phụ trách thu thập lá trà của Vương trạch, mà kỳ môn hồng trà thì do Vương Thạch Tỉnh phụ trách thu hoạch, cho nên ngày mai, Thiệu Vân An sẽ cùng Vương Thạch Tỉnh ra cửa bận vài ngày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro