Chương 157: Diện thánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dọc theo đường đi không có trì hoãn, cho dù là dùng cơm trưa cũng là ở trên xe ngựa ăn, tất cả mọi người đều muốn mau chóng tới kinh thành. Chạng vạng, trước khi cửa thành đóng, đại đội nhân mã rốt cuộc đến kinh thành. Nói thật, Thiệu Vân An vẫn có chút chút khẩn trương. Y sắp phải gặp hai người quyền lực nhất quốc gia này. Nơi này là cổ đại vương triều kinh thành, mặc kệ phồn hoa có thể so sánh với thủ đô hiện đại hay không, hai chữ 'kinh thành' này, đại biểu không chỉ có phồn hoa đâu nha.

Vương Thạch Tỉnh cũng là lần đầu tiên tới kinh thành, hắn cũng có chút nho nhỏ khẩn trương. Vương Thanh và Ni Tử xốc lên màn xe nhìn ra bên ngoài, cửa kinh thành cao quá nha. Tưởng Mạt Hi không cảm xúc, nhóc đối với kinh thành không có gì hảo cảm.

Có La Vinh Vương và An công công ở, một đội nhân mã rất thuận lợi mà qua cửa thành. Bất quá trung gian có vài cái tiểu nhạc đệm. Hổ ca và Đại Tiểu Kim quá chói mắt, chúng nó vừa xuất hiện ở ngoài thành, quan binh thủ thành còn tưởng rằng mãnh hổ xuống núi, nên rối loạn trong chốc lát, thiếu chút nữa liền bắn tên, còn tốt La Vinh Vương và An công công kịp thời ra mặt. Có ba con đại lão hổ, một đội nhân mã này của bọn họ thực sự dẫn đến chú mục của mọi người. Không ít người đều dừng chân ở quan khán, dò hỏi là công tử nhà ai mà lợi hại như thế, thế nhưng có thể thuần phục ba con dã thú.

Vào thành, Tưởng Khang Ninh tách khỏi bọn họ đường ai nấy đi, hắn muốn đi gặp Ông lão, thuận tiện mang đi một xe đồ vật mà Thiệu Vân An muốn hắn mang cho Ông lão. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An muốn trước đi theo An công công đi đến chỗ ở bọn họ, chờ sau khi gặp qua Hoàng thượng và Thiên tuế, bọn họ cũng muốn đi phủ đế sư thỉnh an.

An công công đem người đưa tới tòa nhà mà Quân hậu an bài. Tòa nhà hộ bộ thượng thư ở kinh thành chính là tòa nhà cao cấp số một số hai ở kinh thành. Trước không nói Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An nhìn thấy tòa nhà thích hay không thích, Hổ ca và Đại Tiểu Kim cũng sẽ rất thích, dọc theo đường đi đã nghẹn khuất chết chúng nó. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An còn chưa bước vào đại môn, chúng nó liền trước chạy vào tòa nhà nháy mắt không có bóng dáng.

Trước kia bị niêm phong, phủ hộ bộ thượng thư thế nhưng có người đi vào ở, đồng hành còn có tâm phúc bên cạnh Quân hậu An công công và La Vinh Vương, thực mau, kinh thành các đạo nhân mã liền chú ý tới vị quý nhân thần bí này.

Thiệu Vân An trong lòng đấm đầu, lúc này muốn điệu thấp đều không thể. Bất quá đi vào tòa nhà, y cũng thích. Cái này ở hiện đại không tốn mấy trăm triệu căn bản đừng nghĩ mua được tư gia viên lâm này, tòa nhà này vậy mà liền được người có quyền lực nhất quốc gia này ban thưởng cho y, một phân tiền cũng không cần, Thiệu Vân An dựa vào Vương Thạch Tỉnh, hỏi: "Tỉnh ca, ta không phải nằm mơ chứ?"

"Không phải." Vương Thạch Tỉnh cũng không nghĩ tới tòa nhà này lại tốt như vậy.

"Cái này hoàn toàn có thể trực tiếp xách giỏ vào ở a. Thật tốt quá. Ta cho rằng tòa nhà chúng ta coi như là biệt thự cao cấp rồi, cũng có thể so sánh với tòa nhà nhất phẩm quan to rồi, quả thực chỉ là nông gia a."

Vương Thạch Tỉnh: "Ta chỉ cảm thấy tòa nhà chúng ta rất tốt, đó là do ngươi thiết kế."

Được đi, lời này y thích nghe.

Giương mắt, liền không nhìn thấy ba hài tử, Thiệu Vân An vội vàng kêu: "Hi nhi! Trời tối, con đừng mang theo bọn chúng chạy loạn, trong chốc lát chúng ta còn phải ra cửa đó."

Tưởng Mạt Hi xoay người, nắm Ni Tử, mang theo Vương Thanh trở lại.

Vương Thạch Tỉnh nói cho Tần Nương những đồ vật cần lưu lại, những đồ vật là để An công công mang đi, công đạo xong hắn và Thiệu Vân An trước tìm một chỗ rửa mặt một phen, đổi kiện quần áo. Muốn gặp quý nhân, cũng không thể cứ để như vậy đi qua. Bên này, sau khi thất thần cùng An công công hàn huyên, La Vinh Vương đi đến bên cạnh Quách Tử Mục, lắp bắp hỏi: "Tử mục à, ngươi, ngươi còn muốn đi phủ ta không?"

La Vinh Vương chỉ cảm thấy tính sai. Ông không nghĩ tới Quân hậu động tác nhanh như vậy, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh còn chưa vào kinh, tòa nhà này đã an bài xong. Lúc này ông còn lý do gì để kêu Quách Tử Mục ở chỗ ông.

Quách Tử Mục cúi đầu, mềm mại hỏi: "Ngươi có phải hay không, không nghĩ ta đi."

"Sao có thể!" La Vinh Vương cao hứng, nhanh chóng nói: "Ta cho rằng ngươi cảm thấy nơi này tốt, không muốn đi."

"...... Ta không đi, có người nấu cơm, làm điểm tâm cho ngươi không?"

La Vinh Vương dùng sức lắc đầu: "Không có không có. Ăn qua món ăn ngươi làm, đầu bếp vương phủ làm đồ ăn đều để uy gia súc."

Ê ê, La Vinh Vương, nói như vậy không tốt nha.

Chờ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An thu thập thỏa đáng, An công công nhìn La Vinh Vương và Quách Tử Mục ở bên kia nói nhỏ, ông không nghĩ chuyện khác. Không có chờ lâu lắm, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An lại đây, hai người đều thay đổi một thân quần áo xa hoa, bất quá màu sắc tương đối điệu thấp. Cùng đến còn có ba hài tử, cũng đều đã rửa mặt thay đổi quần áo.

Thiệu Vân An nói: "An thúc, ba hài tử cùng Tiểu Quách ca còn có Hổ ca, Đại Tiểu Kim đến ở chỗ Vương gia. Ta sợ ta và Tỉnh ca gần nhất sẽ rất bận, không rảnh lo bọn họ. Bọn nhỏ cũng không muốn ở chỗ bá phụ. Tình huống Tiểu Quách ca ngài cũng biết, ta và Tỉnh ca thương lượng một chút, cảm thấy Tiểu Quách ca ở chỗ Vương gia tương đối an toàn, Tiểu Quách ca cũng có thể chiếu cố được bọn nhỏ."

La Vinh Vương cười, trong lòng nói Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh 'hiểu chuyện', vội nói: "Vậy là tốt nhất! Trong phủ ta thanh tịnh, Tử Mục và bọn nhỏ ở là tốt nhất. Chỗ ta ở lớn, Hổ ca chúng nó ở cũng sẽ không gò bó. Các ngươi khẳng định bận một thời gian, yên tâm đem hài tử giao cho ta là được."

Quách Tử Mục cũng ở trong lòng cười, Vân An và Thạch Tỉnh ca thật là hiểu tâm y. Thiệu Vân An nói như vậy, liền tiêu trừ suy đoán của mọi người về việc Quách Tử Mục một người ở trong vương phủ.

Trời đã hoàn toàn đen, còn phải đi gặp Quân hậu, An công công cũng không trì hoãn. Bọn nhỏ trước cùng Quách Tử Mục đi vương phủ, chờ ngày mai lại chính thức đi bái kiến Quân hậu. Vốn dĩ Thiệu Vân An cũng có thể ngày mai đi, đây không phải liên quan đến có người đang sốt ruột chờ gặp y sao, đợi không được ngày mai.

Lúc này tại phủ Đại tướng quân, lão tướng quân, lão phu nhân, lão chính quân đều đang nóng vội mà chờ ở An Tư viện. Đại Huỳnh Hương, Đại Minh Qua và bọn nhỏ đều muốn gặp Thiệu Vân An, bị lão tướng quân cự tuyệt, người ta mới vừa vào kinh, đừng dọa người ta chứ. Thiệu Vân An sẽ ở kinh thành một thời gian, sau này có rất nhiều cơ hội. Bởi vì Quân hậu muốn gặp Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, cho nên lão tướng quân bọn họ không thể du củ ở chính sảnh chờ, chỉ có thể ở chỗ Thiên tuế ở An Tư viện chờ.

Đối với lần triệu kiến này, Vĩnh Minh Đế và Quân hậu cũng thập phần coi trọng. Trong phòng nước trà điểm tâm tất cả đều chuẩn bị tốt không nói, Vĩnh Minh Đế một ngày này cũng vô tâm làm việc, giữa trưa liền từ trong cung lại đây. Ông lão vốn dĩ cũng muốn đến nhìn Thiệu Vân An, nhưng Tưởng Khang Ninh hồi kinh khẳng định sẽ gặp ông, Ông lão liền nhịn xuống, dù sao ngày mai Thiệu Vân An cũng sẽ đến đây. Ông lão phải đợi Tưởng Khang Ninh, nên Sầm lão cũng có thể về nhà cùng con cháu, cùng phu nhân trò chuyện. Sầm lão cũng nóng lòng gặp Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, nhưng cũng biết rõ sợ là phải đợi thôi.

Chờ mãi chờ mãi đều chưa tới, lão phu nhân nhịn không được nhắc mãi: "Sao còn chưa tới a? Không phải nói đã vào thành rồi sao?"

Lão chính quân nói: "Bọn họ mang theo mấy chục chiếc xe đồ vật, còn phải đi nhìn nhà mới, sợ là không nhanh như vậy."

Nếu Thiệu Vân An biết có nhiều người như vậy chờ thấy y, phỏng chừng sẽ suy xét có muốn chạy nhanh trốn về thôn Tú Thủy hay không. Người ta hơi sợ a.

Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An mấy người từ tòa nhà ra tới liền chia làm hai đường. La Vinh Vương mang Quách Tử Mục, ba hài tử cùng ba con đại miêu hồi vương phủ, An công công mang Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đi phủ Đại tướng quân. La Vinh Vương mang theo hai xe đồ vật đi, Thiệu Vân An mang theo bốn xe. Ra cửa, Thiệu Vân An giao cho Quách Tử Mục một cái túi, đặc biệt dặn y, kêu y buổi tối không người thì mở ra xem. Quách Tử Mục thấy y thần thần bí bí, không khỏi có chút tiểu tâm.

Phủ Đại tướng quân dân cư nhiều, lần này lên kinh, Tưởng Khang Ninh và Khang Thụy đều thông báo cho y biết, Quân hậu đang ở phủ Đại tướng quân, bọn họ khẳng định là đang đi đến phủ Đại tướng quân bái kiến, hơn nữa 3500 lượng hoàng kim kia, lão tướng quân cũng không có che dấu ý muốn gặp bọn họ một lần. Đi phủ Đại tướng quân bái kiến, lễ vật cũng không thể thiếu. Còn đồ đưa cho Quân hậu và Hoàng Thượng, Thiệu Vân An mang theo một ít, đại bộ phận đưa cho An công công phái người đưa vào trong cung.

Một chiếc xe ngựa cùng hai chiếc chứa đầy đồ vật xe ngừng ở cửa phủ Đại tướng quân. Phủ Đại tướng quân cửa chính mở ra, quản gia phủ tướng quân mang theo hơn mười gã sai vặt vội vã chạy ra. Quản gia ở trước xe ngựa khom người: "An đại nhân, Thiệu tiểu gia và Vương lão gia tới rồi?"

Thiệu Vân An nổi da gà nha, Vương Thạch Tỉnh nhịn xuống không xoa cánh tay. Hai người nhìn lẫn nhau, trong mắt đều là "Chúng ta không nổi danh đến mức đó chứ" "Sợ hãi nha".

Nô bộc đánh xe nói: "Đúng là đại nhân cùng hai vị lão gia, còn thỉnh thông bẩm lão tướng quân."

"Vâng!"

Quản gia phái người đi thông bẩm, nô bộc xốc lên màn xe, An công công không đợi Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh hành động, liền đi trước xuống xe. Hai người vội vàng đuổi kịp.

"An đại nhân!"

An công công cười nói: "Hai vị khách quý tới rồi."

Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh xuống xe, quản gia lập tức hành lễ: "Cung nghênh Thiệu tiểu gia, Vương lão gia. Lão tướng quân, lão phu nhân và lão chính quân đều sốt ruột chờ."

Thiệu Vân An tâm can run run: "Lão tướng quân bọn họ, đều chờ sao." Quản gia phủ Đại tướng quân kêu y là "Tiểu gia"...... Dự cảm càng ngày càng bất tường!

Quản gia cúi đầu nói: "Hai vị mời theo ta."

An công công: "Đi thôi."

Thiệu Vân An cảm thấy mình hình như sắp đến pháp trường. Không cần phô trương lớn như vậy chứ? Kỳ thật y một chút đều không ngại đi cửa sau đâu!

Vương Thạch Tỉnh biết Thiệu Vân An kiêng dè nhất cái này. Y là người hiện đại, cùng người quyền quí nơi này nói chuyện không phải hành lễ thì là quỳ xuống, nói chuyện còn phải cung kính, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu y vẫn luôn không muốn đến kinh thành. Vương Thạch Tỉnh dắt tay Thiệu Vân An, trấn an y.

An công công ở một bên dặn dò nói: "An nhi chớ sợ, gặp quý nhân dập đầu hành lễ, so với thường ngày ở nhà chú ý chút là được. Ngươi luôn luôn biết đúng mực, không cần lo lắng mình sẽ làm cái gì không hài lòng quý nhân. Quý nhân vẫn luôn muốn gặp ngươi, đợi lát nữa sợ là không thiếu ban thưởng, ngươi chỉ cần tiếp nhận là được."

Thiệu Vân An không nói nên lời chỉ có thể tìm lời nói: "Ách, ta phải dập đầu mấy cái vậy?"

"Ha ha," An công công trấn an nói: "Quỳ xuống dập đầu một cái, nói cho quý nhân biết ngươi là ai, quý nhân sẽ không để ngươi quỳ lâu."

"Nga." Chính là ta không muốn quỳ nha, ta là một người hiện đại, không lưu hành dập dầu quỳ lại nha.

Vào phủ Đại tướng quân, Thiệu Vân An không có tâm trạng nhìn đi xem cảnh trí chung quanh. Trời cũng đen, nơi này lại không có đèn, chỉ có một ít đèn lồng ven đường và đèn lồng trên mái hiên, chiếu sáng hữu hạn. Hơn nữa phủ Đại tướng quân sẽ không xa hoa, số lượng đèn không nhiều lắm, cho nên Thiệu Vân An chỉ có thể cúi đầu chuyên tâm đi đường, miễn cho xấu mặt.

Đi nha đi, dù sao cũng là phủ Đại tướng quân, cầu nhỏ nước chảy, núi giả hoa viên cái gì cần có đều có, hơn nữa diện tích phi thường lớn. Thiệu Vân An cảm giác đã đi được hơn mười phút, vòng a vòng, quản gia dẫn đường rốt cuộc ngừng lại ở một chỗ ngoài sân.

Quản gia đi vào thông báo, Thiệu Vân An rất mau liền nghe được tiếng vị lão giả bên trong truyền ra "Mau mau để cho bọn họ tiến vào!"

Nghe âm thanh như thế, Thiệu Vân An đột nhiên không khẩn trương, bất quá tay y nắm Vương Thạch Tỉnh đã ra đầy mồ hôi. Vương Thạch Tỉnh thấp giọng: "Không sợ."

"Ừm, ta không sợ."

Là người đã từng trải qua sinh tử, Vương Thạch Tỉnh tương đối bình tĩnh. Quản gia ra tới, An công công nói: "Đi thôi, đừng hoảng hốt, đi vào ta sẽ mang theo ngươi."

"Ai ở bên trong vậy?" Tiếng của Hoàng đế và Quân hậu không già như vậy chứ?

An công công hướng quản gia nháy mắt ra dấu, quản gia nói: "Chính là quý nhân ở, hai vị gia đi theo ta."

"Đi thôi."

An công công bắt lấy một cái tay khác của Thiệu Vân An, kéo y. Thiệu Vân An ở trong lòng kêu to: An thúc, ngươi nhẹ chút! Ta sẽ không chạy đâu mà!

Tronng phòng nha hoàn xốc lên rèm cửa, Thiệu Vân An cúi đầu bị Vương Thạch Tỉnh cùng An công công mang/túm vào phòng. Thiệu Vân An cảm thấy xương ta mình như bị bóp gãy, y lần đầu tiên biết An công công lực tay lớn như vậy.

An công công vào nhà liền hô: "Nô tài khấu kiến Hoàng thượng, Thiên tuế, khấu kiến lão tướng quân, lão phu nhân, lão chính quân." Hô xong, An công công tiến lên hai bước liền quỳ xuống.

Được An công công dẫn dắt (làm mẫu), Thiệu Vân An âm thầm hít sâu một hơi, đầu gối cong xuống. Y tất nhiên là một vạn lần không muốn quỳ. Bất quá Thiệu Vân An ẩn ẩn lại có chút hưng phấn, y sẽ được nhìn thấy hoàng đế chân chính đó nha, mà không phải chỉ là diễn viên đóng vai hoàng đế trên TV! Không biết hoàng đế có soái hay không, có bụng lớn hay không.

"Thảo dân, Thiệu Vân An, khấu kiến Hoàng thượng, Thiên tuế, khấu kiến lão tướng quân, lão phu nhân, lão chính quân." Thiệu Vân An dựa theo An công công hô, y có thể cảm giác được trong phòng này khẳng định không chỉ có chừng này người, nhưng An công công chỉ hô vài người, y làm theo chắc không sai. Lại nói, còn có ai nữa, y cũng không biết.

Thiệu Vân An quỳ xuống dập đầu, Vương Thạch Tỉnh cũng quỳ xuống dập đầu, hô giống như Thiệu Vân An, chỉ sửa lại tên của mình.

Hai người bên này mới vừa dập đầu, bên kia Vĩnh Minh Đế liền lên tiếng: "Hai người các ngươi mau mau bình thân. Quách Tốn, ban tọa."

Nhớ rõ vừa rồi trên đường An công công dạy dò, Thiệu Vân An không đứng lên, chỉ nói: "Thảo dân không dám." Để ta đứng lên đi! Ta chỉ khiêm tốn thôi!

Có người lại đây trực tiếp đỡ (kéo) y đứng lên, sau đó, Thiệu Vân An liền nghe được nam nhân vừa nói ban tọa kia cười, còn nói: "Trẫm nghe nói nam thê Vương gia Thiệu Vân An tính tình hãn, ở huyện Vĩnh Tu đều là có tiếng là hãn phu, sao tới trước mặt trẫm, liền không dám?"

Mẹ nó, ngài sao không nói thẳng ta là bát phu! 'Uy danh' của mình đều truyền tới tai hoàng đế, Thiệu Vân An khóc không ra nước mắt, y bị tình thế bắt buộc mà, được không. Vương Thạch Tỉnh sâu sắc xin lỗi, là hắn liên lụy tức phụ.

Thiệu Vân An tiến vào liền vẫn luôn cúi đầu, Thiên tuế cho rằng y đang khẩn trương, mở miệng nói: "Vân An, Thạch Tỉnh, ngồi xuống nói chuyện."

An công công: "Mau tạ ơn Thiên tuế."

Âm thanh này là Thiên tuế a, thật khá dễ nghe. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh vội vàng tạ ơn. Có người dọn ghế đặt ở phía sau hai người, Vương Thạch Tỉnh kéo Thiệu Vân An ngồi xuống. Thiệu Vân An không phải không dám ngẩng đầu, là trước khi y đến, Tưởng Khang Ninh ngàn dặn vạn dò, kêu y khi nhìn thấy quý nhân thì khi quý nhân chưa cho phép tuyệt đối không thể ngẩng đầu nhìn, nhất định phải khiêm tốn, làm bộ dáng sợ hãi. Tưởng Khang Ninh sợ Thiệu Vân An làm long nhan tức giận, dọc đường đi không thiếu giáo dục y. Thiệu Vân An bị Tưởng Khang Ninh tụng sợ, sợ hắn khi xong việc biết mình không nghe theo, đến lúc đó lại bị tụng một đường trở về, y rất đau đầu muốn đâm tường nha.

An công công lúc này nói: "Hoàng thượng, Thiên tuế, lão tướng quân, Vân An và Thạch Tỉnh đến mang không ít đồ hiếu kính. Đưa Hoàng thượng và Thiên tuế, nô tài sai người đưa đến trong cung, cũng mang một ít đến đây đưa Thiên tuế. Đưa phủ tướng quân, nô tài đã sắp xếp xong."

Quản gia phủ tướng quân lập tức nói: "Lão nô đã sai người một lát sẽ lấy toàn bộ đến đây."

Vĩnh Minh Đế mở miệng: "Các ngươi có tâm. Lại nói, đây là lần đầu tiên trẫm gặp hai người các ngươi, nhưng không phải là lần đầu tiên thu đồ các ngươi hiếu kính. Trẫm a, hiện tại mong nhất chính là nhận được đồ các ngươi hiếu kính đó. Đã mang theo gì đến đây vậy?"

Ha ha. Hoàng đế bệ hạ thực thẳng thắn nha.

Vương Thạch Tỉnh thay tức phụ trả lời: "Hồi Hoàng thượng, thảo dân mang theo trà là do chính Vân An tự tay làm, còn có đồ ăn, món ăn thôn quê, đưa Hoàng thượng, Thiên tuế cùng lão tướng quân nếm cái mới lạ. Còn có Vân An làm một ít đồ ăn vặt, đều không phải đồ có thể đưa lên mặt bàn."

Vĩnh Minh Đế lại lắc đầu: "Các ngươi cảm thấy lên không được mặt bàn, nhưng trẫm lại cảm thấy hiếm lạ nha. Thiệu Vân An, ngẩng đầu lên, để trẫm và Thiên tuế nhìn ngươi. Ngươi chính là phúc tinh của trẫm và quân hậu đó."

Hả? Hả?

Vì sao y liền nghĩ đến 'Phúc tinh cao chiếu Trư Bát Giới'!

Thiệu Vân An không chút do dự liền ngẩng đầu lên, cổ rốt cuộc có thể hoạt động rồi. Y vừa nhấc đầu, tươi cười trên mặt Thiên tuế cứng lại, ngay cả lão tướng quân, lão phu nhân và lão chính quân đều ngây ngẩn cả người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro