Chương 125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Vân An từ trong ngực lấy ra bình thủy tinh, Tưởng Khang Ninh lúc ấy liền ngẩn ra. Y đi đến trước mặt đại ca, đưa qua, Tưởng Khang Ninh không nhận, trên mặt là dò hỏi. Thiệu Vân An nói: "Đại ca, đây là tiên quả."

"Hả, tiên quả?!"

"Ừm, tiên quả. Hổ ca mang chúng ta vào rừng chính là đi tìm cái này. Chúng ta vừa hái xuống viên tiên quả này thì trong rừng liền xuất hiện dị động. Chúng ta đi theo Hổ ca tìm nơi an toàn tránh né hồng thủy, cho nên mới đi nhiều ngày như vậy."

Tưởng Khang Ninh trợn mắt há hốc mồm.

"Đây thật là tiên quả?"

Thiệu Vân An khẳng định gật đầu nói: "Viên tiên quả này mọc trên cây tiên thảo có thể phát sáng. Ánh sáng của cây tiên thảo đó có thể phát sáng cả một vùng. Đi tìm viên tiên quả này, Hổ Ca mang chúng ta đi suốt hai ngày hai đêm. Tiên thảo sinh trưởng ở cái hồ sâu trong rừng, nếu không phải được Hổ Ca dẫn đường, chúng ta căn bản không biết sâu trong rừng ở thôn Tú Thủy có loại đồ vật này. Hổ Ca cùng chúng ta có duyên, nó thích ăn đồ ăn ta làm, nhi tử của nó (Nội tâm Thiệu Vân An: có Trời mới biết Đại Tiểu Kim với Hổ Ca có quan hệ gì) cũng đặc biệt thích chơi cùng Hi nhi bọn nhỏ, cái này chính là lễ gặp mặt mà Hổ Ca tặng cho chúng ta. Ta vốn muốn hái về trồng, nhưng sau đó mới biết thôn Tú Thủy xuất hiện đại dị động như vậy, Tỉnh ca lo lắng sẽ có người thừa cơ bất lợi cho đại ca, cho nên ta và Tỉnh ca thương lượng, để đại ca ra mặt, đem viên tiên thảo này dâng cho hoàng thượng.

Tưởng Khang Ninh khiếp sợ đến độ không phản ứng.

Vương Thạch Tỉnh lên tiếng: "Đại ca, thôn Tú Thủy có dị động lớn như vậy tuyệt đối không thể gạt được, ngài nên cướp thời cơ mới được."

Tưởng Khang Ninh liếm liếm miệng: "Nếu cái này thật là tiên quả, các đệ, các đệ sao lại giao ra?"

Thiệu Vân An chớp chớp mắt: "Vậy đại ca, ngài dám ăn sao?"

Tưởng Khang Ninh lập tức thật mạnh lắc đầu.

"Ta và Tỉnh ca cũng không dám."

Tưởng Khang Ninh: "......"

"Ta sợ ta và Tỉnh ca ăn rồi thành tinh liền xong đời. Thứ này chỉ sợ chỉ có Hoàng Thượng mới dám ăn."

Tưởng Khang Ninh thanh âm đều mềm: "Cái này, thật sự có thể ăn?"

"Hổ ca nói có thể ăn. Ta cảm thấy Hổ ca chính là lão hổ tinh, cái gì đều hiểu rõ, ngoại trừ không nói được tiếng người."

"Hả ——"

Thiệu Vân An: "lại lịch tiên quả đại ca ngài nói đi, ta chỉ có một yêu cầu, ngọn núi sau nhà ta toàn bộ đều bán cho ta, hoặc là liệt vào nơi cấm địa, bất luận kẻ nào cũng không được vào. Ta phát hiện ở nơi đó có nhiều cây trà cổ hồng bào rất quý giá, tất cả đều là của ta. Đại ca, ta và Tỉnh ca vì huynh mới nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích, bằng không viên tiên quả này, toàn gia chúng ta phân chia nhau ăn tuyệt đối sẽ trường mệnh thiên tuế đó."

"Khụ khụ khụ......"

Tưởng Khang Ninh bị sặc nước miếng, chờ hắn hoãn lại, câu đầu tiên chính là: "Thiên tuế, không thành tinh chứ."

"Khó nói ăn có thể thành tinh."

"Đi đi đi. Nếu thật thành tinh, ta không dám dâng cho Hoàng Thượng đâu." Lời này nói rất khẳng định, nhưng Tưởng Khang Ninh lại rất phân vân, trái cây gì mà có thể khiến cho đất rung núi chuyển, hồng thủy, thú động, không phải tiên quả thì là cái gì!

Tưởng Khang Ninh bình tĩnh một ít, cẩn thận hỏi: "Cái này thật sự các đệ ở rừng hái được?"

Thiệu Vân An: "Lừa huynh, ngày mai ta liền sinh hài tử!"

Được đi, đây là lời nguyền rủa nghiêm trọn nhất đối với Thiệu Vân An.

Tưởng Khang Ninh trầm tĩnh trong chốc lát, hỏi: "Trân bảo như thế, các đệ thật sự muốn ta dâng cho Hoàng Thượng? Mặc dù sẽ có người mượn cơ hội này tấu ta, ta cũng có thể nghĩ cách chu toàn."

Thiệu Vân An thở dài, dựa vào tay án kỉ nói: "Ta luyến tiếc, nhưng hiện tại cần phải bỏ. Thứ nhất là, đại ca chỉ cần dâng lên cái này, sẽ có chỗ tốt, hơn nữa tuyệt đối sẽ trở thành đại đại đại tâm phúc trước mặt Hoàng Thượng."

Tưởng Khang Ninh gật gật đầu, đây là khẳng định.

"Thứ hai, Ngụy Hoằng Chính bắt cóc ta có nói lờ rất khó nghe, nhưng có một việc ta vẫn luôn thực lo lắng. Ý của gã nói thân thể Quân Hậu sắp không xong. Chúng ta hiện tại cùng Hoàng Thượng, Quân Hậu đứng chung thuyền, lực lượng hiện tại chúng ta quá yếu, Quân hậu tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được. Ta bảo đảm, cái này mặc dù không phải là tiên quả, cũng khẳng định là thứ tốt, bằng không Hổ ca sẽ không mang chúng ta đi xa như vậy, đến nơi nguy hiểm như vậy. Lại nói, vạn nhất thứ này ăn có thể thành tinh, Hoàng Thượng và Quân Hậu thành tinh sẽ tốt hơn so với chúng ta thành tinh đó."

Tiên thảo sau này có thể sinh trưởng nữa, y lại lấy ra, người trong nhà có thể ăn rồi.

Tưởng Khang Ninh xoa mồ hôi lạnh trên trán, hắn lớn như vậy, mặc dù trong nhà gặp nạn, hắn cũng không khẩn trương bất an như vậy.

Thiệu Vân An nhìn đại ca, thương lượng: "Nếu không, ta cắn trước một miếng xem thử?"

"Đừng hồ nháo!"

Tưởng Khang Ninh liền đoạt lấy bình thủy tinh trong tay Thiệu Vân An, tay đều có chút run. Hít sâu vài hơi, Tưởng Khang Ninh ôm chặt bình thủy tinh: "Việc này tuyệt đối không thể lộ ra, các đệ nói không còn người khác biết sao?"

"Tuyệt đối không có!"

"Vậy là tốt rồi."

Tưởng Khang Ninh suy tư một phen, nói: "Hiện tại là thời điểm mấu chốt để chế trà, ta không thể đi. Nhưng này viên tiên quả này ta cần phải tự mình hộ tống vào kinh. Vừa lúc, trà chế xong, ta cùng sư huynh muốn đi kinh thành báo cáo công tác. Nếu có người muốn tấu ta, lúc ấy nhất định đã thượng tấu. Đến lúc đó, ta lại lấy ra viên tiên quả này, những người đó về sau muốn đụng đến ta, động đến các đệ, phải dè chừng nha."

Thiệu Vân An tò mò: "Đại ca huynh muốn công khai? Muốn tất cả mọi người biết?"

Tưởng Khang Ninh nói: "Nếu chỉ lén đưa cho Hoàng Thượng, tiên quả này sẽ không có ý nghĩa gì, không bằng tự chúng ta ăn. Chỉ có khi tất cả mọi người biết, mới có thể giải thích cho người trong thiên hạ biết dị trạng thôn Tú Thủy, đại ca đệ mới có thể hoàn toàn thoát thân. Chuyện này đệ không hiểu đâu, cứ giao cho đại ca làm đi."

"Được."

Nghĩ nghĩ, Tưởng Khang Ninh lại đưa bình thủy tinh cho Thiệu Vân An: "Đệ cứ giữ đi, nơi này của ta nhiều người, chờ ta vào kinh, thì đệ đưa cho ta."

"Được."

Thiệu Vân An nhận lại, trong lòng đối với nhân phẩm đại ca giơ ngón tay cái. Đến lúc này, Tưởng Khang Ninh đột nhiên nhớ tới một việc: "Vân An, viên đá của đệ ta còn giữ đây này."

Thiệu Vân An không sao cả nói: "Nga, cho đại ca đó, viên đá ta có nhiều lắm."

"......" Tức nha, Tưởng Khang Ninh hỏi: "Không phải đệ nói chỉ có một viên thôi sao?"

Thiệu Vân An lặng lẽ cười: "Đại ca ngài tin ta sao."

Tưởng Khang Ninh giơ tay gõ liền gõ. Vương Thạch Tỉnh ở một bên nhìn chỉ cười không nói, trong lòng nghĩ: Nếu đại ca biết Hi nhi đã ăn một viên, không biết có ngất xỉu hay không.

Buổi tối, Thiệu Vân An làm đầy bàn món ăn, còn đặc biệt nấu cho Tưởng Khang Ninh hỏa cẩu kỷ. Lấy cớ tìm được ở trong rừng hồng quả (cà chua) và lục quả (dưa chuột) y cũng mang đến đây mấy quả. Cà chua cắt thành khối rải chút đường, dưa chuột cũng rửa sạch cắt thành khối ăn sống. Y rất nhớ cà chua xào trứng nha, nhưng làm như vậy y không phải lòi sao.

Tưởng Khang Ninh tâm tình tốt, ăn xong bữa cơm này, miệng hắn lở cũng bớt đi mấy phần. Hắn chỉ cho là mình uống cẩu kỷ nên hạ hỏa, trong lòng không nôn nóng mới bớt, kỳ thật bữa cơm này là dùng linh tuyền để nấu, cà chua và dưa chuột lại trồng trong không gian, tất nhiên ăn một lần liền tốt lên. Tưởng Khang Ninh khen hồng quả và lục quả ăn ngon, còn làm kêu Vương Thạch Tỉnh thử trồng đi, để đưa đến kinh thành, hắn cũng chưa ăn qua quả chua ngọt thanh tân như vậy. Vương Thạch Tỉnh lập tức tỏ vẻ không thành vấn đề. Còn có thịt vũ loan, Tưởng Khang Ninh đời này chưa có ăn qua thịt nào ngon như vậy, Vương Thạch Tỉnh cũng nói có Hổ Ca, muốn ăn vũ loan không dễ như ăn gà sao, trong rừng có rất nhiều.

Miệng ba hài tử đều thực nghiêm, trên bàn cơm chỉ lo ăn, cái gì đều không nói. Cơm nước xong, ba hài tử liền độc chiếm thư phòng huyện lệnh đại nhân, để đọc sách, luyện tự, Tưởng Mạt Hi còn cầm cuốn 《 khảo công ký 》. Vừa lúc Thiệu Vân An tới, Tưởng Khang Ninh liền dẫn y và Vương Thạch Tỉnh đi nhà chế trà, nhìn xem có chỗ nào cần cải tiến hay không.

Mà khi Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh còn ở trong rừng, Vĩnh Minh Đế ở Đông Lâm điện nổi trận lôi đình, đập nát ly ngọc uống trà. Quách công công bên cạnh Vĩnh Minh Đế vội vàng phái tiểu thái giám ra cung mời đế sư. Quân hậu bệnh, hắn không dám quấy rầy.

Quách công công và Đại Giang – mời từ thôn Tú Thủy thôn trở về - vẫn đang khuyên bảo Vĩnh Minh Đế long thể làm trọng, đừng tức giận. Nhưng bọn họ không khuyên còn tốt, càng khuyên lửa giận Vĩnh Minh Đế càng cao.

Sinh ý trà rượu huyện Vĩnh Tu, mặc dù hắn làm hoàng đế không nói thẳng, nhưng ai mà không biết đó là sinh ý của Vĩnh Minh Đế hắn, và quân hậu! Phủ Hằng Viễn Hầu có hành vi như vậy chính là đánh thể diện của hắn! Trên bàn Vĩnh Minh Đế bày chứng cứ phạm, từ thủ hạ của Ngụy Hoằng Chính lục soát được công thức chế trà.

"Hoàng Thượng, xin ngài bớt giận, long thể làm trọng." Quách công công đi theo sau Vĩnh Minh Đế đang tức giận, lựa lời khuyên bảo.

Đại Giang: "Hoàng Thượng, Thiệu Vân An nhạy bén, y nói ra công thức giả. Vương Thạch Tỉnh vì thê báo thù, đánh gãy chân tay Ngụy Hoằng Chính, cũng coi như vì Hoàng Thượng trút giận."

Vĩnh Minh Đế giận dữ: "Ngụy Hoằng Chính nên giết! Nên giết! Trẫm không giết vài người bọn họ thì nghĩ trẫm là hoàng đế để trưng bày à!" Tề Du của hắn bị bệnh đau tra tấn, những người này còn dám đối nghịch với Tề Du! Nên giết!

Đại Giang nói: "Hoàng Thượng, thần trước khi đi, Thiệu Vân An kêu thần nói cho Hoàng Thượng, nói thỉnh Hoàng Thượng ngài tự mình thẩm vấn Ngụy Hoằng Chính và thủ hạ, y nói Ngụy Hoằng Chính nói lời đại nghịch bất đạo, rất khó nghe, y thật sự nói không nên lời, y cũng không cho thần hỏi."

Vĩnh Minh Đế: "Đem người dẫn tới!"

Đại Giang lập tức đi ra ngoài kêu người, Quách công công vội vàng nói: "Hoàng Thượng, ngài uống ly trà xin bớt giận."

"Hừ!"

Vĩnh Minh Đế nổi giận đùng đùng mà ngồi xuống, Quách công công lập tức dâng lên một ly trà hoa cúc. Vĩnh Minh Đế hai ba hớp liền uống hết, dùng sức nện ly trà xuống bàn nói: "Ngụy Hoằng Chính nên giết! Ngụy Xuân Lâm nên giết!"

Quách công công rũ mắt nói: "Những người nên giết, Hoàng Thượng muốn giết thì giết, nhưng long thể làm trọng, thiên tuế nếu biết, nhất định lo lắng."

Nghĩ đến quân hậu Đại Tề Du, Vĩnh Minh Đế áp xuống lửa giận.

Lúc này, một vị tiểu công công cúi đầu khom người tiến vào: "Hoàng Thượng, đế sư cầu kiến."

Vĩnh Minh Đế: "Ai đi nhiều chuyện với đế sư đó!"

Quách công công cười làm lành nói: "Hoàng Thượng gần đây vì phượng thể của thiên tuế mà lo lắng, nô tài nhiều chuyện, thỉnh đế sư đến phân ưu với Hoàng Thượng."

Vĩnh Minh Đế bị Quách công công chọc cười, hạ lệnh: "Mau mời đế sư."

Quách công công, An công công cùng Trác công công đều đi theo hoàng thượng và quân hậu khi còn nhỏ. Vốn dĩ Quách công công và Trác công công hầu hạ Vĩnh Minh Đế, An công công hầu hạ quân hậu. Sau đó An công công được quân hậu giao trọng trách làm sinh ý, Vĩnh Minh Đế sai Trác công công đi hầu hạ, thay đổi người khác, Vĩnh Minh Đế không yên tâm.

Ông lão vào, đi theo hắn cùng tiến vào còn có vị tiểu thái giám kia đang ôm một rương trúc. Ông lão tiến lên hành lễ, sau đó nói: "Lão thần đang trên đường tiến cung thì gặp được công công truyền chỉ, thật đúng là trùng hợp."

Nhìn thấy đế sư, cảm xúc Vĩnh Minh Đế hòa hoãn một ít, ban tọa cho đế sư, nhưng trên mặt vẫn còn phẫn nộ. Quách công công cho các tiểu thái giám đều lui ra, Vĩnh Minh Đế đè nặng hỏa khí nói: "Ngụy Hoằng Chính đi huyện Vĩnh Tu, âm thầm bắt Thiệu Vân An, buộc y giao ra công thức chế trà và ủ rượu."

Ông lão nói: "Việc này lão thần đã biết."

Vĩnh Minh Đế kinh ngạc: "Đế sư biết từ đâu?" Đại Giang vào kinh liền đến thẳng hoàng cung, tin tức này truyền có mau cách mấy cũng không thể nhanh như vậy truyền tới tai đế sư.

Ông lão trả lời: "Là người hầu của An công công từ huyện Vĩnh Tu Huyện đến kinh thành. Thiệu Vân An làm chút trà bưởi mật ong, kêu hắn đưa về kinh, trong đó có vài bình muốn dâng lên cho hoàng thượng và thiên tuế. Đồ vật này trực tiếp đưa đến chỗ Sầm Nguyệt Bạch, Sầm Nguyệt Bạch vừa lúc đang ở chỗ lão thần, lão thần không yên tâm giao cho người khác, nên tự mình đi một chuyến. Trà bưởi mật ong kia lão thần đã nếm qua, hương vị thật không tồi, nói là thanh tràng nhuận phổi, thanh nhiệt hoá đàm, đối với dạ dày cũng tốt."

Vĩnh Minh Đế cảm khái: "Y thật có tâm. Trẫm nghe Đại Giang nói y bị thương."

Ông lão nói: "Lão thần có hỏi qua, nói là bị ăn cái tát, còn bị đá bụng, cũng may không có trở ngại, đại phó thống lĩnh và Khang Ninh còn có Vương Thạch Tỉnh đuổi đến kịp thời. Bất quá Thiệu Vân An cũng coi như là có dũng có mưu, đánh được Ngụy Hoằng Chính, kéo dài thời gian chờ đại Phó thống lĩnh bọn họ đuổi tới, kịp thời bắt được người, bằng không để Ngụy Hoằng Chính trốn trở lại kinh thành, việc này không dễ xử trí."

"Hừ!" Vĩnh Minh Đế tức giận nện một quyền lên án thư, "Được lắm, Hằng Viễn Hầu, được lắm, Ngụy Xuân Lâm! Bất quá là con vợ lẽ lại dám làm càn như thế! Phủ Hằng Viễn Hầu trên dưới căn bản không có xem trẫm là hoàng đế mà!"

Ông lão: "Hoàng Thượng, uống một ly trà bưởi mật ong nhuận cổ đi." Xin bớt giận.

Vĩnh Minh Đế thở hắc ra, nhìn Quách Tốn, Quách công công, Quách công công lập tức mở ra rương trúc, bên trong là mười sáu bình sứ trắng. Ông lão chỉ vào tám bình nói: "Đây là Thiệu Vân An đặc biệt nói dâng cho quân hậu, nói là dùng mật ong ôn hòa, không có tính hàn."

Vĩnh Minh Đế lập tức nói: "Đưa cho quân hậu đi."

"Dạ."

Quách công công lấy ra một bình trước, mở nắp ra, tiếp theo ngẩng đầu kinh ngạc nói: "Hoàng Thượng, trà bưởi mật ong thật thơm ngọt." Chuyển hướng Ông lão, "Thỉnh lão đế sư nói cho nô tài dùng như thế nào."

Ông lão nói: "Có thể pha nước uống, cũng có thể bôi lên lương khô để ăn. Lão thần lấy hai muỗng pha trà uống, nói phải dùng nước ấm, nếu không sẽ không có công hiệu."

"Nô tài tạ lão đế sư."

Quách công công mang tới ly trà và nước ấm, pha hail y, đưa cho hoàng thượng và Ông lão, sau đó hắn lấy ra tám bình trà bưởi bình thường ra, sau đó ôm rương trúc đi ra ngoài, tự mình đưa đến Cảnh U cung.

Vĩnh Minh Đế cầm ly trà, uống một ngụm, lập tức khen không dứt miệng nói: "Thiệu Vân An này thật khéo tay. Quả bưởi vừa chua vừa đắng như vậy vừa vào tay y lại có thể làm ra thứ uống ngon như vậy."

"Người đâu."

"Có nô tài."

Lập tức có tiểu công công khom người tiến vào.

"Trà bưởi mật ong này, đưa hai bình cho hoàng thúc, đưa hai bình cho Đại Lão tướng quân đi."

"Dạ."

Tiểu công công dùng khay nâng bốn bình trà bưởi mật ong đi. Thiệu Vân An tổng cộng phái An Nhàn tặng 32 bình, trong cung 16 bình, quân hậu 8 bình, Vĩnh Minh Đế 8 bình, còn 16 bình, Sầm lão, Ông lão, Khang Thụy, An công công bọn họ cũng đưa qua, một người nhận cũng được mấy bình.

Có lẽ được uống đồ ngọt, tâm tình Vĩnh Minh Đế tốt chút, nói: "Quân hậu nói muốn trẫm ban thưởng y chút quả bưởi, nói rằng người nọ không để bụng tiền tài, ban thưởng tiền tài không bằng ban thưởng y một ít vật hiếm lạ, quả bưởi trẫm còn chưa ban thưởng, mà y đã dâng trà bưởi mật ong cho trẫm rồi."

Ông lão cười nói: "Bào đệ của Tri phủ phủ Quảng Nam đang ở huyện Vĩnh Tu, nên Thiệu Vân An không thể thiếu quả bưởi này. Bất quá Hoàng Thượng muốn ban thưởng thì cứ thưởng."

Quách công công khom người đi đến: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, đại phó thống lĩnh đã đem người đến. Nô tài đã đem trà bưởi mật ong đưa đến Cảnh U cung rồi. Thiên tuế đang nghỉ ngơi, nô tài không dám quấy rầy thiên tuế, chỉ là để xuống đồ vật."

Vĩnh Minh Đế lập tức hỏi: "Quân hậu hiện tại như thế nào?"

Quách công công mặt chút ưu sắc nói: "Trác Kim nói thiên tuế vừa mới đau bụng, uống dược nên ngủ rồi, nhưng ngủ không an ổn."

Vĩnh Minh Đế nắm chặt quyền, Ông lão vội vàng khuyên bảo: "Hoàng Thượng, thân mình thiên tuế không khoẻ, hoàng thượng nên lấy long thể làm trọng."

Vĩnh Minh Đế gật gật đầu, đen mặt nói: "Lệnh Đại Giang dẫn người đến."

"Tuân chỉ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro