Chương 127

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở phủ Đại tướng quân, được trong cung ban thưởng trà bưởi mật ong, Đại lão tướng quân đang cùng phu nhân, chính quân, con dâu, nữ nhi, tôn tử, chắt trai, ngoại chắt trai một nhà trên dưới cùng nhau thưởng thức, liền nhận được tin của phủ Hằng Viễn Hầu. Ngưởi truyền tin chính là Hình Bộ thị lang Đại Minh Qua.

Đại lão tướng quân kinh ngạc: "Hoàng thượng sai người bao vây phủ Hằng Viễn Hầu?"

Đại Minh Qua: "Dạ. Hoàng thượng lệnh Tiêu thống lĩnh tự mình mang theo cấm vệ quân đi. Đại Giang truyền tin đến nói Ngụy Hoằng Chính đi huyện Vĩnh Tu trói Thiệu Vân An, còn đả thương y, buộc y giao ra công thức chế tân trà và tân rượu, cũng may Đại Giang cùng Khang Ninh, còn có phu quân Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh đuổi tới đúng lúc, cứu Thiệu Vân An, cũng bắt được Ngụy Hoằng Chính. Bất quá Đại Giang phái người truyền lời cho con, Hoàng thượng sở dĩ tức giận như thế tựa hồ không phải lý do này, mà là do Ngụy Hoằng Chính nói lời nhục thánh ý. Đến nỗi nói gì, Đại Giang cũng không biết. Thiệu Vân An kia dặn dò hắn ngàn vạn lần đừng hỏi, để Hoàng thượng tự mình thẩm vấn, lúc ấy ở Đông Lâm điện chỉ có Ông lão cùng Quách công công ở đó. Đại Giang nói Hoàng Thượng tức giận không nhẹ, phải gọi thái y, Hoàng thượng ngay lúc đó hạ lệnh cắt lưỡi Ngụy Hoằng Chính và người có liên can, như vậy chắc lời nói là cực kỳ khó nghe."

Những người khác vừa nghe, vội vàng hỏi: "Hoàng thượng có sao không?"

Đại Minh Qua lắc đầu: "Chỉ là bị tức điên."

Đại lão tướng quân đưa tay lấy gậy chống, đứng lên: "Ta tiến cung một chuyến."

Đại Minh Qua lập tức tiến lên đỡ phụ thân: "Phụ thân, việc này với phủ tướng quân liên quan gì?"

Đại lão tướng quân nói: "Vi phụ tiến cung hỏi một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà chọc Hoàng thượng long nhan phẫn nộ."

Sau khi thành thân cùng phu quân đều ở tại phủ tướng quân, Đại Oánh Như, tiếc hận mà nói: "Ngụy Xuân Lâm là lão hỗn đản, chỉ đáng thương Ngụy Hoằng Nho và Ngụy Hoằng Văn, hai huynh đệ kia quả thật không tồi."

Nàng vừa nói xong, Đại lão phu nhân lập tức nói: "Con là khuê nữ, nữ nhi con còn sắp gả chồng, nói chuyện phải biết đúng mực."

Chính quân Đại lão tướng, Bạch Tô Nham, cũng là đệ đệ Đại lão phu nhân sủng nịch nói: "Oánh Như là nữ nhi hào khí, sao lại không biết đúng mực, lời này nói không sai. Lại nói, Đồng Hâm nhà chúng ta mới mười ba, gả chồng còn sớm nha."

Đại Oánh Như lập tức cười nói: "Vẫn là cha nhỏ thương con nhất."

Lão phu nhân trừng mắt nhìn đệ đệ mình liếc mắt một cái: "Vậy ngươi quản bọn họ đi."

Bạch chính quân chỉ ha ha cười.

Phu quân Đại Oánh Như là cô nhi, hàng năm bên ngoài đánh giặc, người trong phủ tướng quân không yên tâm nàng sống ở bên ngoài một mình, sau khi thành thân thì để cho bọn họ ở tại trong phủ, Đại Oánh Như và phu quân Vệ Diệp cũng không nghĩ tới dọn ra ngoài ở. Phủ Đại tướng quân nam nhân cơ hồ đều ở biên quan, chỉ có con thứ ba Đại Minh Qua thì được Hoàng thượng lưu lại trong phủ do có nhi tử tuổi còn nhỏ. Con trưởng, con thứ, và hai trưởng tôn đều ở biên quan.

Chờ hai vị 'Phu nhân' nói xong, Đại lão tướng quân mới nói: "Tô Nham, ngươi đi cùng ta tiến cung, ngươi đi xem Quân hậu."

"Được."

Bạch Tô Nham có phong hào 'Nhất phẩm chính quân', Bạch phu nhân Bạch Thục Đình phong hào là 'Nhất phẩm phu nhân'. Đại lão tướng quân cưới một đôi tỷ đệ làm thê, không có thiếp thất khác, đây là một đoạn giai thoại.

Lúc này, quản gia hoang mang rối loạn mà chạy vào: "Lão thái gia! Tiểu lão thái gia! Lão phu nhân! Việc lớn không tốt! Thiên tuế đau bụng! Có máu! Lão đế sư phái người gọi ngài tiến cung!"

"Cái gì?!"

Lão phu nhân thân mình run run, Đại Oánh Như nhanh chân lên đỡ lấy mẫu thân.

Lão tướng quân lập tức nói: "Chính quân, Minh Qua cùng ta tiến cung, những người khác ở trong phủ chờ tin tức! Lập tức chuẩn bị xe!"

"Tuân lệnh!"

Còn quản gì chuyện phủ Hằng Viễn Hầu, Đại lão tướng quân kêu xe ngựa dùng tốc độ nhanh nhất tiến cung, Đại Minh Qua sợ ông ngã, một bên đỡ phụ thân, một bên đỡ cha nhỏ, ba người nhanh chóng tiến cung.

Sự tình Cảnh U cung mau chóng truyền khắp hoàng cung, cũng truyền đến các thế gia trong kinh thành. Mà lúc này tại Cảnh U cung, Vĩnh Minh Đế sắp điên rồi. Quân hậu ăn uống được, Vĩnh Minh Đế vốn dĩ còn thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi đi vào Cảnh U cung, cùng Quân hậu ăn chưa được hai miếng, Quân hậu đã bắt đầu đau bụng kịch liệt, Vĩnh Minh Đế không đợi thái y, toàn thân Quân hậu bắt đầu chảy máu đen, Vĩnh Minh Đế gấp đến độ cơ hồ phun một búng máu.

Cảnh U cung, Quân hậu Đại Tề Du ôm bụng ở trên giường đau đến gần như co rút, hai vị thái y đè lại y, đề phòng y làm mình bị thương. Trên giường đã thấy máu, máu từ dưới thân cuồn cuộn chảy ra không ngừng.

"BUÔNG TRẪM RA. BUÔNG TRẪM RA. KHÔNG BUÔNG TRẪM RA, TRẪM TRU CỬU TỘC CÁC NGƯƠI! TỀ DU! TỀ DU!"

Quân hậu không muốn Vĩnh Minh Đế nhìn thấy tình cảnh của mình hiện giờ, kêu Đại Giang ngăn hắn lại, thái y cũng không đồng ý để Hoàng Thượng đi vào. Vĩnh Minh Đế có võ, Đại Giang cùng bảy tám ngự tiền thị vệ không thể làm hắn bị thương nên thực gian nan mới có thể ngăn hắn lại.

Ở ngoài Cảnh U cung chờ tin tức Ông lão nghe được trong cung truyền ra động tĩnh, đều đứng ngồi không yên. Nhưng đó là tẩm cung Quân hậu, ông là ngoại thần, mặc dù là lão nhân, cũng không thể tùy tiện đi vào. Động tĩnh Cảnh U cung không giấu được, hiện tại toàn bộ hậu cung đều đang chờ tin tức của Cảnh U cung, bất quá lo lắng thì ít mà vui mừng thì nhiều.

Mẫn Hoa cung, Tĩnh phi đứng ngồi không yên mà phái thị nữ cùng thái giám tìm hiểu tin tức Cảnh U cung. Tĩnh phi là mẫu phi của hoàng tử duy nhất của Vĩnh Minh Đế, hơn nữa Quân hậu là nam tử, hậu cung vốn dĩ không nhiều nữ nhân, có thể nói, chỉ cần Tĩnh phi không nháo, địa vị nàng chỉ sau Quân hậu ở hậu cung. Nếu Vĩnh Minh Đế vẫn không có hoàng tử, nếu như vậy nàng rất có khả năng trong tương lai là Thái Hậu. Nếu nói trong cung ai hận Quân hậu chưa chết sớm, thì chính là Tĩnh phi.

Hậu cungVĩnh Minh Đế có hai phi tần và một quý nhân, còn một người ở lãnh cung, Hoàng Hậu Đoàn thị. Cầm quý nhân sinh cho Vĩnh Minh Đế hoàng tử nhưng sau đó đã chết, chỉ còn lại Tĩnh phi cùng một vị phi tần là Trang phi. Trang phi sinh một nữ nhi, ở hậu cung không có địa vị, nàng là nữ nhân mà Khanh Thịnh Đế ban thưởng cho Vĩnh Minh Đế khi hắn còn là hoàng tử Mộ Dung Khôn. Tĩnh phi là nữ nhân mà khi mẫu hậu, Mẫn hoàng hậu, Mộ Dung Khôn còn sống tuyển trắc phi cho hắn. Sau khi Mẫn hoàng hậu qua đời, sủng phi của Khang Thịnh Đế là Đoạn quý phi kêu Khang Thịnh Đế hạ chỉ kêu Mộ Dung Khôn sắc lập Thái tử phi. Cầm Quý nhân là do Lâm vương đưa cho Mộ Dung Khôn, thực tế là gian tế của Lâm vương cài vào bên cạnh Mộ Dung Khôn.

Mộ Dung Khôn mười chín tuổi, trước nhược quán một năm, Đại Tề Du đi vào cung làm thư đồng cho hắn. Kỳ thật, y là do Mẫn hoàng hậu lén lút khẩn cầu Đại tướng quân lựa chọn thị vệ cho Mộ Dung Khôn. Lúc đó, hai nhi tử thiện chiến của Đại lão tướng Đại Minh Quân và Đại Minh Vinh đều theo ông ở biên quan, còn con cháu Đại Minh Qua trời sinh không thể tập võ, Đại Lão tướng quân liền đem Đại Tề Du đưa đi. Đại Tề Du khi đó bất quá là thiếu niên mười ba tuổi, lại có một thân võ nghệ không tầm thường.

Hai người từ khi sớm chiều ở chung, trải qua đủ loại gian nan, đặc biệt là khi Mẫn thái hậu qua đời, nhi tử Đoạn quý phi Lâm vương địa vị từ từ tăng vọt, Mộ Dung Khôn tình cảnh trở nên càng ngày càng gian nan, hai lần suýt nữa bị phế, may có lão sư hắn là Ông lão và Đại gia cường lực tương trợ. Mà Đại Tề Du càng là vô số lần bị ám sát, vì cứu mạng hắn. Tới khi Khang Thịnh Đế lúc tuổi già, Đại gia hãm sâu vũng bùn, Mộ Dung Khôn mất đi Đại gia trợ lực, Khang Thịnh Đế lại càng thêm ngu ngốc, đối mặt Lâm vương cùng Đoạn Quý phi đủ loại thủ đoạn, Đại Tề Du cùng Mộ Dung Khôn lần lượt tìm được đường sống trong chỗ chết, cuối cùng kiên trì tới khi Khang Thịnh Đế băng hà, Mộ Dung Khôn giết chết Lâm vương và Đoạn quý phi, đăng cơ đế vị.

Ngay từ đầu, Mộ Dung Khôn còn bất mãn Đại lão tướng quân đưa tới một hài tử để bảo hộ hắn. Sao có thể bảo hộ hắn, chỉ thêm vướn bận. Sự thật chứng minh, Đại lão tướng quân lựa chọn rất chính xác. Mộ Dung Khôn lúc ban đầu không tín nhiệm năng lực Đại Tề Du, đến khi có thể yên tâm đem sau lưng mình mà giao cho đối phương. Đại Tề Du ở bên cạnh Mộ Dung Khôn, từ một thiếu niên mười ba tuổi trưởng thành thành thanh niên oai hùng. Từ thân thể bóng loáng, đến bây giờ đã che kín toàn vết thương.

Từng vết thương trên người Mộ Dung Khôn và Đại Tề Du, chứng kiến bọn họ một đường gian khổ đi tới, càng chứng kiến bọn họ cảm tình từ xa lạ đến quen thuộc, từ quen thuộc đến bằng hữu, từ bằng hữu đến huynh đệ, từ huynh đệ đến ái nhân. Mộ Dung Khôn đã có một tử một nữ, nhưng khi cùng Đại Tề Du yên nhau, Mộ Dung Khôn không còn chạm qua bất kỳ ai nữa, cho dù là thiếp thất hắn, nên không có hài tử nào sinh ra nữa. Chờ đến khi Mộ Dung Khôn đăng cơ, sớm bị lãnh đạm, Thái Tử Phi Đoàn thị thuận lý thành chương trở thành Hoàng Hậu. Đoàn thị hận nhất chính là Đại Tề Du, hoặc là nói, Mộ Dung Khôn chỉ có ba nữ nhân đều hận nhất Đại Tề Du đã 'cướp đi' Mộ Dung Khôn. Ba nữ nhân này đều chờ Đại Tề Du tiến cung liền đối phó y, nhưng Mộ Dung Khôn căn bản không cho các nàng cơ hội này.

Đăng cơ năm thứ nhất, Mộ Dung Khôn là loạn trong giặc ngoài, hắn không có nạp Đại Tề Du vào hậu cung, vẫn để Đại Tề Du lấy thân phận thị vệ ở bên cạnh hắn. Năm thứ hai, hắn dưới sự trợ giúp của Ông lão và Đại lão tướng quân, diệt trừ đồng đảng của Đoàn thị và Lâm vương, phế Hoàng Hậu Đoàn thị, trực tiếp lập Đại Tề Du làm Quân hậu, làm chủ hậu cung. Bị Mộ Dung Khôn làm kinh sợ, Tĩnh phi và Hiền phi không dám lỗ mãng. Lúc sau, gia tộc Hiền phi xuống dốc, nàng càng không được thánh sủng, làm sao cùng Quân hậu tranh đoạt, chỉ cầu bản thân và nữ nhi ở trong cung bình an sống qua ngày.

Mộ Dung Khôn đem hoàng tử giao cho Tĩnh phi nuôi nấng, lại không có giao cho Đại Tề du. Tĩnh phi tự nhiên sẽ có tiểu tâm tư. Nàng không thể cùng Đại Tề Du tranh giành tâm Hoàng Thượng, nhưng nếu Đại Tề Du trước sau không thể hoài thai, trừ phi Hoàng Thượng nguyện ý mở rộng hậu cung, bằng không, nàng chính là mẫu thân của vị hoàng tử duy nhất này. Vì thế, Tĩnh phi không biết có bao nhiêu lần ở 'lãnh cung' nguyền rủa Đại Tề Du sớm chết. Hiện tại Đại Tề Du có thể sắp chết, Tĩnh phi kích động đến toàn thân đều run rẩy, ngày lành của nàng sắp tới. Chỉ cần Hoàng Thượng chịu lâm hạnh nàng, nàng nhất định có thể hoài long thai, nhất định có thể!

"Nương nương! Nương nương!"

Tĩnh phi đứng lên: "Thế nào!"

Thị nữ đi ra ngoài tìm hiểu chạy về thở hổn hển thấp giọng nói: "Nương nương, Quân hậu lần này sợ là không xong. Thái Y Viện các thái y toàn bộ đều đến đó, giống như......" Thị nữ kề sát tai: "Quân hậu dường như bị chảy máu, máu chảy không ngừng, đau đến lăn lộn trên giường."

"Thật sự?!" Tĩnh phi kinh hỉ cực kỳ.

"Hẳn là không có sai. Nô tỳ nhìn thấy người Cảnh U cung liên tục cầm từng chậu máu đi ra. Người của chúng ta cài ở Thái Y Viện cũng nói Quân hậu bị chảy nhiều máu."

Tĩnh phi ngẩn người, sau đó thấp giọng ha ha ha cười: "Đại Tề Du...... Đại Tề Du...... Ngươi rốt cuộc cũng chết, ngươi rốt cuộc cũng đem thứ thuộc về bổn cung trả lại cho bổn cung, ha ha, ha ha ha......"

"Nương nương!"

Tĩnh phi lập tức thu cười, nắm chặt khăn lụa trong tay. Đúng rồi, hiện tại không phải lúc cười. Nàng sửa sang lại biểu tình một chút nói: "Cùng bổn cung đi Cảnh U cung, lúc này nên đi quan tâm Quân hậu của chúng ta, miễn cho sau này Hoàng Thượng nhớ tới nói bổn cung không hiểu lễ nghĩa."

"Dạ."

Bên ngoài Cảnh U cung là cảnh hỗn độn, toàn bộ là do Vĩnh Minh Đế phá hư. Đại lão tướng quân đã chạy tới. Nghe được trong cung truyền ra thanh âm, Đại lão tướng quân cũng là cực kỳ lo lắng. Ông hỏi Ông lão đang nhíu mày: "Thái y nói như thế nào?"

Ông lão lắc đầu: "Thái y cũng không biết nguyên do."

"QUÂN HẬU TRẪM CÓ CHUYỆN GÌ, TRẪM MUỐN CÁC NGƯƠI TOÀN BỘ CHÔN CÙNG!"

Đại lão tướng quân nắm chặt quải trượng trong tay, nói với người bên cạnh: "Tô Nham, ngươi đi vào với Thiên tuế đi."

Bạch Tô Nham cũng là nam thê, lúc này ở đây cũng chỉ có ông thích hợp đi vào. Bạch Tô Nham đi vào Cảnh U cung, liền nhìn thấy Vĩnh Minh Đế đang suy sụp ngồi dưới đất, hai tay ôm đầu, nơi nào có bộ dáng của bật Đế Vương, Bạch Tô Nham đi qua, nửa quỳ nói: "Hoàng thượng."

Vĩnh Minh Đế ngẩng đầu, vừa thấy ông, Vĩnh Minh Đế nước mắt liền chảy ra. Hắn duỗi tay nắm lấy tay Bạch Tô Nham, như một cây phù mộc.

"Nham bá, cứu Tề Du, cứu Tề Du của trẫm."

Trong nội thất, Đại Tề Du tiếng kêu yếu đi không ít, không phải không còn đau, mà là thật sự không có sức lực kêu. Bạch Tô Nham hốc mắt cũng đỏ bừng, ông vỗ vỗ tay Vĩnh Minh Đế, nói: "Hoàng thượng, xin cho thần đi vào cùng Thiên tuế. Thiên tuế nhất định không muốn Hoàng Thượng thấy bộ dáng lúc này của y, Hoàng thượng ở chỗ này chờ tin tức đi. Thần sẽ cùng Hoàng Thượng cầu phúc cho Thiên tuế."

Vĩnh Minh Đế gật gật đầu, buông ra Bạch Tô Nham. Bạch Tô Nham giơ tay như trưởng bối dùng tay áo lau khóe mắt cho Vĩnh Minh Đế, sau đó lại đỡ Vĩnh Minh Đế đứng lên, rồi đi vào nội thất. Vĩnh Minh Đế nắm chặt tay đến trắng bệch, hắn muốn đi vào, nhưng Đại Giang và ngự tiền thị vệ lại ngăn cản hắn. Quân hậu sống chết không rõ, Hoàng thượng không thể có bất luận sai sót gì.

Lúc này, có thái giám tiến vào bẩm báo: "Hoàng Thượng, Tĩnh phi nương nương tới."

Vĩnh Minh Đế lập tức rống giận quát: "Ả TỚI LÀM GÌ?! TỚI XEM Ả CÓ THỂ LÀM HOÀNG HẬU HAY KHÔNG À! NGƯƠI NÓI CHO Ả BIẾT, QUÂN HẬU CÓ MỆNH HỆ GÌ, TRẪM MUỐN Ả CHÔN CÙNG."

Vốn dĩ lấy danh thăm hỏi để giả mù sa mưa, kỳ thật là tới xem Quân hậu Đại Tề Du chừng nào mới chết, Tĩnh phi nghe được ý chỉ của Hoàng Thượng, sợ tới mức quỳ xuống dập đầu thỉnh tội. Nhưng Vĩnh Minh Đế hiện tại nơi nào lo lắng nàng, ở trong mắt hắn căn bản không có nữ nhân. Vẫn là Ông lão ra mặt làm Tĩnh phi nương nương về cung trước, chờ Hoàng Thượng tâm tình tốt chút lại đến thỉnh tội. Tĩnh phi lòng tràn đầy chờ mong tiến đến, xám xịt trở về.

Bạch Tô Nham đi vào nội thất, nhìn người trên giường, nước mắt ông nháy mắt tràn mi. Dùng sức chớp vài cái, ông bước nhanh đến cầm tay Đại Tề Du.

"BẠCH CHÍNH QUÂN ĐỪNG ĐỤNG VÀO!"

Thái Y Viện Ninh Mục lớn tiếng kêu, tay Bạch Tô Nham dừng ở nửa chừng. Ninh Nục nhăn mày nói: "Mồ hôi và máu trên người Thiên tuế toàn là độc, không thể chạm vào."

"A!" Bạch Tô Nham kinh hãi, "Sao lại như thế." Tiếp theo, ông sắc mặt biến đổi lớn, lớn tiếng chất vấn: "Có phải có người hạ độc Thiên tuế?"

Ninh Mục lắc đầu, nói: "Thiên tuế không phải trúng độc. Các thái y cũng đang tìm nguyên nhân, nhưng có thể khẳng định, Thiên tuế không phải trúng độc mới thống khổ như thế. Độc này là do khi Thiên tuế sinh non chưa bài trừ sạch sẽ."

"Dư độc?" Bạch Tô Nham nuốt hạ giọng nói, đau lòng cực kỳ, "Vậy Thiên tuế vì sao đau bụng?"

Ninh Mục vẫn lắc đầu: "Thái y trong Thái Y Viện đều tìm không ra nguyên nhân. Thiên tuế vẫn luôn chảy máu, vốn tưởng rằng là sinh non, nhưng chúng thần kiểm tra thì không phải vậy."

"Ách A......"

Lúc này, nửa hôn mê Đại Tề Du lại bị đau tỉnh. Bạch Tô Nham lập tức đến sát vào, kêu: "Thiên tuế, Thiên tuế, đừng ngủ, Nham bá tới, con phải cố gắng lên, nhất định phải cố gắng, Hoàng Thượng, còn chờ con."

Đại Tề Du sớm đã cắn nát miệng mình, gian nan mở mắt, tóc của y toàn bộ bị đau mà ra mồ hôi tẩm ướt.

Bạch Tô Nham nỗ lực chớp mắt nhiệt cay, lấy qua vải bố bên cạnh mà lau mồ hôi và máu không ngừng chảy ra cho Quân hậu. Khóe mắt, lỗ tai, khóe miệng, lỗ mũi của Đại Tề Du đều chảy máu. Cũng may y không cho Vĩnh Minh Đế vào, nếu Vĩnh Minh Đế nhìn thấy nhất định sẽ điên.

Đại Tề Du nước mắt trộn lẫn máu mà chảy ra, môi phát run, không tiếng động mà mở miệng: "Nham...... Bá...... Ta...... Đau......"

Bạch Tô Nham nước mắt rốt cuộc là nhịn không được, ông cách vải bố trắng cầm tay Đại Tề Du, lão lệ tung hoành: "Nham bá biết con đau, Nham bá cùng con. Con phải cố gắng lên, phải cố gắng."

"A ——!" Đại Tề Du đột nhiên nắm chặt tay Bạch Tô Nham, lại lần nữa đau kêu ra tiếng. Từng luồng máu loãng từ giữa hai chân y trào ra, khăn trải giường dưới thân y cơ hồ toàn bộ bị máu loãng nhiễm đỏ. Đại Tề Du thân thể đột nhiên run rẩy lên, Bạch Tô Nham không màng nguy hiểm mà ôm lấy y: "TỀ DU!"

"TỀ DU"

"HOÀNG THƯỢNG!"

"MAU NGĂN HOÀNG THƯỢNG LẠI"

Một đạo minh hoàng rốt cuộc vọt vào, hai vị thái y vội vàng đi cản, bị Vĩnh Minh Đế hung hăng đẩy ngã trên đất. Hắn vọt tới mép giường, nhìn thấy người mà mình yêu nhất đang bị tra tấn, Vĩnh Minh Đế điên rồi.

"TỀ DU"

Kéo Bạch Tô Nham ra, Vĩnh Minh Đế ôm lấy Đại Tề Du đang chảy máu, quay đầu liền rống giận: "CÁC NGƯƠI THẾ NHƯNG LẠI GIẤU TRẪM CHUYỆN QUÂN HẬU TRÚNG ĐỘC!"

"Hoàng thượng!" Bạch Tô Nham kéo Vĩnh Minh Đế, "Thiên tuế không phải trúng độc, đây là dư độc trong cơ thể Thiên tuế, ngài không thể đụng vào y, ngài sẽ trúng độc"

"TRÁNH RA"

Lại lần nữa đẩy ngã Bạch Tô Nham, Vĩnh Minh Đế nay đã điên rồi hoàn toàn quên mất đối phương là một lão nhân. Hắn ôm chặt Đại Tề du, kêu: "Tề Du, Tề Du, ta cùng em, ta cùng em. Em mà chết, ta cũng không sống nổi"

"Hoàng thượng!"

"TỀ DU NẾU CHẾT, CÁC NGƯƠI ĐỀU CHÔN CÙNG. TRẪM TRU CỮU TỘC CÁC NGƯƠI!"

"A ——!"

"Hoàng thượng, Thiên tuế đổ máu, ngài không thể ôm y như vậy!"

Trong lúc đó, Vĩnh Minh Đế đi vào càng làm tình thế thêm hỗn loạn. Được người nâng dậy - Bạch Tô Nham không màng xương cốt đau đớn, đè lại tay Vĩnh Minh Đế, kêu: "Đưa cho Hoàng thượng dùng giải độc hoàn!"

Lập tức có thái y lấy tới giải độc hoàn, Vĩnh Minh Đế lại không chịu mở miệng. Bạch Tô Nham lớn tiếng quát lớn: "HOÀNG THƯỢNG. NGÀI MUỐN TỀ DU ĐANG THỐNG KHỔ CÒN PHẢI LO LẮNG CHO NGÀI SAO!"

Những lời này dường như có tác dụng với Vĩnh Minh Đế, hắn mở miệng ăn giải độc hoàn, nhưng không chịu buông Đại Tề Du ra. Đại Tề Du ở trong lòng Vĩnh Minh Đế đau đến kêu to, vẫn luôn nhìn tình huống hạ thân y - Ninh Mục một đầu đầy mồ hôi. Ninh Mục một tay ấn bụng Quân hậu, trong mắt thỉnh thoảng lướt qua nghi hoặc.

"Thiên tuế, ngài dùng sức, thỉnh ngài theo tay thần dùng sức."

"A ——!"

Khi Quân hậu dùng sức, càng nhiều máu loãng trào ra, Vĩnh Minh Đế đôi mắt đều đỏ: "ĐỪNG ĐỂ TỀ DU DÙNG SỨC! MÁU CỦA Y CHẢY NHIỀU LẮM RỒI!"

"Hoàng thượng, thời điểm này ngài nên nghe theo thái y!" Bạch Tô Nham giơ tay lau trán Đại Tề Du "Tề Du, con dùng sức, bá phụ con, tam ca con đều ở bên ngoài chờ con bình an, con nhất định phải cố gắng!"

"A A ——!"

Đại Tề Du chỉ cảm thấy bụng mình muốn nứt ra rồi. Y trước mặt từng trận bạch quang, không có nghe được tiếng kinh hô quanh mình, không có nghe được tiếng Ninh Mục hô to: "Có thứ gì chảy ra. Thiên tuế. Dùng sức."

"Tề Du. Dùng sức, dùng sức!"

Đại Tề Du chỉ có thể nghe được tiếng Vĩnh Minh Đế người đang kề sát mình nói. Y không biết mình có dùng lực hay không, y rốt cuộc không còn sức lực. Giống như có thứ từ hạ thân y theo từng cơn đau đến chết mà chảy ra, Đại Tề Du trước mắt một trận hắc ám, rốt cuộc không còn cảm giác được gì.

"TỀ DU—— TỀ DU——"

Người trong lòng đột nhiên xụi lơ, Vĩnh Minh Đế thân thể nhoáng lên, trước mắt cũng biến thành màu đen. Bạch Tô Nham đúng lúc đỡ lấy hắn: "Hoàng Thượng! Ninh thái y, ngươi mau nhìn xem Hoàng Thượng cùng Thiên tuế!"

Mà lúc này Ninh Mục, lại là ngốc ngốc nhìn huyết nhục từ hai chân Quân hậu chảy ra, không biết phản ứng như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro