Chương 168: Tiên quả (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Vân An há hốc mồm, Vĩnh Minh Đế nghèo vậy mà ban thưởng cho y thật nhiều a, cái khác không nói, ba quặng ngọc đã đủ chấn động. Thiệu Vân An thật không nghĩ tới Vĩnh Minh Đế sẽ ban thưởng bọn họ chừng ấy. Đây là lần đầu tiên, hai vị quyền lực nhất Đại Yến Quốc này làm hắn động dung.

Quân hậu cười nói với Thiệu Vân An: "Mau đứng lên đi. Phủ Trung Dũng hầu ngươi muốn chọn nơi nào?"

Thiệu Vân An giật mình, ngọc điệp vừa thu, đứng lên liền nói: "Hoàng thượng, Thiên tuế, ban thưởng này quá nặng, thảo dân không thể thu!"

Vương Thạch Tỉnh cũng theo sát nói: "Thảo dân dâng lên tiên quả không phải vì để Hoàng thượng và Thiên tuế trọng thưởng, thỉnh Hoàng thượng và Thiên tuế thu hồi." Nói xong liền quỳ.

"Đứng lên." Vĩnh Minh Đế lại lần nữa kêu Vương Thạch Tỉnh đứng lên, lại nói: "Ban thưởng hai người các ngươi trẫm còn cảm thấy hơi ít. Hai người các ngươi hiện đã có thân phận, không cần tự xưng 'thảo dân'."

Thiệu Vân An mạnh lắc đầu: "Hoàng thượng, thật sự quá nhiều."

"Thánh chỉ đã hạ, đừng nói nữa." Vĩnh Minh Đế phất tay.

Một vị quan viên tiến lên một bước, nói: "Hoàng thượng, dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử. Hai người hắn dâng tiên quả chính là bổn phận, thần cũng cảm thấy ban thưởng thật quá mức nặng."

Quân hậu đạm đạm cười: "Chư vị khanh gia ai nếu có thể dâng lên tiên quả Hoàng thượng cũng sẽ trọng thưởng như thế."

"Thiên tuế......"

Vĩnh Minh Đế đánh gãy lời hắn: "Trẫm đã nói qua, ai có thể chữa khỏi bệnh cho Thiên tuế, trẫm phong hắn quốc công. Trẫm đã giảm ban thưởng, các ngươi nghĩ kim khẩu của trẫm là tùy tiện nói?"

Ông lão: "Hoàng thượng trọng thưởng không quá nặng. Lấy sự an khang của Hoàng thượng và Thiên tuế mà so sánh thì hư danh và vàng bạc cũng chỉ là vật ngoài thân. Lão thần cảm thấy, Hoàng thượng ban thưởng thật đúng."

La Vinh Vương: "Thần cũng cảm thấy Hoàng Thượng ban thưởng thật đúng."

Có hai người đi đầu, rất nhiều quan viên đều sôi nổi phụ họa ban thưởng đúng, những quan viên còn nghĩ muốn phản bác bị vài người nhìn liền quay trở về. Ông lão và La Vinh Vương cũng không phải trái lương tâm nói như vậy. Ở tuổi bình quân của Đại yến Quốc là không đến 40 tuổi, Vĩnh Minh Đế và Quân hậu biến hóa sau khi ăn tiên quả, không nói thành tiên, sống lâu trăm tuổi đó là khẳng định không thành vấn đề. Dương thọ vài thập niên há có thể như vật ngoài thân muốn biến đổi là có thể biến đổi, càng đừng nói là Quân hậu thân mang bệnh thời gian lâu.

Thiệu Vân An lúc này nói: "Hoàng thượng và Thiên tuế ban thưởng, thần hổ thẹn. Chuyện hai phu phu thần làm, đều là chuyện nhiều người sẽ làm ." Thiệu Vân An quỳ xuống, "Thiên tuế sáng lập quỹ cứu trợ, lòng mang thiên hạ vạn dân, thần hổ thẹn không bằng. Thần một không có thể ra trận giết địch, hai không thể vì Hoàng thượng trị quốc phân ưu, ban thưởng này, hai phu phu thần xin nhận, nhưng thỉnh Hoàng thượng và Thiên tuế có thể nhận lấy hai phu phu thần vì nước vì quân một phần tâm ý."

Vương Thạch Tỉnh lại lần nữa quỳ xuống, ăn ý nói tiếp: "Thần nguyện quyên hoàng kim, bạc trắng vạn lượng cho quỹ cứ trợ."

Cơ hồ tất cả mọi người ở trong lòng giật giật, có người lên tiếng. Đại Lão tướng quân lập tức phối hợp hỏi: "Thiên tuế, không biết quỹ cứu trợ là việc như thế nào?"

Quân hậu đem chuyện quỹ cứu trợ giải thích một lần, không nói là Thiệu Vân An kiến nghị, bất quá nói ra Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An từng quyên 3500 lượng hoàng kim cho quỹ cứu trợ, đặc biệt chỉ định cho võ uy tướng quân dưới trướng Hổ Hành quân tiên phong mua sắm quân tư. Khi Quân hậu nói xong, Đại Lão tướng quân lập tức quỳ xuống hô to "Vạn tuế, thiên tuế", nói: "Lão thần thay triều ta trăm vạn tướng sĩ, thay bá tánh Đại Yến dập đầu tạ ơn! Lão thần nguyện quyên bạc trắng ngàn lượng, lương thảo trăm cân"

Ông lão và La Vinh Vương cũng theo quỳ xuống, Ông lão: "Lão thần cũng quyên bạc trắng ngàn lượng, lương thảo trăm cân!"

La Vinh Vương: "Thần cũng quyên bạc trắng ngàn lượng! Lương thảo trăm cân!"

Thiệu Vân An nói thêm: "Vương gia, Ông lão và lão tướng quân đại nghĩa! Thần nguyện lại ra bạc trắng ngàn lượng xây bia công đức, để vạn dân đời sau đều biết Hoàng thượng, Thiên tuế quan tâm vạn dân như thế nào, để các bá tánh đời sau đều biết Vương gia, lão đế sư và lão tướng quân nghĩa cử!"

Vĩnh Minh Đế cao hứng mà vỗ bàn một cái: "Đại thiện! Đại thiện! Trên bia công đức càng không thể thiếu công tích hai người các ngươi"

Những người khác hai mặt nhìn nhau, Cảnh Lăng hầu quỳ xuống: "Thần nguyện quyên bạc trắng ngàn lượng, lương thảo ngàn cân, vải thô trăm cuộn!"

Bình An hầu quỳ xuống: "Thần quyên bạc trắng ngàn lượng, lương thảo ngàn cân, vải thô trăm cuộn, dầu thắp trăm bình!"

Lập tức, những người khác mặc kệ là có nguyện ý hay không, đều sôi nổi quỳ xuống tỏ vẻ muốn quyên bạc quyên lương thực cho quỹ cứu trợ, hơn nữa quyên đồ vật chỉ nhiều không ít, chủng loại cũng là hoa hoè loè loẹt. Vĩnh Minh Đế và Quân hậu ở trong lòng nở hoa, Quân hậu lệnh Trác Kim viết xuống danh sách vật mà các đại thần quyên. Không ít đại thần quyên tiền quyên vật kỳ thật trong lòng phát khổ, nhưng ở thời điểm này ai dám không quyên, ai có thể không quyên. Đồng thời, lại kinh hãi Trung Dũng Hầu tân phong sao lại giàu như thế, bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu tiền?

Chờ đến khi các đại thần đều quyên xong, Vĩnh Minh Đế lại nghiêm khắc nói: "Chư vị ái khanh đại nghĩa như thế, trẫm cảm giác sâu sắc vui mừng. Nhưng không thể vì muốn ghi tên lên bia công đức nên ăn hối lộ trái pháp luật, nếu không trẫm nghiêm trị không tha!"

"Vi thần không dám, vi thần ghi nhớ lời Hoàng thượng dạy bảo ——"

Vĩnh Minh Đế cho mọi người đứng lên, lại hỏi: "Trung Dũng Hầu, phu phu hai người có yêu thích chỗ nào làm phủ đệ chưa?"

Vương Thạch Tỉnh chắp tay thi lễ: "Chỗ ở ở kinh thành thần đã rất thích."

Vĩnh Minh Đế lại lắc đầu nói: "Chỗ kia hiện tại không xứng với thân phận hai ngươi."

Quân hậu ở một bên kiến nghị nói: "Hoàng thượng, thần nhớ là tòa nhà Ngụy gia vẫn còn trống, bên cạnh cũng còn một tòa nhà trống, không bằng hãy ban cho Trung Dũng Hầu làm phủ đệ đi."

Vĩnh Minh Đế vừa nghe, bừng tỉnh nói: "Vậy nghe Quân hậu đi. Quách Tốn, ngươi đi làm."

"Tuân chỉ"

Không thân thuộc với kinh thành Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An không biết tòa nhà 'Ngụy gia' là như thế nào. Chỉ nghĩ tòa nhà Ngụy gia diện tích nhỏ nên mới đem tòa nhà bên cạnh cũng cho bọn họ luôn, bất quá Hoàng thượng cùng Quân hậu có thể suy xét như vậy, bọn họ đương nhiên rất cảm động. Kỳ thật hai người đều cảm thấy chỗ ở hiện tại đã rất tốt rồi.

Nhưng những người khác không nghĩ như vậy. Ngụy gia vốn là phủ Hằng Viễn hầu. Vương Thạch Tỉnh là Trung Dũng Hầu, vốn dĩ phủ Hằng Viễn hầu đã xứng với thân phận của hắn rồi, nhưng Quân hậu lại ban thưởng thêm một tòa nhà nữa. Phải biết rằng, ba công năm hầu một vương tướng và phủ Ông lão đều ở phố Thúy Uyển, mỗi một tòa nhà đều là nhà cấp bậc vương hầu, Hoàng thượng và Quân hậu thế nhưng lại ban thưởng hai tòa nhà, diện tích có thể so với phủ Đại tướng quân lớn nhất ở phố Thúy Uyển. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An lại lần nữa quỳ xuống tạ ơn. Vĩnh Minh Đế cho bọn họ đứng lên, nhìn Tưởng Khang Ninh.

Tưởng Khang Ninh tiến lên vài bước quỳ xuống, hắn chức quan thấp nhất, đứng ở cuối cùng. Vừa mới Tưởng Khang Ninh quyên trăm lượng bạc cùng hai mươi cân lương thực. Dựa vào bổng lộc hàng năm của hắn, đã đủ rồi.

"Tưởng Khang Ninh, thôn Tú Thủy địa chấn, ngươi giấu mà không báo, đúng là có nguyên nhân, trẫm không phạt ngươi. Ngươi đối với trẫm trung tâm, trẫm hôm nay thấy được. Làm phụ mẫu huyện Vĩnh Tu, trẫm cũng nghe thấy chiến tích của ngươi. Ngươi hộ tống tiên quả có công, trà xuân cũng làm không tồi, trẫm thăng chức ngươi làm Hộ Bộ thượng thư, một tháng nữa nhậm chức."

Không có người phản đối, vốn nghĩ sẽ có rất nhiều người phản đối. Nhưng ai biết, Tưởng Khang Ninh thế nhưng dập đầu nói: "Hoàng thượng, thần nhậm chức huyện lệnh huyện Vĩnh Tu, chỉ mới một năm. Trà xuân thần cũng có nhiều chỗ làm không tốt, thần còn có rất nhiều chuyện chưa làm được. Thần khẩn cầu Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh ban ra, thần từng thề, phải đem huyện Vĩnh Tu xây dựng thành Đại Yến Quốc đệ nhất trà hương, thần muốn đem văn hóa trà của Đại Yến ta từ huyện Vĩnh Tu đi lên, đi khắp mọi góc ngách Đại Yến, thậm chí đi đến các nước láng giềng." Những lời này Tưởng Khang Ninh không chút chột dạ rập khuôn Thiệu Vân An mà nói.

Vĩnh Minh Đế có chút giật mình, bất quá sau đó hắn liền cười to nói: "Tốt tốt tốt. Ngươi có khát vọng này trẫm rất vui mừng. Khi huyện Vĩnh Tu trở thành trà hương, thì ngươi hãy nhập Hộ bộ, giúp trẫm phân ưu. Chẳng qua chỉ có huyện Vĩnh Tu trở thành trà hương còn chưa đủ, toàn bộ phủ Sắc Nam đều phải trở thành trà phủ nổi tiếng xa gần."

"Thần cẩn tuân thánh ý!"

Vĩnh Minh Đế sau đó liền nói: "Nếu như thế, vậy thăng chức tri phủ phủ Sắc Nam, Dương Nghiên làm Hộ bộ thượng thư. Tưởng Khang Ninh nhậm chức tri phủ phủ Sắc Nam. Huyện lệnh huyện Vĩnh Tu sẽ chọn một người trúng tuyển thi đình sau tam giáp để làm. Ngươi không cần lại từ chối. Nếu ngươi có người thích hợp làm huyện lệnh huyện Vĩnh Tu, cũng có thể nói cho trẫm."

Tưởng Khang Ninh nhịn xuống nội tâm kích động, dập đầu nói: "Hoàng Thượng, thần xác thật chọn được người thích hợp."

"Là ai?"

"Người này là tú tài Khang Thịnh năm 30, là nô gia nhà Trung Dũng Hầu, Quách Tử Du."

Tưởng Khang Ninh vừa nói xong, lập tức triều đình ồn ào hẳn lên. Lập tức có quan viên trách cứ: "Tưởng đại nhân! Ngươi đề cử một gia nô làm quan, có đem Hoàng thượng để vào mắt hay không! Đem luật lệ Đại Yến Quốc ta để vào mắt hay không!"

Tưởng Khang Ninh không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Quách Tử Du trở thành gia nô Trung Dũng Hầu, còn phải tạ các đại nhân đây ban tặng."

"Tưởng đại nhân lời này có ý gì!"

Tưởng Khang Ninh đem chuyện huynh đệ Quách thị vì sao lưu lạc thành gia nô nói ra, những đại thần chửi bậy đó lui một bước, đặc biệt đã từng làm chỗ dựa cho Dung Nguyệt - Mỗ Quốc công. Khi Tưởng Khang Ninh nói xong, Vương Thạch Tỉnh lên tiếng: "Hoàng thượng, huynh đệ Quách thị làm gia nô cho nhà thần cũng là bất đắc dĩ, thần tính sau ba năm khôi phục thân phận hai người."

La Vinh Vương quỳ xuống: "Hoàng thượng, thần và Quách Tử Mục lưỡng tình tương duyệt, thần cùng y đã có phu thê chi thật, thần muốn cầu Hoàng thượng hạ chỉ, thần muốn cưới Quách Tử Mục làm chính quân, thần khẩn cầu hoàng thượng hạ chỉ, nâng thân phận Quách Tử Du và Quách Tử Mục lên làm bình dân."

Ào ào xôn xao!

Hôm nay nói ra là một ngày 'Gà bay chó sủa'. Thân phận Quách Tử Mục nói ra, Vĩnh Minh Đế lập tức thuận nước đẩy thuyền nói: "Huynh đệ Quách thị trở thành gia nô đúng là về tình cảm có thể tha thứ, cũng đúng là có người thất trách. Phu phu Trung Dũng Hầu không hổ danh hai chữ 'trung dũng', gặp nguy nan duỗi tay tương trợ, các ngươi hẳn nên áy náy đi."

"Thần sợ hãi ——"

Quỳ xuống một mảng lớn.

"Lại bộ đi tra Dung Nguyệt hiện tại nhậm chức nơi nào, thẩm án cho trẫm, nên phạt hắn tội gì thì làm."

Lại bộ thượng thư: "Tuân chỉ, thần tức khắc sai người đi tra."

Vĩnh Minh Đế tiếp theo hạ chỉ: "Ban Quách Tử Du, Quách Tử Mục hai người làm nghĩa đệ Trung Dũng Hầu. Lệnh Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt cho hoàng thúc nghênh thú chính quân. Lệnh Quách Tử Du tạm nhậm chức huyện lệnh huyện Vĩnh Tu, năm nay ân khoa, hắn cần phải đạt tiến sĩ. Một huyện quan phụ mẫu, không thể chỉ là tú tài."

La Vinh Vương cười đến không khép miệng được: "Thần thay mặt chính quân tạ Hoàng thượng ân điển!"

Vĩnh Minh Đế trêu ghẹo: "Hoàng thúc còn không nhanh cưới người vào cửa đi."

La Vinh Vương cười ha ha: "Nhanh nhanh."

Vĩnh Minh Đế nói: "Tòa nhà Trung Dũng Hầu Lễ Bộ cần mau chóng tu sửa."

Thiệu Vân An cho Vương Thạch Tỉnh một ánh mắt, Vương Thạch Tỉnh nói: "Hoàng thượng, tu sửa tòa nhà thần tự mình ra bạc, thật không dám dùng tiền nộp thuế của bá tánh tu sửa nhà riêng."

Vĩnh Minh Đế nhướng mày: "Tiền nộp thuế của bá tánh?" từ mới mẻ nha.

Vương Thạch Tỉnh nói: "Kho bạc trong triều toàn là bạc bá tánh nộp thuế mà có. Triều đình mọi chuyện đều cần phải tiêu bạc, thần không thể dùng thuế bạc tu sửa nhà riêng, để nhà mình hưởng thụ. Thần nguyện tự lấy bạc tu sửa nhà riêng, thỉnh Hoàng thượng không trách."

Vĩnh Minh Đế cười, nói phải: "Vương Thạch Tỉnh a Vương Thạch Tỉnh, ngươi không hổ trẫm ban ngươi hai chữ 'trung dũng', nơi chốn đều thay trẫm suy nghĩ. Được, trẫm theo ý ngươi."

"Tạ Hoàng thượng."

Ông lão nói: "Trung Dũng hầu lời nói rất đúng. Kho bạc triều ta toàn là thuế bá tánh nộp vào, xác thật không nên dùng cho việc tư."

La Vinh Vương thêm vào: "Hoàng thượng, ngân lượng để thần nghênh thú chính quân tự thần bỏ ra, Hoàng thượng không cần vì thần tiêu pha."

Vĩnh Minh Đế: "Như vậy sao được. Hoàng thúc nghênh thú chính quân là chuyện đại sự hoàng gia, trẫm tuy có chút nghèo, nhưng chút bạc này vẫn có thể lấy ra."

La Vinh Vương cười ngây ngô nói: "Thần ngày thường tiêu không nhiều bạc, đủ cưới vợ. Thần chỉ cầu Hoàng thượng có thể lệnh Khâm Thiên Giám mau chóng chọn ra ngày lành tháng tốt để thần có thể sớm ngày nghênh thú chính quân."

Vĩnh Minh Đế ha ha trêu ghẹo: "Hoàng thúc sao lại nóng vội như thế, là sợ Vương chính quân sẽ bị người đoạt đi sao?"

"Đúng vậy đúng vậy."

"Ha ha ha......" La Vinh Vương thành thật làm người buồn cười.

Vĩnh Minh Đế vung tay lên: "Hoàng thúc nghênh thú chính quân, trẫm đều có tính toán, hoàng thúc không cần phải nói. Thể diện hoàng gia vẫn phải có. Bất quá về sau phàm chuyện tu sửa chỗ ở được ban tặng của các đại thần trong triều, sẽ không lấy bạc từ quốc khố, khi Hộ bộ thượng thư mới nhập chức, Hộ bộ mau chóng viết tấu chương cho trẫm."

"Tuân chỉ." Hộ bộ thị lang lên tiếng.

Vĩnh Minh Đế tiếp nói: "Trẫm và Thiên tuế mới dùng tiên quả, cần mấy ngày tu dưỡng, nội các và chư vị ái khanh tạm gác chuyện quốc sự." Dứt lời, Vĩnh Minh Đế và Quân hậu đứng lên.

Ông lão, Đại Lão tướng quân và La Vinh Vương là người đầu tiên lên tiếng: "Cung tiễn ngô hoàng, cung tiễn Thiên tuế."

Những người khác vội vàng sôi nổi nói: "Cung tiễn ngô hoàng, cung tiễn Thiên tuế."

Vĩnh Minh Đế dắt tay Quân hậu rời đi, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An lập tức bị vây quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro