Chương 131

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được tin tức Ngụy Hoằng Văn vội vã chạy về kinh thành, nghênh đón hắn chính là phủ Hằng Viễn Hầu bị niêm phong. Ngụy Hoằng Văn nóng vội, hắn chạy đến Vân Long Các gặp An công công. An công công chỉ nói với hắn một câu: "An tâm đi." Lời này ông vừa nói xong, Ngụy Hoằng Văn liền ngất đi. Một đường dường như không ăn không uống mà trở về, một khi thả lỏng, cả người không còn chịu đựng nổi nữa.

Chờ đến khi Ngụy Hoằng Văn tỉnh lại, hắn ăn ngấu nghiến, sau đó tắm rửa thay quần áo cạo râu, chỉnh trang lại mình xong, hắn cải trang liền đi theo An công công đi phủ Đại tướng quân.

Quân hậu đau bụng, sau khi biết được tin An công công liền đi đến phủ Đại tướng quân, đến trước mặt Quân hậu khóc. Nói là khi thiên tuế thống khổ nhất thì ông thân là nô tài nhưng không có ở bên cạnh hầu hạ. Quân hậu dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ có thể nói chỉ cần ông làm tốt sinh ý, đem sinh ý trà rượu năm nay bán cho được giá, đó chính là hiếu kính lớn nhất đối với y rồi, An công công lúc này mới miễn cưỡng đồng ý.

Đi vào phòng Quân hậu, Ngụy Hoằng Văn liền quỳ xuống, một lát sau, chưa mặc chính trang, Quân hậu từ nội thất đi ra, Ngụy Hoằng Văn lập tức dập đầu kêu: "Thảo dân Ngụy Hoằng Văn khấu kiến Quân hậu. "

"Đứng lên đi."

"Thảo dân thân mang tội, không dám đứng dậy."

Quân hậu ngồi xuống, Trác Kim lập tức dâng lên một ly trà bưởi mật ong. Quân hậu cầm ly trà, lại nói: "Đứng lên đi."

Ngụy Hoằng Văn dập đầu, lúc này mới đứng lên.

Quân hậu uống trà, hỏi: "Ngươi lần này đến, là vì huynh trưởng, hay là vì phụ thân, hay là vì phủ Hằng Viễn Hầu?"

Ngụy Hoằng Văn cung kính nói: "Thảo dân lần này đến, là vì gia huynh, cũng vì gia phụ." Không có đề cập đến phủ Hằng Viễn Hầu. Hắn tỏ thái độ như thế, ý nói là quan tâm đến tính mạng người nhà, tước vị chỉ là râu ria.

Quân hậu uống mấy hớp trà, buông ly không xuống, trên mặt mang theo vài phần vừa lòng, nói: "Ngụy Hoằng Chính đại nghịch bất đạo, tử chi tội, phụ chi trách, việc này bệ hạ rất tức giận, bệ hạ không có lập tức hạ lệnh toàn gia xử trảm, chính là nhận thấy lòng trung tâm của ngươi và Ngụy Hoằng Nho."

Ngụy Hoằng Văn cả kinh ngẩng đầu.

Quân hậu nói: "Trên dưới phủ Hằng Viễn Hầu, bệ hạ đều có định đoạt, ngươi làm tốt bổn phận là được, việc khác, không cần ngươi nhúng tay vào, lúc này là thời điểm hái trà xuân, chế trà, ngươi cần phải chuẩn bị cẩn thận. Huynh ngươi Ngụy Hoằng Nho hành sự ổn trọng, bổn quân có chuyện khác giao cho hắn."

Quân hậu trước sau không nói Hằng Viễn Hầu, Ngụy Hoằng Văn muốn hỏi, nhưng khi nhìn đến thần sắc An công công, thì hắn liền ngậm miệng. Quỳ xuống dập đầu, Ngụy Hoằng Văn nói: "Thảo dân cẩn tuân lệnh thiên tuế. Thảo dân tạ thiên tuế long ân."

Thời gian Ngụy Hoằng Văn và Quân hậu gặp mặt rất ngắn ngủi. An công công đưa hắn từ thiên môn ra khỏi phủ Đại tướng quân, dặn dò hắn: "Hoàng thượng và Quân hậu rất coi trọng huynh đệ các ngươi, nhưng phụ thân ngươi, ngươi đừng có cưỡng cầu. Hoàng thượng có lẽ không giết hắn, nhưng lại không thể lưu hắn ở kinh thành, ngươi cần phải chuẩn bị tốt."

Ngụy Hoằng Văn cảm kích mà hành lễ: "Tạ An đại nhân chỉ điểm, thuộc hạ biết nên làm như thế nào. Chỉ là, thuộc hạ mong muốn trước khi rời kinh có thể gặp huynh trưởng ta."

An công công lắc đầu: "Ngươi hiện tại cũng là đồng phạm, không thể lộ diện, khi Hoàng thượng đưa ra án phạt cho trên dưới phủ Hằng Viễn Hầu thì ngươi mới được lộ diện."

"Thuộc hạ đã làm đại nhân khó xử. Thuộc hạ trở về thu dọn liền đi, còn thỉnh đại nhân có thể giúp thuộc hạ đưa phong thư cho huynh trưởng. "

"Có thể."

Chờ đến khi An công công trở về, Quân hậu còn chưa ngủ. An công công lập tức tiến lên nói: "Thiên tuế, Ngụy Hoằng Văn đêm nay sẽ rời kinh. Hắn nhờ nô tài đưa phong thư cho Ngụy Hoằng Nho, nô tài không đành lòng làm hắn thất vọng, nên đồng ý."

Quân hậu nhàn nhạt nói: "Ngươi làm việc cần nên cẩn thận, đồng ý thì đồng ý, bổn quân muốn huynh đệ Ngụy Hoằng Văn làm việc, thì cũng không thể làm rét lạnh tâm bọn họ."

"Nô tài đã nhắc nhở hắn, Ngụy Xuân Lâm có lẽ có mệnh sống, nhưng không thể lưu tại kinh thành."

Quân hậu gật đầu, tiếp theo ngược lại nói: "Thiệu Vân An bị Ngụy Hoằng Chính đả thương, ngươi kêu Trác Kim từ tư khố bổn quân chọn chút vải vóc, trang sức nữ nhi gì đó đưa đi cho y."

"Dạ. Nô tài cũng chuẩn bị chọn vài thứ, y hiện tại cũng là cháu trai nô tài, y bị thương, nô tài cũng không thể không quan tâm. Thiên tuế, canh giờ không còn sớm, ngài nên đi nghỉ ngơi."

Quân hậu lại không nói có muốn đi nghỉ hay không, hỏi: "An Trạch, Thiệu Vân An muốn cùng Đại Tư Quốc làm buôn bán, ngươi thấy thế nào?" Quân hậu thân mình không khỏe, nên vẫn luôn chưa có đưa ra câu trả lời, nhưng hiện tại sức khỏe không còn lo lắng nữa, Quân hậu muốn mau chóng trả lời Thiệu Vân An.

An Trạch nói: "Thiên tuế, nói thật, năng lực làm sinh ý của nô tài so với Thiệu Vân An như chỉ là đầu ngón tay cũng không bằng. Nô tài cảm thấy, chuyện buôn bán này, chỉ cần theo Thiệu Vân An, thì tuyệt đối không sai. Ngài xem, y nói chúng ta nên làm mấy bàn mạt chược, lúc đầu, nô tài cho rằng kiếm không được nhiều bạc, nhưng nào biết lúc này mới có bao lâu đâu, mỗi ngày hốt bạc không nói, còn có thể để chúng ta thu thập tin tức. Cho nên, ngài nghe hắn chuẩn không cần chỉnh.

Y không kêu chúng ta cùng Đại Tư Quốc buôn bán bằng vàng thật bạc thật, chỉ kêu chúng ta hạn định số lượng, nô tài cảm thấy cũng có đạo lý, Đại Tư Quốc này chính là một đám đạo phỉ, để bọn họ giàu có đối với Đại Yến chúng ta không có chỗ tốt, nô tài cảm thấy y có tầm nhìn xa, y nếu không nói như vậy, nô tài đều không thể nghĩ được. Nếu Đại Tư Quốc không có thứ tốt, thì khi đổi được thứ tốt của Đại Yến chúng ta, vậy khẳng định có thể kiếm bát mãn bồn mãn rồi. Phủ Hằng Viễn Hầu tính là cái gì nha, về sau, quốc khố chúng ta sẽ nhiều đến nổi mười cái phủ Hằng Viễn Hầu cũng không bằng."

[Bát mãn bồn mãn là gì mình google không ra, cầu cao nhân chỉ điểm]

Quân hậu được An Trạch vuốt mông ngựa làm cho tức cười, y thực mau thu diễm lại tươi cười, nói: "Xác thật, đầu óc Thiệu Vân An này làm ăn buôn bán so sánh với Ngụy Hoằng Văn hơn rất nhiều. Ngươi đi trả lời đi, việc này, bổn quân chuẩn. Bất quá bổn quân sẽ phái người phụ trách việc này, ngươi kêu y hắn chờ chút thời gian, chờ người đến hãy làm."

An công công: "Ý Thiên tuế là......"

Quân hậu: "Kêu 'hắn' đi."

.

.

.

"Khụ khụ khụ......"

Vương Thạch Tỉnh vội vàng vuốt lưng cho tiểu tức phụ, Thiệu Vân An bị sặc nước miếng, Tưởng Khang Ninh vội vàng đưa một ly trà cho y. Uống nước áp xuống ho khan, Thiệu Vân An thực không văn nhã mà lau miệng nhìn Tưởng Khang Ninh: "Hằng Viễn Hầu vậy là đã tiêu rồi?"

Tưởng Khang Ninh hỏi lại: "Không tiêu chẳng lẽ còn lưu lại để chướng mắt Hoàng thượng sao?"

Thiệu Vân An thổn thức: "Hằng Viễn Hầu hoàn toàn là bị thân nhi tử hắn làm hại."

Tưởng Khang Ninh bình tĩnh nói: "Hằng Viễn Hầy hiện tại không bị xử thì sau này cũng sẽ bị xử thôi. Năm đó khi Hoàng thượng còn là Thái tử, hắn nói bảo trì thái độ trung lập, nhưng thực tế lại không xem trọng Hoàng thượng. Nếu hắn lúc ấy chịu dùng tài lực ủng hộ Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng sẽ không làm khó như vậy."

Thiệu Vân An gật đầu: "Đây là là ánh mắt thiển cận gây nên." Ngay sau đó, y có chút lo âu "Vậy Ngụy Hoằng Văn làm sao bây giờ? Hắn cùng Ngụy Hoằng Chính không giống nhau. Bị phán hình như vậy, quá đáng tiếc, nói như thế nào ta cùng hắn cũng có chút giao tình. Đại ca có thể nhờ Ông lão cầu tình cho hắn hay không, còn có đại ca hắn nữa. Hắn cùng đại ca hắn cảm tình hình như rất tốt."

Tưởng Khang Ninh cười nói: "Chuyện này đệ yên tâm đi. Hoàng thượng phán toàn gia phủ Hằng Viễn Hầu vào đại lao, nhưng không có phái người đuổi bắt Ngụy Hoằng Văn, chính là sẽ khai ân cho hai huynh đệ bọn họ. Ngụy Hoằng Văn làm việc cho Quân hậu, hiện tại đang làm lúc Quân hậu cần người, tất nhiên sẽ không vì chuyện này mà phán tội hắn, chỉ là Ngụy Hoằng Nho, Hoàng thượng và Quân hậu có tính toán như thế nào, thì không biết được. Bất quá phần mặt mũi này Quân hậu sẽ cho Ngụy Hoằng Văn. Ngụy Hoằng Nho và Hằng Viễn Hầu không giống nhau, là một nhân tài chịu làm việc."

Thiệu Vân An: "Vậy thì tốt rồi. Nói như thế nào cũng là chỗ giao tình, cũng coi như bằng hữu."

Tưởng Khang Ninh nói: "Lại nói tiếp, Ngụy Hoằng Văn còn phải cảm tạ đệ, nếu không phải đệ chỉ cho hắn con đường sáng, lần này, hắn cũng khó thoát kiếp nạn."

Thiệu Vân An không chút nào khiêm tốn mà nói: "Chuyện lần này nói cho chúng ta biết, đùi muốn ôm thì phải là đùi to mới được!"

Tưởng Khang Ninh: "......"

Thiệu Vân An và Tưởng Khang Ninh trước sau nhận được tin từ kinh thành. Thiệu Vân An nhận được thư của Sầm lão, Tưởng Khang Ninh thì nhận được thư của Ông lão. Đối với thế cục kinh thành, Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh và Tưởng Khang Ninh thông qua phong thư lần này đều hiểu. Sầm lão trước sau đưa tới hai phong thư, phong thư thứ nhất nói cho y biết tình huống Quân hậu, dò hỏi y bị thương sao rồi, nói cho y biết Hoàng Thượng và mọi người nhận thấy khi Quân hậu uống cố nguyên cao và trà bưởi mật ông thì thân thể khôi phục, không chỉ có thế, Hoàng thượng, Ông lão và Đại Lão tướng quân đều có phát hiện, muốn Thiệu Vân An cần phải cẩn thận. Phong thư khác nói cho y biết Hoàng thượng xử lý phủ Hằng Viễn Hầu như thế nào. Trong thư Sầm lão không có nói Hoàng thượng tính toán xử trí Ngụy Hoằng Văn như thế nào, cho nên Thiệu Vân An không biết Hoàng thượng đối với hắn và Ngụy Hoằng Nho là có ý khai ân.

Thiệu Vân An rất là cảm động. Nghĩa phụ đang ở kinh thành nơi xa như vậy còn nhọc lòng lo nghĩ cho bọn họ, đến nỗi nghĩa phụ lo lắng y làm đồ ăn có công hiệu dưỡng thân đã bị người khác nhận thấy được, nhưng thật ra Thiệu Vân An không lo lắng. Trước kia, y còn phải nghĩ cách thoái thác, nhưng hiện tại lại không cần. Có Hổ ca ở, chỉ cần nói Hổ ca dẫn bọn y tìm được linh thủy là được. Đến nỗi khi nào bọn họ gặp được Hổ ca, còn không phải do bọn họ định đoạt sao. Bất quá thân thể Quân hậu khôi phục, cũng không uổng công y đã dùng nhiều linh nhũ như vậy.

Thiệu Vân An hiện tại bận đến nổi không thể phân thân. Kỳ môn hồng trà đều phải do y tự mình xử lý, chế trà, hiện tại y ở núi sâu trên vách núi phát hiện mảng lớn cổ thụ đại hồng bào. Phải biết rằng, ở xã hội hiện đại, cổ thụ đại hồng bào chỉ có sáu cây mẫu thụ, sáu cây mẫu thụ này sản xuất đại hồng bào chính là người có tiền chưa chắc đã uống được. Một cân mẫu thụ đại hồng bào có thể bán được hơn một ngàn vạn.

Ở xã hội hiện đại, đại hồng bào sinh trưởng ở Phúc Kiến Vũ Di Sơn. Nhưng ở chỗ này, ở trong núi rừng thôn Tú Thủy, lại có (Kỳ môn) hồng trà, Long Tĩnh (Tây Hồ), còn có (Vũ Di Sơn) đại hồng bào, Thiệu Vân An không cách nào giải thích đây là vì sao. Có lẽ, thế giới này kỳ lạ như vậy. Không giống đặc tính trà có thể hài hòa mà sinh trưởng ở cùng một khu. Nghĩ lại nơi này còn sinh trưởng được gốc cây tiên thảo thần kỳ như vậy, lá trà phân bổ như thế thì có gì lạ.

Kỹ thuật hái trà đại hồng bào và chế trà đòi hỏi rất phức tạp. Kỹ thuật hái Kỳ môn hồng trà và chế trà cũng phức tạp không kém. Có thể nói, đại hồng bào và Kỳ môn hồng trà đều là thượng đẳng trong các loại hồng trà, cho nên kỹ thuật rất là phức tạp. Đại hồng bào trân quý không có gì phải nói, Kỳ môn hồng trà chính là một trong tứ đại hồng trà trên thế giới, là hồng trà cực phẩm, có thể nói 'Một khí thành danh chỉ vì trà, duyệt lai khách tràn đầy trà hương'.

Hái Kỳ môn hồng trà là hái một tôm hai lá, một tôm ba lá, Vương Thạch Tỉnh và Đường Căn Thụ hoàn toàn có thể phụ trách. Nhưng hái đại hồng bào thì phải do Thiệu Vân An đích thân ra tay. Đại hồng bào không giống như trà xanh, kỹ thuật hái phải thành thục, nhìn tình huống mà chọn một tôm ba bốn lá, không được chọn lá quá khô, không được chọn lá hư hại, phải chọn lá tươi mới, đều đồng nhất như vậy. Đồng thời, lá không thể quá non, cũng không thể quá già, tóm lại phải vừa lúc. Lại còn phải tráng lúc ngày mưa hay có sương sớm, rất là phiền toái. Cho nên sắp xếp chuyện trong nhà xong, Thiệu Vân An mang theo Hổ ca và Đại Tiểu Kim lên núi. Vương Thạch Tỉnh muốn đi theo, nhưng nếu hắn đi, thu hoạch trà trong nhà không có người tâm phúc. Bọn người Yến Phù Sinh chỉ hiểu được thu trà như thế nào, sao chuyện kế tiếp lại không hiểu, cũng không thể để bọn họ biết. Bất đắc dĩ, Vương Thạch Tỉnh chỉ có thể nhìn Thiệu Vân An một mình vào núi, à không, còn mang theo Tưởng Mạt Hi nữa. Tưởng Mạt Hi nhất định phải đi cùng, rất muốn đi cùng, nên nắm lấy áo Thiệu Vân An không buông.

Có ba con hổ, Thiệu Vân An cũng có năng lực tự bảo vệ bản thân, Vương Thạch Tỉnh cũng chỉ có thể đồng ý để y dẫn Tưởng Mạt Hi vào núi. Bất quá lúc bọn họ thông báo Tưởng Khang Ninh biết, Tưởng Khang Ninh đương nhiên lo lắng, nhưng bây giời là thời kỳ mấu chốt hái trà, hắn lại thuyết phục không được Tưởng Mạt Hi, cũng chỉ có thể thỏa hiệp. Vương Thanh và Ni Tử cũng muốn đi, nhưng Vương Thạch Tỉnh muốn bọn bé ở lại trong nhà. Người ở bên ngoài nhìn vào, một mình Thiệu Vân An mang theo ba hài tử sao có thể vào núi. Vương Thạch Tỉnh muốn Vương Thanh ở nhà đọc sách, Ni Tử luyện cầm. Tưởng Mạt Hi cố chấp đến chín trâu mười bò cũng không kéo lại được, cho nên không có biện pháp.

Vào núi, Thiệu Vân An đem Đại Tiểu Kim và Tưởng Mạt Hi vào không gian. Y cưỡi Hổ ca đến rừng trà cổ thụ đại hồng bào. Núi rừng Thôn Tú Thủy này đối với Thiệu Vân An mà nói như một cái viện bảo tang thiên nhiên thật lớn. Không chỉ vì ở đây Hổ ca cho y cây tiên thảo, mà chủ yếu chính là nơi này ngàn dặm rừng núi không người đến. Dân cư cổ đại thiếu, sức sản xuất không phát triển, mọi người trên cơ bản chỉ có thể ở bên ngoài rừng rậm sinh sống, trong rừng rậm dường như có rất ít người đi vào. Thiệu Vân An có Hổ ca, Đại Tiểu Kim ba con đại hổ, bá chủ rừng rậm, mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm, vào rừng núi sâu bao nhiêu, chuyện này đối với y như phát hiện tòa kim sơn to lớn, không có người nào đoạt mất của y.

Trên thế giới này người có thể cưỡi lão hổ chạy, chỉ sợ cũng chỉ có một nhà bọn họ. Cưỡi trên lão hổ cũng không có mềm mại lắm, Thiệu Vân An nhìn không kịp. Nhìn thấy cái gì tốt đều kêu Hổ ca dừng lại cho y đi hái. Hổ ca tính tình cũng dễ chịu, mỗi ngày chỉ cần cho nó uống đủ linh tuyền, khi nài linh nhũ nhiều thì cho nó một giọt, thì muốn nó làm gì cũng được.

Thiệu Vân An không có cách nào hỏi Hổ ca và Đại Tiểu Kim là bằng cách nào phát hiện ra y có linh tuyền. Theo lý thuyết, Hổ ca và Đại Tiểu Kim đều sinh sống ở sâu trong rừng. Y và Tỉnh ca tưới cây trà cổ là ở bên ngoài rừng, chúng nó vốn dĩ không nên ngửi thấy mới đúng. Nhưng trừ phi Hổ ca có thể nói, bằng không cái nghi vấn này Thiệu Vân An vĩnh viễn cũng không có đáp án.

Trong rừng sâu thật sự có bảo tàng quá nhiều. Y ở bên ngoài chưa từng gặp qua quả dại, thảo dược trân quý như vậy – đều do Hổ ca nói cho y biết là có thể ăn. Y còn đào được một gốc cây nhân sâm không biết mấy trăm năm, một gốc cây đại linh chi, vừa đào lên y nhanh tay trồng vào mảnh đất ở không gian, tưới linh tuyền lên. Đại Tiểu Kim ở trong không gian chơi đùa, cách đó không xa chính là Tưởng Mạt Hi đang 'làm thủ công'.

Tưởng Mạt Hi sở dĩ muốn đi theo Thiệu Vân An, một là nhóc muốn đọc sách, trong không gian có rất nhiều sách không thể lấy ra ngoài. Thứ hai là nhóc muốn làm thủ công. Lúc trước Thiệu Vân An đưa cho nhóc xem mô hình thuyền buồm, đã bị y hủy đi, sau đó Tưởng Mạt Hi hoàn toàn dựa vào chính sức mình, lắp rắp thuyền lại được. Sau đó y liền hủy đi trang sách dạy lắp rắp. Hiện tại không còn trang sách, phải tự thân vận động. Về phương diện này, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh giữa thái độ mặc kệ, chuẩn bị tốt cho nhóc vật liệu, để nhóc tự mài mò làm.

Ra ngoài lúc này, Thiệu Vân An tính muốn lấy đại hồng bào trong không gian ra chế trà, khi trở về thì chỉ cần tùy tiện lấy chút lá trà ra lừa gạt là được. Bảo bối như vậy tất nhiên phải dùng công cụ chế trà chuyên nghiệp trong không gian để chế trà rồi. Quá trình chế trà đại hồng bào bao gồm: Làm héo lá trà, lắc tung lá trà, oxi hóa, làm thanh, đóng máy, rang, hong khô, sao trà. Trong đó, làm thanh và rang là giai đoạn mấu chốt. Làm thanh là giai đoạn làm mất nước và lên men giúp tạo hương thơm lan tỏa, hương vị ngọt ngào, cần kỹ thuật cao, thủ pháp nhuần nhuyễn, không phải một hai ngày là có thể học được, hiện tại thời gian rất gấp, Thiệu Vân An chỉ có thể tự mình làm, hơn nữa tay nghề y đã có thời gian dài toi luyện nên không thành vấn đề.

Mà gian đoạn rang cũng quan trọng không kém. Ở độ nóng khác nhau cần đều chỉnh thao tác khác nhau, thao tác cần 'mây trôi nước chảy'. Toàn bộ quá trình đều yêu cầu tốc độ nhanh, công tác khẩn trương, phải trong mười mấy phút phải hoàn thành, gọi là 'cách thủy'. Đây cần có quá trình tích lũy kinh nghiệm lâu dài mà thành, cũng chỉ có một mình Thiệu Vân An mới làm được. Ở y nói bí mật không gian cho Vương Thạch Tỉnh biết, kêu Vương Thạch Tỉnh ở khu đất trống trong không gian xây nhà chế trà cho y. Hồng trà, trà xanh, trà hoa vv, những loại trà khác nhau đều có phương pháp chế tác khác nhau, ở nhà chế trà trong không gian, y có toàn bộ công cụ để làm.

Mà Thiệu Vân An sở dĩ biết cách chế tác đại hồng bào, đại hồng bào mẫu thụ tuy rằng thưa thớt, nhưng cũng có nhiều người dùng cành mẫu thụ mà trồng, sinh sản thành bãi đất đại hồng bào. Làm một người đam mê trà, y sao có thể không biết cách chế đại hồng bào được.

Khi Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh, Tưởng Khang Ninh và nhiều người đang bận rộn chế trà, thì các tướng sĩ biên quan Hổ Hành Quan, nghênh đón một vị khách đặc biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro