Chương 138

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đi vào thiên chính, La Vinh Vương đang cùng Tưởng Mạt Hi chơi cờ, Ni Tử ngồi ở bên cạnh Tưởng Mạt Hi, một tay còn bị Tưởng Mạt Hi nắm, khuôn mặt đỏ bừng. Vương Thanh ngồi ở bên cạnh La Vinh Vương, có chút không được tự nhiên. Nói thật, khi đại ca hôn muội muội, lại tuyên thệ quyền sở hữu đối với muội muội, Vương Thanh vẫn luôn không được tự nhiên. Trời ạ, Ni Tử mới có năm tuổi thôi! Vẫn là tuổi mụ đó! Nếu không có La Vinh Vương ở đây, Vương Thanh đã không nhịn được kêu lên: "Đại ca, huynh không được náo loạn!"

Hai người đi vào, Vương Thạch Tỉnh kêu: "Vương gia."

Tưởng Mạt Hi quay đầu, muốn đứng lên, thì bị người đối diện ấn ngồi xuống. La Vinh Vương hai hàng lông mày nhíu chặt, đôi mắt nhìn chằm chằm bàn cờ, thực không kiên nhẫn mà nói: "Các ngươi có chuyện thì đi làm đi, ta cùng Hi nhi chơi cờ."

Vương Thạch Tỉnh & Thiệu Vân An: "......"

"Cha nhỏ, cha." Ni Tử rất muốn đi, Hi ca ca hôm nay hôn bé ba cái!

"Cha nhỏ, cha." Vương Thanh cũng muốn chạy. Đại ca vừa rồi hôn Ni Tử!

La Vinh Vương hết sức chuyên chú mà nhìn chằm chằm bàn cờ, có vẻ rất buồn rầu. Tưởng Mạt Hi nhìn Ni Tử và hai vị thúc thúc, quay đầu lại, thì thấy nhóc giơ tay lấy cờ để xuống, khụ khụ, thoạt nhìn rất là tùy ý mà để xuống một viên cờ màu đen, sau đó La Vinh Vương liền ngốc. Tưởng Mạt Hi giống như hái đậu, một viên lại một viên, lấy viên cờ trắng không lưu tình chút nào ra khỏi bàn cờ, sau đó ngẩng đầu nói: "Thua". Tiếp theo liền đứng lên, kéo Ni Tử cũng đang ngốc, hướng Thiệu Vân An nói: "Đói".

Thiệu Vân An & Vương Thạch Tỉnh: "......"

La Vinh Vương không chịu: "Lại đến lại đến! Lần này ta sẽ chú ý! "

Thiệu Vân An giật nhẹ Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh không thể không lên tiếng: "Vương gia, nhà của chúng ta không ai có thể thắng Hi nhi, nghĩa phụ ta, sư huynh ta, đều không phải đối thủ của nhóc".

La Vinh Vương: "......"

Tưởng Mạt Hi đang đói bụng, nhóc một khi đói thì tính tình sẽ không tốt. Đối với người nhà còn dễ nói, đối với người ngoài, thì rất không kiên nhẫn. Hiểu điều này, Thiệu Vân An muốn Tưởng Mạt Hi đi ăn cơm, ăn xong rồi lại cùng La Vinh Vương chơi cờ. Thiệu Vân An mượn cớ này mang ba hài tử đi, chỉ để lại Vương Thạch Tỉnh cùng La Vinh Vương, La Vinh Vương còn chưa bình tĩnh lại. Vương Thạch Tỉnh tự mình rót nước cho ông, nói: "Hi nhi thực thông minh, bất kể là chơi cờ gì, trong nhà chưa có ai là đối thủ của nhóc."

La Vinh Vương giương mắt: "Ta nhớ rõ nhóc trước kia sức khỏe không tốt lắm, hay là ta nhớ lầm?" La Vinh Vương không xưng 'bổn vương' mà xưng là 'ta'.

Vương Thạch Tỉnh thành thật trả lời: "Hi nhi trước kia đúng là có chút bệnh tự kỷ, Khang Thần đại ca đem nhóc lại đây, chắc là có Thanh nhi và Ni Tử làm bạn, cũng có thể là do hoàn cảnh nơi đây đơn giản, không có người khi dễ nhóc, nhóc liền dần dần chuyển biến tốt hơn. Hiện tại tuy rằng nói chuyện không giống như người thường liên tục, nhưng giao lưu với mọi người không có vấn đề gì, hơn nữa nhóc rất thông minh, Vân An còn nói nhóc là thần đồng".

La Vinh Vương gật gật đầu: "Cờ nghệ của ta tuy không nói là đệ nhất kinh thành, nhưng cũng khó gặp địch thủ, cùng Ông lão giao đấu có thể thắng mấy bàn. Nhưng Hi nhi, hoàn toàn không có sức chống cự nha." Dứt lời, ông lắc lắc đầu, cũng không biết là tiếc hận cái gì.

Tiếp theo, La Vinh Vương hỏi: "Ngươi nói lúc trước các ngươi ở trong rừng phát hiện loại trà khác, tức phụ ngươi vào rừng chính là vì việc này sao, y có tìm được không?"

Vương Thạch Tỉnh: "Có, chỉ là phiến rừng trà đó quá xa, số lượng cũng không nhiều lắm, cho nên tốn nhiều thời gian. Xong trận này còn phải vào rừng hái. Chút nữa Vân An phải đi xử lý lá trà, bằng không nếu để thời gian lâu, thì lá trà chế ra hương vị sẽ kém nhiều lắm."

La Vinh Vương vừa nghe lập tức nói: "Vậy các ngươi mau đi đi. Việc chế trà quan trọng, chuyện khác, khi các ngươi bận xong rồi lại nói. Ta cũng không vội mà hồi kinh, khó có được dịp ra kinh thành một chuyến, ta cũng thảnh thơi."

"Vương gia tùy ý, ngài có yêu cầu gì cứ nói."

La Vinh Vương cũng không khách khí, nói: "Tiểu Mục làm mì nấu thịt ăn rất ngon, buổi tối lại làm một bát đi, còn có rượu gạo kia, hương vị không tồi nha. Trà các ngươi, khi nào có thể uống?"

Vương Thạch Tỉnh: "Đều cần phải ủ một thời gian mới khai phong để uống được. Vương gia nếu không vội mà trở về, khi trà Long Tĩn thượng đẳng khai phong, nếu tính không sai thì khoảng bảy tám ngày là có thể khai phong rồi. Hồng trà thì phải lâu một chút, Vân An nói hồng trà ủ càng lâu càng thơm."

La Vinh Vương lập tức mắt sáng rực lên, ha ha cười nói: "Có, có, ta nha, nhiều nhất chính là thời gian. Dù sao nơi này các ngươi cũng không có thương vong, ta dâng tấu chương cho Hoàng thượng là được. Ta ở đây chờ trà thượng đẳng khai phong. Bổn vương đã nói cho mà biết, đừng có lấy trà nhị đẳng ba đẳng gì đấy mà lừa gạt bổn vương nha."

Câu cuối cùng này, La Vinh Vương lấy thân phận ra uy hiếp, nhưng Vương Thạch Tỉnh lại cảm thấy đối phương thật là lão nhân đáng yêu. Hắn có qua có lại mà nói: "Trà Long Tĩnh uống ngon nhất chính là trà thượng đẳng, mà không phải là nhất đẳng, ta sẽ lưu lại cho ngài. Còn có, chúng ta có ủ rượu trắng cũng sẽ nhanh có thể khai phong, ngài ở chỗ này, cũng vừa có thể ưu tiên uống trước."

La Vinh Vương đôi mắt càng sáng: "Tốt, tốt, quá tốt. Ngươi đi làm việc đi, không cần ở đây với ta, ta đi xem đất trồng rau của các ngươi một cái."

"Ta kêu người dẫn ngài đi."

"Được."

Vương Thạch Tỉnh kêu Yến Phù sinh đến, La Vinh Vương vuốt râu ha ha cười: "Thú vị, thú vị nha."

.

.

.

Cơm chiều, La Vinh Vương và ba hài tử cùng ăn, ông còn đặc biệt kêu Quách Tử Mục đến, kêu y ngồi cùng ăn cơm. Không chỉ có thế, ông còn lấy thân phận Vương gia lệnh cho Quách Tử Mục tháo cái mặt nạ chướng mắt kia xuống, La Vinh Vương nguyên cả câu nói là như vầy: "Mặt đẹp như vậy, nhìn nhiều một chút đều có thể ăn thêm hai chén cơm, mang cái thứ đen tuyền đí lên làm gì, sao có thể ăn được chứ!"

Tuổi tác La Vinh Vương kém hơn Ông lão, nhưng cũng đủ để làm cha Quách Tử Mục. Hơn nữa La Vinh Vương cũng giống như các hài tử vậy, ánh mắt nhìn Quách Tử Mục không có một tia đáng khinh, chỉ thấy chán ghét bộ dáng mang mặt nạ của Quách Tử Mục thôi, nên Quách Tử Mục cũng tháo xuống được.

Yến Phù Sinh và Tần Nương ở một bên hầu hạ, hai người đều từ trong cung ra, La Vinh Vương không có ấn tượng với hai người, nhưng hai người đối với La Vinh Vương thì tuyệt đối ấn tượng khắc sâu. Cho dù là La Vinh Vương có được Tiên đế sủng ái hay không, hay cho dù là hiện giờ La Vinh Vương có quyền thế hay không, thì đó là Vương gia nha. Bọn nhỏ có thể đối với thân phận Vương gia không có cảm giác gì đặc biệt – chủ yến là do La Vinh Vương ăn mặc giống như nông hộ bình thường vậy, hành vi cử chỉ cũng ôn hòa – nhưng Yến Phù Sinh và Tần Nương lại không chút nào không dám chậm trễ.

La Vinh Vương để cho hai người ở bên hầu hạ. Quách Tử Mục rất không dễ chịu, y ở Vương trạch không phải là chủ tử, nhưng La Vinh Vương rất thích y, không cho y đi. La Vinh Vương còn nói mãi Quách Tử Mục nấu cơm ăn ngon như thế nào, nghe nói Quách Tử Mục là thợ làm bánh chính ở Vân Long điểm tâm, ông còn kiên quyết yêu cầu Quách Tử Mục làm điểm tâm cho ông. Quách Tử Mục không biết như thế nào lại được La Vinh Vương để ý nữa.

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không có tiếp khách, không phải tránh né, cũng không phải làm bộ làm tịch, mà là bận đến nổi không đến được. Trong nhà có một đống lớn lá trà mới thu, nếu không phải Vương Thạch Tỉnh có linh tuyền, thì những lá trà đó sớm đã hỏng rồi. Hai người muốn tận dụng toàn bộ thời gian đem lá trà phơi xong đem đi chế trà. Vương Thạch Tỉnh đã chế xong một ít, nhưng đều là trà tam đẳng tứ đẳng, nhất đẳng và thượng đẳng vẫn phải cần Thiệu Vân An ra tay, Vương Thạch Tỉnh tay nghề còn non kém. Hơn nữa vì bảo đảm chất lượng, bên Tưởng Khang Ninh thu được trà nhất đẳng và thượng đẳng, sau khi phơi xong cũng phải chờ Thiệu Vân An trở về mới chế trà được. Cho nên, Thiệu Vân An còn phải bận mười ngày nửa tháng nữa.

Hổ ca và Đại Tiểu Kim sau khi uống no một bụng linh tuyền, ăn một giỏ lớn quả táo liền về trên núi. Vương trạch có Đại Giang mang ngự tiền thị vệ đến, La Vinh Vương thì mang đến thị vệ Vương phủ, người quá nhiều, bọn chúng ngại phiền, về rừng cho thanh tịnh, sở dĩ không có vào không gian, là vì nhiều người mắt tạp, Thiệu Vân An cần phải cẩn thận.

Bên này, sau khi ăn no, Ni Tử thực hiểu chuyện mà pha trà tơ vàng hoàng cúc cho Mộ Dung gia gia. La Vinh Vương lôi kéo Vương Thanh chơi cờ, Tưởng Mạt Hi mệt mỏi, nhưng không chịu về phòng ngủ, nên trực tiếp nằm bên cạnh xem bọn họ chơi cờ, sau khi Ni Tử rót trà xong, thì thực 'hiền huệ' mà đắp cho Hi ca ca cái chăn.

Tưởng Mạt Hi giết La Vinh Vương đến hoa rơi nước chảy, nhưng Vương Thanh một chút cũng không phải là đối thủ của La Vinh Vương. La Vinh Vương rốt cuộc tìm được tự tin vãng tích của mình, tâm tình cực tốt mà chỉ điểm Vương Thanh chơi cờ như thế nào để thắng. La Vinh Vương đang nói, thì Tưởng Mạt Hi đột nhiên mở mắt, cũng không biết là có chuyện gì. Nhóc dụi dụi mắt ngồi dậy, nhìn ván cờ. Nhìn ước chừng khoảng một chén trà nhỏ, nhóc cầm lấy một viên cờ đen của Vương Thanh, 'cạch' một cái để xuống. La Vinh Vương còn chưa kịp phản ứng, thì rào rào, một đống viên cờ trắng bị ăn.

Tưởng Mạt Hi kéo Ni Tử đi: "Ngủ."

Vương Thanh: "......"

Có người nổi giận: "Tiểu tử thúi! Ai cho ngươi giúp nó chơi cờ!"

Tưởng Mạt Hi đứng lại, xoay người, cầm lấy một viên cờ trắng, 'cạch' để xuống. Rào rào, một đống cờ đen bị ăn.

Vương Thanh: "......"

Những người còn lại: "......"

Tưởng Mạt Hi lại cầm lấy một viên cờ đen, 'cạch', để xuống.

"Được được được, Mộ Dung gia gia sai rồi, con ngủ đi, mau ngủ đi." La Vinh Vương đầu hàng, ông cùng tiểu thần đồng phân cao thấp vậy không phải tự tìm mất mặt hay sao.

Tưởng Mạt Hi ngẩng đầu nhìn La Vinh Vương, sau đó một tay kéo Ni Tử, một tay kéo Vương Thanh người đang trong trạng thái không biết nói gì, đi. La Vinh Vương nhìn nàn cờ, lại nhìn ba hài từ đang đi xa, lồng ngực hồng hộc.

"Tiểu tử thúi!"

Lúc sau, ông lại vèo cười một tiếng, lầm bầm: "Thú vị, thật thú vị. Chuyến này đến không uổn công. "

Huyện nha, mới từ xưởng chế trà trở về Tưởng Khang Ninh tùy tiện ăn một chén mì, liền tê liệt ngã xuống giường. Bọn họ lần này đã xem nhẹ số lượng trà. Quân hậu phái tới nhân thủ chế trà hoàn toàn không đủ. Nếu Thiệu Vân An biết Tưởng Khang Ninh đều phải vén tay áo tự mình ra trận, chắc chắn sẽ kinh người rớt cằm. Nhìn nhiều ngày như vậy, Tưởng Khang Ninh cũng đã nhìn ra chút thủ thuật, thừ làm vài lần, cũng có thể miễn cưỡng chế ra trà tam đẳng.

Tưởng Khang Ninh mệt nằm liệt trên giường, Quách Tử Du – không có về nhà – cũng nằm liệt giường trong phòng dành cho khách. Quách Tử Du là người đại diện cho Vương trạch, toàn quyền thay thế Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An phụ trách xưởng chế trà. Vương Thạch Tỉnh bận chế trà ở nhà, không rảnh đến xưởng chế trà, gánh nặng toàn bộ đè lên người Quách Tử Du và Tưởng Khang Ninh. Tưởng Khang Ninh vén tay áo làm việc, Quách Tử Du cũng không nhàn rỗi. Tay hắn bị phồng đến nổi nổi đầy bọt nước, cũng may có thoa qua thuốc mỡ nên giảm bớt rất nhiều. Quách Tử Du hiện tại đối với Thiệu Vân An là tuyệt đối tâm phục khẩu phục, người kia sao có thể nghĩ ra cách chế trà như vậy, khó trách uống ngon như vậy.

Lúc đầu, buổi tối Quách Tử Du còn về thôn Tú Thủy, nhưng hiện tại đã hoàn toàn ở huyện nha. Nửa năm trước, hắn cùng đệ đệ Quách Tử Mục còn ở huyện thành ăn xin, hiện tại hắn đang giúp đỡ Huyện lệnh đại nhân làm việc, thật là thế sự khó lường.

Có người gõ cửa, Quách Tử Du cố gắng vực dậy tinh thần mà đứng dậy đi mở cửa, ngoài cửa là Đại Giang. Đại Giang hành lễ, nói: "Quách huynh đệ, ta có một chuyện thương lượng, không biết có tiện hay không?"

Quách Tử Du nghiêng người: "Tiện chứ, mời ngài vào."

"Quấy rầy."

Đại Giang sải bước vào nhà, Quách Tử Du đóng cửa. Hắn muốn đi rót nước, Đại Giang ngăn hắn lại: "Không cần khách khí, ta nói xong sẽ đi ngay."

"Đại phó thống lĩnh mời nói."

Đại Giang đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Ta nghe nói đệ đệ của Quách huynh đệ biết làm kim chi."

Quách Tử Du vừa nghe đối phương nhắc tới đệ đệ, lập tức cẩn thận, gật gật đầu: "Đúng, đúng vậy. Là Vân An dạy y làm."

Đại Giang nói: "Ta có yêu cầu quá đáng. Kim chi kia, ta ở kinh thành từng ăn qua một lần, hương vị cực ngon, quan trọng nhất là, kim chi này có chút cay, rất thích hợp cho tướng sĩ biên quan nơi quanh năm giá lạnh ăn. Nhưng kim chi này ở kinh thành số lượng ít nhưng giá lại cao, ta muốn đưa cho huynh đệ biên quan chút kim chi, nhưng thực sự ngại, không biết có thể thỉnh đệ đệ Quách huynh đệ tiện nghi bán cho ta được không. Ta cũng biết, kim chi này bán ở Vân Long viện ở kinh thành, ta cũng không muốn lấy việc này phiền nhiễu Thiên tuế."

Quách Tử Du nghe được việc này, yên tâm, thì ra là vì kim chi. Theo như lời Đại Giang nói 'Vân Long viện' kỳ thật là 'Tập đoàn Vân Long' mà Thiệu Vân An từng nói. Quân hậu nghe theo lời kiến nghị của Thiệu Vân An, tất cả đồ buôn bán đều lấy thương hiệu là Vân Long. Thời đại này không có tập đoàn, nên không có gọi là tập đoàn tài chính được, Quân hậu liền nghĩ ra tên 'Vân Long viện' để gọi, kỳ thật cũng cùng ý nghĩa với tập đoàn Vân Long. Đại Giang nói với Quân hậu, Quân hậu chắc chắn sẽ suy xét việc này, hơn nữa không cần hắn nghĩ cách, nhưng Đại Giang hiểu rõ, Hoàng thượng và Quân hậu có bao nhiêu thiếu bạc, thân là thần tử, vẫn là tự mình nghĩ cách sẽ tốt hơn.

Quách Tử Du nói: "Đại phó thống lĩnh thật ra không cần lo lắng. Nếu tại hạ nhớ không lầm, lúc trước Vân An có nói qua, Thiên tuế có đưa kim chi, gia vị thịt nướng đi Hổ Hành Quan rồi. Thạch Tỉnh và Vân An còn quyên 3500 lượng hoàng kim cho Đại Chiến Kiêu tiểu tướng quân, Vân An nói Thiên tuế đã phái người hộ tống đi rồi, người đưa hình như là huynh trưởng Huyện lệnh đại nhân, Tưởng nội quan."

Đại Giang kinh ngạc: "Thạch Tỉnh và Vân An quyên 3500 lượng hoàng kim cho Chiến Kiêu?!" Lập tức sửa miệng, "Cho Uy võ tướng quân Đại Chiến Kiêu?"

Quách Tử Du gật đầu: "Đúng. Là phần lời năm trước bán trà mà có được, Thạch Tỉnh và Vân An liền lấy ra 3500 lượng hoàng kim quyên cho tiểu đại tướng quân, Thạch Tỉnh trước kia binh sĩ dưới trướng tiểu đại tướng quân, Bách phu trưởng. Vì thế, Vân An đưa ra kiến nghĩ thành lập 'Quỹ cứu trợ', việc này Thiên tuế cũng đồng ý, hình như đang chuẩn bị, cụ thể công việc thế nào thì hỏi Vân An và Thạch Tỉnh mới biết được."

Đại Giang lập tức hỏi: "Cái gì là 'Qũy cứu trợ'?"

Quách Tử Du giải thích cái gì là Quỹ cứu trợ cho Đại Giang nghe, Đại Giang càng nghe càng kích động, hắn đứng lên hành lễ với Quách Tử Du: "Ta thay các tướng sĩ biên quan cảm ơn Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An!"

Quách Tử Du vội vàng đứng lên, dở khóc dở cười: "Đại phó thống lĩnh, hành lễ này nên đối với Vân An và Thạch Tỉnh mới đúng chứ. Ta không thể cướp công lao bọn họ được. Còn chuyện kim chi không bằng ngài hỏi Thạch Tỉnh và Vân An đi, tướng sĩ biên quan đông đảo, chỉ bằng sức lực của ngài, sợ là như muối bỏ biển. Chẳng qua Thạch Tỉnh và Vân An hiện tại đang bận việc trà xuân, nhất thời không lo được việc này. Đại phó thống lĩnh không bằng chờ bọn họ bận xong hãy hỏi đi."

Đại Giang vẫn hành lễ với Quách Tử Du một cái: "Vẫn là nên cảm ơn Quách huynh đệ nói cho ta biết chuyện này."

Quách Tử Du vội xua tay: "Đại phó thống lĩnh không cần đa lễ như vậy. Có lẽ sẽ không bao lâu, Quân hậu sẽ hạ chỉ tuyên cáo Quỹ cứu trợ. Hiện giờ an toàn cả nhà Thạch Tỉnh và Vân An, còn phải nhờ vào đại phó thống lĩnh, chuyện ta có thể làm vì hai người họ thật có hạn."

"Quách huynh đệ quá mức khiêm tốn. Vương Thạch Tỉnh có thể yên tâm đem chuyện chế trà giao cho ngươi, theo ta thấy, là hoàn toàn tín nhiệm ngươi."

Đại Giang lại hành lễ một cái "Canh giờ không còn sớm, ta cáo từ, chắc Quách huynh đệ cũng mệt mỏi."

"Được, đại phó thống lĩnh đi thong thả."

Quách Tử Du đưa Đại Giang ra cửa, có thể là do hắn quá mệt mỏi, vốn dĩ chân đã không nhanh nhẹn, thì bây giờ hình như nhũn ra. Cảm thấy sắp té ngã, thì có một cánh tay hữu lực đỡ hắn. Đầu hắn theo đà mà đụng vào ngực đối phương, Quách Tử Du cảm thấy hình như mình đụng vào tường đồng vách sắt vậy, đầu đều ong ong đau.

Đỡ Quách Tử Du, nhìn y hình như không còn sức đi nữa, nên Đại Giang đỡ Quách Tử Du trở về, ấn ngồi trên ghế.

Quách Tử Du lúc này mới hồi phục tinh thần, theo bản năng mà xoa xoa đầu đau: "Vừa rồi, cảm ơn đại phó thống lĩnh."

Đại Giang nhìn Quách Tử Du rõ ràng mệt mỏi, xin lỗi nói: "Là ta làm phiền. Quách huynh đệ mau nghỉ ngơi đi, không cần tiễn."

"A, không có, là chân ta vốn dĩ không nhanh nhẹn." Quách Tử Du lại đứng lên, Đại Giang ngăn hắn lại: "Tự ta đi được rồi, Quách huynh đệ đừng đưa."

"Được."

Quách Tử Du nhìn Đại Giang mở cửa rời đi, y thật mạnh thở hắt ra, ngồi xuống. Đầu còn ẩn ẩn đau, y tự nói: "Người này lớn lên như thế nào vậy? Sao da thịt lại cứng như vậy? Khó trách có thể trở thành thống lĩnh thị vệ của Hoàng thượng, chắc không phải đao thương bất nhập chứ?"

Đứng ở cửa bởi vì áy náy mà còn chưa đi, lỗ tai Đại Giang rất thính nghe được Quách Tử Du lầm bầm, có chút dở khóc dở cười, bất quá lại có chút tự đắc. Sờ sờ ngực mình, Đại Giang đột nhiên có chút lo lắng, vừa rồi không biết có làm bị thương người ta hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro