Chương 162

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghỉ lễ nên mình dành thời gian edit nhiều chút, nên mỗi ngày sẽ lên một chương nha. Chúc mọi người nghỉ lễ 2/9 vui vẻ ^^




Chương 162

Đợi không bao lâu, Quách Tử Mục mang mặt nạ xuất hiện. Đi vào y cúi đầu, không đợi La Vinh Vương lên tiếng, y liền quỳ xuống hành lễ: "Nô Quách Tử Mục bái kiến Hoàng thượng."

Quách Tử Mục là nô tịch, y mở miệng, Vĩnh Minh Đế thần sắc khó lường, trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Hãy bình thân."

La Vinh Vương đau lòng đều lộ ra ngoài, Hoàng thượng nói cho đứng lên, ông liền lập tức chạy tới nâng Quách Tử Mục dậy. Quách Tử Mục đêm qua mới vừa chịu tội mây mưa, còn quỳ xuống như vậy, thân mình khẳng định sẽ không thoải mái.

"Ngồi đi."

"Nô không dám."

Dựa vào thân phận Quách Tử Mục, xác thật không thể ngồi xuống. Nhưng La Vinh Vương không rảnh lo nhiều như vậy, Hoàng thượng đã cho ngồi, có cái gì không thể ngồi. Ông kéo Quách Tử Mục ấn người ngồi trên ghế, lại ở bên cạnh Quách Tử Mục ngồi xuống. Vĩnh Minh Đế nhìn một màn này, nhịn không được trêu chọc: "Hoàng thúc, trẫm vẫn là lần đầu tiên thấy ngài khẩn trương như thế vì một người, xem ra ngài thật đã nhận định y."

La Vinh Vương nắm tay Quách Tử Mục, trước mặt mọi người tú ân ái, liên tục gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, thần cũng không nghĩ tới, đã đến tuổi này, còn có thể gặp gỡ người mình thích, cũng thích mình."

Quách Tử Mục trước sau cúi đầu, nắm chặt tay La Vinh Vương. Tay y thực lạnh lẽo, y sợ hãi người có quyền thế nhất thiên hạ kia kêu y tháo mặt nạ xuống.

Vĩnh Minh Đế cầm lấy chén trà uống, mở miệng hỏi: "Quách Tử Mục, ngươi tại sao lại thích hoàng thúc của trẫm?"

La Vinh Vương tức khắc xấu hổ không thôi, Hoàng thượng hỏi quá trắng trợn mà.

Quách Tử Mục không ngẩng đầu, cắn cắn miệng, y thấp giọng nói: "Thích chính là, thích."

Vĩnh Minh Đế lại nói: "Trẫm nghe nói ngươi có khuôn mặt diễm tuyệt thiên hạ, trẫm nghĩ không rõ, ngươi vì sao nguyện ý gả cho La Vinh Vương."

"Hoàng thượng." La Vinh Vương lên tiếng, không muốn Vĩnh Minh Đế bức Quách Tử Mục như vậy.

Quách Tử Mục lúc này cảm thấy mình may mắn vì được Thiệu Vân An hãn phu kia hun đúc, bằng không khẳng định y sẽ giống như trước, chỉ dám trốn ở phía sau người khác, sợ hãi đến muốn khóc.

Mặc cho Quách Tử Mục lúc này cũng rất sợ hãi, nhưng y vẫn lấy hết dũng khí mà nói: "Nô tình nguyện, không có gương mặt này. Nô thích, chính là thích." Câu này vừa nói, mang theo vài phần quật cường.

La Vinh Vương cảm động cực kỳ, lên tiếng bảo vệ Quách Tử Mục: "Hoàng thượng, là thần khăng khăng muốn cưới Tử Mục làm chính quân, thần cho rằng đời này sẽ không gặp được người có thể làm thần động tâm, không nghĩ tới sẽ gặp Tử Mục, thỉnh Hoàng thượng thành toàn."

La Vinh Vương đứng dậy quỳ xuống, Quách Tử Mục kiềm chế nước mắt, cũng theo thình thịch quỳ xuống. Vĩnh Minh Đế hoảng sợ, nhanh chóng đứng dậy tự mình nâng dậy La Vinh Vương, Quách Tốn rất có ánh mắt mà nâng Quách Tử Mục dậy.

Vĩnh Minh Đế vội vàng nói: "Hoàng thúc ngài hiểu lầm trẫm. Ngài gặp được người mình thích, trẫm tất nhiên cao hứng cho ngài. Ngài nếu chỉ nạp thiếp, trẫm hôm nay sẽ không tới. Ngài muốn cưới Vương chính quân, trẫm không hỏi nhiều vài câu, thánh chỉ trẫm làm sao ban được?" Vốn dĩ còn muốn làm khó dễ La Vinh Vương, nhưng thấy ông quỳ xuống nên toàn bộ đều nuốt trở vào.

La Vinh Vương lộ ra vẻ kinh hỉ.

Vĩnh Minh Đế nói: "Hoàng thúc khi ngài cùng Vương phi thành thân, quá mức keo kiệt. Lúc này ngài cưới Vương chính quân, lại cưới người ngài thích, phô trương cũng không thể nhỏ. Ngài có nghĩ sẽ đi cầu hôn với Vương gia không?"

[Vương gia ở đây chỉ nhà họ Vương, ý chỉ nhà Vương Thạch Tỉnh đó]

"...... Có có!"

Quách Tử Mục sửng sốt, chuyện khi nào? Quách Tử Mục xem như là gia nô Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, cho nên Vĩnh Minh Đế mới cầu hôn với Vương gia.

Vĩnh Minh Đế gật gật đầu: "Vậy trẫm kêu Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt, sau đó sẽ hạ chỉ tứ hôn, hoàng thúc ngài xem được không?"

"Tốt tốt!" La Vinh Vương cao hứng đến khóe mắt đều thêm nếp nhăn. Mà bên này Quách Tử Mục cúi đầu, tươi cười.

Vĩnh Minh Đế vẫn lắm miệng hỏi một câu: "Bất quá, thân phận của y, dường như vẫn là nô tịch phải không?"

La Vinh Vương lập tức lại hành lễ nói: "Thỉnh Hoàng thượng miễn đi thân phận nô tịch cho hai huynh đệ Tử Mục, lúc trước hai người họ tự nguyện làm nô tịch, cũng là bất đắc dĩ."

"Việc này trẫm cũng có nghe thấy. Hoàng thúc ngài muốn cưới Vương chính quân, thân phận tất nhiên phải suy xét chu toàn, tất nhiên không thể để y lấy thân phận nô tịch gả vào vương phủ được. Việc này trẫm cần nghĩ lại. Bất quá hoàng thúc hãy chờ nghênh thú Vương chính quân nhập phủ đi. Khi an bài xong thân cho y, trẫm sẽ lệnh Khâm thiên giám tuyển ngày, đến lúc đó trẫm sẽ kêu Lễ bộ chuẩn bị, còn Vương phi thì......"

La Vinh Vương lập tức nói: "Về phần Vương phi thần tự mình nói với bà ấy. Bên cạnh thần đã có Tử Mục, bà ấy cũng có thể toàn tâm tu Phật."

Đối với bị vương thẩm này, Vĩnh Minh Đế cũng rất bất đắc dĩ. Quách Tốn lúc này thử lên tiếng: "Hoàng thượng, canh giờ không còn sớm nữa, Thiên tuế còn đang chờ Hoàng thượng đến dùng bữa."

Vĩnh Minh Đế nhìn sắc trời, xác thật không còn sớm, nói: "Trẫm đi phủ Đại tướng quân, hoàng thúc không cần tiễn."

"Phải tiễn phải tiễn." Trong lòng La Vinh Vương cao hứng, Vĩnh Minh Đế cũng không cùng ông khách sáo, để La Vinh Vương tiễn hắn ra cửa. Trước khi lên ngự liễn, Vĩnh Minh Đế dừng lại, xoay người: "Trẫm nghe nói Vương chính quân làm đồ ăn rất ngon, chờ khi thân thể Quân hậu khỏe, trẫm và Quân hậu đến nếm thử tay nghề Vương chính quân."

La Vinh Vương: "Thần cầu mà không được." Hoàng thượng khai kim khẩu nói Quách Tử Mục là Vương chính quân, La Vinh Vương vui sướng không thôi.

Vĩnh Minh Đế vừa lòng cười cười, lên ngự liễn.

"Khởi giá ——"

Ngự liễn bắt đầu khởi hành, La Vinh Vương cung tiễn Vĩnh Minh Đế. Khi đội ngũ Vĩnh Minh Đế không còn nhìn thấy, La Vinh Vương lập tức kéo Quách Tử Mục về phòng.

Vào phòng, La Vinh Vương tháo mặt nạ Quách Tử Mục xuống, để y lên giường, khẩn trương hỏi: "Thân mình còn đau hay không? Ngươi vừa rồi quỳ như vậy, mau cho ta nhìn đầu gối một chút."

Bị ông ấn ngồi lên giường Quách Tử Mục lại ôm chặt eo ông, mặt vùi vào lòng ông. La Vinh Vương động tác dừng lại, sau đó vuốt tóc y: "Đã để ngươi chịu ủy khuất. Tử Mục, ngươi đừng giận, ta tuy là Vương gia, nhưng lại không có chí lớn, cũng không có quyền to, ta......"

"Khi thành thân, ta mang mặt nạ, ngươi có thể bị người khác chê cười hay không?"

Bị đánh gãy lời nói La Vinh Vương ngây ngẩn cả người.

"Ta không muốn người khác nhìn thấy mặt ta. Vừa rồi, ta rất sợ, Hoàng thượng sẽ kêu ta tháo mặt nạ xuống."

La Vinh Vương đau lòng.

Vỗ vỗ, sờ sờ.

"Đừng sợ đừng sợ. Ta tuy rằng không có quyền to, nhưng nói thế nào cũng là Vương gia. Nếu Hoàng thượng thật muốn nhìn mặt ngươi, hắn cũng không dám đối với ngươi thế nào. Hắn nếu dám, ta sẽ đi tìm Quân hậu." Vì dỗ tiểu nam thê cao hứng, La Vinh Vương thậm chí gan lớn nói ra bí mật hoàng gia.

"Hoàng Thượng nha kỳ thật rất sợ vợ. Hắn đánh không lại Quân hậu, giang sơn Yến Quốc là do toàn gia Đại gia trấn giữ, Hoàng Thượng cho dù có sắc tâm, cũng tuyệt đối không có sắc đảm nha."

Quách Tử Mục quả nhiên cười.

Kéo Quách Tử Mục ra, La Vinh Vương nửa quỳ nhìn đầu gối y. Quách Tử Mục ôm cổ La Vinh Vương không cho xem, nói ra một câu khiến La Vinh Vương tuyệt đối không chống đỡ được.

"Ta chân vẫn còn mềm, ngươi cùng ta."

La Vinh Vương ngửa đầu, giống như muốn chảy máu mũi. Nếu Thiệu Vân An ở đây nhất định sẽ nói: Tiểu Quách ca, ngươi thì ra không phải ngạo kiều thụ, ngươi thật ra là dụ thụ nha.

Trên ngự liễn, Quách Tốn nhịn không được hỏi: "Hoàng thượng, ngài vì sao không kêu người nọ tháo xuống mặt nạ?"

Vĩnh Minh Đế liếc mắt một cái: "Ngươi cho rằng trẫm tới phủ La Vinh Vương là vì muốn xem mỹ nhân?"

Quách Tốn tuyệt đối không dám nói mình thật đúng nghĩ như vậy. Hắn a dua nói: "Nô tài đương nhiên biết Hoàng thượng không phải tới xem mỹ nhân, chỉ là nghe nói người nọ có dung nhan khuynh thành, nô tài cảm thấy có chút khuếch đại. Nếu y thực sự có dung mạo khuynh thành, y nói thích Vương gia, nô tài cũng thực sự có chút lo lắng."

Vĩnh Minh Đế lười biếng mà nằm, nói: "Trẫm vừa nhắc nhở qua, hoàng thúc đã cho rằng y là thật tâm, trẫm cần gì phải làm ác nhân. Chỉ là......"

Vĩnh Minh Đế biểu tình trở nên cực kỳ nghiêm túc, Quách Tốn hỏi: "Chỉ là cái gì?"

Vĩnh Minh Đế biểu hiện bộ dáng 'không dễ làm': "Trẫm vừa mới khoác lác, hoàng thúc lúc này muốn nghênh thú chính quân phô trương không thể nhỏ, nhưng bạc này, ai ra?"

Quách Tốn gian nan nuốt xuống phun cười.

"Quốc khố hiện tại vẫn như cũ hư không, trà xuân bán lấy bạc cũng không thể lãng phí như vậy. Ngươi suy nghĩ cho trẫm, bạc này, ai ra?"

Quách Tốn nhéo đùi mình, nói: "Vương gia đại hôn, Hoàng thượng tất nhiên ra một phần. Nô tài cho rằng, Vương chính quân xem như xuất từ Vương gia, không bằng, kêu hai vị Thần Tài kia cũng ra một phần?"

Vĩnh Minh Đế nhìn về phía Quách Tốn ánh mắt dường như đang nói "Trẫm sao lại bây giờ mới phát hiện ngươi là một nhân tài a"! Vĩnh Minh Đế vỗ đùi: "Quyết định như vậy đi!"

Quách Tốn: "......"

Chờ khi Vĩnh Minh Đế đến phủ Đại tướng quân, phủ tướng quân chuẩn bị bữa tối đã xong. Ba hài tử được lão phu nhân và lão chính quân mang đi cùng những người khác ở phủ tướng quân dùng bữa, trong An Tư viện chỉ có Quân hậu, Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An, Đại lão tướng quân và Vĩnh Minh Đế mới đến.

Vĩnh Minh Đế đến, Quân hậu liền nói: "Đồ ăn đêm nay là do Vân An đích thân làm, thần đều chờ không kịp."

Vĩnh Minh Đế có chút chột dạ, trên mặt mang cười mà nói: "Hoàng thúc muốn đi bước nữa, là muốn cưới Vương chính quân, trẫm......"

"Phốc khụ khụ khụ......"

Một người đột nhiên không kịp phòng ngừa ho khan đánh gãy lời Vĩnh Minh Đế giải thích, được một người cứu y. Thiệu Vân An thật ngượng ngùng, nhưng bị nước miếng sặc làm y ho không ngừng. Vương Thạch Tỉnh vuốt lưng cho y, lão tướng quân nhanh chóng rót nước cho y, cũng vỗ vỗ lưng y.

Rốt cuộc ngừng ho khan, Thiệu Vân An uống ngụm trà, vội vàng giải thích: "Thực xin lỗi, đột nhiên bị sặc."

Vĩnh Minh Đế cười hỏi: "Có phải bị trẫm nói làm kinh sợ?"

Thiệu Vân An thành thật gật đầu, hơn nữa lớn mật hỏi: "Hoàng thượng, Mộ Dung bá bá, ách, Vương gia cưới, không phải là, Quách Tử Mục chứ?"

Vĩnh Minh Đế xua xua tay: "Hoàng thúc kêu các ngươi gọi ông là bá bá, các ngươi cứ kêu đi. Hoàng thúc muốn cưới chính là gia nô trong phủ các ngươi Quách Tử Mục."

"Này cũng quá nhanh đi!" Thiệu Vân An kinh ngạc a. Ngày hôm qua Tiểu Quách ca còn phiền não làm sao câu dẫn Mộ Dung bá bá mà, hôm nay hai người đã muốn kết hôn. Y tối hôm qua không có ngủ một giấc là ngủ đến một năm chứ!

Vĩnh Minh Đế chế nhạo nói: "Không nhanh. Hoàng thúc và y đã có phu thê chi lễ, nếu không nhanh, nói không chừng không lâu hài tử đều phải có."

"Ta......" Thiệu Vân An thiếu chút nữa nói 'Ôi mẹ ơi', "Ta, thật không nghĩ tới." Không phải do y đưa mấy quyển sách cấm kia có tác dụng chứ!

Quân hậu biểu tình nhàn nhạt lên tiếng: "Hoàng thượng, dùng bữa đi, sắp nguội."

Vĩnh Minh Đế lập tức nói: "Dùng bữa dùng bữa, trẫm đói bụng rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro