Chương 128

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong Cảnh U cung đột nhiên không còn động tĩnh. Vĩnh Minh Đế hạ lệnh cấm vệ quân phong tỏa toàn bộ Cảnh U cung, bất luận kẻ nào cũng không được rời đi. Truyền ra tin tức là Quân hậu Đại Tề Du bị người hạ độc.

Mà tình huống thật sự là.

Nội thất, tuy rằng đã đổi mới đệm giường, lại đốt huân hương, nhưng trong phòng vẫn ngửi thấy mùi máu. Trên giường, Quân hậu đang nằm, mặt không có chút máu, nhưng nếu đến gần xem thì sẽ phát hiện, y hô hấp vững vàng, trên mặt cũng không còn thống khổ, chỉ là đang ngủ, kiệt sức mà ngủ, ngủ đến dị thường an bình.

Vĩnh Minh Đế thay đổi long bào đang ngồi ở mép giường, hai tay đang nắm lấy tay Quân hậu, để lên miệng hôn hôn, trầm mặc mà nhìn người đang ngủ say, lúc này hắn không muốn bị ai quấy rầy, cũng không quan tâm chuyện gì xảy ra bên ngoài. Trác Kim và Quách Tốn đứng ở một góc chờ Hoàng thượng sai bảo, hai người liên tiếp cúi đầu gạt lệ.

Gian ngoài, các thái y đang nhỏ giọng thương nghị, Ông lão, Đại lão tướng quân, Bạch Tô Nham ngồi cùng nhau chờ các thái y nói ra kết quả. Đại Minh Qua được Đại lão tướng quân phái đi về phủ tướng quân báo tin.

Thương nghị hồi lâu, các thái y toàn bộ gật đầu, đồng ý kết quả mà bọn họ nghĩ ra. Ông lão, Đại lão tướng quân và Bạch Tô Nham cũng ngồi thẳng lên. Ninh Mục xoay người, hướng ba người hành lễ, sau đó gật gật đầu, Bạch Tô Nham đứng lên bước chân thực nhẹ mà đi vào nội thất, đi đến phía sau Vĩnh Minh Đế, thấp giọng nói: "Hoàng thượng, các thái y đã đưa ra kết quả."

Vĩnh Minh Đế thân mình chấn động. Hít một hơi thật sâu, hắn đem tay Đại Tề Du bỏ vào trong chăn, lại dịch dịch góc chăn cho Đại Tề Du, đứng lên.

"Trác Kim, Quách Tốn, hai người các ngươi canh giữ ở nơi này."

"Tuân chỉ."

Vĩnh Minh Đế cùng Bạch Tô Nham đi ra ngoài. Ninh Mục lập tức đi đến khom người nói: "Hoàng thượng, chúng thần vừa thương nghị xong, đã đưa ra kết quả."

"Nói!"

Ninh Mục vẫn đang khom người, nói: "Hoàng thượng, làn da và thất khiếu Thiên tuế chảy ra máu đen xác thật là dư độc. Thần đã xem mạch cho Thiên tuế, phát hiện trong cơ thể Thiên tuế đã hoàn toàn loại hết độc tố."

Vĩnh Minh Đế thần sắc căng thẳng: "Thật sự là đã không còn độc?"

"Dạ. Xác thật là không còn độc."

Vĩnh Minh Đế nắm chặt quyền: "Vậy khối huyết nhục kia lại là cái gì?"

Ninh Mục rũ mắt, vẻ mặt khó xử.

"Nói!"

Ninh Mục quỳ xuống, những thái y khác cũng đều quỳ xuống. Ninh Mục dập đầu, nói: "Hoàng thượng, cái đó...... Cái đó là...... thai nhi, trong cơ thể Thiên tuế, chết đi."

Vĩnh Minh Đế nháy mắt ngốc lăng tại chỗ, Ông lão và Đại lão tướng quân cũng ngây ngẩn cả người, Bạch Tô Nham vội vàng hỏi: "Thai nhi bao lớn rồi? Vì sao vẫn không tra ra?"

Vĩnh Minh Đế thân thể lung lay một chút, cắn răng: "Các ngươi đều phải chết. Quân hậu hoài thai mà các ngươi thế nhưng không tra ra?!"

Ninh Mục vội vàng ngẩng đầu nói: "Hoàng thượng bớt giận. Thai nhi này không phải là Thiên tuế mới hoài thai. Mà là Thiên tuế lúc trước từng sinh non một lần, sau đó vẫn luôn đau bụng, khi đó có máu loãng chảy ra. Thần học nghệ không tinh, chỉ cho rằng Thiên tuế là chịu dư độc làm hại, cho nên mới chịu thống khổ như vậy. Vừa mới, mấy người chúng thần đã kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ khối huyết nhục kia, lại thương nghị cùng nhau, năm đó Thiên tuế hoài thai, hẳn là song thai."

Vĩnh Minh Đế mở to hai mắt nhìn: "Ngươi nói, cái gì? Song thai?!"

"Quân hậu lúc trước là hoài song thai?!" Đại lão tướng quân không đứng vững, bắt lấy tay Bạch Tô Nham.

Ninh Mục gật gật đầu, nói: "Thiên tuế năm đó hẳn là hoài song thai, chính là chảy ra thai nhi lại chỉ có một, một thai nhi khác vẫn luôn lưu lại trong người Thiên tuế, cho nên mới làm Thiên tuế thống khổ như vậy. Thai nhi kia không thể xem như thai nhi, chỉ là một khối huyết nhục, do vậy lúc trước thần tra không ra. Lần này Thiên tuế tuy rằng bị đại nạn, nhưng lại thanh trừ hết dư độc, bài xuất khối huyết nhục này. Thần không biết điều gì làm Thiên tuế thống khổ như vậy, nhưng Thiên tuế lúc này đây có thể nói là bởi vì họa mà được phúc, Quân hậu ngày sau sẽ không còn bị dư độc làm hại, cũng sẽ không bị đau bụng đổ máu, chỉ cần chậm rãi điều trị, Quân hậu có thể hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh, có thể hoài thai con nối dõi."

Vĩnh Minh Đế nhìn Ninh Mục, không biết phản ứng như thế nào. Đại lão tướng quân, Ông lão và Bạch Tô Nham đều nhìn về phía Vĩnh Minh Đế, tâm tình phức tạp, đồng thời, cũng thập phần nghi hoặc. Quân hậu bị đau bụng và chịu khổ dư độc đã nhiều năm, lần này là nguyên do gì làm y chịu khổ như vậy, để khôi phục khoẻ mạnh hoàn toàn?

Vốn dĩ là có hai đứa nhỏ, lại bởi vì cơ thể mẹ bị trúng kịch độc, lại bị trọng thương, còn chưa kịp nhìn thế giới này, liền rời đi. Chỉ là, rời đi chỉ có một, một đứa khác tựa hồ không muốn cứ như vậy rời đi 'Mẫu thân', chậm chạp không muốn rời đi. Bé ngày ngày tra tấn 'Mẫu thân', là không cam lòng, hay là đang muốn nói cho 'Mẫu thân' bé đã từng tồn tại.

Vĩnh Minh Đế chậm chạp mà đi đến ghế dựa phía trước, mất mát mà thật mạnh ngồi xuống. Hắn cắn chặt hàm dưới, tay cũng nắm chặt tay vịn, ai đều có thể nhìn ra, hắn nội tâm thống khổ.

Rất lâu sau đó, Vĩnh Minh Đế mở miệng.

"Trẫm, từng có, hai hài tử."

Bạch Tô Nham xoay người, lau khóe mắt. Ông lão và Đại lão tướng quân cũng khóe mắt ướt át, khổ sở không thôi.

Vĩnh Minh Đế nhắm mắt lại, thực thống khổ: "Tề Du, từng vì trẫm, hoài hai hài tử......"

"Hoàng thượng......" Bạch Tô Nham lên tiếng, "Long thể làm trọng."

Đại lão tướng quân và Ông lão: "Hoàng thượng, long thể làm trọng."

Vĩnh Minh Đế cúi đầu, không muốn thần tử nhìn hắn đang thống khổ. Ở đây, chỉ có hắn áp lực thở dốc, ai đều không đành lòng lên tiếng quấy rầy hắn.

Rất lâu sau đó, Vĩnh Minh Đế ngẩng đầu, trên mặt đã là khôi phục bình tĩnh, chỉ có trong mắt hắn, còn chưa thể áp xuống nội tâm đau đớn.

"Dữu Hữu Quang đâu!"

"Có thần"

Ngự tiền thị vệ thống lĩnh Dữu Hữu Quang bước từ bên ngoài tiến vào, vài bước tiến lên quỳ một gối.

"Các thái giám và cung nữ của Cảnh U cung, còn có thái y, toàn bộ áp giải đến đại lao hình bộ, để ngự tiền thị vệ trông coi. Chuyện Cảnh U cung hôm nay nếu có nửa điểm để lộ tin tức, những người này một người cũng không lưu. Dữu Hữu Quang, việc này ngươi tự mình phụ trách."

"Tuân chỉ"

"Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng!"

Lập tức, đám thái giám và cung nữ cùng các thái y đều lập tức quỳ xuống xin tha. Ông lão, Đại lão tướng quân và Bạch Tô Nham minh bạch Vĩnh Minh Đế có dụng ý, không có cầu tình.

Dữu Hữu Quang dẫn người trói đám người ở Cảnh U cung, nhét miệng đem đi. Trác Kim vốn dĩ là người bên cạnh Vĩnh Minh Đế, nên không bị nhốt. Ngay sau đó, Cảnh U cung liền truyền ra tin tức, Quân hậu bị người hạ độc, suýt nữa bỏ mạng. Vĩnh Minh Đế giận dữ, lệnh thống lĩnh ngự tiền thị vệ Dữu Hữu Quang tra rõ. Tiếp theo, Vĩnh Minh Đế hạ chỉ, vì bảo bệ Quân hậu an toàn, phủ tướng quân đón Quân hậu hồi phủ tĩnh dưỡng, cho đến khi Quân hậu khôi phục, kẻ xấu trong cung hạ độc bắt được mới thôi. Vào lúc ban đêm, Vĩnh Minh Đế liền phái cấm quân hộ tống Quân hậu ra cung. Người trong cung nhìn thấy Quân hậu được nâng lên xe ngựa, mang ra cung, Quân hậu lộ ra cánh tay là trắng bệch.

Toàn bộ hoàng cung, thậm chí là cả triều đình bởi vì chuyện quân hậu 'trúng độc' mà khẩn trương lên. Bên ngoài cung điện Tĩnh phi và Trang phi đều bị thị vệ cấm quân bao vây, Vĩnh Minh Đế quang minh chính đại giam lỏng hai vị phi tần. Hoàng tử mười hai tuổi và Hoàng nữ mười lăm tuổi của Vĩnh Minh Đế cùng mẫu phi bọn chúng đều bị giam lỏng.

Phủ Hằng Viễn Hầu bị cấm quân vây quanh, hậu cung lại xảy ra chuyện như vậy, mọi người dễ dàng đem hai chuyện này liên hệ với nhau. Khi quân hậu vào phủ Đại tướng quân, Vĩnh Minh Đế giả dạng thành ngự tiền thị vệ cùng nhau đến. Trong kinh thành, muốn nói nơi nào an toàn nhất đối với Đại Tề Du, thì chỉ có phủ Đại tướng quân. Phủ Đại tướng quân bền chắc như thép, người ngoài căn bản khó có thể xếp tai mắt vào. Quân hậu lúc này tương đương với sinh non, nhất định phải tĩnh dưỡng.

Đại Lão tướng quân không có an bài quân hậu ở Hạc Minh Viện – nơi y ở trước khi tiến cung, mà là an bài ở An Tư Viện – nơi cực kỳ an tĩnh ở trong phủ. Cái viện này vốn dĩ để cho tôn tử Đại Lão tướng quân ở, thân đệ đệ của Đại Chiến Kiêu – Đại Chiến An, nhưng Đại Chiến An năm tuổi thì mất tích, nên viện này vẫn luôn để trống, cũng sửa tên thành 'An Tư Viện'. Mỗi ngày đều có người tới quét tước, Cha nhỏ của Đại Chiến Kiêu và Đại Chiến An – Túc Thần Dật sẽ thường xuyên đến đây ngồi. Đối với hài tử mất tích đã mười mấy năm, Đại gia vẫn không từ bỏ tìm kiếm.

Nơi này an tĩnh, cách viện Túc Thần Dật ở lại gần, Túc Thần Dật là nam thê của của Đại gia, y làm bạn với quân hậu là thích hợp nhất.

Quân hậu Đại Tề Du vẫn luôn nặng nề ngủ, y quá mệt mỏi, quá mệt mỏi. Vĩnh Minh Đế không hề ủ rũ, canh giữ ở mép giường, chờ y tỉnh lại. Đi theo còn có Trác Kim, hắn chỉ huy hạ nhân Đại gia phái đến thu xếp phòng, đem những đồ vật mà quân hậu vẫn hay dùng sắp xếp lại, còn có dược mà quân hậu mỗi ngày phải dùng, cố nguyên cao cũng phải thu xếp tốt.

"Hoàng Thượng."

Đại Lão tướng quân, Bạch lão phu nhân, Bạch Tô Nham, Ông lão, Đại Minh Qua, Đại Oánh Như, Túc Thần Dật và thê tử Đại Minh Qua – Tư Mã Nhã đều tới.

Vĩnh Minh Đế đứng dậy, mọi người hành lễ, tiếp theo Đại Lão tướng quân hướng Đại Minh Qua gật đầu một cái, Đại Minh Qua đi ra ngoài, sau khi trở về, phía sau hắn đi theo một người. Người nọ nhìn thấy Vĩnh Minh Đế cũng không giật mình. Hành lễ xong, hắn đi vào mép giường, đem hòm thuốc trên tay để bên cạnh chân, mở ra. Người này là quân y của phủ Đại tướng quân, được sự tín nhiệm của trên dưới của Đại gia.

Người nọ trước cẩn thận xem mạch cho quân hậu, sau đó kiểm tra mắt, miệng, bụng cho quân hậu. Hắn kiểm tra cực kỳ tinh tế, tuy rằng thái y có nói qua, nhưng Vĩnh Minh Đế không yên tâm. Người nọ kiểm tra xong, đứng dậy, hướng Vĩnh Minh Đế hành lễ nói: "Hoàng Thượng, thiên tuế thân mình không có gì đáng ngại. Dư độc đã hoàn toàn thanh trừ, bụng mềm mại, không giống lúc trước khi thảo dân kiểm tra cho thiên tuế, bụng thiên tuế có vật cứng, nhưng trước sau tra không ra là vật gì. Các thái y hẳn là không có nói sai."

Vĩnh Minh Đế lúc này nhẹ nhõng vui sướng trong lòng, những người khác cũng là đặc biệt cao hứng. Bạch lão phu nhân chắp tay trước ngực: "Bồ Tát phù hộ, đây là Bồ Tát phù hộ."

Bạch Tô Nham nói: "Hoàng Thượng, ngài hiện tại có thể yên tâm, chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho thiên tuế."

Vĩnh Minh Đế ngồi xuống, cầm tay quân hậu: "Trẫm vẫn luôn tin tưởng, quân hậu trẫm, sẽ khoẻ mạnh."

Bạch lão phu nhân, Đại Oánh Như và Tư Mã Nhã chịu không nổi không khí lúc này, nước mắt lập tức rơi xuống, các nàng nhanh xoay người lau nước mắt. Đại Lão tướng quân vỗ vỗ tay phu nhân, Bạch lão phu nhân cùng những người khác đi ra ngoài, chỉ chừa Đại Lão tướng quân và Ông lão ở.

Vĩnh Minh Đế: "Trác Kim."

"Có nô tài."

Lúc này, Vĩnh Minh Đế mới có tinh thần đi sắp xếp rõ ràng một ít việc. Hắn hỏi: "Ngươi đem chuyện quân hậu đau bụng trước sau nói rõ cho trẫm nghe."

"Dạ."

Trác Kim hồi ức: "Thiên tuế tỉnh ngủ, nô tài pha trà bưởi mật ong cho thiên tuế. Thiên tuế uống xong thì nói đau bụng giảm bớt chút, hương vị cũng thích, nên uống liền ba ly. Uống xong, thiên tuế nói muốn ăn chút gì đó, nô tài liền vội vàng kêu Ngự Thiện Phòng đưa thức ăn đến. Thiên tuế cảm thấy đắng miệng, muốn uống thêm trà bưởi mật ong, nên đã uống sạch một bình. Nô tài lúc ấy thấy rõ ràng, thiên tuế đau bụng giảm bớt rất nhiều. Sau đó thức ăn được đưa tới, thiên tuế chỉ nhìn thoáng qua liền nói không muốn ăn uống, nói là không có hương vị, sau đó thiên tuế liền bắt đầu đau bụng, rồi lại xuất huyết, nô tài nhanh chóng phái người đi tìm Hoàng Thượng."

Vĩnh Minh Đế đôi mắt mị mị, nói: "Ngươi đi xuống đi."

"Dạ."

Trác Kim lui ra. Đại Lão tướng quân không rõ nguyên do hỏi: "Chính là trà bưởi mật ong kia có gì vấn đề? Lão thần có uống, rất ngon miệng, không có cảm thấy không khoẻ."

Vĩnh Minh Đế đứng lên đi đến cái bàn duy nhất trong phòng, trên bàn để cái rương đựng trà bưởi mật ong. Vĩnh Minh Đế mở ra, lấy ra một bình, Ông lão rất phối hợp mà cầm ba cái ly. Vĩnh Minh Đế ở mỗi ly múc hai muỗng, trong phòng có sắn nước ấm, Đại Lão tướng quân lấy qua.

Ba ly trà bưởi mật ong, Ông lão nói: "Lão thần uống trước." Dứt lời, không đợi Đại Lão tướng quân phản ứng, ông liền uống một ngụm. Đại Lão tướng quân thấy thế, cũng uống một ngụm, uống xong, ông liền buồn bực: "Hửm? Sao hương vị không giống như của lão thần uống?"

Vĩnh Minh Đế ninh mi, lập tức uống một hớp lớn, uống xong, hắn cũng sửng sốt: "Hương vị, đúng là có chút bất đồng."

Ông lão nói: "So với lão thần uống thì bình này ngọt lành hơn, có một loại, một loại...... Thứ lão thần tài học nông cạn, lão thần thật sự không hình dung được."

Đại Lão tướng quân trừng mắt nhìn ông liếc mắt một cái: "Ngươi nếu tài học nông cạn, Đại Yến chúng ta sẽ không có ai biết chữ!"

Ông lão cười cười, nói: "Lão đệ ta xác thật hình dung không được." Sau đó, ông thu diễm tươi cười, nghiêm túc nói: "Hoàng Thượng, thiên tuế hôm nay chịu 'khổ' như vậy có thể là do trà bưởi mật ong này không?"

Đại Lão tướng quân không rõ: "Không phải nói trà này nhuận phổi sao, còn có thể giải độc được à?"

Vĩnh Minh Đế lại tinh tế phẩm vị, Ông lão giải thích nói: "Thiệu Vân An đưa tới trà bưởi mật ong, có tám bình là đặc biệt nói đưa cho thiên tuế."

Đại Lão tướng quân: "Có việc này sao?"

"Đúng vậy. Mà khi thiên tuế uống hết một bình trà bưởi mật ong thì dư độc được thanh trừ, huyết nhục trong bụng cũng bài xuất."

Đại Lão tướng quân thấp thấp kinh hô một tiếng.

Vĩnh Minh Đế đã uống xong một chén, hắn lại múc hai muỗng trà bưởi mật ong, nói: "Trà bưởi mật ong của quân hậu uống ngon hơn so với của trẫm, cũng khó trách y uống một hơi uống hết một bình như vậy."

"Lão thần cả gan." Ông lão đưa ra ly trà không. Đại Lão tướng quân thấy thế lập tức một ngụm uống hết, một bên nhấm nuốt thịt quả một bên nói: "Lão thần cả gan."

Quân thần ba người thực mau phân xong một bình, Đại Lão tướng quân nói: "Thiên tuế hôm nay bị đại nạn, nhưng cũng xem như khổ tận cam lai, ngày sau......"

Đột nhiên, ông đứng lên, sắc mặt căng chặt: "Thỉnh Hoàng Thượng thứ lão thần vô lễ!" Không giải thích vô lễ như thế nào, Đại Lão tướng quân chống quải trượng nhanh chóng rời đi. Ông lão cũng sắc mặt căng chặt mà đứng lên: "Lão thần vô lễ." Xoay người liền chạy. Vĩnh Minh Đế ôm bụng theo sát mà ra.

Giờ khắc này, đối với ba vị thân phận tôn quý mà nói, trên thế giới chuyện hạnh phúc nhất là khi người ta mắc quá không nhịn được, nhà xí liền ở ngay trước mắt. Mà bất hạnh nhất chính là, quần sao khó cởi như vậy!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro