Chương 164

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hết lễ rồi. Mai lại cuốn vào vòng xoay công việc rồi. Sau ngày lễ trôi qua nhanh vậy ⊙﹏⊙




Chương 164

Đêm này, trong lòng nhiều người có nhiều chuyện xảy ra thay đổi. Phủ La Vinh Vương, Quách Tử Mục rúc vào lòng La Vinh Vương, vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ.

"Tử Mục, không ngủ sao?"

"Ta đang nằm mơ sao?"

La Vinh Vương cười, lại đau lòng, cũng tự trách mình khi đó quá 'nhẫn tâm'. Ông cách áo ngủ vuốt ve vai của Quách Tử Mục, nói: "Không phải nằm mơ. Ta muốn cưới ngươi, cưới ngươi làm chính quân."

Quách Tử Mục ngẩng đầu, ánh mắt mỹ lệ có chút do dự.

"Không phải, đốt nến đỏ, bái thiên địa là được rồi sao?"

"Không được." La Vinh Vương làm bộ đen mặt, "Ta đường đường là thân vương, không phải người tầm thường, sao có thể qua loa thành thân như thế. Ta muốn cho người trong thiên hạ đều biết, ngươi là chính quân của ta, là tiểu tức phụ của ta." Cái này từ vừa phát ra, mặt già La Vinh Vương có chút e lệ, bất quá cảm giác rất tốt nha. Trách không được Hi nhi luôn thích đem từ 'tiểu tức phụ' treo trên miệng như vậy.

Quách Tử Mục nghe La Vinh Vương tự tin nói làm tâm hoa nộ phóng, tuy rằng trong lòng vẫn không nghĩ muốn làm lớn, không muốn gặp người, nhưng người mình thích nói như vậy, sao không cao hứng cho được.

Quách Tử Mục cười, nụ cười kia làm La Vinh Vương nhìn đến quáng mắt, cầm lòng không đậu mà hôn xuống. Quách Tử Mục thuận thế ôm cổ La Vinh Vương, hé miệng. Hai người thân thể ôm chặt, chờ khi La Vinh Vương phát hiện mình đang ở trên người Quách Tử Mục, áo ngủ của đối phương đã cởi bỏ, lộ ra thân hình trần trụi trắng nõn, mỹ lệ vạn phần.

La Vinh Vương vội vàng xoay người đi xuống, kéo lại áo ngủ cho Quách Tử Mục. Quần áo đẹp như vậy, nhưng quá câu nhân. Quách Tử Mục ôm La Vinh Vương, kiều suyễn: "Không muốn sao?" Rõ ràng đều có cảm giác mà.

La Vinh Vương kềm chế muốn lau máu mũi, nói: "Thân mình ngươi còn chưa khôi phục, phải nghỉ ngơi mấy ngày."

Quách Tử Mục chớp chớp đôi mắt 'thanh thuần' nói: "Mộ Dung, ngươi có phải mệt mỏi hay không?"

La Vinh Vương 'thú huyết' lập tức dâng lên, lời này giống như bị người ta nói 'không lên' là cùng một nghĩa!

Quách Tử Mục lại không sợ chết tiếp tục trêu chọc: "Khi ngươi làm ta đau, ta cảm thấy lúc đó ngươi yêu ta nhất. Ta mơ thấy thật nhiều thứ, ngươi hôn ta, sờ ưm....!"

Miệng Quách Tử Mục tạm thời không nói được. Nếu Thiệu Vân An ở đây nhất định sẽ rống: Lời này tuyệt đối không phải ta dạy! Ta còn không nói được những lời này! Tiểu Quách ca, ngươi tuyệt đối là dụ thụ, dụ thụ bẩm sinh!

Bất quá Quách Tử Mục khẳng định sẽ cho y một ánh mắt xem thường: Không phải ngươi dạy, nhưng ngươi cho ta sách cấm có viết như vậy, hơn nữa còn viết sau nói vậy, nam chủ nhất định sẽ hóa thân thành lang!

Trở lại trên giường.

Chủ động 'câu dẫn' Quách Tử Mục làm La Vinh Vương không thể chống cự, bị đánh cho tơi bời. Áo ngủ tơ tằm mềm mại mà rơi từ mép giường xuống đất. Buông màn xuống, không có nỗi lo về sau La Vinh Vương chỉ nghĩ tận tình thỏa mãn tiểu nam thê của ông, cũng thỏa mãn bản thân đã nghẹn lâu nay.

Quách Tử Mục không có e lẹ mà nói y thích, mảnh khảnh, so với nữ nhân còn xinh đẹp trắng nõn hơn, hai chân tình sắc mà mở ra. Bởi vì hàng năm ở hoa viên lao động, làn da ngăm đen, lại có một thân cơ bắp La Vinh Vương áp sát vào giữa hai chân Quách Tử Mục, chịu không nổi mà ngậm lấy vật mỹ lệ giữa hai chân y.

"Mộ Dung...... Mộ Dung......"

La Vinh Vương chỉ cảm thấy mình khi nghe từng tiếng "Mộ Dung", không có cảm giác mình là lão già gần đất xa trời, mà là một nam tử vừa qua nhược quán. Ông không có già, ông còn có thể thỏa mãn chính quân của ông.

"Uhggg....."

Vật có kích thước thật lớn từng chút từng chút tham nhập địa phương ấm áp kia, La Vinh Vương thoải mái mà kêu ra tiếng. Cánh tay ngọc quấn quanh, La Vinh Vương như được cổ vũ mà dũng cảm tiến tới.

"Ahhh~~~~"

Đêm, còn rất dài. Ở thôn Tú Thủy dưỡng lâu như vậy La Vinh Vương chưa từng có một đêm vui sướng, 'phấn đấu' không biết mệt mỏi. Tiểu Mộ Dung thoải mái mà ở nơi ướt át này cày cấy, La Vinh Vương ở Quách Tử Mục trên người lưu lại một một cái vệt đỏ. Người này lại mỹ, đã thuộc về ông. Ai cũng đừng hòng cướp từ trong tay ông, trừ phi ông chết!

Ngày mới đến, tên sai vặt nhỏ giọng với La Vinh Vương ở ngoài phòng. Hoàng thượng hạ chỉ, hôm nay các bá quan văn võ phải thượng triều. Người dẫn đến huyên náo ở kinh thành, huyện lệnh huyện Vĩnh Tu Tưởng Khang Ninh, đã hồi kinh, nên hôm nay quyết định thượng triều chính là vì người này.

La Vinh Vương dậy, người ở bên cạnh còn ngủ ngon lành. Động tác thật nhẹ mà xốc chăn lên, La Vinh Vương giống như đạo tặc, ôm xiêm y của mình, nhón mũi chân đi ra phòng ngủ. Vừa ra tới, liền nói với thị nữ: "Vương chính quân còn ngủ, các ngươi đừng làm phiền y, nấu nước và luộc hai trứng gà cho ta là được."

Vương chính quân?!

Thánh chỉ còn chưa hạ, La Vinh Vương đã chính miệng nói ra thân phận tương lai của Quách Tử Mục ở vương phủ, làm những người ở vương phủ đều kinh ngạc. Không chỉ có vậy, La Vinh Vương còn kêu tới quản gia vương phủ, lại lần nữa cường điệu địa vị Quách Tử Mục ở trong phủ. Mặc dù còn chưa chính thức vào cửa, nhưng trên dưới vương phủ hôm nay trở đi đối đãi Quách Tử Mục như đối đãi Vương chính quân, ai nếu dám dĩ hạ phạm thượng, ấn theo quy củ vương phủ xử trí.

Quy củ Vương phủ, đối với bọn hạ nhân trong phủ La Vinh Vương mà nói, quy củ này cho tới nay đều là bất quá nhập phủ khi nghe một chút là được. Hạ nhân Vương phủ vốn không nhiều lắm, cũng chỉ có mười mấy người, đại bộ phận đều đã làm rất nhiều năm. La Vinh Vương lại là vương gia không quyền thế, thế tử thân mình không tốt, việc nhỏ trên cơ bản sẽ không hỏi đến, bọn hạ nhân trong vương phủ thật ra không có quy củ gì. Bất quá hiện tại tình huống đã thay đổi, vương phủ đã có nội chủ nhân chân chính, quy củ hoang phí vài thập niên của vương phủ bây giờ bị lôi ra. Ngay cả Vương phi khi nhập phủ cũng không có đãi ngộ này. Mọi người trong Vương phủ đối với chính quân này, người vẫn luôn mang mặt nạ rất là tò mò.

Ăn hai trứng luộc, La Vinh Vương liền vội vàng thượng triều. Quách Tử Mục ở trong phòng ngủ ngon lành, trước khi đi, La Vinh Vương còn phân phó quản gia mua vài người trở về, cần thông minh lanh lợi và thành thật, phải ký văn tự bán đứt, hầu hạ Vương chính quân. Chờ đến khi thế tử rời giường, ăn cơm mới nghe được tên sai vặt bên cạnh nói bát quái này kia, hắn phản ứng là gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Cha đây là đã động chân tình, về sau các ngươi gặp người đó đừng mất lễ nghĩa."

Tên sai vặt kia lại nói: "Chủ tử, Vương gia có bao giờ đối với ai để ý như vậy đâu, vừa đưa vào phủ liền muốn cưới làm chính quân, lỡ như có hài tử, vậy không phải đối với chủ tử bất lợi sao?"

Nào biết, Mộ Dung Nghi giơ tay tát một cái, tên sai vặt kia giật mình quỳ xuống, dập đầu: "Chủ tử bớt giận, là tiểu nhân miệng tiện!"

Nói xong còn tự tát mình một cái, trong phòng hai tên sai vặt khác và hai thị nữ cũng quỳ xuống. Mộ Dung Nghi biểu tình như cũ tùy ý, thong thả uống cháo, nhưng miệng lại nói ra lời cai độc: "Bổn thế tử không hỏi là do ngươi tự mình suy đoán, hay là do có người nói bịa đặt với ngươi, để ngươi ở bên tai ta nói bậy. Cha ta khó khăn lắm mới kiếm được người mình thích, muốn cưới y làm chính quân, y về sau chính là chính quân chủ tử trong vương phủ, ngay cả sau này cha ta phong con y làm thế tử, thì đó cũng là chuyện giữa ta và cha ta, các ngươi là nô tài mà dám đặt điều nói bậy, đừng trách bổn thế tử không khách khí!"

"Là tiểu nhân miệng tiện! Tiểu nhân vọng ngôn suy đoán tâm tư chủ tử, là tiểu nhân miệng tiện!"

Tên sai vặt kia không ngừng tát chính mình. Mộ Dung Nghi buông muỗng xuống, lau miệng: "Cháo này khó uống chết, nha hoàn trong phủ làm việc thật càng ngày càng lười nhác. Ta đã nói nhiều ngày không muốn uống cháo, vậy mà vẫn làm cháo. Kêu quản gia tới."

"Dạ!"

Tên sai vặt khác đứng lên vội vàng chạy đi, không dám thắc mắc thế tử không có nói không muốn uống cháo bao giờ đâu. Người bên cạnh Mộ Dung Nghi đều biết, vị chủ tử này của bọn họ nhìn thì như dễ nói chuyện, nhưng lúc sinh khí, tuyệt đối là nói một không hai. Chẳng qua vị chủ tử này thân mình không tốt, sinh khí cũng không có mấy lần, thế cho nên bọn họ dường như đã quên bản tính của chủ tử nhà mình.

Mộ Dung Nghi giương mắt, hướng tên sai vặt còn quỳ dưới đất tự tát mình nói: "Ngươi đi hầu hạ Tiểu Huy đi, cẩn thận đừng để người bên cạnh nó nói bậy."

Tên sai vặt kia liên tục dập đầu: "Dạ!"

Hắn minh bạch, hắn đã không thể nào hầu hạ thế tử nữa, nhưng thế tử an bài và cảnh cáo hắn là đã cho hắn một cơ hội nữa. Mộ Dung Nghi giơ tay, để bọn họ lui ra, chờ đến khi bọn hạ nhân đều lui ra, hắn vỗ mạnh lên bàn, cắn răng: "Còn chưa vào cửa đã có người bắt đầu kiếm chuyện rồi, mẹ nó chứ, ta con mẹ nó còn chưa chết mà!"

Khi La Vinh Vương thượng triều, Quách Tử Mục ngủ say, thế tử La Vinh Vương Mộ Dung Nghi kêu quản gia gọi tất cả hạ nhân vương phủ gọi vào chính đường. Mộ Dung Nghi thân mình không tốt, lại béo, ngày thường rất lười nhúc nhích, nhưng La Vinh Vương thương hắn, thương đến nổi mặc dù đứa con trai này không biết khi nào tắt thở đi đời nhà ma, vẫn nguyện ý thỉnh phong thế tử cho hắn, nguyện ý đem quyền hành trong vương phủ giao cho hắn. Ở phủ La Vinh Vương, Mộ Dung Nghi tuyệt đối không phải chỉ là thế tử trên danh nghĩa.

Phủ La Vinh Vương lúc này thay đổi bất ngờ, chủ yếu là do Mộ Dung Nghi. Mà giờ phút này, trên triều đình, cũng là phong vân tiệm khởi. Đại lão tướng quân, Ông lão giờ phút này đều đứng ở đầu hàng quan lại. Tưởng Khang Ninh vào kinh liền đi đến Ông phủ, nhưng hắn cũng không có nói cho nghĩa phụ nghe chuyện địa chấn thôn Tú Thủy, chỉ nói nghĩa phụ yên tâm đi.

Hôm nay các quan lại đến báo cáo công tác rất nhiề, chứ không phải chỉ một mình Tưởng Khang Ninh, nhưng hắn tuyệt đối là mục tiêu chú ý nhất, nguyên nhân là, rất nhiều người đều muốn kéo hắn từ vị trí huyện lệnh huyện Vĩnh Tu xuống, tốt nhất có thể nhốt vào thiên lao phán trảm lập quyết. Các quan viên chờ để báo cáo đều ở bên ngoài chờ, Tưởng Khang Ninh trấn định tiếp nhận các ánh mắt khắp nơi nhìn mình, đôi tay ôm một hộp gỗ mun.

Vĩnh Minh Đế ở đế vị ngồi xuống, La Vinh Vương liền bước ra khỏi hàng bẩm báo nói: "Hoàng thượng, lão thần phụng mệnh đi huyện Vĩnh Tu điều tra địa chấn. Lão thần đã qua điều tra, địa chấn thôn Tú Thủy đúng là có xảy ra, nhưng không có người vật thương vong."

La Vinh Vương không nói chuyện đại hòe thụ, không nói chuyện Hổ ca, không nói chiến tích Tưởng Khang Ninh, bảo trì bộ dáng việc nào ra việc đó. Nhưng thái độ của ông như vậy, là đối với Tưởng Khang Ninh mà nói là tốt nhất.

Vĩnh Minh Đế cố ý hỏi: "Chuyện địa chấn, hắn thân là huyện lệnh huyện Vĩnh Tu, vì sao không báo?"

"Tưởng Khang Ninh nói chuyện địa chấn nguyên do trọng đại, hắn cần tự mình bẩm báo với Hoàng thượng, thần nghĩ Tưởng Khang Ninh ít ngày nữa sẽ vào kinh báo cáo công tác, nên không có truy vấn."

Vĩnh Minh Đế gật gật đầu, La Vinh Vương lui về hàng ngũ.

La Vinh Vương mới vừa lui về, liền có quan viên bước ra khỏi hàng: "Hoàng thượng, Tưởng Khang Ninh thân là huyện lệnh huyện Vĩnh Tu, bất luận là nguyên do trọng đại gì, đều phải kịp thời báo triều đình. Tưởng Khang Ninh giấu mà không báo, rõ ràng là không đem triều cương để vào mắt, thần cho rằng, Tưởng Khang Ninh này đúng là thất trách, Hoàng thượng hãy nghiêm trị răn đe. Bằng không, các quan địa phương ngày sau chẳng phải đều có thể dựa vào chuyện này lấy cớ để mà lừa trên gạt dưới?"

Một vị quan viên khác lập tức bước ra khỏi hàng, đồng dạng yêu cầu nghiêm trị Tưởng Khang Ninh. Đại Minh Qua bước ra khỏi hàng: "Hoàng thượng, thần cho rằng không bằng trước hết nghe Tưởng Khang Ninh nói xem nguyên do trọng đại gì, rồi mới định xem có thất trách hay không."

"Đại đại nhân nói sai rồi. Nguyên do là nguyên do, nhưng thất trách vẫn là thất trách, không thể nói nhập làm một."

Quan viên triều đình chia làm ba phái, một phái yêu cầu nghiêm trị Tưởng Khang Ninh, một phái cho rằng nên nghe Tưởng Khang Ninh nói lý do, một phái khác còn lại là trung lập. La Vinh Vương không có vì Tưởng Khang Ninh nói chuyện, ông trong lòng biết tâm tư Hoàng thượng. Yêu cầu nghiêm trị Tưởng Khang Ninh, đầu tiên là quan viên bên phe An Quốc Công, Thiệu Dương hầu, nhưng trước đó từng vì Tưởng Khang Ninh nói chuyện thì các quan viên bên phe Ninh Quốc công lại thay đổi lời nói, cũng muốn nghiêm trị Tưởng Khang Ninh.

Cho rằng trước nên hết nghe Tưởng Khang Ninh nói là quan viên bên phe Lỗ Quốc công, Cảnh Lăng hầu, Hoà An hầu. Bên phe Đại tướng quân chỉ có mình Đại Minh Qua tỏ thái độ. Học sinh Ông lão, có đủ loại quan viên, đều mở miệng vì Tưởng Khang Ninh cầu tình.

Chờ trên triều đình ồn ào không sai biệt lắm, Vĩnh Minh Đế lúc này mới mở miệng: "Tuyên Tưởng Khang Ninh, trẫm trước muốn hết nghe hắn nói, nếu hắn nói ngoa, trẫm, lại trị hắn tội cũng không muộn."

Vĩnh Minh Đế tỏ thái độ như vậy, các quan viên chủ trương nghiêm trị sắc mặt đều lập tức không quá đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro