Chương 171: Tiên thủy (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện tiên quả, tiên thủy ở kinh thành khiến cho sóng to gió lớn. Tiên quả chỉ có một, ngoại trừ Hoàng Thượng và Quân Hậu thì còn ai có mệnh (lá gan) để ăn. Nhưng tiên thủy không phải như vậy a. Khi biết được tin Vĩnh Minh Đế ban thưởng tiên thủy cho bốn người, không biết đã làm cho bao nhiêu người hâm mộ đỏ mắt. Mà Trung Dũng Hầu vừa mới nhậm chức khẳng định là còn tiên thủy qua 'lời đồn đãi' cũng đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Mặc cho có bao nhiêu người đỏ mắt muốn đi đánh cướp Trung Dũng Hầu, thì bốn người được ban thưởng tiên thủy kia thì thoát thai hoán cốt.

Ngoại trừ La Vinh Vương, thì Sầm lão, Ông lão và Đại lão tướng quân đều cùng bạn lữ mình uống tiên thủy. Không phải bọn họ không muốn cho con cái uống, giống như con dâu cả Thẩm Băng của Đại lão tướng quân nói, tiên thủy vốn là do Hoàng thượng ban thưởng, bọn họ làm con cái mà uống sẽ bị người khác lên án, còn nữa, tiên thủy vốn không nhiều lắm, nếu lại phân cho con cái, vậy thì mỗi người sẽ chẳng được bao nhiêu, ít đến nổi giống như không có vậy.

Thế tử La Vinh Vương có tâm tật, La Vinh Vương chia cho hắn không gì đáng trách, cũng sẽ không có người nói ba đạo bốn. La Vinh Vương chia cho Quách Tử Mục, đó là thực lòng. Nhưng cho dù là La Vinh Vương hay là thế tử đều trăm triệu lần không nghĩ tới, Quách Tử Mục sẽ đem phần của mình chia cho La Vinh Vương. Cũng vì chuyện này làm cho Mộ Dung Nghi, trước đây còn có chút nghi ngờ, nay đã hoàn toàn tin tưởng, đã nhận định vị này là cha nhỏ hắn, mặc dù trước nay chưa từng thấy mặt, người này rất để ý phụ vương hắn.

Sau khi khôi phục, La Vinh Vương nằm ở trên giường, trong lòng ôm chặt Quách Tử Mục. Hốc mắt ông có chút hồng, Mộ Dung thế tử đã không ở trong phòng. Gian ngoài trên mặt đất còn chút hỗn độn. Quách Tử Mục tháo mặt nạ xuống, mỉm cười nhìn La Vinh Vương đã trắng lên rất nhiều, tóc cũng đã đen rất nhiều.

"Tiểu Mục......" La Vinh Vương thanh âm khàn khàn nói.

Quách Tử Mục che lại miệng ông, cười khanh khách nói: "Hiện tại ngươi có thể yên tâm cưới ta."

La Vinh Vương kéo xuống tay Quách Tử Mục, hôn y, cả đời mình cực khổ, vì để gặp được người luôn làm ông đau lòng lại luôn làm ông có cảm giác hạnh phúc hạnh phúc, tiểu ngốc.

Trong phòng Mộ Dung thế tử, cả người đều nhẹ nhàng, hắn ngồi ở án thư, quản gia vương phủ tất cung tất kính đứng trước mặt hắn. Mộ Dung thế tử vẫn luôn trầm tư, quản gia không dám lên tiếng hỏi thế tử tìm ông có ý gì, chỉ có thể đứng đó kiên nhẫn chờ.

Lúc sau, Mộ Dung thế tử giương mắt: "Ta nhớ rõ, phòng thu chi vương phủ là cô gia ngươi."

Quản gia vừa nghe, lập tức quỳ xuống nói: "Bẩm thế tử, lão nô vẫn luôn nghiêm khắc quản giáo hắn, hắn cho tới nay đều cần cù chăm chỉ không dám có bất luận sai lầm gì, càng không dám có chút lòng riêng gì!"

Mộ Dung thế tử vẫn để quản gia quỳ, thong thả ung dung nói: "Lúc trước, ta có lòng mà không có lực, cha ta lại không chưởng gia, chuyện lớn nhỏ trong phủ đều do ngươi ra mặt. Hiện nay không như vậy, cha ta sắp cưới chính quân, vương phủ chúng ta cũng phải có chủ tử chân chính chưởng gia, không thể vì tính tình chính quân hướng nội liền có thể bỏ qua việc này. Vương phủ nghênh thú chính quân là đại sự, trong cung sẽ phái người tới vương phủ hỗ trợ, ngươi an bài bọn hạ nhân trong phủ phải lanh lợi một chút, ta không muốn nghe trước khi Vương chính quân vào cửa có bất luận sai lầm gì. Nếu chuyện không an bài tốt, cái chức quản gia này của ngươi cũng không cần làm."

"Lão nô không dám chậm trễ, nhất định trước khi chính quân vào cửa sẽ không có bất luận sai sót gì."

"Kêu phòng thu chi ngày mai đem sổ sách đều lấy tới đây, ta muốn kiểm toán."

"...... Tuân lệnh!"

"Ừm, ngươi đi đi."

Quản gia khẽ run run mà đứng lên, hành lễ, khom người lui ra. Lui đến cửa đóng cửa, ông mới dám nâng tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán, trên lưng đã toàn ướt.

Nhìn canh giờ, Mộ Dung thế tử đứng dậy ra khỏi thư phòng, nếu không đi vào cung tạ ơn thì cửa cung sẽ đóng lại mất. Vì Quách Tử Mục không thích gặp người ngoài, nên Thanh Trúc viện của La Vinh Vương đều không có hạ nhân. Mộ Dung thế tử đẩy cửa viện ra, đi đến trong viện, ho khan hai tiếng, giương giọng hô: "Cha, cha đỡ chưa? Chúng ta phải nhanh tiến cung tạ ơn."

Trong phòng hai người da thịt đang tương dán vội vàng tách ra, La Vinh Vương một bên nhanh bò dậy mặc quần áo, một bên hô: "Con đi sảnh ngoài trước đi, cha một lát liền qua."

"Được."

Mộ Dung thế tử đi ra, bất quá có kêu hai nha đầu – được lựa chọn lai lịch rõ ràng – chờ bên ngoài Thanh Trúc Viện.

Quách Tử Mục quỳ gối trên giường giúp La Vinh Vương mặc quần áo, tóc dài bung xỏa, trong mắt ẩn tình, thân thể trắng nõn vẫn còn dấu vết tối đêm qua tình cảm mãnh liệt cùng vừa mới in thêm. La Vinh Vương nhịn không được ôm lấy y hôn sâu, sau đó miễn cưỡng thối lui, thanh âm tràn ngập tình dục nói: "Hoàng thượng nói hắn sẽ cùng Quân hậu tu dưỡng mấy ngày, sợ là không gặp được người, ngươi không cần đi. Ngươi cũng mệt mỏi một ngày, ăn trước, không cần chờ ta. Ta đi một chút sẽ về."

"Ta chờ ngươi trở về." Quách Tử Mục giúp La Vinh Vương đeo vào đai lưng, hỏi: "Ngươi muốn ăn cái gì?"

Trong lòng biết đối phương nhất định sẽ chờ mình trở về mới ăn, La Vinh Vương nâng cằm đối phương lên hôn xuống. Không còn nổi lo về tuổi tác, La Vinh Vương giống như thiếu niên lần đầu nếm được tình yêu, hận không thể thời thời khắc khắc đều ở cùng Quách Tử Mục, khó khăn tách ra từ cái hôn sâu, Quách Tử Mục thở hổn hển mà xụi lơ dựa vào lòng La Vinh Vương.

La Vinh Vương ôm người đến giường, nói: "Ăn mì đi. Ta phải đi rồi."

"Đi đi."

Kéo chăn qua che lại thân thể mỹ lệ của Quách Tử Mục, La Vinh Vương lưu luyến mỗi bước mà rời khỏi. Đối phương lưu luyến làm Quách Tử Mục nhấp miệng cười trộm, có thể cùng La Vinh Vương cả đời bên nhau, Quách Tử Mục kéo chăn cao che kín đầu, hạnh phúc cười ra tiếng.

Vội vàng đi tới sảnh ngoài cùng thế tử gặp nhau, La Vinh Vương trên mặt xuân ý làm thế tử ở trong lòng lắc đầu, cha thật là đã rơi vào lưới tình rồi. Bất quá nghĩ đến việc Quách Tử Mục đã làm, thế tử cũng có thể hiểu rõ phụ vương vì sao lại hãm sâu như vậy. Làm bộ không thấy dấu hôn lộ ra nơi cổ áo của phụ vương, thế tử nói: "Cha, xe đã chuẩn bị tốt, chúng ta tiến cung sao?"

"Ừm, tiến cung." La Vinh Vương bước chân không ngừng, đi ra ngoài, nói: "Không nhất định có thể thấy Hoàng Thượng. Sắp tới người đến phủ chắc không ít, giao cho con an bài. Kinh thành là nơi thương tâm của cha nhỏ con, cha muốn luôn ở bên y."

"Cha yên tâm, hài nhi sẽ không để người khác làm phiền cha và cha nhỏ. Trung Dũng Hầu bên kia......"

"Bọn họ bận việc xong rồi sẽ qua tới, không cần cố ý đi thỉnh."

"Dạ."

Phụ tử hai người lên xe, xe ngựa chạy được một lúc, thế tử liền nói: "Cha, qua mấy ngày nữa con muốn đi Vũ Lâm tự, cha đừng đi."

La Vinh Vương lập tức nói: "Vậy sao được. Cha sắp cưới chính quân, nên muốn cùng con đi nói với nương con một tiếng, con đã khỏe lại, cũng phải nói cha bà ấy biết."

Thế tử mặt vô biểu tình nói: "Bà ta không chừng đang đóng cửa tụng kinh, cha nếu đi mà không gặp được chẳng phải là đi một chuyến tay không sao. Vẫn là con đi thôi, con đem Tiểu Huy đi cùng, cha ở trong phủ cùng cha nhỏ đi."

La Vinh Vương thở dài một tiếng, nói: "Con đừng trách nương con, bà ấy một lòng hướng Phật, nếu không phải hoàng gia gia con hạ chỉ, bà ấy đã sớm có thể an tâm xuất gia. Bà ấy ngày ngày tụng kinh, cũng vì con cầu phúc mà."

Thế tử lãnh đạm lảng tránh vấn đề này, chỉ nói: "Bà ta nếu biết cha sắp cưới chính quân, nói không chừng liền quy y xuất gia, sau này có thể gặp lại hay không rồi mới nói."

La Vinh Vương vỗ vỗ thế tử, không nói gì nữa. Thế tử oán niệm đối với mẫu thân ông không phải không biết, nhưng ông thay đổi không được Vương phi một lòng hướng Phật, nên không thay đổi được khúc mắc trong lòng thế tử đối với mẫu thân. Thế tử sau khi sinh, Vương phi sau khi ở cữ xong liền đi Vũ Lâm tự, hơn hai mươi năm qua, mặc dù có trở lại vương phủ vài ngày, nhưng cũng chỉ ở trong Phật đường tụng kinh, ông cũng không thể trách thế tử oán trách đối với sinh mẫu.

"Vậy con nói cho bà ấy biết, cha nếu rỗi rãnh sẽ đi gặp bà ấy. Tiểu Huy, để nói ở bên kia mấy ngày đi, chờ trong phủ an bình lại chút hãy đón nó về."

"Dạ."

Xe ngựa một đường tiến cung, ở trước cửa điện ngừng lại. La Vinh Vương là thân vương, tiến cung không cần xuống ngựa (xe). Xuống xe trước Mộ Dung thế tử đỡ phụ vương xuống. La Vinh Vương mới vừa xuống, thì phía sau có hai chiếc xe ngựa chạy lại đây. Nhìn thấy tên hai chiếc xe ngựa, La Vinh Vương ha ha cười ra tiếng.

Hai chiếc xe một trước một sau ngừng lại. 'Ông' là tên xe ngựa của vợ chồng Ông lão và vợ chồng Sầm lão, 'Đại' là tên xe ngựa của lão tướng quân, lão phu nhân và lão chính quân. Khi bọn họ nhìn rõ dung mạo biến hóa rõ ràng của đối phương, trong mắt mỗi người đều kích động như cũ. Đại lão tướng quân không có chống quải trượng, ông to giọng lớn vang dội nói: "Ngày mai đều đến phủ ta đi."

Ông lão nói tiếp: "Vậy ngày sau đi phủ ta nha, mấy lão già chúng ta đã lâu không có tề tụ cùng nhau uống rượu rồi."

La Vinh Vương lập tức cười mắng: "Các ngươi cũng không nên nói ta già nha, ta còn có thể cưới chính quân đó."

Những người khác cười to, Đại lão tướng quân chỉ vào La Vinh Vương nói: "Nhìn xem ngươi vui chưa kìa. Sắp cưới chính quân, còn không cho mấy người chúng ta gặp người nữa, nên phạt nên phạt!"

Ông lão: "Đúng nên phạt." Ông nói với Đại lão tướng quân: "Ngày mai chúng ta 'hảo hảo' cùng hắn uống."

"Đúng!"

"Ha ha ha......"

Tâm tình cực tốt ba vị 'lão nhân' trêu ghẹo nhau xong, cùng đi tạ ơn. Không có gì bất ngờ xảy ra, Vĩnh Minh Đế và Quân hậu không gặp bọn họ, chỉ kêu Quách Tốn truyền lời. Hoàng thượng gần đây đang bận, nếu không có chuyện quan trọng thì không cần tiến cung quấy rầy. Một đám người ở trước tẩm cung đế vương dập đầu tạ ơn, sau đó cùng nhau rời đi.

Lúc này trong tẩm cung đế vương, tiếng rên nhè nhẹ truyền ra. Rốt cuộc không còn cố kỵ bất luận cái gì Vĩnh Minh Đế nghĩ đây là lúc nên để Quân hậu sinh thái tử. Hai người lúc trước đã lâu lắm không có ân ái, mà lần thân thiết không có cố kỵ gì là khi nào thậm chí cũng không nhớ rõ. Quách Tốn và Trác Kim đem xiêm y hai vị chủ tử, từ vào cửa liền một đường ném đến long sang, nhặt lên, sắp xếp lại, rồi đứng ngoài tẩm cung không cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy.

Phủ Trung Dũng Hầu còn chưa tu sửa xong, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh mang theo ba hài tử cùng ba con thần thú không có gánh nặng tâm lý gì lựa chọn ở tại phủ Đại tướng quân. Có thể nói, quyết định của hai người rất là sáng suốt. Trước không nói vài người biết chuyện ngóng trông bọn họ có thể ở tại chỗ này, chỉ là khối chiêu bài phủ Đại tướng quân, là có thể chắn cho bọn họ không ít phiền toái. Từ trong cung ra không bao lâu, khắp nơi bái thiếp đến giống như tuyết hoa đưa đến phủ Đại tướng quân. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đối với quan hệ quyền quý trong kinh thành loanh quanh lòng vòng không hiểu, có phủ Đại tướng quân giúp bọn họ xử lý, hai người nhẹ nhàng không ít.

Ba nhi tử Đại lão tướng quân đều không phân gia, nữ nhi duy nhất cũng hàng năm ở tại trong phủ. Phủ Đại tướng quân do con dâu cả Thẩm Băng chưởng gia. Làm con dâu cả, tuyệt đối không thể là nữ nhân ôn nhu như nước có thể đảm nhiệm. Biết thân phận Thiệu Vân An, những người đưa bái thiếp đến phủ Đại tướng quân, đều bị Thẩm Băng viện cớ Trung Dũng Hầu và chính quân mới đến kinh thành, bận rộn công việc nên dịu dàng từ chối. Vương Thạch Tỉnh vừa được phong làm Trung Dũng Hầu, lại dâng tiên quả, nếu hiện tại liền vội vàng đi các phủ bái kiến, thì chỗ đứng của hắn sau này ở kinh thành sẽ đứng vững gót chân, nhưng ở trong lòng Hoàng thượng địa vị tuyệt đối không có nửa điểm chỗ tốt.

Chuyện này Thẩm Băng không có dấu diếm Thiệu Vân An, Thiệu Vân An thực cảm kích Thẩm Băng (đại bá mẫu) vì bọn họ suy xét, y cũng không kiên nhẫn cùng những người không quen biết xã giao, toàn quyền giao cho Thẩm Băng giúp y xử lý.

Giống như vậy, nghiễm nhiên đã trở thành tâm phúc của Hoàng thượng - Tưởng Khang Ninh – cũng không tốt là bao. Hắn không thể luôn trốn ở phủ nghĩa phụ được, tuy nói hắn tiền đồ vô lượng, Hoàng thượng nói thẳng chức Hộ Bộ Thượng Thư sẽ để dành cho hắn, nhưng Tưởng Khang Ninh cũng không thể làm bộ làm tịch, ngược lại từng bước phải cẩn thận. Khắp nơi bái thiếp, Tưởng Khang Ninh đều tiếp, bất quá xoay người hắn liền kêu quản gia Tưởng phủ chuẩn bị lễ vật thích hợp đưa đến đại môn nhà giàu đó, nói là không thể tới được thật xin lỗi. Ngày thứ ba, Tưởng Khang Ninh phải cùng công công mà Vĩnh Minh Đế phái đến, để đi huyện Vĩnh Tu để tuyên chỉ. Bất quá trước khi rời đi, Tưởng Khang Ninh đi một chuyến đến phủ Đại tướng quân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro