Chương 126

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quách công công đi ra ngoài, thực mau, Đại Giang cùng hắn đi vào Đông Lâm điện, một đám thị vệ kéo Ngụy Hoằng Chính – tên cầm đầu bắt cóc Thiệu Vân An – và thuộc hạ vào. Ngụy Hoằng Chính bị Vương Thạch Tỉnh đánh gãy tứ chi, bất quá lúc đánh, Tưởng Khang Ninh cho người che đầu Ngụy Hoằng Chính lại, Ngụy Hoằng Chính không biết ai đánh gã thảm như vậy, nhưng tuyệt đối không thoát được có can hệ với Tưởng Khang Ninh. Ngụy Hoằng Chính bị áp giải đến hoàng cung, phủ Hằng Viễn Hầu chắc đã biết tin. Hiện tại Hằng Viễn Hầu Ngụy Xuân Lâm đang làm gì tạm thời không có ai quan tâm, Ngụy Hoằng Chính vừa thấy Vĩnh Minh Đế, sợ tới mức cơ hồ mất khống chế, quỳ rạp trên đất liền hô to: "Hoàng Thượng! Thảo dân oan uổng, thảo dân oan uổng!"

Vĩnh Minh Đế nhìn thoáng qua Đại Giang, Đại Giang tiến lên nắm đầu Ngụy Hoằng Chính, ngăn miệng hắn lại. Vĩnh Minh Đế đen mặt, nói: "Trẫm nghe nói, ngươi có nói lời đại nghịch bất đạo, trẫm không hỏi ngươi. Đại Giang, thẩm vấn cho trẫm."

Đại Giang vẻ mặt khó xử, Vĩnh Minh Đế nổi giận: "Sao vậy, ngươi muốn trẫm tự mình thẩm hay sao?!"

Đại Giang vội vàng quỳ xuống nói: "Hoàng Thượng bớt giận. Là Thiệu Vân An nói thỉnh Hoàng Thượng tự mình thẩm vấn, Ngụy Hoằng Chính nói lời thật không thể để người khác nghe, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội!"

Ông lão thần sắc chấn động, Ngụy Hoằng Chính vốn dĩ mặt không huyết sắc nay càng sợ tới mức đen như màu đất, khóc muốn biện giải. Nhìn vẻ mặt này của gã, Vĩnh Minh Đế mị đôi mắt.

"Các ngươi đều lui xuống, Quách Tốn và lão đế sư lưu lại."

"Tuân chỉ!"

"Hoàng Thượng tha mạng! Hoàng Thượng tha mạng!" Những kẻ khác không bị bịt miệng vội vàng xin tha, cả người sợ tới mức phát run, vừa thấy liền biết theo như lời Thiệu Vân An nói thì những lời này khẳng định rất khó nghe.

Đại Giang cùng thuộc hạ hắn đều lui xuống. Sau đó không lâu, Đại Giang không biết có bao nhiêu cảm kích đối với Thiệu Vân An và Tưởng Khang Ninh chỉ điểm. Nếu hắn giờ phút này thật sự tự mình thẩm vấn, sợ là sẽ không nhìn được thái dương ngày mai.

Cửa Đông Lâm Điện đóng lại, Vĩnh Minh Đế mở miệng: "Quách Tốn."

"Dạ."

Quách công công khom người lui đến cách gian, một lát sau, hắn đến, trong tay là một thanh đoản kiếm. Người bị trói ở đây đều kêu oan, Quách Tốn đi đến trước mặt một người, nâng mặt hắn lên.

Đại Giang mang theo thuộc hạ canh giữ ở cửa Đông Lâm điện, bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Đại Giang lưng thẳng đứng, một chút cũng không hiếu kỳ người động thủ là ai. Ước chừng qua mười lăm phút, Đại Giang đột nhiên thân mình chấn động, xoay người, bởi vì trong điện phát ra tiếng vang thật lớn. Đại Giang lập tức kêu: "Hoàng Thượng!"

"Người đâu!"

"Có thần!"

Đại Giang lập tức mang theo người vọt vào Đông Lâm điện. Làm lơ máu loãng đầy đất, nhìn bộ dánh Vĩnh Minh Đế, Đại Giang sợ hãi: "Hoàng Thượng!"

"Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng......" Ba người không có bị dụng hình liều mạng dập đầu, đầu đều đập vỡ.

Vĩnh Minh Đế tức giận đến mặt trắng bệch, môi phát run, nói không ra lời. Ông lão sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, một tay che ngực ngồi trên ghế. Trên tay đầy máu Quách Tốn sợ tới mức hô to: "MAU TRUYỀN THÁI Y! MAU TRUYỀN THÁI Y!"

Đại Giang quay đầu hô to: "TRUYỀN THÁI Y! MAU TRUYỀN THÁI Y !" Gân xanh trên cổ đều toát ra.

"Người, người đâu." Vĩnh Minh Đế chống tay lên án thư, nghiến răng nghiến lợi.

"Hoàng Thượng!" Đại Giang bất chấp, xông lên đỡ lấy Vĩnh Minh Đế tức giận muốn hộc máu.

Vĩnh Minh Đế chỉ vào những người bên dưới, bao gồm không có bị dụng hình, nhưng vẫn bị vả miệng, lại chỉ vào Ngụy Hoằng Chính, thở hổn hển nói: "Đem những tên này, kéo xuống, cắt lưỡi! Rồi lăng trì xử tử tất cả cho trẫm, lăng trì! Lăng trì!"

"Tuân chỉ!"

Đại Giang đỡ ổn Vĩnh Minh Đế, kêu: "Người đâu, đem tất cả bọn họ kéo xuống, cắt lưỡi!"

"Hoàng Thượng tha mạng! Hoàng Thượng tha mạng! Là Ngụy Hoằng Chính nói! Đều là Ngụy Hoằng Chính nói!"

Vĩnh Minh Đế: "Cắt lưỡi! Không để cho bọn họ ra ngoài loạn ngôn!"

Đại Giang kêu một vị tiểu công công đỡ lấy Hoàng Thượng, hắn lao xuống rút ra bội kiếm bên hông tự mình động thủ. Hắn là ngự tiền thị vệ Phó thống lĩnh, có thể đem bội kiếm vào cung.

Đại Giang tự mình cắt lưỡi mấy người đó, cũng không tha Ngụy Hoằng Chính. Chờ đến khi bọn họ bị kéo xuống hành hình, Vĩnh Minh Đế lại hạ chỉ: "Thống lĩnh cấm vệ quân Tiêu Bách Xuyên đâu!"

"Có thần!"

Đang chờ lệnh bên ngoài, thống lĩnh cấm vệ quân Tiêu Bách Xuyên mặc một thân áo giáp, bên hông đeo trọng kiếm đi vào, quỳ một gối: "Thần chờ lệnh!"

"Trẫm lệnh cho ngươi đem năm trăm cấm vệ quân vây quanh phủ Hằng Viễn Hầu, không có thủ dụ trẫm, một con chim cũng không được thoát được! Chờ trẫm xử lý."

"Thần nghe lệnh!"

Đại Giang cũng tốt, Tiêu Bách Xuyên cũng được, đều là tâm phúc Vĩnh Minh Đế, đối với quyết định của Vĩnh Minh Đế tuyệt không hai lời mà chấp hành. Lúc này, Ông lão không có khuyên Vĩnh Minh Đế tạm thời nhẫn nại, cũng không nói hắn hiện giờ còn không lúc động thế gia đại tộc. Khi Vĩnh Minh Đế tuyên lệnh xong, Ông lão chỉ nói: "Hoàng Thượng, long thể làm trọng, lão thần cùng ngài đi Ngự Hoa Viên đi một chút, lúc này, Ngự Hoa Viên ngọc lan chắc là nở rồi."

Vĩnh Minh Đế xanh mặt, nắm tay vẫn nắm đến gắt gao, gật đầu. Kêu Quách Tốn đi xuống rửa tay, thay quần áo, cũng dặn dò thái y đến chờ ở Đông Lâm điện, Ông lão khi Vĩnh Minh Đế đi xuống thì lui về sau hắn, cùng hắn ra khỏi Đông Lâm điện, Đại Giang theo sát.

Cảnh U cung, mới ngủ một lát quân hậu liền tỉnh, đau bụng khó chịu, y hiện tại ngủ chỉ có thể dựa vào miên huân hương hoặc là chén thuốc. Trên mặt y không có chút huyết sắc, y có động tĩnh, Trác công công vẫn luôn chờ một bên lập tức xốc lên mành che, lệnh tiểu thái giám tiến vào hầu hạ.

Trác công công nâng dậy quân hậu, vẻ mặt lo lắng, hắn hỏi: "Thiên tuế có muốn ăn chút gì hay không? Thiệu Vân An kia có phái người dâng lên trà bưởi mật ong vào cung, còn đặc biệt dâng cho thiên tuế tám bình nói là dùng mật ong ôn hòa nhất pha chế, ngài muốn uống một ít hay không?"

Quân hậu kinh ngạc: "Chuyện khi nào?"

"Vừa mới đến một canh giờ thôi. Đồ vật được đưa đến phủ đế sư, lão đế sư tự mình đem tới, Hoàng Thượng kêu Quách công công đưa tới. Nói là có thể bôi lên điểm tâm, hay lương khô, còn có thể pha nước uống, đối thân thể rất tốt."

Quân hậu kỳ thật một chút cũng không muốn ăn, từ khi đau bụng ngày càng nhiều, y mỗi ngày miễn cưỡng chỉ có thể ăn hai miếng cố nguyên cao, còn những món khác đều ăn không vô. Nhưng y không muốn Vĩnh Minh Đế lo lắng, nếu là đặc biệt pha chế cho y, y nói: "Vậy pha chút nước uống cho bổn quân đi."

"Dạ, nô tài đi liền."

Để gối cho quân hậu dựa vào, kêu tiểu thái giám lau tay cho quân hậu, Trác công công đi gian ngoài pha trà bưởi mật ong cho quân hậu. Chờ khi Trác công công bưng trà tiến vào, nhìn quân hậu nhắm mắt lại vẻ mặt thống khổ, một tay còn đặt ở bụng. Trác công công nuốt xuống lòng thương cảm, cố nở nụ cười: "Thiên tuế."

Quân hậu chậm rãi mở mắt, nhưng không có sức lực. Nhiều ngày chưa ăn cơm, y thực suy yếu. Trác công công đem ly trà giao cho tiểu thái giám, sau đó đỡ quân hậu dựa vào người hắn, rồi nhận trà từ tay tiểu thái giám, uy quân hậu uống.

Trà bưởi mật ong chua ngọt vừa vào miệng, quân hậu chỉ cảm thấy hương vị không tồi, nhưng khi nước xuống bụng, quân hậu cho rằng mình xuất hiện ảo giác, đau bụng dường như bớt một ít.

"Thiên tuế, hương vị như thế nào?"

Quân hậu nhai vài lát vỏ bưởi và thịt quả, nuốt xuống nói: "Hương vị thật không tồi, không có chua và đắng. Mà còn có vị ngọt."

Thấy quân hậu còn muốn uống nữa, Trác công công cao hứng chết mất, lập tức để quân hậu dựa vào gối đi pha thêm trà. Trà bưởi mật ong chua chua ngọt ngọt khai vị, sau khi quân hậu uống ba ly liền cảm thấy có chút đói bụng. Trác Kim ở một bên vội vàng kêu người chuẩn bị đồ ăn, một bên kêu người mau đi bẩm báo Hoàng Thượng biết, một bên trộm lau nước mắt, chắp tay trước ngực lẩm bẩm nói: "Ông Trời, ngài hãy phù hộ thiên tuế bình an. Nếu trà này có thể làm quân hậu không đau bụng nữa, lão nô nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp Thiệu Vân An, đời này cả nhà Thiệu Vân An kia là người nhà lão nô, lão nô nhất định không cho người khác khi dễ bọn họ. Ông Trời, ngài nhất định phải phù hộ thiên tuế, phù hộ trà này có thể dùng được!"

"Trác công công, thiên tuế muốn uống thêm một ly, nói là uống vào bụng không đau nữa."

"Được được được! Ta đi pha. Đồ ăn tới chưa?"

"Lập tức đến."

"Thúc giục bọn họ mau một chút!"

Ngự Hoa Viên, đã đi bộ nửa ngày vẻ mặt Vĩnh Minh Đế vẫn phẫn nộ khó tiêu, Ông lão cùng hắn an tĩnh đi trong chốc lát, mở miệng: "Hoàng Thượng, long thể làm trọng. Lần này, lão thần nhất định dốc hết toàn lực trợ giúp bệ hạ diệt phủ Hằng Viễn Hầu."

Vĩnh Minh Đế dừng lại, nhìn hoa sen khô héo, còn chưa khôi phục tươi tốt. Ông lão nói: "Ngụy Hoằng Chính nói lời đại nghịch bất đạo, bệ hạ tru cửu tộc Hằng Viễn Hầu cũng không quá đáng. Chỉ là lão thần hy vọng bệ hạ lấy long thể làm trọng, đừng kiềm nén lửa giận, sẽ làm bị thương thân mình. Giang sơn Yến Quốc không thể không có bệ hạ, quân hậu không thể không có bệ hạ."

Vĩnh Minh Đế hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra, sau một lúc, hắn mở miệng, âm thanh vẫn mang áp lực khàn khàn: "Nếu những lời này, bọn họ nói về trẫm, trẫm còn có thể lưu bọn họ toàn thây. Nhưng bọn họ lại nói quân hậu trẫm như vậy, trẫm không thể dễ bỏ qua được!"

Ông lão: "Lời nói của Ngụy Hoằng Chính sợ là không ít người cũng nghĩ vậy, đặc biệt là những thế gia đại tộc không thể đem nữ nhi nhét vào cung. Thiên tuế là chướng ngại vật của bọn họ. Bọn họ coi khinh thiên tuế như thế, một là do thiên tuế vẫn luôn không khoẻ, hai là vì thiên tuế vẫn luôn chưa có hoài thai. Trước hết, thiên tuế cần chậm rãi điều trị; thứ hai, không bằng Hoàng Thượng tuyển một nữ tử từ dân gian, sau khi sinh hạ hài tử thì giao cho thiên tuế nuôi nấng, coi như con vợ cả."

Vĩnh Minh Đế nhấp miệng.

Ông lão hỏi: "Thiên tuế không muốn sao?"

Vĩnh Minh Đế: "Y sao lại không muốn. Y vẫn luôn khuyên trẫm tuyển tú không chỉ một lần. Là trẫm không muốn. Tề Du vì trẫm tổn hại thân mình, không có hài tử, trẫm không thể phụ y!"

Ông lão thở dài, không khuyên. Không khí giữa hai vị quân thần liền trầm mặc, Ông lão mở miệng.

"Hoàng Thượng!"

Vĩnh Minh Đế cùng Ông lão xoay người lại, nhìn thái giám của Cảnh U cung đang đến, biểu tình Vĩnh Minh Đế tức khắc biến đổi. Thái giám chạy đến trước mặt Vĩnh Minh Đế quỳ xuống dập đầu, nói: "Hoàng Thượng, thiên tuế tỉnh, sau khi uống trà bưởi mật ong thì có khẩu vị, Trác công công lệnh nô tài mau chóng đến bẩm báo Hoàng Thượng."

"Quân hậu muốn ăn uống?" Vĩnh Minh Đế đại hỉ, "Lập tức đi Cảnh U cung!"

Ông lão cũng kinh hãi, không có tị hiềm, ông đi theo Vĩnh Minh Đế nhanh chóng đi Cảnh U cung.

Cùng lúc đó, bị năm trăm cấm vệ quân vây quanh, trong phủ Hằng Viễn Hầu rối loạn thành một đoàn. Ngụy Hoằng Chính bị Đại Giang áp giải từ huyện Vĩnh Tu Huyện trực tiếp đi hoàng cung, biết tin Hằng Viễn Hầu Ngụy Xuân Lâm liền cảm thấy đại sự không ổn. Ông mau chóng triệu trưởng tử Ngụy Hoằng Nho và những nhi tử khác hồi phủ, lại đó lại sai người mau chóng đi tìm Ngụy Hoằng Văn – lâu nay vẫn không thấy bóng dáng. Còn chưa đợi ông điều tra rõ là Ngụy Hoằng Chính đã làm cái gì, thì trong cung truyền ra tin tức, Hoàng Thượng ở Đông Lâm điện long nhan phẫn nộ, cắt lưỡi Ngụy Hoằng Chính, hạ lệnh lăng trì Ngụy Hoằng Chính và thủ hạ hầu phủ. Lúc đó Ngụy Xuân Lâm trước mắt liền tối sầm dường như sắp ngất xỉu. Nhưng chuyện không cho ông thời gian thở và cơ hội chuẩn bị. Ông mới vừa phái gia đinh đi pháp trường thì Tiêu Bách Xuyên mang theo cấm vệ quân vây quanh toàn bộ phủ Hằng Viễn Hầu, truyền ý chỉ của hoàng đế, phủ Hằng Viễn Hầu chỉ được phép vào không cho phép ra, trái lệnh giết trước tấu sau .

Lần này, Ngụy Xuân Lâm thật sự ngất đi. Ông chưa bao giờ có thể nghĩ đến Hoàng Thượng sẽ đột nhiên làm khó dễ phủ Hằng Viễn Hầu như vậy, ông thậm chí không biết xảy ra chuyện gì! Ngụy Hoằng Nho tự mình đi dò hỏi Tiêu Bách Xuyên rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Ngụy Hoằng Nho ở trong triều đối xử với mọi người luôn luôn không tồi, làm người khiêm tốn điệu thấp, đảm đương tốt một chữ 'Nho'. Tiêu Bách Xuyên cũng không gạt hắn, chỉ nói Ngụy Hoằng Chính dường như nói là ra cái gì làm nhục thánh ý, Hoàng Thượng tức giận. Nhưng nói cái gì thì hắn không biết, lúc ấy ở đó chỉ có đế sư. Bất quá hắn nhắc nhở Ngụy Hoằng Nho, Ngụy Hoằng Chính ở huyện Vĩnh Tu có bắt trói người, còn đả thương người đó.

Ngụy Hoằng Nho sau khi trở về nói cho phụ thân nghe. Vừa nghe Ngụy Hoằng Chính gây họa, Ngụy Xuân Lâm tức giận mắng lên. Ngụy Xuân Lâm có ngốc cũng rõ ràng chuyện lần này rất nghiêm trọng. Nơi này là phủ Hằng Viễn Hầu, không phải triều thần phủ đệ bình thường, Hoàng Thượng đột nhiên hạ lệnh như vậy, nhất định là nổi giận cực độ.

Người phủ Hằng Viễn Hầu không được phép đi ra, Ngụy Xuân Lâm hoang mang lo sợ mà nắm lấy tay trưởng tử Ngụy Hoằng Nho, nói: "Hoằng nho, con nghĩ cách đi, con phải nghĩ cách cứu phủ Hằng Viễn Hầu nha!"

"Hoằng Nho, con mau giúp phụ thân con nghĩ cách đi, này, chuyện này phải làm sao đây! Hoằng Chính tên kia thành sự thì ít mà bại sự có thừa! Sớm biết gã sẽ chọc đại họa như vậy, lúc trước khi sinh gã nên bóp chết cho xong việc!" Mẫu thân Ngụy Xuân Lâm, Ngụy lão thái thái lo sợ đến độ khóc, sau đó chỉ con dâu mắng, "Đều là do ngươi! Cả ngày suy đoán lão gia trọng con vợ lẽ nhẹ con vợ cả, làm không biệt được đâu là đích tử thứ tử gì cả! Nếu không phải ngươi chống lưng cho Hoằng Chính, gã sao có gan lớn như vậy, hả?!"

Ngụy phu nhân khóc: "Nương, sao chuyện này lại liên quan đến con. Con có cùng Hoằng Chính nói mấy câu, nhưng không có kêu nó đi huyện Vĩnh Tu bắt trói người."

"Ngươi còn giảo biện! Người đâu, đưa phu nhân về phòng. Việc này nếu có thể qua đi, ngươi liền về nhà mẹ đẻ đi; nếu không qua được, ngươi liền cùng trên dưới hầu phủ chúng ta đi chết."

"Nương!"

Lập tức có nha hoàn đi lên kéo Ngụy phu nhân đi, nhi tử độc nhất của Ngụy phu nhân sợ tới mức khóc to, lão thái thái hiện tại nhìn nó cũng không vừa mắt, kêu người dẫn nó đi.

Ngụy Xuân Lâm hiện tại sao còn tâm trí lo nghĩ thê nhi, toàn bộ hy vọng của ông đều đặt lên người Ngụy Hoằng Nho, người nãy giờ vẫn luôn bình tĩnh. Ngày thường, Ngụy Xuân Lâm đối với hai đích trưởng tử của mình không xem trọng, nếu không phải Ngụy Hoằng Văn làm ăn buôn bán có năng lực, ông đã sớm đem sinh ý giao cho nhi tử khác rồi. Nhưng hiện tại, ông đột nhiên phát hiện, nếu hầu phủ thực sự có chuyện gì, người mà ông có thể trông cậy cũng chỉ có hai đích trưởng tử này thôi.

Ngụy Hoằng Nho nói: "Việc này là Ngụy Hoằng Chính gây nên, trước mắt việc cấp bách cần làm là phải biết rõ gã đã làm cái gì, nói gì cái gì mà chọc Hoàng Thượng tức giận như thế. Ngụy Hoằng Chính đi huyện Vĩnh Tu phụ thân có biết không?"

Ngụy Xuân Lâm lập tức lắc đầu: "Vi phụ không biết. Nếu vi phụ biết, chắc chắn sẽ cản gã!" Nói đến đây, ông lại tức giận, "Gã muốn chết thì chết đi! Sao lại gây đại họa cho chúng ta như thế!"

Ngụy Hoằng Nho nghe những lời này thì rất thất vọng buồn lòng. Lúc trước phụ thân yêu thương Ngụy Hoằng Chính như thế, nhưng khi Ngụy Hoằng Chính gây họa, phụ thân lại lãnh đạm với gã như vậy. Bất kể Ngụy Hoằng Chính có làm cái gì, thì cũng là cốt nhục của mình, huống chi Ngụy Hoằng Chính chết rất thê thảm.

Ngụy Hoằng Nho sắc mặt không đổi, nói: "Hoàng Thượng hạ lệnh, trên dưới hầu phủ không được ra ngoài, hiện tại cũng không có cách phái người ra ngoài điều tra tin tức. Hoàng Thượng chỉ hạ lệnh vây quanh hầu phủ, nhưng không có sai người vào phủ xét nhà, việc này chắc sẽ đường cứu vãn, chờ Hoàng Thượng bớt giận, thì trên dưới hầu phủ chúng ta chỉ cần bẩm báo đúng sự thật là được."

Ngụy lão phu nhân ở một bên nói: "Hoằng Nho nói có lý, chúng ta xác thật không biết Hoằng Chính đi huyện Vĩnh Tu. Bất quá thuộc hạ Hoằng Chính cần nghiêm hình thẩm vấn. Hoằng Chính tự mình đi huyện Vĩnh Tu, bọn họ lại giấu mà không báo, thẩm vấn xong nên giết!"

Ngụy Xuân Lâm vừa nghe, lập tức tìm được việc phát tiết, ông lập tức lên tinh thần mười phần mà ngồi dậy, hô to: "Người đâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro