Chương 153

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đuổi hết những người hầu đi, Thiệu Vân An kéo Quách Tử Mục đi làm bánh quy quả bưởi. Không có lò nướng, nên đặt ở trong nồi chậm rãi nướng. Thiệu Vân An mượn nói chuyện phiếm mà mở đầu: "Tiểu Quách ca, lần này đi kinh thành, ta tính muốn mua căn hộ."

Quách Tử Mục lập tức hỏi: "Ngươi không quay về sao?"

"Không phải. Về sau chúng ta nói không chừng sẽ thường xuyên tới kinh thành, không thể mỗi lần tới kinh thành đều ở tại nhà Mộ Dung bá bá hoặc nhà đại ca ta được, không tiện đâu. Mua căn hộ, cha nương và sư huynh ta tới kinh thành, cũng có chỗ ở. Ở nhà mình luôn thoải mái hơn mà."

Quách Tử Mục gật gật đầu: "Đúng vậy. Bất quá nhà ở kinh thành rất quý." Nói xong, y liền cười, "Ta đã quên ngươi không thiếu nhất chính là bạc."

Thiệu Vân An cười nói: "Năm nay sinh ý trà và rượu có thể kiếm được nhiều bạc, kiếm được lợi nhuận nên phải tính cách tiêu sài cho đúng. Mộ Dung bá bá mời ngươi ở nhà ông ấy, ngươi không đi là không tốt. Đi kinh thành ta trước tìm phòng ở, nếu ta không rảnh, thì nhờ đại ca hoặc An thúc bọn họ tìm giúp ta. Ngươi ở nhà Mộ Dung bá bá nếu ở không được tự nhiên, thin đi ở nhà Khang Thần đi, đại ca ta lần này trở lại kinh thành sẽ ở bên đó đó."

Quách Tử Mục cúi đầu, nhường như cố ý tránh đi Thiệu Vân An nhìn chăm chú, nói: "Chắc sẽ không có gì không tự nhiên. Mộ Dung bá bá nói trong phủ ông ấy chỉ có ông ấy cùng thế tử, còn có nhị thiếu gia, Vương phi không ở trong phủ."

Thiệu Vân An chú ý biểu tình Quách Tử Mục, cố ý thở dài. Quách Tử Mục quả nhiên ngẩng đầu, hỏi: "Ngươi thở dài cái gì?"

Thiệu Vân An lại một tiếng thở dài: "Mộ Dung bá bá cũng rất đáng thương."

"Vì sao nói như vậy?" Quách Tử Mục không có phát hiện cục bột trên tay y đã rớt xuống.

"Ta vốn dĩ cũng lo lắng ngươi đi nhà Mộ Dung bá bá, Vương phi có thể có ý gì hay không, vì ngươi lớn lên yêu nghiệt như vậy mà."

"Vân An!"

Quách Tử Mục đỏ mặt, không biết là do tức giận hay do xấu hổ. Thiệu Vân An cười hì hì nói: "Ta không nói sai mà."

Quách Tử Mục thúc giục hắn: "Ngươi mau nói là chuyện gì đi."

Thiệu Vân An nói: "Ta không phải lo lắng ngươi sao, nên hỏi thăm Tần Nương chuyện Vương phi, Tần Nương là ngườ từ trong cung ra, nên tin tức nhiều. Tần Nương nói cho ta biết Vương phi giống như không thích Mộ Dung bá bá, hai người bọn họ ngày hôm sau sau khi kết hôn, Vương phi liền đem nha hoàn hồi môn của mình đưa cho Mộ Dung bá bá làm thiếp thất, cũng chính là nương của nhị thiếu gia đó. Vương phi và Mộ Dung bá bá cũng không ở cùng nhau, hai người sân một cái đông, một cái tây, sau khi Vương phi sinh hạ thế tử, thế tử thân thể không tốt, Vương phi nói phải cầu phúc cho thế tử, tin phật, sau lại đi lên chùa ở không trở lại. Mộ Dung bá bá trên danh nghĩa là người có lão bà, nhưng trên thực tế giống như người không vợ vậy."

Quách Tử Mục nhíu mày, nếu có nam nhân khác ở đây, tuyệt đối sẽ nhịn không được mà ôm y vào lòng ôn nhu an ủi một phen, đáng tiếc, ở đây chỉ có Thiệu Vân An, người đối với dung nhan của y sớm đã miễn dịch. Lại nói, hai thụ thì làm sao có chuyện gì được.

Quách Tử Mục lại cúi đầu, hỏi: "Vậy, Mộ Dung bá bá sao lại không tìm thêm mấy thiếp thất nữa? Hoặc là cưới thêm trắc phi?"

Thiệu Vân An nhún nhún vai: "Vậy thì không biết. Tần Nương cũng chỉ biết chừng đó tin tức thôi, loại chuyện này ta cũng không hỏi rõ được."

Quách Tử Mục cầm lấy cục bột y làm rớt mà nhào nặn, nhưng lực chú ý rõ ràng không ở đó. Thiệu Vân An lại một tiếng thở dài: "Mộ Dung bá bá đáng yêu như vậy, thế nhưng độc thủ không khuê, rất đáng thương."

[Độc thủ không khuê: một mình không vợ]

"Cái gì đáng yêu đáng thương, Mộ Dung bá bá đó là chung tình." Quách Tử Mục quay đầu đi, "Có lẽ là, Mộ Dung bá bá chỉ thích Vương phi, cho nên mới không cưới nữa."

Thiệu Vân An: "Vậy chỉ có Mộ Dung bá bá biết. Nếu không, ngươi đi hỏi đi?"

Quách Tử Mục kinh hãi: "Ta, ta sao lại đi hỏi được! Loại chuyện tư mật này!"

Thiệu Vân An rất đương nhiên nói: "Ngươi và Mộ Dung bá bá mỗi ngày cùng nhau chơi cờ, hai ngươi quan hệ tuyệt đối so với ta và Mộ Dung bá bá tốt hơn nhiều chứ. Kỳ thật ta cũng rất muốn biết, ngươi đi hỏi đi."

"Ta không đi." Quách Tử Mục gõ Thiệu Vân An, "Đây là việc tư của Mộ Dung, nói không chừng là chuyện thương tâm, sao lại đi hỏi được, ngươi cũng không cho đi."

"Được được, ta không hỏi." Thiệu Vân An nhìn Quách Tử Mục, cố ý nói: "Mộ Dung bá bá là người tốt như vậy, hy vọng có thể có một người thật lòng yêu ông ấy xuất hiện, bằng không ông ấy rất cô đơn rất đáng thương."

Quách Tử Mục cúi đầu càng thấp.

Trong phòng, Thiệu Vân An nói cho Vương Thạch Tỉnh nghe chuyện ở phòng bếp y cùng Quách Tử Mục nói chuyện, Vương Thạch Tỉnh không nói một lời, bất quá biểu tình có chút nghiêm túc.

"Ta cảm thấy, Tiểu Quách ca có khả năng thích Mộ Dung bá bá rồi."

Vương Thạch Tỉnh: "Có phải y nghe quan hệ giữa Vương phi và Mộ Dung bá bá không tốt, nên động tâm chứ?"

"Không phải. Y đã động tâm trước đó rồi, chỉ sợ tối hôm qua đã động tâm rồi. Bằng không huynh xem y chủ động ôm qua ai chưa, trốn còn không kịp nữa là. Ta và y xem như quan hệ tốt đi, y khi nào ôm ta chưa, mà còn là nhào vào lòng nữa đó."

Vương Thạch Tỉnh nhíu mày: "Ngươi không ngăn cản y sao?"

"Y chưa nói thích, ta không thể trực tiếp nói 'ngươi không được thích' được. Hơn nữa, ta cảm thấy cũng không cần phải ngăn cản đâu."

Vương Thạch Tỉnh ôm lấy tức phụ nhà mình, nói: "Tử Mục cũng coi như người nhà chúng ta, kỳ thật y thích ai cũng được, chỉ là Mộ Dung bá bá dù sao cũng là Vương gia, tuổi lại cao, còn có một Vương phi. Ngay cả không có vấn đề gì, vậy thế tử kia nguyện ý để Mộ Dung bá bá cưới thêm một người nữa sao? Quan trọng nhất là, Mộ Dung bá bá đối với Tử Mục chắc chỉ như đối với vãn bối mà thôi. Nếu ông ấy biết Tử Mục thích ông ấy, vậy sau này sao có thể ở chung được?"

Thiệu Vân An sờ cằm: "Tiểu Quách ca rốt cuộc khi nào thích ông ấy vậy? Có lẽ là ta nhìn lầm rồi."

"Ngươi vẫn nên đi thẳng vào vấn đề hỏi y đi. Sắp đến kinh thành rồi, y lại muốn ở nhà Mộ Dung bá bá, nếu y thực sự có tâm tư kia, nên không cần ở đó vẫn tốt hơn."

"Ta suy nghĩ nên nói như thế nào đã. Có lẽ......" Thiệu Vân An suy nghĩ khả năng có thể xảy ra.

"Có lẽ cái gì?"

"Có lẽ, chúng ta nên thí nghiệm một chút, Mộ Dung bá bá có thích Tử Mục hay không, Tử Mục rốt cuộc có thích Mộ Dung bá bá hay không. Nếu hai người thích nhau, chúng ta lo lắng đều không phải vấn đề."

Che miệng Vương Thạch Tỉnh lại, Thiệu Vân An nói: "Có hổ tiên ở đây, chênh lệch tuổi tác không thành vấn đề. Gương mặt của Tiểu Quách ca, huynh cảm thấy y có thể gả cho người thường được sao?"

Vương Thạch Tỉnh kéo xuống tay Thiệu Vân An, thành thật trả lời: "Không thể."

"Cho nên. Có lẽ, nhân duyên của Tiểu Quách ca thật sự tới rồi cũng không chừng."

Vương Thạch Tỉnh hỏi: "Ngươi muốn thí nghiệm như thế nào?"

Thiệu Vân An cười gian: "Uống say thì nói thật. Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, tìm chút gì làm để giết thời gian cũng tốt mà."

Vương Thạch Tỉnh hôn hôn miệng y: "Nhưng đừng đùa ra lửa nha."

"Yên tâm yên tâm."

Buổi tối ngày hôm sau, Thiệu Vân An xuống bếp làm một bàn đồ ăn, Vương Thạch Tỉnh còn cầm rượu trắng ra. Vừa thấy rượu trắng, La Vinh Vương và Tưởng Khang Ninh đều rất cao hứng. Tưởng Khang Ninh hỏi: "Chuyện gì cao hứng như vậy?"

Thiệu Vân An nói: "Trên thuyền quá nhàm chán, cũng chỉ có thể ăn ăn uống uống. Bận lâu như vậy, cũng nên thảnh thơi một chút không phải sao. Đêm nay mọi người không say không về."

Tưởng Khang Ninh: "Nếu không say không về, chút rượu này của đệ không đủ đâu."

Vương Thạch Tỉnh: "Không đủ ta lại đi lấy." Vừa lúc đem những rượu ngon trong không gian rượu Mao Đài, rượu Ngũ Lương, Quốc Hầm 1573 đều lấy ra uống sạch!

Ba hài tử mặc kệ ai uống rượu hay không uống, khi La Vinh Vương cầm đũa hạ lệnh dung bữa, bọn họ đồng thời giơ đũa vào đĩa cá hầm ớt. Cá này là do Vương Thạch Tỉnh ban ngày câu lên. Hổ ca khi Vương Thạch Tỉnh rót rượu thì vỗ móng vuốt tới, Vương Thạch Tỉnh quay đầu lại: "Ngươi muốn uống?"

"Grào."

Thiệu Vân An: "Đưa Hổ ca uống đi, uống say thì ngủ."

Vương Thạch Tỉnh cầm một bình rượu trắng cho Hổ ca, Đại Tiểu Kim cũng nhích qua, cũng muốn uống.

La Vinh Vương nhấp một ngụm, phát ra âm thanh hạnh phúc: "Rượu ngon, rượu ngon nha. Uống qua rượu trắng này, những thứ trước kia ta uống đều là nước lả!"

"Ha ha......" Mọi người bị sự so sánh của La Vinh Vương làm cho tức cười.

Thiệu Vân An trước kính La Vinh Vương, Tưởng Khang Ninh mỗi người một ly, sau đó hướng Quách Tử Mục nâng ly: "Tiểu Quách ca, hai ta uống một ly đi."

Quách Tử Mục có chút hoảng: "Ta không biết uống."

"Không sao, dù sao ở trên thuyền, đều là người một nhà, uống say thì trở về ngủ."

La Vinh Vương lại lên tiếng nói: "Ta thay Tiểu Mục uống."

Trước mặt mọi người mặt Quách Tử Mục rõ ràng liền đỏ. Thiệu Vân An: "Mộ Dung bá bá, không sao đâu, Tiểu Quách ca chưa uống qua rượu nên không biết uống. Nam nhân sao lại không biết uống rượu được. Tửu lượng là một chuyện, còn không biết uống rượu lại là chuyện khác."

Thiệu Vân An đã dùng từ 'nam nhân', Quách Tử Mục không uống cũng phải uống. Y đỏ mặt cầm lấy ly rượu lên: "Rót rượu cho ta, ta liều mình bồi quân tử."

Vương Thạch Tỉnh rót rượu, Thiệu Vân An trong lòng buồn cười: Mộ Dung bá bá, ngươi sao lại lo lắng như vậy, chỉ là một ly rượu thôi mà.

Rót rượu, Thiệu Vân An nói: "Ta tửu lượng cũng không tốt, hai ta mỗi người một ly nha, uống!" Nói xong, y ngửa đầu uống hết ly rượu, cay đến nỗi y kêu "A A". Xem bộ dạng y, La Vinh Vương lại nói: "Hai người các ngươi uống cái gì, ta uống thay Tiểu Mục cho."

Quách Tử Mục nhìn La Vinh Vương rõ ràng là đang lo lắng cho y, không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, y hít sâu, nói: "Không sao." Dứt lời, y ngửa đầu uống, La Vinh Vương lo lắng đến ngũ quan đều nhăn lại.

Quả nhiên, Quách Tử Mục vừa uống xong liền kịch liệt ho khan, ngồi kế bên y La Vinh Vương vội vàng vỗ lưng cho y, nôn nóng rót ly trà cho Quách Tử Mục uống. Quách Tử Mục cũng không biết có phải có chú ý hay không, khi La Vinh Vương đưa tay liền cầm ly trà của ông đưa mà uống.

Bên này, Thiệu Vân An cười hì hì nhìn hai người có tình ý kia, hỏi: "Thế nào, Tiểu Quách ca, ly rượu này uống có ngon hay không?"

Quách Tử Mục sặc đến nổi không trả lời được, La Vinh Vương trừng Thiệu Vân An: "Ngươi đó nha, đang êm đẹp kêu y uống rượu làm chi. Rượu trắng cay miệng, y chưa uống qua, sao chịu được."

Thiệu Vân An sợ còn chưa loạn nói: "Tửu lượng chính là phải rèn luyện mà ra. Tiểu Quách ca không biết uống rượu là không được đâu, sau này nếu người khác kính rượu y không thể vẫn luôn lấy trà thay rượu được, đúng không, Tiểu Quách ca."

Quách Tử Mục theo bản năng gật gật đầu.

La Vinh Vương: "Ai đang êm đẹp mà muốn kính rượu y, y ngày thường lại không thích ra cửa."

Tưởng Khang Ninh nhìn La Vinh Vương một tay ôm Quách Tử Mục vỗ lưng cho y, một tay uy trà cho y uống, lại cẩn thận lau miệng cho y, còn vì y mà giáo huấn Thiệu Vân An, hắn nhìn thoáng qua Thiệu Vân An, hình như, tựa hồ, phát hiện cái gì.

Vương Thạch Tỉnh lấy vò rượu có 50 độ, Quách Tử Mục chưa ăn cái gì đã bị Thiệu Vân An rót một ly rượu, liền có chút muốn hôn mê. Nhưng Thiệu Vân An lại nói như vậy, vốn dĩ đối với dung mạo mình rất tự ti Quách Tử Mục đối với La Vinh Vương nói: "Không sao, Mộ Dung bá bá, Vân An nói đúng. Ta là nam nhân, sao lại không biết uống rượu."

Thiệu Vân An: "Đúng vậy."

"Ngươi đừng nói nữa." La Vinh Vương đều nóng nảy.

Thiệu Vân An cũng không để ý La Vinh Vương đang nóng vội, cầm lấy ly rượu: "Tới, Tiểu Quách ca, hai ta lại uống một ly."

La Vinh Vương: "Ai da, đừng uống nữa."

Tưởng Khang Ninh lúc này chen vào nói: "Vương gia, để Tiểu Mục uống đi. Y trước nay không uống qua rượu, ngẫu nhiên phóng túng một chút cũng không sao. Tới, Vương gia, ta kính ngài."

La Vinh Vương bất đắc dĩ: "Ngươi cũng đừng thêm phiền."

Tưởng Khang Ninh rất vô tội: "Ngài nha cũng đừng lo lắng. Vân An vừa rồi không phải nói sao, không say không về. Tiểu Mục cũng không thể trốn nha. Tới, Tiểu Mục, Vương gia không uống, ngươi thay Vương gia uống."

Quách Tử Mục vừa nghe, không nói hai lời mà cầm lấy ly rượu của La Vinh Vương, La Vinh Vương luống cuống tay chân mà buông ly trà xuống để đoạt lấy ly rượu của mình: "Đừng uống đừng uống. Khang Ninh, ta cùng ngươi uống."

"Mộ Dung bá bá, ta thay ngươi uống." Quách Tử Mục năn nỉ, nhìn cặp mắt y đã bắt đầu mê ly mỹ lệ, La Vinh Vương trong lúc nhất thời liền thất thần, chờ đến khi ông phục hồi tinh thần lại, Quách Tử Mục đã thực hào sảng một ngụm xử lý.

"Ai da! Đừng uống nữa! Ngươi tốt xấu gì cũng nên ăn trước chút đồ ăn nha." La Vinh Vương nhanh chóng gắp đồ ăn uy Quách Tử Mục, Quách Tử Mục mềm mại dựa vào trong lòng ông, há miệng ăn.

Tưởng Khang Ninh nhướng mày, Thiệu Vân An che miệng buồn cười, trên bàn cơm chỉ có ba hài tử không chịu bất luận ảnh hưởng gì mà ăn ngon lành. Tưởng Mạt Hi còn rất săn sóc mà gắp đồ ăn cho Ni Tử, muốn nói, nhóc ước gì người lớn không rảnh lo bọn bé, nhóc sẽ có thể độc chiếm Ni Tử.

Bữa cơm chiều này, người nào say thì không biết, còn Quách Tử Mục khẳng định say, lại còn say không nhẹ, say đến nổi La Vinh Vương tự mình cũng chưa uống vài ly, cũng chưa ăn mấy miếng, chỉ lo chăm sóc y.

Quách Tử Mục uống say, vẻ say rượu kia càng thêm yêu nghiệt lũy thừa hai nha, La Vinh Vương cũng không dìu y đứng lên, mà để mặt y dựa vào lòng mình, còn cố ý hay vô tình mà nâng mặt y lên. Tiếp thu chỉ dạy của tức phụ Vương Thạch Tỉnh lúc này nói: "Tử Mục xem ra say rồi, ta đưa y trở về phòng."

La Vinh Vương lập tức nói: "Không cần, ta đưa y trở về, các ngươi tiếp tục ăn đi."

Vương Thạch Tỉnh cản cũng không cản, nói thẳng: "Vậy vất vả Mộ Dung bá bá."

La Vinh Vương đỡ Quách Tử Mục đứng lên, Quách Tử Mục lẩm bẩm một tiếng ôm lấy eo ông, mặt chôn sâu vào. La Vinh Vương không đẩy y ra, chỉ nói: "Tử Mục, Mộ Dung bá bá đưa ngươi trở về phòng, đừng ngủ nha."

"Ư...... Uống......"

"Được được, trở về uống, trở về lại uống."

Tưởng Khang Ninh lại quấy rối, hắn đứng lên đỡ Quách Tử Mục: "Ta cùng ngài đưa y đi."

La Vinh Vương đẩy Tưởng Khang Ninh ra đang muốn đụng tay Quách Tử Mục: "Không cần không cần, ta một người có thể đưa được. Các ngươi ăn trước, không cần chờ ta."

Nói, La Vinh Vương hình như nửa ôm nửa đỡ Quách Tử Mục đi, miệng còn dỗ "Trở về uống trở về uống". Khi người đi rồi, Tưởng Khang Ninh nhướng mày nhìn Thiệu Vân An đang cười ra tiếng: "Nói đi, sao lại thế này?"

Thiệu Vân An lại tiếp tục thừa nước đục thả câu: "Đi xem chẳng phải sẽ biết sao?" Sau đó hướng ba hài tử nói: "Các con hảo hảo ăn cơm, chúng ta đi ra ngoài một chút."

"Dạ."

Thiệu Vân An kéo Vương Thạch Tỉnh muốn đi, Tưởng Khang Ninh: "Vân An, đừng hồ nháo."

"Không phải hồ nháo, nếu không đại ca ở chỗ này, chờ ta trở lại sẽ nói cho huynh nghe." Mặc kệ Tưởng Khang Ninh, Thiệu Vân An kéo Vương Thạch Tỉnh người vẫn luôn dung túng y đi. Tưởng Khang Ninh ngồi một lát, đứng dậy đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro