Chương 156

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Thạch Tỉnh rất không cao hứng. Hắn rất tự hào bản thế 'thật lớn' của mình thế nhưng nay lại gặp phải đối thủ! Vương Thạch Tỉnh bị Thiệu Vân An ép hỏi không thể không nói toàn bộ chuyện hắn và La Vinh Vương kể lại, Thiệu Vân An liền cười không ngừng. Vương Thạch Tỉnh chưa từ bỏ ý định nói: "Mộ Dung bá bá khẳng định là nói ngoa, ít nhất ta chưa thấy qua như vậy." Tám lượng thịt, sao có thể!

"Ha ha ha......" Thiệu Vân An cười đến đấm giường.

Vương Thạch Tỉnh áp lên, nguy hiểm nói: "Ngươi tin sao?"

Thiệu Vân An nào dám nói tin, liên tục lắc đầu: "Không tin không tin, Tỉnh ca khẳng định là lớn nhất, phốc!"

"Ngươi nói dối." Vương Thạch Tỉnh cắn lên.

Vương Thạch Tỉnh bắt lấy Thiệu Vân An ban ngày tuyên dâm, La Vinh Vương lại không dám trở về phòng. Đêm qua ông hôn người ta, lại sờ soạng người ta, trong miệng lại cự tuyệt người ta, cái này kêu ông làm sao có mặt mũi gặp người ta hả. La Vinh Vương khó thở: "Không lương tâm, bỏ rơi lão nhân này chạy mất, thật bất hiếu!"

"Mộ Dung gia gia, ai bất hiếu?"

La Vinh Vương quay đầu lại, vội vàng tươi cười: "Các con sao lại tới đây, không phải cùng Hổ ca chúng nó chơi sao? Hổ ca và Đại Tiểu Kim đâu?"

"Hổ ca và Đại Tiểu Kim phơi nắng. Cha nhỏ nói Ni Tử không nên phơi lâu, sẽ bị đen rất khó coi, nên chúng con mang Ni Tử xuống dưới."

"Nga, đúng nha, Mộ Dung gia gia chính là phơi nắng nhiều nên mới đen như vậy. Tới uống nước đi."

Không ai ngồi cùng, lại không dám trở về, La Vinh Vương chỉ có thể chiếu cố hài tử cho hết thời gian. Nghĩ đến cách vách chính là phòng Quách Tử Mục, lại nghĩ đến tối hôm qua y khóc lóc trở về, La Vinh Vương đều không đứng dậy nổi.

Gặp 'tai bay vạ gió' Thiệu Vân An dùng thân thể để Vương Thạch Tỉnh tiêu hỏa, nằm ở trên bụng Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An nói: "Tỉnh ca, chúng ta làm người tốt thì làm tới cùng đi. Mộ Dung bá bá và Tiểu Quách ca đều không dễ dàng, bọn họ thích lẫn nhau, giúp bọn họ có hạnh phúc đi."

Vương Thạch Tỉnh dùng ngón tay vuốt tóc tức phụ, nói ra băn khoăn cùa mình: "Vấn đề của bọn họ chủ yếu là thọ mệnh dài ngắn. Mộ Dung bá bá lớn hơn so với Tử Mục ước chừng ba mươi tuổi, bọn họ muốn bên nhau đầu bạc răng long, Mộ Dung bá bá phải sống lâu ba mươi năm. Ta cũng muốn ông ấy và Tử Mục có thể hạnh phúc, nhưng ngươi làm sao kéo dài cho ông ấy thêm ba mươi năm đây? Mộ Dung bá bá không ngốc, nếu bị ông ấy phát hiện thọ mệnh ông ấy kéo dài có liên quan với chúng ta, ta lo lắng."

Thiệu Vân An nói: "Ta nghĩ ra một biện pháp."

"Ngươi nói."

Thiệu Vân An xoay người, bò đến bên tai Vương Thạch Tỉnh, cùng hắn nói thầm, Vương Thạch Tỉnh nghe xong tự hỏi thật lâu, nói: "Này cũng được đi."

Ba ngày tiếp theo, Quách Tử Mục đều không có lộ diện, hoặc là nói y cố ý tránh chạm mặt với La Vinh Vương. Y vẫn đi phòng bếp làm thức ăn và điểm tâm cho La Vinh Vương, nhưng lại không có lộ mặt. Mỗi ngày trốn ở trong phòng mình ăn cơm. La Vinh Vương ăn quen hương vị, trong lòng làm sao không có xao động đây. Mỗi khi lúc này, Ni Tử còn trợ giúp, hỏi Tiểu Quách thúc thúc sao lại không tới ăn cơm, có phải bị bệnh hay không. Thiệu Vân An liền rất đứng đắn trả lời nói Tiểu Quách thúc thúc say thuyền. La Vinh Vương trong lòng càng hụt hẫng.

Còn một ngày nữa sẽ đến cảng Ninh Thuận để vào kinh thành. La Vinh Vương ở trong phòng đi tới đi lui, tâm phù khí táo. Này lập tức sẽ lên bờ, đi đường khoảng nửa ngày sẽ đến kinh thành, thuận lợi mà nói, chạng vạng trước khi đêm xuống, bọn họ có thể đến được kinh thành. Vốn dĩ Quách Tử Mục muốn ở tại vương phủ, hiện tại sự tình nháo đến độ như vậy, ông phải như thế nào mở miệng kêu Quách Tử Mục cùng đi với ông đây? Quách Tử Mục tới kinh thành sẽ không phải là không có nơi ở, trước không nói phủ nhi tử Sầm lão, ngay cả chỗ Tưởng Khang Thần y cũng có thể ở, nhưng La Vinh Vương không yên tâm. Dựa vào gương mặt kia của Quách Tử Mục, ở nơi khác, vạn nhất bị người khi dễ thì làm sao, tốt nhất, ổn thỏa nhất chính là ở tại vương phủ, nhưng ông làm sao mở miệng đây!

Đang lo, thì có người gõ cửa, La Vinh Vương tim đập tức khắc ngừng một nhịp, vội vàng đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, ông ngây ngẩn cả người: "Hi nhi?"

Tưởng Mạt Hi ngẩng đầu nhìn La Vinh Vương, nhìn không chớp mắt. La Vinh Vương sờ sờ mặt già của mình, khom người: "Như thế nào lại đây? Có việc sao? Đã muộn như vậy, sao còn chưa ngủ?"

Tưởng Mạt Hi đẩy ra La Vinh Vương vào phòng, La Vinh Vương đóng cửa, lại hỏi: "Như thế nào lại đây? Tìm Mộ Dung gia gia có việc gì?"

Tưởng Mạt Hi mặt than mở miệng: "Ngài, tiểu Quách thúc, không nói lời nào."

La Vinh Vương đầu tiên là ngẩn ra, sau đó từ ái cười, tiếp theo là bất đắc dĩ: "Ngay cả con cũng nhìn ra a."

Tưởng Mạt Hi trong mắt hiện lên dò hỏi. La Vinh Vương thở dài một tiếng, nói: "Giữa Mộ Dung gia gia và tiểu Quách thúc, có hiểu lầm, không có việc gì, đừng lo lắng. Đã trễ như vậy rồi, con mau đi ngủ đi."

"Gạt người."

"......"

La Vinh Vương lau mặt, đúng là thần đồng quả nhiên không dễ lừa gạt a. La Vinh Vương chỉ phải nói: "Đây là chuyện của người lớn chúng ta, nói cho con nghe, con cũng không có biện pháp."

Tưởng Mạt Hi vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm La Vinh Vương, La Vinh Vương bị nhóc nhìn đến chột dạ không thôi. Tránh đi Tưởng Mạt Hi nhìn chăm chú, La Vinh Vương ở trước mặt nhóc đi qua đi lại vài bước, xoay người: "Hi nhi, con giúp Mộ Dung gia gia một chuyện được không?"

Tưởng Mạt Hi gật đầu.

La Vinh Vương lập tức tìm giấy bút rất nhanh viết một phong thơ, gấp lại đưa cho Tưởng Mạt Hi: "Con đem phong thư này giao cho tiểu Quách thúc thúc, con nói cho y biết, Mộ Dung gia gia chờ y hồi âm, bao lâu cũng chờ."

Tưởng Mạt Hi vẫn là gật đầu, cầm thư đi ra ngoài, phía sau, La Vinh Vương thật sâu thở dài.

La Vinh Vương ngủ không được, Quách Tử Mục càng ngủ không được. Lập tức sẽ đến kinh thành, Mộ Dung bá bá bên kia không có nhắc lại chuyện để y ở vương phủ, Mộ Dung bá bá sẽ không không cho y ở sao. Vân An còn nói Mộ Dung bá bá thích y, xem ra căn bản không phải. Quách Tử Mục càng nghĩ càng thương tâm, cơm chiều cũng chưa ăn.

Có người gõ cửa, Quách Tử Mục vội vàng lau mặt, đi mở cửa. Ngoài cửa thế nhưng là Tưởng Mạt Hi, Quách Tử Mục kinh ngạc hỏi: "Hi nhi, có việc gì sao? Sao còn chưa ngủ?"

Tưởng Mạt Hi nhìn chằm chằm Quách Tử Mục, giơ tay.

Nhìn thấy trong tay Tưởng Mạt Hi có phong thư, Quách Tử Mục lấy lại, nhưng Tưởng Mạt Hi cũng không có rời đi, Quách Tử Mục hỏi: "Hi nhi, đây là ai cho ta?"

"Mộ Dung, gia gia."

Tâm Quách Tử Mục lập tức nhảy dựng lên.

"Ông ấy, chờ."

Quách Tử Mục cắn miệng, Tưởng Mạt Hi thúc giục: "Xem, hồi âm."

Đây là đang đợi y hồi âm sao?

Quách Tử Mục cũng không vào phòng, mắt ngó cách vách cửa phòng đóng chặt, Quách Tử Mục trực tiếp lấy ra thư đọc, không nghĩ tới trong phòng cách vách, La Vinh Vương cả người ghé sát lên cửa, tư thế rất là đáng khinh nỗ lực nghe lén động tĩnh của y bên này.

Thư nội dung không dài. La Vinh Vương nói Quách Tử Mục có thể giận ông, nhưng khi đến kinh thành, vẫn là nên ở tại vương phủ. Ở nơi khác không an toàn, ông không yên tâm.

Cứ việc chỉ có ngắn ngủn vài câu như vậy, Quách Tử Mục lại muốn khóc, nhưng không phải là buồn muốn khóc. Y hướng Tưởng Mạt Hi đang chờ hồi âm nói: "Tiểu Quách thúc thúc không viết hồi âm, tiểu Quách thúc thúc trực tiếp nói cho Mộ Dung gia gia biết, con mau trở về ngủ đi." Dứt lời, Quách Tử Mục liền đóng cửa, đi tới cửa phòng La Vinh Vương.

Tưởng Mạt Hi vẫn không đi, Quách Tử Mục hít một hơi thật sâu, gõ gõ cửa. Người phía sau cửa, cũng đang lo lắng đề phòng. Nhưng ông nếu không mở cửa, thì thư kia coi như viết không công. Vỗ vỗ mặt, La Vinh Vương nỗ lực điều chỉnh biểu tình tự nhiên, tay cầm lấy then cửa, mở cửa.

Cửa vừa mở ra, một người liền nhào vào lòng ông ôm lấy ông. La Vinh Vương bị Quách Tử Mục nhào tới nên lui về sau vài bước, theo bản năng liền đóng cửa.

Tưởng Mạt Hi chớp chớp mắt, dường như không rõ hai người này vừa mới làm gì. Bất quá tiểu Quách thúc thúc và Mộ Dung gia gia ôm ở cùng nhau, vậy hẳn là không có tức giận, Tưởng Mạt Hi an tâm trở về phòng ngủ.

Trong phòng La Vinh Vương, ôm lấy ông, Quách Tử Mục ủy khuất hỏi: "Ngươi còn muốn ta ở vương phủ sao?"

Thật vất vả Quách Tử Mục mới nguyện ý đáp lại ông, La Vinh Vương cũng không dám đẩy người ra. Tay không biết để đâu, hai tay ông như hư như ảo mà để ở eo Quách Tử Mục, vội nói: "Muốn muốn. Ngươi ở nơi khác ta sao có thể yên tâm."

"Ngươi vì sao không để ý tới ta?"

La Vinh Vương cười khổ: "Ta cho rằng, ngươi không muốn gặp, Mộ Dung bá bá." Lúc này tiếng 'bá bá' làm tâm La Vinh Vương có chút đau.

Mấy ngày ủy khuất, Quách Tử Mục chôn ở trong lòng La Vinh Vương hít cái mũi: "Ta cho rằng, ngươi không muốn nhìn thấy ta."

La Vinh Vương ôm lấy Quách Tử Mục: "Là Mộ Dung bá bá sai, Mộ Dung bá bá nên đi tìm ngươi. Tử Mục, ở tại phủ Mộ Dung bá bá, được không?"

Quách Tử Mục không chút chần chờ gật đầu đáp ứng, La Vinh Vương cuối cùng yên tâm.

"Muộn rồi, trở về ngủ đi, đồ vật đều thu thập xong chưa?"

"Không có."

"Vậy...... Mộ Dung bá bá cùng ngươi thu thập?"

"Cơm chiều ta còn chưa ăn."

La Vinh Vương đau lòng: "Sao lại chưa ăn cơm?"

"Ta cho rằng ngươi không để ý tới ta."

"......" La Vinh Vương thở dài một hơi, "Đi, đi phòng bếp trước nhìn xem còn gì ăn hay không. Ăn no bụng, Mộ Dung bá bá cùng ngươi thu thập."

"Được."

La Vinh Vương mang Quách Tử Mục đi phòng bếp, Quách Tử Mục ở trong lòng mãnh liệt gật đầu, quả nhiên chủ ý Vân An không sai!

Sáng ngày hôm sau, thuyền cập bến cảnh Thuận Ninh. Hôm nay sẽ tới kinh thành, trước một đêm tất cả mọi người đều ngủ rất sớm, nga, trừ bỏ ba người. Tưởng Mạt Hi dậy không nổi, nhóc thường xuyên buổi tối đọc sách đến khuya, những người lớn đều biết việc này, Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An và Tưởng Khang Ninh đều không nghĩ rằng nhóc trước một đêm căn bản không phải đọc sách đến khuya. Tưởng Khang Ninh mặc đồ cho nhóc, rồi ôm nhóc rời thuyền.

Thiệu Vân An chạy tới: "Đại ca, An thúc tự mình tới đón."

Tưởng Khang Ninh kinh ngạc: "An đại nhân tới?"

"Ừm, đang ở bến tàu đó."

Nhìn Tưởng Mạt Hi còn chưa tỉnh, Thiệu Vân An nói: "Đem Hi nhi giao cho Tỉnh ca đi, ngươi trước rời thuyền."

"Được!"

Tưởng Khang Ninh trước rời thuyền đi gặp An công công, Tần Nương chỉ huy người hầu đem hành lý chủ nhân dọn khỏi thuyền, Vương Thạch Tỉnh đi bố trí người đem vật phẩm bọn họ mang đến từng cái từng cái khiên xuống, bận rộn nên không có ai phát hiện La Vinh Vương và Quách Tử Mục đi ra từ một phòng.

Trên bến tàu, An công công đang đứng ở đó, phía sau là An Nhàn – đã về trước báo tin. Không chỉ có An công công tới, huyện lệnh huyện Thuận Ninh, quản sự cảng Thuận Ninh đều tới. Tưởng Khang Ninh rời thuyền hướng An công công hành lễ, nói: "Hạ quan không biết An đại nhân đến, chậm trễ đến thỉnh đại nhân thứ lỗi."

An công công cười nói: "Ta cũng không phải vì Tưởng đại nhân tới. An nhi bọn họ đâu."

Tưởng Khang Ninh tất nhiên biết An công công đến đây không phải vì hắn, hắn trả lời: "Vân An bọn họ một lát liền xuống."

Đang nói thì Thiệu Vân An xuống đến, mặt An công công lập tức cười thành một đóa hoa: "An nhi, các ngươi rốt cuộc đã tới, An thúc mong như ngôi sao mong ánh trăng, ngóng trông các ngươi nhanh tới."

Thiệu Vân An một đường chạy chậm đến, nói: "Ta và Tỉnh ca cũng đã sớm nghĩ khi đến kinh thành sẽ đi thăm An thúc, khi không bận việc đã nhanh chóng đến đây. An thúc gần đây sức khỏe thế nào?"

"Tốt tốt, chỉ là hơi bận."

Nhìn người hầu đem từng rương từng rương, từng túi từng túi, từng bình từng bình đồ vật dọn ra thuyền, An công công càng cười đến không khép miệng được. Cùng đi theo huyện lệnh huyện Thuận Ninh, quản sự cảng Thuận Ninh kinh ngạc không thôi, đây nhìn qua bất quá chỉ là thiếu niên mười sáu mười bảy mà có thân phận như thế sao?

Vương Thạch Tỉnh mang theo bọn nhỏ cũng lại đây, Tưởng Mạt Hi tỉnh, bất quá rõ ràng buồn ngủ mông lung. La Vinh Vương cũng xuống, Quách Tử Mục mang mặt nạ cúi đầu đi theo La Vinh Vương ở phía sau. Đi theo cùng nhau rời thuyền còn có Hổ ca và Đại Tiểu Kim đưa tới một trận xôn xao, những trâu ngựa gần đó đều hoảng sợ kêu to. An công công che lại ngực, trợn tròn đôi mắt: "Này thật đúng là có ba con dã thú a!" An công công tất nhiên là từ An Nhàn nghe nói.

Hổ ca hướng về phía những trâu ngựa kia rống lên một trận, ngạc nhiên, những trâu ngựa kia sợ thì sợ, nhưng lại không náo loạn nữa. Mọi người nhìn liên tục ngạc nhiên. Vương Thạch Tỉnh vỗ vỗ Hổ ca, Hổ ca mang theo Đại Tiểu Kim chạy đến đằng trước, Tưởng Mạt Hi, Ni Tử và Vương Thanh theo qua.

"Vương gia." An công công và những người khác lúc này mới dám tiến lên chắp tay hành lễ.

"An công công tới rồi."

La Vinh Vương là nhất phẩm thân vương, ở đây cũng chỉ có ông có thể kêu An công công một tiếng 'công công',

"An đại nhân." Quách Tử Mục thấp thấp kêu một tiếng, chắp tay thi lễ.

An công công cười nói: "Tử Mục cũng tới rồi."

"An thúc." Vương Thạch Tỉnh.

"Các ngươi xem như đã tới." An công công nhìn ba con dã thú và ba hài tử nơi xa, phân phó, "An Nhàn, ngươi mang bọn nhỏ lên xe ngựa chờ. Tử Mục cũng đi qua đi. Còn ba con dã thú......"

Vương Thạch Tỉnh: "Chúng nó tự mình chạy theo."

"Vậy thì tốt."

La Vinh Vương vỗ vỗ Quách Tử Mục, ý là kêu y lên xe ngựa trước, Quách Tử Mục cúi đầu đi qua, nhìn bộ dáng kia của y, La Vinh Vương đau lòng. Những người khác ở trên bến tàu hàn huyên, chờ đến khi hang hóa và hành lý toàn bộ dọn xong, An công công kêu mọi người lên xe ngựa, cùng nhau trở lại kinh thành. Bởi vì có An Nhàn hồi kinh báo tin trước, nên An công công mang đến cũng đủ xe ngựa, xe bò, nhìn thấy ba mươi bốn mươi chiếc xe chứa đầy vật phẩm, không biết còn tưởng rằng đó là thương đội. Bất quá thương đội nhà ai mà chạy đằng trước có ba con dã thú.

An công công ngồi riêng với Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An một chiếc xe. La Vinh Vương vốn dĩ được an bài một chiếc xe riêng, nhưng ông không ngồi, muốn ngồi cùng xe với Quách Tử Mục và ba hài tử. Người ngoài chỉ nghĩ ông muốn ngồi cùng ba hài tử, ai cũng không nghĩ chuyện khác. Tưởng Khang Ninh là hồi kinh báo cáo công tác, hắn cưỡi ngựa ở phía sau cùng huyện lệnh huyện Thuận Ninh nói chuyện với nhau.

Trên xe ngựa, An công công trực tiếp hỏi: "An nhi, các ngươi lúc này mang đến bao nhiêu trà?"

"Bình gốm đều là trà. Vẽ màu đỏ chính là hồng trà. Trừ ra đưa cho quý nhân trong kinh, đều là đưa cho Vân Long trà trang. Bất quá hồng trà hiện tại không thể bán, ít nhất ủ đến nửa năm mới có thể uống."

"Ta biết, An Nhàn trở về có nói. Vậy trà xanh đâu."

"Trà xanh phải ủ mười ngày mới có thể lấy ra bán. Trà cực phẩm đưa đến nhà bán đấu giá thì cất ở bình nhỏ. Chờ hồng trà có thể khai phong, toàn bộ đưa đến nhà bán đấu giá. Hồng trà có hai loại, Tú Thủy kỳ môn hồng trà và đại hồng bào hồng trà, toàn bộ là cực phẩm. Kỳ môn hồng trà một cân 500 lượng bạc, mỗi lần tăng giá không thể dưới 20 lượng. Đại hồng bào hồng trà một cân 1000 lượng bạc, mỗi lần tăng giá không thể dưới 100 lượng."

"Hả ——" An công công nổi da gà, "Quý như vậy sao?"

"Sau khi khai phong ngài uống qua sẽ biết. Chờ khi khai phong thời gian không sai biệt lắm cũng là cuối năm, nếu không có việc gì, ta và Tỉnh ca sẽ lại qua đây. Chờ đến lúc đó cho ngài thưởng thức một ly, ngài sẽ biết có đáng giá hay không. Ngài có thể trước đem tin tức thả ra, đến lúc đó, lá trà còn chưa bắt đầu bán, giá cả đã bị xào lên, ngài cứ an vị mà chờ thu tiền đi. Hồng trà một năm chỉ có thu một quý, bỏ qua thời điểm cũng chỉ có thể chờ cuối năm sang năm mới có."

"Được, được." An công công cười đến đôi mắt đều híp lai.

"Ta tự mình chế trà xanh cực phẩm cũng sẽ đưa đi nhà bán đấu giá, tới kinh thành ta sẽ cho ngài uống, ngài nếm thử tư vị."

"Được, được." An công công chỉ biết nói được.

Thiệu Vân An đưa cho An công công một bảng danh sách giá cả, bên trong viết rõ ràng trà và những đồ vật khác lần này y mang đến dùng cho tiêu thụ. Giá trà từ phẩm cấp cao nhất đến thấp nhất. An công công càng xem càng cao hứng. Sau khi xem xong, ông nói: "Lá trà đi Đại Tư Quốc ngươi có chưa?"

"Có."

An công công thấp giọng nói: "Thiên tuế tính phái Ngụy Hoằng Nho phụ trách sinh ý Đại Tư Quốc, lát nữa sẽ phái người đi gặp hắn."

Thiệu Vân An ngoài ý muốn, bất quá cũng thật cao hứng. Vương Thạch Tỉnh nói: "Vậy thật tốt quá. Bằng không Vân An cảm thấy không tốt đối mặt với Ngụy Hoằng Văn."

An công công lạnh mặt: "Có gì không thể gặp hắn. Ngụy Xuân Lâm và Ngụy Hoành Chính nên giết, nếu không phải trong triều các đại thần cầu tình, Hoàng Thượng sao có thể tha mạng chó của Ngụy Xuân Lâm. Ngụy Hoằng Văn và Ngụy Hoằng Nho còn phải cảm tạ hai người các ngươi mới đúng. Nếu không phải An nhi ngươi chỉ cho hai huynh đệ hắn minh lộ, hai người hắn hiện tại cũng bị sung quân rồi."

Thiệu Vân An không biết nên đáp như thế nào, chỉ có thể xấu hổ mà cười cười.

Không nói Ngụy gia, An công công tiếp theo nói: "Các ngươi lần này tới kinh, cần phải ở lâu một chút. Thiên tuế đã an bài chỗ ở cho các ngươi, về sau tới kinh thành các ngươi sẽ ở chỗ đó, nếu không thích, ta lại tìm chỗ khác cho các ngươi."

Thiệu Vân An vội vàng nói: "Chúng ta không phải đến kinh thành để định cư, ở chỗ nào đều giống nhau, thiên tuế còn nhớ thương chỗ ở chúng ta, ta và Tỉnh ca thật là sợ hãi."

"Ha ha, ngươi nha, thật sự sợ hãi sao?" An công công trêu ghẹo.

Thiệu Vân An ngây ngô cười, Vương Thạch Tỉnh: "Đã để Quân hậu và An thúc lo lắng."

An công công xua xua tay, chế nhạo nói: "An nhi ở huyện Vĩnh Tu có tiếng hãn phu, tới kinh thành nhưng đừng làm như vậy. Kinh thành quý nhân nhiều, các ngươi là người của Hoàng Thượng và Thiên tuế, không thể làm mất mặt Hoàng Thượng và Thiên tuế. Ta không phải nói là các ngươi kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng nên có thân phận, hiểu không?"

Thiệu Vân An bực, cái gì hãn phu, sao không nói thẳng y là bát phu! Vương Thạch Tỉnh cũng chỉ có thể nói: "Chất nhi minh bạch."

[Bát phu: chỉ người lưu manh]

"Tới kinh thành, các ngươi trực tiếp đến phủ Đại tướng quân gặp Thiên tuế."

Thiệu Vân An: "Thiên tuế còn ở tại phủ Đại tướng quân sao?" Hỏi xong, y liền ngây ngô cười hai tiếng, "Ách, An thúc, ngài coi như ta chưa hỏi."

An công công cho Thiệu Vân An một ánh mắt sâu xa khó hiểu, nói: "Chờ khi thấy Thiên tuế, ngươi sẽ biết Thiên tuế vì sao vẫn còn ở tại phủ Đại tướng quân".

Thiệu Vân An có một loại dự cảm xấu, Vương Thạch Tỉnh cầm tay y, ý nói y không phải sợ. An công công lại cười cười, nói: "Chỗ ở các ngươi trước là dinh thự hộ bộ thượng thư. Hắn bởi vì tham ô bị cách chức, nên tòa nhà đã bị niêm phong. Thiên tuế nhờ Hoàng thượng đem tòa nhà đó ban cho các ngươi. Chờ khi tới kinh thành, ta sẽ đem khế nhà đưa cho các ngươi."

Vương Thạch Tỉnh hơi hơi nhíu mày: "Có thể thích hợp hay không?"

"Có gì mà không thích hợp. Các ngươi nha, thật đúng nghĩ mình là chân đất thôn Tú Thủy sao."

Phu phu hai người: "......" Bọn họ không phải chân đất, bọn họ là nông gia tiểu lão bản được chưa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro