Chương 172

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể cùng Quách Tử Mục đầu bạc đến già, bên Vương phi có thế tử đi giải quyết, La Vinh Vương tâm tình muốn có bao nhiêu mùa xuân thì có bấy nhiêu mùa xuân. Nghe được tin muốn đi phủ Đại tướng quân, Quách Tử Mục có chút do dự, La Vinh Vương trấn an nói: "Người phủ Đại tướng quân đều hiểu quy củ, An nhi và Thạch Tỉnh còn có bọn nhỏ đều ở, không sợ, ngươi muốn mang mặt nạ thì mang."

Quách Tử Mục khó hiểu: "Thạch Tỉnh và Vân An sao ở tại phủ Đại tướng quân? Người phủ Đại tướng quân nhiều như vậy, bọn họ không có chỗ để ở, có thể ở lại đây a."

La Vinh Vương cười nói: "Bọn họ khẳng định đã biết chuyện hai ta, không muốn tới quấy rầy chúng ta."

Quách Tử Mục lập tức mặt đỏ. La Vinh Vương ôm y vào lòng, thở phào một hơi: "Lúc trước, đã để ngươi chịu ủy khuất." Khi ở trên đại điện, Hoàng thượng trước sau không nói có ban tiên thủy, La Vinh Vương kỳ thật có chút khổ sở. Ông không phải khổ sở quyết định của Vĩnh Minh Đế, mà khổ sở mình không thể cùng Quách Tử Mục đến già, cũng may là ông nghĩ sai rồi.

Quách Tử Mục lập tức thuận thế hỏi: "Ngươi hiện tại không già, thế tử thân mình đã khỏe, có phải sẽ có người đến làm mai cho mai hay không? Khuyên ngươi cưới trắc phi hoặc sườn quân? Hoặc là khuyên ngươi nạp thiếp?"

La Vinh Vương lập tức thề nói: "Trước khi gặp ngươi, ta không có loại tâm tư này, hiện tại ta đã có ngươi, càng không có loại tâm tư này." Nếu là người khác, có Quách Tử Mục dung mạo như vậy chỉ biết phiền não người ái mộ y quá nhiều, sao lại sẽ giống y còn lo lắng người 'vừa già vừa xấu' như mình sẽ thay lòng đổi dạ? Đau lòng Quách Tử Mục tự ti, La Vinh Vương bừng tỉnh nhớ tới một việc, lập tức đi vào phòng ngủ. Qua một lát, ông từ phòng ngủ ra tới, trong tay là một cái hộp có khóa.

Kéo Quách Tử Mục ngồi xuống, La Vinh Vương từ bên hông lấy ra chìa khóa, lấy cả hộp cùng chìa khóa đẩy đến trước mặt Quách Tử Mục, nói: "Vương phủ sau này, do ngươi chưởng gia."

Nào biết, Quách Tử Mục sắc mặt liền thay đổi, y tức giận đem hộp đẩy trở về: "Ta không cần!"

Biết Quách Tử Mục hiểu lầm, La Vinh Vương nhanh chóng bắt lấy tay y, dịu giọng dỗ dành: "Ngươi trước hết nghe ta nói." Dừng một chút, La Vinh Vương thở dài: "Vương phi một lòng hướng Phật, cho tới nay, chuyện trong vương phủ phần lớn đều giao cho quản gia và các quản sự, có đôi khi thế tử thân mình đỡ chút, nó cũng sẽ làm, ta có đôi khi cũng sẽ quản. Nhưng ta thật sự không am hiểu chuyện nhà, thế tử hiện tại thân mình tốt, cũng không thể vẫn luôn ở trong phủ, mặc kệ là đối với vương phủ hay là đối với An nhi bọn họ, thế tử cần phải lộ mặt. Chuyện trong vương phủ không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, đây là tài sản riêng trong nhà chúng ta, không thể giao cho người ngoài quản được. Tâm người ta làm sao biết được. Thế tử muốn kiểm toán, ta nghe khẩu khí nó, sợ là không ít việc.

Chuyện đối ngoại trong phủ sau này, sẽ giao cho thế tử xử lý. Còn nội vụ, phải phiền Tử Mục. Còn nữa, ngươi là vương chính quân, nếu ngươi không chưởng gia, sẽ bị người chê cười. Tử Mục của ta tốt như vậy, sao lại để những người đó chê cười được. Bọn nô tài đều biết, ta ngày thường không đủ nghiêm khắc, ngươi nếu không chưởng gia, bọn họ sẽ nghĩ ngươi không có địa vị ở trong phủ, sẽ thừa dịp ta không ở trong phủ ngầm khi dễ ngươi. Còn có a, sau này nói ra ngoài, ta cũng có nội quân có thể chưởng gia nha."

Quách Tử Mục đứng dậy đi đến trước mặt La Vinh Vương, ngồi xuống trên dùi ông. La Vinh Vương cười, ôm chặt. Nếu Thiệu Vân An thấy một màn như vậy nhất định sẽ kêu to: "Trời ạ trời ạ, chịu không nổi, nổi hết da gà rồi!"

Quách Tử Mục ôm cổ La Vinh Vương, nói: "Ta không như Vân An có thể kiếm bạc, nhưng ta sẽ nỗ lực quản tốt vương phủ. Ta không muốn ra mặt nên chuyện đó ta sẽ giao cho thế tử, hoặc sẽ nói cho ngươi biết. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta một việc."

"Cái gì đều đáp ứng!"

Đã biến thành tuổi trẻ, nhưng Quách Tử Mục vĩnh viễn sẽ là 'tiểu nam thê' của La Vinh Vương.

Quách Tử Mục cúi đầu: "Ngươi sau này nếu vừa ý người khác......"

Miệng bị chặn lại.

Ông sao có thể thích người khác, đây là chuyện vĩnh viễn vĩnh viễn không xảy ra! La Vinh Vương ôm Quách Tử Mục đứng lên, đi nhanh vào phòng ngủ, trời tối, nên sớm nghỉ ngơi!

Đem người ôm lên giường, La Vinh Vương vội vàng nói: "Tử Mục, sinh hài tử cho ta đi."

Động tác Quách Tử Mục cứng đờ, hỏa trong mắt La Vinh Vương lui hơn phân nửa. Quách Tử Mục ôm lấy ông, mặt chôn vào hõm vai, bất an hỏi: "Có thể, không sinh hài tử không?"

La Vinh Vương vuốt ve y: "Ngươi không thích hài tử sao?"

Quách Tử Mục trả lời nháy mắt làm cháy lên dục vọng chi hỏa của La Vinh Vương.

"Ta chỉ muốn cùng ngươi ở bên nhau. Chúng ta giống như Vân An và Thạch Tỉnh, chỉ sống thế giới hai người không tốt sao? Tiểu hài tử, rất phiền toái, phải tốn nhiều thời gian cùng tinh lực, ta nghĩ không muốn."

La Vinh Vương hít sâu một hơi, hôn môi Quách Tử Mục, trên tay bắt đầu động tác: "Sợ đau sao?"

"Ừm, ta sợ đau. Vân An cũng sợ đau."

"Vậy không cần hài tử. Nam nhân sinh sản vô cùng hung hiểm, ngươi không thích, chúng ta liền không cần. Ta vốn nghĩ là, ngươi có hài tử, có thể càng an tâm."

"Ngươi mỗi ngày đều trở về ăn cơm, ta liền an tâm."

"Về, về, mỗi ngày đều về. Không trở về ta cũng sẽ mang theo ngươi."

Kế tiếp, La Vinh Vương không nói nữa. Quách Tử Mục bất an ông sẽ dùng cách khác tiêu trừ. Tiểu Mục của ông sợ đau, vậy không sinh. Tuy rằng ông rất hy vọng có hài tử của ông và Tiểu Mục, nhưng Tiểu Mục nguyện ý mới quan trọng nhất! La Vinh Vương đi trên đường sủng thê (thê nô) không lối về, hơn nữa không chút do dự.

Phủ đại tướng quân, nghe được tin La Vinh Vương và Quách Tử Mục còn có thế tử ngày mai đến làm khách, Thiệu Vân An rất cao hứng. Y và Vương Thạch Tỉnh đã thương lượng tốt, sắp tới ngoài chuyện, y đi phủ Ông lão, đi đến phủ nghĩa phụ, sẽ kiên quyết không ra khỏi cửa. Ba hài tử cũng ngoan ngoãn ở trong phủ ngốc. Bất quá Hổ ca và Đại Tiểu Kim có chút nghẹn khuất, bọn chúng muốn vào không gian, nhưng người nhiều mắt tạp, Thiệu Vân An chỉ có thể kêu chúng nó nhẫn nại. Cũng may phủ Đại tướng quân rất lớn, còn có một cái luyện võ trường rất lớn, ba con thần thú hiện tại đều bá chiếm luyện võ trường, cả ngày trong phủ (Đại Tiểu Kim) hổ gầm tận trời.

Lão tướng quân lên tiếng, người trong phủ không được đi quấy rầy cả nhà Trung Dũng Hầu, cho nên hiện tại Thiệu Vân An đang cùng lão phu nhân pha trà, ba vị lão nhân đều ở. Lão tướng quân không có viện của riêng mình, viện lão chính quân và lão phu nhân gần sát nhau, lão tướng quân thay phiên qua đem ở viện phu nhân và chính quân. Khi biết lão chính quân và lão phu nhân là tỷ đệ ruột, Thiệu Vân An ngạc nhiên cực kỳ, hôn sự của cổ nhân có quy củ phức tạp, những cũng có một số cũng phá lệ mở mang, loại chuyện này nếu ở hiện đại, tuyệt đối sẽ bị đạo đức khiển trách, nhưng ở chỗ này, lại rất bình thường, lại còn được truyền thành giai thoại.

Vương Thạch Tỉnh mang theo người phủ tướng quân phái đến cho hắn tu sửa hầu phủ, Lễ Bộ phái người đã đến phủ trước đứng đợi. Còn hầu phủ tu sửa như thế nào, bạn lữ nhà Vương Thạch Tỉnh sẽ an bài. Hắn và Thiệu Vân An hai tháng sau sẽ trở về, đến lúc đó phủ Đại tướng quân sẽ phái người căn cứ theo bản vẽ hắn yêu cầu mà tiếp tục trông coi. Nếu kịp, khi ăn tết sẽ có thể ở hầu phủ ăn tết luôn. Bất quá nguyên phủ Hằng Viễn Hầu vốn dĩ rất lớn, Vĩnh Minh Đế lại một lần ban hai cái, tuy rằng một cái khác nhỏ hơn, nhưng so với thôn Tú Thủy, nga không, thôn Trung Dũng Vương trạch lớn hơn nhiều. Khi hai tòa nhà được đả thông, thì diện tích phỏng chừng sẽ làm người đi lạc đường đó.

La Vinh Vương và Quách Tử Mục muốn tới, Thiệu Vân An nói cái gì cũng muốn tự mình xuống bếp. Y một bên pha trà, một bên cùng ba lão nhân thương lượng thực đơn ngày mai, kỳ thật là y đơn phương đề nghị, dù sao y làm cái gì ba vị lão nhân gia đều thích. Thiệu Vân An cùng ba vị lão nhân nói chuyện, trong An Tư Viện, Túc Thần Dật đang ngăn lại đại tẩu, người đang an bài hạ nhân sửa sang lại phòng ốc.

Quân hậu hồi cung, An Tư Viện cũng phải thu dọn lại. Thẩm Băng là ngóng trông sau này có thể nhận về Thiệu Vân An, An Tư Viện có thể nghênh đón chủ nhân chân chính của nó, bởi vậy đối với chuyện này cũng phá lệ để bụng, còn kêu bọn hạ nhân chú ý đến cả hoa cỏ.

Túc Thần Dật đến gần, Thẩm Băng liền đoán được ý đồ của y, kêu bọn hạ nhân lui ra, Thẩm Băng nói: "Thần Dật, ngươi tới tìm ta, là chuyện liên quan đến Vương Thiệu Chính Quân sao?"

Nàng nói như vậy, Túc Thần Dật lập tức liền kích động: "Đại tẩu! Y có phải Chiến An hay không?! Y và cha nhỏ rất giống nhau! Ta hỏi thăm, Vương Thiệu Chính Quân là Khang Thịnh năm 32 sinh ra, từ nhỏ bị người nhận nuôi, không biết cha mẹ thân sinh của mình là ai. Đại tẩu, y là Chiến An, ta có thể cảm giác được y là Chiến An!"

"Thần Dật, ngươi bình tĩnh trước đã." Thẩm Băng cầm cánh tay Túc Thần Dật, thương tiếc mà nói: "Chuyện này cha vốn dĩ không cho ta nói cho ngươi biết, sợ ngươi chịu không nổi."

"Đại tẩu?!"

"Thần Dật, ngươi hãy nghe ta nói."

Túc Thần Dật nhịn nước mắt, dùng sức gật đầu. Thẩm Băng kéo y đến ghế ngồi xuống, buông tay ra, nói: "Ngươi có thể nhìn ra Vương Thiệu Chính Quân và cha nhỏ tương tự nhau, sao cha lại nhìn không ra chứ. Ngày bọn họ tới, cha, cha nhỏ và nương liền hoài nghi thân thế y. Chuyện trước bảy tám tuổi y đều không nhớ rõ, trên người cũng không có bất cứ tích vật gì có thể chứng minh thân thế y, chúng ta không thể bởi vì y lớn lên giống cha nhỏ thời niên thiếu, liền nhận thân được. Cha đã phái người đi huyện Vĩnh Tu, kêu Đại Giang đi thẩm tra Thiệu gia để điều tra thân thế y. Nếu y thật là Chiến An, cha nhất định sẽ làm chủ để Đại gia nhận y."

Túc Thần Dật che mặt lại, không tiếng động mà khóc. Chuyện hài tử bị mất tích là nổi đau trong lòng không thể đụng vào của y, hiện tại, đứa bé kia rất có thể ở ngay trước mặt y!

Thẩm Băng thở dài một tiếng, nhịn không được trấn an nói: "Cha nhỏ tuổi lớn, bọn nhỏ nhìn không ra, nhưng khi ta nhìn thấy y, cũng liếc mắt một cái liền cảm thấy y rất quen thuộc. Cha nhỏ dùng tiên thủy, hiện nay càng thấy rõ ràng, hài tử kia lớn lên thật giống cha nhỏ. Bọn trẻ nhà chúng ta, chỉ có Chiến An giống nhất, đây là chuyện ngoại tổ, bà ngoại đều chính miệng nói qua. Ta xem, lúc này chắc là không sai được."

Túc Thần Dật buông tay, ngửa đầu: "Đại tẩu, ta có thể cảm giác được, ta hôm nay nhìn thấy y, tâm ta liền không thích hợp. Mẫu tử liên tâm, y là cốt nhục do ta sinh, ta có thể cảm giác được y chính là hài nhi số khổ của ta."

Thẩm Băng khuyên bảo: "Y hiện tại là Trung Dũng Hầu chính thê, làm việc cho Thiên tuế, hiện giờ lại là tâm phúc của Hoàng thượng, ngươi cần phải nhịn xuống. Ngươi nếu như vậy đi nhận thân, chỉ sợ bị phản ứng ngược. Nếu Đại Giang điều tra rõ y xác thật là Chiến An, cha khẳng định sẽ nghĩ biện pháp, ngươi hãy viết cho Minh Vinh phong thư, nếu thật sự không được, chúng ta đi cầu Thiên Tuế, nhờ Hoàng Thượng triệu Minh Vinh trở về. Mặc kệ nói như thế nào, hài từ nhà chúng ta nhất định phải nhận về."

Túc Thần Dật nghẹn ngào nói: "Kêu ta làm sao nhẫn được, mười hai năm, ta bỏ rơi y mười hai năm......"

Thẩm Băng: "Chỉ là nhẫn thêm mấy ngày, Đại Giang khẳng định rất nhau có thể truyền tin tức đến đây."

Túc Thần Dật không ngừng hít sâu, nuốt nước mắt trở về, y lại sợ: "Nó có thể trách ta hay không? Trách ta không chăm sóc tốt cho nó?"

"Sẽ không." Thẩm Băng lặng lẽ lộ chân tướng, "Cha nói chỉ cần điều tra rõ y chính là Chiến An, y nhất định sẽ nhận chúng ta. Chỉ là ngươi nhất định phải nhịn xuống."

Túc Thần Dật gật đầu, nhưng tâm lại đau đớn vô cùng. Thẩm Băng cũng chỉ có thể rót cho y ly trà, để y từ từ bình tĩnh lại. Lúc này có hạ nhân tới bẩm báo: "Đại thái thái, phu nhân thế tử phủ An Quốc Công phái người đưa bái thiếp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro