Chương 166: Tiên quả (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Quách Tốn dẫn vào, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cúi đầu đi vào đại điện. Hai người lập tức cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn bọn họ. Đi đến bên cạnh Quách Tốn, hai người quỳ xuống, hô lớn: "Thảo dân......"

"Đứng lên."

Vĩnh Minh Đế căn bản không thể chờ để bọn họ hành lễ xong, khi hai người đứng lên thì trực tiếp hỏi: "Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An, trẫm hỏi các ngươi, tiên quả này là chuyện như thế nào?"

Thiệu Vân An không hé răng, Vương Thạch Tỉnh làm gia chủ mở miệng: "Bẩm hoàng thượng, đêm đó hổ ca dẫn cả nhà thảo dân......" Vương Thạch Tỉnh trước sau nói ra kỹ càng tỉ mỉ, không có cường điệu quá trình gian khổ như thế nào, cũng không có cường điệu tiên quả kia kỳ diệu như thế nào, nhưng cũng bởi vì hắn bình đạm mà nói, mới càng làm cho người nghe cảm thấy sự tình chính là như vậy, quả kia chính là tiên quả.

Vương Thạch Tỉnh nói xong, Chu đại nhân lại nghi ngờ nói: "Tiên quả chỉ có một viên mà hai người các ngươi lại không ăn, này không phải rất kỳ quái sao?" Ai cũng đều nghe ra được ngụ ý, dâng cho hoàng thượng tiên quả có thật sự là 'tiên quả' không?

La Vinh Vương tức giận muốn nói, có một người so với ông nhanh hơn. Không chột dạ Thiệu Vân An ngẩng đầu: "Ngài có lá gan ăn vụng tiên quả, nhưng ta cùng Tỉnh ca không có nha."

"Điêu dân to gan. Trên đại điện dám bôi nhọ bản quan!" Chu đại nhân nhanh chóng hướng Vĩnh Minh Đế tỏ lòng trung thành, "Hoàng thượng, vi thần đối với Hoàng thượng trung thành và tận tâm, thần không thể không hoài nghi tiên quả này là giả."

Không hiểu quy củ triều đình, căn bản cũng không sợ, Thiệu Vân An lạnh nhạt nói: "Ngài hoài nghi là giả, vậy không bằng ngài ăn thử xem có thể thành tiên hay không?"

"Ngươi!" Chu đại nhân giận trừng Thiệu Vân An, "Trên đại điện, trước mặt hoàng thượng, há có thể cho phép các điêu dân như ngươi hồ ngôn loạn ngữ!"

Thiệu Vân An tiến lên một bước, không chút nào thoái nhượng: "Hoàng thượng cũng chưa mở miệng hỏi, ngươi lải nhải dài dòng cái gì? Trên đại điện, trước mặt Hoàng thượng, ngươi so quan uy gì với ta? Ta nói là thật, ngươi nói là giả. Ta cho ngươi ăn để xem thử thật giả, ngươi nói ta hồ ngôn loạn ngữ, nói cái gì đều là ngươi nói hết, ta còn nói được cái gì? Ngươi có lá gan ăn tiên quả, nhưng ta và Tỉnh ca không có à!" Thiệu Vân An quay đầu liền nhìn Hoàng thượng, "Hoàng Thượng, tiên quả sau khi được hái xuống thảo dân và Tỉnh ca cũng có ý định muốn ăn, nhưng sau lại quyết định đưa cho Hoàng thượng và Thiên tuế."

Vĩnh Minh Đế nhướng mày: "Nga? Vì sao sửa lại chủ ý?"

"Thảo dân sợ nói ra long nhan sẽ nổi giận."

"Bất luận ngươi nói cái gì, trẫm đều miễn tội cho ngươi."

Tưởng Khang Ninh: "Vân An!"

Vĩnh Minh Đế: "Để y nói."

Thiệu Vân An nói: "Thảo dân cảm thấy, Hoàng thượng và Thiên tuế thành tiên tuyệt đối tốt hơn so với thảo dân và Tỉnh ca thành tiên. Thảo dân sợ bị người đuổi giết."

"Phốc! Ha ha ha......"

La Vinh Vương là người thứ nhất phun cười, Ông lão và Đại lão tướng quân cũng cười theo. Tưởng Khang Ninh xấu hổ mà quỳ xuống: "Hoàng thượng, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đúng là có nói với thần như vậy. Thần lúc ấy còn răn dạy hai người bọn họ. Nhưng thần có thể lấy đầu bảo đảm, tiên quả là thật. Thần lúc ấy nhìn thấy tiên quả, cũng là sợ tới mức không dám nhận, chỉ khi thần vào kinh, thần mới cầm tiên quả từ tay hai người họ."

Thiệu Vân An quỳ xuống: "Hoàng thượng, gặp được tiên quả tự mình ăn là đạo lý thường tình, nhưng cả nhà thảo dân bất quá chỉ là thôn dân thôn Tú Thủy, trừ phi ăn tiên quả có thể bay lên trời, một người đắc đạo gà chó lên trời, đem bạn bè thân thích thảo dân toàn bộ mang theo, nếu không, thảo dân ăn, chỉ làm cho thân nhân gặp tai họa. Thảo dân giải quyết không nổi, thảo dân căn bản khống chế không được hậu quả. Thảo dân và Tỉnh ca ở trong nhà thường nghe Vương gia nói Hoàng thượng và Thiên tuế kiêm điệp tình thâm như thế nào, Hoàng thượng đối với Thiên tuế là biển tình ba ngàn, nhưng chỉ lấy một gáo nước, nhưng thân thể Thiên tuế mãi không tốt, Hoàng thượng thường vì thế ưu tư.

Tỉnh ca liền cùng thảo dân thương lượng, đem tiên quả dâng cho Hoàng thượng và Thiên tuế, nếu thân thể thiên tuế có thể vì thế tốt hơn, vậy Hoàng thượng không còn nổi lo có thể an tâm chưởng quản thiên hạ. Hoàng thượng có thể toàn tâm toàn ý chưởng quản thiên hạ, cả nhà thảo dân, bá tánh Đại Yến Quốc sẽ có những ngày tháng sinh sống ổn định, càng ngày càng tốt. Vậy cả nhà thảo dân cũng coi như là công đức viên mãn. Kỳ thật tiên quả có thể thành tiên hay không, thảo dân không biết, nhưng trái cây này, ăn đối với thân thể khẳng định có chỗ tốt. Tỉnh ca và thảo dân đều hy vọng Hoàng thượng và Thiên tuế có thể thiên thu vạn đại, nhất thống Đại Yến!"

Vương Thạch Tỉnh phối hợp quỳ xuống: "Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, mới có thể xứng cùng tiên quả. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!"

La Vinh Vương quỳ xuống: "Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——"

Các quan viên cùng lập trường với La Vinh Vương, bao gồm Ông lão, Đại lão tướng quân đều lần nữa quỳ xuống hô vạn tuế. Còn bên phía các đại thần phản đối, cũng bước ra khỏi hàng lại lần nữa cường điệu nghi ngời tiên quả là giả. Đặc biệt là Chu đại nhân càng than thở khóc lóc mà khẩn cầu Hoàng thượng trước điều tra rõ tiên quả, không nên bị kẻ gian, tiểu nhân che mắt. Dị tượng của tiên quả nói không chừng là hai người này động tay động chân.

Vĩnh Minh Đế giơ tay, trong đại điện liền an tĩnh, hắn nhìn Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An hỏi: "Hai người các ngươi, muốn ban thưởng gì?"

"Hoàng thượng!"

Vĩnh Minh Đế nhìn Chu đại nhân, Chu đại nhân giật mình, không dám nói nữa. Vĩnh Minh Đế lại lần nữa nhìn Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, Vương Thạch Tỉnh dập đầu: "Hoàng thượng, thảo dân, có một yêu cầu quá đáng."

"Nói!"

"Hoàng Thượng, thảo dân cả đời có cha như không cha. Có nhà như không nhà. Mà hiện nay, thảo dân có nhà, có nghĩa phụ đối đãi thảo dân như con ruột. Thảo dân khẩn cầu Hoàng thượng, sau khi dùng tiên quả, có thể ban tiên thủy cho nghĩa phụ thảo dân Sầm Nguyệt Bạch; Cho La Vinh Vương đối đãi thảo dân từ ái như cha; Cho cha sĩ tử khắp thiên hạ Ông lão; Cho cha võ tướng khắp thiên hạ Đại lão tướng quân. Nhà có một lão, như có một bảo, nghĩa phụ như Vương gia nhà ta chi bảo; La Vinh Vương như vương thất ta chi bảo; Ông lão và Đại Lão tướng quân như Đại Yến ta chi bảo. Bọn họ đối với cả nhà thảo dân đều có ân tình, thảo dân không có gì hồi báo; Khẩn cầu Hoàng thượng có thể ban tiên thủy"

Vương Thạch Tỉnh đùng đùng đùng dập đầu ba cái, La Vinh Vương, Ông lão và Đại Lão tướng quân choáng váng, ngay cả Tưởng Khang Ninh cũng choáng váng. Thiệu Vân An quỳ xuống, cũng dập đầu ba cái: "Hoàng thượng, thảo dân và Tỉnh ca không cần ban thưởng cái gì, chỉ muốn trưởng bối yêu thương chúng ta có thể sống lâu trăm tuổi. Thỉnh Hoàng thượng có thể dùng xong tiên quả, ban tiên thủy!"

"Thạch Tỉnh! An nhi! Các ngươi đừng nói nữa!" Ông lão hốc mắt rưng rưng, dập đầu, "Hoàng thượng, hai người bọn chúng không hiểu chuyện, thỉnh Hoàng thượng thứ tội."

Đại Lão tướng quân cũng dập đầu cầu tình: "Hoàng thượng, lão thần đã sống đủ rồi, không cầu tiên thủy, lão thần khẩn cầu hoàng thượng thứ hai người tội lỗ mãng"

"Hoàng thượng!" La Vinh Vương cũng muốn dập đầu cầu tình.

"Hoàng Thượng, hai người hắn to gan lớn mật, đáng lý nên......" Chu đại nhân xem như bắt được cơ hội, nhưng Vĩnh Minh Đế đã không kiên nhẫn, "Câm miệng! Toàn bộ người trên triều tùy ngươi nhảy nhót lung tung, có phải trẫm đem tiên quả cho ngươi, ngươi mới không nói nữa phải không?"

"Thần không dám! Thần đối với Hoàng thượng một mảnh trung tâm, thần......"

"Người tới! Đem hắn kéo đi, ồn ào làm trẫm đau đầu."

"Hoàng thượng thứ tội, hoàng thượng thứ tội! Thần một mảnh trung tâm, Hoàng thượng đừng bị tiểu nhân che mắt! Hoàng thượng---!"

Chu đại nhân giãy giụa bị ngự tiền thị vệ kéo ra ngoài, quả nhiên, trên đại điện liền thanh tĩnh. Vĩnh Minh Đế trầm ổn mà ngồi xuống, nhắm mắt lại bình tĩnh một phen, hắn mở mắt ra.

"Dữu Hữu Quang."

"Có thần!"

Vĩnh Minh Đế nói làm đại điện vang vọng: "Nhanh nhanh dẫn người đến phủ Đại tướng quân mời Quân hậu đến đây."

Dữu Hữu Quang trong lòng chấn động: "Tuân lệnh"

Khi Dữu Hữu Quang rời đi, Vĩnh Minh Đế nhìn đám người đang quỳ trên đất, lại lần nữa nói: "Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An, nếu tiên quả này là thật, trẫm, trọng thưởng; Nếu là giả, trẫm tru cữu tộc các ngươi."

Vương Thạch Tỉnh ngẩn đầu, cái gì cũng chưa nói. Thiệu Vân An ngẩng đầu lên: "Hoàng thượng, nếu tiên quả là giả, muốn chém muốn giết tùy ngài. Bất quá đây là thật, cho nên cái giả thiết này không tồn tại. Thảo dân và Tỉnh ca không cần trọng thưởng, chỉ khẩn cầu Hoàng thượng và Thiên tuế sau khi thành tiên, có thể bảo hộ cả nhà thảo dân bình an."

Thiệu Vân An nói lời thề son sắt, mọi người trong lòng nói thầm, chẳng lẽ tiên quả là thật?

"Trẫm, chuẩn."

Vĩnh Minh Đế không nói có ban tiên thủy hay không, nhưng Vương Thạch Tỉnh khẩn cầu đã làm trong lòng ba vị lão nhân ở đây cảm động đến rơi lệ. La Vinh Vương rốt cuộc hiểu ra Thiệu Vân An lúc trước nói với ông là có ý gì. La Vinh Vương muốn tiên thủy, rất muốn, nhưng mà ông rất trách Vương Thạch Tỉnh thế nhưng vì ông cầu Hoàng thượng tiên thủy, La Vinh Vương chỉ hy vọng tiên quả là thật có thể thành tiên, như vậy Hoàng thượng sẽ không trách tội hai đứa nhỏ kia. La Vinh Vương cố nén nước mắt cảm động, ở trong lòng thề, chỉ cần hôm nay có thể bình an qua đi, ông sẽ dùng cả quãng đời còn lại dù liều cả mạng cũng phải bảo hộ cả nhà hai đứa nhỏ kia bình an.

Ở phủ Đại tướng quân Thiên tuế nhận được ý chỉ trong cung, nói không rõ trong lòng là tư vị gì, nhưng tuyệt đối không phải chua xót. Trác Kim cao hứng đến rơi nước mắt.

Sau khi tiến cung, Quân hậu vẫn như cũ không lộ mặt, đối với người ngoài thì thân thể y còn chưa tốt, cỗ kiệu một đường nâng tiến cung. Vĩnh Minh Đế đã di giá đến tẩm cung, đến tẩm cung Quân hậu được Trác Kim và Quách Tốn chờ sẵn dìu vào tẩm cung, ở ngoài tẩm cung các đại thần tam phẩm trở lên đều quỳ xuống hành lễ, tất cả đều thấy sắc mặt Quân hậu tái nhợt bước chân không vững.

Ở trong đám người quỳ hành lễ trong cung, có ba người thân phận không phù hợp. Một người là phẩm cấp quá thấp Tưởng Khang Ninh, hai người khác chính là thảo dân Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Vĩnh Minh Đế nói rõ là muốn cùng Quân hậu ăn tiên quả. Ông lão không có phản đối, Đại Lão tướng quân không có phản đối, La Vinh Vương cũng không có phản đối, mà người phản đối Chu đại nhân đã bị Vĩnh Minh Đế sai người kéo đi rồi. Rất nhiều người đều ngóng trông Hoàng thượng và Quân hậu sau khi dùng tiên quả không chỉ không có tác dụng còn hại thân thể, như vậy bọn họ không cần nói gì nữa, người bọn họ xem là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt sẽ đầu mình hai nơi, sẽ kéo người của Ông lão, Đại gia đồng loạt kéo xuống cũng là dễ như trở bàn tay. Ngược lại, Ông lão, Đại Lão tướng quân và La Vinh Vương đều ngóng trông tiên quả là thật.

Khi Quân hậu đi vào tẩm cung, La Vinh Vương đứng lên sắc mặt nghiêm túc thấp giọng hỏi: "Thạch Tỉnh, An nhi tiên quả kia là chuyện như thế nào, các ngươi nói rõ cho ta nghe?"

Vương Thạch Tỉnh trịnh trọng nói: "Vãn bối tuyệt không dám vọng ngôn, càng không dám làm việc này."

Thiệu Vân An nói trắng ra: "Ta ngu mới đi dâng tiên quả giả, không phải rảnh quá không có việc gì làm sao. Ta và Tỉnh ca mất tích mấy ngày, người trong thôn đều biết. Có thể thành tiên hay không ta không dám bảo đảm, nhưng tuyệt đối là thứ tốt, Vương gia ngài yên tâm đi."

Ông lão đen mặt thấp giọng giáo huấn nghĩa tử: "Các ngươi quả thực là hồ nháo! Chuyện lớn như vậy thế nhưng không tìm ta thương lượng!"

Tưởng Khang Ninh cúi đầu ngoan ngoãn nghe nghĩa phụ răn dạy, khi nghĩa phụ răn dạy xong, hắn nói: "Hài nhi là sợ để lộ ra tiếng gió. Thứ này tuyệt đối sẽ đưa tới họa sát thân. Dựa vào địa vị Thạch Tỉnh, Vân An hiện giờ đối với Hoàng thượng và Thiên tuế, y cần gì dâng tiên quả giả. Nếu không phải cần làm trà xuân, chúng ta đã sớm lên kinh thành."

Ông lão che lại ngực: "Thiên hạ này, thật sự có tiên quả a."

Tưởng Khang Ninh ngữ hàm thâm ý nói: "Đại Yến chúng ta có thể có kỳ nhân giáng thế, tiên quả thì tính là gì."

Ông lão thân mình chấn động, trái tim bùm bùm kinh hoàng. Ông biết rõ, nếu không phải lúc trước xảy ra quá nhiều chuyện, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không quyết định tin dùng tiên quả dễ dàng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro