Chương 165: Tiên quả (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tuyên, huyện lệnh huyện Vĩnh Tu, Tưởng Khang Ninh ——"

Nghe được tuyên mình vào triều, Tưởng Khang Ninh sửa sang lại quan phục, đi theo tiểu thái giám tuyên triệu hơi cúi đầu, bước chân nhanh chóng mà đi vào đại điện. Đi vào điện, Tưởng Khang Ninh ôm hộp gỗ mun quỳ xuống: "Thần, huyện lệnh huyện Vĩnh Tu, Tưởng Khang Ninh, bái kiến ngô hoàng. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế ——"

Tưởng Khang Ninh trong tay có cái gì, không có nằm sấp trên mặt đất, nhìn cái hộp trong tay hắn, Ông lão và Đại lão tướng quân đồng thời nhướng mày, Vĩnh Minh Đế thì lại lơ đãng mà híp mắt. Đại Minh Qua cũng nhiều lần nhìn cái hộp kia, các quan viên còn lại chỉ cho đó là cái hộp bình thường, còn là cái hộp đặc biệt xấu xí, không ít người lộ ra ánh mắt khinh thường.

Vĩnh Minh Đế: "Tưởng Khang Ninh, ngươi thân là huyện lệnh huyện Vĩnh Tu, thôn Tú Thủy phát sinh địa chấn, ngươi giấu mà không báo, ngươi có biết tội không?"

Tưởng Khang Ninh dập đầu, to gan lớn mật mà ngẩng lên, nhìn thẳng người đang ngồi trên ngôi cửu ngũ trước mặt, hai tay giơ cao hộp gỗ mun: "Hoàng thượng, thôn Tú Thủy địa chấn, không phải thiên tai, không phải nhân họa, mà do đại hòe thụ thần giáng thế, lệnh cho hổ tiên mang thôn dân thôn Tú Thủy Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, trải qua gian nan vì Hoàng thượng hái tiên quả vạn năm, hiến dâng cho Hoàng thượng!"

Xôn xao!

Vĩnh Minh Đế đã nghĩ tới vô số nguyên nhân, duy chỉ không nghĩ đến nguyên nhân này. Tưởng Khang Ninh nói xong, Vĩnh Minh Đế liền từ trên long ỷ đứng lên.

Vĩnh Minh Đế khiếp sợ như thế, Ông lão và Đại lão tướng quân cũng đứng lên, sự giật mình của hai người tuyệt đối không phải làm giả, đó là rõ ràng là không biết trước. Mà người có sức thuyết phục nhất chính là La Vinh Vương, La Vinh Vương "A" kêu một tiếng, đôi mắt trừng to mà chỉ vào Tưởng Khang Ninh thất thanh kêu: "An nhi bọn họ không phải nói không có tìm được đại hòe thụ thần sao!"

La Vinh Vương tiếng này vừa nói, toàn bộ người đều nhìn về phía ông, Vĩnh Minh Đế bình tĩnh lạnh giọng nói: "Hoàng thúc! Ngài nói rõ ràng!"

La Vinh Vương thất thố mà nhìn về phía Vĩnh Minh Đế, nói năng lộn xộn mà nói: "Hổ ca báo mộng cho An nhi, chúng ta suy đoán thụ thần có khả năng ở thôn Tú Thủy, nhưng chưa nói có thật sự ở a!"

"Cái gì báo mộng!"

Bị tiên quả chấn động, La Vinh Vương cũng không biết mình đang nói cái gì, đều đã quên phải kiêng dè xưng hô trong lén lút với Thiệu Vân An.

Tưởng Khang Ninh ra tiếng: "Hoàng thượng, việc này vẫn là do thần nói đi."

"Mau nói!"

Tưởng Khang Ninh nói. Một lời nói dối, thì cần nhiều lời nói dối để che dấu. Cho nên Tưởng Khang Ninh không có ý định nói dối, hắn đem sự tình trước sau chân thật nói ra, bất quá bỏ qua chi tiết thân thế Vương Thạch Tỉnh, chỉ cường điệu thân thế Vương Thạch Tỉnh đau khổ.

Tưởng Khang Ninh nói tỉ mỉ Hổ ca mang Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đi hái tiên quả, dẫn đến thôn Tú Thủy địa chấn. Thân thế Vương Thạch Tỉnh dẫn đến truyền thuyết đại hòe thụ, dẫn đến giấc mộng Thiệu Vân An, do đó suy đoán đại hòe thụ thần rất có thể ngụ ở thôn Tú Thủy, mà Hổ ca chính sứ giả ở nhân gian của đại hòe thụ.

Nói xong, Tưởng Khang Ninh lại lần nữa giơ lên cao hộp gỗ mun: "Hoàng thượng, tiên quả ở đây. Sự tình trọng đại, xin thứ cho thần giấu đến tận bây giờ."

Vĩnh Minh Đế vẫn luôn đứng, chỉ cảm thấy có chút hô hấp không được, thẳng nhìn chằm chằm hộp gỗ trong tay Tưởng Khang Ninh. Quách Tốn một đường chạy chậm xuống bậc thang, hít vài hơi, mới dám duỗi tay từ trong tay Tưởng Khang Ninh ôm lấy, hai tay hoàn toàn ôm lấy, ôm chặt gỗ mun hộp, sau đó xoay người, từng bước một, vững vàng từng bước, sợ có bất cứ sai lầm gì mà chậm rãi đi trên bậc thang, đi đến trước mặt Vĩnh Minh Đế, đem hộp đặt ở trên bàn. Làm xong này hết thảy, Quách Tốn nhanh chóng thối lui đến một bên, lau lau mồ hôi lạnh trên trán.

Vĩnh Minh Đế tầm mắt vẫn luôn đuổi theo cái hộp, cuối cùng, dừng ở trên bàn. Tưởng Khang Ninh lại lần nữa giương giọng: "Hoàng thượng, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đem tiên quả giao cho thần, thần hỏi bọn họ, nếu là tiên quả, bọn họ vì sao không ăn, để thần giao cho Hoàng thượng. Bọn họ nói, ăn tiên quả thì người phi phàm mới có thể ăn, bọn họ không dám ăn. Chỉ có Hoàng thượng chân long thiên tử, mới có thể dùng tiên quả. Tiên quả này bọn họ hái xuống dùng tiên thủy để ngâm, để ở trong bình phỉ thúy, lại để trong hộp gỗ mun vạn năm, chính là sợ có bất luận cái gì sơ xuất. Gỗ mun này chính là gỗ chôn sâu dưới đất vạn năm, chỉ khi có vật tiên giáng thế mới có thể xuất hiện.

Thần sở dĩ bây giờ mới dâng cho Hoàng Thượng là vì, thứ nhất, thần cũng lo lắng tiên quả này có thật hay không; thứ hai, thần là huyện lệnh huyện Vĩnh Tu, là lúc thu hoạch trà xuân, lúc chế trà, thần thân mang trọng trách Hoàng thượng giao cho, không dám chậm trễ. Thứ ba, tiên quả, thần chỉ là khi nhập kinh dâng cho Hoàng thượng, công thần quả thật Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, thần không dám kể công, cho nên khi hai người họ nhập kinh dâng cho Hoàng thượng. Thần giấu diếm đại sự này, thỉnh Hoàng thượng trách phạt."

Tưởng Khang Ninh quỳ sấp xuống.

"Đứng lên!"

Vĩnh Minh Đế trước sau nhìn chằm chằm hộp gỗ mun, một vị đại thần nhanh chóng bước ra khỏi hàng quỳ xuống nói: "Hoàng thượng, tiên quả thần chưa từng nghe thấy. Khâm Thiên Giám nói họa tinh ở thôn Tú Thủy, tại sao có thể lại là đại hòe thụ thần, thần nghe chỉ cảm thấy việc này rất vớ vẩn. Nếu thật là tiên quả, vậy sao Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An sao không ăn, căn bản nói không thông."

La Vinh Vương không cao hứng, ông đi ra: "Chu đại nhân lời này không đúng rồi. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đối với Hoàng thượng trung thành và tận tâm, dùng mạng để hái tiên quả đầu tiên là nghĩ đến dâng cho hoàng thượng, tất nhiên là sẽ không như Chu đại nhân sẽ giữ lại mà ăn."

Đối phương lập tức sắc mặt đại biến, dập đầu kêu: "Hoàng Thượng thánh minh! Thần tuyệt không có ý này! Thần chỉ là lo lắng......"

La Vinh Vương đánh gãy lời hắn: "Hoàng thượng, chuyện đại hòe thụ thần lão thần đây có biết, lão thần lúc ấy cũng ở đó, lão thần còn cởi giày ra để nhìn. Ngón út lão thần đúng thật có hai móng, thôn Tú Thủy cũng xác thật có nhiều thôn dân nguyên quán ở phía bắc không phải một hai người. Hổ ca cực kỳ thông minh, cực hiểu tiếng người, không phải hổ tiên thì là cái gì? Có phải tiên quả hay không, lấy ra xem liền biết."

Vĩnh Minh Đế trong lòng kỳ thật đã sớm không kiên nhẫn, La Vinh Vương nói câu cuối cùng này quả thực đúng ý hắn. Vĩnh Minh Đế kiềm chế nóng vội, mở miệng: "Quách Tốn, mở ra."

Quách Tốn đùng một tiếng quỳ xuống: "Hoàng thượng, nô tài không dám." Biết chút nội tình Quách Tốn hoàn toàn tin tưởng trong hộp là tiên quả.

Vĩnh Minh Đế hít sâu, duỗi tay lấy qua hộp gỗ mun. Mở hộp ra, bên trong là một cái chai phỉ thúy xanh biếc. Tưởng Khang Ninh ở dưới vội vàng nói: "Hoàng thượng, trong chai chính là tiên thủy."

Vĩnh Minh Đế tay run run, Quách Tốn ôm ngực, Tưởng Khang Ninh đều là vẻ mặt khẩn trương. Vĩnh Minh Đế ngẩng đầu: "Ngươi đã xem qua?"

Tưởng Khang Ninh gật đầu: "Thần đã xem qua. Đúng vì đã xem qua, cho nên thần mới tin đây chính là tiên quả. Hoàng thượng, nếu kéo màn che xuống, thì xem sẽ rõ hơn."

Vĩnh Minh Đế: "Kéo màn che xuống!"

Người hầu trong đại điện lập tức kéo màn che xuống, trong đại điện lập tức tối đi không ít. Vĩnh Minh Đế lấy ra bình phỉ thúy, Quách Tốn lập tức tiến đến hai tay tiếp nhận hộp gỗ mun. Bình phỉ thúy xanh biếc che giấu ánh sáng tiên quả. Vĩnh Minh Đế ngừng thở, một tay cầm lấy nắp bình, dùng một chút sức, ánh sáng nhu hòa cùng mùi hương ngọt thanh bay ra. Khi nắp bình được lấy ra, ánh sáng càng rực rỡ, mùi hương bay ra lan khắp toàn bộ đại điện.

Cho dù là người đã nhìn qua, Tưởng Khang Ninh cũng không tránh khỏi quên hô hấp mà kinh hô. Vĩnh Minh Đế nhìn sát vào miệng bình, để nhìn vào bên trong, hắn rõ ràng kinh hãi, sau đó nhanh chóng đập lại nắp bình, hô hấp dồn dập.

Vĩnh Minh Đế: "Lập tức tuyên Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An!"

"Nô tài đi!"

Quách Tốn nhanh chóng chạy xuống bậc thang, chạy đi ra ngoài. Màn che kéo ra, Vĩnh Minh Đế hai tay ôm cái bình ngồi trên long ỷ, sắc mặt đỏ lên. Tưởng Khang Ninh dập đầu: "Trời phù hộ ngô hoàng, thụ thần giáng thế, ban tiên quả, vạn thọ vô cương! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế ——"

La Vinh Vương bước ra khỏi hàng quỳ xuống: "Trời phù hộ ngô hoàng, ban tiên quả , ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Đại Lão tướng quân và Ông lão quỳ xuống: "Trời phù hộ ngô hoàng, ban tiên quả, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Các quan viên khác cũng quỳ xuống, mặc kệ là có nguyện ý hay không, mặc kệ là có cam lòng hay không, đều chỉ có thể quỳ xuống, hô to vạn tuế.

Ở phủ Đại tướng quân đang hầu Quân hậu uống trà Thiệu Vân An được truyền chỉ tiến cung, biểu tình như đã biết trước, Quân hậu tò mò hỏi Quách Tốn mặt đang rất nôn nóng: "Thánh thượng tuyên Vân An và Thạch Tỉnh vào điện, là vì chuyện gì?"

"Đại sự!"

Quách Tốn không có dấu diếm, nhanh chóng nói: "Hai người bọn họ để Tưởng huyện lệnh dâng tiên quả cho Hoàng thượng, tiên quả có mùi hương còn có thể phát sáng, Hoàng thượng lệnh nô tài nhanh chóng tuyên hai người vào điện."

Quân hậu kinh hãi: "Tiên quả?"

Thiệu Vân An: "Thiên tuế, đúng là tiên quả. Hoàng thượng đang chờ, thảo dân và Tỉnh ca đi trước gặp mặt Hoàng thượng nói rõ ràng, trở về thảo dân sẽ giải thích tỉ mỉ cho ngài ."

Quách Tốn: "Thiên tuế, nếu không, ngài cũng cùng tiến cung đi."

Quân hậu nắm chặt tay, một lát sau, y lắc đầu: "Không được. Các ngươi nhanh đi đi, bổn quân không tiện lộ diện."

"Thiên tuế......" Quách Tốn còn muốn nói cái gì, bị Quân hậu giơ tay đánh gãy. Quách Tốn quỳ xuống dập đầu, sau đó đứng lên thúc giục: "Thiệu tiểu gia, ngài cùng nô tài nhanh nhanh tiến cung đi."

"Quách công công chờ chút. Tỉnh ca ở tiền viện, ta đi tìm huynh ấy."

"Nô tài đã phái người đi tìm, chúng ta trực tiếp đến cửa chờ."

"Cũng được. Quách công công thỉnh."

Hướng Quân hậu hành lễ, Thiệu Vân An đi theo Quách Tốn rời đi. Quân hậu nhìn hai người rời đi, mày nhíu lại, Trác Kim bên cạnh lên tiếng: "Thiên tuế, ngài......"

Quân hậu vẫn như cũ giơ tay đánh gãy hắn: "Cái gì đều đừng nói."

"Tuân lệnh."

Trác Kim cúi đầu, trong lòng rất lo lắng, nếu tiên quả kia là thật, Hoàng thượng lấy hay bỏ như thế nào ?

Nếu tiên quả là giả, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng cũng khó tránh khỏi thấp thỏm. Nhưng bởi vì là thật, cho nên hai người ngồi xe ngựa vào cung, thần thái muốn có bao nhiêu bình tĩnh thì có bấy nhiêu bình tĩnh, Thiệu Vân An thậm chí còn có tâm tình hỏi: "Quách công công, Hoàng thượng khẳng định hoảng sợ nha?"

Quách Tốn đều sắp khóc: "Thiệu tiểu gia, ngài đem kinh hỉ đều mang đến Đại Yến Quốc ta sắp làm trời bị chấn sụp. Nhưng ngàn vạn lần không thể làm ra bất luận cái gì bại lộ nha!"

Quách Tốn câu này nói đến mịt mờ, ý chính là ngàn vạn lần đừng là giả nha. Thiệu Vân An ha ha cười hỏi: "Quách công công, ngài nói Hoàng thượng sẽ ban thưởng gì cho ta vậy?"

Quách Tốn mặt nháy mắt đỏ lên, chẳng lẽ tiên quả là thật?! Vương Thạch Tỉnh xoa eo Thiệu Vân An, chút nữa gặp Hoàng Thượng, phải nói năng cẩn thận.

Thiệu Vân An ở trên xe có tâm tình đùa Quách Tốn, trong đại điện lại là không khí khẩn trương. Vĩnh Minh Đế ôm hộp gỗ mun như ngồi trên đống lửa, như ngồi đống than, nhất nhất biến biến hỏi La Vinh Vương và Tưởng Khang Ninh chuyện địa chấn thôn Tú Thủy. Nếu không phải ngại với thân phận mình, Vĩnh Minh Đế tuyệt đối sẽ cởi giày xem ngón út của mình có phải có hai móng hay không.

Ngàn mong vạn mong, bên ngoài rốt cuộc vang lên tiếng thái giám hô: "Thôn dân thôn Tú Thủy Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An kiến giá ——"

Vĩnh Minh Đế nhanh chóng đứng lên: "Tuyên!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro