Chương 133

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hắt xì hắt xì hắt xì!"

Xoa xoa cái mũi, Thiệu Vân An thì thầm trong miệng: "Chắc là Tỉnh ca nhớ ta. Ừm, Thanh nhi và Ni Tử chắc cũng giống vậy." Đôi tay nhanh nhanh mà hái lá trà đại hồng bào.

"Grào!"

Dưới tàng cây, Hổ ca thúc giục, Thiệu Vân An trấn an: "Chờ thêm một chút, còn chưa hái xong, thời gian không đợi người, thừa dịp hôm nay trời tốt, nên hái thêm một ít".

"Thúc!"

Nơi xa, Tưởng Mạt Hi cưỡi trên lưng Đại Kim trở lại, trong lòng ngực ôm một cái túi không biết thứ gì, rất nặng. Thiệu Vân An nói: "An thúc còn bận, con muốn vào trong hay chờ bên ngoài?"

"Chờ."

"Được."

Tưởng Mạt Hi bị Đại Kim chở đến. Đại Kim nằm xuống, Tưởng Mạt Hi leo xuống rồi để túi đồ vật xuống đất. Thiệu Vân An cúi đầu vừa thấy, kinh hãi: "Hi nhi, đây là cái gì?"

Tưởng Mạt Hi ngẩng đầu: "Gỗ mun."

Thiệu Vân An không hái trà nữa, vội vàng leo trên cây xuống: "Con tìm ở đâu ra vậy? Sao con biết gỗ mun vậy?"

Thiệu Vân An tức khắc da đầu tê rần: "Là do con dùng rìu chặt sao?!"

Tưởng Mạt Hi gật gật đầu, Thiệu Vân An đôi mắt đảo qua, quả nhiên, trên lưng Tiểu Kim có cột cây rìu. Thiệu Vân An vội vàng kéo tay Tưởng Mạt Hi qua xem: "Gỗ mun này rất cứng! Con lỡ chặt trúng mình thì làm sao! "

"Linh tuyền."

Thiệu Vân An đứng hình, tiểu tử này tay dơ hề hề, nhưng thật ra không có vết thương. Nhóc biết dùng linh tuyền trị vết thương. Quả nhiên hài tử thiên tài có khác với hài tử khác.

Tưởng Mạt Hi yêu cầu: "Gỗ mun, thúc. "

"Dài bao nhiêu?"

"Dài." Tưởng Mạt Hi chỉ chỉ chỗ mình đứng, lại chỉ chỉ một cây đại hồng bào cổ thụ. Thiệu Vân An nhìn một chút, ít nhất dài 20 m. Trời ạ, phát tài rồi, đây là nhặt được đồ vật quý giá đó. Bất quá Thiệu Vân An lại buồn bực: "Tìm được đồ vật ở đâu vậy, chôn dưới đất hay trên sông, con sao tìm được?"

"Trên mặt đất."

"Ở ngay trên mặt đất luôn hở?"

"Dạ."

Thiệu Vân An nghĩ nghĩ, nói: "An thúc hái trà trước, hái xong rồi đi qua nhìn xem." Y cầm một khúc gỗ mà Tưởng Mạt Hi mang về, nhìn xem, sờ sờ: "Nhìn chắc là thật, chờ An thúc làm xong đã."

"Nhanh."

"Hái trà không thể nhanh, phải kiên nhẫn. Nếu không con đi không gian nha?"

"...... Dạ."

Thiệu Vân An đem Tưởng Mạt Hi cùng Đại Tiểu Kim vào không gian, lại nhanh chống leo lên cây. 'Đời trước' y có một khúc gỗ mun trà đài khá dài, là đại ca tiêu hơn bảy trăm vạn mua đưa cho y, là trà đài xa xỉ nhất mà y có, đang ở trong không gian, y luyến tiếc dùng, thuần túy cất chứa. Tiểu tử này lại phát hiện cho y nguyên một cây, nếu ở hiện đại, chỉ một cây gỗ giá trị lên đến trăm triệu rồi, càng đừng nói làm thành gia cụ hoặc hàng mỹ nghệ. Mà cây phát hiện cũng không thể thuộc quyền sở hữu tư nhân.

Tuy rằng bị gỗ mun dụ hoặc, Thiệu Vân An vẫn là hái trà xong đã rồi tính. Trời sắp lặn sau núi, lúc này y mới kết thúc công việc hôm nay, ngày mai là có thể hái hết toàn bộ, sau đó chính là chế tác.

Đem lá trà đưa vào không gian phơi nắng, Thiệu Vân An cưỡi lên Hổ ca, đi theo Đại Tiểu Kim đi tìm gỗ mun. Nơi này là sâu trong rừng rậm, căn bản không có đường, không cưỡi Hổ ca chỉ đi bằng hai chân, thì không biết đi đến bao lâu.

Mặc dù như vậy, cùng Đại Tiểu Kim và Tưởng Mạt Hi khi tìm được chỗ gỗ mun thì trời đã hoàn toàn tối đen. Thiệu Vân An lấy ra hai đèn pin, giao cho Tưởng Mạt Hi một đèn, thân hình to lớn của ba con hổ đã có chỗ phát huy. Quản hắn là trời tối hay là sâu trong rừng, tuyệt đối không có nguy hiểm.

Đi hai bước, Thiệu Vân An đã nhìn thấy 'Quái vật khổng lồ' kia. Nhìn thấy gỗ mun một nửa nằm ngã trên mặt đất, một nửa ở trong nước, Thiệu Vân An miệng đều kéo đến mang tai, trước không nói cây này có bao nhiêu dài, mà đường kính cây này có thể lên đến trên hai mét đó.

"Phát tài rồi, tuyệt đối phát tài rồi."

Thiệu Vân An vui mừng mà sờ gỗ mun, không ngừng nói mãi. Đương nhiên, y cũng không phải thật sự muốn bán lấy tiền, chỉ là gỗ mun vạn kim khó cầu, thế mà y lại có nguyên cả cây như vậy, đây không phải phát tài thì là gì.

"Thúc." Tưởng Mạt Hi giật nhẹ Thiệu Vân An, "Thuyền. "

Thiệu Vân An hoàn hồn, cúi đầu nhìn nhóc: "Con muốn lấy gỗ mun làm thuyền sao?"

Tưởng Mạt Hi gật đầu.

Thiệu Vân An phản ứng đầu tiên: "Xa xỉ!" Thanh thanh giọng nói, y xoa đầu Tưởng Mạt Hi đầu "Gỗ mun rất cứng, con làm vật trang trí, gia cụ thì được, dùng để tạo thuyền, thì quá lãng phí, thêm nữa con phải tìm bao nhiêu gỗ mun mới có thể làm thành một cái thuyền? Con xem sách, hẳn biết gỗ mun hình thành như thế nào rồi, tìm được một cây đã là vận khí, tìm được cây thứ hai chỉ có thần tiên."

"Thúc, thần tiên."

Thiệu Vân An ho khan, quả nhiên bịa đặt một chuyện thì phải dùng vô số lời nói dối khác để che lấp!

"An thúc ở trên trời là thần tiên, nhưng khi hạ phàm thì là phàm nhân nha. Hơn nữa, điều quan trọng nhất, gỗ mun rất nặng, dùng gỗ mun làm thuyền thì sẽ bị chìm rồi, thì làm sao mà đi trên nước được."

Tưởng Mạt Hi nhìn An thúc, vài giây sau, hai vai nhóc sụp xuống, hiển nhiên rất thất vọng. Thiệu Vân An không đành lòng nhìn nhóc thất vọng, cổ vũ nói: "Con tra tư liệu kỹ trong không gian xem. An thúc cũng không biết dùng gỗ gì để làm thuyền là thích hợp. An thúc và Tỉnh thúc sẽ giúp con tìm gỗ đó về cho con thực nghiệm nha."

Tưởng Mạt Hi gật gật đầu.

"An thúc đem gỗ này vào không gian, con vào trước được không?"

Tưởng Mạt Hi gật gật đầu.

Thiệu Vân An đem Tưởng Mạt Hi và Đại Tiểu Kim đi vào. Đôi tay y đặt trên gỗ mun, nhắm mắt lại, tập trung tinh thần. Gỗ mun lớn như vậy, tùy tiện đưa vào sẽ đè nát hết cây trồng trong không gian thì không tốt.

Cùng chung một bầu trời, nhưng khác địa điểm. Hai người ngồi trong quân trướng đơn sơ, trên mặt còn chưa tan sự kích động và tự trách. Một đường mệt nhọc Tưởng Khang Thần vừa mới được Đại Minh Vinh và Đại Chiến Kiêu tha cho về lại doanh trướng. Nếu không phải Tưởng Khang Thần mệt đến nổi mắt mở không lên, hai vị tướng quân còn muốn lôi kéo y hỏi này hỏi kia.

"Cha." Đại Chiến Kiêu kêu một tiếng, lại không biết nên nói cái gì, trong lòng thật sự không bình tĩnh.

Đại Minh Vinh nắm chặt tay, rất chặt, ông cũng không biết nên nói cái gì. Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lời vừa đến miệng, nhưng lại không phát thành tiếng.

"Cha."

"Con muốn nói gì."

Đại Chiến Kiêu nghẹn ra một câu: "Sẽ không, nhận sai chứ."

Đại Minh Vinh trừng mắt với hắn: "Cha con còn chưa già đến mức không nhận ra đệ đệ con đâu!"

Đại Chiến Kiêu nói ra nỗi nghi ngờ trong lòng: "Đệ đệ năm tuổi bị hồ tặc bắt đi, mặc dù là lưu lạc đến huyện Vĩnh Tu thôn Thiệu gia, nhưng cũng không đến mức đột nhiên biết ủ rượu, chế trà, còn biết nhiều việc như vậy? Con không phải không muốn tìm đệ đệ, con sợ, con sợ kết quả là, thất vọng."

Đại Minh Vinh nắm chặt tay: "Ta cũng sợ."

"......"

"Nhưng đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy người giống tiểu gia gia con như thế, tuổi y cũng phủ hợp, lại là bị nhận nuôi. Các con khi còn nhỏ, gia gia con luôn nói đệ đệ con lớn lên rất giống tiểu gia gia con. Cha cũng cảm thấy rất giống. Nhìn đến bức họa Tưởng Khang Thần vẽ, trong lòng cha liền có một âm thanh luôn nói, chính là Chiến An, người kia chính là đệ đệ con."

Đại Chiến Kiêu trầm mặc trong chốc lát, nói: "Cha, nếu không, con lén đi thôn Tú Thủy nha."

Đại Minh Vinh: "Không được! Con là tướng lãnh, há có thể tùy ý rời khỏi."

Đại Chiến Kiêu: "Vương tử của Hồ Cáp Nhĩ Quốc đang bận rộn trang ngôi vị hoàng đế, biên quan ít nhất trong vòng nửa năm không có chiến sự đâu. Con một người cưỡi ngựa, nhanh nhất hai mươi ngày là có thể đến huyện Vĩnh Tu. Con muốn tận mắt nhìn xem."

Đại Minh Vinh: "Không được!" Rồi lại nói: "Ta viết thư cho cha nhỏ con, kêu y đi đến thôn Tú Thủy một chuyến."

Vốn dĩ Đại Chiến Kiêu đang thất vọng lập tức chấn chỉnh lại, nói: "Nếu Vân An thật là đệ đệ con, trên dưới thôn Thiệu gia, con sẽ không tha đâu!"

Đại Minh Vinh nhíu mày: "Tưởng Khang Thần nói bọn họ thu dưỡng Vân An là có mục đích bất chính, mặc kệ Vân An có phải là đệ đệ con hay không, đều không thể dễ dàng tha cho Thiệu gia."

Đại Chiến Kiêu cũng nhíu mày: "Nếu thật là đệ đệ, Thiệu gia buộc y gả cho Vương Thạch Tỉnh, tội đáng tru! Còn Vương gia kia! Cũng không thể dễ dàng tha!"

Đại Minh Vinh than ừm một tiếng.

Đại Chiến Kiêu: "Cha, nếu thật là đệ đệ, y cùng Vương Thạch Tỉnh...... Vương Thạch Tỉnh là hảo hán, nhưng hắn là binh lính của con. Nếu là đệ lang, thì hắn không xứng với đệ đệ."

Đại Minh Vinh: "Trước điều tra rõ có phải hay không Chiến An cái đã."

.

.

.

Đồ vậy thu vào trong không gian thông thường sẽ không rơi xuống địa điểm cố định, trừ phi tập trung tinh thần mới có thể thu vào địa điểm chỉ định trước, như vậy rất tiêu hao thể lực và tinh thần. Gỗ mun lớn như vậy, nếu tùy tiện thu vào không gian thì có thể sẽ đè nát cây trồng, còn có thể phá hư linh tuyền. Thiệu Vân An đem gỗ mun thu vào một góc trong không gian, thì y dường như bị kiệt sức, uống một ly linh tuyền pha linh nhũ thì mới hồi phục được. Vì thế Hổ ca rất bất mãn, nó cũng muốn uống!

Tiên thảo ở cạnh đá linh nhũ vẫn là nhũng phiến lá cuốn khúc lại. Thiệu Vân An đem khúc gỗ Tưởng Mạt Hi chặt để bên cạnh tiên thảo. Dân gian có câu, gia có gỗ mun nửa phương, nhưng có tài bảo một rương. Gỗ mun là thực vật hóa thạch, như vạn mộc chi linh, linh mộc tôn sư. Gỗ mun và tiên thảo làm hàng xóm là thích hợp nhất, nhưng vì động đá linh nhũ quá nhỏ, chỉ có thể để một khúc như vậy làm bạn với tiên thảo.

Giúp Tưởng Mạt Hi tắm gội xong, Thiệu Vân An đơn giản làm rau xanh, chân giò hun khói, cơm chiên, nấu canh trứng cà chua. Tưởng Mạt Hi ăn nguyên tô cơm chiên lớn, lại uống hai chén canh lớn.

Ra ngoài đã năm ngày, Thiệu Vân An rất nhớ Vương Thạch Tỉnh. Đây là lần đầu tiên từ khi y và Vương Thạch Tỉnh kết hôn tới nay, lần đầu tiên tách ra lâu như vậy. Nằm ở trên giường, Thiệu Vân An còn đang suy nghĩ về gỗ mun. Y chú ý hoàn cảnh xung quanh, có rất nhiều cây cổ thụ bị ngã, trên đất cũng rất lung tung rối loạn. Có thể là khi bọn họ đào lên tiên thảo, rừng rậm đã xuất hiện động đất, nên đã đem những thứ chôn giấu trong đát hoặc đáy nước trồi lên?

Chuyện ngày đó, hiện tại nhớ lại y trong lòng còn sợ hãi, nếu Hổ ca tốc độ chậm một chút. Y chỉ có thể túm Hổ ca vào không gian, như vậy cũng không biết sẽ ở trong không gian bị nhốt bao lâu.

"Thúc."

Thiệu Vân An quay đầu: "Sao còn chưa ngủ?"

Tưởng Mạt Hi quay đầu, đôi mắt tuấn khí không có buồn ngủ, nhóc mở miệng: "Ni Tử."

"Nhớ Ni Tử sao?"

"Dạ."

Thiệu Vân An cười, cố ý chọc nhóc: "Vậy con không nhớ Thanh nhi sao? Không nhớ Tỉnh thúc, cữu cữu con còn có tiểu cha con sao?"

"Nhớ." Sau đó, "Ni Tử."

"Ha ha, nhớ nhất là Ni Tử hở?"

"Dạ."

Thiệu Vân An giơ tay xoa đầu Tưởng Mạt Hi, rất khai sáng hỏi: "Hi nhi có phải thích Ni Tử hay không?"

"Dạ."

"Là thích như muội muội, hay là thích như tiểu tức phụ?"

"Muội muội, tức phụ." Như muội muội, cũng như tiểu tức phụ.

Trẻ con cổ đại trưởng thành sớm hơn trẻ con hiện đại sao. Bất quá nghĩ lại cũng đúng, nơi này người mới mười ba mười bốn tuổi đã đính hôn kết hôn, mười sáu mười bảy tuổi nếu còn chưa đính hôn chính là ế.

Thiệu Vân An rất không chịu trách nhiệm nói: "Vậy Hi nhi phải nổ lực nha. Ni tử nhà chúng ta là tiểu mỹ nữ đó, về sau khẳng định sẽ có rất nhiều nam nhân theo đuổi bé nha."

Tưởng Mạt Hi: "Tức phụ!"

"Ha ha." Thiệu Vân An xoa đầu Tưởng Mạt Hi "Hi nhi nhà chúng ta rất có tư thế bá đạo tổng tài nha. Đúng, hãy bảo trì tự tin như vậy. Tới, An thúc dạy con cách truy nữ hài tử, còn có, như thế nào đánh bại tình địch."

Tưởng Mạt Hi mới mười tuổi, Thiệu Vân An đã bắt đầu truyền thụ cho người ta làm thế nào truy lão bà, nếu Ni Tử biết cha nhỏ bé cùng Hi ca ca nói cái gì, chắc chắn sẽ thẹn thùng.

Vương trạch thôn Tú Thủy, Ni Tử nằm trong lòng cha không chịu ngủ. Thiệu Vân An mang theo Tưởng Mạt Hi lên núi, Ni Tử liền không muốn ở phòng ngủ mình nữa. Từ khi tiểu Ni Tử được cha nhỏ sủng ái, bắt đầu trở nên nhõng nhẽo.

"Ni Tử, con ngủ đi."

Đáng thương Vương Thạch Tỉnh không chỉ phòng không gối chiếc, còn phải dỗ nữ nhi. Còn tốt Vương Thanh đã lớn, hiểu chuyện, không cần hắn dỗ. Ni Tử hít hít cái mũi: "Cha, con nhớ cha nhỏ, con muốn ăn cơm cha nhỏ làm, ăn bánh mì cha nhỏ làm. Con còn nhớ Hi ca ca."

"Cha cũng nhớ cha nhỏ con. Về sau cha tuyệt đối sẽ không để cha nhỏ con một mình ra cửa nữa. Lần này là cha suy xét không chu toàn. Chờ bận việc xong, cha sẽ lên núi xây nhà trúc, để khi đến thời điểm hái trà, cả nhà chúng ta lên núi ở, sẽ không sợ người khác nghi ngờ. "

"Cha nhỏ khi nào trở về?"

"Chắc nhanh thôi. Ngủ đi. Cha nhỏ con nói, nữ hài tử phải ngủ sớm, bằng không sẽ không xinh đẹp."

Ni Tử sẽ trở nên làm nũng, Vương Thạch Tỉnh ở nhà cũng trở nên nói nhiều. Nếu là trước đây, hắn nơi nào sẽ dỗ nữ nhi. Bị cha nhỏ ảnh hưởng, Ni Tử phải làm tiểu thục nữ xinh đẹp.

"Cha, con nhớ cha nhỏ."

"Ừm, cha cũng nhớ, ngủ đi."

Ni Tử nhắm mắt lại. Vương Thạch Tỉnh đem nữ nhi để lên giường, vỗ nhẹ, trong lòng thở dài. Hắn cũng ngủ không được, nhớ tức phụ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro