Chương 136

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kinh thành, từ khi Vĩnh Minh Đế ở trên triều phát quy uy thế, thì các quan lại đều điệu thấp rất nhiều, sợ sẽ chọc cho long nhan nổi giận sẽ bị diệt tộc. Phủ Hằng Viễn Hầu phán quyết với tốc độ kinh người. Hoàng Thượng giận dữ, bọn quan viên phía dưới làm viêc tất nhiên không dám chậm trễ. Hơn nữa còn tường đổ người đẩy, có vài người có ý xấu ở phía sau quạt gió thêm củi, đối với Hằng Viễn hầu Ngụy Xuân Lâm, trên dưới phủ Hằng Viễn Hầu đều rất nhanh bị tra ra. Gia tộc đã tồn tại trăm năm sao không có điều che giấu. Tứ đại gia tộc trong Hồng Lâu Mộng có cái nào sạch sẽ đâu.

[Tường đổ người đẩy: ý nói khi mình đang gặp khó khăn, người ta chẳng những không giúp mà lại còn đẩy thêm vài cái]

Con nối dõi của Ngụy Xuân Lâm rất nhiều, Ngụy Hoằng Chính cũng không phải là đứa con duy nhất làm ảnh hưởng gia phong. Điều tra toàn bộ xong, phủ Hằng Viễn Hầu bị vấy bẩn đúng là không ít.

Vĩnh Minh Đế tính toán – để Ông lão và Đại Lão tướng quân dẫn đầu các lão thần khuyên bảo – không tru di cửu tộc, chỉ tru tam tộc thôi. Ngụy Hoằng Chính nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, nên trong âm thầm Ngụy Xuân Lâm đối với Vĩnh Minh Đế thái độ bất kính là có liên hệ. Chỉ chuyện này thôi, đầu Ngụy Xuân Lâm đã khó bảo toàn rồi. Nếu là Tiên đế Khang Thịnh Đế, thì Hằng Viễn Hầu kia bị tru cửu tộc còn phải lập tức trảm lập quyết nữa là. Lúc đó, phủ Hằng Viễn Hầu bị điều tra ra có nhiều tội nghiêm trọng, cường thủ hào đoạt không thiếu việc nào, con cái làm xằng bậy cũng có nhiều người. Cuối cùng, Vĩnh Minh Đế hạ chỉ, Hằng Viễn Hầu Ngụy Xuân Lâm bị tội phải phạt, sau thu xử trảm. Những người trong nhà phàm ai mà bị điều tra ra có làm chuyện xằng bậy, thì trảm; người không có tra ra chuyện xằng bậy nhưng làm trái pháp luật, thì trảm; người không có làm điều xằng bậy và cũng không có làm trái pháp luật, thì sung quân biên quan.

Tam tộc Ngụy thị, nam đinh không có làm chuyện xằng bậy thì toàn bộ bị xung quân biên cương. Nữ nhân và hài tử thì toàn bộ vào dịch đình, chính là vào cung làm lao động. Con vợ cả của Ngụy Xuân Lâm là Ngụy Hoằng Nho nguyện vì phụ thân chịu phạt, dùng mạng đổi mạng, hiếu tâm đáng khen. Vĩnh Minh Đế niệm tình lòng hiếu tâm của hắn, sửa án Ngụy Xuân Lâm thành hai mươi năm ở trong lao ngục, không được ân xá. Ngụy Hoằng Nho thì bị lưu đày đến Túc Châu. Ngụy Hoằng Văn đã bị Hằng Viễn Hầu đuổi ra Ngụy gia, nên không bị liên lụy án này, nhưng trong vòng năm năm không được trở lại kinh thành, Ngụy Hoằng Văn một đường hộ tống Ngụy Hoằng Nho đến Túc Châu. Mà tội ác tày trời Ngụy Hoằng Chính và thuộc hạ, toàn bộ bị trảm.

Toàn bộ phủ Hằng Viễn Hầu trong chốc lát khuynh đảo, Ngụy Xuân Lâm bị phạt nhẹ nhất, Ngụy Hoằng Nho và Ngụy Hoằng Văn có thể tránh được một kiếp, nếu bọn họ và Ngụy Xuân Lâm phụ tử tình thâm, nắm trong tay nhiều sinh ý trọng yếu của phủ Hằng Viễn Hầu, thì Vĩnh Minh Đế muốn tha cho bọn hắn một mạng cũng không được, nếu không sau che lấp được miệng thiên hạ. Nhà mẹ đẻ của chính thê của Ngụy Xuân Lâm cũng là đại gia một phương, khi phủ Hằng Viễn Hầu xảy ra chuyện, thì nhà mẹ vợ ông đã bắt Ngụy Xuân Lâm viết thư hòa li, để 'kiều thê' ông trở về nhà mẹ đẻ, nhưng ấu tử thì không thể thoát tội, phải bị sung quân biên cương. Mẫu thân của Ngụy Xuân Lâm cũng bị phán nhập dịch đình, Quân hậu ra lệnh bà cùng Ngụy Hoằng Nho đi Túc Châu.

Phủ Hằng Viễn Hầu người chết kẻ tan, phủ Hằng Viễn Hầu bị kê biên tài sản, toàn bộ vàng bạc sở hữu toàn bộ nhập quốc khố, đồ cổ tranh chữ thì vào tư khố của Vĩnh Minh Đế. Vĩnh Minh Đế phái Tiêu Bách Xuyên xét nhà, Hộ Bộ cũng phụ giúp, nhưng qua một tháng sau khi gia tài phủ Hằng Viễn Hầu nhập vào quốc khố, thì Vĩnh Minh Đế phát hiện. Trong nhà Hộ Bộ Thượng Thư có năm rương vàng thỏi của phủ Hằng Viễn Hầu kê biên tài sản, Hộ Bộ Thượng Thư bị cách chức điều tra, toàn gia bị bắt vào tù.

Đây là chuyên lúc sau.

Khi trên dước phủ Hằng Viễn Hầu kêu rên bị lưu đày, thì Khâm Thiên Giám có quan viên dâng tấu chương cho Vĩnh Minh Đế, Tử Vi Tinh tinh quang ảm đạm, Tử Vi Tinh đội nhiên xảy ra dị biến, uy hiếp đến đế vương tai họa giáng thế, ở hướng huyện Vĩnh Tu. Sau đó, liền có người trăm dặm cấp báo. Huyện Vĩnh Tu thôn Tú Thủy đột nhiên xảy ra dị tượng, muôn thú kêu gào, đất rung núi chuyển, lũ lụt khắp nơi. Dị tượng xảy ra từ đêm khuya kéo dài đến ba ngày.

Người này vừa cấp báo xong, thì mọi người đều ồ lên. Bên này Khâm Thiên Giám vừa nói có họa tinh giáng thế, bên kia thì huyện Vĩnh Tu thôn Tú Thủy xảy ra dị tượng. Cả triều thần lập tức sôi nổi thượng tấu, khẩn cầu Hoàng Thượng phái người đi huyện Vĩnh Tu điều tra cho rõ. Vĩnh Minh Đế trong lòng có tính toán, các đại thần tuy rằng chưa nói, nhưng hắn biết rõ, người bị nhắm trúng là ai. Thiệu Vân An ở thôn Tú Thủy. Vĩnh Minh Đế không tin Thiệu Vân An là họa tinh, từ khi hắn biết Thiệu Vân An đến nay, nói y là phúc tinh của hắn cũng không quá.

"Bệ hạ, việc này cần điều tra rõ, nếu để nguy hiểm xảy đến long vận của bệ hạ, Đại Yến Quốc ta chịu không nổi."

"Bệ hạ......"

Phe của An Quốc công, Ninh Quốc công, Chiêu Dương hầu nhận được ánh mắt của chủ tử thì toàn bộ quỳ xuống, khẩn cầu Hoàng Thượng. Còn phe của Cảnh Lăng hầu, Lỗ Quốc công, Bình An hầu, Chính Viễn hầu lại thấy chủ tử mình không có động tĩnh gì, đều bảo trì an tĩnh. La Vinh Vương lên tiếng: "Hoàng Thượng, thần không hiểu cái gì là họa tinh, tai tinh. Nhưng họa này giáng thế, khẳng định là chuyện không tốt. Thôn Tú Thủy có địa chấn, lũ lụt, tên đưa tin kia có bẩm báo Hoàng thượng bá tang có bao nhiêu người bị thương hoặc chết vậy?"

Đại Minh Qua lên tiếng hỏi gã đưa tin: "Thôn Tú Thủy hiện tại thương vong bao nhiêu người? Vì sao không nói?"

Người nọ lộ ra biểu tình ngơ ngác, cứng lưỡi nói: "Là, là trong tin cấp báo, không có nói. Chỉ nói, thôn Tú Thủy đất rung núi chuyển, lũ lụt, núi rừng chim thú đều náo loạn, che kín trời; nơi nơi đều có thể nghe được tiếng dã thú kêu rên, rất là thê thảm."

Đại Minh Qua vẻ mặt nghiêm túc mà nói: "Động tĩnh lớn như thế, sao lại không báo thương vong?!" Hắn hướng Vĩnh Minh Đế nói: "Hoàng Thượng, thần cho rằng nên mau chóng phái người đến thôn Tú Thủy tra xét tình hình tai nạn, tra xem có che giấu điều gì hay không."

Đại Minh Qua không thiên không lệch, ít nhất những lời này không có xu hướng bao che cho huyện lệnh Tưởng Khang Ninh. Bất quá có người lên tiếng: "Hoàng Thượng, huyện lệnh huyện Vĩnh Tu Tưởng Khang Ninh che giấu tình hình tai nạn, đúng là tội ác! Thần cho rằng mau chóng phái người đến huyện Vĩnh Tu, áp giải Tưởng Khang Ninh hồi kinh, cũng tra xét tình hình thôn Tú Thủy."

An Quốc Công rũ mắt, không chút sứt mẻ.

Tiếp theo có người lại nói: "Hoàng Thượng, thần nghe nói, huyện lệnh huyện Vĩnh Tu Tưởng Khang Ninh làm quan thanh liêm, cương trực. Huyện Vĩnh Tu không có báo số người thương vong, chắc có lẽ không có bá tánh thương vong."

Lỗ Quốc công nhìn thoáng qua An Quốc công, đôi mắt hơi hơi mị mị.

"Sao có thể không có!" Lại một vị đại thần khác "Đất rung núi chuyển, chim thú kêu rên, lũ lụt lan tràn, tình hình tai nạn nghiêm trọng như thế, sao có thể không có bá tánh thương vong! Nhất định là Tưởng Khang Ninh sợ bệ hạ trách phạt, giấu mà không báo!"

"Họa tinh xảy ra ở huyện Vĩnh Tu, thôn Tú Thủy liền có dị động như vậy, họa tinh kia chắc có liên quan với thôn Tú Thủy!"

"Cái gì là họa? Nói không chừng chỉ là dã thú trong rừng làm ầm ĩ thôi. Tin cấp báo không đề cập thương vong, huyện lệnh huyện Vĩnh Tu cũng không dâng tấu có thương vong, vậy chắc là không có thương vong đâu!"

Trong lúc nhất thời, các triều thần ồn ào hẳn lên. Ông lão và Đại Lão tướng quân ngày thường không có thượng triều, trừ phi Hoàng Thượng có lệnh, ví như chuyện phủ Hằng Viễn Hầu. Tam công năm hầu, hiện tại chỉ còn bốn hầu. Tam công bốn hầu một vương tướng, ngoại trừ tướng bên ngoài, chỉ có La Vinh Vương lên tiếng, tam công bốn hầu một người cũng chưa tỏ thái độ gì.

Vĩnh Minh Đế ngồi ở thượng vị mặt âm trầm, ở hai bên đều ồn ào, Cảnh Lăng hầu Bạch Triển Đường mở lời: "Bệ hạ, thôn Tú Thủy có bị thương vong hay không, thì phái người đi tra thì sẽ biết."

Có người bất mãn: "Thôn Tú Thủy phát sinh đại sự như thế, thân là huyện lệnh huyện Vĩnh Tu, Tưởng Khang Ninh lại không trình tấu, chỉ dựa vào chuyện này, nên phải hắn tội thất trách!"

"Đúng vậy. Huyện lệnh huyện Vĩnh Tu Tưởng Khang Ninh đối với chuyện thôn Tú Thủy chấn động không nói, lừa gạt Hoàng thượng, tội ác tày trời!"

Có người bước ra khỏi hàng, không nhanh không chậm mà nói: "Lời này sai rồi. Đối với một quan phụ mẫu mà nói, bá tánh an cư trong quyền cai quản của mình, không chịu thiên tai nhân họa chi khổ, là quan trọng nhất. Bất quá chỉ là chim thú xôn xao, sao lại đại kinh tiểu quái kinh động bệ hạ. Thần có người nhà ở huyện Vĩnh Tu, nhưng lại chưa nghe nói thôn Tú Thủy dị động, nói vậy bất quá đây chỉ là tin vịt mà thôi. Nếu thôn Tú Thủy thực có dị động, thần phải biết mới đúng."

Là Lỗ Quốc công Túc Ngàn Vân.

Lại có người mở miệng: "Bệ hạ, thần trong nhà cũng có người ở huyện Vĩnh Tu, nếu thôn Tú Thủy có dị động đúng như cấp báo nói, thần cũng nên thu được tin tức mới đúng."

Là một quan viên họ Trần.

Tiếp theo lại có người nói: "Bệ hạ, thần trong nhà cũng có người ở huyện Vĩnh Tu, thần cũng không có thu được tin tức này, nói vậy sự việc không nghiêm trọng như lời cấp báo đã nói."

Là một quan viên họ Tào.

"Bệ hạ!" Cho rằng thôn Tú Thủy có đại sự xảy ra, họa tinh ở thôn Tú Thủy, quan viên vội vàng muốn biện giải, bị Vĩnh Minh Đế giơ tay lên ngăn lại.

Vĩnh Minh Đế nhìn La Vinh Vương: "Hoàng thúc, sự tình quan trọng. Làm phiền hoàng thúc tự mình đi thôn Tú Thủy, giúp trẫm điều tra rõ chân tướng."

La Vinh Vương hành lễ: "Thần lãnh chỉ."

Vốn dĩ các quan viên còn muốn nói cái gì nhưng bây giờ đều ngậm miệng lại. La Vinh Vương mặc kệ triều chính, mặc dù đúng hạn lên triều, nhưng ít khi mở miệng, nhưng khi ông mở miệng, cũng sẽ làm mọi người tâm phục khẩu phục. Ai đều không thể phủ nhận, La Vinh Vương nghi vấn là đúng. Phát sinh chuyện lớn như vậy, thôn Tú Thủy ít nhất cũng có một vài người chết, nhưng trong tin cấp báo không có đề cập, là ai thì cũng có nghi vấn này.

Vĩnh Minh Đế phái La Vinh Vương đi tra việc này, ai cũng chưa nói. Quan viên Khâm Thiên Giám nói: "Bệ hạ, họa tinh kia......"

Vĩnh Minh Đế không kiên nhẫn nói: "Ngươi nói họa tinh ở huyện Vĩnh Tu, là ai? Chẳng lẽ kêu trẫm đem toàn bộ dân chúng trong huyện Vĩnh Tu bắt hết tất cả lại sao! Trước điều tra rõ thôn Tú Thủy chuyện địa chấn, lũ lụt đi. Làm phiền hoàng thúc lập tức khởi hành."

"Thần tuân chỉ."

Quách Tốn lập tức lên tiếng: "Có việc thì tấu, không việc bãi triều ~"

Không có đại thần đứng ra, Vĩnh Minh Đế đứng lên, có vẻ tâm tình rất không tốt mà rời đi. La Vinh Vương Mộ Dung Đoan đấm đấm lưng mình, một bộ dáng mỏi mệt chuẩn bị rời đi, rất nhiều đại thần lập tức vây quanh lại, La Vinh Vương lên tiếng trước: "Có chuyện gì chờ bổn vương từ thôn Tú Thủy trở về hỏi lại. Hoàng thượng lệnh bổn vương lập tức khởi hành, bổn vương đêm qua ngủ không ngon giấc, lưng này sắp không xong rồi."

La Vinh Vương một bộ dáng không muốn nói, ai cũng không thể ngăn đón ông. La Vinh Vương đỡ lưng than ngắn thở dài mà đi, dường như không có bộ dáng gấp gáp gì.

Một ít người sắc mặt không vui mà nhìn La Vinh Vương rời khỏi đại điện, Cảnh Lăng hầu ngăn lại Đại Minh Qua: "Hiền chất, Thiên tuế sức khỏe có khá hơn không?"

Tất cả mọi người vảnh tai. Hai vị nội tử của Đại Lão tướng quân xuất thân từ Bạch gia, Bạch gia cũng nhờ có quan hệ thông gia với Đại gia mà từng bước đi lên tước vị phong hầu. Dựa vào bối phận mà nói, Đại Minh Qua phải kêu Cảnh Lăng hầu một tiếng đường thúc.

Đại Minh Qua thở dài, chỉ nói: "Chuyện Thiên tuế bệ hạ có lệnh không thể nhiều lời." Bất quá nhìn bộ dáng hắn, chắc không tốt lắm.

Bạch Triển Đường lập tức nói: "Là đường thúc đường đột. Con có bận việc gì không, nếu không có, thì đến phủ đường thúc ngồi uống trà?"

"Hẹn ngày khác, chân phụ thân đã nhiều ngày bị đau, đại ca và nhị ca không ở nhà, chất nhi phải chiếu cố nhiều."

"Như vậy sao. Vậy đường thúc cùng con, đến xem huynh trưởng."

"Được."

Đại Minh Qua cùng Bạch Triển Đường cùng rời đi, lập tức có người nói thầm: "Thiên tuế có lẽ không phải bị người hạ độc, mà là họa tinh tai ương."

Rất nhanh, tin đồn Quân hậu sở dĩ bệnh không khỏi chắc là do họa tinh nhanh chóng lan truyền khắp trong cung. Vĩnh Minh Đế ở Đông Lâm điện hừ lạnh, Quách Tốn thấp giọng nói: "Hoàng Thượng, có muốn nô tài tra xem là do ai nói bậy hay không?"

Vĩnh Minh Đế: "Để bọn họ nói đi. Trẫm chờ xem có ngày bọn họ tự vả mặt."

Quách Tốn che miệng cười trộm.

Vĩnh Minh Đế nheo nheo mắt: "Khâm Thiên Giám......"

Ở phủ Ông lão, Sầm lão và Khang Thụy đang xem sách 《 Chu Dịch 》 . Nhận được tin tức 'họa tinh'. Ông lão lập tức nhướn mày. Sầm lão lắc lắc đầu: "Hà tất mất công như thế, cứ nói thẳng là An nhi là họa tinh còn không phải sao?"

Khang Thụy cẩn thận mà nói: "Bọn họ nói thôn Tú Thủy đất rung núi chuyển, chim thú rên rỉ, tùy tiện phái một người đi tra sẽ biết thật giả, có lẽ không phải làm bộ. Lão sư, con trở về. Ngài và con đều không ở, chỉ có một mình Khang Ninh, sợ là không được. Khoa cử hoàng bảng cũng sẽ nhanh ban bố, ngài và con là phu tử học phủ, không thể vẫn luôn vắng mặt được."

Ông lão gật đầu: "Con nói đúng. Huyện Vĩnh tử chỉ có hai người là phu tử, không thể đều vắng mặt được. Khang Thụy, con nhanh chóng về huyện Vĩnh Tu đi, hỏi Khang Ninh rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Hoàng thượng phái La Vinh Vương đi điều tra, đã nói lên Hoàng thượng cũng không tin tưởng lời nói của Khâm Thiên Giám, La Vinh Vương trên đường đi sẽ không nhanh đâu, con có thể đi nhanh hơn ông ta đến gặp Khang Ninh trước."

Khang Thụy lập tức đứng lên: "Con về thu dọn rồi lập tức trở về."

Sầm lão: "Nếu thực sự có việc này, huynh hãy kéo dài thời gian, phải chờ tân trà chế xong, chúng ta phải cướp thời cơ. Hoàng thượng phái La Vinh Vương đi, đoán là, muốn cho Khang Ninh và An nhi thời gian."

"Ta minh bạch!"

Khang Thụy trịnh trọng hành lễ với hai vị lão sư, nhanh chóng rời đi.

Sầm lão nhìn Ông lão: "Bọn họ ra tay."

Ông lão: "Nếu không phải Thiên tuế đã khôi phục, Khâm Thiên Giám ra tay lần này chúng ta sẽ gặp phiền toái. Ta đây tiến cung, đệ cái gì cũng không cần làm, hiện tại không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm đệ."

"Ta biết. "

Ông lão về phòng thay đổi xiêm y liền lập tức tiến cung.

Hoàng cung, không có Quân hậu làm bạn Vĩnh Minh Đế chỉ có thể gửi gắm tình cảm với quốc sự. Biết được lão đế sư tới, Vĩnh Minh Đế lập tức tuyên triệu. Ông lão vừa vào Đông Lâm điện, Vĩnh Minh Đế liền trước mở miệng: "Đế sư, có vài người chờ không nổi."

Hoàng Thượng nói như vậy, Ông lão tức khắc liền an tâm trở lại. Vĩnh Minh Đế kêu Ông lão ngồi, sau đó hỏi: "Đế sư có biết thôn Tú Thủy địa chấn lũ lụt không?"

Ông lão lắc đầu: "Lão thần không biết. Lão thần cũng thực nghi hoặc Khang Ninh vì sao chưa từng viết thư tới báo. Bất quá lúc này là thời điểm mấu chốt chế tân trà, toàn bộ phủ Sắc Nam đều đem lá trà đến huyện Vĩnh Tu, lúc trước Khang Ninh gởi thư có nói muốn sửa đường, bằng không mỗi năm sẽ tổn thất rất nhiều trà, vì đường vận chuyển không thuận lợi. Hắn không có gởi thư, chắc thôn Tú Thủy không có thương vong, bằng không dựa vào tính tình của Khang Ninh, hắn chắc chắn sẽ dâng tấu cho Hoàng thượng. "

Vĩnh Minh Đế nói: "Sauk hi chế tân trà kết thúc, trẫm phải triệu Tưởng Khang Ninh vào kinh báo cáo công tác, hiện tại Khâm Thiên Giám đem đầu giáo chỉa và hắn và Thiệu Vân An, lại nói sức khỏe Quân hậu và họa tinh có quan hệ, Quân hậu hiện tại không có lộ diện, nếu muốn lấy một lý do thoái thác lấp kín miệng những người đó cũng khó."

Ông lão suy nghĩ, Vĩnh Minh Đế nói: "Trước để hoàng thúc điều tra kết quả đi. Nếu chỉ là địa chấn lũ lụt thì không sao, chỉ sợ vạn nhất có người thương vong, trẫm đến lúc đó khó lấp miệng mọi người." Sau đó, Vĩnh Minh Đế liền có chút tức giận "Bất luận có người thương vong hay không, Tưởng Khang Ninh đều phải trình tấu chứ, bằng không trẫm hôm nay cũng sẽ không bị bọn họ đánh trở tay không kịp!"

"Việc này là do Khang Ninh suy xét không chu toàn. Lão thần sẽ viết thư cho hắn, để hắn dâng tấu trước, giải thích rõ ràng, mặt khác, chờ khi hắn hồi kinh báo cáo công tác, thì mới tính toán, làm thế nào ứng phó."

Vĩnh Minh Đế hơi hơi gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro