Chương 121

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Thạch Tỉnh mua cả một ngọn núi!

Vương Thạch Tỉnh nuôi ba con dã thú trong nhà!

Vương Thạch Tỉnh nuôi thật nhiều hộ vệ trong nhà, còn mang theo đao!

Nhà giàu nhất huyện Vĩnh Tu còn cùng Vương Thạch Tỉnh xưng huynh gọi đệ, quả bưởi nhà hắn cũng do tên nhà giàu đó mang đến!

Chuyện dã thú xảy ra, Vương trạch không ngoại lệ bùng phát. Hiện tại đối với thôn dân thôn Tú Thủy mà nói, người đã từng bị mẹ ruột bức không sống nổi Vương Thạch Tỉnh từ khi phân gia cưới nam thê Thiệu Vân An, quả thực đã biến đổi long trời lở đất, cuộc sống càng đổi càng tốt không nói, mà thân phận cũng là nước lên thì thuyền lên, mỗi người trong thôn đều nhìn hắn như người phú quý. Mà người có giao tình với bọn họ cũng đắc đạo, gà chó lên trời, các nhà đó cũng có cuộc sống quá mức rực rỡ. Người trong thôn miễn bàn có bao nhiêu hâm mộ. Có người hâm mộ, tất nhiên sẽ có người đố kỵ. Nhưng mặc kệ bọn họ ghen ghét như thế nào, bọn họ cũng chỉ có thể ghen ghét sau lưng mà thôi, hận một hận mà thôi, hiện tại ai dám đi tìm Vương Thạch Tỉnh gây phiền toái đây, ai còn dám ở trước mặt hắn la lối khóc lóc đây, nghĩ đến Thiệu Vân An chỉnh Vương lão thái và Tống gia như thế nào, bọn họ liền nhịn không được mà run run. Chọc ai không chọc lại đi chọc nam thê Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An.

So sánh với tiếng xì xào đối với Vương trạch, còn có một loại chán ghét truyền ra, chính là đêm dã thú đến, nam đinh mọi nhà trong thôn cơ hồ đều đi ra 'xua đuổi' dã thú, ngay cả cô nhi quả phụ nhà Đường Căn Thụ, Đường Căn Thụ bản thân còn cầm sài đao đi ra. Nhưng có vài nhà một bóng người cũng không thấy, trốn ở trong phòng nửa đầu nam đinh cũng chưa ngoi ra. Một nhà là nhà Vương lão thái gia, Vương Đại Lực và Vương Điền Nham không ra cửa; một nhà khác chính là nhà hai huynh đệ Vương Bổn Thắng, Vương Bổn Xương. Vương Bổn Thắng, Vương Bổn Xương lớn tuổi không lộ mặt thì cho qua đi, nhưng nhà bọn hắn đều có nhi tử, còn không phải chỉ có một đứa, nhi tử còn lớn lên cao lớn thô kệch, thế nhưng lại lặng mất tiêu không thấy một người. Miễn cưỡng mà nói, có cháu ngoại trai Vương Bổn Thắng – Đường Căn Thụ đi ra đó, nhưng sau khi Đường Căn Thụ có thể tự mình nuôi sống nương và đệ đệ thì nói ra lời quyết tuyệt, nhà bọn họ nếu chết cũng không đi tìm nhà ông ngoại, nhà ông ngoại nếu chết cũng đừng đi tìm bọn họ.

Lúc này đây, nước miếng người toàn thôn thiếu điều nhấn chìm ba nhà này. Vương Văn Hòa trực tiếp lên tiếng, sau này nếu trong thôn có nguy hiểm gì, ba nhà bọn họ nếu không xuất lực, sẽ bị đuổi ra khỏi tông tộc. Đã từng bị Vương Bổn Xương chọc đến nỗi thiếu chút nữa hộc máu, Vương Văn Hòa nhớ rõ ràng. Lần này Vương Bổn Xương và Vương Bổn Thắng nói không nên lời, hài tử mọi nhà đều ra tới, nhưng hai nhà bọn họ lại trốn trong nhà. Bất quá cùng ngày, hai nhà liền có người cãi lại. Nếu không phải hai người ở Vương trạch kia, thì dã thú có thể xuống núi sao, sao lại đổ lên đầu bọn họ. Mà Vương Đại Lực thì chủ động tìm tộc trưởng thừa nhận sai lầm, tỏ vẻ về sau tuyệt đối sẽ không như vậy. Vương Đại Lực nhu nhược thì nhu nhược, nhát gan thì nhát gan, nhưng so với bị đánh đuổi ra khỏi tông tộc, sau khi chết biến thành cô hồn dã quỷ, nhu nhược hay nhát gan có là gì.

Vương Văn Hòa tha thứ Vương Đại Lực, nhưng thái độ Vương Bổn Xương và Vương Bổn Thắng đánh chết cũng không hối cải đã chọc giận ông. Vương Văn Hòa lập tức lấy thân phận tộc trưởng hạ lệnh sau này tiền lãi tông tộc không có phần cho hai nhà Vương Bổn Xương, Vương Bổn Thắng, bọn họ không cần gánh vác sự vụ trong tông tộc. Đồng thời, năm nay tế tổ thanh minh hai nhà bọn họ không được tham gia. Vương Bổn Xương và Vương Bổn Thắng không phục, mang theo người nhà đến nháo nhà Vương Văn Hòa. Vương Thư Bình ra mặt nói mấy câu liền ngăn chặn bọn họ. Rau quả, gà vịt thịt trứng của Vương thị tộc nhân Vân Long Phường sẽ ưu tiên thu mua, đó là bởi vì lão bản Vân Long Phường là Vương Thạch Tỉnh. Mà Vương Thạch Tỉnh sở dĩ quyết định như vậy, cũng hoàn toàn nể mặt mũi tộc trưởng cha hắn. Còn nữa, ruộng công trong tộc vốn dĩ không có nhiều, hiện tại có nhiều hơn, đó là vì cái gì? Là vì Vương Thạch Tỉnh thoát ly tông tộc đưa 800 lượng bạc.

Ba con dã thú kia nhận thức cả nhà Vương Thạch Tỉnh là chuyện may mắn, nếu vốn dĩ xuống núi ăn thịt người thì sao? Mọi người gặp nạn, ngươi không giúp, còn cãi lại muốn lấy chỗ tốt của người khác, ở đây có chuyện tiện nghi như vậy. Tộc Vương thị đưa nguyên liệu đến Vân Long Phường từ đây về sau không thu của nhà Vương Bổn Thắng và Vương Bổn Xương nữa. Dùng 800 lượng bạc mua ruộng công có tiền lãi, cũng không có phần hai nhà này. Còn nữa, Vương Văn Hòa là tộc trưởng, có quyền quyết định tộc nhân nào không thể tế tổ, nếu không phục, vậy rời khỏi tông tộc tự lập môn hộ đi.

Lúc này hai nhà đã nổ tung rồi. Nam mắng, nữ khóc, nhưng mặc kệ bọn họ như thế nào mắng như thế nào khóc, Vương Thư Bình một bước cũng không nhường. Tộc nhân Vương thị lúc này hoàn toàn đứng về phía tộc trưởng. Bọn họ cũng tức nha. Có chuyện thì liền trốn, có lợi thì đi phía trước, nơi nào có chỗ tốt như vậy. Bọn họ đã sớm xem hai nhà này không vừa mắt từ lâu. Mặc kệ hai nhà này nháo như thế nào, Vương Thư Bình thái độ kiên quyết. Nhà bọn họ đã bắt đầu làm tương vừng, tửu lầu bán rất đắc hàng, hiện tại trừ phi là đầu óc có vấn đề mới đi đắc tội Vương Thư Bình. Tộc nhân Vương thị đều chờ Vương Thư Bình đem sinh ý tương vừng này cũng như sinh ý mứt trái cây Triệu thị, trà hoa cúc Tôn thị vậy, ban ơn cho toàn tộc. Chuyện như vậy, tộc nhân Vương thị nịnh bợ Vương Thư Bình còn không kịp, sao còn dám đắc tội hắn.

Lời này truyền tới tai Thiệu Vân An – Triệu Hà nói cho y biết – y ha ha cười, nói hai chữ: "Đáng đời." Bất quá y không nghĩ tới Vương Thư Bình sẽ làm như vậy. Nhưng ngẫm lại y liền thông suốt. Nhi tử tranh đua, trong nhà lại bắt đầu kiếm tiền, Vương Thư Bình bản nhân lại là người có năng lực có đầu óc, hắn tất nhiên phải ra uy lên.

Buổi sáng hôm sau, ba con đại miêu sau khi đã uống no bụng linh tuyền và một giọt linh nhũ liền đi về núi. Đêm hôm trước, ba hài tử được Thiệu Vân An đưa vào không gian. Ba con đại miêu cũng tò mò hài tử đi đâu, Thiệu Vân An không dám đem chúng nó đưa vào. Không phải sợ chúng nó làm bị thương hài tử, mà sợ chúng nó uống sạch linh nhũ. Linh nhũ hiện tại một ngày chỉ có thể nhỏ hai ba giọt thôi, nhưng so sánh với lượng dùng mấy ngày qua, thì cũng dư dả, nhưng nếu ba con đại miêu vào không gian, tuyệt đối sẽ uống sạch một giọt cũng không lưu lại.

Qua một đêm, ba con đại miêu cũng có tên, Thiệu Vân An đặt tên cho bọn chúng. Hổ lớn nhất gọi là Hổ Ca, hai ấu hổ, con đánh nhau lợi hại nhất là Đại Kim, con yếu hơn thì gọi là Tiểu Kim, xin thứ lỗi Thiệu Vân An không biết đặt tên.

Đại Tiểu Kim cùng Hổ ca về núi, để Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi một canh giờ học khóa, bố trí xong xuôi, Thiệu Vân An liền bận rộn. Lá trà cuồn cuộn không ngừng thu vào, y tất nhiên bận đến chân không chạm đất. Vương Thạch Tỉnh buổi sáng mỗi ngày đều đi nhà chế trà, buổi chiều sẽ về nhà giúp Thiệu Vân An chế trà.

Giữa trưa, Hổ ca cùng Đại Tiểu Kim lại xuống núi. Lúc này các thôn dân tương đối bình tĩnh, những vẫn có chút sợ hãi. Hổ ca cùng Đại Tiểu Kim không có đi vào cửa, mà trực tiếp nhảy lên tường vào Vương trạch. Sợ tới mức Yến Phù Sinh hỏi xem gia chủ có muốn xây tường cao thêm không, Thiệu Vân An tỏ vẻ hoàn toàn không cần. Vì tránh cho chó nhìn thấy lão hổ sẽ sợ tới mức thảm, Thiệu Vân An đem bốn con chó đều buộc ở nhà sau, hơn nữa nói cho Hổ ca cùng Đại Tiểu Kim biết đừng đi hậu viện. Ba con hổ thực hiểu nhân tính, Thiệu Vân An nói không đi, chúng nó sẽ không hiếu kỳ. Dù sao chỉ cần mỗi ngày cho chúng nó uống đủ nước, chúng nó nguyện ý phối hợp.

Hổ ca cùng Đại Tiểu Kim không phải tay không màtới. Hổ ca mang đến một con hươu. Có thể là lần trước nhìn thấy Thiệu Vân An chặt xuống sừng hươu, còn nói lộc nhung là thứ tốt, Hổ ca lại bắt một con đến. Thiệu Vân An chạy nhanh nói cho chúng nó biết đừng giết hết hươu, bằng không hươu trên núi sẽ tuyệt chủng. Lộc nhung này Thiệu Vân An tính thu thập xong sẽ đưa đến kinh thành. Y không thiếu thứ tốt, cho cha mẹ, sư huynh, Ông lão, Hoàng Thượng và Quân Hậu ăn là tốt nhất. Lộc nhung để Trịnh đại bọn họ làm, mấy hộ gia đình có quan hệ tốt trong thôn đều đưa qua một ít. Trong không gian còn có một con hươu và lợn rừng, còn phải tìm cơ hội lấy ra nữa.

Khi đến giờ ăn cơm thì Vương Thạch Tỉnh trở lại. Cơm nước xong, hắn đem bốn con chó dắt đi, Thiệu Vân An mang theo ba hài tử cùng ba con hổ - không có về núi – ý muốn đi gian chế trà. Ba con hài tử như cũ được y đưa vào không gian, ba con hổ tỏ vẻ rất bất mãn. Nhưng mặc kệ chúng nó yêu cầu như thế nào, như thế nào làm nũng (Đại Tiểu Kim), như thế nào rống (Hổ ca), Thiệu Vân An đều không dao động.

Hổ ca ở bên chân Thiệu Vân An chuyển động vài vòng, sau đó cắn ống quần y kéo ra ngoài.

"Ê ê! Chậm một chút chậm một chút, sắp té rồi!"

Vương Thạch Tỉnh đi cứu tiểu tức phụ, lại bị Đại Tiểu Kim cắn ống quần. Hai người chật vật mà bị ba con hổ kéo ra ngoài, Vương Thạch Tỉnh kêu: "Đừng kéo! Chúng ta sẽ đi với các ngươi! Dẫn đường đi!"

Hổ ca buông ra, Đại Tiểu Kim thấy nó buông ra, cũng không cắn nữa. Sửa sang lại quần áo, Vương Thạch Tỉnh dắt tay Thiệu Vân An đi ra ngoài, Thiệu Vân An kêu: "Ta trước thu hồi lá trà đã, hôm nay chỉ sợ ngâm nước nóng."

[Ngâm nước nóng: ý nói trì hoãn, không làm xong việc]

Chờ Thiệu Vân An đem lá trà đều thu vào không gian, mang ba hài tử ra, khóa kỹ cửa gian chế trà, buộc xong bốn con chó, hai người nói với Yến Phù Sinh và Tần Nương một tiếng liền mang theo hài tử đi theo ba con đại miêu lên núi. Chu thúc giúp bồi Chu thẩm đi cửa hàng túi xách. Sinh ý túi xách quá hỏa bạo, Chu thẩm hiện tại chỉ làm bản sản xuất giới hạn, túi xách số lượng đại trà thì giao cho sư phó khác làm, Chu thẩm phụ trách việc làm túi xách chất lượng và kiểu dáng đổi mới trong tiệm, việc trên tay nhiều đến mức bà không rảnh đến cửa hàng túi xách.

Nhà Chu thẩm trước kia nổi danh thêu công, may vá, chỉ là sau khi trong nhà sinh biến mới nghèo túng, gả cho Chu thúc – tiểu nông hộ thôn Tú Thủy. Sau Chu Thiên Bảo biến ngốc, Chu thẩm càng bị người trong thôn khi dễ. Nhưng hiện tại bất đồng, Chu thẩm hiện tại cũng coi như là lão bản, sinh kế trong nhà không còn lo, nhi tử mỗi ngày càng thông minh, có không ít người muốn theo chân họ cầu thân, Chu thẩm hiện tại tự tin không ít, không giống như trước kia bị người khác khi dễ bà cũng không dám hé răng. Bất quá ở trước mặt Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, Chu thẩm vĩnh viễn là Chu thẩm kia, xiêm y một nhà già trẻ Vương trạch vẫn do Chu thẩm làm. Chu thẩm không sợ làm ít đi mấy cái túi xách, nhưng tuyệt đối không thể thiếu quần áo toàn gia Vương trạch.

Hổ ca cùng Đại Tiểu Kim mang theo hai lớn ba nhỏ lên núi. Đường lên núi lần này không phải đường mà bọn họ thường hay đi, ba hài tử đi một lúc thì mệt. Thiệu Vân An dò hỏi Hổ ca có thể chở ba hài tử hay không, không nghĩ tới Hổ ca thật đồng ý. Hổ ca chở Tưởng Mạt Hi và Ni Tử, Ni Tử còn nhỏ, một mình bé không thể ngồi trên người lão hổ được, Tưởng Mạt Hi một tay bắt lấy lông cổ Hổ ca, một tay ôm Ni Tử. Đại Kim chở Vương Thanh, Tiểu Kim đi phía trước vui vẻ mở đường.

Trên đường gặp được rất nhiều động vật, có thỏ hoang, gà rừng, hồ ly, còn có đàn hươu, bọn nhỏ thực vui vẻ, bọn họ ở trong thôn, rất ít khi có thể chính mắt nhìn thấy nhiều động vật hoang dại như vậy. Bất quá những con vật đó nhìn bọn họ thực không vui, đều giơ chân chạy trốn. Bất quá Đại Kim và Tiểu Kim đối với chúng nó không có hứng thú, tựa hồ chúng nó muốn đến một nơi so với chỗ này có món ăn ăn ngon hơn.

Vừa đi liền đi vào sâu trong rừng rậm, Thiệu Vân An lấy áo ấm từ trong không gian ra bao lấy hài tử, y cũng lấy ra cho mình một áo lông vũ, Vương Thạch Tỉnh không cảm thấy lạnh, hắn không cần. Đi đến trời bắt đầu tối sầm, còn chưa tới nơi, Thiệu Vân An đem ba hài tử đưa vào không gian, y cưỡi lên Hổ ca, đi không nổi nữa. Vương Thạch Tỉnh không có gì vấn đề, cùng Đại Kim, Tiểu Kim đi phía trước.

Thẳng đến khi trời hoàn toàn tối, Thiệu Vân An sớm đã không phân rõ đông nam tây bắc, y và Vương Thạch Tỉnh trong tay cầm một cái đèn pin. Khi đèn pin sáng lên còn dọa sợ Đại Kim và Tiểu Kim, Hổ ca nhưng thật ra rất bình tĩnh. Thiệu Vân An không hỏi Hổ ca muốn dẫn bọn y đi đâu, hỏi cũng uổng phí, Hổ ca không biết nói tiếng người. Dù sao đã đi đến nơi này, vô pháp quay đầu lại.

"Tỉnh ca, huynh muốn vào không gian không, tới nơi ta đón huynh ra ngoài."

"Ta không mệt."

Vương Thạch Tỉnh tuyệt đối sẽ không bỏ lại tiểu tức phụ. Thiệu Vân An cũng rõ ràng điểm này, chỉ có thể lấy ra một bình nước và hai bánh mì cho hắn lót bụng. Ba con hổ lập tức kháng nghị, y không thể không lấy thêm ba bình nước và mười mấy quả táo ra. Rất mau đều ăn uống xong, Hổ ca lại lần nữa đi trước. Trong rừng dâng lên sương mù, bốn phía rào rạt, sàn sạt tiếng quỷ dị, những tiếng đó trong TV phim ảnh hay chiếu làm tiếng côn trùng kêu trong màn đêm làm người cảm thấy trong lòng ớn lạnh. Nếu chỉ có một mình Thiệu Vân An, có đánh chết y, y cũng không đi đến nơi này.

"Tiểu tức phụ, lạnh không?"

"Không lạnh, chỉ cảm thấy sợ thôi. Nơi này huynh đến chưa? Tỉnh ca."

"Không có. Ta trước kia có lên ngọn núi này, xa nhất còn đi qua rừng trà kia."

"Hổ ca rốt cuộc muốn mang chúng ta đi đâu vậy. Buổi tối khẳng định không về kịp rồi."

"Đi lâu như vậy cũng chưa đến, phỏng chừng là nơi thần kỳ gì đó. Chúng ta đã đi qua một đỉnh núi rồi."

"A! Xa như vậy. Huynh khẳng định mệt rồi, nghỉ ngơi một lát đi."

"Không mệt. Chỉ đi có chút như vậy sao sánh được lúc ta đi hành quân. Khi ta đi đánh giặc mấy ngày mấy đêm không thể ngủ, tinh thần căn đến gắt gao, bất quá chân cứ đi, không mệt."

Nếu là lúc mới thành thân, Thiệu Vân An nghe Vương Thạch Tỉnh nói như vậy nhiều lắm chỉ có thổn thức một chút rằng tham gia quân ngũ không dễ, nhưng hiện tại nghe được, cảm thấy rất đau lòng.

"Hiện tại sẽ không có chiến tranh, ít nhất là trong khoản thời gian ngắn."

"Khó mà nói. Nếu quốc gia còn nghèo như vậy, cho dù là Đại gia Hổ Hành Quân và Phi ưng quân cũng rất khó kiên trì. Không có quân lương, lương thực không đủ, ăn chút thịt đều do tự mình nghĩ cách. Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, làm sao có thể đánh thắng. Lần đó không phải do tiểu tướng quân tập kích bất ngờ, giết chủ tướng bọn họ, cũng là vị đích vương tử của bọn họ, chiến tranh sẽ không nhanh như vậy kết thúc. Nhưng Hồ Cáp Nhĩ Quốc bản chất là một quốc gia hiếu chiến, bọn họ mơ ước Đại Yến ta đã lâu lắm, lần này tiểu tướng quân giết vương tử của bọn họ, Hồ Cáp Nhĩ Quốc sẽ không thiện bãi cam hưu."

Thiệu Vân An: "Hồ Cáp Nhĩ Quốc này có điểm giống lịch sử của chúng ta là Hung nô, Đột Quyết, Khiết Đan những quốc gia du mục đó, chúng ta gọi là người Hồ, các ngươi kêu Hồ Cáp Nhĩ Quốc. Bọn họ sinh hoạt hoàn cảnh quá gian khổ, khẳng định mơ ước Yến Quốc dồi dào thổ địa cùng khí hậu thoải mái. Ở trong lích sử chúng ta, mỗi một triều đại từ khai triều đến huỷ diệt, đều có chiến đấu với biên quan ngoại tộc. Nổi tiếng nhất, cũng là thảm thiết nhất chính là Trung Nguyên đoạn lịch sử đó.

Khi đó, người Hồ nhảy vào Trung Nguyên, đem người Hán trở thành heo chó, gọi người Hán là dê, không chỉ tàn sát, mà còn nướng ăn. Ăn thịt người lại nói ăn thịt dê hai chân giống nhau. Sau có một tướng quân tuyên bố sát hồ lệnh, người Hán, phàm là giết một người Hồ, chỉ cần lấy thủ cấp là có thể lĩnh thưởng, giết được nhiều là có thể thăng quan tiến chức. Kích thích như vậy, người Hán cứ như vậy mà giết, người Hồ cơ hồ là bị giết tuyệt. Có thể nói, sát hồ lệnh mới là thứ cứu người Hán, lúc ấy, người Hán bị giết chỉ còn có bốn năm trăm vạn. Khói báo động ngàn dặm, xung quanh không thấy gì. Hoàn cảnh hiện tại có thể nói là không phải tộc ta, tất có dị tâm, đừng nghĩ bọn họ sẽ nhiệt tình đối tốt với chúng ta."

Vương Thạch Tỉnh đã thấy qua chiến tranh vũ khí lạnh chân chính. Thiệu Vân An nói rất bình tĩnh, nhưng hắn nghe mà lạnh cả sống lưng. Cảnh tượng như vậy, chỉ nghĩ đến thôi lông tơ đều dựng thẳng. Nếu có một ngày, Hồ Cáp Nhĩ Quốc công phá phòng tuyến quốc gia bọn họ, như vậy con dân Đại Yến phải chăng sẽ như lời tiểu tức phụ nói giống như đoạn lịch sử đó. Bá tánh Yến Quốc, bao gồm hắn, bao gồm tiểu tức phụ, bao gồm Thanh nhi, Ni Tử, Hi nhi, bao gồm tất cả người hắn quen biết, toàn bộ sẽ trở thành tế phẩm, có lẽ là đồ ăn cho Hồ Cáp Nhĩ Quốc những tên man di đó.

Vương Thạch Tỉnh rùng mình một cái. Bây giờ Yến Quốc dưới sự giúp đỡ của tiểu tức phụ đã bắt đầu chấn hưng kinh tế, nhưng muốn khôi phục hưng thịnh, thì còn cần rất nhiều năm. Biên cảnh Yến Quốc chờ được sao, Hồ Cáp Nhĩ Quốc sẽ cho bọn họ có thời gian chấn hưng sao?

"Tiểu tức phụ......" Theo bản năng mở miệng, nhưng Vương Thạch Tỉnh không biết mình nên nói cái gì.

Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh, nghiêm túc nói: "Tỉnh ca, đồ vật trong không gian, là của ta, cũng là của huynh. Thời đại vĩnh viễn sẽ phát triển về phía trước, nơi này những cái kia không có, nhưng về sau sớm hay muộn cũng sẽ có. Trước tiên lấy ra dùng, bất quá gia tốc một chút tiến trình phát triển của lịch sử, sẽ không đại ảnh hưởng gì. Bỏ qua những đồ vật cần có kỹ thuật cao, có vài đồ vật chỉ cần có khả năng sử dụng, huynh tự mình quyết định đi, ta tuyệt đối không nhúng tay."

Vương Thạch Tỉnh nuốt nuốt cổ giọng, duỗi tay nắm chặt tay tiểu tức phụ.

"Tỉnh ca, ta biết huynh tuy rằng rời khỏi quân ngũ, nhưng trong lòng không hoàn toàn buông. Nước mất nhà tan, gia muốn hưng, quốc trước phải mạnh. Mặc kệ huynh có quyết định gì, ta đều ủng hộ huynh."

Nắm tay tiểu tức phụ đi theo Hổ ca đi hồi lâu, cũng trầm mặc hồi lâu, Vương Thạch Tỉnh mở miệng: "Tiểu tức phụ, ta nghĩ muốn đem hỏa dược lấy ra. Đem những đồ vật trong không gian của em mà thời đại chúng ta có thể dùng, đều lấy ra."

"Có thể." Thiệu Vân An lộ ra nụ cười ôn nhu, nụ cười ôn nhu hiếm thấy, "Ta phụ trách kiếm tiền dưỡng gia, huynh phụ trách bảo vệ quốc gia, huynh ta phân chia mà làm. Huynh là nam nhân của Thiệu Vân An ta, ta là nam thê Vương Thạch Tỉnh huynh. Ta sẽ không kéo giữ cánh chim huynh, đồng dạng ta cũng không thích người khác cho rằng huynh dính quang ta, là may mắn cưới ta mới có thể có cuộc sống hiện tại. Bọn họ không biết, nam nhân Thiệu Vân An ta cũng không phải người thường."

Nếu là người thường, sao có thể 'mặc kệ' y, sao có thể tùy ý y là thân phận nội tử mà cường hãn như thế; nếu là người thường, sao có thể bình tĩnh như thế tiếp thu lai lịch y, giúp y giữ bí mật không gian. Bởi vì Vương Thạch Tỉnh không bình thường, mới tạo thành Thiệu Vân An phi thường.

Vương Thạch Tỉnh được tiểu tức phụ ôn nhu dẫn đến tâm huyết sôi trào. Hắn đột nhiên ôm Thiệu Vân An từ trên lưng Hổ ca xuống, cúi đầu liền hôn. Thiệu Vân An vòng tay ôm cổ Vương Thạch Tỉnh, ngửa đầu nghênh đón, y cảm kích, y hạnh phúc. Hai người ở nơi hoang tàn vắng vẻ trong rừng rậm hôn đến tình cảm mãnh liệt, hôn đến nồng nhiệt. Hai đèn pin đều rơi trên đất, bị cỏ dại rậm rạp che lại đại bộ phận ánh sáng. Chỉ có ánh sáng mỏng manh chiếu rọi hai người, môi hai người dán chặt vào nhau, cho dù là một con sâu, cũng không thể nhìn trộm bọn họ cơ hồ linh hồn hòa quyện vào nhau trong nụ hôn nồng nhiệt.

"Grào!"

Đáng tiếc, có người gây mất hứng mà lên tiếng đánh gãy đôi ái nhân này. Vương Thạch Tỉnh buông Thiệu Vân An ra, ôm chặt thân thể y đang xụi lơ. Đây là lần đầu tiên mà Thiệu Vân An gả cho Vương Thạch Tỉnh đến nay dốc lực mà hôn, hôn đến cả người y không còn chút sức lực. Vương Thạch Tỉnh ở trán tiểu tức phụ ôn nhu mà hôn một cái, bế y lên đặt lên lưng Hổ ca. Thiệu Vân An ghé vào người Hổ ca, thở dốc. Vương Thạch Tỉnh cũng không tốt đến đâu, nếu là ban ngày, tuyệt đối có thể nhìn thấy hắn đang đỏ mặt.

"Đi thôi." Nhặt lên đèn pin, đỡ tiểu tức phụ, Vương Thạch Tỉnh nói với Hổ ca.

"Grào!"

Tựa hồ nhưng đang nhắc nhở hai người đừng lãng phí thời gian, Hổ ca cất bước. Chôn ở bộ lông dày của Hổ ca, Thiệu Vân An ở trong lòng phỉ nhổ bản thân. Sao lại hôn đến thiếu chút nữa cao trào, là do y định lực quá kém hay là do kỹ thuật hôn của Tỉnh ca quá cao, mẹ nó, tuyệt đối không thể nói cho Tỉnh ca biết, quá mất mặt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro