Chương 145. Chân tướng (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, thì nhất định người Chu gia sau khi biết chuyện xấu của Vương Chu bà sẽ đem bà ngâm lồng heo, miễn cho sau này bà chọc đủ loại tai họa. Nhưng thời gian chỉ biết đi tới, trên đời cũng không có thuốc hối hận. Chu Văn Hoa là tộc trưởng thôn Đại Sơn, có thể nói là 'ngồi ở trong nhà, hoạ từ trời rơi xuống'. Khi đại môn Chu gia bị thị vệ Vương gia gõ vang, toàn bộ Chu gia liền rối loạn. Bọn thị vệ bắt Chu Văn Hoa trước, thì nghe hắn nói Chu Văn Tài mới là ca ca của Vương lão thái, thì bọn họ cũng không lưu tình, mang đi luôn. Hai người Chu gia có quyền bị bắt, trong nhà loạn thành một đoàn, các trưởng lão tông tộc Chu gia nhanh chóng dẫn người đuổi theo.

Tan học Vương Thanh mới ra khỏi cửa học đường liền thấy cha đang đợi bé. Vương Thạch Tỉnh đã biết chuyện xảy ra trong nhà. Nhưng hắn không định né tránh. Mặc kệ hắn có phải là nghiệt chủng, dã loại hay không, hắn muốn biết rõ ràng thân thế của mình. Hắn thực thản nhiên mà nói chuyện đang phát sinh trong nhà cho nhi tử nghe, Vương Thanh phản ứng là, về nhà!

Vương Thạch Tỉnh mang nhi tử về nhà, Tưởng Khang Ninh đã đi trước mang theo nha dịch đến. Tưởng Khang Ninh lúc này cũng quyết tâm, một nhà Vương lão thái kia, không thể lưu!

Khi Vương Thạch Tỉnh mang Vương Thanh trở lại thôn Tú Thủy, Tưởng Khang Ninh đã bài công đường ở trước cửa Vương trạch, cứ như vậy công khai thẩm tra xử lí, đây cũng là do Thiệu Vân An yêu cầu. Y có thể nhờ La Vinh Vương lấy thân phận là Vương gia đem chuyện này áp xuống, nhưng miệng đời, như thế nào có thể đơn giản thô bạo mà áp xuống được. Hôm nay không nói ra minh bạch thân thế Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh cả đời đều phải đeo trên lưng ô danh là nghiệt chủng. Việc này đối với Vương Thanh, Ni Tử, đều không có chỗ tốt. Chuyện cả nhà Vương Đại Lực khơi mào, y phải giải quyết nha.

Tưởng Khang Ninh biết Vương Thạch Tỉnh nhất định trở về, cho nên hắn vẫn luôn chờ Vương Thạch Tỉnh. Người Chu gia đã được áp giải đến đây. Người toàn thôn không ai về nhà chuẩn bị cơm chiều, đều chờ xem kết quả. Biết được tin tức này Vương Tứ thẩm, cả nhà Thu thúc cũng không buôn bán, vội vàng chạy về thôn, đối với hành động của cả nhà Vương lão thái tức giận đến cực điểm.

Người đã đến đông đủ, Tưởng Khang Ninh 'ba' một tiếng gõ kinh đường mộc, hai bên bọn nha dịch hô "Uy vũ" đe dọa, đa số thôn dân đều là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh thăng đường, thở mạnh cũng không dám, tiểu hài tử đều bưng kín miệng, sợ phát ra một chút động tĩnh. La Vinh Vương ngồi ở kế bên, Thiệu Vân An đứng ở bên trái La Vinh Vương. Vương Thạch Tỉnh trở về thản nhiên đối mặt với cái nhìn chăm chú của đông đảo mọi người, đi đến bên cạnh Thiệu Vân An, cầm tay ấm áp của y, mà tay của hắn, cũng ấm áp, một chút hoảng hốt lạnh lẽo đều không có. Vương Thanh được La Vinh Vương kêu qua, cùng Tưởng Mạt Hi, Ni Tử đứng ở bên phải La Vinh Vương.

[Kinh đường mộc: là một khối gỗ cứng hình hộp chữ nhật, trong các phim cổ trang Trung Quốc, thường thấy quan huyện khi thẩm án, bên cạnh luôn có một khối gỗ này]

Tưởng Khang Ninh: "Phía dưới quỳ chính là tộc trưởng Chu thị thôn Đại Sơn Chu Văn Hoa, tộc nhân Chu Văn Tài, tộc trưởng Vương thị thôn Tú Thủy Vương Văn Hòa?"

Ba người: "Chính là thảo dân."

Tưởng Khang Ninh gõ kinh đường mộc: "Chu Văn Hoa, Chu Văn Tài, Vương Văn Hòa cáo trạng ngươi đem nữ nhân thất trinh Vương Chu thị gả cho tộc nhân Vương thị, làm tộc nhân Vương thị hổ thẹn, ngươi có nhận tội không?"

Chu Văn Hoa và Chu Văn Tài đều kinh hãi, Chu Văn Hoa cưỡng chế hoảng hốt, nói: "Thảo dân không biết. Hôn sự gia tỷ là do phụ mẫu nhà Đại Lực định đoạt, thảo dân chỉ là đưa dâu."

"Ngươi nói dối!" Vương Thư Bình tiến lên một bước quỳ xuống, "Đại nhân, thảo dân Vương Thư Bình, là con trưởng tộc trưởng Vương thị. Vương Chu thị gả cho Vương Đại Lực đã ăn dựng quả, Chu thị gả nữ nhân từ đính hôn đến thành thân chỉ có một tháng, hấp tấp như thế nhất định là trong lòng có quỷ, thỉnh đại nhân nắm rõ!"

Chu Văn Hoa: "Ngươi là một vãn bối sao có thể biết chuyện trưởng bối đã ăn dựng quả hay chưa? Còn ra thể thống gì!"

Vương Thư Bình: "Đây là do Đại Lực thúc chính miệng thừa nhận, thôn dân thôn Tú Thủy ở đây đều biết."

Chu Văn Hoa và Chu Văn Tài cùng người Chu gia đi theo bọn họ đều muốn hôn mê.

Tưởng Khang Ninh: "Mang Vương Đại Lực đến!"

Vương Đại Lực bị mang đến, đã sợ tới mức không nhúc nhích.

Tưởng Khang Ninh: "Vương Đại Lực, bản quan hỏi ngươi, Chu thị gả cho ngươi lúc đó đã ăn dựng quả hay chưa?"

Vương Đại Lực ngơ ngác gật đầu.

Chu Văn Hoa: "Ngươi nói bậy!"

"Nhiễu loạn công đường, ba mươi đại bản!"

Chu Văn Hoa không dám không câm miệng.

"Vương Đại Lực, bản quan hỏi lại ngươi, Chu thị gả cho ngươi đêm đó, trên người đã có quả thai chưa?"

Vương Đại Lực vẫn là gật đầu.

'Ba!' Kinh đường mộc gõ mạnh, "Mang Vương Chu thị đến!"

Vương Chu bà bị kéo đi lên. Vương Chu bà đối với Tưởng Khang Ninh còn sợ hãi hơn đối với La Vinh Vương. Tưởng Khang Ninh hỏi: "Vương Chu thị, bản quan hỏi ngươi, trước khi ngươi gả cho Vương Đại Lực có từng ăn dựng quả chưa?"

Vương Chu bà đầu tóc bù xù, người dơ bẩn nhìn như người điên mà hoảng loạn lắc đầu: "Không, không có!"

Tưởng Khang Ninh đôi mắt nhíu lại: "Ngươi từ trước đến nay miệng lúc nào cũng nói dối, đây không phải lần đầu bản quan thẩm tra ngươi. Xem ra ngươi không muốn nói thật, người đâu kẹp tay bà ta!"

Bọn nha dịch lập tức đem ra cái kẹp, vừa thấy đồ vật kia, Vương Chu bà liền xụi lơ ở trên mặt đất, khóc thét: "Đúng...... Ta ăn...... ăn......"

'Ào ào xôn xao ——!'

Vương lão thái thừa nhận!

Người Chu gia mặt xám như tro tàn, Tưởng Khang Ninh: "Chu Văn Hoa lừa gạt bản quan, ba mươi đại bản!" Ném xuống ba thẻ gỗ. Ba thẻ gỗ ném xuống, lão bất tử cũng phải tàn nha. Chu Văn Hoa sợ tới mức mặt như màu đất, lập tức dập đầu kêu: "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!"

Nha dịch cũng mặc kệ, ấn Chu Văn Hoa liền dùng hình, Chu Văn Tài hô to: "Đại nhân! Văn Hoa xác thật không biết! Xá muội ăn vụng dựng quả, chưa lập gia đình thất trinh, thật là nhục nhã, ứng theo quy tác bổn thôn phải tròng lồng heo chỉnh đống gia phong. Chỉ vì ngày đó gia mẫu còn sống, lấy cái chết bức ép, tộc trưởng mới bất đắc dĩ, mới lưu mạng này cũng vì thế mà định ra hôn sự." Chu Văn Tài hổ thẹn, chỉ hận có thể đào cái hố chui vào.

Thiệu Vân An mở miệng: "Huyện lệnh đại nhân, Vương Chu bà kia nhục mạ xuất thân phu quân ta không minh bạch, ta muốn hỏi một chút Vương Chu bà thất trinh đối tượng là ai. Tôn A gia nói, phu quân ta bộ dáng rất giống với thúc phụ đã qua đời của y, Vương Chu bà vẫn chửi bới phu quân ta, ta muốn biết, phu quân ta cùng với đối tượng mà bà thất trinh có giống nhau hay không, làm cho Vương Chu bà chửi bới phu quân ta như thế."

Tưởng Khang Ninh nhìn Thiệu Vân An, Thiệu Vân An cho y ánh mắt bình tĩnh, Tưởng Khang Ninh nhìn ra ý y, mở miệng: "Một khi đã như vậy, vậy đem người nọ kêu lên công đường. Chu Văn Tài, bản quan hỏi ngươi, người nọ là ai?"

Tất cả mọi người đều nhìn Chu Văn Tài, Chu Văn Tài cúi đầu, nửa ngày không nói. Tưởng Khang Ninh giương giọng: "Chu Văn Tài. Bản quan hỏi ngươi, người nọ là ai!"

Chu Văn Tài biết được, hắn không muốn nói cũng phải nói. Trước không nói Huyện lệnh đại nhân có thể buộc hắn hay không, chỉ cần Vương gia đang ngồi ở chỗ kia, hắn nếu muốn tộc nhân Chu thị sống sót, thì nhất định phải nói.

Vương Chu bà đột nhiên lên tiếng khóc rống lên, Chu Văn Tài nhắm mắt lại hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Là, dượng, họ hàng xa, của ta."

Hiện trường nháy mắt lặng im, ngay sau đó xung quanh liền nổ tung. Trời ạ, Vương Chu bà cư nhiên cùng dượng của mình dan díu! Quản hắn là họ hàng xa hay họ hàng gần. Vương Thạch Tỉnh nắm chặt tay như muốn đứt. Thiệu Vân An bắt lấy thân thể hắn dường như muốn lao ra, kiên định nói: "Vậy đem dượng ngươi mời đến đi."

Chu Văn Tài nhắm mắt lại; "Dượng đã qua đời."

"Vậy chắc hắn có con cái chứ, kêu tới, nhìn xem Tỉnh ca và bọn họ có điểm gì giống nhau hay không!"

Chu Văn Tài mở to mắt: "Dượng...... con cái, không ở huyện Vĩnh Tu."

Thiệu Vân An một bước đi đến phía trước: "Ngươi có ý gì! Là muốn không có cách đối chứng sao?! Ta thao!"

"Vân An." La Vinh Vương kéo lại Thiệu Vân An, hướng Tưởng Khang Ninh nói: "Thỉnh Tưởng huyện lệnh phái người đi tra xét nhà kia xem còn có người trong huyện Vĩnh Tu Huyện hay không."

"Không cần." Một giọng nam vang lên, làm mọi người chú ý đến. Tiếp theo, đám người tách ra, chỉ thấy một vị nam nhân đầu hoa râm đi qua đám người, đi tới kế bên Chu Văn Hoa đang quỳ.

"Cửu Hỉ thúc?"

Chu Văn Tài, Chu Văn Hoa nói. Trong đám người có người Chu gia cũng thấp giọng nghị luận: "Cửu Hỉ thúc sao lại đến đây?" Nam nhân kia liếc Chu Văn Tài và Chu Văn Hoa một cái, thập phần khinh miệt, Chu Văn Tài và Chu Văn Hoa không chỗ dung thân.

Nam tử quỳ xuống, tự báo danh: "Đại nhân, thảo dân Chu Cửu Hỉ, là đường thúc của Chu Văn tài và Chu Văn Hoa. Gia tỷ là đường cô bọn họ. Bổn gia thảo dân không phải người thôn Đại Sơn, chẳng qua tổ tiên có chút quan hệ huyết mạch thôi. Bổn gia thảo dân ở thôn Đại Sơn cũng có sản nghiệp tổ tiên, thảo dân cùng gia tỷ thỉnh thoảng sẽ cùng lão phụ lão mẫu đến thôn Đại Sơn. Hai mươi tám năm trước, gia tỷ và tỷ phu về thôn Đại Sơn tế tổ, tỷ phu là cử nhân, trong nhà cũng có chút gia tài, nữ nhi Chu gia liền không màng liêm sỉ và luân thường, quấn lấy tỷ phu, mặc cho tỷ tỷ, tỷ phu tức giận mắng cũng không biết xấu hổ.

Tỷ tỷ và tỷ phu tình cảm thâm hậu, Chu thị liền ăn vụng dựng quả của tỷ tỷ, hạ dược tỷ phu, mưu toan mẫu bằng tử quý gả cho tỷ phu. Cũng từng tuyên bố chẳng sợ làm thiếp cũng muốn gả cho tỷ phu. Bất quá Chu thị là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, lúc tỷ phu định chạm vào bà ta, thì tỷ tỷ đúng lúc đến cứu tỷ phu, lúc ấy thảo dân cũng ở đó, là thảo dân kêu người Chu gia đến. Nếu không phải lão thẩm quỳ hứa hẹn sẽ gả Chu thị ra ngoài, không cho Chu thị quấy rầy tỷ tỷ và tỷ phu, lại lấy cái chết bức ép, nương ta và gia tỷ há có thể dễ dàng tha cho bà ta.

Hiện giờ tỷ phu thảo dân mất, gia tỷ năm thứ hai cũng đi theo, cháu ngoại trai và cháu ngoại gái đều ở xa bên ngoài. Vừa vặn thảo dân ngày gần đây hồi thôn tế tổ, biết được chuyện phát sinh, liền đến để nói rõ ràng. Vương Thạch Tỉnh và tỷ phu thảo dân không có chút nào giống nhau, tỷ phu thảo dân tuấn lãng mặt trắng, thư sinh văn nhược, nam tử trong nhà cũng là mặt trắng thư sinh, ôn tồn lễ độ......"

Tất cả mọi người ở đánh giá Vương Thạch Tỉnh.

Tuấn lãng mặt trắng...... Căn bản là hung thần mặt đen!

Thư sinh văn nhược...... Là đằng đằng sát khí!

Ôn tồn lễ độ...... Là Huyện lệnh đại nhân thì đúng hơn!

"Chủ yếu là tỷ phu cũng không cao lớn, trong nhà nam tử cũng không phải dáng người cường tráng."

Vương Thạch Tỉnh nếu để râu quai nón, vậy căn bản giống như tội phạm vậy.

"Trưởng bối Chu gia toàn bộ đều đã gặp qua tỷ phu thảo dân, hẳn là biết thảo dân không có nói sai."

Tưởng Khang Ninh: "Chu Văn Tài, hắn nói thật không?"

Chu Văn Tài thất thần gật gật đầu, Vương lão thái ngơ ngẩn mà nhìn Chu Cửu Hỉ, biểu tình hoảng hốt. Vương Đại Lực, Vương Điền Nham, Vương Xuân Tú vừa bị kéo đến và Vương Chi Tùng vừa mới tỉnh dậy đều ngơ ngác trừng mắt Vương Thạch Tỉnh, tất cả đều choáng váng.

Vương Thạch Tỉnh, thật là nhi tử thân sinh của Vương lão thái và Vương Đại Lực?!

Chu Cửu Hỉ cũng trên dưới đánh giá Vương Thạch Tỉnh, sau đó hướng Tưởng Khang Ninh hành lễ nói: "Đại nhân. Năm đó Vương Chu thị sinh hạ người này sau đó có đưa tin cho tỷ phu, nói hắn là nhi tử của tỷ phu. Đêm đó có lẽ thần trí tỷ phu không được minh mẫn, nhưng thân là nam tử, sao có thể không hiểu làm cách nào để có thể dựng dục con nối dõi. Tỷ phu xuất thân cử nhân, từ trước đến nay làm người chính phái. Nếu hắn thật là nhi tử tỷ phu, tỷ phu tuy không vui, cũng nhất định sẽ nhận trở về. Tỷ phu lúc ấy có hồi âm nói, nếu bà lại hồ ngôn loạn ngữ, dây dưa không thôi, thì sẽ đi cáo quan. Hôm nay, ta cũng khẩn cầu đại nhân ngài lấy máu nhận thân, trả lại trong sạch cho tỷ phu ta. Vương Thạch Tỉnh là nhi tử của Vương Chu thị và phu quân, chỉ cần chứng minh máu của hắn hòa với phụ mẫu, sẽ có thể chứng thực lời nói thảo dân là thật."

Chu Cửu Hỉ nói năng lưu loát, nói trắng ra là Vương Chu bà lừa tỷ phu hắn lên giường, nhưng chưa có làm gì đã được tỷ tỷ cứu, cho nên Chu bà không thể nào mang thai.

"A." Có người khinh thường.

Tưởng Khang Ninh: "Vân An? Ngươi có nghi vấn gì?"

Thiệu Vân An: "Lấy máu nhận thân, đem máu ta và máu hắn dung với nhau cũng có thể hòa làm một nha. Không tin các ngươi thử xem."

Ào ào! Từ xưa đều lấy máu để nhận thân, các thôn dân nhất thời không thể tiếp thu cách nói của Thiệu Vân An. Thiệu Vân An cũng không theo bọn họ lải nhải, nói: "Cầm chén nước trong tới, ta cho các ngươi nhìn xem có phải thật hay không!"

Tưởng Khang Ninh nghĩ nghĩ, hạ lệnh: "Đi lấy một chén nước trong."

Thiệu Vân An: "Kêu Vương Chi Tùng đi lấy, miễn cho có người nói ngài gian lận."

Vương Chi Tùng sao còn sức lực đi lấy nước, Tưởng Khang Ninh lệnh nha dịch áp hắn về nhà lấy một xô nước, sau đó tại đây múc một chén nước. Thiệu Vân An không chút do dự cắt ngón tay của mình, ở trong chén tích một giọt máu, hướng Chu Cửu Hỉ nói: "Chu gia gia ngài cũng tích một giọt đi, ta cùng với ngài khẳng định không có quan hệ huyết mạch."

Chu Cửu Hỉ cũng là có nghi vấn, hắn cắt ngón tay, tích lấy máu, các thôn dân toàn bộ vây quanh, chỉ chốc lát sau, Triệu Nguyên Đức liền hô: "Hòa. Hòa. Hòa rồi!"

"Chẳng lẽ lấy máu nhận thân thật sự không dùng được?"

Bọn nha dịch cầm chén đưa cho Tưởng Khang Ninh và La Vinh Vương xem, xác thật là hòa làm một, hai vị đối với biện pháp này cũng 'từng' tin tưởng không nghi ngờ, nay đều là vẻ mặt không dám tin tưởng.

Thiệu Vân An để cho Vương Thạch Tỉnh ngậm lấy ngón tay mình cầm máu, nói: "Mọi người ngẫm lại, máu của hai người không cùng huyết mạch có thể hòa làm một, vậy sao có thể lấy cách này để nhận thân? Mặc kệ máu ai, cho vào trong nước đều sẽ hòa một chỗ, các ngươi không tin, vậy về nhà mình múc chén nước thử xem. Phương pháp này căn bản là giả."

La Vinh Vương: "Vậy An nhi, ngươi có biện pháp tốt không?"

Thiệu Vân An thực tự tin mà nói: "Muốn phán đoán thân thế Tỉnh ca, rất đơn giản. Chu gia gia, ta hỏi ngài, tỷ phu ngài là mắt một mí hay hai mí? Ta là hai mí, không có nếp gấp chính là mắt một mí."

Thiệu Vân An kêu mình một tiếng Chu gia gia, Chu Cửu Hỉ lập tức cảm thấy y thực không tồi, thực hiểu lễ. Chu Cửu Hỉ tương đối hòa ái mà hồi đáp: "Là, một mí."

Thiệu Vân An: "Tỉnh ca là mắt hai mí. Cha nương hai bên nếu đều là mắt một mí, con cái đều là mắt một mí; nếu một người hai mí, con cái sẽ có một mí hay hai mí; nếu cả hai đều là hai mí, vậy nhất định con cái là hai mí, các ngươi xem có phải như vậy hay không."

Vây xem quần chúng lập tức học theo mà quan sát.

"Cha, ngài cùng nương đều là mắt hai mí, con cũng vậy!"

"Cha! Ngài sao lại mắt một mí! Trách không được con xấu như vậy, nương là mắt hai mí!"

"Thì ra còn có cách như vậy nha."

Vương Đại Lực lung lay sắp đổ, Vương lão thái lung lay sắp đổ. Vương Đại Lực là mắt hai mí, Vương lão thái là mắt một mí, Vương gia mấy hài tử Vương Điền Nham là mắt một mí, Vương Chi Tùng cùng Vương Xuân Tú đều là mắt hai mí! Vậy không phải giống Vương Đại Lực sao! Chủ yếu là, Vương Thạch Tỉnh cũng là mắt hai mí!

"Chu gia gia, ta lại hỏi ngài, tỷ phu ngài mũi cao không?"

Chu Cửu Hỉ: "Không cao không thấp."

"Mọi người xem, Tỉnh ca mũi rất cao, thực cao. Mũi cùng mắt hai mí giống nhau, không phải giống phụ thì chính là giống mẫu."

Mọi người vừa nghe.

"Ai ui! Đại Lực! Mũi ngươi thật cao nha! Trước kia cũng không để ý!"

"Vương Chu bà mũi cũng không thấp, Thạch Tỉnh khẳng định thấp không được nha!"

"Ngươi không phát hiện Vương Điền Nham xấu là xấu, nhưng mũi thật đúng là cao đó!"

Thiệu Vân An nghiêng người: "Thanh nhi, Ni Tử, các con lại đây."

Vương Thanh lập tức nắm tay Ni Tử chạy tới.

"Đem giày vớ cởi ra đi."

Vương Thanh và Ni Tử không hỏi cha nhỏ muốn làm cái gì, trong lòng có sự nghi hoặc, bỏ đi giày vớ. Thiệu Vân An bế lên Ni Tử, ngẩng đầu: "Mọi người nhìn xem ngón chân út của Ni Tử và Thanh nhi."

Tưởng Khang Ninh đứng dậy đi tới, La Vinh Vương cũng đứng lên, người không có quỳ đều đánh bạo đi sát vào. Ngay từ đầu mọi người còn nhìn không ra có cái gì không giống nhau, sờ sờ đầu, qua một lát, La Vinh Vương lên tiếng: "Ni Tử ngón út con sao lại có hai móng chân?"

Người khác: "Có hai móng?"

"Thật sự có hai móng!"

"Thanh nhi cũng là hai móng!"

"Sao lại có người có ngón út có hai móng?!"

Thiệu Vân An đem Ni Tử nhét vào lòng Yến Phù Sinh, khom lưng cởi giày vớ, những người khác thấy thế, cũng sôi nổi cởi ra, ngày thường ngủ có chú ý ngón chân chính mình đâu, vẫn chỉ có một móng chân ngón út thôi. Rất nhiều nông dân ngày thường ngay cả giày đều không mang, dơ hề hề, nông dân cũng không chú ý, còn không rửa chân, nên cũng không chú ý đến.

"Ta không có."

"Ta cũng không có."

"Ta có!"

"Ai ai! Ta cũng có!"

"Ta sao lại cũng có!"

Nhìn hai chân Thiệu Vân An, La Vinh Vương đều cởi giày vớ của mình. La Vinh Vương thực ngạc nhiên: "Hắc hắc, quái quái, bổn vương chưa từng phát hiện ngón chân út của bổn vương có hai móng chân nha!"

Thiệu Vân An: "Tỉnh ca, huynh cởi giày vớ ra đi."

Vương Thạch Tỉnh nhanh chóng cởi giày vớ, tất cả mọi người đi xem ngón út hắn.

"Là hai cái! Thạch Tỉnh là hai cái!"

Thiệu Vân An nhìn mọi người, giương giọng: "Mọi người có phát hiện? Tộc nhân Vương thị đa số người ngón chân út có hai móng chân. Các ngươi đem cả nhà Vương Đại Lực cởi giày vớ ra nhìn xem."

Cả nhà Vương Đại Lực và Vương Chu bà sao có sức lực phản kháng, trừ bỏ Vương Xuân Tú bên ngoài, ngay cả Vương Tại Tranh đều bị người xách ra cởi ra giày vớ.

"Vương Đại Lực là hai cái!"

"Điền Nham cũng là hai cái!"

"Đem Xuân Tú cởi giày vớ ra!"

Vương Xuân Tú khóc lóc giãy giụa, bị Vương Tứ thẩm bà mấy bà thím cởi đi giày vớ. Vương Xuân Tú ngón út cũng giống vậy cũng là hai móng chân. Có thể nói, Vương gia, chỉ có mình Vương lão thái là không phải.

Tưởng Khang Ninh nếu không phải đang thẩm án, cũng sẽ nhịn không được cởi ra giày vớ nhìn xem. La Vinh Vương gấp không chờ nổi hỏi: "An nhi, rốt cuộc chuyện này là sao?"

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Thiệu Vân An, chờ y giải đáp.

Chu Cửu Hỉ lại ở thời điểm này mở miệng nói: "Tỷ phu móng chân là một cái. Lúc tỷ phu bệnh nặng là do ta chăm sóc, từng lau chân cho tỷ phu, ta nhớ rõ ràng. Cháu ngoại trai ta cũng là một cái, nó từ nhỏ là do ta nhìn lớn lên. Đại nhân có thể phái người kiểm chứng."

"Vân An! Ngươi nói nhanh lên đây là sao!" La Vinh Vương chờ không kịp.

Thiệu Vân An mang giày vớ vào, chuẩn bị giải thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro