Chương 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối sau khi Vương Thạch Tỉnh trở về, đối với trà bưởi mật ong cũng tỏ vẻ vừa lòng, chẳng qua hắn không thích đồ ngọt cho lắm. Sinh ý này Trần Tam Lễ tuyệt đối nguyện ý làm, trước không nói có thể kiếm bao nhiêu tiền, chỉ cần có thể cùng Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh có quan hệ đã đủ để làm hắn vừa lòng mười phần rồi. Vương Thạch Tỉnh nói cho Thiệu Vân An biết hắn đã đánh gãy chân tay Ngụy Hoằng Chính, Thiệu Vân An tỏ vẻ thực hả giận. Y không chút nào lo lắng Hằng Viễn Hầu sẽ trả thù bọn họ, Hằng Viễn Hầu có thể giữ được tước vị mình hay không rồi hãy nói sau. Hoàng Thượng trước có lẽ tạm thời không động những thế gia đó, nhưng nếu chạm đến điểm mấu chốt của Hoàng Thượng, vị này là quân chủ tay cầm quyền sinh sát tuyệt đối sẽ không nương tay. Vĩnh Minh Đế kia là người si tình, trù Quân Hậu sống không lâu không phải tìm chết thì là cái gì, càng đừng nói Ngụy Hoằng Chính còn nói những lời vũ nhục đó.

Ngày hôm sau Vương Thạch Tỉnh đi nhà chế trà cũng đem theo trà bưởi mật ong mà Thiệu Vân An làm đưa đến kinh thành. Thiệu Vân An tổng cộng làm bốn mươi bình, nhà mình để lại năm bình, đưa Tưởng Khang Ninh ba bình, còn lại ba mươi hai bình đưa đến kinh thành. Mà trong ba mươi hai bình này có tám bình đặc biệt căn dặn đưa vào cung cho Quân Hậu dùng. Cho hai giọt linh nhũ và linh tuyền vào nước làm tám bình trà bưởi mật ong, 'hiệu quả trị liệu' hẳn là đủ rồi.

Tưởng Khang Ninh gọi An Nhàn đến, An Nhàn vừa nghe hai vị thiếu gia có thứ tốt muốn đưa đến kinh thành, hắn lập tức tỏ vẻ tự mình đi đưa. Ký hiệu xong bình nào đưa vào cung, bình nào đưa cho lão gia, bình nào đưa đến Sầm lão, An Nhàn cùng ngày liền thu thập đơn giản mang theo trà bưởi mật ong đến bến tàu. Mấy thứ này nói bình thường cũng bình thường, nhưng nói tinh quý cũng thập phần tinh quý, cho nên mặc dù Đại Giang hôm nay hồi kinh, Vương Thạch Tỉnh cũng không nghĩ đưa hắn thuận tiện mang về kinh.

Vương Thanh không đi học đường, ba hài tử buổi sáng ở thư phòng học tập. Vương Thanh học tri thức ở học đường dạy, Tưởng Mạt Hi là tự do học tập, muốn nhìn sách gì thì nhìn sách đó, muốn làm thủ công gì thì làm thủ công đó, Thiệu Vân An hoàn toàn mặc nhóc lựa chọn, Ni Tử thì ở trong phòng luyện đàn. Tưởng Mạt Hi thường thường đều ngồi cùng bé. Chờ bé luyện đàn xong sẽ mang bé đi tìm Vương Thanh. Sau khi ngủ trưa, ba hài tử liền đến hậu viện gian chế trà. Đối ngoại nói là giúp cha nhỏ làm việc, kỳ thật là đi không gian gieo trồng hạt giống mà bọn bé cảm thấy hứng thú, giúp đỡ cha nhỏ/ An thúc chăm sóc quả nho, dưa hấu, dưa Hami, quả vải và hơn mười loại trái cây cây non, ngoại trừ nho và dưa hấu ra, những cây non của những trái cây còn lại đều do bọn bé kiên trì muốn tự mình gieo trồng. Vì thế, Thiệu Vân An đặc biệt cho bọn bé khu đất làm, để bọn bé tự mình gieo trồng.

Chạng vạng, Vương Thạch Tỉnh trở lại, mang theo cá giống mà Thiệu Vân An muốn còn có cá mà bọn nhỏ mong muốn. Thiệu Vân An đem một nửa cá giống thu vào không gian, một nửa kia ngoài miệng nói là để bọn nhỏ tự mình dưỡng, kỳ thật là để che dấu người ngoài. Còn cá lớn mang về, Thiệu Vân An không phụ sự mong đợi của mọi người mà làm cá hầm ớt. Vương Thạch Tỉnh mang về là cá trắm cỏ, làm cá hầm ớt là ngon nhất. Tưởng Mạt Hi trước kia đã ăn qua cá, nhưng nhóc không có ký ức, mặc dù là có, chỉ sợ tràn ngập mùi tanh. Vương Thanh và Ni Tử chưa ăn bao giờ. Bữa cơm ăn xong, ba hài tử nhìn cha/Tỉnh thúc với ánh mắt muốn có bao nhiêu khát vọng thì có bấy nhiêu khát vọng, Tưởng Mạt Hi trực tiếp nhất: "Cá!"

Vương Thạch Tỉnh chỉ có thể tỏ vẻ, ngày mai hắn sẽ tìm xem nơi nào có thể lấy cá. Nơi này mọi người không ăn cá, cũng không ai bán, tửu lầu cũng không có món ăn là từ cá. Hoặc là tự mình xuống sông bắt, hoặc là đến bờ sông thử vận khí, xem có thể gặp được người bắt cá hay không. Trong không gian cá giống cần ít nhất nửa tháng sau mới có thể lớn, cho nên Thiệu Vân An chỉ có thể cho Vương Thạch Tỉnh ánh mắt 'không giúp gì được'. Bất quá Vương Thạch Tỉnh không buồn bực, bọn nhỏ thích ăn, hắn cũng thích ăn, còn không phải chỉ là cá trắm cỏ sao, cùng lắm thì hắn tự mình xuống sông bắt.

Buổi tối, tẩy đi một thân bụi bẩn, thần thanh khí sảng Vương Thạch Tỉnh nằm xuống giường thoải mái hưởng thụ tiểu tức phụ mát xa. Ngồi bên eo Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An vỗ vỗ đánh đánh lên lưng hắn, không có tiết tấu.

"Tiểu tức phụ."

"Hửm?"

"Trà bưởi mật ong Trần Tam Lễ rất hứng thú, hỏi có muốn hợp tác làm sinh ý này không. Ta nói với hắn ý của em."

"Hắn nói như thế nào?."

"Hắn nói hoàn toàn không thành vấn đề. Hắn đã ăn qua mứt nhà Lí chính, tin tưởng tay nghề chúng ta. Hắn nói lợi nhuận chúng ta bảy, hắn ba."

"Hắn rất biết làm người nha."

"Hắn đó là biết đại chủ nhân chúng ta là Hoàng Thượng và Quân Hậu, bằng không hắn là nhà giàu nhất huyện Vĩnh Tu, huynh trưởng còn là tri phủ nữa, cần gì đãi ngộ với chúng ta như thế."

Thiệu Vân An nói: "Bất quá nhìn bộ dáng Trần Đông, Trần Tam Lễ hẳn không phải người xấu đi. Bất quá cũng khó nói không biết có phải là trúc xấu sinh măng tốt không."

Vương Thạch Tỉnh nhắm mắt lại, lười biếng mà nói: "Đại ca nói chúng ta có thể cùng hắn hợp tác. Đại ca tri phủ của hắn là ở phe trung lập, không phải thuộc phe thế gia."

Đã đọc không ít sách hiện đại trong không gian, Vương Thạch Tỉnh nói về chính trị cũng có chút phong thái. Thiệu Vân An nói: "Vậy thì tốt. Chúng ta hiện tại cùng Hoàng Thượng là người cùng thuyền, phải toàn lực tương trợ, không nên hợp tác với đối thủ được. Mai huynh với hắn ký hợp đồng đi, lợi nhuận vẫn như lúc trước nói chia đôi. Được phần lợi nhuận này chúng ta lại cùng nhà Lí chính chia đôi, rồi chúng ta phân ba phần cho đại ca, còn lại đưa vào tập đoàn Vân Long, huynh thấy thế được không?"

Vương Thạch Tỉnh vẫn lười biếng hỏi: "Tiểu tức phụ không cần sao?"

"Chút tiền này ta không để tâm. Ta coi trọng chính là Trần Tam Lễ đi Đại Tư Quốc, đó mới là đầu to."

Vương Thạch Tỉnh cười: "Được, ta nghe tiểu tức phụ. Ngày mai sẽ đi tìm hắn nói. Hắn nha khẳng định chưa thấy qua người nào hào phóng như tiểu tức phụ ta như vậy."

Thiệu Vân An nằm sấp xuống, nói bên tai Vương Thạch Tỉnh: "Vậy phải xem là cái gì. Tiền tài thì ta từ trước đến nay đều hào phóng. Nếu có người muốn huynh, ta tuyệt đối keo kiệt nha."

Lời này Vương Thach Tĩnh thích nghe nhất. Hắn trở tay liền kéo tiểu tức phụ nằm xuống, sau đó đè lên.

"Tiểu tức phụ......" Ám ách.

"Muốn không?"

"Muốn!"

"Ngao......!"

Môi mới vừa chạm vào nhau nhanh chóng tách ra, Thiệu Vân An đẩy ra Vương Thạch Tỉnh: "Tiếng gì vậy?"

Vương Thạch Tỉnh đen mặt.

"Ngao ——!!!"

Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh, một giây sau: "Trời ạ! Không phải đã tìm tới cửa chứ!"

Từ trước đến nay yên bình, nhiều nhất chỉ có lợn rừng chạy xuống thôn thôi, bây giờ thôn Tú Thủy đột nhiên truyền đến tiếng hổ gầm, các thôn dân sôi nổi lấy xẻng, lấy đòn gánh nhà mình chạy ra cửa.

"Ở nơi nào?!"

"Là từ đâu truyền đến?!"

Mọi người sôi nổi tìm nơi hổ gầm phát ra. Lúc này, lại có vài tiếng hổ gầm, Lí chính vội vàng chạy ra hô to: "Nữ nhân và hài tử đều về phòng! Đàn ông đốt lửa lên!"

Nữ nhân và hài tử đều bị ngừoi nhà kéo về phòng, Triệu Nguyên Đức, Triệu Nguyên Khánh, Vương Văn Hòa và những người trẻ trong thôn đều chạy ở phía trước.

Trong thôn lúc này là đèn đuốc sáng trưng. Có người tinh mắt kêu: "Hình như là từ Vương trạch truyền đến!"

Nhà Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ở thôn Tú Thủy tuyệt đối là biệt thự cao cấp. Hiện tại mọi người đều gọi nhà bọn họ là 'Vương trạch'. Hổ gầm càng ngày càng gần, trốn ở trong phòng các nữ nhân sợ tới mức ôm chặt hài tử. Nhà Vương lão thái, Vương Điền Nham giữ cửa đến gắt gao, sợ lão hổ xông tới ăn hắn.

Đã sớm có thể xuống giường Vương lão thái ở trong phòng mắng: "Dã thú xuống núi, tốt nhất ăn hết cả nhà bất hiếu kia!"

Vương Quách Chiêu châm chọc mỉa mai: "Người kia đã có tân cha tân nương, có hiếu hay bất hiếu cùng ngươi có quan hệ gì."

Vương lão thái tức giận đến há mồm, nhìn gương mặt con dâu, bà nhịn xuống. Từ khi Vương Quách Chiêu trở về, Vương lão thái ở nhà hoàn toàn không có địa vị. Vương Quách Chiêu nhìn bà không vừa mắt nhẹ thì mắng bà, nặng thì trực tiếp động thủ. Vương Điền Nham và Vương Quách Chiêu ngốc thì ngốc thật, nhưng đến bây giờ cũng nhìn ra nương/ mẹ chồng bọn họ được việc thì ít, mà hỏng việc thì nhiều, chỉ biết liên lụy bọn họ. Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú ở trên huyện không trở lại, Vương Đại Lực đối với bà cũng hờ hững. Vương lão thái một mắng Vương Đại Lực, Vương Đại Lực liền trốn đi ra ngoài, Vương lão thái không có biện pháp với Vương Đại Lực. Từ khi Vương Đại Lực đánh bà, Vương lão thái ở trước mặt Vương Đại Lực cũng e sợ rất nhiều. Có thể nói, Vương lão thái hiện tại ở nhà trải qua thật không tốt. Bà chỉ ngóng trông Vương Chi Tùng năm nay có thể thi đậu công danh, cứu bà ra khỏi khổ hải.

Trong thôn các nam nhân cầm cây đuốc chạy đến Vương trạch. Ba con hổ dựa vào đèn đuốc chạy xuống núi, thẳng đến Vương trạch. Cửa lớn Vương trạch mở ra, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tùy tiện khoác áo ngoài liền chạy ra tới. Hộ về trong nhà cũng toàn bộ cầm vũ khí lao ra, vây quanh hai người.

Nhóm người chạy tới, nhìn thấy đám người đang cầm đại đao vây quanh Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Triệu Nguyên Đức nhớ tới chuyện Triệu Hà đã nói với hắn, phục hồi lại tinh thần, kêu: "Thạch Tỉnh, Vân An! Có dã thú đến hình như từ trong núi nhà ngươi đến, các ngươi mau vào nhà cài chặt then cửa đi. Bọn nhỏ đâu?"

Vương Văn Hòa cũng vội la lên: "Vân An ngươi mau về phòng! Hình như là một con đại dã thú đó."

Đang nói, tiếng ngao đáng sợ hổ gầm vang lên, đám người nháy mắt nổ tung.

"Dã thú!"

"Ba con dã thú!"

Vương Thạch Tỉnh vội vàng ngăn lại thị vệ muốn ra tay, hô to: "Mọi người đừng sợ, dã thú là đến tìm ta và Vân An!"

Thiệu Vân An đẩy ra thị vệ đang cản y: "Hổ ca, bên này!" Để cản mọi người không công kích cả nhà Hổ ca.

Tiếng hổ gầm vang mãnh liệt, từng tiếng hoảng sợ kêu to, ba con dã thú màu hoàng kim từ đám người cao cao mà lướt qua, dừng ở trước mặt Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh.

"Thạch Tỉnh!"

"Vân An!"

Tiếng kêu sợ hãi nổ vang. Ngay sau đó, đám người liền sợ khiếp. Ba con hổ đáng sợ không có cắn cổ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, mà là hai ấu hổ trong đó đến bên cạnh Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, cọ cọ chân bọn họ. Còn con hổi lớn nhất kia chỉ đứng bên cạnh Vương Thạch Tỉnh, kiêu căng mà nhìn các thôn dân, phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh cáo.

Thiệu Vân An tiến lên vài bước ngăn trở đại lão hổ, giơ tay trấn an mọi người: "Không có việc gì không có việc gì, chúng nó là khách nhà ta, tới tìm ta và Tỉnh ca. Đã dọa mọi người, ta thay Hổ ca xin lỗi mọi người."

Vương Thạch Tỉnh xoa xoa đầu hai ấu hổ, trước sự sợ hãi của mọi người nói: "Thật không phải. Ta và Vân An không nghĩ tới chúng nó sẽ đến nhà chúng ta, chúng nó ở trên núi nhà ta, ta và Vân An ngày thường khi lên núi sẽ gặp bọn chúng, cũng sẽ mang cho chúng nó đồ ăn, dần dà thì quen biết. Chúng ta hôm nay không lên núi, chúng nó chắc có thể là thèm ăn, cho nên tìm xuống núi, thật sự là xin lỗi."

Trong đám người có người hỏi: "Núi nhà ngươi?"

Triệu Nguyên Đức mở miệng: "Thạch Tỉnh và Vân An đã mua cả ngọn núi phía tây rồi."

Đám người lập tức kinh hô một trận.

Vương Văn Hòa hỏi: "Thạch Tỉnh, đây là, dã thú nhà các ngươi nuôi?"

Vương Thạch Tỉnh: "Không phải. Khi chúng ta lên núi hái trà thì gặp được, chúng nó không ăn thịt người, chỉ thích ăn món ăn Vân An làm thôi. Vân An gần đây bận quá, nên chưa cho chúng nó ăn, chắc là thèm ăn."

Thiệu Vân An cũng lập tức giải thích. Hai người ngươi một câu ta một lời, vừa xin lỗi, vừa cường điệu cả nhà Hổ ca chỉ tới tìm bọn họ, sẽ không đả thương người.

Các thôn dân càng thêm ầm ĩ hơn. Nương ta ơi, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cư nhiên có thể cùng dã thú làm bằng hữu, quả thực không thể tưởng tượng!

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An khuyên can mãi, cuối cùng miễn cưỡng trấn an thôn dân. Các hộ vệ cũng thu hồi binh khí. Hơn nữa Triệu Nguyên Đức và Vương Văn Hòa người tín nhiệm bọn họ, cũng khuyên bảo. Các thôn dân lúc này mới buông 'vũ khí', từng người về nhà, trong lòng đều thực thổn thức, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An mua cả ngọn núi, còn núi ba con dã thú, hơn nữa khi nào mua nhiều hộ vệ như vậy, còn mang đao nữa, thật là càng ngày càng có phong thái nhà giàu mà.

Trước khi đi, Triệu Nguyên Đức không yên tâm hỏi Vương Thạch Tỉnh: "Thật sự không có việc gì?"

Vương Thạch Tỉnh: "Yên tâm, không có việc gì. Nếu có việc ta cũng không dám cho chúng nó tiến vào."

Vương Thư Bình lén nhìn nhìn những thị vệ kia, Vương Thạch Tỉnh tiến lên hai bước nói nhỏ với hắn:" Có người mơ ước công thức chế trà nhà ta, những người đó là do đại ca ta phái tới bảo hộ Vân An và hài tử."

Vương Thư Bình nghe vậy vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Đặc biệt nhiều lần mặt xanh tím của Thiệu Vân An.

"Không có chuyện lớn gì."

Triệu Nguyên Đức nói: "Chút nữa ta nói với ngươi." Sau đó hắn nhìn Vương Thạch Tỉnh, "Không còn sớm, các ngươi trở về nghỉ ngơi đi. Ba con dã thú này các ngươi nên cẩn thận."

"Yên tâm đi."

Triệu Nguyên Đức và Vương Thư Bình tin tưởng năng lực Vương Thạch Tỉnh, thấy ba con dã thú rất 'ngoan', hai con ấu hổ kia vẫn luôn cọ Thiệu Vân An, hai người cũng không nói thêm cái gì, một tay giơ cây đuốc, một tay cầm sài đao về nhà.

"Haiz!"

Lau mồ hôi trên trán, Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh, dở khóc dở cười. Vương Thạch Tỉnh che chở bọn họ đi vào, vừa giải tán các hộ vệ. Chờ đến khi bốn phía không ai, Thiệu Vân An thấp giọng: "Chúng ta không phải là bị ăn vạ chứ?"

Vương Thạch Tỉnh: "Rất có thể."

Lại trấn an người trong nhà, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ở trước mắt chăm chú của mọi người mang ba con hổ về sân bọn họ. Động tĩnh ớn như vậy, ba hài tử cũng bị đánh thức. Nhìn thấy bên cạnh cha/ Tỉnh thúc và cha nhỏ/ An thúc là ba con hổ, ba hài tử trong tiếng thét chói tai của Hạ Xuân và Hạ Thu, trong sự hoảng sợ của Tô Sách và Miêu Nguyên, cao hứng chạy tới, ôm lấy hai ấu hổ, cũng đồng thời chạy đến bọn bé.

Mọi tiếng động đột nhiên im bặt, Vương Thạch Tỉnh lên tiếng: "Các ngươi đều về phòng đi. Buổi tối thiếu gia và tiểu thư ngủ cùng chúng ta."

"Dạ."

Ba hài tử vừa nghe, đều hưng phấn. Vào phòng, vốn dĩ phòng rất rộng rãi thì nay mọi người phải chen chúc. Thiệu Vân An giúp Ni Tử cởi giày bò lên trên giường, Tưởng Mạt Hi thấy thế tự giác cởi giày lên giường theo. Nhưng thật ra Vương Thanh, do dự trong chốc lát mới theo lên giường. Hai ấu hổ cũng muốn lên giường, nhưng bị Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ngăn lại.

"Các ngươi lên, giường liền sụp đó, móng vuốt các ngươi đều là bùn." Đè lại một con ấu hổ, Thiệu Vân An nhìn con lớn. "Xem chuyện tốt hôm nay các ngươi làm kìa, nếu không phải ta và Tỉnh ca có ở nhà, những người khác không rõ nguyên do, khẳng định làm bị thương các ngươi."

"Ngao!"

Đại lão hổ không hài lòng. Dường như đang nói vì sao hôm nay không tới đưa nước cho chúng ta!

Thiệu Vân An dùng sức lau mặt, đầu hàng: "Thua các ngươi rồi." Dứt lời, trong tay y có thêm một chậu nước, rất mau, trong chậu liền được rót đầy linh tuyền. Tiếp theo, trong tay y lại có thêm một bình sứ, nhìn đến bình sứ kia, ba con hổ liền kích động.

"Im lặng!"

"Ngao~" tiếng hổ gầm uy mãnh bị đè ép trở về.

Nghẹn cười mà nhìn hai ấu hổ, Thiệu Vân An mở nắp bình sứ ra, nhỏ một giọt linh nhũ vào chậu.

"Im lặng!"

"Ngao ~"

Lão hổ biến thành miêu.

Thu hồi bình linh nhũ, Thiệu Vân An nói: "Uống đi, hôm nay chỉ có nhiêu đó. Mấy ngày nay ta bận không thể lên núi, phải chế trà, các ngươi muốn lưu lại nhà ta hay muốn lên núi?"

Ba con hổ không ngẩn đầu vội vàng uống nước, không để ý tới y. Trong lúc này, Vương Thạch Tỉnh vẫn luôn ở đứng bên cửa sổ, chú ý bên ngoài. Trong nhà hiện tại có rất nhiều người ngoài, mọi chuyện đều phải cẩn thận. Chờ đến khi ba con hổ uống xong, vẫn chưa thỏa mãn mà liếm liếm miệng, Thiệu Vân An lại hỏi: "Hổ ca, các ngươi muốn đi về hay muốn lưu lại nhà ta?"

Hổ ca không trả lời, hai ấu hổ dùng sức bổ nhào lên giường. Tiếng cười ba hài tử nháy mắt truyền ra, tiếng rống giận của Thiệu Vân An cũng đi theo vang vọng.

"Giường sắp sụp rồi! Móng vuốt các ngươi dơ lắm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro