Chương 137

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kinh thành, không ít người vắt hết óc muốn diệt trừ Tưởng Khang Ninh và Thiệu Vân An; cũng có không ít người hao hết tâm tư muốn bảo hộ hai người. Mà xa ở huyện Vĩnh Tu thôn Tú Thủy hai vị đương sự lại bận đến chân không chạm đất, hận không thể một ngày có hai mươi bốn canh giờ, chứ không phải là mười hai canh.

Thiệu Vân An sau hái hết toàn bộ lá trà đại hồng bào, thì vào không gian chế trà. Lá trà đại hồng bào như kim cương vậy, từ khi hái đến chế đều đòi hỏi quá trình rất tinh tế, y không thể chờ đến khi về nhà mới chế trà. Còn có kỳ môn hồng trà, cũng không thể bỏ qua, nếu không phải có linh tuyền, những lá trà kỳ môn hồng trà trong không gian không kịp chế đã sớm lãng phí rồi.

Thiệu Vân An đang bận rộn chế trà, Tưởng Mạt Hi liền dựa vào Đại Tiểu Kim đọc sách, Hổ ca dựa vào gỗ mun ngủ. Từ khi trong không gian có gỗ mun, Hổ ca dường như đã tìm được chiếc giường vừa lòng với mình. Xem bộ dáng yêu thích của nó, Thiệu Vân An không khỏi suy nghĩ, có lẽ Hổ ca thích đồ vật có linh khí, không phải nói gỗ mun là vạn mộc chi linh sao.

Trong không gian cũng có ban ngày và đêm tối, nhưng thời gian đi tương đối chậm. Thiệu Vân An cứ hái một đám, lại lập tức vào không gian chế trà. Đại hồng bào so với Kỳ môn hồng trà càng tinh quý hơn, Thiệu Vân An nửa điểm không thể qua loa. Cứ như vậy ra ra vào vào, Thiệu Vân An ở trong không gian bận việc không biết bao lâu, mới xem như đem toàn bộ lá trà hái được bao gồm đại hồng bào và kỳ môn hồng trà trong không gian chế thành hồng trà, dán niêm phong bảo quản.

Làm xong, bên ngoài đã qua mười ngày, mà trong không gian ước chừng là hai mươi ngày. Mười ngày cho việc hái trà và chế trà đại hồng bào và kỳ môn hồng trà – hai loại trà quý báu – là rất ngắn ngủi, nhưng đối với Thiệu Vân An mà nói là rất dài, bởi vì có người ở thôn Tú Thủy nôn nóng y về mà. Hai loại hồng trà quý báu đều phải niêm phong, chờ thời gian tiếp tục lên men. Đại hồng bào và kỳ môn hồng trà niêm phong lên men thời gian càng lâu, thì hương vị càng thơm nồng, bất quá cũng không thể niêm phong, nhiều nhất chỉ ba năm thôi.

Hồng trà tính cường, dễ dàng hấp thu mùi lạ, thông tục mà nói chính là dễ dàng bị xuyến vị, cho nên phải niêm phong kỹ, hơn nữa vật niêm phong không thể thấu quang. Còn phải phòng ẩm, không dễ dàng gì. Thiệu Vân An ở trong không gian chọn vậy chuyên môn dùng để bảo quản hồng trà khô ráo là rương và tủ lạnh, cũng có thể dùng phích nước nóng. Nhưng cho dù là rương, tủ lạnh hay là phích nước nóng, đều không thể lấy ra ngoài. Cho nên khi trở về phải lập tức đặt làm hay mua nhiềm bình gốm lớn nhỏ, dùng để đựng đại hồng bào và kỳ môn hồng trà.

Đem Hổ ca, Đại Tiểu Kim và Tưởng Mạt Hi ra, Thiệu Vân An quyết định về nhà, đương nhiên, trên đường gặp được cái gì tốt cũng phải lấy về. Trong khoảng thời gian này Thiệu Vân An bận đến độ không có nấu cơm tử tế cho Tưởng Mạt Hi ăn, mỗi ngày đồ ăn đều nấu đơn giản, trở về cần phải làm vài bữa cơm ngon cho nhóc.

Thiệu Vân An cưỡi Hổ ca, Tưởng Mạt Hi cưỡi Tiểu Kim, hai người ba hổ đi về hướng thôn Tú Thủy. Kỳ thật Thiệu Vân An đã sớm không xác định phương hướng rồi, ngay cả y cầm la bàn cũng không phân rõ nơi nào là nơi nào. Bất quá có ba con hổ, y có nhận biết đường hay không cũng không sao cả.

"Thúc."

"Hửm?"

"Chocolate."

"Cây ca cao chưa có kết quả nhanh như vậy, chờ khi kết quả, ta sẽ làm chocolate cho con."

Trong không gian chocolate bây giờ không còn lại bao nhiêu, Tưởng Mạt Hi quá thích ăn đồ ngọt.

"Thúc."

"Hửm?."

"Bò bít tết."

"Cái này, phải chờ cữu cữu con kiếm tiền lần này, kêu hắn làm trại chăn nuôi, dưỡng thịt trâu bò. Hi nhi, ngoại trừ ăn ra, con còn muốn thứ gì không?"

Tưởng Mạt Hi quyết đoán trả lời: "Không có."

Thiệu Vân An rất không có cảm giác thành tựu, lúc trước, Tưởng Mạt Hi còn sẽ hỏi y những chuyện liên quan đến tạo thuyền, tuy rằng y không hiểu, nhưng ít ra được hỏi một ít đi. Nhưng từ khi Tưởng Mạt Hi biết không gian tồn tại, phát hiện sách trong không gian, hơn nữa còn học được cách dùng laptop, tìm tư liệu trong laptop, thì không còn hỏi y chuyện liên quan đến 'học thuật' nữa. Y là thúc thúc bây giờ chỉ có giá trị duy nhất là nấu đồ ăn cho nhóc thôi. Nhớ trước đây, y vì chuyện tận thế mà tâm huyết dâng trào mua vài cái notebook, laptop, còn lưu rất nhiều tư liệu, thì ra là vì tiểu thần đồng Tưởng Mạt Hi này.

Được đi, ai kêu người ta là thiên tài thiếu niên mà. Thiệu Vân An không thể kiểm tra chỉ số thông minh của Tưởng Mạt Hi rốt cuộc cao bao nhiêu, nhưng khẳng định là rất cao. Người ta đã tự mình chế tác máy móc chim nhỏ, hơn nữa còn tự học được vật lý, toán học, cũng đã đọc xong sách giáo khoa phổ thông luôn rồi. Vốn dĩ, Thiệu Vân An còn do dự có nên cùng đại ca thương lượng đưa Tưởng Mạt Hi đi thư viện hay không, hiện tại y hoàn toàn từ bỏ ý định này. Đưa thiên tài thiếu niên đi học đường, vậy không phải là khi dễ phu tử sao. Bất quá nghĩ đến chuyện này, Thiệu Vân An rất chột dạ, y đem tất cả laptop, ừm, thiết lập lại mật mã phải thật phức tạp phức tạp càng phức tạp càng tốt!

Đường đi này kéo dài năm ngày – chủ yếu là do Thiệu Vân An thường thường hái hái cái này nhặt nhặt cái kia – hai người ba hổ rốt cuộc ra khỏi rừng, Vương Trạch thu hết vào mắt. Khi bọn họ xuất hiện, cửa Vương trạch liền mở rộng ra, một nhóm người từ bên trong chạy ra, đi đầu là Vương Thạch Tỉnh,

Vừa nhìn thấy bộ dáng Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An liền từ trên lưng Hổ ca nhảy xuống, dỡ xuống giỏ, đi nhanh đến. Khi Vương Thạch Tỉnh nhìn thấy Thiệu Vân An chạy đến trước mặt thì bế y lên, hung hăng hôn một cái.

"Sao lại đi lâu như vậy!"

Thiệu Vân An nhỏ giọng cười nói: "Thứ tốt quá nhiều, lá trà quá nhiều. Sốt ruột chờ sao?"

"Sốt ruột muốn chết!"

Không quan tâm hài tử ở đây, lại hung hăng hôn môi Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh lúc này mới buông y ra, đi đến Đại Kim đã cõng Tưởng Mạt Hi, khom lưng bế lên Tưởng Mạt Hi, Vương Thạch Tỉnh hướng Thiệu Vân An nói: "Về nhà."

"Giỏ của ta."

"Ta tới lấy."

Người lên tiếng là người cùng đi với Vương Thạch Tỉnh, nhưng do chạy chậm hơn hắn nên tụt lại phía sau một quảng – Đinh Nhất Sâm. Vương Thạch Tỉnh một tay ôm Tưởng Mạt Hi, một tay nắm tay Thiệu Vân An, đi chưa được bao xa, đã có hai đứa nhỏ chạy đến.

"Cha nhỏ! Đại ca!"

"Cha nhỏ! Hi ca ca!"

Tưởng Mạt Hi không cần ôm, từ trên tay Tỉnh thúc nhảy xuống, nhóc cất bước liền chạy, chạy đến trươc mặt Ni Tử, nhóc ôm chặt Ni Tử, giống như Vương Thạch Tỉnh vừa rồi ôm Thiệu Vân An vậy, sau đó trong sự ngạc nhiên của mọi người, cúi đầu ở mặt Ni Tử, chụt, hôn một cái.

Vương Thạch Tỉnh ngây ngẩn cả người, Thiệu Vân An ngây ngẩn cả người, Vương Thanh ngây ngẩn cả người, tất cả mọi người choáng váng, ngay cả Ni Tử cũng ngây người. Chỉ có Tưởng Mạt Hi vẫn tỉnh bơ như không có việc gì, xoa đầu Ni Tử, sờ sờ mặt Ni Tử.

"Ni Tử, nhớ muội."

Cúi đầu, lại chụt một cái.

"Ai u! Hi nhi!"

Chu thẩm vội vàng chạy đến tách Tưởng Mạt Hi và Ni Tử ra, cũng không biết nói gì cho phải. Thiệu Vân An che trán, trộm nhìn sắc mặt Vương Thạch Tỉnh, y kêu: "Về nhà về nhà!

"Hi nhi! Con không thể hôn loạn Ni Tử!" Chu thẩm bế Ni Tử lên, dạy bảo Tưởng Mạt Hi.

Tưởng Mạt Hi mặt vô biểu tình ngầu ngầu nói: "Ni Tử, tức phụ."

"......" Mọi người.

Thiệu Vân An trêu ghẹo tên nam nhân nào đó đang đen mặt: "Cái này có thể xem là trên làm dưới học theo không?"

Vương Thạch Tỉnh: "Về nhà!"

Thiệu Vân An về đến nhà, lại không thể cùng Vương Thạch Tỉnh nói chuyện trên núi, thậm chí chuyện gỗ mun cũng không có thời gian nói. Nguyên nhân là trong nhà có khách quý.

Nhìn lão nhân đang ngồi ở chính sảnh, ăn mặc một thân quần áo trắng, mặt mang hiền lành tươi cười, Thiệu Vân An ngẩng đầu nhìn nam nhân của y, Who? Vương Thạch Tỉnh kéo Thiệu Vân An đến trước mặt người nọ hành lễ: "Vương gia, đây là nội tử, Vân An, hôm nay y mới từ núi trở về."

Vương gia?!

Thiệu Vân An hô nhỏ một tiếng.

Lão nhân kia vuốt râu, nhìn trái ngó phải Thiệu Vân An, vừa nhìn vừa phát ra âm thanh nghi hoặc, nhìn đến nỗi làm Thiệu Vân An toàn thân ngứa ngái.

"Vương gia." Vương Thạch Tỉnh gọi.

La Vinh Vương – người đã đến đây được bốn ngày rồi – thu hồi tầm mắt, nói: "Bổn vương thấy Thiệu tiểu ca có chút quen thuộc, giống như đã từng gặp qua, nhưng lại nhất thời nghĩ không ra."

Thiệu Vân An không lên tiếng, ai có thể nói cho y biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại vừa từ núi trở về thì trong nhà lại nhiều thêm một vị 'vương gia' vậy!

Vương Thạch Tỉnh nói: "Vương gia có lẽ nhận sai. Nội tử trước khi thành thân vẫn luôn ở thôn Thiệu gia, sau khi thành thân thì nhiều nhất chỉ lên huyện Vĩnh Tu, chưa từng đi đến kinh thành."

La Vinh Vương: "Có lẽ vậy." Ông nhìn Thiệu Vân An, "Bổn vương mặc dù ở kinh thành, nhưng đã nghe danh Thiệu tiểu ca đã lâu, hôm nay vừa gặp quả nhiên danh bất hư truyền. Thiệu tiểu ca tuổi còn nhỏ lại có năng lực như vậy, bổn vương khâm phục. "

Thiệu Vân An giật mình một cái: "Thảo dân sợ hãi."

La Vinh Vương sửng sốt, sau đó "ha ha ha" mà cười: "Xem ra bổn vương đã làm ngươi sợ. Cũng phải, ngươi vừa mới xuống núi, chắc là chưa biết chuyện gì. Thạch Tỉnh, mau dẫn y đi xuống rửa mặt đi, thuận tiện nói cho y biết."

"Dạ, Vương gia."

Vương Thạch Tỉnh mang theo Thiệu Vân An đi xuống, vừa rồi cùng Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đi vào còn có một người, hắn đi đến bên cạnh ông, cúi đầu nói: "Thiệu Vân An xác thật là cùng ba con dã thú xuống núi, y còn cưỡi lên lưng một con dã thú, nhi tử Tưởng Khang Thần cũng ở đây."

La Vinh Vương gật đầu, chưa nói gì.

Vào phòng, Thiệu Vân An vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì! Sao lại có Vương gia đến đây?!"

"Tức phụ đừng vội." Vương Thạch Tỉnh rót trà cho tức phụ, nói: "Chuyện địa chấn đã truyền tới kinh thành, quả nhiên như chúng ta dự đoán, có người mượn cơ hội này tấu đại ca lừa trên gạt dưới, nói tai họa lớn như vậy, thôn Tú Thủy khẳng định có người thương vong. Người Khâm Thiên Giám nói Tử Vi Tinh sẽ giáng họa tinh xuống, sẽ ảnh hưởng đế vương long vận, hướng họa tinh giáng xuống chính là huyện Vĩnh Tu. Hai việc này tụ chung lại, thành ra họa tinh ở thôn Tú Thủy. Mục tiêu nhắm vào chính là em và đại ca."

Thiệu Vân An uống nước xong, nhướng mày: "Ai nghĩ ra chủ ý ngu như vậy, rõ ràng như vậy, bộ nghĩ Hoàng thượng là tên ngốc hở."

Vương Thạch Tỉnh nói: "Mặc kệ chủ ý này ngu hay không ngu, bọn họ tìm được cái cớ, thì sẽ liều chết nắm lấy để tạo áp lực cho Hoàng thượng. Có đôi khi, Hoàng Thượng cũng không phải vạn năng, đặc biệt là khi Hoàng thượng còn chưa có chân chính nắm quyền."

"Vậy Vương gia kia?"

"Đó là La Vinh Vương, là thân thúc thúc duy nhất còn khỏe mạnh của Hoàng thượng. Hoàng thượng phái ông ấy đến điều tra chuyện địa chấn, kỳ thật là cố ý giúp chúng ta. Vị Vương gia này xưa nay không màng chuyện triều chính, cũng hướng về Hoàng Thượng. Nghĩa phụ phái người đưa thư nói như vậy."

Vương Thạch Tỉnh đem thư đưa cho Thiệu Vân An, Thiệu Vân An nhanh chóng xem qua. Nội dung trong thư thật trực tiếp, chính là nói cho bọn họ biết kinh thành xảy ra chuyện gì, muốn bọn họ nhanh chóng nghĩ đối sách. Hoàng thượng phái La Vinh Vương đi điều tra, chính là muốn kéo dài thời gian.

"Sư huynh cũng đã trở lại, ở học đường, học đường có nhiều việc cần hắn xử lý, nên qua mấy ngày nữa mới đến đây. Sư huynh cũng nói, muốn chúng ta đừng hoảng sợ. La Vinh Vương đến thì trực tiếp đến thôn Tú Thủy, ở tại nhà chúng ta."

"Ông ấy có biết chuyện tiên quả không?"

"Không biết, đại ca chưa nói. Đại phó thống lĩnh cũng đã trở lại, La Vinh Vương thấy đại ca xác thật rất bận, lá trà còn chưa chế xong, nên ông ấy để đại ca làm việc xong, rồi mới nghe hắn bẩm báo. Bất quá Lí chính, Vương tộc trường, Tôn tộc trưởng đều cùng Vương gia làm chứng, địa chấn lũ lụt là có, nhưng xác thật không có thôn dân thương vong. Ta nhìn Vương gia cũng không gấp, nên chúng ta cũng không cần gấp gáp."

"Hiểu rồi. Ta đi tắm trước, sau đó sẽ nghĩ cách."

"Được."

Chờ đến khi Thiệu Vân An tắm rửa xong, chỉnh chu xong lại suy nghĩ rõ ràng, đã qua một canh giờ, ở trong thiên phòng nghỉ ngơi, La Vinh Vương đang đùa ba hài tử, chính xác là đang chọc Ni Tử. Vương Thanh xấu hổ mà đứng một bên, Tưởng Mạt Hi thì toàn bộ quá trình đều mặt vô biểu tình mà nhìn lão nhân đang trêu chọc nhóc.

La Vinh Vương dường như rất thích hài tử, ông ôm Ni Tử lên đùi, hỏi bé có biết chữ chưa. Nghe Ni Tử nói cha nhỏ, gia gia nãi nãi, đại bá và sư bá đều dạy bé học chữ, bé còn có học đàn nữa, có theo sư bá học chơi cờ, còn cùng cha nhỏ học trà đạo, La Vinh Vương rất giật mình. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An xuất thân chân đất, nhưng đối với dạy bảo hai đứa nhỏ rất để tâm. Mặc dù ở thế gia Vương hầu, sẽ học cầm kỳ thư họa, nữ tử phải học nữ hồng, là thến nào quản gia, là thế nào hầu hạ phu quân, hầu hạ cha mẹ chồng.

"Vậy Ni Tử có học nữ hồng không? "

"Không có."

La Vinh Vương bừng tỉnh, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đều là nam tử, nên chắc sẽ không biết nữ hồng. Đại Yến Quốc đối với nam thê không có bắt buộc học nữ hồng.

La Vinh Vương tự cho đã tìm được nguyên nhân, Vương Thanh lại mở miệng nói: "Cha nhỏ không cho Ni Tử học, nói đối với đôi mắt không tốt."

Ni Tử liên tục gật đầu, bé không sợ lão nhân hòa ái này, bé cảm thấy giống ông như gia gia trong nhà thôi, bé mang theo đắc ý nói: "Cha nhỏ nói con phụ trách xinh đẹp như hoa, cha và cha nhỏ phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, ca ca phụ trách đọc sách cho tốt."

La Vinh Vương sửng sốt, sau đó ha ha cười: "Cha nhỏ con nói vậy sao?"

"Dạ!"

Vương Thanh lại xấu hổ, bé không phải tiểu hài từ không biết gì như trước nữa, tất nhiên là biết cha nhỏ bé nói ra lời nói không giống người thường. Nhà ai nữ nhi là chỉ phụ trách xinh đẹp như hoa.

La Vinh Vương cố ý chọc Ni Tử, nói: "Ni Tử chỉ phụ trách xinh đẹp như hoa, vậy khi trưởng thành sẽ có bao nhiều nam tử đến thú Ni Tử làm tức phụ đây?"

Ni Tử đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn thoáng qua đại ca, Tưởng Mạt Hi cứng rắn mà mở miệng:" Ni Tử, tức phụ!"

La Vinh Vương đột nhiên nhìn về phía Tưởng Mạt Hi, vẻ mặt khiếp sợ. Tưởng Mạt Hi lại nói một câu: "Ni Tử, tức phụ! Con!" Dứt lời còn cảm thấy chưa đủ, đi đến ôm Ni Tử, biểu thị chủ quyền trước mặt La Vinh Vương, ở mặt Ni Tử hôn một cái.

"Đại ca!"

Vương Thanh vội vàng kéo đại ca ra. La Vinh Vương nhìn chằm chằm Tưởng Mạt Hi rõ ràng đang tức giận, không xác định: "Cha con, là Tưởng Khang Thần sao?" Chẳng lẽ ông nhớ lầm? Không phải nói nhà An Quốc Công có tôn tử sửa lại họ ở chỗ này sao?

Tưởng Mạt Hi: "Cha nhỏ!"

La Vinh Vương: "......"

Vương Thanh nhanh giải thích: "Vương gia, cha nhỏ đại ca con là Thần đại bá."

La Vinh Vương phục hồi lại tinh thần, hòa ái nói: "Các con gọi ta là Mộ Dung gia gia đi, Vương gia cái gì, xa lạ!" Ông lại nhìn Tưởng Mạt Hi, "Ta nhớ rõ, nhi tử Võ Giản, hình như không nói đượci? Chẳng lẽ không phải cùng một người?"

La Vinh Vương hàng năm đều ở kinh thành, đối với chuyện kinh thành cũng biết chút ít, huống chi năm đó chuyện Võ Giản và Tưởng Khang Thần đã làm gây chú ý ở khắp kinh thành, xem như mọi người đều biết. La Vinh Vương cũng cảm thấy phủ An Quốc Công quá khi dễ người.

Vẫn chỉ có Vương Thanh trả lời, bé nói: "Ngài không nhận sai. Đại ca con trước kia không thích nói chuyện, hiện tại thì thích."

Không thích? Là căn bản là không thể nói đó. Kinh thành ai ai đều biết tôn tử An Quốc Công là một tên ngốc. Vậy, hiện tại đã khôi phục sao?

La Vinh Vương đem kinh ngạc đặt ở trong lòng, trên mặt tiếp tục cười nói: "Con muốn Ni Tử sau này làm tức phụ con sao?"

"Tức phụ! Con!"

"Ha ha"

"Hi ca ca......" Đừng nói Ni Tử chúng ta cũng hiểu cái gì là tức phụ nha.

Vương Thanh cũng muốn giống cha nhỏ che trán.

Nào biết, La Vinh Vương và Thiệu Vân An giống nhau khai sáng, cười ha ha mà nói: "Được! Có chí khí! Vậy con phải trông coi Ni Tử cho kỹ nha, đừng để tiểu tử khác cướp đi!"

"Con!"

Hãn! La Vinh Vương, cái này cùng chí khí có quan hệ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro