Chương 124

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong xe, Thiệu Vân An nói nhỏ với ba hài tử: "Cha nhỏ đưa các con đi không gian, các con nhìn Hổ ca và Đại Tiểu Kim, đừng để chúng nó 'ăn bậy', đặc biệt đừng chạm vào những vật nguy hiểm."

Ba hài tử đồng loạt gật đầu. Thiệu Vân An đưa bọn nhỏ vào, sau đó thở hắt ra. Vương Thạch Tỉnh đang đánh xe lúc này lên tiếng: "Tiểu tức phụ."

Thiệu Vân An đến bên cạnh xe, xốc lên màn xe đi ra ngoài, nói: "Tỉnh ca, không nghĩ trong thôn sẽ có động tĩnh lớn như vậy, không biết có liên lụy đại ca không?"

Vương Thạch Tỉnh nghiêm túc nói: "Khó nói lắm. Nơi này chúng ta chỉ cần xảy ra dị tượng gì, cho dù là động đất, hồng thủy, đều có liên quan đến quan lại. Đại ca hiện tại là hồng nhân của Hoàng Thượng, khó nói sẽ không có người mượn cơ hội này mà buộc tội đại ca."

"Vậy làm sao bây giờ?"

Vương Thạch Tỉnh nghĩ nghĩ, nói: "Em đem tiên quả kia đưa cho đại ca đi, để hắn trình lên Quân Hậu, nói chúng ta hái xuống tiên quả liền xảy ra dị tượng."

"Hở?" Thiệu Vân An sửng sốt, theo bản năng liền nói: "Đó là ta lưu lại cho huynh ăn mà!"

Vương Thạch Tỉnh hạnh phúc, nhìn xung quanh không có người, hắn kéo đầu tiểu tức phụ qua, hung hăng hôn một cái, sau đó mang theo cơ khát nói: "Chúng ta có linh nhũ, tiên quả kia khẳng định không tốt bằng linh nhũ đâu, bằng không Hổ ca vì cái gì theo chúng ta muốn uống linh nhũ, lại giữ cây tiên thảo không ăn. Hơn nữa tiên thảo kia không phải còn sẽ kết quả sao. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, thừa dịp chưa có người gây khó dễ, để đại ca mưu tiên cơ, chuyện của chúng ta nhất định không thể có biến."

Thiệu Vân An nhìn Vương Thạch Tỉnh nghiêm túc, đột nhiên ôm đầu hắn lại hung hăng hôn lên, nam nhân này nhìn vấn đề thật càng ngày càng nghiêm cẩn, có tiến bộ!

Hai người sắp củi khô lửa bốc. Thiệu Vân An vội vàng đẩy ra, thở gấp gáp nói: "Ta đi không gian."

"Được." Ám ách.

Ngồi bên trong xe, thả xuống mành che cẩn thận, Thiệu Vân An vào không gian. Đi vào liền nghe được tiếng cười bọn nhỏ và tiếng kêu của Đại Tiểu Kim. Theo tiếng phát ra thì thấy Đại Tiểu Kim và bọn nhỏ đang chơi đùa vui vẻ. Y vừa đi đến, Hồ ca liền chú ý đến y, Đại Tiểu Kim đều nhìn về phía này. Nhìn xong, Đại Tiểu Kim tiếp tục chơi.

"Hi nhi, Thanh nhi, Ni Tử."

Ba hài tử lập tức ngẩng đầu, Ni Tử bò dậy từ trên đất kêu: "Cha nhỏ."

Đang bị Đại Tiểu Kim đè lên, Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi muốn đẩy ra Đại Tiểu Kim ra, Thiệu Vân An kêu: "Các con chơi đi, ta vào lấy đồ."

Nghe cha nhỏ/An thúc nói như vậy, hai đứa nhỏ tiếp tục chơi. Tưởng Mạt Hi tiếng cười thấp thấp, tựa hồ như bị đè nén, nhưng Thiệu Vân An biết, đây là biểu hiện mà nhóc đang vui vẻ nhất. Có lẽ Tưởng Mạt Hi cả đời sẽ không cười to thoải mái được, nhưng đó không phải là nhóc không thích cười. Tám năm bị bệnh tự kỷ, tính là được trị khỏi thì cũng để lại một ít 'di chứng', bất quá không ảnh hưởng đến toàn cục là được.

Thiệu Vân An đi thạch động linh nhũ nơi đặt tiên thảo, cái cây sau khi nhổ lên mang vào không gian trồng liền làm nơi đó lay động rất lớn, bên cạnh chính là thạch nhũ đang nhỏ giọt. Nghĩ đến ngày đó, y vẫn là nhịn không được mà tim đập gia tốc.

Trở về thời điểm lúc đó.

Hôm đó sau khi nhổ lên tiên thảo trồng vào không gian, Thiệu Vân An hung hăng tâm, đem vài giọt linh nhũ còn sót lại tưới tiên thảo, cái cây tiên thảo kỳ diệu như vậy mà chết thì quá đáng tiếc. Phải biết rằng, bên ngoài hiện tại thay đổi bất ngờ, địa chấn, thú hoảng, nghĩ cũng biết là do tiên thảo làm.

Mà khi y tưới toàn bộ linh nhũ vào, dị tượng lại lần nữa xuất hiện. Tiên thảo phát sáng càng thêm chói mắt, toàn bộ không gian đều bị bạch mang bao trùm, sau đó không gian rõ ràng chấn động một chút. Chờ đến khi mọi người cộng thêm ba con hổ có thể mở to mắt, phát hiện tiên thảo có biến hóa kinh người.

Nguyên bản tiên thảo chỉ có một viên tiên quả ở đỉnh chóp, thì nay sau khi được tưới linh nhũ thì những lá cây cuộn tròn toàn bộ xòe ra. Ở trong những lá cây cuộn tròn đó, thế nhưng lại có ba viên tiên quả. Lớn như móng tay cái Thiệu Vân An. Mà viên lớn nhất kia thì trở nên to ra thêm chút nữa, giống dạ minh châu phát sáng nhu hòa

Dị tượng này làm Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh choáng váng, vì cha nhỏ/An thúc vào không gian quá chật vật mà sợ hãi, thì nay bọn nhỏ cũng đã quên lo lắng, tất cả đều nhìn chằm chằm cây tiên thảo. Hổ Ca cắn tay Thiệu Vân An, muốn y hái viên tiên quả lớn nhất kia, Thiệu Vân An kêu Hổ Ca ăn, Hổ Ca không ăn. Đại Tiểu Kim cũng không ăn, đối với thạch nhũ cảm thấy hứng thú hơn, vây quanh thạch nhũ tới lui, còn chồm người lên muốn liếm, nhưng không với tới.

Nhìn bộ dáng của Hổ Ca và Đại Tiểu Kim, linh nhũ đối với chúng nó có dụ hoặc mạnh mẽ. Thiệu Vân An lập tức nói: "Linh nhũ một ngày chỉ có hai giọt, không thể uống sạch, phải lưu lại cứu mạng. Các ngươi có thể uống linh tuyền, số lượng vô hạn, linh nhũ không được, ta cách một đoạn thời gian sẽ cho cái ngươi một giọt, lúc trước có thể cho các ngươi mỗi 'người' một giọt đều là ta lưu trữ đó."

Hổ ca kêu, hiển nhiên không hài lòng. Thiệu Vân An buông tay: "Ta cũng không có biện pháp, linh nhũ số lượng chính là ít như vậy, bằng không ngươi cũng không hiếm lạ như vậy, đúng không."

Linh nhũ số lượng hữu hạn, Hổ ca bất mãn cũng không có biện pháp, cũng may còn có linh tuyền có thể vô hạn cung ứng, cũng coi như thỏa mãn một ít nhu cầu của nó.

Viên lớn kia, Thiệu Vân An kêu Vương Thạch Tỉnh ăn, Vương Thạch Tỉnh kêu y ăn, đẩy qua đẩy lại, Thiệu Vân An quyết định lưu trữ lại, rốt cuộc viên tiên quả này không biết sống bao lâu. Ba viên nhỏ kia, Thiệu Vân An không đau lòng hái xuống, y vừa hái xuống, lá cây liền cuộn tròn lại, ánh sáng tiên thảo cũng ảm đạm vài phần, bất quá toàn cây vẫn thập phần sáng ngời.

Ba viên tiên quả nhỏ, Thiệu Vân An cho ba hài tử ăn. Ba hài tử còn chưa nếm ra hương vị, liền bị tiêu chảy. Vương Thạch Tỉnh sợ hãi, bất quá Thiệu Vân An có kinh nghiệm, đời trước khi y lần đầu tiên uống linh nhũ bụng cũng bị quặn đau. Kêu Vương Thạch Tỉnh cùng y ôm ba hài tử, trấn an bọn nhỏ, để bọn nhỏ chịu đựng qua đi. Ba hài tử đau đến oa oa khóc lớn, chờ khi không đau, ba hài tử lại bị tiêu chảy, làn da chảy ra dịch hôi thối. Chờ đến khi bị dằn vặt xong, tắm rửa xong, làn da ba đứa nhỏ đều tăng lên một bậc, ba hài tử đều quên đau đớn vừa rồi, thân thể đặc biệt thoải mái.

Lúc sau, ba hài tử ở trong không gian ngủ ước chừng một ngày, trong lúc đó cái gì đều không có ăn. Thiệu Vân An suy đoán tác dụng tiên quả có thể giống như linh nhũ, hiệu quả có thể thấp hơn linh nhũ một chút, bằng không Hổ ca cũng sẽ không bỏ gần tìm xa. Bất quá cá nhân y cảm giác giống nhau. Nhưng Hổ ca vì cái gì vẫn luôn lưu trữ viên tiên quả lớn kia không ăn, Thiệu Vân An tạm thời không biết được.

Qua chuyện kinh hãi lần này, bọn nhỏ đều biết sự tồn tại của linh nhũ, cũng may bọn nhỏ đều tương đối nghe lời, không lộn xộn. Nhưng Hổ ca và Đại Tiểu Kim, Thiệu Vân An vẫn không yên tâm.

Nói đến hiện tại.

Đi vào thạch động linh nhũ, Hổ ca cũng vào theo. Thiệu Vân An trước nhìn bình linh nhũ, làm y kinh ngạc chính là cái bình có một giọt linh nhũ, Thiệu Vân An quay đầu nói với Hổ ca: "Hổ ca, không tồi nha, hôm nay có một giọt, về sau số lượng nhiều ta sẽ cho ngươi và Đại Tiểu Kim uống nhiều một chút, nhưng hiện tại các ngươi phải nhịn."

Hổ ca lắc lắc cái đuôi, nhìn chằm chằm bình linh nhũ liếm miệng. Thiệu Vân An nói: "Hổ ca, ta muốn đem viên tiên quả này mang ra tặng người, nguyên nhân giải thích ngươi chắc cũng không hiểu. Tóm lại chính là, chúng ta đã khiến cho đại ca ta gặp phiền toái, ta phải dùng viên tiên quả này tiêu tai, có thể chứ?"

Hổ ca liếm miệng.

Thiệu Vân An nhìn cái xem thường, cầm lấy bình linh nhũ, Hổ ca lập tức há mồm.

Một giọt linh nhũ thu mua Hổ ca, Thiệu Vân An tìm một cái bình thủy tinh, dùng linh tuyền rót vào, y rửa sạch tay ba lần rồi thật cẩn thận mà hái tiên quả xuống.

Không gian một trận chấn động rất nhỏ, ở bên ngoài bọn nhỏ đang chơi đùa cùng Đại Tiểu Kim đều bất động. Đem tiên quả nhanh chóng bỏ vào bình, thêm một ít linh tuyền vào, Thiệu Vân An đậy nắp lại. Bình thủy tinh sáng lấp lánh lên, ngâm ở trong linh tuyền tiên quả vẫn như cũ sặc sỡ loá mắt.

Tiên quả vừa hái xuống, bốn chiếc lá cuối cùng cũng cuộn tròn lại, ánh sáng cây tiên thảo cũng ảm đạm hơn phân nửa. Thiệu Vân An đột nhiên có chút khổ sở.

"Hổ ca, tiên thảo sẽ không chết chứ?"

Từ đầu đến cuối đều thực bình tĩnh, Hổ ca cắn cắn cái đuôi, nhìn qua dường như đối với sự chết sống của tiên thảo không cảm thấy hứng thú. Thiệu Vân An lại hỏi: "Nó còn sinh trưởng khôn?"

"Grào."

Hổ ca xoay người đi ra ngoài, dường như chỉ có linh nhũ mới có thể có được sự nhiệt tình của nó.

Đối với cây tiên thảo ảm dạm, Thiệu Vân An chắp tay trước ngực: "Tiên thảo ơi tiên thảo, ta muốn viên tiên quả này, về sau ta nhất định tưới cho ngươi nhiều linh tuyền và linh nhũ nha, mong ngươi tha thứ."

Lại khom lưng vái lại thể hiện sự cảm kích và xin lỗi, Thiệu Vân An đem cái bình cất vào trong ngực, biến mất tại chỗ.

Xe ngựa giật một cái, Vương Thạch Tỉnh cũng không quay đầu lên tiếng: "Được không?"

"Được." Thiệu Vân An chui ra, ôm hắn từ phía sau. "Có chút khổ sở. Hái tiên quả xong, cây tiên thảo cũng ảm đạm không ít. Không biết viên tiên quả này đã sống bao lâu rồi, vậy mà bị chúng ta hái xuống. Có lẽ viên tiên quả này đang nỗ lực tu luyện thành tiên đó."

Vương Thạch Tỉnh kéo tiểu tức phụ lại, một tay ôm: "Hổ ca có cản em không?"

"Không có."

Vương Thạch Tỉnh nói: "Hổ ca không có cản em, vậy khẳng định không phải quả kia đang tu luyện đâu. Em nói nó khẳng định thành tinh, sao lại không nhận ra đồng loại mình được."

Hở? Cũng đúng nha.

Thiệu Vân An giương mắt: "Nói rất có đạo lý."

Vương Thạch Tỉnh tiếp theo trấn an: "Ta phỏng chừng, quả kia hẳn là sống lâu năm mới có thể lớn như vậy, nhưng Hổ ca không có ăn, một phần có thể luyến tiếc, một phần đối với nó không có chỗ tốt gì. Khả năng trước có thể dứt bỏ, bởi vì Hổ ca đem cho chúng ta, cho nên không phải luyến tiếc, đó chính là đối với nó không có chỗ tốt. Nếu đối với Hổ ca không có chỗ tốt, vậy khẳng định không phải quả tinh, nhưng đối với người thường mà nói đã có thể xưng là tiên quả rồi. Em hái tiên quả xuống, tiên thảo có khô héo không?"

"Không có, chỉ ảm đạm rất nhiều, như không có tinh thần vậy. Bất quá ta cảm giác ý Hổ ca là nó sẽ sinh trưởng nữa."

"Vậy không cần khổ sở. Chờ linh nhũ nhiều, em tưới cho nó nhiềuu chút là được." Nhân cơ hội hôn tiểu tức phụ, Vương Thạch Tỉnh nói: "Em vào nghỉ ngơi đi."

"Không mệt."

"Nghỉ ngơi."

Thiệu Vân An nhấp miệng, chui vào thùng xe. Y cùng Hổ ca ra sức chạy ra cơ hồ kiệt lực, làm Vương Thạch Tỉnh đau lòng không thôi. Vương Thạch Tỉnh cũng biết, tình huống lúc ấy như vậy, lựa chọn của tiểu tức phụ là chính xác nhất, nhưng hắn không thể tha thứ cho mình khi tiểu tức phụ nguy hiểm nhất, cần hỗ trợ nhất hắn lại tránh ở nơi an toàn, để mặc tiểu tức phụ một mình đối mặt. Thiệu Vân An biết Vương Thạch Tỉnh còn đang tự trách, biểu hiện nghe lời, không có biện pháp, ai kêu y đau lòng hắn đâu. Nếu bằng hữu Thiệu Vân An cũng xuyên đến đây, nghe được y nói như vậy, khẳng định cười vào mặt y.

Nôn nóng đến nhiệt miệng, Tưởng Khang Ninh nghe nha dịch trở về nói Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An còn có bọn nhỏ bình an trở lại, thiếu chút nữa lập tức đi thôn Tú Thủy. Nhưng nha dịch nói cho hắn biết, bọn họ thu thập xong sẽ đi qua, Tưởng Khang Ninh mới tạm thời kiềm chế vội vàng trong lòng, nhưng cũng không có tâm tư làm việc, nói cho nha môn huyện thừa không có đại sự đừng đến quấy rầy hắn.

Chờ mãi chờ mãi, rốt cuộc, Vương Thạch Tỉnh đánh xe ngựa tới. Tưởng Khang Ninh tự mình ra ngoài đón, nhìn thấy năm người đã bình an trở về, không thiếu cánh tay cái chân nào, lại nhìn ba đứa nhỏ sắc đặc biệt tốt, kỳ quái là lại trắng lại nộn, tâm lúc này mới xem như an an ổn ổn bình phục. Tâm bình ổn, Tưởng Khang Ninh liền đen mặt, Thiệu Vân An nhìn thấy hắn chuẩn bị giáo huấn, vội vàng nói: "Đại ca, đại ca, chúng ta có việc gấp, là đại sự, vào nhà nói."

"Hai người các đệ!" Hầm hầm chỉ chỉ hai người, Tưởng Khang Ninh xoay người đi.

Thiệu Vân An vỗ vỗ Tưởng Mạt Hi, cúi đầu nói nhỏ với nhóc, Tưởng Mạt Hi nhanh chóng chạy đến bên cạnh cữu cữu, kêu: "Cữu cữu."

Nhóc vừa kêu, lửa giận Tưởng Khang Ninh tiêu hơn phân nửa. Hắn khom lưng bế lên Tưởng Mạt Hi, quay đầu lại: "Còn không nhanh lên! Thanh nhi, Ni Tử, đến chỗ đại bá đi."

Vương Thanh nắm tay muội muội một đường chạy chậm đến, Tưởng Mạt Hi làm cữu cữu buông nhóc xuống, nắm lấy tay khác của Ni Tử.

Vào phòng, Tưởng Khang Ninh ngồi ở chủ vị, liền cả giận nói: "Hai người các đệ! Đặc biệt là Thạch Tỉnh! Già đầu rồi! Mang theo ba hài tử cùng đại dã thú vào rừng, sao lại lớn mật như vậy! Hả? Vạn nhất đại dã thú quay đầu lại muốn ăn thịt người thì làm sao! Các đệ chân trước vào rừng, thì liền có địa chấn lũ lụt, các đệ có biết đại ca lo lắng muốn chết hay không!"

"Đại ca, chúng ta sai rồi." Thiệu Vân An ngoan ngoãn nhận sai.

Vương Thạch Tỉnh: "Đại ca, lần này là chúng ta lỗ mãng, cho rằng sẽ mau trở về, ai biết sẽ phát sinh chuyện như vậy. Sau này ta nhất định cẩn thận, tuyệt không tái phạm. Xin đại ca bớt giận."

"Các đệ nha!" Lại chỉ chỉ hai người, Tưởng Khang Ninh hít sâu một hơi, cũng không răn dạy bọn họ nữa. Người đã bình an trở lại, còn cầu gì hơn.

"Hi nhi, con mang đệ đệ và muội muội đi chơi đi, An thúc và cữu cữu có chuyện cần nói. Con thuận tiện đi phòng bếp một chuyến, nói cơm chiều An thúc làm, nói đầu bếp không cần lo."

Gật đầu, Tưởng Mạt Hi mang theo Vương Thanh cùng Ni Tử đi ra ngoài. Vương Thạch Tỉnh đứng dậy đi theo ra ngoài, hắn đi đến sân bên ngoài, nói với nha dịch: "Chúng ta và đại ca có chuyện quan trọng cần nói, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào."

"Dạ"

Vương Thạch Tỉnh đi trở về, nói: "Ta ở ngoài viện thủ, tránh có người vào."

Tưởng Khang Ninh nghiêm mặt: "Xảy ra chuyện gì?" Hắn lập tức nghĩ tới dị động thôn Tú Thủy, hỏi: "Các đệ trong rừng gặp cái gì? Các đệ có biết trong rừng đã xảy ra chuyện gì sao?"

Thiệu Vân An nói: "Biết. Những dị động đó là do chúng ta làm."

"Cái gì?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro