Chương 114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên theo cha và cha nhỏ lên núi chơi, Ni Tử và Vương Thanh đều đặc biệt hưng phấn. Ngày hôm qua trong nhà xả ra chuyện lớn như vậy, Vương Thanh khóc đến đôi mắt đều sưng lên, hôm nay không có tâm trạng đi học, Vương Thạch Tỉnh xin phép cho nhóc nghỉ ba ngày. Vương Thạch Tỉnh nắm tay Thiệu Vân An, Thiệu Vân An nắm tay Ni Tử, Ni Tử nắm tay Tưởng Mạt Hi, Tưởng Mạt Hi nắm tay Vương Thanh. Ba hài tử cũng đều mang giỏ tre. Hôm nay, bọn bé mới biết thì ra ngọn núi phía sau này thế nhưng là của nhà mình.

Trên đường, Thiệu Vân An giảng cho ba hài tử nghe về lá trà, ba hài tử đều nghe tập trung. Dọc đường không nghỉ ngơi, ba hài tử muốn lập tức nhìn thấy cây trà nhà mình, không muốn nghỉ ngơi. Ba hài tử mỗi ngày đồ ăn đều có linh tuyền, linh nhũ pha loãng, thể lực đã sớm so với hài tử cùng tuổi vượt xa rất nhiều.

Tới rừng trà, Vương Thanh và Ni Tử hoan hô mà chạy tới, đây là cây trà sao. Tưởng Mạt Hi giống như hai bé kia cũng đi qua, sờ sờ cái này một chút, sờ sờ cái kia một chút.

"Cha nhỏ cha nhỏ, cái này là trà nhung sao?"

"Ừm."

"Cha nhỏ, con hái cho."

"Các con hái trà nhưng phía dưới đi, không cần leo lên cây. Muốn nghỉ ngơi một lát hay không?"

"Không cần, không mệt."

Ba hài tử cuốn cuốn tay áo, chuẩn bị làm việc. Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh cũng chuẩn bị làm việc, nói: "Huynh nghỉ ngơi một chút đi."

"Đi chút như vậy thì tính gì, không mệt."

Vương Thạch Tỉnh không mang bịt mắt, vết sẹo trên mặt làm hắn thoạt nhìn dữ tợn không ít. Người bên ngoài nhìn thấy hắn vẫn sợ hãi, nhưng người trong nhà không sợ hắn.

"Các con, tới uống nước."

"Tới liền."

Cho ba hài tử uống nước pha linh nhũ, để bọn bé khôi phục thể lực, Thiệu Vân An liền mặc kệ bọn bé đi chơi, chỉ dặn dò đừng chạy đến chỗ khác.

Vương Thạch Tỉnh cũng uống nước, sau đó động tác linh hoạt leo lên cây, ba hài tử thấy thế lập tức vây quanh lại đây, muốn hỗ trợ. Vương Thạch Tỉnh vẫn không để Thiệu Vân An leo cây, để y cùng ba hài tử ở dưới hái trà. Thiệu Vân An ngẩng mặt dưới ánh sáng xuyên qua lá cây nhìn rõ vết xanh tím sưng đỏ. Nếu có người muốn hỏi sao vết xanh tím kia sao lâu như vậy không bớt? Thiệu Vân An sẽ hỏi lại: khổ nhục kế đó biết không?

Y giữ gương mặt này càng lâu, y tin tưởng nhi tử Hằng Viễn Hầu kia sẽ càng thảm.

Cả nhà bận đến vô cùng vui vẻ, cùng với tiếng nói cười của Vương Thanh và Ni Tử, ngay cả Tưởng Mạt Hi đôi mắt đều như mang ý cười, chỉ là nhóc nói chỉ có vài chữ, không nói câu hoàn chỉnh. Nhưng không sợ nhóc cả đời sẽ như vậy, những người yêu thương nhóc sẽ không mong cầu gì hơn.

Khát nước, Tưởng Mạt Hi đem trà nhung vừa mới hái bỏ vào sọt, sau đó cầm lấy bình nước mở ra uống hai ngụm nước. Sau đó, động tác dừng lại, quay đầu nhìn chỗ rừng cây chỗ sâu bên trong. Nhìn một lúc lâu, nhóc mới quay đầu lại nhìn An thúc và Tỉnh thúc đang bận rộn, rồi nhìn lại hướng kia lần nữa.

"Hi nhi, mệt rồi sao?"

Chú ý Tưởng Mạt Hi đứng ở nơi đó hơn nửa ngày, Thiệu Vân An lên tiếng. Tưởng Mạt Hi chớp đôi mắt, lắc đầu, đậy lại bình nước.

"Trong sọt An thúc có đồ ăn, con nếu đói thì lấy ăn nha."

Gật gật đầu, Tưởng Mạt Hi không có đi lấy đồ ăn, mà vẫn nhìn hướng kia. Qua một lát, nhóc ôm bình nước đi qua hướng kia. Đột nhiên, rừng cây phát ra tiếng soàn soạt, ở trên cây Vương Thạch Tỉnh lỗ tai giật giật, nhìn xuống vừa thấy, hắn liền nhìn thấy Tưởng Mạt Hi đi hướng sâu trong rừng, lập tức kêu lên: "Hi nhi, con muốn đi đâu? Đừng đi hướng đó."

Thiệu Vân An, Ni Tử và Vương Thanh đều vội vàng nhìn qua. Tưởng Mạt Hi ngừng lại, nhưng tiếng soàn sạt còn tiếp tục. Lúc này, Vương Thạch Tỉnh hét lên: "HI NHI! TRỞ VỀ! VÂN AN, MANG BỌN NHỎ ĐI MAU!"

Thiệu Vân An còn chưa có phản ứng chuyện gì đã xảy ra, Vương Thạch Tỉnh trực tiếp từ trên cây nhảy xuống. Ngay sau đó, một tiếng "Ngao" gầm rú, một con mãnh thú thật lớn màu hoàng kim từ rừng rậm nhảy ra tới, thẳng đến chỗ Tưởng Mạt Hi.

"HI NHI!"

Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh hét lên ngăn Tưởng Mạt Hi bước tiếp.

"Ngao ngao"

Lại thêm hai tiếng thú rống, cùng lúc đó, hai mãnh thú nhỏ hơn từ hai sườn nhảy ra, mục tiêu là Ni Tử và Vương Thanh.

"A A ——"

Ni Tử sợ tới mức thét chói tai, Vương Thanh ôm lấy muội muội, xoay người bảo vệ muội muội, sợ hãi nhắm hai mắt lại.

"THANH NHI! NI TỬ!"

"HI NHI!"

Mãnh thú thứ nhất lướt qua Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh bổ nhào vào Tưởng Mạt Hi, hai mãnh thú khác lướt qua Vương Thanh và Ni Tử, bổ nhào vào bình nước và đồ ăn trong sọt.

Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh tim đều nhảy lên cổ họng. Ni Tử và Vương Thanh nhắm mắt lại cả người phát run, Tưởng Mạt Hi hoàn toàn bị bao phủ bởi mãnh thú. Vương Thạch Tỉnh đi về phía Tưởng Mạt Hi, Thiệu Vân An da đầu tê dại mà xoay người chạy hướng Vương Thanh và Ni Tử.

"Ngao!"

"Ngao ngao!"

Mãnh thú màu hoàng kim gì chứ! Rõ ràng là bá chủ rừng rậm đại lão hổ đó! Là ba con hổ đó!

Con hổ lớn nhất – chính là con đang chế ngự Tưởng Mạt Hi – hướng về phía Vương Thạch Tỉnh hung ác mà rống lên một tiếng, sau đó trong mắt kinh sợ của Vương Thạch Tỉnh, thân hình từ từ lui lại, lộ ra Tưởng Mạt Hi.

"Hi nhi!"

Mặc kệ mình có thể bị hổ ăn luôn hay không, Vương Thạch Tỉnh tiến lên nâng Tưởng Mạt Hi lên ôm vào trong ngực, cùng lão hổ cơ hồ là cùng hắn mặt kề mặt. Hơi thở dã thú lao thẳng tới chóp mũi, Vương Thạch Tỉnh trừng mắt đại lão hổ, sau đó nỗ lực ôm Tưởng Mạt Hi lên, hỏi: "Hi nhi, có bị thương không? Đừng sợ, đừng sợ, có Tỉnh thúc đây, sẽ bảo hộ con, không sợ."

"Tỉnh thúc."

Tưởng Mạt Hi tựa hồ không biết đây là mãnh thú, vẻ mặt của nhóc thực bình tĩnh, thanh âm thực bình tĩnh. Nhìn nhóc không có vẻ mặt sợ hãi, tâm Vương Thạch Tỉnh nhẹ nhàng chút, hắn quay đầu nhanh chóng nhìn. Bên kia, không thấy Vương Thanh và Ni Tử, chỉ có Thiệu Vân An đang lui về phía Vương Thạch Tỉnh, một bên đối mặt với hai ấu hổ kia.

Đại lão hổ ki cũng chỉ trừng mắt nhìn Thiệu Vân An, tựa hồ không rõ vì sao hai đứa nhỏ kia đột nhiên biến mất. Thừa dịp lão hổ không để ý, Vương Thạch Tỉnh dùng sức ôm Tưởng Mạt Hi chạy. Bên này, Thiệu Vân An đã lui đến bên cạnh Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh nhét Tưởng Mạt Hi vào tay Thiệu Vân An, Thiệu Vân An bắt lấy Tưởng Mạt Hi, trong chớp mắt, Tưởng Mạt Hi cũng biến mất.

Thiệu Vân An bắt được tay Vương Thạch Tỉnh, làm tốt chuẩn bị vào không gian bất cứ lúc nào. Sở dĩ hiện tại chưa đi, là vì ba con hổ này không biết vì lý do gì không công kích. Bọn họ ở bên ngoài còn có thể hiểu được tình huống, vào không gian mà trở ra lại sẽ càng nguy hiểm, không gian không thể di động, đi vào ra ngoài vẫn ở chỗ này, vạn nhất lão hổ trấn thủ ở chỗ này không đi, bọn họ không thể vẫn luôn trốn ở trong không gian.

Lúc này nhìn kỹ, ba con hổ, con lớn nhất rõ ràng đã trưởng thành, còn hai con kia nhỏ hơn rất nhiều, hẳn là chưa có trưởng thành còn là ấu hổ.

Sọt đựng thức ăn và nước uống đã bị ăn mất. Hai ấu hổ nhìn chằm chằm Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh thỉnh thoảng rống hai tiếng, nhưng không dữ tợn, nghe giống như đe dọa. Đại lão hổ nhìn bình nước Tưởng Mạt Hi làm rơi trên đất, đôi mắt nhìn chằm chằm Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, cúi đầu ngửi ngửi bình nước, sau đó cắn nút bình, kéo ra.

Nước trong bình trào ra, đại lão hổ không nhìn chằm chằm Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An nữa, vươn lưỡi liếm liếm nước. Hai ấu hổ kia thấy thế, một trong đó học theo cúi đầu cắn nút bình nước trong sọt kéo ra, liếm liếm nước chảy ra, con khác không uống được, liền đụng đụng huynh đệ mình giận dữ. Con ấu hổ kia chỉ lắc lắc cái đuôi giống như không thấy được huynh đệ mình đang sốt ruột, từng ngụm từng ngụm mà liếm, nước chảy xuống bùn đất cũng không tha.

Bình nước pha nước và linh tuyền theo tỷ lệ một một, mỗi bình một giọt linh nhũ. Nước dùng trong nhà cho mọi người cũng như vậy.

"Ngao ——!!"

Uống không được nước ấu hổ nóng nảy, vươn móng vuốt hung hăng tát huynh đệ mình một cái, đẩy nó sang một bên, sau đó cúi đầu liếm nước.

"Ngao ——!"

Bị phá ấu hổ kia nổi giận, ra sức đẩy lại, cúi đầu tiếp tục uống.

"Ngao ——!"

Vương Thạch Tỉnh nhìn thấy cảnh này, rồi lại nhìn đại lão hổ dùng móng vuốt dẩy đẩy bình nước, rồi trừng mắt nhìn bọn họ. Lại đẩy đẩy bình nước, đụng đụng nhiền lần nhưng nước không chảy ra nữa, phỏng chừng không còn nước, chắc còn dư một chút nước đó, nhưng dưới năng lực của đại lão hổ không thể dốc ngược bình xuống cho nước chảy ra được.

Thiệu Vân An nuốt nuốt cổ họng, giật nhẹ Vương Thạch Tỉnh, thấp giọng: "Tỉnh ca, chúng nó, không phải là tới, uống nước hở?"

Vừa rồi, tựa hồ, giống như, phảng phất, hai ấu hổ lướt qua Thanh nhi và Ni Tử đi thẳng đến sọt. Vương Thạch Tỉnh kéo Thiệu Vân An vào lòng, ôm, bảo vệ, nhìn đại lão hổ, tận lực bình tĩnh ra tiếng: "Ngươi, chỉ là đến uống nước?"

Đại lão hổ ngẩn đầu, lại cúi đầu liếm liếm nước, liếm không ra nước, nó ngẩng đầu, lại giống vừa rồi nhìn chằm chằm Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Bên kia, hai ấu hổ cũng liếm không được nước nữa, ấu hổ uống ít nhất nước hướng Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh kêu ngao ngao, muốn có bao nhiêu ủy khuất thì có bất nhiêu ủy khuất.

"Tỉnh ca, chúng nó sẽ không chỉ là tới uống nước? Vấn đề là chúng nó làm sao biết chúng ta có linh tuyền?"

"Ngao......"

Ấu hổ kia còn kêu. Ấu hổ không uống đủ nước không cam lòng mà tiếp tục tiềm kiếm. Nó ngửi thấy mình thịt trong người Thiệu Vân An, thực không khách khí há miệng.

"Ngao...."

Không uống được nước ấu hổ ngửi thấy, phẫn nộ mà nhào qua.

Vương Thạch Tỉnh thấp giọng: "Tiểu tức phụ, đem nước ra đây."

Thiệu Vân An ý niệm vừa động, trong tay có thêm bình nước, bên trong chính là linh tuyền. Bình này vừa ra đến, đại lão hổ liền cử động.

"Chậm đã!"

Vương Thạch Tỉnh lớn tiếng nói, hai ấu hổ hoảng sợ, ngẩng đầu, nhìn bình nước trong tay Vương Thạch Tỉnh, bọn nó liền chạy tới. Đại lão hổ động tác nhanh nhất chạy qua nhào lên người Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, ngậm đi bình nước. Ngay sau đó, bình nước đã bị hàm sắc sắc nhọn làm vỡ nát, nháy mắt nước phun đầy người Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh.

Hai ấu hổ chạy tới, cũng bị phun đầy nước, chúng nó không muốn lãng phí dù chỉ một chút nước, nên đi liếm người Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An.

"Dừng dừng dừng! Mặt sắp nát rồi!"

Bị lão hổ liếm Thiệu Vân An thống khổ mà kêu, đầu lưỡi có gai ngược sẽ móc rách thịt. Nghe được tiểu tức phụ kêu đau Vương Thạch Tỉnh nháy mắt quên mất đối phương là lão hổ, ôm lấy đối phương ném qua một bên.

"Đau đau đau!"

Thiệu Vân An chạy trốn ra ngoài, vốn dĩ mặt chỉ sưng to hiện tại thoạt nhìn càng đáng thương hơn. Đại lão hổ không có phản kháng Vương Thạch Tỉnh, chỉ là không thích bị Vương Thạch Tỉnh ném, sau đó cúi đầu đi liếm mặt Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh vội vàng né tránh.

"Vân An! Lấy nước!"

Lúc này Thiệu Vân An lấy ra ba bình ra, sau đó liền nghe được tiếng hoan hô "Ngao".

"Đừng cắn!"

Thiệu Vân An cảm thấy cả đời mình cũng chưa từng chật vật như vậy. Vương Thạch Tỉnh ra sức đẩy hai ấu hổ đang muốn bổ nhào vào Thiệu Vân An, đem người bảo hộ phía sau, hét lớn: "Ngừng lại! Bằng không không có nước uống!"

Tựa hồ nghe hiểu được tiếng Vương Thạch Tỉnh, hai ấu hổ gấp đến độ kêu to, cái đuôi cũng ngoắc tới ngoắc lui, nhưng không có nhào qua. Đại lão hổ cũng không để ý nhiều như vậy, đầu đẩy ra Vương Thạch Tỉnh liền muốn đẩy ngã Thiệu Vân An. Thiệu Vân An cái khó ló cái khôn hô to: "Đẩy ngã nữa sẽ không cho nước uống!"

Đại lão hổ nâng thân lên muốn nhào qua, cái đuôi lắc lắc, chân trước vươn lên chậm rãi rơi xuống, không nhào qua.

Nghe hiểu tiếng người thật sao!

Thiệu Vân An đem nước giao cho Vương Thạch Tỉnh, tay vừa động, lấy ra một chậu rửa mặt. Vương Thạch Tỉnh mở ra một bình nước, khi ba con hổ 'hưng phấn' đổ nước ra. Bên này, Thiệu Vân An cũng trực tiếp mang nước đổ vào chậu rửa mặt. Chậu rửa mặt thực mau đầy, Thiệu Vân An kéo Vương Thạch Tỉnh lui đến một bên.

"Uống đi. Chỉ nhiêu đây thôi, nhiều hơn không có đâu."

"Ngao!"

Ấu hổ uống ít nhất nước kích động nhào qua. Ba con hổ ai cũng không để ý tới Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, vội vàng uống nước.

"Tiểu tức phụ, mau lấy linh nhũ ra lau mặt đi, chảy máu rồi."

Tạm thời sinh mệnh không nguy hiểm, Vương Thạch Tỉnh đau lòng chết mất. Thiệu Vân An đau đến nhe răng nhếch miệng, nói: "Linh tuyền đã như vậy rồi, lấy ra linh nhũ khẳng định hai ta sẽ mất mạng." Nghĩ đến ba hài tử trong không gian, y nói: "Huynh vào đi, ta không biết giải thích như thế nào, đau đầu. Ta nhìn tình huống ba con hổ này như thế nào, sau đó sẽ vào tìm huynh."

Vương Thạch Tỉnh sao yên tâm được: "Em đi vào, ta ở bên ngoài."

"Huynh đi giải thích đi." Thiệu Vân An cúi đầu. "Hài tử chắc hẳn sợ hãi lắm. Bên trong có nhiều đồ vật mà thời này không có, ta không biết nên nói như thế nào. Ba con hổ này chỉ làm muốn nước uống, ta không có việc gì."

Vương Thạch Tỉnh nhìn ba con hổ cướp nước uống, nghĩ ba hài tử, nghĩ không gian, hắn nói: "Được, em đưa ta đi vào. Bất quá mặc kệ em có nguyện ý hay không, nửa giờ sau em hoặc là đón ta ra, hoặc là em đi vào."

"Ừm."

Thiệu Vân An đưa Vương Thạch Tỉnh vào không gian, đem chuyện giải thích ném cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro