Chương 122

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Vân An cảm thấy hình như mình đã ra khỏi địa phận huyện Vĩnh Tu thì phải, Hổ ca rốt cuộc ngừng lại, ý bảo y đi xuống. Lấy tay ra, Thiệu Vân An kéo chặt áo lông vũ trên người: "Chắc gần đến canh tư, chúng ta đi suốt một buổi chiều cơ hồ thêm một buổi tối! Người trong nhà chắc đang lo lắng."

Mặc kệ Vương Thạch Tỉnh có lạnh hay không, Thiệu Vân An lấy ra áo lông vũ: "Mặc vào, nơi này ẩm ướt lạnh đó."

Vương Thạch Tỉnh không có cự tuyệt sự quan tâm của tiểu tức phụ, mặc vào áo lông vũ, nói: "Khi chúng ta đi có nói muốn lên núi, một đêm không về bọn họ chắc không quá lo lắng, chúng ta đi theo Hổ ca lên núi."

"Grào!"

Thúc giục hai người đuổi kịp, Hổ ca mở đường, Đại Tiểu Kim đi phía sau hai người, thoạt nhìn rất cẩn thận.

Tay Thiệu Vân An lạnh lẽo được Vương Thạch Tỉnh nhét ở túi áo lông vũ, hai người đều khoác trường bào, bên ngoài lại thêm một kiện áo lông vũ hiện đại, hai người còn mặc quần áo cổ trang, không biết còn nghĩ rằng là hai người đang quay phim cổ trang đó. Bất quá nơi này còn có ba con hổ.

"Tỉnh ca, chúng ta còn ở địa phận thôn Tú Thủy, hay huyện Vĩnh Tu không?"

"Không biết. Hẳn là còn ở trong địa phận huyện Vĩnh Tu."

Thiệu Vân An nghĩ rằng đi một chút sẽ đến, kết quả đi theo Hổ ca mới biết được đi một đoạn đường dài như vậy. Đoạn đường này không dễ đi, đường rất chật hẹp, cho nên Hổ ca để y xuống dưới.

Trời càng ngày càng sáng tỏ, Hổ ca rốt cuộc ngừng lại. Thiệu Vân An giơ đèn pin nhìn bốn phía, cảnh tượng xung quanh làm cho y có cảm giác đầu tiên chính là đây là rừng rậm nguyên thủy sao. Mặc dù ở hiện đại, y cũng chưa bao giờ đi sâu vào rừng đến như vậy . Nơi này cây cối che trời, cây bụi cao đến eo y. Cây sát cây, dây quấn quanh chằng chịt, rắc rối khó gỡ, âm lãnh ẩm ướt từng luồng xông thẳng mà đến.

Có tiếng nước, ầm ầm, gần đây chắc có thác nước rất lớn. Hổ ca tựa hồ đang phân biệt phương hướng, ngừng chừng mười phút, nó đi về hướng nam. Đi theo Hổ ca, khom người tránh đi tán cây buông xuống, nhấc chân vượt qua cây ngã đã khô, dùng cả tay cả chân mà leo qua cự thạch lởm chởm, tiếng nước càng ngày càng điếc tai, khi bọn y một lần dừng lại, Thiệu Vân An cơ hồ sợ hãi kêu lên.

Trước mặt bọn họ là một tòa thác nước, thác nước dừng như từ trên tầng mây đổ xuống. Thiệu Vân An từng đi qua thác nước Cửu Long, nhưng so sánh với nơi này, thác nước Cửu Long cũng chỉ có thể xem trẻ con mới sinh.

"Grào!"

Hướng về hai người rống lên, Hổ ca chấn hưng thân thể cao lớn, thả người nhảy vào thác nước. Đại Tiểu Kim cũng nhảy xuống. Thiệu Vân An hô to: "Còn phải nhảy xuống nước hở, lạnh chết đó."

"Grào! Grào!" Hổ ca thúc giục, Đại Tiểu Kim cũng thúc giục.

"Tỉnh ca, huynh vào không gian đi."

"Ta biết bơi, ta muốn cùng với em."

Vương Thạch Tỉnh thái độ thực kiên quyết, thậm chí buông ra tay Thiệu Vân An, sợ đối phương đem hắn đưa vào không gian. Ba con hổ thúc giục đến gấp, Thiệu Vân An khẽ cắn môi, cởi ra áo lông vũ, không có thời gian vào không gian thay đổi quần áo phù hợp. Vương Thạch Tỉnh cũng cởi áo lông vũ. Hai người lại cởi ra áo bông, sau khi làm nóng người, liền nhảy vào trong nước.

"Ah! Đông chết ta!"

Thiệu Vân An lạnh đến A A kêu, Vương Thạch Tỉnh cũng lạnh, bơi tới bên cạnh tiểu tức phụ. Đại Tiểu Kim lại đây bảo vệ hai người, Hổ ca bơi phía trước.

Thiệu Vân An lạnh đến nổi hàm răng đánh lập cập, Hổ ca lúc này liền lặn xuống nước, Thiệu Vân An trong lòng mắng mẹ nó, nhắm mắt lại lặn xuống. Có một bóng lông xù xù ở trước mặt y, Thiệu Vân An bắt lấy, liền nghe được tiếng không biết là của Đại Kim hay là Tiểu Kim, giống như bị đau, y nắm chặt tay. Vương Thạch Tỉnh cũng bắt được một cái đuôi. Hai người đi theo cái đuôi Đại Tiểu Kim càng bơi càng đi xuống, khi Thiệu Vân An thiếu chút nữa không nhịn thở được, y cảm thấy hai chân dường như chạm được mặt đất, y vội vàng dùng sức dẫm xuống, trồi người lên.

"Khụ khụ khụ!"

"Tiểu tức phụ!"

Vương Thạch Tỉnh một thân chật vật đi đến bên cạnh tiểu tức phụ, ôm lấy y. Vương Thạch Tỉnh lạnh đến nỗi mặt trắng bệch. Thiệu Vân An lấy ra bình linh nhũ, quản cái gì pha loãng hay không pha loãng, mở ra đưa cho Vương Thạch Tỉnh.

"Ngao! Ngao!"

"Grào! Grào!"

Vốn dĩ đã chạy lên trước, ba con hổ gầm rú nhanh chóng chạy trở về. Vương Thạch Tỉnh nhấp một giọt, Thiệu Vân An cũng nhấp một giọt, ba con hổ chạy tới, Thiệu Vân An lui về phía sau một bước: "Một đứa một giọt, nhiều nữa không có."

"Grào!"

Ba con hổ đứng yên.

"Há mồm."

Trong người dần ấm áp lên Thiệu Vân An hướng ba con hổ đang há mồm to nhỏ một giọt linh nhũ, sau đó nhanh chóng thu hồi cái bình. Lông của ba con hổ dựng lên rồi từ từ rơi xuống, đôi mắt đều nhắm. Sau một lúc lâu, chúng nó mới mở to mắt. Hổ ca thật sâu nhìn Thiệu Vân An, xoay người, tiếp tục dẫn đường.

"Ngao ngao ~"

Uống lên được linh nhũ Đại Tiểu Kim bước đi giống như uống được thuốc phiện vậy.

Lấy ra đèn pin, Thiệu Vân An vài ba cái cởi ra quần áo ướt đẫm, mặc vào quần áo ngủ. Vương Thạch Tỉnh cũng mặc vào quần áo ngủ. Đây là một sơn động trong hồ nước. Hơi ẩm dường như hỗn loạn. Bất quá rất kỳ quái, trong động mùi không khó ngửi, ẩn ẩn còn có mùi thanh hương.

"Tỉnh ca, phía trước có ánh sáng kìa."

Thiệu Vân An thấp giọng nói. Vương Thạch Tỉnh nắm chặt tay y: "Nơi này có khả năng thông ra bên ngoài."

"Nhưng không có gió nha."

"Đi qua nhìn sẽ biết."

Hai người nhanh chân bước đi, ánh sáng càng ngày càng rõ ràng, khi Hổ ca thân ảnh chợt biến mất, hai người trực tiếp chạy lên.

Chỗ đườn có khúc cua xuất hiện, đã có thể thấy ánh sáng chiếu lên khắp vách tường đá. Hai người đi qua khúc cua, Thiệu Vân An sững sờ tại chỗ, Vương Thạch Tỉnh cũng kinh ngạc mà hơi hơi mở miệng.

Trước mặt bọn họ, là một hồ nước trong vắt. Cái này không phải trọng điểm, phía trên sơn động có thạch nhũ đang nhỏ nước xuống hồ, hồ nước xuất hiệu từng gợn sóng tròn lan tỏa, nhưng cái này cũng không phải trọng điểm.

Trọng điểm là!

Ở giữa hồ nước, có một cái cây trắng tinh không tì vết, trên cái cây có lá và những nụ hoa, còn có một quả tròn giống như trứng cút, giống như hạt châu trắng tinh mượt mà. Ánh sáng chính là từ hạt châu này phát ra. Hạt châu này phát ra ánh sáng nhu hòa thánh khiết, làm Thiệu Vân An nhịn không được muốn quỳ xuống, thần phục.

"Grào!"

Hổ ca kêu một tiếng. Thiệu Vân An thoáng hoàn hồn, Hổ ca nhìn cái cây kia, lại nhìn Thiệu Vân An. Thiệu Vân An kéo tay Vương Thạch Tỉnh đi đến bên hồ, hỏi: "Hổ ca, ngươi dẫn chúng ta tới, là muốn ta giúp ngươi dưỡng cái cây này sao?"

Hổ ca nhảy vào hồ nước, há mồm muốn cắn viên châu kia.

"Chậm đã!"

Hổ ca khó hiểu nhìn qua.

"Ngươi muốn ăn à?"

Hổ ca lắc lắc đầu, nhảy ra hồ nước, cắn áo ngủ Thiệu Vân An kéo y đi vào. Thiệu Vân An đã hiểu: "Ngươi muốn tặng cho ta sao?"

Hổ ca dừng lại động tác kéo, buông áo ngủ y ra, rống lên.

Thiệu Vân An tâm dần dần kinh hoàng, lắc đầu: "Cái này quá quý trọng, ngươi lưu trữ ăn đi."

"Grào!"

Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh, y có chút ngốc. Cây này có thể phát ra ánh sáng, tuyệt đối không phải vật phàm, nói không chừng là tiên thảo đó. Ở một đất nước nam nhân ăn một loại trái cây là có thể sinh con, thì đối với tiên thảo này chắc cũng không kỳ lạ.

Vương Thạch Tỉnh tiến lên: "Hổ ca, ngươi muốn đem cái này tặng cho chúng ta sao?"

"Grào."

"Ngươi không cần sao?"

Hổ ca vẫy vẫy cái đuôi.

Trầm mặc một lát, Vương Thạch Tỉnh hỏi: "Ngươi có phải thích linh nhũ hay không, cái vừa rồi vừa uống đó?"

"Grào! Grào!"

"Ngươi muốn dùng cái này để đổi linh nhũ hả?"

Hổ ca hất đuôi.

Không phải đổi linh nhũ thì vì cái gì? Vương Thạch Tỉnh cũng nghĩ trăm lần cũng không ra. Thiệu Vân An đột nhiên linh quang chợt lóe, hỏi: "Ngươi là muốn biết bọn nhỏ đi đâu có phải không?"

"Grào! Grào!"

Thiệu Vân An vỗ đầu mình: "Giữa trưa ta đem Ni Tử bọn nhỏ đưa vào không gian, Hổ ca giống như rất muốn đi theo, ta không đáp ứng, nó liền kéo chúng ta đến đây, xem ra đúng rồi."

Vương Thạch Tỉnh nhíu mày.

Thiệu Vân An thực nghiêm túc mà nhìn cặp mắt màu hổ phách của Hổ ca nói: "Hổ ca, ta đưa bọn nhỏ đi nơi có rất nhiều đồ vật nguy hiểm, ta sợ ngươi và Đại Tiểu Kim không rõ, chạm loạn vào phát sinh nguy hiểm. Nơi đó còn có linh nhũ, cái đó đối với cả nhà ta là đồ vật rất trân quý, ta sợ các ngươi nhịn không được mà uống sạch."

"Grào!"

Vương Thạch Tỉnh lên tiếng: "Không bằng chúng ta mang chúng nó vào không gian thử, xem biểu hiện của chúng nó, nếu chúng nó có thể khắc chế, chúng ta cũng hào phóng một chút."

Thiệu Vân An: "Ta sợ hỏa dược, xăng đó."

"Hổ ca và Đại Tiểu Kim thực thông minh, nói cho chúng nó biết cái đó sẽ nổ chết chúng nó, chúng nó sẽ không chạm loạn vào. Hoặc là em đốt một ít cho chúng nó xem, hổ đều sợ hỏa."

Hổ ca đi đường xa như vậy, đem bảo vật trân quý đưa cho bọn họ, đổi quyền lợi vào không gian. Nói thật, Thiệu Vân An cũng không đành lòng cự tuyệt.

"Grào." Hổ ca lại cắn áo ngủ Thiệu Vân An.

Thiệu Vân An lần này không có cự tuyệt, đi theo Hổ ca vào trong hồ, Vương Thạch Tỉnh cũng đi theo vào hồ nước. Khi đến cây tiên thảo, Hổ ca buông lỏng miệng ra. Thiệu Vân An khom người, cẩn thận quan sát cây tiên thảo. Cây tiên thảo ngoại trừ có bốn phiến là mở rộng ở đỉnh chóp, thể hiện tư thái bảo hộ, bảo hộ quả tiên đang tỏa sáng, những lá cây khác toàn bộ đều uốn khúc. Thiệu Vân An ngửa đầu hỏi nam nhân bên cạnh: "Tỉnh ca, chúng ta đem cây tiên thảo này nhổ trồng ở không gian nha."

"Ừm."

Thiệu Vân An lại chuyển hướng Hổ ca: "Hổ ca, cây tiên thảo này ta nhổ trồng vào không gian ta, có thể chứ? Ta không nghĩ sẽ hái tiên quả, cũng không nghĩ nhổ đi tiên thảo."

Hổ ca không sao cả kêu lên. Thiệu Vân An tay vừa động, bình sứ xuất hiện, tiếp theo là một cái xẻng nhỏ. Hổ ca và Đại Tiểu Kim lập tức hưng phấn.

"Đừng nhúc nhích!"

Hổ ca bất động, hơn nữa dùng cái đuôi trấn áp Đại Tiểu Kim đang không nghe lời. Thiệu Vân An mở nắp bình ra, ở trên đầu tiên quả chậm rãi nghiêng bình sứ, một giọt linh nhũ lục sắc sền sệt thong thả nhỏ giọt. Đại Tiểu Kim gấp không chờ nổi muốn uống, Hổ ca cũng mở ra mồm to.

"Đã bảo đừng nhúc nhích mà!"

Khi linh nhũ nhỏ giọt lên tiên quả, nháy mắt, bạch quang chói mắt tràn ra, ở đây mặc kệ là người hay là hổ đều theo bản năng nhắm mắt lạit. Khi Thiệu Vân An có thể mở mắt ra, thì thấy tiên quả kia càng thêm loá mắt. Thiệu Vân An thu hồi bình sứ, Vương Thạch Tỉnh cầm cái xẻng cong lưng, Thiệu Vân An cũng cong lưng, đôi tay thâm nhập hồ nước.

"Ngao ngao ~"

"Grào ~"

Ba con hổ nhìn chằm chằm viên tiên quả lóa mắt kia. Dưới hồ nước là bùn đất, Vương Thạch Tỉnh thật cẩn thận mà dùng cái xẻng tìm kiếm rễ tiên thảo. Tìm hơn mười phút, Vương Thạch Tỉnh hướng Thiệu Vân An gật gật đầu, Thiệu Vân An rút đôi tay ra, trong tay nhiều thêm cái chậu nhỏ và xẻng nhỏ kia. Y cho rất nhiều đất bùn vào chậu, thêm vào linh tuyền, lại nhỏ một giọt linh nhũ. Khi Thiệu Vân An chuẩn bị xong, Vương Thạch Tỉnh bắt đầu đào tiên thảo.

Hai người đều hô hấp cẩn thận, Vương Thạch Tỉnh một chút một chút đào rễ tiên thảo ra, bảo đảm đầy đủ rễ, khi đại bộ phận rễ chùm đều đào ra, Vương Thạch Tỉnh vứt bỏ cái xẻng, một tay bắt lấy tiên thảo, một tay nắm rễ tiên thảo, đột nhiên đứng dậy, khi rễ tiên thảo rời đi hồ nước nháy mắt đem tiên thảo đặt vào trong chậu. Trong khoảnh khắc tiên thảo rời đi hồ nước thì ánh sáng kịch liệt nhấm nháy, khi nó được đặt vào chậu cây, cả cây tiên thảo bao gồm tiên quả đều phát sáng như cũ.

Mơ hồ, có tiếng thú rống truyền đến, hồ nước cũng bỗng nhiên trở nên chảy xiết. Đại Tiểu Kim có vẻ có chút nôn nóng.

"Tỉnh ca, huynh đi vào trước, đặt ở đá chỗ linh nhũ đi."

Thiệu Vân An đem chậu cây giao cho Vương Thạch Tỉnh, sau đó ôm lấy Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh nháy mắt không có bóng dáng. Sau đó y đem Đại Tiểu Kim đưa vào không gian.

"Hổ ca, chúng ta đi!"

Nước càng ngày càng chảy xiết, Thiệu Vân An lấy ra đèn pin, hô to với Hổ ca. Hổ ca nhảy ra hồ nước, nằm sấp trên mặt đất. Thiệu Vân An cưỡi lên lưng nó, còn chưa ngồi ổn, Hổ ca ngay lập tức chạy đi. Tiếng dòng nước chảy xiết tựa hồ ở bên tai, Thiệu Vân An lớn tiếng nói với Hổ ca: "Hổ ca, nhanh lên, chúng ta phải rời khỏi nơi này trước khi bị nhấn chìm! Không gian ta không thể di động, chỉ có đi ra ngoài mới có thể an toàn!"

"Grào ——!"

Trên người Hổ ca, một tầng kim quang nhàn nhạt phát ra. Tốc độ nó đột nhiên đề cao, Thiệu Vân An thu đèn pin lại, hai tay gắt gao ôm chặt cổ Hổ ca. Lúc này trong không gian, Vương Thạch Tỉnh hoảng muốn chết. Ba hài tử khi thấy Đại Tiểu Kim mà cao hứng, thì bởi vì Thiệu Vân An và Hổ ca chậm chạp không có vào không gian cũng sợ đến độ muốn khóc.

Ầm ầm!

Không biết là trời nứt ra, hay là băng nữa; cũng không biết có phải là hồng thủy tới hay không, hay là đàn dã thú đang chạy. Trước một giây Hổ ca nhảy vào trong nước, Thiệu Vân An dùng sức hít sâu một hơi, ôm sát cổ Hổ ca. Sơn động mà lúc nãy bọn y đến đã tối đi rất nhiều, trong nước cũng có rất nhiều bóng đen xuất hiện. Vương Thạch Tỉnh không có ở đây, Thiệu Vân An lúc này tuyệt đối không thể rời khỏi Hổ ca. Hổ ca cũng dùng hết toàn lực, tốc độ cực mau. Khi Thiệu Vân An sắp không chịu nổi nữa, Hổ ca rốt cuộc nhảy ra khỏi mặt nước. Thiệu Vân An không còn sức lực, Hổ ca quay đầu lại cắn cánh tay y, kéo y bơi đến lên bờ.

Trong rừng cây, các loại tiếng dã thú kêu hết đợt này đến đợt khác, nghe làm người khiếp đến hoảng. Một cánh tay khác của Thiệu Vân An cũng nỗ lực bắt lấy Hổ ca. Chờ đến khi một người một hổ rốt cuộc lên được bờ, đều mệt nằm liệt. Thiệu Vân An nằm lên bờ một chút sức lực đều không có, Hổ ca cũng nằm bên cạnh y thè lưỡi thở dốc. Thiệu Vân An duỗi tay, nắm móng vuốt Hổ ca, hai người vào không gian.

"Tiểu tức phụ!"

"Cha nhỏ!"

"An thúc!"

Khi vào không gian Thiệu Vân An suy yếu chào hỏi: "Hi."

Nhìn thấy mặt Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An suy đoán: Chắc Tỉnh ca không gia bạo đâu hở?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro