Chương 160

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Vinh Vương tuổi khi gần đất xa trời, nhưng số lần cùng người khác ân ái chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ông nói địa phương kia của mình là tám lượng thịt tuyệt không khoa trương. Vì là tám lượng thịt, không ai có thể chịu được. Vương phi vốn dĩ tin phật, nếu không phải không thể cãi lại thánh mệnh, bà đã sớm cạo đầu vào không môn. Cũng bởi vậy, Vương phi đối với việc này là lãnh đạm đến cực điểm, đêm thành thân đó, nhìn thấy nơi đó của La Vinh Vương, thì khóc lóc không muốn.

Ngày hôm sau, Vương phi liền đem thị nữ hồi môn của mình đưa cho La Vinh Vương, để La Vinh Vương nạp làm thiếp thất. Thị nữ kia tại đêm hành phòng, tuy rằng không có cự tuyệt, nhưng cũng đau đớn muốn chết, sợ hãi không thôi.

La Vinh Vương làm năm lần, miễn miễn cưỡng cưỡng làm Vương phi sinh hạ thế tử, làm thiếp thất có đứa con trai, nhưng thế tử và con thứ hai hơn kém nhau mười chín tuổi. La Vinh Vương không phải người không vợ, nhưng ông cũng không khác người không vợ lắm. Nói là có năm lần, lại căn bản không coi là hoan ái, đều là La Vinh Vương tự mình sờ sờ, không sai biệt lắm, đi gieo giống. Ông biết nơi đó của mình đáng sợ, cũng không muốn khó xử Vương phi và thiếp thất, chỉ cầu các nàng có thể vì ông sinh hai đứa nhỏ, để đời này ông ít nhất có cái công đạo với mình.

La Vinh Vương là hoàng tử, là thân vương, nhưng hoan ái là gì tư vị cũng không biết. Hai nữ nhân, để lại bóng ma trong lòng La Vinh Vương, ông tự ti, cũng không muốn hại người khác, chăm sóc hai nhi tử và sống thanh tâm quả dục. Nếu thật sự chịu không nổi, thì tự tìm cho mình ngũ cô nương. Có thể nói, nếu không phải Quách Tử Mục chủ động, La Vinh Vương lại thích, ông cũng chỉ chôn vùi chuyện này. Ông già rồi, địa phương kia, lại bất kham.

Chính là, Quách Tử Mục chủ động. Khóc lóc cầu, muốn ông. Tâm của La Vinh Vương vốn dĩ cả đời này sẽ khô cằn vậy mà được Quách Tử Mục chủ động tưới lên làm tình yêu nảy nầm.

Khi bị tiến vào, rất đau. Cho dù đã làm đủ bôi trơn, vẫn đau đến ra một thân mồ hôi lạnh. Nhưng Quách Tử Mục lại càng dùng sức ôm La Vinh Vương, không để ông trốn, không cho ông lui. Đau, y cũng cam nguyện.

Nơi thô bỉ của mình, tiến vào được một chút nơi thân thể mỹ lệ, mềm mại ấm áp của tiên nhân hạ phàm. Trên người La Vinh Vương mồ hôi từng giọt theo lưng chảy xuống. Hốc mắt La Vinh Vương thực nóng, ông cúi đầu nồng nhiệt mà hôn môi y, ông hôn tất cả các nơi, nhưng không có ý định thâm nhập thêm. Như vậy, là đủ rồi.

"Mộ Dung bá bá, muốn ta, ngươi muốn ta......"

"Ngươi sẽ đau......"

"Không đau. Ngươi muốn ta, muốn ta!"

Đêm, đã khuya, trong phòng Phi Lưu viện ánh nến vẫn chưa tắt. Trên giường, tiếng rên rỉ ái muội xen lẫn có tiếng đau, nhưng nhiều nhất là hạnh phúc và an tâm.

La Vinh Vương không biết, nhân sinh thế nhưng còn có thể hạnh phúc như thế. Quách Tử Mục lau đầu đầy mồ hôi của La Vinh Vương, thỏa mãn tươi cười làm La Vinh Vương rốt cuộc khắc chế không được mà động lên.

"Ưm......"

Mỗi người, ở trên đời này, sẽ có chân chính một nửa thuộc về mình. Có một số người, may mắn gặp được; cũng có một số người, đến chết cũng không biết người kia là ai. Cả đời La Vinh Vương, thuộc về vế sau. Khi một chân đều đã bước vào quan tài, Quách Tử Mục xuất hiện. Người có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, có thể nói là họa thủy, nhưng lại coi trọng ông, một lão nam nhân. La Vinh Vương không hiểu, chuyện gì đã xảy ra, ông chỉ biết, ông chưa bao giờ có cảm giác sống như vậy, sung sướng như thế.

Vương gia về phủ đêm đó liền ở tại Phi Lưu viện!

Sáng sớm hôm sau, phủ La Vinh Vương bát quái bay đầy trời. Tức giận nhất không ai khác chính là thế tử Mộ Dung nghi. Hắn muốn lật bàn a!

Ngày thường giờ mẹo canh ba sẽ dậy, nhưng hôm nay La Vinh Vương giờ Tỵ mới lộ diện. Khi ông lộ diện, liền bị ánh mắt lên án của thế tử. Cha ngài thật cầm thú! Đây chính là cha nói!

Phủ Đại tướng quân phái người đón ba hài tử đi, Quân hậu muốn gặp ba hài tử. Ba con đại miêu cũng đi theo, Quân hậu cũng muốn gặp. Bất quá đón bọn họ là một đội nhân mã khiến cho mọi ngưởi ở kinh thành xôn xao, mang theo dã thú ra đường, không cần kiêu ngạo như thế chứ.

Mộ Dung Nghi kêu người mang đệ đệ Mộ Dung Huy đi dạo phố, hắn đương nhiên là cố ý. Hắn muốn 'người không liên quan' ra ngoài, đơn độc 'thẩm vấn' thân cha, La Vinh Vương. La Vinh Vương nhìn thế tử, mặt già liền có chút hồng. Tối hôm qua ông còn thề son sắt tỏ vẻ ông đối với Quách Tử Mục không có tâm tư kia, kết quả quay đầu lại liền đem người ta lên giường. Bất quá hồng thì hồng, nên đối mặt vẫn là nên đối mặt.

Phân phó quản gia kêu đầu bếp nấu canh gà lại nấu chút cháo, tùy tiện lấp no bụng La Vinh Vương liền kêu thế tử đến thư phòng.

Vào thư phòng, Mộ Dung Nghi liền kháng nghị nói: "Cha, cha còn nói y không phải cha nhỏ cha tìm cho con!"

La Vinh Vương ngồi xuống, xấu hổ mà nói: "Cha, cha vốn dĩ, không có ý đó."

Mộ Dung nghi nhướng mày: "Vậy sao xoay người liền có?"

La Vinh Vương đương nhiên sẽ không nói do Quách Tử Mục chủ động. Nếu ông không có tâm đó, người ra có chủ động ông cũng sẽ không làm chuyện đó! Nói đến nói đi, vẫn là mình động tâm trước.

Thở hắt ra, La Vinh Vương nói: "Nghi nhi, cha ngay từ đầu, thật sự nghĩ như vậy. Cha, thích Tiểu Mục, nhưng tuổi của cha có thể làm cha Tiểu Mục, cha không thể chậm trễ y, càng không thể đạp hư y. Nhưng, tình cảm con người, có đôi khi không chịu sự khống chế của bản thân."

Mộ Dung nghi hỏi: "Vậy y thích cha không?"

La Vinh Vương cười, Mộ Dung Nghi chưa bao giờ nhìn thấy cha cười tươi như vậy.

"Thích, y cũng thích ta."

Lời nói và nụ cười của La Vinh Vương làm Mộ Dung Nghi có chút chua xót, hắn ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Hai người thích lẫn nhau, cha lại chiếm tiện nghi của người ta, vậy nhanh cưới người ta vào đi."

La Vinh Vương biểu tình nghiêm túc vài phần, nói: "Nghi nhi, cha muốn lấy thân phận chính quân thú y."

Vẻ nhẹ nhàng trên mặt Mộ Dung Nghi biến mất.

La Vinh Vương nói: "Đây không phải yêu cầu của Tiểu Mục, là ý của cha. Tiểu Mục là hài tử đáng thương. Y rõ ràng có một bộ dáng đẹp, nhưng không dám dùng gương mặt đó để gặp người. Y là hài tử tốt, lại bị người khác làm hại không thể không đi làm khất cái. Y vốn không muốn tới kinh thành, là cha kiên quyết kéo y tới."

La Vinh Vương kể hoàn cảnh hai huynh đệ Quách Tử Mục cho thế tử nghe, Mộ Dung Nghi rất đồng tình. Khi La Vinh Vương nói xong, Mộ Dung Nghi nói: "Cha, ngài vất vả mới gặp được người mình thích, người ta cũng thích ngài, ngài muốn cưới thế nào thì cưới thế đó đi. Chỉ là nên nhanh cưới người vào đi, bằng không người xinh đẹp như vậy, sẽ bị người đoạt đi mất đó."

La Vinh Vương thật cao hứng thế tử tiếp nhận Quách Tử Mục, ông nói: "Con vĩnh viễn là thế tử vương phủ, con cũng đừng lo lắng sau này Tiểu Mục vào sẽ làm khó con và Tiểu Huy. Chỉ là, cha có thỉnh cầu, hy vọng con có thể đáp ứng."

"Ngài nói."

La Vinh Vương trầm giọng nói: "Về sau, cha mất rồi, cho dù y muốn lưu lại trong phủ hay tái giá, con hãy thay cha, chiếu cố y tốt nha, đừng để y bị người khác khi dễ. Nếu con có thêm đệ đệ hoặc muội muội, con cũng thay cha chiếu cố tốt bọn chúng."

Mộ Dung Nghi liền nói: "Cha khẳng định có thể sống lâu trăm tuổi, ta chết ngài chắc chắn còn sống."

La Vinh Vương trầm mặt: "Nói bậy gì đó! Con tuyệt đối sẽ không chết sớm hơn cha! Sau này nếu còn nói bậy như vậy, xem cha có đánh mông con hay không!"

Mộ Dung Nghi ha ha cười nhẹ, hắn không dám cười to, trái tim gánh nặng không cho hắn quá mức cảm xúc. Mộ Dung Nghi lớn như vậy, La Vinh Vương đương nhiên sẽ không đánh mông hắn. Nhưng có một mẹ ruột một lòng muốn thành tiên, có một di nương mất sớm, Mộ Dung Nghi và Mộ Dung Huy có thể nói là do một tay La Vinh Vương nuôi lớn. Nói La Vinh Vương vừa làm cha vừa là mẹ tuyệt không nói quá.

Khi La Vinh Vương và Mộ Dung Nghi ra khỏi thư phòng, hai người đều thực nhẹ nhàng. La Vinh Vương về Phi Lưu Viện, Mộ Dung Nghi về viện của mình nghỉ ngơi. Bất quá lần này hắn cảm giác ngực nhẹ nhàng một chút, bằng không tối hôm qua hắn nào dám chạy. La Vinh Vương lần này trở về mang theo không ít cố nguyên cao, trà bưởi mật ong, Mộ Dung Nghi thật cao hứng, hắn cảm thấy hắn vì ăn cố nguyên cao thì ngực mới bắt đầu nhẹ nhàng.

Trở lại Phi Lưu Viện, Quách Tử Mục còn ngủ. Nhìn y thỏa mãn ngủ, La Vinh Vương tâm tình vui sướng, khó lòng giải thích tự hào (kiêu ngạo). Ông tuy rằng là lão nam nhân, nhưng ông dám nói, hiện tại ông còn có thể thỏa mãn Tiểu Mục. Bất quá nhớ đến đêm mất hồn đó, La Vinh Vương nhanh chóng xoa cái mũi, ông đúng là càng ngày càng cầm thú.

Tối hôm qua lúc đầu, Quách Tử Mục đúng là rất đau, nhưng cũng không biết là do Quách Tử Mục thân mình mẫn cảm, hay là do thân thể phù hợp, hoặc là do bình bôi trơn Thiệu Vân An đưa dùng được, dù sao sau khi hai người tách ra, Quách Tử Mục không bị thương không nói, bộ dáng động tình kia tuyệt đối không phải muốn làm bộ là có thể làm được.

Nghĩ đến Thiệu Vân An, La Vinh Vương cầm lòng không đậu cười mắng một câu: "Tiểu tử thúi."

Một giấc này, Quách Tử Mục ngủ đến chính ngọ mới tỉnh. Vừa tỉnh nhìn thấy La Vinh Vương ngồi ở mép giường, rõ ràng đang chờ y, Quách Tử Mục lập tức lộ ra tươi cười hạnh phúc và thỏa mãn.

"Mộ Dung......" Tiếng 'bá bá' tới miệng, Quách Tử Mục nuốt xuống, hai người đều có quan hệ xác thịt, kêu như vậy, dường như không thích hợp.

La Vinh Vương cũng nghĩ đến, ông sờ sờ mặt Quách Tử Mục, hỏi: "Đau không?"

Khuôn mặt mỹ lệ của Quách Tử Mục nháy mắt nổi lên án mây đỏ, y ngượng ngùng mà rũ mắt: "Không đau, chỉ là......"

"Có phải không thoải mái hay không?"

Quách Tử Mục xoay đầu, mặt càng đỏ hơn: "Chỉ là, có chút, trướng."

La Vinh Vương hô hấp trong nháy mắt thô nặng, ông nhanh áp xuống khô nóng trong lòng, nói: "Dậy ăn chút cháo, uống chút canh gà nha, hôm nay ở trên giường nghỉ ngơi nha."

"Ta muốn rửa mặt đánh răng." Ở Vương trạch đã hình thành thói quen, Quách Tử Mục cảm thấy không thoải mái.

"Ta đi lấy nước."

La Vinh Vương tự tay hầu hạ Quách Tử Mục rửa mặt, lại đỡ Quách Tử Mục đi nhà xí, rồi đỡ Quách Tử Mục lên giường nằm xuống. Quách Tử Mục không thích gặp người ngoài, La Vinh Vương cũng không thích người ngoài nhìn thấy y bộ dáng chỉ mặc nội y, tóc dài xỏa ra của y. La Vinh Vương nghĩ thầm vẫn nên sớm đem người cưới vào, miễn cho đêm dài lắm mộng, vạn nhất để miệng quạ đen của thế tử nói trúng thì làm sao.

La Vinh Vương ở trong phòng cẩn thận hầu hạ tiểu nam thê của mình, mặc kệ kinh thành bên ngoài hiện tại truyền thành bộ dáng gì. Phủ Đại tướng quân, Quân hậu đang triệu kiến ba hài tử và ba con đại miêu. Ba hài tử lễ nghi đều không tồi, vừa nhìn là biết được nghiêm túc chỉ dạy, Tưởng Mạt Hi nói năng không lưu loát, nói chuyện cũng không liền mạhc, nhưng có thể nhìn ra nhóc rất thông minh. Ba con đại miêu đều rất 'dịu ngoan' đứng ở phía sau hài tử, bất quá Hổ ca ngẩng cao đầu, khí phách kia làm Thiệu Vân An một phen mồ hôi lạnh. Đây là đang ở trước mặt Quân hậu (Hoàng Hậu) đó, Hổ ca ngài ngàn vạn đừng làm gì người ta nha.

Quân hậu ban thưởng ba hài tử không ít đồ vật, Tưởng Mạt Hi và Vương Thanh là văn phòng tứ bảo, như ý ngọc khí, Ni Tử là các loại trang sức, còn có tơ lụa tốt nhất. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh cũng ở trong phòng, lão tướng quân, lão chính quân và lão phu nhân cũng ở.

Quân hậu ban thưởng xong, lão chính quân và lão phu nhân tặng ba hài tử không ít thứ tốt, lão tướng quân còn đặc biệt tặng Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi mỗi người một kiếm gỗ. Tưởng Mạt Hi nhìn kiếm gỗ trong tay, múa may vài cái, sau đó mặt vô biểu tình mà vác ở bên hông. Thấy bộ dáng nhóc, lão tướng quân nói giỡn hỏi: "Không thích sao?"

Nào biết, Tưởng Mạt Hi nói câu: "Không lợi hại."

Lão tướng quân cười: "Ha ha, đây chỉ là kiếm gỗ, đương nhiên không lợi hại."

Thiệu Vân An muốn đỡ trán, tiểu tử này đừng nói ra cái gì hù chết người nha, bất quá còn tốt, Tưởng Mạt Hi cái gì cũng chưa nói. Đừng nói Thiệu Vân An, tâm Vương Thanh đều nhảy loạn, sợ đại ca nói câu "Không lợi hại bằng kiếm Tỉnh thúc đúc" linh tinh gì đó.

Đã từng làm quân nhân, trong không gian có những binh khí hiện đại hoá đó tất nhiên sẽ khiến cho Vương Thạch Tỉnh rất hứng thú. Hắn cân nhắc chế tác nỏ tiễn, chế tạo binh khí, cũng chế tạo ra một ít thành phẩm, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể nói với người ngoài. Ở cổ đại, tự tạo binh khí chính là tử tội.

Lão phu nhân lúc này đứng dậy, nói: "Thiên tuế, lão thân mang Ni Tử đi tiền viện đi dạo, để bé cùng các tỷ tỷ chơi."

Quân hậu gật gật đầu: "Cũng được. Bên cạnh Ni Tử không có tỷ muội khuê các chơi đùa cùng, để bé cùng bọn nha đầu chơi đi, cho tỷ muội nhiều quen thuộc chút."

Thiệu Vân An sờ sờ đầu Ni Tử: "Cùng lão phu nhân đi đi."

Ni Tử có chút sợ. Lão phu nhân lại nói: "Chỗ thái nãi nãi có một cây đàn, con đến xem có thích hay không."

Thiệu Vân An cổ vũ Ni Tử: "Đi đi."

Ni Tử gật gật đầu, lão phu nhân dắt tay Ni Tử, đưa bé đi ra ngoài. Tưởng Mạt Hi bên này nhấc chân muốn đi theo, Thiệu Vân An giữ chặt nhóc: "Ni Tử đi gặp tỷ tỷ, con đừng đi theo."

Quân hậu cười hỏi: "Hi nhi không yên tâm muội muội sao?"

Tưởng Mạt Hi mặt than nói: "Tức phụ."

"......"

"Ha ha ha......"

Lão tướng quân và lão chính quân cười to, Thiệu Vân An bất đắc dĩ, Hi nhi, con như vậy là không tự tin hay là độc chiếm mạnh vậy?

Quân hậu cũng cười: "Hi nhi sớm như vậy đã định ra tức phụ rồi?"

"Tức phụ!"

Thiệu Vân An chỉ có thể giải thích: "Bọn chúng hai đứa nhỏ vô tư, thích lẫn nhau, chờ khi Khang Thần đại ca trở về, ta và Tỉnh ca liền cùng y nói chuyện này, nếu Khang Thần đại ca cũng nguyện ý, vậy trước cho bọn chúng đính hôn."

Quân hậu tán thành nói: "Hai đứa nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã, không tồi. Khang Thần nên mau trở lại, đến lúc đó ở kinh thành làm lễ đính hôn cho hai đứa nhỏ đi. Chờ khi Ni Tử qua 14, hai đứa nhỏ có thể thành thân."

Đôi mắt Tưởng Mạt Hi liền sáng, Vương Thạch Tỉnh vội vàng nói: "Ta và Vân An thương lượng chờ Ni Tử qua 16 mới thương nghị chuyện thành thân."

Lão tướng quân lại hát đệm nói: "Trong lòng bọn chúng đều có đối phương, cần gì phải kéo thêm hai năm. Hai đứa nhỏ sớm chút thành gia, Hi nhi cũng có thể một lòng một dạ kiến công lập nghiệp. Trong kinh thành không thiếu nhất chính là thế gia công tử, đừng nói là 14, ngươi thêm hai năm, sẽ có người tới cửa cầu hôn Ni Tử."

"Ni Tử, của con!"

Tưởng Mạt Hi vừa nghe nóng nảy. Thiệu Vân An ôm nhóc, ý nói nhóc không cần gấp. Thiệu Vân An không rõ: "Hai đứa nhỏ đã đính hôn, người khác còn có thể đoạt hôn sao?"

Lão tướng quân nghiêm túc mà nói: "Kinh thành không phải huyện Vĩnh Tu, càng không phải thôn Tú Thủy. Chỉ cần có người muốn cướp, thì sẽ có biện pháp cướp được. Vì an toàn của Ni Tử, vẫn nên để bé sớm thành thân với Hi nhi đi."

Thiệu Vân An thật không nghĩ tới, Vương Thạch Tỉnh nghe được thâm ý trong lời nói của lão tướng quân, nhíu mi. Tưởng Mạt Hi nghe không hiểu, nhưng biểu tình hai vị thúc thúc thay đổi nhóc có thể nhìn ra. Nhóc nhấp khẩn miệng, nắm chặt tay.

Quân hậu nói: "Các ngươi cùng Khang Thần, hiện giờ thân phận đều không giống trước đây, không khỏi đêm dài lắm mộng, vẫn nên để bọn nhỏ sớm thành thân đi. Sau này hôn sự Thanh nhi, có thể chậm rãi chọn, nhưng cũng phải cẩn thận chọn."

Thiệu Vân An gật gật đầu, tâm tình không tốt, Vương Thạch Tỉnh khom mình hành lễ: "Tạ Thiên tuế, lão tướng quân nhắc nhở."

Lão tướng quân kéo Tưởng Mạt Hi và Vương Thanh, nói lời thấm thía: "Hai con là nam nhi trong nhà, hành sự sau này, phải cẩn thận."

Vương Thanh hành lễ: "Con cẩn tuân ngài dạy bảo."

Tưởng Mạt Hi hổ mặt, cũng theo hành lễ: "Nhớ kỹ!"

Lão chính quân lúc này đứng lên, tươi cười đánh vỡ không khí nặng nề, nói: "Ni Tử đi gặp tỷ tỷ, Thanh nhi và Hi nhi cũng nên đi gặp các huynh đệ đi."

Lão tướng quân cũng nói: "Nên đi." Ông đứng lên, duỗi tay, "Thanh nhi, Hi nhi, đi, cùng thái gia gia đi gặp. Thạch Tỉnh, ngươi cũng đi, cùng ta nói về chuyện Hổ Hành Quan đi."

Vương Thạch Tỉnh nhìn Thiệu Vân An liếc mắt một cái: "Tuân lệnh."

Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi duỗi tay cầm tay lão tướng quân, Thiệu Vân An vỗ vỗ Hổ ca, Hổ ca quăng cái đuôi, mang theo Đại Tiểu Kim cùng nhau đi theo ra ngoài.

Trong phòng tức khắc chỉ còn lại Quân hậu, Thiệu Vân An và Trác Kim. Thiệu Vân An ý thức được, Quân hậu tuyệt đối cố ý lưu lại một mình y.

Cả nhà Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ở phủ tướng quân tạm thời trở về không được, ba hài tử cũng bị giữ lại. Nhận được tin từ phủ tướng quân truyền lời La Vinh Vương cũng không ngạc nhiên, bất quá như vậy ông có thể chuyên tâm chiếu cố Quách Tử Mục. Cùng ngày, La Vinh Vương kêu hạ nhân đem đồ vật của Quách Tử Mục toàn bộ dọn sang phòng mình, theo hiện đại mà nói, hai người xem như chính thức ở chung. La Vinh Vương lại phái người đưa tin cho Quách Tử Du, ông muốn trong thời gian nhanh nhất hoàn thành quá trình cầu hôn, đính hôn, nghênh thú.

Cùng ngày, phủ La Vinh Vương truyền ra, La Vinh Vương mang một người tuổi trẻ có dung nhan khuynh quốc khuynh thành. Cũng khó trách La Vinh Vương sống vài thập niên cơ hồ đều là độc thân lúc này nhịn không được, vừa mang người về, ban đêm đã đem người ta ăn mất.

Tin này truyền đến tai Vĩnh Minh Đế ở phủ Đại tướng quân, Vĩnh Minh Đế rất tò mò: "Khuynh quốc khuynh thành?" Sau đó hắn bừng tỉnh, "An Trạch hình như có nói qua nhà Thiệu Vân An có nam tử có diện mạo cực đẹp." Nghĩ nghĩ, Vĩnh Minh Đế nói: "Đi phủ La Vinh Vương."

"Hoàng Thượng?" Quách Tốn tim đập ngừng một nhịp.

Vĩnh Minh Đế tùy ý nói: "Hoàng thúc muốn cưới nữa, trẫm muốn qua nhìn xem. Lần này hoàng thúc cũng coi như có công, nếu ông thật muốn cưới nữa, trẫm phải nghĩ ban thưởng như thế nào mới được. Đi thôi."

"...... Tuân chỉ!"

Quách Tốn hy vọng là do mình nghĩ sai, việc này vạn nhất để thiên tuế biết...... Quách Tốn run run một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro