Chương 154

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quách Tử Mục say, nhưng không say đến mức phát điên, La Vinh Vương còn có thể dễ dàng mang người về phòng, là phòng của La Vinh Vương. Phòng Quách Tử Mục không có nước ấm, La Vinh Vương cởi giày cho y rồi đỡ y nằm xuống, sau đó ông liền đi rót nước.

"Mộ Dung bá bá......" Quách Tử Mục hơi mở mắt kêu.

La Vinh Vương rót nước, ngoài miệng trấn an: "Lập tức tới lập tức tới. Tới liền."

Bưng nước ấm, La Vinh Vương đi đến mép giường, một tay nâng dậy Quách Tử Mục để y dựa vào mình, một tay uy y uống nước: "Tới, uống nước."

Quách Tử Mục uống nước xong, La Vinh Vương cố sức mà với tay để ly nước lên bàn, sau đó, động tác ông liền dừng lại. Quách Tử Mục ở trong lòng ông xoay người lại, hai tay ôm cổ ông.

"Mộ Dung bá bá......"

La Vinh Vương nuốt giọng nói, thu tay lại, nhẹ nhàng ôm lấy y: "Làm sao vậy? Uống nhiều quá rồi? Đầu có khó chịu hay không?"

"Khó chịu......"

"Sau này đừng uống nữa." La Vinh Vương lại nhẹ nhàng xoa thái dương cho Quách Tử Mục. Ngay sau đó, động tác ông lại dừng lại, sau đó liền khẩn trương. Quách Tử Mục khóc, La Vinh Vương nhanh chóng dỗ: "Không khóc không khóc."

"Mộ Dung bá bá...... ......" Sau không trận kìm nén, Quách Tử Mục lớn tiếng khóc. La Vinh Vương lại dỗ, nhưng như thế nào cũng dỗ không được.

Quách Tử Mục khóc, khóc y hại nương bị đánh chết, khóc y làm hại đại ca bị chặt đứt tiền đồ, khóc y hại đại ca thành người què chân, khóc y và đại ca bảy năm lang bạc khắp nơi, khóc đại ca đi theo y lưu lạc thành khất cái. Y hận, hận mình vì sao lại có một khuôn mặt như vật, hận mình nhát gan, rõ ràng gương mặt này hại cả nhà thê thảm như vậy, y lại không nhẫn tâm huỷ hoại gương mặt này.

Quách Tử Mục khóc đến nổi có thể nói là đứt ruột đứt gan, La Vinh Vương cũng không khuyên y nữa, đơn giản để y khóc cho thỏa. Quách Tử Mục khóc, La Vinh Vương nghe thấy mà tâm như đao cắt.

"Mộ Dung bá bá đáp ứng ngươi, nhất định tìm được tên Dung Nguyệt kia, thay ngươi dạy dỗ hắn, cho ngươi hả giận."

"Mộ Dung bá bá...... Mộ Dung bá bá...... Ta hại đại ca, là ta, hại đại ca......"

La Vinh Vương hối hận không có khuyên Quách Tử Du tiếp tục ân khoa. Có ông ở đây, thì thân phận nô tịch kia thì tính là gì. Ông mà ra mặt, một thân phận nho nhỏ còn không phải chỉ là một lời nói thôi sau. Ông không có quyền to, nhưng chút năng lực này vẫn phải có.

La Vinh Vương ôm Quách Tử Mục, mặc y ở trong lòng mình khóc, mặc y đem nước mắt nước mũi cọ lên áo mình. Quách Tử Mục thống thống khoái khoái mà khóc một trận, áp lực tâm lý nhiều năm thống khổ cũng giảm bớt theo. Khi Quách Tử Mục khóc xong chỉ còn tiếng nức nở, La Vinh Vương buông y ra đi vắt cái khăn ướt cho y lau mặt. Nào biết, ông vừa mới buông tay, Quách Tử Mục liền dùng lực ôm lấy ông.

"Mộ Dung bá bá không được đi."

La Vinh Vương cười, yêu thương nói: "Ta không đi, ta đi lấy khăn cho ngươi lau mặt."

Quách Tử Mục lúc này mới buông tay ra. La Vinh Vương đứng lên, không màng chân tê mỏi, đi nhúng khăn ướt cho Quách Tử Mục lau mặt. Quách Tử Mục ngưỡng mặt, không đưa tay lấy. La Vinh Vương cười ha ha mà lau mặt cho y, lau tay. Lau khô, y lại đi nhúng ướt khăn.

Nghe được phía sau có tiếng bước chân, La Vinh Vương không quay đầu lại nhìn chỉ nói: "Ngươi nằm trên giường đi, coi chừng đau đầu." Ngay sau đó, khăn trong tay ông liền rơi xuống chậu nước.

Phía sau La Vinh Vương, Quách Tử Mục kề sát phía sau lưng ông, hai tay ôm eo ông.

"Mộ Dung bá bá......"

"...... Ờ."

"Ta, không muốn, đi kinh thành."

La Vinh Vương giơ tay, cầm đôi tay đang lạnh lẽo của Quách Tử Mục, ngay sau đó liền bao lấy toàn bộ lại, sưởi ấm cho y. La Vinh Vương không dám quay đầu lại, càng không dám xoay người, chỉ có thể nói: "Lạnh, ngươi mau về giường nằm đi, đầu có chóng mặt hay không?"

"Hơi choáng."

"Vậy mau trở về."

"Ta không."

"Được được, không trở về."

Cúi đầu, lại phát hiện Quách Tử Mục không mang giày, La Vinh Vương làm gì còn băn khoăn nữa, vội vàng xoay người đỡ lấy Quách Tử Mục: "Sao lại không mang giày liền xuống đất? Mau về trên giường đi."

Ngay sau đó, La Vinh Vương lại dừng lại, cái gì đều không phản ứng. Mang theo mùi rượu đôi môi mềm mại của y dán lên môi ông. Quách Tử Mục nhắm mắt lại, như hiến tế mà vươn người lên. Y run rẩy nhắm mắt lại, hô hấp đều mang theo khẩn trương và phát run. Y có lẽ đã say, mới có thể có lớn gan như vậy; nhưng y, cũng có lẽ là thanh tỉnh, bằng không vì sao biết sợ hãi.

La Vinh Vương thật sâu nhắm mắt lại, lại mở ra, đáy mắt thâm trầm làm người ta không thể nhìn thấu. Ông ôm eo nhỏ của Quách Tử Mục, vỗ nhẹ, đồng thời cũng lùi lại, tách môi hai người ra.

"Tiểu Mục ngoan, đi lên giường, đừng để lạnh chân."

Quách Tử Mục cúi đầu, dường như dũng khí có được đều bị nụ hôn đó làm biến mất hết. La Vinh Vương ôm y, đem y đến giường, đỡ y ngồi lên, lại cởi vớ đã bẩn của y ra, sau đó kéo chăn qua đắp lại cho Quách Tử Mục.

Quách Tử Mục lấy chăn che kín mặt, thân thể lại càng phát run. La Vinh Vương ôm cả người lẫn chăn, ở đỉnh đầu y rơi xuống nụ hôn cực nhẹ, Quách Tử Mục bất động.

"Tiểu Mục, Mộ Dung bá bá, cũng thích ngươi."

Thân thể Quách Tử Mục chấn động, liền muốn xốc chăn lên. La Vinh Vương dùng sức đè lại y: "Ngươi nghe Mộ Dung bá bá nói."

Quách Tử Mục bất động.

La Vinh Vương xốc lên góc chăn, để Quách Tử Mục hô hấp ổn lại, nhưng vẫn không để y nhìn mình, nói: "Mộ Dung bá bá nếu còn là thiếu niên hai mươi, nhất định sẽ cưới ngươi làm Vương Chính Quân. Nhưng Mộ Dung bá bá, già rồi. Già rồi, không mấy năm nữa, sẽ không còn sống nữa. Ngươi cùng ta ở bên nhau, sau này ngươi phải làm sao bây giờ? Tiểu Mục, ngươi coi như, coi như, ta là thân bá bá của ngươi. Hoặc là, cha ngươi, đều được. Chờ khi đến kinh thành, ta tìm cho ngươi một nhà trong sạch, tìm một nam nhân tốt thương ngươi, yêu ngươi, cả đời cũng chỉ yêu ngươi. Ngươi còn nhỏ, không thể chậm trễ bản mình."

Quách Tử Mục xốc lên chăn, lọt vào tầm mắt, là La Vinh Vương tràn ngập yêu thương nhìn chăm chú. La Vinh Vương lau nước mắt y: "Thanh niên trong kinh thành tài tuấn chỗ nào cũng có, chờ khi tới kinh thành, ngươi nhất định sẽ gặp được người thích hợp, gặp được ngươi càng thích hơn."

Quách Tử Mục nước mắt từng giọt từng giọt trào ra, La Vinh Vương không ngừng lau nước mặt cho y: "Không khóc, không khóc, khóc nhiều hại thân. Tiểu Mục xinh đẹp như vậy, phải cười nhiều."

Quách Tử Mục muốn ngồi dậy, La Vinh Vương buông y ra. Quách Tử Mục ngồi dậy, lại ôm lấy La Vinh Vương: "Ta không cần người khác, ta chỉ cần ngươi. Mộ Dung bá bá, ta thích ngươi."

Ở nơi Quách Tử Mục nhìn không thấy, La Vinh Vương lại cười khổ: "Tiểu Mục ngoan."

"Ta thích ngươi, thích ngươi......"

"Ngoan nha......"

Quách Tử Mục khóc, La Vinh Vương đau lòng, nhưng không thể đáp ứng y, đáp lại y. Mãi cho đến khi Quách Tử Mục khóc mệt, lại bởi vì tác dụng của rượu rốt cuộc chịu không nổi nên ngủ, La Vinh Vương đều chỉ ôm y như vậy, không có làm ra bất luận cái gì.

Đem người đã khóc mệt thả lại lên giường, để y nằm xuống, La Vinh Vương thở dài một tiếng. Cởi ra áo ngoài cho Quách Tử Mục, lại lau mặt cho y, La Vinh Vương ngồi ở mép giường nhìn Quách Tử Mục cho dù là ngủ đều kinh diễm tuyệt trần, trong mắt tất cả đều là chua xót và bất đắc dĩ. Ông đã gần đất xa trời, không còn sống bao lâu. Cho dù tuổi tác của y và ông xứng đôi, ông cũng không thể cưới y.

Ở ngoài cửa, Tưởng Khang Ninh giật nhẹ Thiệu Vân An, Thiệu Vân An đang áp vào cửa nghe lén thì nghe được bên trong không còn động tĩnh, lúc này mới đứng thẳng người dậy, thật cẩn thận giống như đạo tặc mà rời đi. Tòng phạm là Vương Thạch Tỉnh và Tưởng Khang Ninh cũng nhanh chóng rời khỏi.

Đồ ăn sớm đã nguội lạnh, ba hài tử đều ăn no không biết đi đâu chơi. Một bàn cơm thừa canh cặn. Thiệu Vân An kêu Tần Nương đem đồ ăn thừa đem đến phòng bếp hâm nóng lại, y tự mình đi nấu cho La Vinh Vương tô mì, La Vinh Vương không ăn được bao nhiêu. Kêu người đem tô mì đến cho La Vinh Vương, Thiệu Vân An trở về tiếp tục ăn cơm. Bên cạnh bàn chỉ có Vương Thạch Tỉnh và Tưởng Khang Ninh, không khí có chút nặng nề.

"Mì đã đưa đi rồi sao?" Thiệu Vân An vừa xuất hiện, Tưởng Khang Ninh liền hỏi.

Thiệu Vân An gật gật đầu: "Ta đã tìm người đưa đi rồi. Loại thời điểm này chúng ta tốt nhất đừng xuất hiện."

Tưởng Khang Ninh cầm lấy đũa, không nói. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cũng cầm lấy đôi đũa, ăn cơm. Ba người an tĩnh nhanh chóng lấp no bụng, Tưởng Khang Ninh kêu hai người đến phòng hắn.

Vào phòng, cửa vừa đóng lại, Tưởng Khang Ninh liền nói: "Nói đi."

Thiệu Vân An thực thành thật: "Ta phát hiện Mộ Dung bá bá và Tiểu Quách ca hình như đang thích nhau, cho nên muốn dùng phương pháp 'uống say nói thật' để thí nghiệm một chút, kết quả chứng minh ta không nhìn lầm, liền đúng là như vậy."

Tưởng Khang Ninh: "Thế tử điện hạ so với Tử Du còn lớn hơn, ngươi không phải đang hồ nháo sao."

Thiệu Vân An: "Ta không phải hồ nháo, chỉ là chứng thực. Ta lại không có tác hợp Mộ Dung bá bá và Tiểu Quách ca, bọn họ hấp dẫn lẫn nhau, đại ca huynh vừa rồi không phải cũng nghe được sao."

Chuyện này chỉ sợ là chuyện hồ nháo nhất mà cả đời này Tưởng Khang Ninh đã làm. Hắn xoa xoa cái trán: "Vậy ngươi cũng nghe được, Vương gia sẽ không đáp lại. Dựa vào phẩm tính của Vương gia, ông dù có thích Tử Mục cũng sẽ không có khả năng đáp lại. Nếu ông đáp ứng, thì đó cũng không phải là Vương gia. Vương gia không giống như những tên quyền quý trong kinh thành kia chỉ thích sắc đẹp, ông sẽ không chậm trễ Tử Mục."

Thiệu Vân An ngồi xuống bên cạnh Tưởng Khang Ninh, hỏi: "Đại ca, nếu không nói về tuổi tác, Mộ Dung bá bá sẽ tiếp nhận Tiểu Quách ca không?"

Tưởng Khang Ninh nghiêm túc trả lời: "Nếu không có ngăn cách về tuổi tác, ta nghĩ Vương gia sẽ nguyện ý cưới Tử Mục."

"Đại ca cũng biết tình cảm Mộ Dung bá bá và Vương phi không tốt sao?"

Tưởng Khang Ninh nói: "Chuyện này người toàn kinh thành đều biết."

Thiệu Vân An lập tức hỏi: "Vậy Mộ Dung bá bá sao lại không cưới thêm người mình thích? Hay là chưa gặp được? Hoặc là ông kỳ thật thích Vương phi, nhưng Vương phi không thích ông, nên Mộ Dung bá bá không bắt buộc?"

Tưởng Khang Ninh bị hỏi hôn mê, nói: "Ngươi hỏi ta, ta cũng không biết. Vương phi là một nữ nhân hiền hoà, có lẽ không đủ hiền thục, nhưng cũng coi như ôn nhu, nương ta khi còn sống có gặp qua bà vài lần, cũng có nhắc qua với người trong nhà. Bà rất tin Phật, lúc chưa lấy chồng chỉ thích lên chùa miếu thanh tu, Vương gia sợ là cũng hiểu rõ, nên không bắt buộc bà làm nữ chủ nhân chưởng quản vương phủ. Nhưng mặc kệ cảm tình giữa Vương gia và Vương phi như thế nào, Vương gia đều thật thật tại tại lớn hơn so với Tử Mục quá nhiều, cho nên hai người bọn họ, không thích hợp, chuyện ngươi cần làm chính là khuyên Tử Mục sớm dứt ra đi, đừng mặc kệ cảm tình, đến lúc đó khó có thể kết thúc."

"Đã biết." Thiệu Vân An trả lời thật sự tùy ý.

Tưởng Khang Ninh không thể không nhìn Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh chỉ phải nói: "Chúng ta sẽ khuyên y."

Nửa đêm, Quách Tử Mục tỉnh. Trong phòng đèn dầu còn sáng, tỉnh lại y liền nhìn thấy La Vinh Vương còn ngồi ở mép giường, dựa vào giường ngủ, rõ ràng là thủ y. Vành mắt Quách Tử Mục đỏ hồng, y duỗi tay.

"A!"

La Vinh Vương bừng tỉnh. Nhìn thấy Quách Tử Mục tỉnh, ông vội vàng hỏi: "Tiểu Mục, có khát nước không?"

Quách Tử Mục gật đầu. La Vinh Vương xoa xoa mặt mình, đứng lên rót nước cho y. Nước lạnh, La Vinh Vương đi ra ngoài, một hồi lâu mới trở lại. Đi đến, ông liền nói: "Sốt ruột chờ sao. Phòng bếp cũng không có nước ấm, nên ta nấu một chút."

Rót nước ấm, La Vinh Vương bưng cho Quách Tử Mục. Quách Tử Mục ừng ực ừng ực mấy ngụm liền uống xong, La Vinh Vương cười lại rót cho y một ly.

Hết khát rồi, Quách Tử Mục xê dịch vào trong giường, ý là muốn La Vinh Vương lên giường. La Vinh Vương lập tức liền khó xử, nói: "Ngươi ngủ đi. Ta vừa rồi ngủ một lát hiện tại cũng ngủ không được. Người già rồi, thiếu giấc."

Quách Tử Mục quay mặt đi, thấp giọng: "Chỉ, một buổi tối." Như vậy, muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

Nhìn y, La Vinh Vương đầu hàng, đi qua cởi giày vớ, cởi áo ngoài, xốc lên chăn, chần chờ một lát sau, ông thổi tắt đèn dầu, lên giường. Còn chưa có nằm xong, Quách Tử Mục liền ôm lấy ông, mặt vùi vào lòng ông. La Vinh Vương ở trong lòng thở dài một tiếng, để y gối lên tay mình, ôm chặt y.

"Ngủ đi."

Quách Tử Mục không có lên tiếng, La Vinh Vương nhắm mắt lại, nói bản thân nên ngủ. Một đống tuổi rồi, còn muốn tâm xuân nhộn nhạo cái gì.

Khả năng cũng đã mệt mỏi, vốn dĩ cho rằng mình sẽ ngủ không được La Vinh Vương dần dần ý thức mơ hồ. Trong mơ hồ, thì có tiếng gì "Ư.... ư....", La Vinh Vương đột nhiên bừng tỉnh, cẩn thận lắng nghe, thì ra là Quách Tử Mục.

Ông vội vàng lên tiếng: "Tiểu Mục, làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?"

Quách Tử Mục ở trong lòng ông không đáp lại, chỉ là trở mình, đưa lưng về phía ông. La Vinh Vương nóng nảy, lại gần: "Nói cho Mộ Dung bá bá, làm sao vậy? Có phải đau đầu hay không? Hay là bụng không thoải mái? Khẳng định là uống rượu nhiều bị thương." Nói, La Vinh Vương xốc chăn lên muốn xuống giường, lại bị người bắt lấy.

"Không phải......" Quách Tử Mục thanh âm chút suy yếu.

La Vinh Vương sờ đến mặt Quách Tử Mục, một đầu đầy mồ hôi, ông càng nóng lòng: "Ta đi tìm Vân An, xem y có thuốc gì hay không."

"Đừng đi." Quách Tử Mục lại nắm chặt La Vinh Vương.

"Đừng tùy hứng." La Vinh Vương gỡ tay y ra, Quách Tử Mục lại nắm càng chặt: "Không có, không phải không thoải mái."

"Không phải sao ngươi có thể một đầu đầy mồ hôi hả?" Đôi mắt thích ứng với màn đêm, La Vinh Vương sờ cổ Quách Tử Mục, cũng đầy mồ hôi. Quách Tử Mục ôm lấy eo ông, chui vào lòng ông.

Tâm La Vinh Vương nháy mắt liền muốn hòa tan. Ông tùy tay lấy quần áo không biết là của ai, lau mồ hôi cho Quách Tử Mục, ngoài miệng nói: "Ngươi một thân đầy mồ hôi, Mộ Dung bá bá đi chuẩn bị nước, ngươi lau chút nha."

"Mộ Dung bá bá......"

"Ờ."

Màn đêm cho Quách Tử Mục dũng khí, cũng có thể do rượu quấy phá, Quách Tử Mục nói: "Ta nằm mơ......"

La Vinh Vương theo hỏi: "Mơ thấy cái gì?"

"Mơ thấy...... Mơ thấy, Mộ Dung bá bá, hôn ta......"

La Vinh Vương thân thể lập tức cứng đờ. Quách Tử Mục kêu lên, mặt già La Vinh Vương trong bóng đêm phát sốt, ông nếu còn không biết Quách Tử Mục kêu như vậy biểu thị cho cái gì, ông liền không phải nam nhân.

Quách Tử Mục dường như rất khó chịu, cọ cọ lên người La Vinh Vương. La Vinh Vương hô hấp cũng dần dần thô nặng lên, ông nuốt nuốt giọng nói: "Tiểu Mục, Mộ Dung bá bá, đi ra ngoài, tự ngươi, sờ sờ, được không?"

Quách Tử Mục lại khóc, thấp thấp, nhược nhược nức nở. La Vinh Vương nhắm hai mắt lại. Hít thở mấy hơi, ông cúi đầu ở bên tai Quách Tử Mục nói: "Tiểu Mục, ngươi chuyển qua bên kia đi, đưa lưng về phía ta."

Quách Tử Mục nghe lời mà xoay người. La Vinh Vương ôm Quách Tử Mục vào lòng, một tay tham nhập vào ổ chăn.

"Ưm~"

"Mộ Dung bá bá, dạy ngươi, làm như thế nào. Say này nếu không thoải mái, ngươi cứ như vậy sờ sờ. Nhưng loại chuyện này, không thể làm nhiều, làm nhiều thương thân."

"Ưm..... Dạ......"

La Vinh Vương ở trong lòng niệm kinh Phật, tay phải cách quần khẽ vuốt địa phương kia. Quách Tử Mục khó chịu cực kỳ, La Vinh Vương không ngừng hít sâu, ông cởi bỏ quần của Quách Tử Mục, gian nan mà tham nhập đi vào.

Khi làn da và làn da chạm vào nhau, Quách Tử Mục thoải mái kêu một tiếng, La Vinh Vương lại toàn thân mồ hôi. Theo động tác từ tay La Vinh Vương lên xuống, Quách Tử Mục mềm thành một vũng nước xuân. Mặc dù khi tự y làm, cũng chưa bao giờ làm được như vậy, huống chi là người y thích, làm cho y.

Mồ hôi La Vinh Vương thấm ướt quần áo, ông cắn chặt hàm răng, nỗ lực ném ra khỏi đầu miêu tả đồ vật trong tay. Nhất định là, rất xinh đẹp, rất tinh xảo, không giống như ông, thô bỉ bất kham.

"Ưm ~ Ah ~"

Quần áo của Quách Tử Mục không biết khi nào rộng mở, màn đêm đều không che được thân thể trắng nõn của y. La Vinh Vương nhắm mắt lại, không dám nhìn. Một đôi tay ôm cổ ông, người đưa lưng về phía ông đột nhiên quay qua. Mềm mại lại lần nữa dán lên môi của ông, lúc này đây, La Vinh Vương rốt cuộc không có sức lực đẩy ra.

"Ưm!"

Tư tư tiếng nước, không biết là hạ, hay là thượng. Đối mặt với Quách Tử Mục dụ hoặc và chủ động, người gần ba mươi năm không vợ, La Vinh Vương hoàn toàn bị đánh cho tơi bời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro