Chương 132

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn gia Đại gia thống lĩnh bốn mươi vạn quân của Đại Yến Quốc, mà quân Đại Yến Quốc cộng thêm năm vạn cấm vệ quân của Vĩnh Minh Đế cũng mới năm mươi sán vạn. Có thể nói, Vĩnh Minh Đế dường như đem an nguyn của Đại Yến Quốc toàn bộ giao cho Đại gia, hoặc là nói, hắn đem tính mạng cả nhà hắn giao cho Đại gia. Nếu đổi thành người khác, đã sớm ủng binh tự trọng, công cao chấn chủ, uy hiếp đế vương, huống chi Quân hậu cũng xuất thân từ Đại gia. Nhưng Đại gia khiến cho Vĩnh Minh Đế yên tâm. Không ít đại thần đều dâng tấu chương cho Vĩnh Minh Đế nên làm suy yếu binh quyền của Đại gia, nhưng Vĩnh Minh Đế không quan tâm. Bọn họ đâu biết rằng, không phải Đại gia muốn thống lĩnh binh quyền, mà là Vĩnh Minh Đế không yên tâm giao binh quyền cho người khác. Tam Công năm Hầu một Vương Tướng, duy nhất thân vương La Vinh Vương mặc kệ chuyện đời, thì chỉ còn một Tướng này có thể làm Vĩnh Minh Đế yên tâm. Vĩnh Minh Đế tuyệt đối không giao binh quyền cho tam công năm hầu để bọn họ thống lĩnh binh sĩ.

Mặc khác, Đại gia trước sau điệu thấp, nội liễm, cẩn thận và khiêm tốn, cũng là nguyên nhân quan trọng làm Vĩnh Minh Đế yên tâm. Sau Đại Tề Du vào cung thì chưa bao giờ vì Đại gia mưu sự, mà tận tâm tận lực phụ tá Vĩnh Minh Đế, đây cũng là nguyên nhân Vĩnh Minh Đế yên tâm Đại gia.

Hổ Hành Quan và Dạ Hành Quan là biên quan quan trọng nhất của Đại Yến Quốc. Tử địch của Đại Yến Quốc là Hồ Cáp Nhĩ Quốc nếu phá được hai biên quan này thì có thể tiến quân thần tốc vào Đại Yến Quốc, chỉ huy kinh thành. Cho nên, hai biên quan này cũng là nơi nắm giữ trọng binh của Yến Quốc. Dạ Hàng Quan do trưởng tử Đại Lão tướng quân – Đại Minh Quân và con trai độc nhất Đại Chiến Lệ gác, Hổ Hành Quan thì do thứ tử Đại Lão tướng quân – Đại Minh Vinh và con trai độc nhất Đại Chiến Kiêu gác. Vương Thạch Tỉnh khi nhập ngũ chính là ở Hổ Hành Quan.

Đại Minh Quân thống lĩnh mười tám vạn đại quân được xưng là Phi Ưng quân, Đại Minh Vinh thống lĩnh mười hai vạn đại quân được xưng là Dực Hổ quân, còn lại mười vạn đại quân do phó tướng của Đại Minh Quân và Đại Minh Vinh đảm nhận. Làm đại tướng quân Đại Yến Quốc, cũng là chủ tướng, Đại Minh Quân trấn thủ ở nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi gian khổ Dạ Hành quan. Là Phiêu Kị Đại tướng quân, Đại Minh Vinh cũng giống như huynh trưởng ông, hàng năm trấn thủ biên quan, lấy biên quan làm gia. Hai huynh đệ cũng giống như phụ thân bọn họ vậy, đem cả đời mình cống hiến cho biên quan Đại Yến Quốc, nhi tử bọn họ cũng là con kế nghiệp cha, từ nhỏ đã có thiên phú lãnh binh tác chiến phi phàm, khi còn nhỏ tuổi đã cùng phụ thân trấn thủ biên quan, ra trận giết địch.

Đại Chiến Kiêu giống như tên của hắn, kiêu dũng thiện chiến, khi hắn mười hai tuổi mang binh ra trận, mười bốn tuổi đã được phong là tả đô úy, hiện giờ mới vừa qua nhược quán, đã là tứ phẩm võ uy tướng quân. Dựa vào năng lực và gia thế, hắn đáng lý ra không ít môn phiệt, nhà sĩ phu trong kinh thành nguyện ý kết thân, nhưng hiện thực lại không như vậy. Gả cho nam nhân Đại gia, đặc biệt là nam nhân ở biên quan, không chỉ có thời khắc đều phải lo lắng, mà còn rất có thể làm quả phụ/phu. Tuy rằng hiện tại nam nhân Đại gia đều khoẻ mạnh, nhưng ai có thể đảm bảo trong chiến sự, bọn họ có thể sống sót hay không. Còn nữa, Đại gia là theo phe ngoan cố, toàn gia đều tính tình ương ngạnh, cùng thế gia môn phiệt không hợp, cũng không phải đối tượng mà bọn họ muốn kết thân.

Khi được lệnh Quân hậu đến Hổ Hành Quan, Tưởng Khang Thần đã đi suốt một tháng mới đến được Hổ Hành Quan. Đây là nơi xa nhất mà đời này Tưởng Khang Ninh từng đi. Dọc theo đường đi mệt nhọc, nếu không dựa vào cố nguyên cao và táo đỏ Thiệu Vân An làm cho y, y có thể đã sớm ngã xuống trên đường rồi. Trên đường điều kiện quá gian khổ, lại ngay lúc tháng ba trời rét, càng đi về hướng Tây Bắc ở Hổ Hành Quan, thì nhiệt độ càng thấp, giống như đang vào mùa đông vậy, gió thổi từng cơn làm y lạnh toát đến da đều đau.

Nhưng mặc kệ gian nan cỡ nào, Tưởng Khang Thần cũng không lùi bước. Với y mà nói, có khổ cực cỡ nào y cũng không sợ, vì trong lòng không bao giờ tắc nhiệt huyết. Khi Tưởng Khang Thần mang theo đoàn người hộ tống vật tư đến Dực Hổ quân, mới lấy ra thư Quân hậu viết ra, biểu hiện mục đích đến đây. Lính gác vừa biết Quân hậu phát người tới, vội vàng phái người đi bẩm báo Phiêu Kị tướng quân Đại Minh Vinh.

Đại Minh Vinh đang ở doanh trướng xử lý quân vụ, nhận được bẩm báo của lính gác nói Quân hậu phái người tới, Đại Minh Vinh thập phần giật mình, lệnh lính gác mau chóng dẫn người đi nghênh đón, sau đó ông lại lệnh hộ vệ doanh trưởng đi nói cho Đại Chiến Kiêu đang luyện binh, để hắn lập tức chạy tới.

Mang theo một đường phong trần Tưởng Khang Thần được tướng sĩ biên quan Hổ Hành Quan nhiệt tình nghênh đón đi vào quân doanh. Không phải chỉ vì y là do Quân hậu phái tới, mà vì y mang đến ba bốn mươi xe lương thảo, còn có những vật tư khác nữa! Đối với tướng sĩ biên quan mà nói ăn no bụng là điều xa xỉ là lễ vật tốt nhất đối với bọn họ.

Tưởng Khang Thần vừa tiến vào quân trướng, lập tức hành lễ: "Ti chức nội quan Tưởng Khang Thần bái kiến Phiêu Kị đại tướng quân," cùng tiến vào với y còn có một đội lính gác giúp y mang rương lớn lớn bé bé vào, còn có bình gốm lớn sau đó liền đi ra ngoài.

Đại Minh Vinh chưa từng gặp qua Tưởng Khang Thần, nhưng đã nghe qua tên của y. Đại Minh Vinh đáp lễ, để Tưởng Khang Thần ngồi xuống, sau đó hỏi: "Tưởng nội quan đi chuyến này đến Hổ Hành Quan khổ hàn như vậy, là Thiên tuế có phân phó quan trọng gì sao?"

Hiện tại không có chiến sự, đối với việc Quân hậu phái người đến, Đại Minh Vinh thực khó hiểu. Mặc dù là vận chuyển lương thảo, cũng không nên để nội quan đi chứ.

Tưởng Khang Thần nói: "Ti chức lần này đến là được người gửi gắm, đến Hổ Hành Quan. Quân hậu lệnh ti chức đưa phong thư cho đại soái, cũng thuận tiện hộ tống lương thảo và vật tư. Những lương thảo và vật tư đó là do Quân hậu từ 'Quỹ cứu trợ' lấy ra ngân lượng mua sắm, trong đó có một nửa là đem đến Dạ Hành quan chỗ Đại tướng quân."

Đại Minh Vinh kinh hỏi: "Quỹ cứu trợ?"

Tưởng Khang Thần đầu tiên là đem thư Quân hậu đưa cho Đại Minh Vinh, sau đó giải thích, Đại Minh Vinh cũng giống như phụ thân ông - Đại Lão tướng quân, không chỉ có chấn động, mà là thập phần kích động.

"Quỹ này không chỉ cứu trợ về quân sự, cũng bao hàm luôn cả thiên tai, nhân họa để cứu viện vật tư những nơi cần giúp đỡ. Các tướng sĩ biên quan gian khổ, hiện giờ triều đình không đủ tiền phân phát, các tướng sĩ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, bởi vậy mới dùng ngân lượng của Quỹ cứu trợ cho việc này. Ti chức mang đến có lương thảo, trang phục, thịt khô, mứt trái cây, rau ngâm và nhiều loại vật tư, đồng thời còn có thứ quan trọng nhất cần tự mình giao cho Võ uy tướng quân tiểu đại tướng quân."

Đang nói đến thì bên ngoài truyềnđến tiếng thủ vệ hô to: "Thiếu soái!"

Rất nhanh, trướng mành bị xốc lên, một người tuổi trẻ nhưng gương mặt lại chịu nhiều phong sương xuất hiên trước mắt Tưởng Khang Thần. Người đến thập phần cao lớn, thời tiết rét lạnh như thế nhưng chỉ mặc một chiến bào đơn bạc. Làn da hắn ngăm đen, thể trạng cường tráng, mu bàn tay hiện gân xanh, vừa thấy liền biết là người biết võ. Tóc của hắn được cố định bằng ngọc quan màu xanh lá, có vài sợi tóc rơi xuống, trên trán đầy mồ hôi, hiển nhiên vừa mới ở thao trường ra.

"Phụ soái!"

Người đến trước chào Đại Minh Vinh, sau đó hướng Tưởng Khang Thần hành lễ. Tưởng Khang Thần lập tức đáp lễ: "Nội quan Tưởng Khang Thần chào tiểu tướng quân."

Tưởng Khang Thần cùng Đại Chiến Kiêu đều là quan tứ phẩm, là cùng cấp.

Đại Chiến Kiêu: "Tưởng nội quan đường xa vất vả, mau mời ngồi."

Tưởng Khang Thần không có ngồi, mà nói: "Tiểu tướng quân, tại hạ lần này đến là hộ tống lương thảo và vật tư, nhưng cũng là vì được người gửi gắm, vì ngài mà đến."

"Vì ta?"

Đại Chiến Kiêu thực ngạc nhiên. Tưởng Khang Thần đi đến một cái rương trúc, khom lưng mở ra, theo sau đó là tiếng kinh hô của Đại Minh Vinh và Đại Chiến Kiêu.

Tưởng Khang Thần nhìn về phía hai người, nói: "Nơi này có tổng cộng là 3500 lượng hoàng kim, là người từng là thuộc hạ của tiểu tướng quân dâng cho ngài, để ngài và các tướng sĩ mua thêm đồ ăn và vật tư."

Đại Chiến Kiêu lập tức nhíu mi, Đại Minh Vinh phản ứng đầu tiên cũng giống phụ thân ông, nghiêm khắc nói: "Những hoàng kim này ta không thể thu! Thỉnh Tưởng nội quan trả về cho người nọ!"

Tưởng Khang Thần hơi hơi mỉm cười, nói: "Hai vị tướng quân hiểu lầm. Việc này Hoàng Thượng, Quân hậu, lão tướng quân đều biết. 3500 lượng hoàng kim này không phải đưa cho tiểu tướng quân, mà là đưa cho quân tiên phong của tiểu tướng quân. Không biết tiểu tướng quân còn nhớ dưới trướng ngài từng có một người tên là Vương Thạch Tỉnh là Bách Phu Trưởng?"

Đại Chiến Kiêu lập tức trả lời: "Ta nhớ. Người nọ kiêu dũng lại trọng tình nghĩa. Khi hắn giết địch, thì bị huỷ một con mắt, nửa khuôn mặt, cuối cùng lại đem công lao cho quan trên dìu dắt hắn, chỉ vì có thể cho người nọ nhiều bạc trợ cấp. Ta nhớ rõ hắn gọi là Vương Thạch Tỉnh."

Tưởng Khang Thần gật đầu, nói: "Ngài nhớ rõ thì càng dễ nói. Trong lòng Thạch Tỉnh vẫn luôn nhớ về bạn cũ ở biên quan và tiểu tướng quân ngài, hắn hiện giờ làm sinh ý có lời, nên càng nhớ huynh đệ biên quan ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Kỳ thật những hoàng kim này là do nam thê hắn làm chủ thay hắn mà quyên tặng. Cũng bởi vì chuyện này, mà Quân hậu mới có ý muốn lập ra 'Quỹ cứu trợ'."

Tưởng Khang Thần đem chuyện trước sau giải thích kỹ càng tỉ mỉ nhưng không dài dòng cho hai vị tướng quân nghe. Phụ tử Đại Minh Vinh và Đại Chiến Kiêu nghe xong có phần kinh hỉ càng có phần cảm kích. Khi Tưởng Khang Thần nói xong, Đại Minh Vinh nói: "Nam thê Vương Thạch Tỉnh là người có năng lực, Vương Thạch Tỉnh cũng coi như là nhờ họa được phúc."

Tưởng Khang Thần nói: "Không chỉ như vậy. Không dối gạt hai vị tướng quân, Thạch Tỉnh và Vân An nhận đệ đệ Tưởng Khang Ninh của ti chức làm nghĩa huynh, còn trở thành nghĩa tử của huyện học huyện Vĩnh Tu Sầm Nguyệt Bạch Sầm viện trưởng, Sầm viện trưởng là sư đệ Ông lão đế sư. An công công An đại nhân cũng nhận bọn họ làm cháu trai. Quỹ cứu trợ này cũng là do Vân An đưa ra. Y nói, bọn họ quyên ra 3500 lượng hoàng kim, là bởi vì Thạch Tỉnh xuất thân từ quân tiên phong của tiểu tướng quân, nhưng người khác quyên tặng lại không thể đều đưa cho tiểu tướng quân được, không bằng thiết lập ra một cái quỹ, nhận quyên góp khắp mọi nơi, giúp đỡ người cứu trợ. Hoàng thượng và Thiên tuế đối với phu phu bọn họ cực kỳ thưởng thức."

Đại Minh Vinh: "Vương Thạch Tỉnh quả thật là người trọng tình trọng nghĩa, như thế xem ra, hắn ngược lại đã nhặt được một đại tiện nghi rồi, có thể cưới được người tài ba như thế làm vợ. Bổn gia hắn đúng là có ánh mắt thiển cận."

Tưởng Khang Thần: "Đúng vậy. Hai nhà hiện giờ đã hoàn toàn chặt đứt thân, Thạch Tỉnh cũng dời khỏi Vương thị tông tộc, có thể tự do."

Đại Chiến Kiêu lúc này lại hỏi: "Nam thê của Vương Thạch Tỉnh gọi là 'Vân An' sao?"

Đại Chiến Kiêu đối với người tên 'An' đều đặc biệt mẫn cảm. Hắn vừa hỏi như vậy, Đại Minh Vinh ánh mắt ảm đạm một chút. Tưởng Khang Thần lý giải mà giải thích nói: "Tên gọi là Thiệu Vân An, là người trong thôn Thiệu gia. Bất quá y là con nuôi, dưỡng phụ dưỡng mẫu y vì bạc nên ép gả y cho đệ đệ Thạch Tỉnh là Vương Chi Tùng, sau đó Vương gia hủy hôn, người Thiệu gia nháo đến thôn Tú Thủy, cha nương Thạch Tỉnh liền bức Thạch Tỉnh thành hôn thay đệ đệ, nên đó là cơ duyện hảo hợp."

Đại Minh Vinh và Đại Chiến Kiêu vừa nghe Thiệu Vân An là con nuôi, lập tức đồng thanh hỏi: "Y là bị nhận nuôi sao?"

Đại Minh Vinh: "Có biết cha nương ruột của y là ai không?."

Nhi tử mất tích của Đại Minh Vinh, mười mấy năm qua vẫn luôn tìm kiếm, nghĩ đến thân thế Thiệu Vân An, Tưởng Khang Thần bị hai cha con này làm có chút khẩn trương.

"Vân An không biết cha nương thân sinh y là ai. Y nói dưỡng phụ dưỡng mẫu y không phải đàng hoàng mà thu dưỡng y. Vân An nói khi y còn nhỏ đã nhiều lần bị sốt cao, chuyện lúc bảy tám tuổi đều không nhớ được. Y nghe dưỡng phụ dưỡng mẫu y lén lút nói với nhau là đã hối hận thu dưỡng y, hẳn là nên bán y đi, lúc đó y mới biết y là bị nhận nuôi."

Đại Minh Vinh ấn đường lập tức nhíu lại, không buông hỏi: "Y một chút đều không nhớ rõ sao? "

Tưởng Khang Thần: "Chuyện này ti chức chưa từng có hỏi qua, Vân An cũng không có nói."

Đại Chiến Kiêu không buông hỏi: "Năm nay y mấy tuổi rồi?"

Tưởng Khang Thần trả lời: "Sang năm chắc là mười tám tuổi mụ, còn sinh tháng mấy thì tại hạ không có hỏi, tháng mười một năm trước nghe y nói là y đã được mười sáu tuổi rồi. Vậy tính ra" Tưởng Khang Thần ở trong lòng tính toán một chút, "Chắc là năm ba mươi hai Khang Thịnh."

Đại Minh Vinh và Đại Chiến Kiêu tâm kịch liệt nhảy lên một chút, Đại Chiến Kiêu vội vàng hỏi: "Tưởng nội quan, ngài xem y có giống ta không?"

Tưởng Khang Thần cho rằng chuyện sẽ không vừa khéo đến vậy, bất quá y vẫn nhìn kỹ mặt Đại Chiến Kiêu, lại nhìn mặt Đại Minh Vinh, không đành lòng mà nói: "Ách, thứ cho tại hạ mắt vụng về." Một chút cũng không giống.

Đại Chiến Kiêu thất vọng rõ ràng, Đại Minh Vinh ngẫm lại, hỏi: "Không biết Tưởng nội quan có thể vẽ không?"

Tưởng Khang Thần gật gật đầu: "Có thể."

Đại Minh Vinh: "Làm phiền Tưởng nội quan họa hài tử kia. Thỉnh Tưởng nội quan thứ lỗi, ấu tử bổn soái mất tích nhiều năm, một ngày chưa tìm được nó, bổn soái một ngày không an lòng."

"Ti chức minh bạch, ti chức sẽ họa liền."

Dựa vào xuất thân Tưởng Khang Thần, cầm kỳ thư họa đều là môn học bắt buộc. Đại Minh Vinh tự mình trải giấy Tuyên Thành ra cho Tưởng Khang Thần, Đại Chiến Kiêu thì mài mực, Tưởng Khang Thần trầm ngâm một lúc mới lưu loát hạ bút. Dưới ngòi bút của y, bộ dáng Thiệu Vân An dần dần hiện ra, Tưởng Khang Thần không có nhìn thần sắc đang thay đổi của Đại Minh Vinh. Đại Chiến Kiêu nhíu mày nhìn người trong bức họa có giống đệ đệ đã mất tích của mình hay không nên cũng không có chú ý tới dị thường của phụ thân. Khi Tưởng Khang Thần gần vẽ xong, thì giấy Tuyên Thành dưới ngòi bút y bị người giật mất, chưa kịp nâng bút lên nên lưu lại một vệt màu đỏ dài trên giấy.

"Phụ soái!"

Nhìn bộ dáng phụ thân, trong lòng Đại Chiến Kiêu nhảy lên một cái. Mà bút trên tay của Tưởng Khang Thần suýt nữa rơi xuống.

Đại Minh Vinh hô hấp dồn dập mà nhìn thiếu niên trên giấy vẽ, đôi mắt trừng lớn. Trước trăm vạn quân địch, mặt không đổi sắc, Phiêu Kị tướng quân giờ này khắc này lại khóe mắt đỏ bừng, sắc mặt kịch biến. Đại Chiến Kiêu da đầu tê dại, hô to: "Phụ soái! Đây là, là đệ đệ sao!"

Bút trên tay Tưởng Khang Thần rớt xuống trên bàn, lưu lại một vệt đỏ.

Đại Minh Vinh cái gì đều không nghe thấy, ông trừng mắt nhìn giấy vẽ, trong miệng lẩm bẩm: "Giống! Thật giống! Là y, là Chiến An, là Chiến An của ta! Y là Chiến An! Là Chiến An của ta!"

Ngẩng đầu, Đại Minh Vinh khóe mắt nhiệt lệ dường như chảy ra: "Chiến Kiêu! Đây là đệ đệ con! Nó và tiểu gia gia con rất giống nhau!"

Đại Chiến Kiêu vừa nghe, liền đoạt bức họa từ tay phụ thân. Đối với ký ức về đệ đệ, Đại Chiến Kiêu kỳ thật đã sớm mơ hồ, nhưng trưởng bối trong nhà luôn nói với hắn, đệ đệ hắn Đại Chiến An rất giống tiểu gia gia, cũng bởi vậy, gia gia thương nhất chính là đường tỷ Đại Oánh Tư người giống nãi nãi và đệ đệ Đại Chiến An người giống tiểu gia gia.

Tưởng Khang Thần giật mình một cái, nâng tay hành lễ: "Chúc mừng tướng quân! Chúc mừng tiểu tướng quân!" Trong lòng lại có chút bàng hoàng.

Đại Chiến Kiêu dường như nhảy lên: "Cha! Con lập tức đi thôn Tú Thủy!"

Đại Minh Vinh lúc này cố ép bản thân bình tĩnh lại, nói: "Con đang thống lĩnh quân tiên phong, sao có thể tùy tiện rời khỏi được. Đệ đệ con" Đại Minh Vinh dừng lại một chút, ông hít sâu mấy hơi "Đệ đệ con, không còn nhớ rõ, chuyện trong nhà, con đến như vậy, sẽ dọa đến nó. Còn nữa, nó đang ở thôn Tú Thủy, khi thế cục Hổ Hành Quan ổn định chút, vi phụ sẽ tấu thỉnh Hoàng thượng, cho con hồi kinh, con đi gặp nó cũng không muộn."

Đại Chiến Kiêu hận không thể lập tức mọc ra đôi cánh bay đến thôn Tú Thủy, nhưng lý trí hắn nhắc nhở bảo hắn phải bình tĩnh. Hắn thân là huynh trưởng đã tìm kiếm đệ đệ nhiều năm nay, nhưng cũng là người thống lĩnh vạn người, không thể xử trí theo cảm tính được.

Tưởng Khang Thần nói: "Vân An lúc này chắc đang bận hái trà, chế Trà. Khi ti chức hồi kinh sẽ tâu với Thiên tuế, trước triệu cả nhà bọn họ vào kinh để gặp lão tướng quân."

Đại Minh Vinh: "Như vậy tốt, như vậy tốt. Việc này nhờ vào Tưởng nội quan, lúc sau còn phải phiền toái Tưởng nội quan nhiều."

Tưởng Khang Thần vội vàng nói: "Tướng quân quá khách khí. Vân An cũng là đệ đệ ti chức. Có thể tìm được thân nhân y đây là chuyện đại sự. Đúng rồi, ti chức đặc biệt mang đến cho hai vị tướng quân thức ăn, đa số là do Vân An tự tay làm."

"Ở đâu!"

Tưởng Khang Thần mở ra một cái rương, bên trong chính là cố nguyên cao, y nói: "Đây là cố nguyên cao, là Vân An làm cho Thiên tuế, Thiên tuế phân ra một ít kêu ti chức mang cho đại soái và tiểu tướng quân."

Y lại mở ra một cái rương khác, xem qua sau nói: "Đây là dương nãi tử tửu và trà Long Tĩnh, đều do Vân An làm. Toàn bộ Đại Yến Quốc chỉ có Vân An biết ủ dương nãi tử tửu, chế trà Long Tĩnh. "

Đại Minh Vinh và Đại Chiến Kiêu sau khi nghe Tưởng Khang Thần nói mới biết Quân hậu đang làm sinh ý trà và rượu, nên mới có bạc mua nhiều vật tư như vậy cho bọn họ. Đại Minh Vinh cố khắc chế cảm xúc của bản thân, Đại Chiến Kiêu rất dứt khoát cầm lấy một bình dương nãi tử tửu, mở ra niêm phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro