Chương 135

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các tướng sĩ quân tiên phong rất anh dũng, không sợ chết, mỗi một lần chiến dịch, bọn họ đều là đội quân đầu tiên quyết chiến cùng quân địch nhưng cũng vì vậy, cũng là đội quân bị thương vong nghiêm trọng nhất. Nhưng làm tướng sĩ, chiến trường giết địch, kiến công lập nghiệp là thiên tính của bọn họ. Quân tiên phong nguy hiểm nhưng cũng là nơi dễ kiến công lập nghiệp nhất, rất nhiều người đều hy vọng được vào quân tiên phong. Mà hôm nay, quân tiên phong lại một lần làm các tướng sĩ khác ghen ghét. Dựa vào cái gì quân tiên phong lại có thịt dê ăn, có canh uống, còn có cơm thơm ngào ngạt để ăn? Còn bọn họ chỉ có thể trừng mắt nhìn?

Dực Hổ quân được Đại Minh Vinh thống lĩnh nghiêm minh, đặt biệt sáu vạn binh mã đóng quân tại Hổ Hành quan, tuyệt đối không được xuất hiện việc tàn sát lẫn nhau, ức hiếp binh sĩ. Cho nên đối với chuyện làm của Đại Chiến Kiêu, các tướng sĩ khác đặc biệt oán thán rất lớn

Quân tiên phong tổng cộng có 700 người, được Đại Chiến Kiêu thống lĩnh, vì hắn là nhi tử của Đại Minh Vinh, cho nên tất cả mọi người đều gọi hắn là thiếu soái, chỉ có người ngoài mới gọi hắn là tiểu tướng quân hay Uy võ tướng quân thôi. Lúc này, 700 binh sĩ quân tiên phong ở ở võ trường không phải để bài binh thao luyện, mà là cầm kiếm mổ dê. Ngoài võ trường, các tướng sĩ khác nhìn quân tiên phong mổ dê, nấu cơm, đều chảy nước miếng. Đại Chiến Kiêu cũng không nhàn rỗi, khi Thạch Cường lấy gia vị đến, hắn liền gom củi nhóm lửa, đích thân nướng thịt.

"Đại soái sao lại cho phép quân tiên phong ăn mảnh?"

"Thiếu soái hôm nay làm sao vậy? Sao lại có thể cùng quân tiên phong ăn mảnh? Bọn họ tuy là quân tiên phong, nhưng chúng ta cùng là Dực Hổ quân mà."

"Ta nghe nói Thiên tuế cho thiếu soái bạc, hôm qua người tới là nội quan của Thiên tuế."

"Hả? Sao ta nghe nói là do thuộc hạ của thiếu soái đưa bạc?"

"Quản là ai đưa, dù sao cũng là có người đưa."

"Sao không ai đưa bạc cho tướng quân chúng ta vậy, ta sớm đã quên mùi vị thịt dê là như thế nào rồi."

Toàn bộ Dực Hổ quân không còn ai có tâm tư thao luyện, cả doanh trướng là mùi thịt dê nướng bao ngào ngạt, 'xông' đến nổi bọn họ tứ chi nhũn ra, nước miếng tràn lan. Được thị vệ nói cho biết thịt dê đã nướng xong, canh đã nấu xong, cố ý không ăn cơm trưa, Đại Minh Vinh cầm hai bình dương nãi tử tửu mang theo hơn mười vị tướng lĩnh cũng cố ý không ăn cơm trưa đi đến võ trường của quân tiên phong.

Võ trường là cảnh tượng đang nấu nướng. Các tướng sĩ nhìn thấy đại soái và các tướng lĩnh đến, lập tức đứng yên. Đại Minh Vinh kêu mọi người cứ tiếp tục, mang theo người đi lên đài luyện võ.

"Phụ soái!"

Nhìn thấy phụ thân tới, cởi xiêm y, trên thân chỉ còn mỗi cái quần ngắn Đại Chiến Kiêu trực tiếp nhảy lên đài luyện võ. Đại Minh Vinh nhìn đống lửa lớn bên dưới đang nướng thịt dê, còn có mấy chục nồi to đang bốc khói, hỏi: "Ngươi lấy hết nồi trong bếp ra ngoài hả?"

Đại Chiến Kiêu nói: "Sao có thể. Hổ Hành Quan đóng quân có sáu vạn, lấy hết sao được. Con kêu người đi lấy nồi ở bếp quân tiên phong thôi, không có đụng cái ở đại doanh."

"Thiếu soái, quân tiên phong bọn họ ăn thịt dê, chúng ta ngay cả canh cũng không có uống, sao chịu nổi đây." Một vị tướng lãnh nói ra tiếng lòng của mọi người.

Đại Chiến Kiêu nói: "Tống thúc, con không phải không nghĩ đến Dực Hổ quân chúng ta đều có thịt dê ăn, nhưng bạc không có nhiều. Hôm qua kinh thành có đưa tới thịt nướng, hương vị không tồi, lát nữa các thúc bá ăn nhiều một chút, bao no."

"Vậy những huynh đệ khác thì sao?" Vị Tống tướng lãnh kia vẫn nghĩ đến những tướng sĩ của mình.

Đại Chiến Kiêu bất đắc dĩ mà cười nói: "Vậy chỉ có thể ngửi mùi thơm của thịt dê thôi."

"Tiểu tử ngươi!"

"Ha ha ha......" Tướng sĩ quân tiên phong đều cười to, còn những tướng sĩ khác đứng xung quanh xem náo nhiệt (thịt dê), bọn họ tức giận (thèm) đến ngứa răng.

Đại Chiến Kiêu trước đưa thịt dê cho phụ thân và chư vị thúc bá. Lúc này, Tào Đống mang theo Tưởng Khang Thần lại đây, mọi người sôi nổi đứng dậy hành lễ. Tưởng Khang Thần là nội quan của Quân hậu, Quân hậu rất có danh vọng ở trong quân danh, cho nên mọi người đối với Tưởng Khang Thần cũng rất khách khí, lại nói, Tưởng Khang Thần còn từ kinh thành không quản đường xa ngàn dặm mà đưa tới nhiều lương thảo và vật tư như vậy, tuy nói muốn phân cho Phi Ưng quân một nửa, còn lại đối với tám vạn binh sĩ ở Dực Hổ quân mà nói như muối đổ biển, nhưng chỉ phần này đã đủ bọn họ cảm ơn rồi, càng huống hồ, như muối bỏ biển, nhưng có còn hơn không.

Xuất phát từ lễ nghi, Tưởng Khang Thần cũng hành lễ cùng chư vị, Đại Minh Vinh kêu y ngồi ở thủ hạ mình. Vị họ Tống kia vẫn chưa từ bỏ ý định, hướng Tưởng Khang Thần làm bộ oán giận, kỳ thật là rất bất mãn mà nói: "Tưởng nội quan, ngài xem xem, thiếu soái có bạc cho quân tiên phong mua thịt ăn, ngay cả canh đều không cho chúng ta uống."

Mang Mạo ra tiếng: "Tống thế Anh, ngươi nói không có canh uống vậy ngươi ngồi đây làm gì, trong miệng ngươi vừa mới ăn là cái gì. Ngươi đau lòng binh lính ngươi, ngươi hay kiếm bạc mà đi mua dê đi. Ta cũng thèm nha, nhưng ai kêu thủ hạ lão tử nghèo."

Đại Minh Vinh không hé răng, chuyên tâm ăn thịt, Tưởng Khang Thần nhìn hắn một cái, cười nói: "Tống tướng quân sợ là đã có hiểu lầm. Tại hạ lần này đến hộ tống lương thảo và vật tư bất quá chỉ là thuận tiện, mục đích chân chính là đưa hoàng kim cho Uy võ tướng quân."

"Đưa hoàng kim?!" Mọi người ồ lên.

Tưởng Khang Thần nói: "Thuộc hạ của Võ uy tướng quân bị thương được cho về quê – Bách phu trưởng, nam thê hắn rất biết cách kiếm tiền. Hắn khi về quê thì vẫn luôn nhớ Uy võ tướng quân và những huynh đệ ngày xưa cùng nhau chiến đấu, nên nam thê hắn đã vì hắn quyên 3500 lượng hoàng kim cho các tướng sĩ quân tiên phong. Nam thê hắn nói này số tiền chia đi thì một người cũng không được bao nhiêu, không bằng đưa cho các tướng sĩ mua chút thịt ăn, mua chút quần áo mùa đông, cũng coi như là cảm kích khi phu quân hắn lúc xưa khi ở chiến trường được Uy võ tướng quân và các huynh đệ chiếu cố. Nhân dịp tại hạ có quen biết với bọn họ, người đó đã nhờ ta giúp y đưa đến Hổ Hành Quan, Quân hậu biết được việc này thì rất là cảm động, đang lúc Thiên tuế đang chuẩn bị lập ra 'Quỹ cứu trợ', nên đã lấy chút ngân lượng mua lương thảo và vật tư, lệnh ta đưa đến Hổ Hành Quan. Cho nên, không phải Uy võ tướng quân keo kiệt không mua thịt cho mọi người, mà vàng này người nọ đặc biệt yêu cầu đưa cho quân tiên phong."

Tưởng Khang Thần nói xong, Đại Chiến Kiêu liền kéo qua một cái rương nặng, mọi người chú ý đến xem, trước mặt quân tiên phong và các tướng sĩ, mở cái rương ra.

Nháy mắt, đôi mắt mọi người đều bị kim quang lóe mù.

"Woah!"

"Nhiều vàng như vậy!"

"Thật sự có người quyên nhiều vàng như vậy?!"

"Thật nhiều tiền nha!"

Đại Chiến Kiêu lên tiếng nói: "3500 lượng vàng, một văn không thừa không thiếu, đều ở chỗ này. Thạch Tráng!"

"Có thuộc hạ!"

Thạch Tráng lập tức đi lên.

"Vàng này ngươi thu vào doanh trướng quân tiên phong. Thịt dê ăn xong, quân tiên phong mỗi binh sĩ, mỗi người sẽ được phát một bộ da dê, vàng dư lại ngươi mua thịt cho mọi người, mua lương thảo, mua giày, thiếu gì mua đó!"

"Dạ!"

Phá sản! Phá sản!

Ngoại trừ Đại Minh Vinh và Tưởng Khang Thần, ánh mắt mọi người đều toả ra ánh lửa.

Chiến Kiêu lại hướng mọi người lớn tiếng nói: "Chỗ vàng này là người từng làm Bách phu trưởng của quân tiên phong, nam thê hắn quyên tặng. Người này tên gọi là Vương Thạch Tỉnh, các ngươi còn nhớ không?"

"Là Vương Thạch Tỉnh?"

"Là Thạch Tỉnh ca? "

"Là Thạch Tỉnh tiểu tử?!"

Chỉ một thoáng, quân tiên phong liền sôi nổi, xung quanh mọi người vây xem (thèm ăn) cũng có không ít người sôi nổi theo.

Đại Chiến Kiêu lạnh giọng nói: "Vương Thạch Tỉnh tuy đã rời đi quân tiên phong, nhưng trong lòng hắn vẫn nhớ thương quân tiên phong, nhớ thương Hổ Hành Quan. Hôm nay, hắn quyên vàng cho các ngươi mua thịt ăn, mua áo mặc; ngày mai, ta không muốn nghe có ai đi tìm Vương Thạch Tỉnh vay tiền, đòi tiền. Một khi phát hiện, xử theo quân pháp!"

"Tuân lệnh thiếu soái!"

Đại Chiến Kiêu nghiêm khắc nháy mắt biến thành gương mặt tươi cười, bàn tay vung lên: "Ăn thịt! "

Mọi người vây xem nhịn không được: "Thiếu soái, cho chúng ta chút canh uống đi!"

"Thiếu soái! Chúng ta chỉ uống một ngụm cho đỡ thèm thôi!"

Có một người đi đầu, toàn bộ người liền nhịn không được. Đầy trời là mùi thơm của thịt dê hương, sao bọn hắn còn có thể nuốt trôi canh rau dại được đây!

Đại Chiến Kiêu chống eo nói: "Sao hả, một ngụm canh đã đủ rồi sao?"

Tướng sĩ vây xem nói: "Hai ngụm cũng được!"

"Ha ha!" Đại Chiến Kiêu rất quá phận mà lên tiếng: "Hôm nay không được, hôm nay dê để quân tiên phong chúng ta ăn. Các ngươi muốn uống canh thịt dê, thì chờ lần sau."

"Thiếu soái! Lần sau là khi nào vậy! "

"Chờ khi mua được dê!"

Những tướng sĩ khác vốn dĩ cho rằng không có hy vọng nháy mắt kích động hẳn lên, nếu không phải nơi này là quân doanh, đại soái và các tướng lãnh đều ngồi ở trên đài, bọn họ tuyệt đối sẽ vọt vào võ trường đoạt thịt dê, đoạt canh dê. Bất quá thiếu soái đã nói lần sau bọn họ sẽ có canh uống nên liền nhịn!

Trên đài các tướng lĩnh ngoại trừ Đại Minh Vinh, đều cười ha ha. Tống Thế Anh cũng không còn mất hứng nữa, binh lính mình có thể có một ngụm canh uống cũng được!

Bất quá Đại Chiến Kiêu nói bữa cơm này chỉ có quân tiên phong dùng, nhưng trên thực tế thịt được phân đến quân tiên phong đều chạy đến 'quần chúng' vây xem rồi. Mọi người cười xem tranh đoạt, trong lúc nhất thời toàn bộ quân doanh của Dực Hổ quân vang lên từng trận tiếng cười, cũng có từng trận 'tiếng mắng'. Trên đài các tướng sĩ mỗi người đều không ăn thịt dê nướng, không uống canh thịt dê, toàn quân tám vạn người, mấy chục con dê ngay cả một người một ngụm canh cũng không đủ phân, Tưởng Khang Thần nhìn đến các tướng lãnh, bao gồm đại soái Đại Minh Vinh đều cự tuyệt thủ hạ đưa thịt nướng và canh thịt dê lên, y đem phần mình cũng chia ra ngoài, trong lòng đặc biệt khổ sở, cũng càng thêm cảm kích nghĩa cử Thiệu Vân An.

Đại Minh Vinh nhìn mọi người bên dưới, không phân biệt quân tiên phong hay là quân chủ lực, mở miệng: "Binh lính Đại Yến chúng ta khổ; nhưng binh lính Đại Yến chúng ta cũng có phúc. Hôm nay, có Vương Thạch Tỉnh quyên ra 3500 lượng hoàng kim cho mọi người mua thịt ăn, ngày mai, chúng ta mỗi một binh lính đều nhớ tới hắn, người đã từng ở Dực Hổ quân. Quân hậu đang thành lập 'Quỹ cứu trợ', như thế nào là 'Quỹ cứu trợ'? Chính là ngày sau, binh sĩ tàn tật, hay đã chết, cũng có thể có bạc cứu trợ, sẽ không bởi vì tàn tật, mà khốn cùng thất vọng; sẽ không bởi vì chết, mà cô nhi quả phụ/phu trong nhà cùng đường tuyệt vọng. Các tướng sĩ chúng ta ở chiến trường có thể càng thêm dũng mãnh, không có nỗi lo về sau!"

"Tướng quân! Việc này thật sao?!" Các binh lính ở đây đều đứng lên.

Đại Minh Vinh nhìn về phía Tưởng Khang Thần, Tưởng Khang Thần đứng lên hành lễ với mọi người, trịnh trọng nói: "Việc này, là thật! Ti chức lần này hộ tống lương thảo và vật tư, là lấy bạc từ Quỹ cứu trợ của Thiên tuế để mua sắm. Bạc của Quỹ cứu trợ một phần từ tư nhân quyên tặng, một phần đến từ tư khố của Hoàng thượng và Thiên tuế, còn có một phần là do kinh thương có được. Lúc này, Thiên tuế dường như lấy tất cả bạc của Quỹ cứu trợ để mua sắm lương thảo và vật tư cho Dực Hổ quân và Phi Ưng quân, Thiên tuế nói, triều đình về sau sẽ có tiền, lương thảo và quân lương của các tướng sĩ đều sẽ có. Sau này, Quỹ cứu trợ không chỉ cứu trợ binh sĩ tàn tật, hy sinh, mà còn sẽ cứu trợ người nhà các binh sĩ, cứu trợ người già không có con cái, hay cô nhi mất đi cha nương. Chỉ cần là người Đại Yến Quốc cần cứu trợ, thì sẽ được Quỹ cứu trợ cứu giúp.

Đương nhiên, để Quỹ cứu trợ có đủ ngân lượng, cần phải có thời gian. Nhưng ti chức tin tưởng, sẽ có một ngày, Đại Yến Quốc chúng ta sẽ trở thành lão có điều dưỡng; trẻ có điều giáo; bần có điều y; khó có cứu trợ; goá bụa, cô đơn, tàn phế đều có chốn nương thân; sẽ trở thành quốc gia thịnh thế!"

"Được!"

Trên đài các tướng lĩnh.

"Được!"

Dưới đài các binh lính.

Đại Minh Vinh kích động hướng về kinh thành hành lễ: "Vì quốc gia ta thịnh thế, ta và các tướng sĩ sẽ không phụ Hoàng thượng và Thiên tuế giao phó, vì Đại Yến ta bảo vệ tốt tấc đất, thần sẽ ở biên quan chờ ngày thịnh thế đến." Quỳ xuống, "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Quân hậu thiên tuế thiên tuế, thiên thiên tuế!"

Các tướng lĩnh và binh sĩ toàn bộ quỳ xuống, Tưởng Khang Thần cũng quỳ xuống, Đại Chiến Kiêu quỳ xuống, hướng về kinh thành dập đầu: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Quân hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

Tưởng Khang Thần quỳ trên đất bị tình huống này làm cho chấn động, trong mắt liền trào dâng nhiệt lệ. Y nhớ lại lời Thiệu Vân An nói về ý nghĩ của Quỹ cứu trợ, lúc ấy y chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được, trong lòng tràn ngập hoài nghi. Mà giờ khắc này, quỳ gối ở Hổ Hành quan rét lạnh, nội tâm y lại chưa từng có lòng nhiệt huyết như thế, y đối với thịnh thế liền tràn ngập hy vọng, thậm chí cảm thấy thịnh thế sẽ không quá xa.

Y đột nhiên cảm thấy quá khứ mình là đáng thất vọng cỡ nào. Chỉ biết ca thán vận mệnh bất công, ca thán mẹ chồng khi dễ, ca thán Hi nhi còn nhỏ mà đã bị bệnh. Nhìn các binh sĩ uống một ngụm canh còn gian nan như thế, y có cái gì mà khốn khổ mà than đâu! Y đem mọi chuyện đều ném cho Võ Giản một mình đối mặt, y chỉ biết tránh né. Không muốn đấu tranh, không muốn suy nghĩ biện pháp giải quyết, Võ Giản nói hắn không bảo vệ tốt phụ tử y, y cũng là nam nhân vậy, y đã bảo hộ Hi nhi, bảo hộ Võ Giản được cái gì đâu

Tưởng Khang Thần mạnh mẽ lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn hướng kinh thành, y vô cùng cảm kích mình có thể gặp được Thiệu Vân An. Giờ khắc này, ở Hổ Hành Quan gian khổ, y đã được cứu rỗi.

Ngày hôm nay, nội tâm Tưởng Khang Thần xảy ra biến hóa kịch liệt, biến hóa này trực tiếp thay đổi vận mệnh y sau này. Cùng ngày này, uy thế của Vĩnh Minh Đế Mộ Dung Khôn và Quân hậu Đại Tề Du ở trong quân càng thêm tăng vọt chưa từng có.

Ngày này, các tướng sĩ Dực Hổ quân giống như đang ăn Tết vậy. Không, phải nói là còn hơn ăn Tết nữa. Chạng vạng, Thạch Tráng và Thạch Cường, còn có những binh sĩ khác đi mau dê. Có heo càng tốt! Mọi người có thịt liền ăn thịt, không thịt thì uống canh. 3500 lượng hoàng kim, ở nơi Hổ Hành Quan khổ hàn này có thể mua rất nhiều rất nhiều dê, rất nhiều rất nhiều thịt. Ngày hôm sau, Đại Minh Vinh lệnh Mang Mạo thống lĩnh 500 người hộ tống một nửa lương thảo và vật tư kia đi Dạ Hành quan. Trước khi đi, Mang Mạo ngượng ngùng xoắn xít hỏi: "Đại soái, rượu kia, cho ta một bình nha." Nói xong, hắn liền ôm đầu chạy, bởi vì đại soái trừng hắn, rất hung nha.

"Cha, dương nãi tử tửu này uống ngon thật." Đại Chiến Kiêu liếm miệng, cũng đổi lại cái trừng mắt của phụ soái đại nhân. Không người ngoài, Đại Chiến Kiêu tiến lên, thấp giọng nói: "Cha, Khang Thần đại ca nói rượu này là do đệ đệ ủ. Nếu chúng ta và đệ đệ nhận nhau, đó có phải là muốn uống bao nhiêu cũng được phải không?"

Đại Minh Vinh: "Con không phải sợ vạn nhất nhận sai sao?"

Đại Chiến Kiêu thật mạnh lắc đầu: "Sẽ không sai, sẽ không sai. Người lợi hại như vậy khẳng định là đệ đệ con. Nếu không phải, cha cũng có thể nhận nghĩa tử mà."

Đại Minh Vinh vỗ nhi tử một cái: "Vì để có rượu uống ngươi liền nhận làm đệ đệ, ngươi còn lại tướng quân sao! Hồ nháo!"

Đại Chiến Kiêu xoa xoa đầu, lại đi qua, đứng đắn: "Cha, ngài khi nào viết thư cho cha nhỏ?"

Đại Minh Vinh nói: "Chuyện này phải thận trọng. Cha nghĩ tới nghĩ lui, thư này vẫn nên nhờ Tưởng nội quan mang về là nhất thích hợp. 'Y' hiện tại tuy đang ở thôn Tú Thủy, nhưng nghiễm nhiên đã được Hoàng thượng hậu ái, y lại là nghĩa tử của Sầm Nguyệt Bạch, nghĩa đệ Tưởng Khang Ninh, Tưởng nội quan nói An công công còn nhận phu phu y làm cháu trai. Việc này nếu Thiên tuế biết được, cha nghĩ, Thiên tuế sẽ vì Đại gia an bài thỏa đáng, nếu ta Đại gia tới cửa nhận thân, sẽ bị mọi người phê bình."

Đại Chiến Kiêu nhíu mày: "Y nếu thật là đệ đệ con, chúng ta đi nhận y có gì phê bình? Chẳng lẽ nói Đại gia ta thua kém một người huyện lệnh, một người phu tử?" Thậm chí một tên thái giám? Lời này Đại Chiến Kiêu chỉ nói ở trong lòng, An công công nói như thế nào cũng là hầu cận Thiên tuế.

"Mê sảng!" Đại Minh Vinh trừng mắt nhi tử, "Ngươi cho rằng Tưởng Khang Ninh chỉ là một tên huyện lệnh? Ngươi cho rằng Sầm Nguyệt Bạch chỉ là một viện trưởng học đường sao? Chuyện này tạm thời không đề cập tới, chỉ nói y. Dựa và năng lực y, ngươi thật sự cho rằng y sẽ nghĩ thân thế của mình như thế nào? Nếu y thật sự để ý, đã sớm kêu Tưởng Khang Ninh, Sầm Nguyệt Bạch giúp y tìm rồi. Phía sau Tưởng Khang Ninh và Sầm Nguyệt Bạch là ai? Là Ông lão đế sư đó! Y chỉ cần nguyện ý, thậm chí có thể nhời Hoàng thượng, nhờ Thiên thiên tuế giúp y tìm người thân đó! Nhưng y không có. Chuyện này đủ nói là y căn bản không có suy nghĩ này! Ngươi ngoại trừ biết đánh giặc ra, thì cái gì cũng không hiểu, điểm này, ngươi kém xa y!"

Đại Chiến Kiêu bĩu môi: "Con cùng đệ đệ con thì so cái gì. Luận đánh giặc, y khẳng định thua xa con."

Đại Minh Vinh lại cho nhi tử một cái trừng mắt: "Việc này ngươi không được để lộ ra ngoài! Ngay cả đại bá, đường ca ngươi, ngươi cũng không được nói. Chuyện này, giao cho Thiên tuế và gia gia ngươi quyết định, nhớ kỹ chưa!"

"Biết rồi." Bất quá Đại Chiến Kiêu rất bất mãn, "Con nhận đệ đệ, chỉ vì y là đệ đệ con, không phải vì y là tâm phúc của Hoàng thượng!"

"Ngày hôm qua ăn một bụng thịt, còn không mau thao luyện đi! "

Đại Chiến Kiêu chấn chỉnh lại, sửa sang lại xiêm y, bước đi. Đại Minh Vinh xoa xoa thái dương, thở dài. Nội tâm ông, có chút mâu thuẫn. Ông hy vọng y là nhi tử đã mất tích nhiều năm của mình, nhưng lại không hy vọng người có năng lực như vậy là nhi tử ông.

Trướng mành lại xốc lên, Đại Minh Vinh ngẩng đầu, lập tức lạnh mặt: "Sao ngươi lại trở lại!"

Người đến là Đại Chiến Kiêu. Đại Chiến Kiêu đi vào, đi đến bên cạnh phụ thân, thấp giọng nói: "Nhi tử quên nói cho ngài một chuyện."

"Nói!"

"Khang Thần đại ca nói, nói y đã từng tự sát."

"Cái gì?!"

Đại Minh Vinh cả kinh một chưởng vỗ vào án thư.

"Thiệu gia ép gả y, Vương gia lại từ hôn, y liền tự sát."

Đại Minh Vinh mắt hổ trừng to.

"Mặc kệ y có phải là đệ đệ con hay không, chỉ việc y quyên vàng cho quân tiên phong, con sẽ nhận y làm huynh đệ." Lưu lại câu này, Đại Chiến Kiêu đi. Đại Minh Vinh nắm tay chậm rãi nắm chặt, lúc lâu sau, thủ vệ bên ngoài liền nghe được trong doanh trướng đại soái truyền ra tiếng vang lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro