Chương 163

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa cơm này, ngoại trừ Thiệu Vân An có chút mất hồn mất vía, những người khác đều ăn đến mỹ mãn. Có rượu có thịt không nói, chủ yếu chính là các món so với Vân Long tửu lầu trong kinh thành còn ngon hơn. Vĩnh Minh Đế bất động thanh sắc mà sờ sờ bụng, thầm nghĩ có muốn ăn thêm một chén hay không, Quân hậu đè tay hắn lại: "Đồ ăn mỹ vị, Hoàng thượng vẫn nên kiềm chế chút."

Vĩnh Minh Đế xấu hổ, bất quá vẫn bảo trì dáng vẻ quân vương, nói: "Vân An tay nghề quả nhiên danh bất hư truyền. Có vài món ăn dường như không có trong Vân Long tửu lầu, là chuẩn bị đưa ra hay sao?"

Vừa nghe chính là không ít lần đi Vân Long tửu lầu cọ cơm.

Vương Thạch Tỉnh giải thích nói: "Cà chua, dưa chuột này đều là vừa rồi ở trong núi phát hiện, trong nhà thử trồng một chút. Hoàng thượng và Thiên tuế thích ăn, không bằng ở trong cung trồng, ta và Vân An đều cảm thấy, Yến Quốc chúng ta kỳ thật có thể nhiều loại đồ ăn, hương vị quả thật không tồi."

Vĩnh Minh Đế gật đầu: "Đúng thực không tồi. Các ngươi làm cách nào trồng?"

"Hạt bên trong cà chua và dưa chuột có thể làm hạt giống."

Vĩnh Minh Đế hỏi Quân hậu: "Không bằng để trong cung gieo trồng trước, nếu dễ trồng, cứ giao cho Hộ bộ đi làm?"

Quân hậu: "Hoàng thượng làm chủ là được."

Vĩnh Minh Đế trong lòng lộp bộp một tiếng, Quân hậu không cao hứng sao? Bất quá sau đó, hắn liền vui lên.

Thiệu Vân An nhịn không được lên tiếng: "Nếu trong cung trồng không tồi, không bằng xây dựng mô hình trồng thử nghiệm đi? Nếu hai loại rau quả này tiêu thụ không tồi, lại mở rộng."

Vĩnh Minh Đế: "Mô hình trồng thử nghiệm?"

Thiệu Vân An nói: "Rau quả mới muốn mở rộng đi ra ngoài đầu tiên cần trồng thử nghiệm, để trước nhìn xem hoàn cảnh như thế nào, rau quả mới có thể đạt được kết quả mong muốn hay không, cũng tránh cho mù quáng mở rộng để sau này gây hậu quả."

Lão tướng quân: "Tốt! Tốt! Chủ ý Vân An không tồi."

Thiệu Vân An chột dạ: "Cà chua và dưa chuột chúng ta cũng chỉ trồng thử vài lần mới trồng được vài quả tốt, lỡ như Hộ bộ mở rộng ra ngoài, có nhiều sản phẩm không tốt, vậy không phải tổn thất sao."

Vĩnh Minh Đế lại lần nữa gật đầu: "Vậy dựa theo ý ngươi nói mà làm. Nhà ngươi cà chua và dưa chuột là ai trồng?"

Thiệu Vân An thuận miệng trả lời: "Tỉnh ca."

Sau đó y liền hối hận.

Vĩnh Minh Đế: "Vậy việc này cứ giao cho Thạch Tỉnh phụ trách làm. Cái kia, nơi xây dựng mô hình trồng thử nghiệm, nhân lực, đều do ngươi quyết định."

Vương Thạch Tỉnh đứng lên quỳ xuống: "Thảo dân nhất định sẽ không phụ thánh mệnh."

"Đứng lên đi."

Vương Thạch Tỉnh đứng dậy ngồi xuống, chuyện này làm Thiệu Vân An nhìn đến sửng sốt. Vĩnh Minh Đế lại liếm liếm miệng nói: "Thịt vũ loan hương vị không tồi, chỉ ở thôn Tú Thủy mới có sao?"

Thiệu Vân An không dám nói tiếp, vẫn là Vương Thạch Tỉnh trả lời: "Thảo dân thật sự không thấy ở nơi khác có, là do Hổ ca bắt. Hoàng thượng nếu thích ăn, sau này Hổ ca có bắt được, thảo dân sẽ phái người đưa tới. Có băng, sẽ không sợ trên đường bị hư."

"Tốt, tốt."

Thiệu Vân An nhìn vài lần đêm nay hình như Quân hậu có chút an tĩnh, âm thầm kéo kéo Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh đứng lên nói: "Hoàng thượng, thân mình thiên tuế không khoẻ, thảo dân và Vân An cáo lui trước."

Vĩnh Minh Đế gật đầu, không lưu hai người: "Cũng được. Trẫm cũng có chút mệt, hôm nay sẽ nghỉ ngơi ở phủ Đại tướng quân."

"Lão thần phái người đến đây hầu hạ."

"Ừm."

Đại Lão tướng quân, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An rời đi, ra khỏi An Tư Viện, Vương Thạch Tỉnh mời: "Lão tướng quân có muốn cùng vãn bối ngồi uống trà chút không?"

Đại Lão tướng quân lập tức cao hứng: "Vậy thì tốt quá. Vân An pha trà đi."

Thiệu Vân An hảo tâm nhắc nhở: "Chờ đã, ta sợ ngài uống trà nhiều buổi tối ngủ không được."

Đại Lão tướng quân đôi mắt mở lớn: "Ta cả đời này uống trà cũng chưa từng vì vậy mà mất ngủ!"

"Ta đi pha trà cho ngài. Có muốn ăn thêm điểm tâm hay không?"

"Ừm, hài tử ngoan."

"......" Thiệu Vân An nổi da gà, y đã bao lâu chưa từng nghe người khác khen y ba chữ này? Thiệu Vân An dở khóc dở cười, nhưng nhìn Đại Lão tướng quân nhìn mình với ánh mắt phức tạp, trong lòng y, có chút kỳ lạ.

Mọi người đều đi rồi, Vĩnh Minh Đế xua tay, Quách Tốn và Trác Kim lập tức an tĩnh lui ra. Cửa vừa đóng lại, Vĩnh Minh Đế liền ôm lấy Quân hậu, hỏi: "Tề Du sinh khí sao?"

Quân hậu không che dấu hỏi: "Người đẹp không?"

Vĩnh Minh Đế làm như có gật đầu: "Đẹp, thật là đẹp, đứng với hoàng thúc thật đáng tiếc."

Đại Tề Du mặt vô biểu tình hỏi: "Hoàng Thượng cảm thấy đáng tiếc, vậy y đứng với ai thì không đáng tiếc?"

Vĩnh Minh Đế nhướng mày: "Quân hậu trẫm đang ghen?"

Quân hậu kéo tay Vĩnh Minh Đế xuống, đứng lên, Vĩnh Minh Đế từ phía sau ôm lấy y, ở bên tai y hỏi: "Tề Du, ngươi đang ghen sao? Trẫm đi đến chỗ hoàng thúc xem mỹ nhân, xem mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành?"

Quân hậu không có quay đầu lại, chỉ hỏi: "Hoàng Thượng muốn nạp tiến cung sao?"

"Tề Du, ngươi ghen?"

Quân hậu hít sâu một hơi, kéo xuống tay Hoàng thượng đang ôm hông y, xoay người: "Đúng! Ta không cao hứng!"

Vĩnh Minh Đế cười, mưu kế đã thực hiện được. Lại lần nữa ôm lấy Quân hậu, hắn cảm khái: "Ai nha, trẫm muốn nhìn ngươi ăn dấm, thật đúng là khó mà." Vĩnh Minh Đế ấn đầu Quân hậu lên vai hắn, "Trẫm không nhìn mặt y, y có khuynh quốc khuynh thành hay không không có liên quan đến trẫm. Hoàng thúc cả đời nhìn như an nhàn, nhưng rất đau khổ. Trẫm nghe nói ông ấy hình như rất để ý người nọ, trẫm sợ người nọ đối với hoàng thúc không phải thật tâm, trẫm hy vọng hoàng thúc có thể giống trẫm, tìm được hạnh phúc chân chính."

Quân hậu giơ tay ôm eo Vĩnh Minh Đế.

"Bất quá trẫm cũng phát sầu."

"Sầu cái gì?"

Hiển nhiên, Quân hậu tâm tình tốt lên.

"Trẫm nói với hoàng thúc, lần này cũng nên làm lớn một hồi, nhưng trẫm không có bạc."

Quân hậu mím miệng, không biết có phải đang nhịn cười hay không. Vĩnh Minh Đế cúi đầu, nhìn bộ dáng này của y, trực tiếp hôn xuống. Cướp cò trước, Vĩnh Minh Đế ngẩng đầu, ôm chặt quân hậu thở dốc.

"Hoàng thượng......"

"Không được! Làm thế nào cũng phải chờ ba tháng sau!"

Quân hậu ngẩng đầu, giữa chặt mặt Vĩnh Minh Đế: "Hoàng thượng, thân thể thần......"

Vĩnh Minh Đế ngăn miệng y lại: "Trẫm muốn, nhìn ngươi ghen. Ngươi nếu không ăn giấm, trẫm sẽ tức giận. Ngươi trước kia không ăn dấm."

Quân hậu chủ động hôn Vĩnh Minh Đế. Trước kia không ăn giấm, ngay từ đầu, vì còn chưa yêu. Sau đó yêu, nhưng phải lấy đại cục làm trọng không thể ghen. Hiện tại, y có thể tùy ý ghen, bởi vì, người nam nhân này, là của y.

Quân hậu cùng Vĩnh Minh Đế ân ân ái ái, Vương Thạch Tỉnh cùng Đại Lão tướng quân uống trà nói chuyện phiếm, về đề tài hai người đều yêu thích – biên quan, chiến sự. Thiệu Vân An ở một bên đánh ngáp một cái sau đó bị Đại lão tướng quân đuổi về phòng nghỉ ngơi, Thiệu Vân An cũng không khách khí, trở về phòng ngủ. Vương Thạch Tỉnh tất cung tất kính pha trà, châm trà cho lão tướng quân, trong lòng biết lão tướng quân khẳng định có lời muốn nói riêng với hắn.

Quả nhiên, lão tướng quân uống hai ly trà, mở miệng liền hỏi: "Vân An, có ăn dựng quả chưa?"

"Không có. Vân An không muốn có hài tử."

Lão tướng quân lại là nhíu mày: "Bởi vì Thanh nhi và Ni Tử sao?"

"Vân An sợ đau, y cũng không thích nam nhi lớn bụng, nói không thể tiếp thu được."

"Sinh hài tử sao không lớn bụng, không đau được." Lão tướng quân thực mâu thuẫn, "Thanh nhi và Ni Tử không muốn sao?"

"Không có. Vân An sợ đau. Thành thân cùng ngày y liền nói không muốn hài tử." Có phải cùng ngày hay không không cần giải thích.

Lão tướng quân sao cũng không nghĩ tới tiểu tử kia lại sợ đau như vậy, nói: "Ta cũng biết nam nhân sinh con không dễ, chính quân cũng chỉ sinh một mình Minh Vinh. Nhưng tóm lại phải có một đứa. Ngươi không nghĩ muốn sao?"

Vương Thạch Tỉnh không dấu diếm: "Ta muốn. Nhưng ta không muốn Vân An đau. Nếu có ngày y đổi chủ ý, chỉ cần y còn có thể sinh, ta lập tức đi lãnh dựng quả."

Lão tướng quân thở dài, Vương Thạch Tỉnh suy nghĩ sâu xa, trực tiếp hỏi: "Lão tướng quân, Vân An, có phải đứa bé mà Đại gia mất tích hay không?"

Lão tướng quân khiếp sợ nhìn Vương Thạch Tỉnh, sau đó lại thở dài: "Ngươi đã nhìn ra à?"

Vương Thạch Tỉnh gật đầu: "Dực hổ quân không ai không biết việc này. Các ngài vẫn luôn hỏi thân thế và bát tự Vân An, nên ta liền đoán được."

Lão tướng quân thương cảm mà nói: "Vân An lớn lên, giống như đúc chính quân thời niên thiếu. Hài tử trong nhà, cũng chỉ có đứa bé bị mất tích kia, là giống chính quân nhất."

Thì ra là vậy.

Lão tướng quân uống một ngụm trà, nhìn nước trà nói: "Năm đó, người Hồ ở biên quan cướp đi Chiến An, muốn lấy chuyện này bức Minh Vinh quy phục. Phái người đuổi theo đám người Hồ đó, nhưng lại chỉ thấy thi thể, Chiến An không biết tung tích. Khi đó tình huống trong triều phức tạp, Đại gia không thể gióng trống khua chiêng tìm người, cũng bởi vậy mà để mất thời cơ, rốt cuộc hài tử kia bật vô âm tín. Việc này, Đại gia rất đau lòng, hối hận."

Vương Thạch Tỉnh nghe cũng rất khó chịu, hắn cũng không biết tình hình cụ thể như thế nào. Lão tướng quân uống xong ly trà, giương mắt: "Vân An, không muốn biết thân thế bản thân sao?"

Vương Thạch Tỉnh đúng sự thật trả lời: "Y và Thiệu gia đã ký khế thư, y không tìm thân nhân, Thiệu gia không thể dây dưa y. Y đã quên chuyện trước kia, Thiệu gia cũng không có nói thật với y."

Trong lòng lão tướng quân thoải mái rất nhiều, cho dù nghe được chính quân nói nguyên nhân Thiệu Vân An không tìm thân nhân, ông vẫn có chút lo lắng Thiệu Vân An sợ thân phận Quân hậu, mới nói như vậy.

"Nếu y đúng là đứa bé bị mất tích của Đại gia......"

Vương Thạch Tỉnh trực tiếp hỏi: "Lão tướng quân ngài đang lo lắng chuyện gì?"

Lo lắng chuyện gì? Gương mặt già nua của Đại lão tướng quân hiện lên áy náy. Lo lắng hài tử kia có thể trách bọn họ không bảo vệ tốt nó hay không? Lo lắng hài tử kia có thể trách bọn họ vì sao nhiều năm như vậy không tìm được nó hay không? Lo lắng, bọn họ vì sao để nó một mình lẻ loi ở bên ngoài chịu khổ lâu như vậy, bị người ta coi như hạ nhân mà sai sử, còn bị bán đi?

Cả đời chỉ đổ máu không đổ lệ Đại lão tướng quân nghĩ đến đứa bé kia từng bị buộc đến đường cùng, chỉ có thể nhảy sông tự sát, khóe mắt liền không chịu khống chế mà phiếm đỏ.

Vương Thạch Tỉnh rót trà cho lão tướng quân, buông ấm trà.

"Đại gia toàn gia trung nghĩa, Vân An khi không biết thân thế của mình, còn quyên ra nhiều vàng như vậy cho Võ Uy Tướng Quân. Nếu y thật đúng là đứa bé mất tích kia của Đại gia, y sẽ rất tự hào."

Đại lão tướng quân đè lại khóe mắt, cười: "Ừm, ừm, hài tử ngoan."

Người khác nói, lão tướng quân có lẽ không tin, nhưng Vương Thạch Tỉnh nói, lão tướng quân tin!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro