Chương 144. Chân tướng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái tát làm cho mọi người xung quanh đồng thời lui về sau một bước, Vương lão thái cả kinh. Thiệu Vân An là thiếu niên, là nam nhân, là nam nhân lao động chân tay, sức lực tay hẵng phải có. Cái tát này vừa đánh, đánh cho Vương lão thái lệch sang một bên. Các bà thím bắt lấy Vương lão thái cũng cả kinh buông lỏng tay, Vương lão thái té ngồi xuống đất.

"Miệng ngươi còn không sạch sẽ đừng trách ta không khách khí!"

Lạnh lùng mà ném xuống một câu, Thiệu Vân An nhìn về phía Vương Chi Tùng cũng đang choáng váng, y đi đến trước mặt Vương Chi Tùng, giơ tay lên.

Bốp!

Một cái tát hung hăng đánh mặt Vương Chi Tùng, Vương Chi Tùng bị đánh đến lảo đảo vài bước. Vương lão thái nghe tiếng cái tát này thì tỉnh, ô ô một tiếng bò dậy muốn nhào đến đánh Thiệu Vân An, Thiệu Vân An xoay người giơ chân, đá Vương lão thái té xuống đất, ôm bụng không đứng dậy nổi.

"Ta vốn dĩ không muốn đánh nữ nhân, nhưng có người thật sự là thiếu đòn!" Thiệu Vân An lại nhìn về phía Vương Chi Tùng đang ôm mặt, lạnh lùng mà nói: "Vương Chi Tùng, ta hôm nay ngay chỗ này nói cho ngươi nghe, ngươi đời này đừng nghĩ tham gia được ân khoa, ngươi muốn chết thì chết đi, hiện tại đi tìm chết ta tuyệt đối không ngăn cản ngươi. Sư huynh ta vốn dĩ muốn viết thư tiến cử cho ngươi, nhưng hôm nay các ngươi đến nháo, ta nói cho ngươi biết con mẹ nó cái gì đều vô nghĩa!"

Vương Chi Tùng vừa nghe, thân thể lảo đảo, không dám tin mà nhìn Thiệu Vân An, xung quanh là tiếng kinh hô liên tục, Khang viện trưởng thì ra muốn viết thư tiến cử cho Vương Chi Tùng? Vậy Vương Chu bà và Vương Đại Lực nháo như vậy vì cái gì.

Vương Chi Tùng thân thể mềm nhũng, bịch một cái quỳ xuống, bò đến trước mặt Thiệu Vân An khóc: "Ta sai rồi ta sai rồi, đại tẩu, huynh tha thứ cho ta, huynh tha thứ ta!"

Thiệu Vân An một chân đá văng hắn. Lúc này, cửa lớn Vương trạch xuất hiện vài người, tiếp theo mấy chục thị vệ lao ra khỏi Vương trạch rút đao ra bao vây các thôn dân vây quanh xem. Một màn này xuất hiện, tất cả mọi người đều sợ hãi. Thiệu Vân An không có nhìn người phía sau, kêu: "Đi, đem khế thư lấy ra"

Yến Phù Sinh xoay người liền đi.

Trong đám người Vương Đại Lực run run, rốt cuộc bất chấp hết thảy, lao ra khỏi đám người: "Không thể lấy! Không thể lấy!"

Thiệu Vân An: "Đè ông ấy lại!"

Thị vệ Vương trạch lao tới hai người đè lại Vương Đại Lực.

Khế thư. Các thôn dân thôn Tú Thủy đều biết đến khế thư đó. Chỉ cần người Vương gia lại đến tìm Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh gây sự, cả nhà bọn họ đều phải làm nô cho Vương trạch.

Trong đám người vang lên một tiếng khóc thét, Vương Quách Chiêu khóc lóc mắng to: "Thiệu Vân An! Thiệu lão gia! Này này này, không liên quan gì tới ta nha! Không phải ta kêu bọn họ tới! Là Vương Chi Tùng! Là hắn khuyến khích cha chồng hưu thê, phân gia, lão bà mới đến tìm các ngươi phiền toái nha, không phải ta nha!"

Vương Điền Nham cũng sắp tè ra quần: "Cũng không phải ta, không phải ta!"

Vương Chi Tùng lại bò trước mặt Thiệu Vân An, bị hai thị vệ khác đè trên mặt đất.

Yến Phù Sinh trở lại, chạy đến bên cạnh Thiệu Vân An hai tay dâng lên khế thư, Thiệu Vân An: "Đọc đi!"

Yến Phù Sinh mở ra khế thư, đọc lên.

Vương Điền Nham và Vương Quách Chiêu khóc lớn, đứng ở cửa, La Vinh Vương phất tay, những thị vệ đứng sau ông vài người đem Vương Điền Nham, Vương Quách Chiêu, hiện đã mềm chân, từ trong đám người kéo ra.

Thiệu Vân An: "Yến quản gia, đi lấy giấy bút, viết khế thư bán mình, từ giờ trở đi, cả nhà Vương gia bảy người đều là nô tài của Thiệu Vân An ta. Viết xong thì để bọn họ ký tên."

"Tuân lệnh"

Yến Phù Sinh xoay người liền đi.

"A A A ——"

"Cùng chúng ta không liên quan! Không liên quan!"

"Chúng ta đã phân gia!"

"Vương Chi Tùng, ngươi mới là tên sao chổi. Ngươi muốn chết thì chết đi, không cần lôi kéo ta!"

Vương Điền Nham và Vương Quách Chiêu giãy giụa muốn đánh Vương Chi Tùng. Vương Đại Lực sao gặp qua loại chuyện này, bị một thị vệ mang đao ngăn chặn, ông liền sợ tới mức cái gì đều không nói được. Vương Chi Tùng thì bị Thiệu Vân An đánh, lại bị người đè nặng, lại nghĩ đến hắn căn bản không cần lo lắng, kết quả ngược lại bị nương hắn càng nháo càng hư, tâm muốn chết đều có.

Ôm bụng nửa ngày không dậy nổi Vương lão thái nghe được Thiệu Vân An muốn bắt cả nhà họ làm nô tài, nhìn nhi tử đang bị đè, bà bất chấp tất cả, gân cổ lên hướng Vương trạch liền kêu: "Vương Thạch Tỉnh! Ngươi cái đồ nghiệt chủng ra đây. Ngươi ra đây. Nghiệt chủng. Ngươi cái đồ nghiệt chủng"

Bốp!

Thiệu Vân An đánh cái tát không chút lưu tình, miệng Vương lão thái đều bị phá. Thiệu Vân An tức giận nắm chặt tay: "Ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ, ta cắt lưỡi ngươi"

Một người đi đến bên cạnh y vỗ vỗ vai y, sau đó nói: "Lí chính thôn Tú Thủy có ở đây không?"

Lí chính đại thúc chạy nhanh ra tới: "Chính là tại hạ." Ông tuy là không biết thân phận La Vinh Vương, nhưng đối với người mang theo mấy chục thị vệ trong lòng rất sợ hãi.

La Vinh Vương nói: "Vương Thạch Tỉnh là nghĩa tử của viện trưởng huyện Vĩnh Tu - Sầm Nguyệt Bạch, Sầm Nguyệt Bạch là đồng môn sư đệ Đế sư đương triều - Ông lão. Khế thư đoạn thân của Vương Thạch Tỉnh cùng bổn gia ở đây, lại đã dời ra tông tộc, Vương Chu thị lại ở đây chửi bới, coi khế thư không ra gì, quả thật tội lớn. Ngươi thân là Lí chính, trói người lại đưa đi huyện nha đi, để Huyện lệnh huyện Vĩnh Tu Tưởng Khang Ninh tự mình thẩm tra xử lí án này."

Yến Phù Sinh đúng lúc lên tiếng: "Nhìn thấy Vương gia các ngươi còn không mau quỳ xuống!"

Vương gia?!!!!

Bịch bịch bịch, quỳ đầy đất. Vương lão thái hoàn toàn nằm liệt, Vương gia, đó là người mà chân đất như bọn họ cả đời không dám vọng tưởng gặp được. Ánh mắt mọi người nhìn Thiệu Vân An đều đại biến, nhà Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An có một vị Vương gia ở đây. Toàn bộ Đại Yến hình như chỉ có một vị Vương gia! Này này này, nhà bọn họ đây là chân chính trở thành phú quý sao!

La Vinh Vương uy nghiêm mà nói: "Trừ tội phạm ra, mọi người đều đứng lên."

Các thôn dân nâng lẫn nhau mà đứng lên, ở thôn Tú Thủy như miếu nhỏ này mà được nhìn thấy Vương gia, bọn họ chân liền mềm nha. Ngay cả Lí chính đều cũng phải được Triệu Nguyên Đức và Triệu Nguyên Khánh đỡ đứng lên.

Thiệu Vân An lạnh mặt nói: "Mộ Dung bá bá, không cần để đại ca thẩm. Bà nói Tỉnh ca là nghiệt chủng, vậy phải lấy chứng cứ ra! Lấy không ra, bà chờ chết đi, ta hôm nay nếu lại buông tha bà, ta không phải là Thiệu Vân An!"

'Xôn xao'

Mộ Dung bá bá!! Thiệu Vân An kêu Vương gia là 'bá bá'!

Làm lơ tiếng xôn xao quanh mình, La Vinh Vương khuyên nhủ: "Thạch Tỉnh không ở đây, làm như vậy trước mặt nhiều người như vậy nói về thân thế Thạch Tỉnh, sợ là không ổn."

Thiệu Vân An: "Không có gì không ổn, không rõ ràng mới là không ổn. Bà ấy nói một nửa, khi Tỉnh ca trở về hắn ở trong thôn làm sao làm người? Lão thái bà đáng chết. Ngươi hôm nay nếu nói không ra, ta đem một, hai, ba, nhi tử và nhi nữ ngươi đều bán cho kỹ viện, để cho ngày ngày bọn họ bị nam nhân cưỡi."

Náo động ——!

Thiệu Vân An nói những lời này tuyệt đối so với Vương lão thái nói một trăm câu mắng ác hơn. Vương lão thái đôi mắt trắng dã liền muốn hôn mê, Vương Chi Tùng khóc sướt mướt không dám lên tiếng, Vương Đại Lực lúc này lại mở miệng.

"Thạch Tỉnh, Thạch Tỉnh, không phải, không phải nhi tử ta."

Woah ——!

Thiệu Vân An híp mắt, cho người kéo Vương Đại Lực ra, Vương Đại Lực cúi đầu không dám nhìn Thiệu Vân An, tay chân vẫn còn run run, nói: "Bà ấy, gả cho ta, khi đó, đã ăn, ăn, dựng quả."

Woah Woah ——!

Vương Đại Lực ăn cái gì mà dám lớn mật nói ra việc xấu trong nhà. Có lẽ hành vi Vương Đại Lực cho Vương Chi Tùng một tia hy vọng, hắn ở một bên kêu: "Là nương ta, không giữ phụ đạo! Cha ta, cũng không biết, hài tử, là của ai."

Thiệu Vân An liếc mắt qua, Vương Chi Tùng run lên, đũng quần dần dần ướt.

"Hắn tè trong quần!" Có đứa nhỏ hô một tiếng, Vương Chi Tùng hai mắt trắng dã, không chịu nổi mất mặt như thế, liền hôn mê, cũng có lẽ đó là một loại trốn tránh. Hắn vốn dĩ muốn tìm cách thoát tội cho mình, lại không biết hắn làm như vậy, chính là làm mất con đường ân khoa của mình.

Thân thế Vương Thạch Tỉnh vẫn luôn bị nghị luận, bây giờ bị Vương lão thái đem ra nói. Thiệu Vân An cỡ nào may mắn Vương Thạch Tỉnh hiện tại không ở nhà. Ở phía sau cánh cửa, Tưởng Mạt Hi gắt gao ôm Ni Tử đang muốn khóc lớn. Tần Nương và Chu thẩm muốn đem bé mang đi, nhưng bé lại cố chấp mà không chịu đi. Khang Thụy đem hai đứa nhỏ ôm trong người, trong lòng sốt ruột Thiệu Vân An muốn xử lý việc này như thế nào để ít thương tổn nhất.

Vương Chi Tùng hôn mê, Thiệu Vân An không hỏi Vương lão thái cha ruột Vương Thạch Tỉnh là ai, mà nhìn Lí chính: "Triệu thúc, ta hỏi ngài một việc."

"Ngươi hỏi ngươi hỏi."

"Ta nhớ rõ chỉ khi kết hôn, ừm, thành thân thì người trong nhà mới có thể đi nha môn xin dựng quả phải không?"

"Đúng vậy."

"Vậy nếu như không thành thân, nha môn tuyệt đối sẽ không đưa dựng quả sao?"

"Đúng vậy."

Thiệu Vân An gật gật đầu: "Ta đây thấy kỳ quái." Y chỉ vào Vương lão thái, "Bà ấy gả cho Vương Đại Lực đã ăn dựng quả, vậy dựng quả kia nơi nào tới?"

Lí chính: "......"

Có người lên tiếng: "Chắc là trộm lấy của người khác, hoặc là người khác thay bà ấy lãnh. Mặc kệ là dùng cách nào, đều phải ngồi tù."

Người lên tiếng là Triệu Hà vừa mới chạy đến.

Thiệu Vân An lại gật gật đầu, tiếp tục nói: "Ta nghe nói, Vương Chu bà gả cho Vương Đại Lực rất hấp tấp, Chu gia cho của hồi môn thật phong phú. Chẳng lẽ mọi người không thấy kỳ quái sao? Vương Đại Lực không bản lĩnh lại không giàu có, Chu gia ở thôn Đại Sơn chính là gia tộc lớn có uy tín. Ta nhớ rõ Vương Chu bà là nhi nữ duy nhất của Chu gia, bọ họ dựa vào cái gì đem nhi nữ duy nhất gả cho Vương Đại Lực loại nam nhân này? Triệu thúc, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm như vậy không?"

Lí chính khẳng định lắc đầu.

Cũng có thôn dân thấp giọng: "Tất nhiên là không."

"Ai ngu như vậy a."

"Chu gia này không phải vốn dĩ đã thất thân mới vội vàng như vậy chứ?"

Thiệu Vân An tiếp tục nói: "Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Chu gia khẳng định biết nhi nữ bọn họ chưa lập gia đình đã thất trinh không nói, còn đã ăn dựng quả. Ta đây muốn biết, Vương Đại Lực, ngươi sao biết bà ấy đã ăn dựng quả? Chẳng lẽ bà nói cho ngươi nghe?"

Vương Đại Lực không hé răng.

"Nói!" Thiệu Vân An một chân đá qua.

Vương Đại Lực co rúm lại, xấu hổ mở miệng.

Thiệu Vân An: "Đánh cho ta!"

Vương Đại Lực vội vàng nói: "Là, là, trên người bà ấy, có quả thai!"

Woah woah ——!

Việc riêng như vậy nói ra, sao không làm mọi người ồn ào được. Tuy Vương lão thái không biết xấu hổ, nhưng chuyện tư mật của mình bị mọi người biết liền không chịu được, bà bổ nhào vào Vương Đại Lực xé miệng ông, bị thị vệ kéo ra.

"Vương Đại Lực! Lão nương bị mù mới gả cho hạng người như ngươi!"

La Vinh Vương: "Bịt miệng bà ấy lại."

Rất mau, Vương lão thái bị bịt miệng.

Thiệu Vân An chắp tay sau lưng, tiếp tục: "Ta nhớ rõ ăn dựng quả vào, quả thai sẽ hiện ra liên tục hai tháng. Nữ tử mười tháng sinh con, nam tử tám tháng sinh con. Giả thiết Vương lão thái ăn xong dựng quả gả cho Vương Đại Lực, hơn nữa đã mang thai, vậy mười tháng sau sinh con, xin hỏi, Vương lão thái sinh con đầu lòng tháng mấy?"

Thiệu Vân An dùng từ 'con đầu lòng' chứ không hỏi Vương Thạch Tỉnh sinh ra khi nào, y kiêng dè tất cả, không muốn để Vương Thạch Tỉnh và cả nhà bọn kia có bất kỳ liên quan gì.

Tôn A gia đứng ra: "Thạch Tỉnh là tháng chín ra đời, ta nhớ rõ ràng, Vương Chu bà khó sinh, đi tìm ta. Ta đã khám qua cho bà, là đủ tháng."

Thiệu Vân An: "Được. Tỉnh ca là tháng chín ra đời, Vương Chu bà không sinh non, vậy tính ngược lại mười tháng, là tháng mười một, phải không?"

Tôn A gia tính tính, gật đầu: "Đúng."

Những người khác cũng tính thử xem, đều sôi nổi gật đầu: "Là tháng mười một một năm trước, không sai."

"Được, vậy ta đây hỏi lại. Vương Chu bà và Vương Đại Lực là tháng mấy thành thân?"

Vẫn là Tôn A gia trả lời: "Ta nhớ rõ hình như là tháng chín."

Vương Văn Hòa cũng trả lời giống vậy: "Là tháng chín không sai."

Thiệu Vân An cười lạnh: "Tháng chín thành thân, tháng mười một có thai. Vương Chu bà thành thân trên người đã có quả thai, vậy thì cũng là ăn dựng quả sau hai tháng mới thành thân. Cho dù là ăn dựng quả liền lập tức thành thân, mang thai mười tháng, cũng là sau thành thân hai tháng có, sao không phải là của Vương Đại Lực được? Nếu không phải ăn dựng quả liền thành thân, vậy thời gian hoài thai là hơn mười tháng. Ta chỉ nghe nói có sinh non, chưa từng nghe qua có thể hoài thai mười một, mười hai tháng."

Tôn A gia: "Thạch Tỉnh và nhị thúc Đại Lực như cùng một khuôn đúc, làm sao là con người khác được? Đại Lực, ngươi chưa thấy qua nhị thúc ngươi, chúng ta thế hệ trước đều gặp qua."

Vương Đại Lực thân mình mềm nhũng, cúi đầu không nói lời nào. Vương lão thái ô ô kêu, như xem kẻ thù nhìn Thiệu Vân An. Thiệu Vân An nói: "Vương tộc trưởng, Vương Chu bà gả lại đây đã thất trinh ngài có biết không?"

Vương Văn Hòa tức giận mà nói: "Không biết! Chu gia bọn họ che giấu, nếu không phải hôm nay, chúng ta ai nấy đều không biết! Nếu ta biết, ta sao lại cho hạng nữ nhân đồi phong bại tục tiến vào gia tộc Vương thị chúng ta!"

Thiệu Vân An gật gật đầu: "Ta nghĩ ngài nhất định cũng không biết. Nhưng người Chu gia khẳng định biết. Bọn họ đem nữ nhân như vậy gả đến Vương thị các ngươi, hủy thanh danh tông tộc các ngươi, quả thực là bụng dạ khó lường. Vậy cũng liền thôi, bọn họ còn chửi bới thanh danh Tỉnh ca. Chửi bới thanh danh Tỉnh ca, chính là chửi bới thanh danh cha ta, ta tuyệt đối không cho phép!" Xoay người, hành lễ, "Mộ Dung bá bá, ta muốn thỉnh ngài cho người đến thôn Đại Sơn mang gia chủ Chu gia đến hỏi chuyện. Ta không thể để cho Tỉnh ca bị vũ nhục như vậy."

Nghe đến đó, La Vinh Vương đã hiểu chút ý tứ, ông lập tức nói: "Người đâu, đi thôn Đại Sơn, đem người Chu gia đến đây."

"Tuân lệnh!" Năm tên thị vệ từ bên trong Vương trạch dắt ra năm con ngựa, lên ngựa chạy đi. Thiệu Vân An kiên cường mà nói: "Hôm nay chuyện này, nói không rõ không tính xong. Yến quản gia, ngươi trước viết khế thư bán mình, chuyện này sau khi kết thúc, cho toàn gia bọn hắn ký tên!"

"Dạ, tiểu lão gia."

"Ô......"

Vương Đại Lực thân thể lắc lắc, hôn mê, Vương Điền Nham hôn mê, Vương Quách Chiêu khóc thét lên. Biết được Vương Xuân Tú không có ở trong thôn, La Vinh Vương làm chủ, sai người đi lên huyện áp giải nàng về, đồng thời phái người đi thỉnh Tưởng Khang Ninh trở về, cũng ngăn lại Vương Thạch Tỉnh và Vương Thanh, để bọn họ khoan đừng về thôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro